Hoàng hôn. Mặt trời đang lặn dần về phía tây, khắp nơi ánh nắng phản chiếu lên mặt biển một màu vàng kim rực rỡ, những gợn sóng nhỏ lăn tăn, mênh mông hàng nghìn dặm ánh lên toàn một ánh sáng vàng. Gió chiều ấm áp, thổi qua hàng vạn nhận* rừng Dương trên vách núi, làm cuộn lên đầy trời những sợi bông trắng li ti, an nhiên tự tại, chốn chốn nơi nơi phiêu lãng, rồi cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống trên mũi trên mặt hắn. Cái cảm giác ấm áp mà ngứa ngáy đó, khiến hắn bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều sự tình của tuổi ấu thơ.
Ở đây là nơi mà hắn lần đầu thấy biển lớn, không thể tưởng được những năm tháng đã qua đi không bao giờ quay trở lại, tạo hoá trêu ngươi, hắn hôm nay không ngờ lại đi tới Đông Hải Nam Tế Sơn này. Nơi này chính là ngọn chính của Nam Tế Sơn, dòng suối trên đỉnh núi bên cạnh hắn chảy ào ào qua rừng Đào, thu hẹp lại thành dòng nước chảy xiết, từ trên mỏm đá hình răng Rồng rót xuống, tạo thành một cái thác nước cao vạn trượng với thanh thế kinh nhân. Bởi vì thế núi quá cao, nên thác nước nghiêng đổ xuống giữa sườn núi, liền bị gió biển thổi vào tạo thành cảnh hoa bay ngọc vỡ, tán phát khắp nơi. Ở bên bờ cái Long Đàm dưới chân núi, sớm đã nhìn không rõ thác nước, chỉ có thể cảm thụ được những hạt mưa bụi nhỏ li ti đang bay lất phất đầy trời.
Cảnh vật vẫn như xưa, nhưng quá khứ một đi không bao giờ trở lại. Người thiếu niên tráng trí thủa nào sớm đã biến thành lão già tóc bạc.
Lại qua vài canh giờ nữa, ngày xuân lại sắp trôi qua, phải chăng hắn là người đang sống? Trong lòng lão nhân trào dâng một nỗi ai thương nhàn nhạt. Những cánh hoa rơi bay múa, đàn bướm bay lượn xung quanh, ráng chiều đỏ rực như lửa, phảng phất đâu đây tiếng sóng biển ì ầm. Hắn nằm dài trên bãi cỏ bên ven núi, cảm nhận được tiếng nước chảy bên tai, đàn Hải âu đang bay lượn phía chân trời, nhưng trong lòng lại là một mảnh thanh tĩnh lắng trong.
Cách hắn bảy thước ở bên ngoài, có một gốc cây Hải Đường màu bích ngọc cực kỳ diễm lệ. Chỉ có khoảng cách bảy thước, nhưng tay hắn cũng không có cách nào chạm tới được. Vậy mà con Hồ điệp kia lại nhẹ nhàng đậu xuống cánh hoa.
Hương hoa Bích Ngọc Hải Đường nồng đậm hoà trộn với mùi vị của cỏ cây xanh ngát, thoảng trong cơn gió chiều tà nhẹ nhàng như hơi thở, hoà hợp thành một thứ khí vị kỳ dị, thông qua hai lỗ mũi liên tục gây cho hắn sự ngứa ngáy ở trong lòng.
Đại hoang năm 305, hắn tại Nam Tế Sơn một kiếm đánh bại Cầm Cổ Cửu Tiên, thành danh trong tuổi thiếu niên, xuân phong đắc ý. Một đêm nọ, hắn với Đinh Hương Tiên Tử cùng ngồi bên khe nước trên đỉnh núi, hắn đã hái một đoá Bích Ngọc Hải Đường rồi cài lên mái tóc của Đinh Hương, lại bị nàng thẳng thừng ném vào trong thác nước. Một đoá Bích Ngọc Hải Đường ấy, phải chăng chính là cành hoa này đây? Hương thơm ấm áp của hình bóng mềm mại ngọc ngà ấy, cứ như vẫn còn thoảng trong làn gió.
