Thanh âm đó rất quen thuộc.
Lòng Cô Xạ Tiên Tử rúng động, khi còn chưa phân tích cho tử tế, lại nghe một thanh âm yêu kiều ỏn ẻn cười khặc khặc cất lên: “Đi thì đã đi rồi, dù sao thì chúng ta cũng biết ả muốn đến nơi đó mà. Đông Hải chính là địa bàn của bổn tiên tử, nếu không lén lên được thuyền bộ không còn cách gì lên đảo à? Chỉ cần Thánh nữ tiên tử của chúng ta đem tin tức truyền đến cho mấy tên binh tôm tướng cá đó, sợ gì bọn chúng không bị mắc câu?”
Lòng Cô Xạ tiên tử chợt trầm xuống, thanh âm vừa rồi chính là Thất Sắc đảo chủ Hồng Hồng tiên tử của bổn tộc.
Đêm ấy nàng quay về Mộc Hoa thành, trong lúc tình cờ đã thấy Hồng Hồng tiên tử và vài vị trưởng lão đang mật nghị, nói là đã thám thính đượng Long Thần thái tử sẽ cử hành hôn điển tại Hợp Hư sơn tại Đông hải, Thủy Mộc liên quân đã liên hiệp xuất chinh...
Lúc này, thông qua cách nói của họ, dương như đã sớm dự đoán trước mục đích hành động kỳ này của mình, rõ ràng là đã có tính toán khác! Nàng chợt cảm thấy có điều gì đó không phải.
Nàng lập tức mở mắt, ngưng thần tụ khí, sử dụng “Nhất diệp tế mục quyết”, ẩn giấu thân hình, từ từ phóng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi gió lớn ì ào, cây cối phập phồng. Nàng nương theo âm thanh mà tới, nhân thấy trong sơn cốc ở phía bắc có một nam một nữ đang kề vai bay tới, thế đến cực nhanh, song song đáp xuống đỉnh núi phía bên trái.
Nữ tử kia mắt xanh da trắng, sắc đẹp nghiêng thành pha chút yêu diễm, quả nhiên là Hồn Hồng tiên tử, một trong “Đại hoang thập đại yêu nữ.”
Nam tử đứng cạnh nàng mặc áo xanh đeo đai ngọc, dáng người cao ráo, quả nhiên là trưởng lão của Mộc tộc Lô Vũ Bình.
Lô Vũ Bình nheo mắt nhìn về xa tít hướng đông, cười hắc hắc mấy hồi, rồi hạ giọng nói: “Tên tiểu tử Thác Bạt đó quả là điêu ngoa, rõ ràng là thành hôn tại Thang cốc thế mà cố ý tiết lộ tin tức, giương đông kích tây, nói là cử hành hôn điển tại Hợp Hư sơn, còn có bày bố mây mù, phái Long sứ chu che tai mắt mọi người. Rất may là Mộc thần anh minh, tương kế tựu kế, khiến cho Thánh nữ theo đó mà thực hiện chút tình người...”
Hồng Hồng tiên tử cười khanh khách nói: “Thác Bạt tiểu tử được tin tức của Thánh nữ, tưởng rằng chúng ta trúng phải quỷ kế của hắn, đem toàn bộ đại quân điều đến Hợp Hư sơn, nhất định là vô cùng đắc ý, an tâm động phòng hoa chúc. Chờ cho thần binh từ trên trời rơi xuống của chúng ta bắt được tân lang, sau đó dùng cái tội thông địch phản tộc bắt lấy Thánh nữ, thành toàn cho đôi uyên ương mệnh khổ này!”
Hai người có chút cẩn thận, nên nói chuyện với nhau với giọng cực thấp, nói hết câu cuối có chút đắc ý, nhịn không được phá lên cười to.
Cô Xạ tiên tử càng nghe thân người càng lạnh, phảng phất như bị rớt xuống vực sâu không đáy, sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Lúc này nghĩ lại, đêm đó có thể chứng kiến cuộc mật nghị của các trưởng lão thật quá xảo hợp, nhiều điểm đáng ngờ, chỉ trách là mình quá nguy thơ đơn thuần, tình gấp không nghĩ, trong đêm vội đến báo tin ngay, không ngờ đã trúng phải độc kế “Nhấ tiễn song điêu” của chúng!
