Một Ngày Mới
Nó choàng dậy . Mồ hôi thấm ướt cả chiếc pijama mỏng trên người nó .
Phải mất một lúc nó mới có thể cảm nhận được thực tế . Cơn hoảng sợ vẫn đeo bán dai dẳng trong tâm trí nó một lúc lâu .
Sự sợ hãi khiến nó như một con thú bị thương , nó trở nên tức giận , cáu gắt . Nó gầm lên :
"Aaaagh !"
Hai tay nó nắm chặt đến mức gân máu cũng bắt đầu nổi lên .Chớp mắt , Nó cong người bật dậy , hai tay , hai chân vung lên trong không khí như đang đánh nhau với một kẻ địch vô hình . Nó phải phát tiết , nó phải đánh bại cơn sợ hãi vẫn còn sót lại trong tim nó .
Qua một lúc , Nó không còn đấm đá loạn lên nữa , nó đang đi quyền .
Bài Băng Tâm Quyền này nó do chính cha nó dạy . Nó vẫn nhớ , nó vẫn tập .
Cha của nó , 11 năm trước .
Đúng vào cái buổi sáng đó , cái ngày mà lần đầu tiên cha nó cười với nó , ôm nó , âu yếm nó giống như bao người cha khác .
Nó vẫn còn nhớ rất rõ , sáng hôm đó , sinh nhật nó tròn 5 tuổi .
Nó vẫn còn nhớ rất rõ cái mùi thơm thơm của những chiếc bàn ghế bằng gỗ trong nhà . Cái không khí ấm cúng đó , những bức tường sơn màu tím nhạt , màu mà mẹ nó yêu thích nhất . Những món đồ vật cổ xưa , kỳ lạ mà cha nó sưu tầm được , lúc nào cũng hãnh diện về nó , luôn luôn đặt nó ở những nơi bắt mắt nhất , trang trọng nhất và lôi nó ra để khoe khoang và nhận lời tán thưởng . và ...cái đó ... cái thứ mà nó không quên được , luôn đặt trên chiếc án thư của cha nó trong phòng làm việc , ... cái thứ đen đủi đó bề ngoài không có gì đang giá nhưng lại cuốn hút nó đến thế , thứ nó đã rất yêu thích , thứ cha nó luôn cấm nó đặt tay lên đó . Nó không thể nhớ nó đúng ra là cái gì , nhưng nó cũng không thể quên được ấn tượng về nó , cái cảm giác gần gũi , muốn đến gần , muốn chạm tay vào nó ....
À , đúng rồi , còn cái bánh sinh nhật làm bằng dâu tươi và chocolate mà hai mẹ con nó đã làm cả buổi tối hôm qua nữa .. nó vẫn nhớ cái vị ngọt lịm mà mát lạnh của những miếng dâu tươi đó . Mỗi lần đưa vào miệng lại như một viên kẹo đường tan ra , mát rượi trong miệng nó ..
Còn quà sinh nhật nữa chứ ..
Mẹ nó .. Món quà của mẹ nó là một chiếc nhẫn ,ừ đó là một chiếc nhẫn . Không phải là một chiếc nhẫn vàng , không phải bằng bạc , nó cũng không gắn kim cương hay bằng ngọc phỉ thúy gì hết . Đó là một chiếc nhẫn bằng đồng . Nó đã đeo chiếc nhẫn đó trên cổ suốt 8 năm vì không một ngón tay nào yếm vừa chiếc nhẫn đó và bây giờ thì nó luôn đeo chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trai . Cũng không có lý do gì đặc biệt cả , đơn giản chỉ vì nó thuận tai phải và nó thích cái cảm giác xoay xoay vòng vòng chiếc nhẫn
đó quanh ngón tay . Đó là thú vui nhỏ của nó mỗi khi ở một mình và không có việc gì làm . Và có lẽ cũng là cách để nó vẫn nhớ đến mẹ nó .
Còn cha nó ư ? Cha nó là một người rất lạnh lùng , rất hiếm khi nó thấy ông cười với nó và sinh nhật này chính là cái dịp "hiếm khi" đó . Nó đặc biệt nhớ cha nó cười với nó rất nhiều ngày hôm đó , chơi với nó và dạy nó bài quyền này .
Bài quyền này nó khó thì không khó , nhưng nói dễ thì cũng không dễ . Băng tâm quyền có tất cả 6 chiêu nhưng mỗi chiêu lại có 3 thức biến hóa khác nhau . Nếu không phải hôm đó nó muốn ba nó cười với nó nhiều hơn , không muốn cha nó thất vọng vì nó thì có lẽ một đứa bé năm tuổi không thể học thuộc và nhớ tất cả những gì cha nó dạy nhanh đến thế .
Nó vẫn nhớ , khi nó đi thành công bài quyền đó , cha nó đã cười với nó . Không phải bằng âm thanh , bằng khuôn mặt , mà bằng cái nhìn của ánh mắt . Và nó hiểu , nó biết cha nó đã vui sướng , đã hãnh diện vì nó .
Nó không hận cha mẹ nó đã bỏ nó đi , nó chỉ không hiểu tại sao họ không mang nó theo . Có lẽ họ đã gặp một việc gì đó rất vội vàng , rất nguy hiểm ... họ muốn bảo vệ nó .
Đó là những gì nó tự nhủ trong suốt 11 năm không cha mẹ . Sống lay lắt dựa vào ông bà ngoại ... Nhưng 2 năm trước nó đã tự dọn ra ở riêng , tự nuôi ăn , nuôi học chính bản thân mình .
Một đứa nhóc 16 17 tuổi , chưa trưởng thành thì sao có thể tự kiếm lây đồ ăn thức uống , quần áo cho chính bản thân mình được ư ?
