Về sau, Y Sơn Cận cũng không hỏi tới, mỗi lần tu luyện đều gọi nàng đến bên người, hoặc ngồi hoặc đứng, chỉ cần cách chính mình gần một chút, tu luyện đều có thể thuận lợi tiến hành, linh lực bành trướng trong kinh mạch vận hành cả chu thiên.
Tại động phủ của Tạ Hi Yên, hắn kinh mạch mặc dù được linh lực vô cùng hùng hậu của thày trò Ân băng Thanh cải tạo mở rộng đến trình độ kinh người, nhưng cuối cùng một khắc, hai nàng lại như giao long hấp thủy, đưa linh lực trong cơ thể hắn đều hấp thu sạch sẽ, nếu như không phải được khí chất trên người Đương Ngọ cơ kéo dẫn dắt, còn không biết đến lúc nào một tia linh lực mới có thể hiển hiện ra, trợ giúp hắn tu luyện.
Nửa tháng sau, linh lực trong người Y Sơn Cận từ từ tăng trưởng, mặc dù là hết sức yếu ớt, nhưng khi Đương Ngọ không ở bên người , cũng có thể tự hành vận chuyển một chu thiên, chỉ là tu luyện hiệu quả không bằng khi có nàng kề bên.( sức mạnh của mỹ nhân @@)
Điều này làm cho tâm tình Y Sơn Cận trở nên hưng phấn, đối với Đương Ngọ cũng tốt hơn rất nhiều, thường rộng lộng cấp nhiều đồ ăn ngon giúp nàng bồi bổ, khiến thân thể nàng từ mảnh khảnh cũng trở nên đầy đặn hẳn lên.
Đương Ngọ cũng biết có ơn phải trả, mỗi ngày đều đi theo bên người Y Sơn Cận, cố gắng hầu hạ hắn, làm cho hắn từ cuộc sống đến tâm tình đều vô cùng thoải mái.
Đương Ngọ vốn không chỗ dung thân, bị mấy tên khất cái khi dễ, may mắn có Y Sơn Cận khai ân tiếp thu nàng tiến vào bang,cũng ban cho nàng cái ăn chốn ở, huống chi hiện tại nàng cũng không cần đi hành khất, vẫn có thể hưởng dụng thức ăn nên nàng đối với Y Sơn Cận vô cùng cảm kích trong lòng.
Hiện tại, tình hình tài chính trong bang cũng có chuyển biến tốt đẹp. Y Sơn Cận bình thường không quản mọi sự tình, chỉ có khi nào đám khất cái dưới tay bị khi dẽ mới ra mặt, đánh cho địch nhân kinh hồn tởn vía, không dám cùng hắn tranh phong.
Đêm khuya, Y Sơn Cận đang trầm lắng ngủ say, đột nhiên toàn thân run rẩy, từ trong ác mộng tỉnh lại, đầy người đều là mồ hôi lạnh.
Hắn nhanh chóng duỗi tay xuống, sờ sờ tiểu gia hỏa, kinh hỉ phát hiện nó không có bị mỹ nữ mật huyệt kẹp chặt cường lực hấp khô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem mặt dán chặt vào trong gối , khổ sở thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.
Cho dù đã là trăm năm sau, hắn cũng thường xuyên gặp ác mộng. Mới vừa rồi lại mộng thấy bản thân cùng hai tiên nữ kia gắt gao dây dưa cùng một chỗ, chính là hiện tại, trên tay tựa hồ còn có xúc cảm mãnh liệt.
Nguyệt quang từ đỉnh miếu đổ nát xạ xuống, chiếu vào trên người hắn. Nhìn trời đêm trăng sáng, Y Sơn Cận không tự giác lại nhớ tới thời gian còn nhỏ ở nhà.
Khi đó, trong nhà cuộc sống mặc dù bình lặng, nhưng lại rất hạnh phúc. Nghiêm túc phụ thân, từ ái mẫu thân, còn có đáng yêu đệ đệ muội muội, mọi người vô cùng cao hứng sinh hoạt cùng nhau.Nhưng chỉ đảo mắt một cái, liền đã nhà tan cửa nát âm dương cách biệt. Cuộc sống êm đềm vui sướng bên cạnh gia đình đã hoàn toàn biến mất, có muốn cũng không trở lại được rồi.
Y Sơn Cận nhìn bầu trời xa xăm trăng sáng chiếu rọi, đột nhiên nổi hứng thi nhân cất giọng ngâm lên:
"Ngẩng đầu ngắm trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương"
Bên tai đột nhiên truyền đến sâu kín tiếng khóc, cắt đứt hẳn nhã hứng vọng nguyệt ngâm thi của hắn. Thanh âm nọ vừa ôn nhu đáng yêu lại vừa thê lương. Y Sơn Cận quay đầu lại, chứng kiến được cảnh Đương Ngo vùi đầu bên trong chăn mền, phát ra nghẹn ngào âm thanh.
