Diệp Trọng nhìn chằm chằm vào chiếc quang giáp ở trước mặt, tâm tư xoay chuyển thật nhanh. Đó là một quang giáp hình người cao mười thước, tay trái cầm một tấm thuẫn màu sáng bạc, dưới ánh đèn trong gian phòng phát ra màu sắc tựa như thủy ngân, tay phải cầm một thanh đao laser, do vô vàn tia lửa đỏ hội tụ lại mà thành hình thanh đao tựa như thực thể. Thân giáp được bao phủ bởi một màu xám bạc mang lại ấn tượng tựa như một vị quý công tử tao nhã, quý phái; đồ trang sức bằng vàng trước trán phát ra ánh sáng óng ánh làm cho người ta phải lóa mắt tán thưởng.
Đây rõ ràng là một quang giáp đã được trải qua cải tiến, tấm thuẫn uranium hai lớp ở tay trái kia, tuy rằng trong số các thuẫn trang bị cho quang giáp chỉ xem như có thể xếp vào loại trung cấp, những cũng không phải là loại thuẫn mà với khả năng của Hắc Điểu có thể phá hủy, mà thanh Đao laser trên tay phải kia mặc dù cũng chỉ có thể được xếp vào hạng trung mà thôi, nhưng chỉ cần ba đao, tuyệt đối có thể đem Hắc Điểu chém thành hai nửa, nếu mà trúng điểm yếu hại, e rằng chỉ cần một phát thì mình cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Mô hình chủ thể ban đầu của quang giáp này có tên là Thiên Hà, đây là loại quang giáp không chỉ có năng lực phòng ngự cực tốt, hơn nữa về phương diện trọng lượng cũng tương đối nhẹ, sẽ không gây ra quá nhiều gánh nặng cho bộ phận động cơ, mặt khác loại quang giáp này còn có thể trang bị thêm một số vị trí ẩn giấu súng xạ kích, cũng có thể trang bị nhiều loại vũ khí tầm xa.
Cao thủ! Diệp Trọng tâm lý run sợ, chỉ cần liếc mắt qua một cái, là Diệp Trọng đã có thể nhận ra đối thủ trước mắt này không hề đơn giản.
Nếu như muốn Diệp Trọng đưa ra nhận xét về chiếc quang giáp này, thì hắn cũng chỉ có hai từ để nhận xét – cân bằng! Tuy rằng nhìn từ bên ngoài, những bộ phận trang bị của nó chỉ có thể được xếp vào lớp trung cấp, nhưng nếu như người sử dụng nó lại là một tên tinh thông công thủ toàn diện, vậy thì cái quang giáp này tuyệt đối sẽ phát huy ra thực lực làm người khác cảm thấy khủng bố.
Nếu như Diệp Trọng đoán không sai, động cơ mà nó sử dụng không phải là Parham thì cũng là loại Cá Kiếm, chỉ có hai loại động cơ này mới có thể giúp cho tính năng của nó phát huy một cách cực kỳ nhuần nhuyễn.
Có thể công có thể thủ, có thể viễn trình công kích lại có thể cận chiến, quả là một nhân vật khó chơi, Diệp Trọng không khỏi có chút đau đầu, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đã gặp phải một cái nhân vật tàn nhẫn đến như vậy.
Tuy vậy, trong thâm tâm Diệp Trọng căn bản không hề sinh ra một chút sợ hãi nào cả. Sinh sống tại Phế tinh nhiều năm như vậy, hắn thực sự hiểu được, trong rất nhiều thời điểm, đối thủ thường thường không phải là thứ mà mình có khả năng lựa chọn. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ duy nhất – đó là làm cách nào nào mới có thể đánh bại được đối thủ!
Súng hồng ngoại? Chỉ sợ đối phương dù có đứng bất động ở đó mặc cho mình bắn, thì khi bắn trúng cũng cùng lắm chỉ làm tóe lên vài tia lửa mà thôi, chứ không có khả năng làm đối phương bị thương tổn chút nào cả.
Dao găm hợp kim? Trời ạ, liệu có thể tiến sát tới bên người đối phương mà sử dụng dao găm để đâm hay không đây, khả năng này không cần phải bàn nữa.