Tại trong rừng Dương này còn phát sinh chuyện gì nữa đây? Hắn lờ mờ nhớ lại, ấy là, Đại Hoang vào năm 326, hắn ở trong rừng cây này tình cờ gặp gỡ Linh Cảm Ngưỡng, tuổi còn trẻ khí thịnh, đấu tới ba trăm chín mươi hai hiệp, hắn tại trên lưng của Linh Cảm Ngưỡng dùng lá cây viết lên bốn chữ 'Thiếu niên anh hùng', khiến người trẻ tuổi quăng kiếm nhận thua.
Đại hoang năm 357, hắn ở trên mỏm đá hình răng Rồng đưa mắt nhìn theo Không Tang Tiên Tử từ Thang Cốc vượt biển đi về phía Đông. Đêm đó hắn uống tới chín mươi tám vò rượu, say tới bất tỉnh nhân sự. Hôm sau ném kiếm xuống Long đầm, đơn thân Tây du, cũng chưa có vượt qua Nam tế nữa, cho đến tận hôm nay. Như thế tính ra, hắn tất cả có tới hơn hai trăm năm chưa từng đến qua chỗ này.
Không tưởng được hai trăm năm sau, trở về đất cũ, vừa vặn gặp lúc độc tố của Bách thảo phát ra, chú định phải trở thành cát bụi vùi lấp ở nơi này.
Trong cõi mịt mù tự có thiên ý. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm nhận được một niềm thanh thản không nói thành lời. Chỉ là lần tới phía Đông này, nguyên là vì một chuyện, lại như thế nào mà an tâm lên cõi Tiên.
Vừa mới nghĩ đến đây, một con Châu chấu từ trong bụi cỏ tung tăng nhảy ra, dừng lại ở bên người hắn. Hắn nghiêng mặt qua, con Châu chấu trừng mắt nhìn hắn, hai cái râu đưa qua đưa lại. Một lát sau, con Châu chấu ngạo mạn nhảy lên trên người hắn, nhảy qua bụi cỏ, nghênh ngang rời đi.
Hắn lặng lẽ cười. Nguyên lai hiện tại hắn ngay cả một con Châu chấu cũng không bằng.
Hai trăm năm trước hắn đã vô địch thiên hạ, hàng Long phục Hổ đâu chỉ vài ngàn. Không tưởng được hôm nay lại nằm cứng đơ bất động trên đỉnh núi, không thể nhúc nhích được tí nào, ngay cả một con Châu chấu cũng không để hắn vào trong mắt, thế sự vô thường, nực cười như thế đấy. Hắn càng nghĩ càng là buồn cười, nhịn không được buông tiếng cười lớn.
Tiếng cười mạnh mẽ vang xa, làm cho chim trong rừng cây kinh sợ bay lên.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=23362
Lão nhân đột nhiên dừng lại tiếng cười, áp đầu lên trên bãi cỏ nghiêng tai lắng nghe. Xa xa từ bên ngoài rừng cây Dương truyền đến tiếng bước chân. Trên mặt Lão nhân nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nhưng là nghe thêm một lát, liền thất vọng lắc lắc đầu, lại ngửa mặt nằm dài ra.
Qua một lát, tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, một thiếu niên quần áo lam lũ từ trong rừng bước ra. Thiếu niên nọ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt đầy bụi đất, đôi mắt to linh động dị thường, bên hông cắm xéo một cái sáo trúc màu xanh. Thiếu niên ngó nghiêng xung quanh, chợt nhìn thấy một lão giả tóc bạc buộc dây thao tím tựa thần tiên nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ, đang trơ mắt nhìn hắn, vẻ mặt liền giãn ra cười nói: "Lão tiền bối, mới vừa rồi là ngươi cười phải không?" Thiếu niên toàn thân bẩn thỉu, nhưng một nụ cười ấy vừa mới lộ ra, nhất thời mây tan tuyết tạnh, anh khí bức nhân, khiến người ta nhìn thấy không nhịn được phải mang lòng yêu thích. Lão nhân ha ha cười ba tiếng. Thiếu niên đột nhiên thu liễm vẻ tươi cười, khuôn mặt làm ra vẻ hung tợn nói: "Chính xác rồi! Ta vừa rồi đang muốn bắt mấy con Vân tước, đã bị tiếng cười của ngươi làm cho sợ hãi bay đi! Một bữa cơm chiều của ta thế là đi toi! Ngươi phải bồi thường cho ta!" Lão nhân xem ra có vẻ thú vị, cười nói: "Vậy là không đơn giản rồi." Rồi đột nhiên dài giọng cười to lên.