Hai má nàng ửng đó, cắn chặt môi, vừa tức giận vừa hối hận, lòng thầm nghĩ: “Ông trời có mắt, nếu như vừa rồi đi sớm một chút, thì không thể nào khám phá được âm mưu thâm độc của chúng. Mất dê còn chuồng, nhân dịp Long Sứ chu còn chưa đi xa, cần phải nhanh chóng đuổi theo, đem chuyện này báo lại cho cô cô mới được.”
Vừa định chuyển thân hạ xuống, chợt nghe Lô Vũ Bình rít lên tiếng cười kỳ dị, lồng lộn cả núi đồi.
Không quá một khắc, hai con quái điểu lông xanh mắt đỏ kêu “nha y nha y” tung cánh bay từ núi phía nam tới, rồi đập cánh vững vàng hạ xuống vài của y, ngẩng đầu bệ vệ, mắt đỏ hồng lóe lên lóng lánh.
Lô Vũ Bình quơ tay chộp lấy hai cánh của quái điểu, đem bọn chóng đưa đến trước mặt, tử tế nhìn kỹ một hồi, rồi cười ha hả nói: “Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Phong ảnh điểu đã đem tình cảnh Thánh nữ nói chuyện với Không Tang lão bà phản ánh lại hết. Có chứng cớ chắc như núi thế này, ả chạy trời không khỏi nắng!”
Cô xạ tiên tử giật nãy mình, lòng càng kinh sợ hơn.
Cặp Phong ảnh điểu một trống một mái này được gọi là Bộ phong, Tróc ảnh. Hai mắt và hai tai chúng được cấu tạo rất đặc biệt, có thể đem tình cảnh nhìn thấy, thanh âm nghe thấy chiếu lên thủy tinh cầu và mô tai. Nếu để cho chúng đem hai con chim này về gặp các trưởng lão, nạm lớn của bản thân mình quả thật sắp tới chân rồi.
Hồng Hồng tiên tử cười nói: ‘Mau thu lại mấy con chim bảo bối của huynh đi. Nếu không đi nhanh, sẽ không kịp đến Thang cốc chiều tối nay, tham gia hôn điển của Thác bạt tiểu tử và Long nữ đâu.” Nói rồi kéo hắn phi thân vọt lên, nhắm mặt biển hướng đông bắc bay tới.
Trong tích tắc, lòng Cô Xa tiên tử dịch chuyển hàng vạn ý niêm, cuối cùng quyết định đuổi theo sau, nhân bọn họ không phòng bị, ẩn thân đoạt lấy Phong ảnh điểu, sau đó tiếp tục đến Thang cốc, đem tin tức truyền đạt cho Thác Bạt Dã và mọi người.
Vừa định động thân, đột nhiên nghe thấy một nam tử cười lên ha hả, nói: “Đang sầu không ai dẫn đường, các ngươi lên đêm thân đến cửa, quá tốt, quá tốt!”
Thanh âm đó hùng hậu, nguyên rất dễ nghe, nhưng chợt cất lên giống như sấm sét giữa ban ngày, chấn cho chim chóc hoảng kinh, bay tán loạn lên không.
Hai người Lô Vũ Bình không kịp chuẩn bị, giống như trùy lớn đập trúng đầu, kêu ọe một tiếng, thân người hoảng kinh sém chút nửa từ trên không rớt xuống đất. Nếu họ không kịp thời xoay người vọt lên, nhất định đã rớt va đầu vào đá rồi.
Hồi âm cuồn cuộn, ầm âm không dứt. Với tu vi của Cô Xạ tiên tử thế mà giống như đối mặt với sóng lớn, mắt hoa đầu váng, khí huyết nhộn nhạo khó chịu vô cùng. Nàng thầm cảm thấy thất kinh: Người này là ai? Chân khí sao lại hùng mạnh như vậy!
Ngưng thân nhìn lại, nàng thấy một nam nhân trẻ tuổi mặt áo bào màu đen, nhẹ nhàng từ núi đối diện phóng tới, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tuấn mỹ tuyệt tục, thần tình cao ngạo, trong nụ cười mang theo vẻ phong lưu pha lẫn nét khinh bạc. Trông trang phục của y, dù có chút xa hoa cao quý, nhưng không biết rốt cuộc y thuộc quý tộc nhà nào.
Thấy y đạp không chậm rãi đi tới, tư thái ưu nhã hiền hòa, mạt tự tin an nhàn, khiến Cô Xạ tiên tử càng cảm thấy kỳ quái. Ngự phong thuật thường để có tốc độ nhanh như điện đã cực kỳ khó, nhưng để đi trong không trung chậm rãi như thế càng khó hơ nhiều. Nếu y không có chân khí kinh thế hãi tục, cách đi chậm chậm như thế thường không quá mười bước đã lộn cổ xuống đất.