Nhưng cũng may, trời không tuyệt đường người, nếu có thể đến sát người đối phương mà chém thì có thể lưu lại cho hắn một vết thương nhỏ, đương nhiên, với một vết thương nhỏ như vậy thì cần phải ba đao chém vào cùng một vị trí mới có thể phá vỡ lớp vỏ bọc thép của quang giáp loại Thiên Hà này.
Ba lượt chém tới cùng một vị trí! Việc này quá khó khắn, Diệp Trọng theo bản năng lắc đầu.
Vậy thì nhược điểm của nó ở đâu? Diệp Trọng không ngừng suy nghĩ. Am hiểu sâu sắc kỹ thuật săn mồi, nên Diệp Trọng hiểu được bất cứ địch nhân nào cũng có nhược điểm, chỉ cần có thể tìm ra được nhược điểm này, thì chỉ cần một kích chính xác, thường thường đều sẽ tạo lên tác dụng cực lớn, đó cũng là bí quyết của phương pháp lấy yếu thắng mạnh.
Cổ họng? Không sai, hầu như mọi loại quang giáp hình người thì chỗ yếu hại đều là cổ họng, bởi vì nơi này dày đặc các loại dây cáp, chỉ cần nơi này hơi bị hư hỏng, thì có cơ hội rất lớn làm giảm khả năng khống chế của quang giáp. Hơn nữa bởi vì nếu như cổ họng được bọc thép quá dày sẽ khiến cho độ linh hoạt của quang giáp bị giảm mạnh, cho nên ngoại trừ một số ít quang giáp thiên về hỏa lực ra, thì những quang giáp loại khác không thể chỉ vì một bộ vị trọng yếu này mà làm giảm hoàn toàn tính linh hoạt của toàn bộ kết cấu được. Nhưng đáng để lo lắng chính là, cơ hồ mỗi một người điều khiển quang giáp, đều cực kỳ am hiểu nhược điểm này, nên đối với nó cũng cực kỳ tập trung bảo vệ.
Diệp Trọng trong lòng thầm lắc đầu, phủ định điều này.
Khoang điều khiển? Lại càng không cần phải suy nghĩ, không ai là không coi trọng tính mạng mình! Hơn nữa khác với cổ họng, vị trí khoang điều khiển của quang giáp hình người nằm ở bộ ngực của quang giáp, vị trí này tuyệt đối là bộ phận được bọc thép dày nhất trên thân quang giáp. Diệp Trọng nhìn lại một lần nữa thanh đao hợp kim trên tay mình, cho dù mỗi một đao đánh trúng cùng một vị trí, muốn xuyên thủng được khoang điều khiển, nhìn như thế nào cũng phải dùng hơn mười đao a, thời gian để chém ra hơn mười đao chỉ sợ cũng đủ để mình bị đối phương dùng thanh đao laser kia chém ra thành bảy tám khúc rồi, lúc đó chắc ngay cả xương cốt cũng chẳng còn nguyên vẹn ấy chứ.
Vậy phải làm sao bây giờ? Diệp Trọng liều mạng suy nghĩ đối sách.
Thế nhưng thời gian không đợi người, tích, một tiếng vang nhỏ chợt vang lên, báo hiệu đối chiến bắt đầu!
Diệp Trọng cố dứt bỏ tạp niệm trong đầu, ngưng thần nhìn về phía đối thủ!
Kiệt Bổn thản nhiên ngồi bên trong quang giáp, chiếc mũi cao thẳng, khóe miệng mang một nụ cười mỉm có thể khiến cho vô số nữ nhân mê muội, mái tóc vàng hơi xoăn một cách tự nhiên, tựa như một vị hoàng tử thường xuất hiện trong những câu truyện cổ tích, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều tràn ngập khí tức quý tộc. Đôi mắt màu nâu của hắn mang theo vài phần diễu cợt nhìn về chiếc quang giáp Hắc Điểu đang ở trước mắt.
