Lửa trại đã dược đốt lên dung cụ nướng đều đã được chuẩn bị, mỗi trại đều tự động đưa những miếng thịt và thực vật tươi ngon, Lâm Thiên cùng Ngụy Phong đối với việc này khá là rành mạch và lành nghề, Lâm Thiên thì bởi vì từ nhỏ đã là cô nhi, nên có tính tự lập rất cao, còn Ngụy Phong tùy rằng xuất thân rất tốt, nhưng mà gia giáo quản nghiêm ngặt còn là một thế gia dòng dõi quân nhân, mà chuyện đặc huấn dã ngoài thì đối với hắn thì cũng rất bình thường, chắc là thịt sống cũng đã từng ăn qua rồi!
Bọn họ tuy rằng làm không tệ, nhưng mà toàn bộ thành viên trong lớp đại đa số đều là lớn lên ở thành thị, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa thì nấu ăn không tốt đương nhiên quả là một vấn đề rất to lớn! Trong thịt đôi lúc còn có chút máu đỏ, tất nhiên là không ăn được, nhưng cũng không thể bỏ phí được, bây giờ thì thịt quay tuyệt đối chính là một món đặc sản!
- Lão Ngụy, ngươi xem Lý Duy kìa, chỉ là nướng thịt thôi, mà khiến nàng lấm lem hết cả rồi, ra giúp nàng chút đi!
Lâm Thiên thấp giọng cười nói, Người mĩ nữ lớp trưởng này tuy rằng năng lực khá mạnh nhưng tuy nhiên ở phương diện nấu nướng tuyệt đối không phải lành nghề rồi! Ngụy Phong trừng mắt hướng Lâm Thiên, lắc đầu nói:
- Muốn giúp thì ngươi đi giúp đi!
Lâm Thiên đứng dậy:
- Ta đi kiếm thếm con mồi! ngày hôm nay chắc thịt nướng sẽ không đủ nên còn cần lấy thêm thịt!
Lâm Thiên nói xong liền hướng con đường nhỏ bên kia đi tới, thấy Lâm Thiên chạy lên núi, Lý Duy liền đi tới hỏi:
- Ngụy Phong, Lâm Thiên hắn đi đâu vậy?
- Săn Thú!
Ngụy Phong nói, rồi nhìn miếng thịt được xiên qua cây gậy trong tay Lý Duy cười ha hả nói,
- Thịt thì chỉ được một chút mà lại còn cháy đen như thế này chắc chắn mọi người sẽ đói bụng!
- Ta làm sao biết nướng thịt khó như vậy chứ!
Lý Duy đỏ mặt nhỏ giọng nói!
“Ách___”
….
Lâm Thiên đi vào rừng đi thăm dò một chút, hắn cũng không để tiểu linh dò xét trước mà muốn tự thân mình tìm trước, mà tại Ma Qủy Sơn thì con người khá ít chủ yếu là nhiều dã thú ở trong núi, ngay cả Hổ Báo còn có thể có thì như lợn rừng rồi hươu nai chắc cũng không thiếu đâu!
- Hả, có vết máu!
Lâm Thiên cúi người xuống cẩn thận nhìn vài giọt máu trên đất nói.
- Máu còn chưa đọng lại chăc là chưa quá lâu rồi!
Ngẩng đầu nhìn lên trời thấy mặt trời đã xuống núi, màn đêm bắt đầu phủ xuống.
- ở đây hình như có người bị thương chạy qua!
Lại nhìn dò xét bốn phía một chút hắn thầm nghĩ.
- Tiểu Linh, dò xét thử đi, ngoại trừ chúng ta ở đây có còn gì khác ở đây hay không?
Lâm Thiên phân phó nói với Tiểu Linh rất nhanh tiểu linh đã trả lời:
- Chủ Nhân cách ngươi tầm 300m về phía tay trái có một hang lợn rừng, bên trong có một con khá to, trong hai nghìn mét không có người ngoài, nhưng mà còn có phát hiện vệt máu, nếu ngài muốn tìm thì chỉ cần dựa vào vết máu chắc sẽ tìm được!