Nhưng nó làm được . Nó đã làm được và nó đang sống .
Nơi nó sống không cần đóng tiền nhà , không cần nộp tiền điện nước . Nơi nó học không cần đóng tiền học vì chính sách của quốc gia là miễn học phí với tất cả mọi học sinh việt nam đi học trong các trường công lập . Còn tiền ăn ư ? mỗi tháng nó lãnh một khoản học bổng nhỏ khoảng 500 đồng cũng đủ để nó sống nửa tháng , và mỗi tối từ 6 giờ đến 12 giờ nó nhận được một việc làm thêm ở một công trường cách nơi nó ở 4 bến tàu tốc hành , đủ đê nó sống nốt nửa tháng còn lại và còn một số tiền kha khá để dành dụm . Nó dự định sẽ đi tìm cha và mẹ nó khi nó tốt nghiệp hết cấp hai , đủ 18 tuổi , đủ tuổi để nó không cần quyền bảo hộ của ông bà ngoại nó , đủ tuổi để nó có thể đi khắp mọi nơi .
Chắc sẽ có người rất thắc mắc , tại sao nó lại không cần đóng tiền nhà ? Đơn giản vì nó làm bảo vệ cho cái toà " Khung sắt 70 tâng này " vào mỗi buổi tối từ sau 12 giờ .
Thực ra cái chỗ này cũng không cần bảo vệ gì lắm , Cả tòa nhà được bao kín bằng tường bê tông cao đến 3 mét . Lý do là ông chủ nhà thầu sợ có kẻ ban đêm vào phá hoại ăn cắp . Thực ra là phá hoại nhiều hơn , công ty này có đến ba công ty khác cạnh tranh rất khốc liệt vì thế ngoài hắn còn 2 người nữa cũng làm bảo vệ . Họ cũng chỉ là hai ông già sáu bảy mươi tuổi , nhà gần đây được công ty này thuê vì tiền lương của họ rất rẻ , còn nó là dạng đặc biệt vì nó không được trả lương gì cả nói đúng hơn cái lương họ trả cho nó là một chỗ để trú chân . Nói thế cũng phải thấy nể sự khả năng tính toán chi ly của tên chủ thầu này , mặc dù vậy ông này cũng là một người tốt , ông ta không bao giờ rút bớt vật liệu xây dựng thậm chí một số chỗ sót thiếu trong thiết kế và sợ vật liệu không đủ sức bền ông ta còn bắt phải dùng vật liệu bảo đảm hơn , đắt tiền hơn . Cũng vì thế mà ông này đắc thầu rất ít dự án , nhưng tất cả dự án ông ta tham dự đều là những dự án tư nhân , thậm chí đến bản thiết kế cũng đều rất nổi tiếng đều do những kiến trúc sư tầm cỡ vẽ lên . Cũng vì thế mà gây nên nhiều ganh tỵ của những nhà thầu khác .
Nó giống ba nó ở một điểm , đó là sự lạnh lùng , có lẽ do biến cố mà tâm lý nó bị tổn thương . Nó ít khi giao thiệp với người khác , không có bạn bè mấy , và mọi người thường không hứng thú nói chuyện với nó . Chỉ có lão chủ thầu , hôm đó ông ta thấy bộ dạng thất thểu của nó trong công viên ,vừa chui ra từ cái túi ngủ du lịch . Ông ta chỉ vào nó và nói :
" Cần một cái xó không nhóc ?"
Đó là những gì nó cần . Mặc dù nó do dự , nhưng nó vẫn đi theo ông ta . Và đến khi thấy cái công trường này , nó không trả lời , mà chỉ gật một cái . Vậy là xong , không có thỏa thuận gì hết , không giấy tờ , không lương lậu , không ràng buộc .
Nó không sợ ông ta lừa nó , mà có lẽ ông ta mới là người cần phải lo đến chuyện đó .
Cái xó của nó . Đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng .
Không bàn ghế , không tivi , không tủ lạnh , không máy giặt .
Thứ duy nhất nó cần là chiếc chăn bông dày trị giá 50 đồng mà nó mua rẻ về được .Lúc đó nó còn tưởng vừa vớ bở vì món hàng rẻ mạt mà sau một đêm thì cả người ngứa ngáy vì cái chăn quý hóa chứa đầy rận và làm nó mất thêm 200 đồng mua thuốc khử , thế là cũng bằng mua một cái chăn mới tinh nhưng nó cũng không hối hận , đó là một bài học với nó và nó còn có ích hơn một cái chăn mới .
Mỗi đêm nó cuốn chăn giống như một chiếc áo cà xa quanh tượng phật và cứ thế mà ngủ . Thừa đủ thoải mái cho nó .
Tầng thứ 70 , vừa đổ bê tông mái . Nó luôn chọn tầng cao nhất mỗi khi đổ bê tông xong .
Nó thích cái không khí khô và loãng này , cái hơi ẩm mỗi buổi sáng luồn qua cơ thể nó .
Cái ánh sáng của bình minh mỗi ngày chạm vào mái tóc nó .
Nó thích đứng và ngắm mọi thứ từ trên cao xuống , mặc dù trước đây nó là kẻ luôn sợ độ cao . Nhưng nó đã chinh phục được nỗi sợ hãi đó . Nó đã vượt qua sợ hãi và mỗi sáng nó ngắm ánh mặt trời , nhìn xuống dưới , hả hê vì chiến thắng của bản thân .
....
..
.
.
.
.
.
Một ngày mới lại đến ...
Last edited by vinhan; 31-01-2011 at 02:51 PM.
|