Kiệt Bổn tán thưởng nói: “Thật sự là người không biết thì không thấy sợ a! Tự nhiên muốn dùng Hắc Điểu để khiêu chiến với Apollo của bổn thiếu gia, ài, xem ra bổn thiếu gia hôm nay phải giáo huấn hắn tốt tốt một chút mới được!” Trong ngôn ngữ của hắn rõ ràng biểu lộ sự miệt thị đối với đối thủ trước mắt.
Kiệt Bổn hạ quyết tâm “giáo huấn” Diệp Trọng thật tốt, thế nên khi hệ thống vừa tuyên bố bắt đầu, thì hắn liền điều khiển bộ quang giáp Apollo của hắn sải bước tiến về phía Hắc Điểu. Không chỉ không thèm mở ra hệ thống ngắm bắn, hắn ngay cả tấm thuẫn hợp kim uranium hai lớp cũng không định sử dụng.
Hắc Điểu vẫn không chút nhúc nhích, giống như đang khoanh tay chịu chết, chờ đợi hắn đến bổ xuống một đao.
“Ai, thật sự là một tên bất hạnh! Mà gặp phải bản thiếu gia, thì ngươi quả thực là người bất hạnh nhất trong số những người bất hạnh!” Kiệt Bổn chậc chậc chép miệng. Mấy ngày nay, Kiệt Bổn tâm tình vẫn không tốt, lúc này thật vất vả mới có được cơ hội thoải mái phát tiết một chút! Cho nên cái món đồ chơi này không thể ngay lập tức giết chết như vậy được, Kiệt Bổn trong lòng cười lạnh, lộ ra bộ mặt đầy tà ý.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn. Kiệt Bổn hô nhỏ một tiếng, đao laser khẽ vung lên, hư hư thật thật hướng Hắc Điểu chém tới.
Kiệt Bổn cơ hồ có thể tưởng tượng được đối thủ của hắn lúc này nhất định đang kinh hoàng mà run rẩy, chân tay luống cuống, xoạt một tiếng, cánh của Hắc Điểu bị thanh đao của mình chém rụng, sau đó màn biểu diễn mèo vờn chuột mới chính thức được bắt đầu. Kiểu Bổn cười đắc ý, nhịn không được tà ý lại tiếp tục khuếch tán trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Kiệt Bổn trong lòng đắc ý.
Hắn không thèm bắn sao? Diệp Trọng trong lòng khó hiểu, theo đạo lý mà nói, đối phó với loại quang giáp Hắc Điểu như mình, thì bắn chính là biện pháp giải quyết nhanh nhất và an toàn nhất, nhưng tại sao đối phương lại lựa chọn biện pháp khó khắn hơn?
Đối phương chậm rãi tới gần, làm cho Diệp Trọng cảm thấy thực sự cổ quái. Quyết định sử dụng cận chiến với hắn, bỏ qua ưu thế về tốc độ, tên kia chẳng lẽ lại là một tên ngốc?
Nhìn đối phương vung đao bổ về phía cánh trái của mình, Diệp Trọng lại càng thêm hồ đồ, vị trí yếu hại của mình thì hắn không thèm công kích, ngược lại lại lựa chọn tấn công một vị trí râu ria như chiếc cánh trái của mình? Hơn nữa ngay cả tấm thuẫn uranium hai lớp hắn cũng không thèm sử dụng, trước ngực còn lộ ra một khoảng lớn sơ hở. Một đao kia Diệp Trọng xem ra cũng chỉ được cái mã chứ không có hiệu quả, đao laser chém ra tạo thành hình một đóa hoa hồng, chỉ được cái đẹp mà thôi, mềm nhũn không có một chút lực đạo, góc độ cũng kém đến mức thái quá.
Diệp Trọng không thể tin được một kẻ cao thủ tinh thông cải tiến quang giáp như thế, lại có thể phạm phải nhiều sai lầm ngu xuẩn đến vậy sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, cơ hội trước mắt, Hiệp Trong làm sao có thể bỏ qua!