- Quên đi, trước hết đối phó với con lợn rừng đi!
Lâm Thiên vừa nói, thân hình nhanh chớp trong rừng rậm xuyên qua, dưới tác dụng thần kỳ của Lăng Ba Vi Bộ thì rừng rậm cũng không ảnh hưởng mấy, mà đầu lợn rừng lớn cũng rất là mẫn cảm, Lâm Thiên vừa đến nơi, nó đã từ trong động vọt ra!
- Có thể chết dưới bảo đao của ta cũng là phúc khí của ngươi!
Lâm Thiên cười hắc hắc, loan đao chợt lóe lên, một cái đầu lớn của con lợn đã lìa khỏi cổ.
- Mẹ nói, còn phải làm một đồ tể, thực sự rất tội nghiệp thanh đao của ta!
Lâm Thiên thì thầm trong miệng, rồi nhanh chóng xử lý con lợn, đầu tiên lóc da rồi cắt bỏ hết nội tạng, rồi dùng một cành cây chắc khỏe xuyên qua rồi vác lên đi!
Thịt lợn rừng này chắc cũng tầm hai ba trăm cân, nhưng mà đối với Lâm Thiên cũng không đáng kể là bao, hắn dễ dàng xách đi rồi tới gần một đầm nước nhỏ trong vắt cạnh đó rửa thịt cho sạch sẽ, thoáng chốc cái đầm kia đã thành màu máu!
- Đây đúng là cảnh tượng đầy máu mà!
Lâm Thiên nhún nhún vai, xách con heo rừng kia lên rồi đi đến nơi cắm trại của cả nhóm!
Rât nhanh, Lâm Thiên đã đi xuống, nhưng mà ngay lập tức thấy tình huống có chút không đúng, nơi cắm trại của bọn họ, tự nhiên thấy hơn mười người lạ, trong đó có một người nói tiếng trung hơi ngọng nên thoáng chốc Lâm Thiên đã biết bọn họ không phải người Trung Quốc rồi.
Hơn mười người kia đang vây lấy Ngụy Phong và Vân Nhu, nên Lâm Thiên cũng không có liều lĩnh đi ra, mà từ từ bí mật đi lên!
- Mẹ nói, hình như là người ngoại quốc, hơn nữa nhìn bộ dáng bọn họ chắc là người nhật bản.
Lâm Thiên âm thầm nói.
Có một tên trong đó nói:
- Nói mau các ngươi có thấy một cô gái xinh đẹp đi qua đây hay không?
- Không có, chúng ta không nhìn thấy!
Vân Nhu giọng run run nói.
-. Sơn quân chắc là nàng nói thật, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm thì hơn!
- Bọn họ đã thấy được chúng ta, nên giết chết toàn bộ!
Lúc tên sơn quân kia nói, mọi người sắc mặt trắng bệch!
“no no, sơn quân chúng ta không nên tự tìm phiền toái, nơi này là Trung Quốc mà, nếu mà gây ra chuyện lớn nhất định là khó mà thoát, chúng ta chỉ cần xóa một đoạn ký ức của họ là được!
- Nhanh lên một chút đi, chúng ta nhanh chóng vào núi.
“Hắc!” một người nói, rồi từ trong túi lấy ra một cây bút máy,
- Các ngươi nhìn vào đây, nhìn vào cây bút trong tay ta, ai không nhìn lập tức giết!
Dưới sự uy hiếp của hắn, mọi người liền nhìn vào cây bút, rồi trợn tròn mắt lên.
Một đạo ánh sáng lên hiện lên, mấy người bạn của Lâm Thiên liền ngã xuống.
- Sơn quân, xong rồi, năm phút sau bọn họ sẽ tỉnh lại và quên hết mọi việc trong vòng mười phút!
- Tốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm được cô ả kia, trong tay nàng đang cầm một vật rất quan trọng, làm hại chúng ta phải đi khắp nơi, mẹ nó, bắt được ả thì chúng ta phải chơi chết mẹ ả luôn!