Lô Vũ Bình vừa kinh hãi vừa tức giận, quát: “Cuồng đồ phương nào, ăn tim rồng rồi hay sao mà lớn mật vậy? Dám giương oai trong mộc tộc giới của ta! Ngươi không biết ta là ai sao?”
Nam tử áo đen điềm nhiên đáp: “Một tên trưởng lão mộc tộc nhỏ xíu mà dám đứng trước mặt thánh nữ của bổn tộc mưu đồ tác loạn, phạm thượng, ăn phải gan rồng hay sao mà gan vậy? Thánh nữ tiên tử, nàng nói có phải không?” Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt nheo nheo, như cười như không, nhắm ngay nơi Cô Xạ tiên tử đang ẩn thân háy một cái.
Cô Xạ tiên tử giật mình, biết hành tung của mình đã lộ, xem ra không tiếp tục ẩn giấu nữa, mặc niệm pháp quyết, bích quang chớp động, hiệ xuất thân hình.
“Tiên tử!” Lô Vũ Bình biến sắc, đưa mắt đối nhãn với Hồng Hồng tiên tử, cười hắc hắc, ngang nhiên nói: “Ta tưởng là ai, ai ngờ đó là ngoại địch do tiên tử ngươi mời đến giúp! Sao rồi, tưởng câu kết với địch, giết người diệt khẩu hả?”
Cô Xạ tiên tử chấn động, còn chưa kịp nói, thì Hắc Bào nam tử đã nhướn mày, bật cười to đáp: “Ta với thánh nữ của quý tộc mới gặp nhau, nếu có duyên được câu kết với nàng, ấy thật là chuyện vui sướng nhất trong đời. Rất tiếc là trong Mộc tộc, ngoại trừ Cô Xạ tiên tử phong quang tuyết nguyệt, băng thanh ngọc khiết, còn đều là một thứ gian hiểm đê tiện, tiểu nhân đầu dơi mắt chuột như ngươi, hèn gì mộc tộc điêu linh, quốc bại gia vong!”
Cô Xạ tiên tử nín thở, tim đậm thình thịch, không biết như thế nào mới phải, đột nhiên cảm thấy thần tình, ngữ khí của người này mình từng biết đâu đó rồi, nhưng nghĩ kỹ lại thì không nhớ được chút gì.
Nghe giọng điệu của người này có pha chút ngông cuồng xen lẫn hả hê, Hồng Hồng tiên tử đang lo ngại chợt đổi thành bình tĩnh, mắt xanh lúng liếng, thản nhiên mĩm cười: “Thánh nữ của bản tộc thông địch phản tộc, tội không thể tha, nếu các hạ quả nhiên không có liên hệ gì với ả, thế thì tốt quá còn gì...”
“Ai nói không có liên hệ nào với nàng ấy?” Hắc bào nam tử đột nhiên cười khẩy, sắc mặt chuyển trầm, lạnh lùng nói tiếp: ‘Ta đối với Thánh nữ của Mộc tộc vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, ở Nam tế sơn này chầu chực cả một ngày một đêm, chỉ nhằm đợi phương giá của Tiên tử. Các người định dùng gian kế hãm hại nàng, ta sao có thể bỏ qua cho được?”
Bị ánh mắt lạnh lùng của y quét trúng, Hồn Hồng tiên tử mặt hoa khẽ biến, mồ hôi lạnh tươm ra toàn thân, tay phải nắm chặt Hồng Xà kiếm bên hông, không nhịn được lùi về sau mấy bước.
Ngay cả hai con Phong Ảnh điểu cũng kêu lên hai tiếng “Nha y” quái dị, đập cánh xoay tròn, quả thật là sợ hãi đến cùng cực.
Lô Vũ Bình vốn tính cao ngạo tự phụ, tuy biết chân khí của người này thắng xa so với mình, nhưng thấy y cạn tào ráo máng như thế không khỏi bốc giận lên đầu, quát: “Cuồng đồ to gan, rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi cho Lô mỗ thực sợ ngươi sao?”
Lời còn chưa dứt, tay áo đã tung ra, một thanh trường mâu bằng đồng xanh phá không vút tới, “oành” một tiếng, hào quang xanh lè nổ tung, chợt huyễn hóa thành một con cự mãng vãy xanh, nhe nanh múa vuốt quây quần rất hung tợn, nhắm đầu của Hắc bào nam tử phóng xuống cắn!