Tốc độ của Hắc Điểu trong nháy mắt được đẩy lên đến cao nhất, Diệp Trọng nghiêng người một cái, dễ dàng thoát khỏi phạm vi bao phủ của đao laser, từ bên cạnh xiên xiên phóng lên, tê, một tiếng vang nhỏ, trên người đối phương lưu lại một vết thương sâu 5 li dài trên dưới 1 thước, tựa như một cái miệng đột ngột mở rộng phát ra tiếng cười trào phúng vậy. Còn không để đối phương kịp phản ứng, Hắc Điểu lấy tốc độ cao nhất đem chiếc cánh trái nặng nề của nó húc thật mạnh vào giữa ngực đối phương.
Hai cái quang giáp với tốc độ cực nhanh như vậy, húc mạnh vào nhau, một tiếng rầm thật lớn vang lên, va chạm cực mạnh khiến cho hai cái quang giáp bắn ngược về hai hướng theo hai tư thế cực kỳ bất nhã.
Va chạm ở mức này đối với kẻ đã có chuẩn bị như Diệp Trọng thì quả thực chỉ như là một trò trẻ con. Trong khóa huấn luyện trụ cột cũng có những bài tập làm thế nào để phản ứng khi gặp phải những trường hợp va chạm trong nháy mắt như thế, ngay cả yêu cầu cực kỳ hà khắc của Mục Thương mà hắn cũng có thể hoàn thành, thì vao chạm như thế này đâu thể làm khó được hắn. Cơ hồ trong nháy mắt khi va chạm, Diệp Trọng đã có thể xác định chuẩn xác được vị trí mà hắn bị bắn tới.
Hai tay của Diệp Trọng liền lấy một tốc độ cực kỳ kinh người tiến hành thực hiện những thao tác phức tạp, chỉ thấy động cơ phụ trợ ở hai bên sườn Hắc Điểu chợt mở ra, linh hoạt điểu chỉnh góc độ thật chuẩn xác, mười hai cái động cơ phụ trợ cơ hồ không đến một giây đã điều chỉnh xong góc độ.
Phút chốc, mười hai cái động cơ phụ trợ đồng loạt ầm ầm hoạt động, thân hình Hắc Điểu khi còn cách mặt đất chỉ 20 phân thân hình hơi chậm lại một chút, cánh tay máy ở sườn phải đột nhiên xòe ra, mạnh mẽ chống xuống đất ngay trước khi Hắc Điểu sắp va chạm với mặt đất. Cùng lúc đó, góc độ hai cánh của Hắc Điểu cũng biến đổi, Hắc Điểu giống như một con chim to lớn điểm nhẹ trên mặt nước một chút rồi bay lên.
Hắc Điểu vẽ thành một đạo đường cong duyên dáng, mà điểm cuối của đường cong chính là Apollo còn chưa kịp rơi xuống đất kia.
Ngay cả là quang giáp cấp độ nhập môn, thì tốc độ lớn nhất của Hắc Điểu cũng không thể coi thường. Trong chớp mắt, Hắc Điểu liền đuổi kịp Apollo.
Vụ va chạm kịch liệt vừa rồi đích xác khiến cho đầu óc của Kiệt Bổn hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất cứ phản ứng gì, quang giáp hoàn toàn mất đi khống chế.
Cái cổ họng như ẩn như hiện của Apollo không ngừng phóng đại trong mắt Diệp Trọng. Hai mắt của hắn giống như độc xà nhìn chằm chằm vào cổ họng Apollo, không hề có một chút lơ là nào hết.
Chính là lúc này! Diệp Trọng hét to một tiếng, toàn lực tiến lên, như một tia chớp đâm thẳng vào cổ họng của Apollo, tựa như một đại kỵ sĩ toàn lực xung phong, dùng trường thương đâm xuyên qua yết hầu của địch nhân. Uy lực của một đòn này khi kết hợp với tốc độ cao nằm ngoài tưởng tượng của Diệp Trọng, Apollo tựa như một con búp bê vải bị xé rách, cái cổ thô to như cây cột của Apollo chỉ còn lại một nửa là còn gắn liền với thân thể, bên trong lộ ra các loại dây đứt đoạn rối bời.
Trong vô thức, Diệp Trọng đã hoàn thành một trận tỷ thí cơ hồ không có phần thắng.
Diệp Trọng thắng lợi!