Tiếng cười như tiếng sét trên đất bằng, đinh tai nhức óc. Thiếu niên nghiêng ngả dữ dội một cái, liền nặng nề ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai lỗ tai vang lên ông ông. Trên trời hốt nhiên rơi thẳng xuống hơn mười con chim Tước, toàn bộ đều rơi vào trong lòng của thiếu niên.
Lão nhân liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Tiểu tử, một bữa cơm chiều như vậy liệu đã đủ chưa?" Thiếu niên tròn mắt cứng lưỡi, nhìn nửa ngày vào những con chim Tước ở trong lòng đã bị tiếng cười làm cho choáng váng, rồi lại nhìn nhìn lão nhân, trên mặt đầy vẻ kinh dị.
Lão nhân nói: "Tiểu tử, bữa cơm tối này ta cũng có phần. Ngươi nhanh đi nướng đi, chia một chút cho ta nếm thử." Thần sắc kinh dị trên mặt của thiếu niên từ từ biến thành bội phục cùng hâm mộ, sau khi đã lặng đi cả nửa ngày, mới tươi cười nói: "Kỳ diệu, kỳ diệu! Chỉ một tiếng cười này của tiền bối thôi, phi cầm tẩu thú cũng đã gặp tai hoạ lớn rồi. Chẳng biết tiền bối như thế nào lại kêu to lên được vậy?"
Lão nhân không biết nên cười hay nên khóc. Thiếu niên nọ ha ha cười to, lấy áo bọc đám chim Tước lại rồi đi ra bờ sông, vặt lông rửa sạch, đốt lửa lên nướng. Lão nhân âm thầm quan sát, thấy thiếu niên nọ mi thanh mục tú, thiên đình đầy đặn, tứ chi thon dài, cốt cách hơn người, đúng là một nhân tài luyện võ trời sinh. Trong lòng hơi hơi máy động.
Thiếu niên động tác nhanh nhẹn, tựa hồ rất thành thạo đạo nấu nướng, chỉ một lát công phu, liền truyền ra mùi thịt nướng thơm lừng. Thiếu niên thấy lão nhân nuốt nước dãi ừng ực, cười nói: "Chớ vội, còn cần thêm chút gia vị đã." Rồi khởi thân đi vào rừng cây. Lão nhân đã một ngày chưa hề ăn uống gì, tuy toàn thân cứng đơ, đang ở bên rìa của cái chết, nhưng ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, nhịn không được vẫn còn bị kích khởi lên một cơn thèm ăn mãnh liệt.
Một lát sau, thiếu niên trong tay cầm một nắm cỏ xanh và quả dại màu đỏ đi ra, đặt lên trên một khối nham thạch rồi nghiền nát. Lão nhân trong cả cuộc đời có hơn nửa công phu thu thập bách thảo để thử nghiệm công dụng của nó, nên chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra cây và quả trong tay thiếu niên là Cam hoa thảo và Xích tiên quả. Mùi vị của hai loại thảo dược này chua ngọt mà hơi đắng, có tác dụng hoạt huyết giãn gân. Không tưởng được thiếu niên này cũng biết rõ được, trong lòng không khỏi có thêm mấy phần khen ngợi.
Thiếu niên đem thứ nước màu tím vắt ra được phết đều lên trên những con chim đang nướng, lật đi lật lại nhiều lần, nhất thời tứ phía toàn là một mùi hương thơm kì dị đậm đà. Thiếu niên chọn lấy vài xiên thịt chim, đưa cho lão nhân nói: "Lão tiền bối, bây giờ mới là đủ hoả hầu." Lão nhân nói: "Ta toàn thân đều không động đậy được. Ngươi bón cho ta ăn được không." Thiếu niên lấy thịt chim xé nhỏ ra, bón vào trong mồm của lão nhân, thấy lão nhai nuốt như hổ sói, cười nói: "Lão tiền bối, mùi vị như thế nào?" Lão nhân mới đầu nhai đầy mồm, chỉ cảm thấy hương thơm ở xung quanh, thưởng thức lần thứ hai, trong vị ngọt có vị chua, không giống thịt chim, mà như nước quả, lần thứ ba nhấm nháp, cứ như có ngàn loại tư vị, biến hoá đa đoan, không thể nói rõ ràng được. Lão nhân khen: "Quả nhiên là tuyệt diệu!"