Ngôi miếu tuy lớn, nhưng lại chỉ có bọn họ hai người ngủ ở thần tượng phía sau, những người khác qua đêm gần cửa miếu.
Y Sơn Cận thân là bang chủ, đương nhiên có đặc quyền không gian của hắn; mà Đương Ngọ hiện tại lại có thân phận là thiếp thân thị nữ, ngủ cùng một chỗ với hắn cũng là đương nhiên, như vậy cũng tiện cho nàng ban đêm chiếu cố tới hắn.
Mỗi khi bóng đêm bao phủ,toàn thể đám khất cái đều tự giác ra trước cửa miếu ngủ, không dám quấy rầy thế giới của hai người bon họ.
Đương nhiên, mỗi buổi tối đều có mấy tiểu khất cái dựng thẳng cái lỗ tai nghe lén động tĩnh phía sau thần tượng, cuối cùng đổi lấy đều là thất vọng, cũng chỉ có thể trong bụng đau đớn mắng to"Bang chủ làm gì mà ngay cả một tiếng đánh rắm cũng không phát ra thế", sau đó oán hận thiếp đi.
Y Sơn Cận thân thủ nhẹ nhàng đem chăn mền của nàng xốc lên, chứng kiến Đương Ngọ đang sâu kín khóc thầm.Nàng cảm giác được gió lạnh thổi vào, cuống quít ngẩng đầu lên, cố nén bi thương nói: "Bang chủ, sao lại dậy muốn đi tiểu sao?"
"Uh,à mà không phải." Y Sơn Cận nhẹ nhàng phe phẩy đầu, không biết nên nói cái gì cho phải, cũng chỉ có thể thốt ra những lời này.
Đương Ngọ lại hiểu lầm ý tứ của hắn, cuống quít đứng lên, chạy đi bưng chậu đến.
Trên người nàng chỉ mặc nội y, lộ ra bóng loáng bộ ngực sữa , lại có nguyệt quang chiếu vào lóe ra quang mang lộng lẫy, làm cho Y Sơn Cận có chút ngẩn người.
Rất nhanh, nàng bưng chậu nhỏ chạy đến, mềm mại quỳ gối trước mặt Y Sơn Cận , cẩn thân dâng lên trước người Y Sơn Cận.Y Sơn Cận bất đắc dĩ đứng lên, không đành lòng cự tuyệt hảo ý của nàng, , không thể làm gì khác hơn là cởi bỏ nội khố, đem mềm nhũn tiểu gia hỏa hướng tới, bắt đầu thả ra nước tiểu .
Đương Ngọ quỳ gối trước người Y Sơn Cận, hàng lông mi khẽ run run, không nhịn được tâm lý hiếu kỳ, lén lút ngắm nhìn tiểu kê kê của hắn.
Mặc dù mềm nhũn, nhưng lại vừa dài vừa thô, tựa như cái vòi voi, làm tâm lý nàng nhảy loạn cả lên, thầm nghĩ: "Như thế nào lại lớn như vậy? Nếu phóng tới chỗ đó, có thể hay không phá nát nó?"
Vừa nghĩ đến đồ vật kia của bang chủ chính là muốn sáp đến hạ thể bên trong của các thiếu nữ, nàng tại trong đầu tư tưởng một chút chính mình hạ thể non nớt nhỏ hẹp, không khỏi sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngọc thủ có chút run rẩy.
Y Sơn Cận nghe được tiếng hít thở của nàng dần dần trở nên dồn dập, không khỏi cúi đầu, chứng kiến bộ dáng nàng mềm mại xinh xắn,bộ ngực nhỏ tròn thì giật mình, tiểu kê kê manh mẽ đứng dậy.
Đương Ngọ nghe được âm thanh nước tiểu đã ngừng lại, trong tay truyền đến cảm giác ấm áp,đôi mắt sáng khẽ nhíu, đột nhiên chứng kiến tiểu kê kê đang từ mềm nhũn trở lên căng cứng, không khỏi có chút ngây dại.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc chứng kiến hai mắt hàm chứa dục vọng của Y Sơn Cận, hai người ở trong bóng đêm đối mặt, đều có chút không biết phải làm sao.
Thẳng đến khi tiểu kê kê của hắn sắp chạm đến đỉnh mũi nàng, Đương Ngọ mới giựt mình tỉnh lại, cuống quít lui về phía sau hai bước, đứng lên lảo đảo chạy ra.
Nàng phóng tới cách đó không xa, tâm tình loạn nhảy, hau má lúm đồng tiền ửng hồng như lửa.Y Sơn Cận đã phục hồi lại tinh thần , đem tiểu gia hỏa dọa người kia cất trở lại bên trong nội khố , tiến vào chăn mền, vùi đầu giả bộ ngủ.