Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn bọn hắn, lại nhìn Y Sơn Cận, nhẹ nhàng gật đầu, xem như cam chịu cái tên này rùi.
Cơm nước xong xuôi, Y Sơn Cận gọi Hàm Hàm mang Đương Ngọ ra đường làm việc,đám khất cái còn lại cũng tự động tỏa ra các địa bàn tiếp túc xin cơm, chỉ còn lại một mình Y Sơn Cận, an tĩnh ngồi phía sau thần tượng trong miếu ngưng thần tiếp tục tu luyện.
Mặc dù không có gì tiến triển, Y Sơn Cận cũng không nóng nảy, chầm chậm vận công dẫn thiên địa linh khí vao cơ thể.
Năm đó Ngũ Tử Tư nhất tâm báo thù, nhưng cừu nhân vận khí bất hảo, chết sớm. Ngũ Tử Tư nghe tin dữ, gào khóc thống khổ.( chả biết Ngũ Tử Tư là ai nữa chắc là một nhân vật nào đây trong lịch sử chăng)
Y Sơn Cận lại không băn khoăn việc này, hai cá cừu nhân kia mạng rất lớn, nhất định có thể đợi được hắn đi báo thù _ chỉ cần hắn có thể đạt được năng lực để mà báo thù !
Không biết tu luyện được bao lâu rùi mà một điểm tiến triển cũng không có. Y Sơn Cận thầm than một tiếng, đang muốn thu công rời đi. Đột nhiên nghe được ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân.Thanh âm hết sức nhẹ nhàng, do dự mà hướng vào trong miếu.Mặc dù công lực không tăng nhưng Y Sơn Cận hiện tại tai mắt đã trở nên thông mẫn, vừa nghe đã biết ngay là tiếng bước chân củamột cô nương.Mà ở cửa miếu, hắn còn nghe được tiếng bước chân của Hàm hàm, hẳn là là hắn mang theo Đương Ngọ đã trở về.
Cũng chỉ có Đương Ngọ mới có thể đến phía sau miếu này tìm hắn, nếu như là người khác đã sớm có vài tên khất cái thông báo, từ trước đến này chưa người nào dám tự tiện quấy rầy hắn luyện công.
Tiếng bước chân từ từ đi tới bên người, Y Sơn Cận nhíu mày, đang muốn mở miệng răn dạy nàng vài câu, bảo nàng sau này phải có quy củ, không nên trở lại phiền hắn, đột nhiên trong lòng vừa động, trong cơ thể đã dâng lên cảm giác bị cưỡng gian.
Đây là linh lực bên trong kinh mạch vận chuyển mà sinh ra kỳ dị cảm giác, chỉ có tại thời khắc bị cưỡng gian ba năm trước kia tại động phủ Ta Hi yên mới xuất hiên,nó đã khắc cốt ghi tâm, căn bản Y Sơn Cận không có khả năng quên.
Tại trong kinh mạch hiện lên từng điểm linh lực, tuy là rất nhỏ, nhưng từ khi tu luyện đến giờ chưa hề có dị trạng này xảy ra.
Tu luyện lâu như vậy, hắn rốt cục cũng nhập môn rồi!!!
Từ hôm nay trở đi, Y Sơn Cân đã không còn là một người bình thường nữa, hắn đã bước vào cánh cửa của tiên gia , tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Mà ở thế giới này, cho dù chỉ là một tiên gia đệ tử bình thường, cũng được vô số phàm nhân đỉnh lễ cúng bái, coi là đại la thần tiên, kính sợ đến cực điểm.
Y Sơn Cận đè nén kinh hỉ trong lòng xuống, cố gắng dẫn đạo linh lực bên trong kinh mạch vận hành, làm cho một chút linh khí chậm dãi chảy qua các bộ vị trên cơ thể, vun tưới cho kinh mạch đã khô kiệt bấy lâu nay.
Đương Ngọ do dự đi tới bên người hắn, dừng lại cước bộ, khuôn mặt ửng hồng, một loại cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng,khiến nàng chỉ muôn bên cạnh hắn mà không muốn được rời đi.
Nàng càng đến gần, linh lực ba động trong cơ thể Y Sơn Cận lại càng trở nên mạnh mẽ, nguyên bổn chỉ là yếu ớt cơ hồ không thể cảm thấy, nhưng hiện tại lại hết sức lớn mạnh, ở trong kinh mạch tốc độ vận hành cũng trở nên nhanh hơn.
Y Sơn Cận kiên nhẫn dẫn đạo nó ở trong kinh mạch vận chuyển mấy vòng chu thiên, cảm giác linh lực càng ngày càng mạnh, tựa như từ một tia thủy ngân biến thành một giọt lộ châu, so với trước đây có tiến bộ thật lớn.
Cửa miếu lại truyền đến âm thanh xốn xang của mấy tên khất cái,hiển nhiên là đã trở về, đang chuẩn bị nấu cơm ăn.
Y Sơn Cận thu công lực, đem linh lực truyền xuống đan điền, chậm rãi mở mắt, nhìn Đương Ngọ bên người, ánh mắt chớp động, phức tạp không thể hiểu.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Y Sơn Cận trầm giọng hỏi.
"Ta, ta..." Đương Ngọ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ánh mắt trở nên kinh ngạc, nhưng thật không giống như là đang nói dối.
Y Sơn Cận híp mắt nhìn kỹ nàng, mơ hồ cảm giác được nàng cùng hai tiên tử cưỡng gian mình có chút tương tự, loại tương tự này không thể giải thích, không thể tìm ra nguyên do, làm trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bất an.
Trong cuộc sống nữ tử Y Sơn Cận cũng gặp qua không ít, xinh đẹp cũng có, nhưng đều có cảm giác bất đồng với Đương Ngọ. Đó là một loại không dính khói lửa nhân gian linh lung phiêu dật, tựa như một đôi băng thanh ngọc khiết tiên nữ kia hoàn toàn giống nhau.
"Ta thật sự không nhớ rõ !" Đương Ngọ thấy ánh mắt lạnh lùng của Y Sơn Cận nhìn vào mình, lấy ngọc thủ che mặt, sợ đến thiếu chút nữa khóc ra.
Hàn ý trong mắ Y Sơn Cận dần dần thu liễm, đứng dậy, trầm giọng nói: "Sau này ngươi không cần đi ra ngoài hành khất nữa,cứ lưu lại bên người ta hầu hạ!"
Dứt lời, hắn cất bước hướng về ngoài miếu đi đến, không hề liếc mắt xem Đương Ngọ dù chỉ một cái.
Từ khi Đương Ngọ gia nhập Cái Bang, tốc độ tu luyện của Y Sơn Cận chợt nhanh chóng tăng lên.Nếu như Đương Ngọ đi ra cửa Đam Thủy mua thức ăn, Y Sơn Cận mặc kệ cố gắng tu luyện như thế nào, linh lực đều yếu ớt khó có thể cảm thấy, khống chế chúng lại càng khó khăn hơn gấp bội.
Nhưng một khi nàng đứng ở bên người, linh lực yếu ớt trong cơ thể Y Sơn Cận sẽ vận hành tốc độ nhanh hơn, tựa như bị nàng cơ kéo dẫn dắt, trở nên tích cực lạ thường.
Y Sơn Cận cũng từng nói bóng nói gió, cố gắng dò xét lai lịch của Đương Ngọ, nhưng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, nàng vẫn cứ một bộ dáng thiếu nữ mất trí nhớ, căn bản không hề có một tia sơ hở.