Thiếu niên nói: "Tiền bối, toàn thân ngươi cứng ngắc, huyết mạch không thông, cho nên ta bỏ thêm hai vị thảo dược, thứ nhất là tá vị, thứ hai là giãn gân hoạt huyết." Lão nhân lặng đi, sau đó cười nói: "Tiểu tử, tấm lòng của ngươi tốt vậy sao." Thiếu niên cười nói: "Ăn mận trả đào. Nếu như không phải là tiền bối cười vài tiếng, ta đêm nay phải uống gió Tây Bắc rồi."
Hai người đối nhau cười lớn. Ăn một hồi lâu, lão nhân cảm thấy cái bụng đói sôi ùng ục đã được dịu bớt, một cỗ nhiệt lực ấm áp mênh mang thông suốt toàn thân, tay chân đã có thể nhúc nhích chút ít. Nhưng trong lòng lão nhân vẫn sáng trong như tuyết, thế này bất quá là hồi quang phản chiếu mà thôi. Thiếu niên thấy lão có thể nhúc nhích được, thời mừng quá sức ước mong.
Lão nhân đối với thiếu niên này đã rất có hảo cảm, nói: "Tiểu tử, nhìn không ra ngươi niên kỉ còn nhỏ như vậy, mà đã là một tay nấu nướng đại tài, lại còn có thể phân biệt được dược thảo, thật không thể tin được!" Thiếu niên ợ một cái, đắc ý nói: "Bản lĩnh của ta hơi nhiều đấy, có thời gian ta sẽ lộ ra cho ngươi một vài chiêu." Thiếu niên đánh giá lão nhân một hồi, lắc đầu nói: "Tiền bối, ta coi ngươi cũng là một cao nhân có bản lãnh, như thế nào lại ở trên hoang sơn dã lĩnh này, không thể nhúc nhích được thế?"
Lão nhân hờ hững nói: "Thế có gì là kì lạ. Nhân sinh sanh lão bệnh tử, nguyên là chuyện bình thường. Ta sống đã hơn hai trăm tuổi, chết cũng được rồi." Thiếu niên lấy làm kinh hãi, nhíu mày nói: "Tiền bối....." Lão nhân nói: "Ta trong cơ thể có mấy trăm loại độc tố, hôm nay đã bắt đầu phát tác trọn vẹn, kinh mạch bị phá huỷ hết, không quá ba canh giờ, toàn thân sẽ cứng đờ, biến thành hoá thạch." Thiếu niên giật mình kinh hãi, không tưởng được lão nhân này hoàn toàn ý thức được rằng mình đang chết, thật ngạc nhiên là lại khoát đạt như thế, kính ý trong lòng càng tăng, đồng thời âm thầm cảm thấy đáng tiếc. Lão nhân thấy thần sắc của hắn, biết trong lòng hắn đang có điều nghĩ ngợi, thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này tâm địa thật tốt, ngộ tính cực cao, cốt cách lại tốt, là một khối nguyên liệu thượng hảo. Lão thiên để ta quy tây ở chỗ này, nguyên lai đích xác có thâm ý."
Lão nhân nhìn thiếu niên nói: "Tiểu tử, ngươi và ta rất có duyên phận. Ngươi tên là gì, phụ mẫu là người phương nào?" Thiếu niên nói: "Ta là Thác Bạt Dã. Cha mẹ của ta đã sớm chết hết rồi." Lão nhân sớm đã đoán được hắn là một cô nhi, gật đầu nói: "Niên kỉ còn nhỏ mà đã đơn độc xông vào thiên hạ mênh mông, rất là không dễ dàng."
Thiếu niên Thác Bạt Dã nói: "Tiền bối, vậy tôn tính đại danh của ngươi? Lão nhân mỉm cười nói: "Ta gọi là Thần Nông."
Giả sử là những người khác nghe thấy cái danh tự này, chỉ sợ là sẽ lập tức nhảy dựng lên, nhưng Thác Bạt Dã chỉ là thản nhiên 'nga' lên một tiếng, không có phản ứng gì. Lão nhân này là đương kim Thiên Tử Thần Đế của thiên hạ, họ Thần Nông. Thần Nông hơn hai trăm năm trước dễ đã vô địch thiên hạ, trảm yêu trừ ma, được Ngũ đại tộc tôn sùng là Thiên Tử. Sau năm mươi năm tại vị, thiên hạ cực kỳ quy củ, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ngũ tộc bốn trăm tám mươi thành, người người đều ghi lòng tạc dạ. Đại hoang năm 402, Thần Nông rời Thần Đế thành, một mình du lich thiên hạ, hái Bách thảo tìm thuốc trường sinh, hơn một trăm năm sau đó, hành tung phiêu hốt, như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi. Những lời đồn đại Thần Đế ban thuốc cứu người không bao giờ dứt trong giang hồ. Chỉ cần Thần Nông vẫn còn tồn tại trên nhân thế, thiên hạ sẽ thái bình vô sự, không làm gì mà vẫn cai trị.