Khóe miệng của Hắc bào nam tử nhõen ra một nụ cười vừa khinh miệt vừa lạnh lùng, chẳng thèm nhìn y lấy một con mát, hữu chương nhẹ nhàng đánh ra.
“Ầm!” Hào quang lập lòe, từng dòng nhiệt khí xoáy tròn, con Thanh lân cự mãng kia ầm ầm vỡ tung, bắn thẳng lên trời.
Lô Vũ Bình “oa” một tiếng, máu tươi vọt ra có vòi, chập choạng bắn về sau va vào thạch bích “bập bập bập” liên hồi, khiến vách núi vỡ ra hơn mười khe.
Hắn co quắp lại trong chốc lát, rồi rớt xuống dưới, mặt vàng như giấy, hai mắt trợn ngược, vừa kinh ngạc vừa khủng khiếp, cổ họng lách cách liên hồi, muốn nói gì đó nhưng nói mãi không ra lời.
Cô Xạ tiên tử, Hồng Hồng tiên tử vô cùng hoảng hốt. Lô Vũ Bình tuy không phải là nhân vật tột đỉnh trong tộc, nhưng dù gì cũng là cao thủ thuộc tiên cấp, “Bích Xà mâu” tổ truyền vốn được phong ấn nguyên thần của thượng cổ hung thú ‘Thanh Điện mãng’ bên trong, được liệt vào một trong “Đại hoang thất đại danh thương”, thế mà không ngờ chỉ đơn giản đánh qua có 1 hiệp, đã bị nam tử thần bí này đánh cho thương gãy người bị thương, ngáp ngáp sắp chết!
Chỉ bằng một chưởng vừa rồi mà nói, khí đao của người này có uy lực không dưới “Tử hỏa thần binh”, đã tương đương ở cảnh giới thần cấp! Người này rốt cuộc là ai? Trong thế gian hiện giờ, ở đâu ra một vị thần cấp cao thủ trẻ tuổi như vậy được?
Lòng Cô Xạ tiên tử chợt động, đột nhiên nhớ lại một nhân vật trong truyền thuyết, nhưng cảm thấy điều này là không thể chắc được, vì y không thể trẻ tuổi như thế này.
Hồng hồng tiên tử kinh nghi bất định, run giọng gọi: “Lô trưởng lão? Lô trưởng lão?”
Đang định tiến lên nâng người hắn dậy, Lô Vũ Bình đột nhiên trợn trùng hai mắt, phát ra một thanh âm thê lệ và khủng bố, đứng bật người dậy.
“Phật phật” liên hồi, da thịt toàn thân đột nhiên nổ tung, huyết nhục bay đầy, hồng quang nhòa nhạt, tạo nên lửa ngập đầu trời. Trong chốc lát, hắn bị thiêu thành một cái xác khô, mùi hôi nồng nặc.
Hồng hồng tiên tử sợ đến hồn phi phách tán, lùi về sau liên tiếp, ngón tay run lên cầm cầm, ngay cả khí lực để rút kiếm cũng không còn.
Ả tuy là một trong Đại hoang thập đại yêu nữ, gặp rất nhiều chuyện khác nhau, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh ghê rợn thế này, cũng như chiêu thức sát nhân hung tàng bá đạo như thế này cả.
Phong Ảnh điểu kêu rền bay lượn, quanh quẩn bên xác Lô Vũ Bình, dường như quyến luyến không muốn rời xa.
Hắc bào nam tử nhướn mày cười nói: “Chủ nhân đã đi rồi, các ngươi lại có thể an nhiên sống mạng chó về sau hay sao?” Nói rồi cách không phất tay một cái, đã chộp kéo hai quái điểu về trong tay, “óe” một tiếng, đã chấn đứt cổ họng, tiện tay quẳng xuống đất.
Thấy y hạ thủ ngoan độc như vậy, trong lòng Cô Xạ tiên tử phiền muộn không ít, nổi lên lòng chua xót, nhíu mày bảo: “Lô trưởng lão đối với ngươi vô oán vô cừu, hai con chim này bất quá cũng là cầm điểu, các hạ hà tất phải hạ độc thủ?”
Hắc bào nam tử vẫn ung dung đạp không đi lại, khi đứng yên trên sơn nhai, tiếp tục như cười như không nhìn ngắm Cô Xạ tiên tử, thản nhiên đáp: “Người này tâm kế hiểm ác, lại có ý đồ không tốt đối với tiên tử, chết còn chưa hết tội. Hai con chim đó chính là chứng cớ, tự nhiên phải tiêu hủy rồi. Ta biết tiên tử tất sẽ không nhẫn tâm, nên đành phải cực nhọc một phen thế cho nàng.”
Bị ánh mắt nóng rực bức người của y nhìn chầm chầm, Cô Xạ tiên tử vô cùng bối rối, không biết trốn vào đâu, lòng vô cùng khó chịu, nhạt giọng hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai? Ngươi và ta vố chưa hề gặp mặt, không thân không quen, vì cớ gì phải nhọc thân xen vào, tự làm chuyện của người?”
Hắc bào nam tử ha hả cười lớn, đáp: “Tiên tử nói lời này nông cạn lắm! Nàng và ta tuy không từng quen biết, nhưng lại là đồng cừu địch nghen; Cho dù không đồng cừu địch đi nữa, thì cũng đồng bệnh tương liên. Đã có duyên phận như vậy, ta làm sao mà không giúp nàng cho được?” Nói đến lời cuối, ánh mắt đảo chiều, chuyển sang phóng tới Hồng Hồng tiên tử.
Hồng Hồn tiên tử can đảm đã tận, giống như chim sợ cung tên, nhanh chóng lắc mình phóng lên, nhắm hướng bắc đào tẩu. Nhưng hắc quang chợt lóe lên, một vòm khí cuốn tròn, ả “a” lên một tiếng chói tai, toàn thân đã bị một cái Ô Kim Ti đái cuốn chặt, đột nhiên quay về, rợi phịch xuống trước mặt Hắc Bào nam tử.
Hồng Hồng tiên tử nước mắt ràn rụa, không dám nhìn y, cố hết sức quay đầu nhìn Cô Xạ tiên tử, run giọng nói: “Cô xạ tỷ tỷ, ta... ta sai rồi, ta không nên hết lần này đến lần khác tính kế hại tỷ, tỷ... tỷ đại nhân đại lượng, hãy tha cho ta!”
Cô Xạ tiên tử sanh tính đơn thuần đạm bạc, tuy ả mấy lần hại nàng, nhưng nàng không sản sinh ác cảm gì mấy đối với ả. Giờ nghe ả cầu xin tha thứ như thế, lòng càng mềm hơn, hạ giọng thốt: “Tha cho ả!: Tay áo nàng phóng ra, luồng khí màu ngọc bích đột nhiên phóng tới, cuốn lấy nàng đoạt kéo lại về phía sau.
Tay phải của hắc bào nam tử cất lên phóng ra một trảo hư không, cái Ô Kim Ti đái liền giữ chặt lại, đứng yên không nhúc nhích, cho dù Cô Xạ tiên tử có cố sức dùng lực kéo giật thế nào, có không di động phân hào. Y đột hiên nói: “Đông hải mênh mông, nhân sanh sơ. Tha cho ả, vậy ai sẽ đưa nàng và ta đi tham gia hôn điển của Long thần thái tử đây? Tiểu yêu nữ, nếu ngươi thật thà dẩn đường, ta còn lưu cho cái mạng nhỏ của ngươi lại.”
Cái Ô Kim Ti đái đó càng siết càng chặt. Gương mặt của Hồng Hồng tiên tử đỏ bừng, há hốc miệng, lưỡi thè ra ngoài, không nói ra lời, chỉ biết liều mạng gật đầu.
Lòng nghi vấn của Cô Xạ tiên tử càng nặng. Người này tự xưng là chờ mình một ngày một đêm, lại phí nhiều công lao bắt được Hồng Hồng tiên tử, chẳng lẻ chỉ vì muốn tham gia hôn lễ của Thác Bạt thái tử sao? Theo ý thông qua lời y, thì cũng muốn bản thân nàng cùng đi. Sắc mặt nàng liền đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận, nhạt giọng nói: “Ai nói là ta muốn đến tham gia hôn điển?”
Hắc bào nam tử nheo mắt, tinh quang lóe ngời, mĩm cười nói ra từng tiếng: “Nếu tiên tử không đi, ta biết lấy cái gì làm lễ vật đây?” Lời chưa dứt, áo bào đen đã tung bay, một luồng khí nóng bỏng đã nhắm đầu nàng chụp xuống!