Ai ngờ lúc Thần đế uy trấn thiên hạ trên đường đi qua Đông Hải Nam Tế Sơn, độc tố của bách thảo phát ra, kinh mạch
bị huỷ nát tán loạn, cứng lại như đá.
Thác Bạt Dã từ nhỏ cha mẹ đều đã chết, lớn lên ở vùng nông thôn. Mặc dù lưu lãng giang hồ mấy năm, nhưng đối với chuyện thiên hạ lại biết rất ít, đối với Thần Nông hai chữ chưa từng nghe thấy. Tuy nhiên lại biết Thần Đế, nhưng không biết Thần đế huý danh. Cho nên khi nghe lão nhân tự báo tính danh, lại không có vẻ kinh ngạc chút nào.
Thần Nông nói: "Chúng ta bình thuỷ tương phùng, nhưng rất hợp duyên...." Thác Bạt Dã cười nói: "Như quả tiền bối nguyện ý, chúng ta sẽ là bằng hữu." Thần Nông ha ha cười lớn: "Ta đã có hơn một trăm năm không có bằng hữu rồi đây. Không tưởng được đến khi sắp chết, tự nhiên lại kết giao được một hảo bằng hữu." Hắn trong lòng hạnh phúc, trong tiếng cười không mang theo chút kình đạo lăng lệ nào, nhưng cũng chấn cho lá cây phải 'tốc tốc' rơi xuống. Lúc này mặt trời lặn xuống sớm đã bị quần sơn nuốt chửng, màu trong xanh của bầu trời đêm đã có vẻ nhạt đi bởi các chòm sao, gió đêm mát mẻ. Hai người ngồi ở đỉnh núi Nam Tế, thẳng thắn mà đàm thoại, một già một trẻ, cứ giống như hai lão hữu gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách. Vạn trượng bên dưới, tiếng sóng mơ hồ, bốn bên kì hoa dị thảo, thông reo vi vút, quả thật cứ như là tiên cảnh.
Thần Nông cảm giác thấy toàn thân lại bắt đầu từ từ băng lãnh cứng ngắc, trong khoảnh khắc hai chân đã vô pháp nhúc nhích rồi, trong lòng biết không cần đến một canh giờ nữa, liền sẽ hoá thành đá cứng, lập tức nói: "Tiểu bằng hữu, ta có một chuyện giao phó, chẳng biết ngươi có thể đáp ứng không?" Thác Bạt Dã biết thời hạn của hắn đã đến, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, ưỡn ngực nói: "Ngươi yên tâm, bất kể là cái gì chuyện ta nhất định sẽ làm được."
Thần nông từ bên hông móc ra một khối ngọc bài màu tím, mặt trước có ba chữ to: Thần Mộc Lệnh; mặt sau có một hàng chữ nhỏ: Thấy Thần lệnh này, như Đế thân lâm. Thác Bạt Dã chữ biết không nhiều lắm, lại càng không biết đây là tín vật của Thần Đế, chỉ cần xuất ngọc bài này ra, chín ngàn dặm Thần Châu không dám không nghe theo.
Thần Nông thần sắc ngưng trọng nói: "Tiểu bằng hữu, việc này có quan hệ trọng đại, chỉ cần có chút sơ suất, liền có hơn mười vạn dân chúng sẽ gặp phải nạn binh đao." Thác Bạt Dã lấy làm kinh hãi, vừa mới định hỏi, Thần Nông đã xé xuống một mảnh quần áo, cắn vào đầu ngón tay trỏ, ở trên mảnh áo trắng viết vài chữ bằng máu, sau đó lấy mộc bài bọc vào trong huyết thư, gấp lại đưa cho Thác Bạt Dã. Thần Nông nói: "Ngươi phải cầm ngọc bài, huyết thư này đưa đến tây nam Ngọc Bình Sơn, giao cho một người kêu là Tố Thanh Đế, để hắn nội trong bảy ngày phải gấp rút chạy tới Thận Lâu thành." Thác Bạt Dã nghe được mụ mị cả đầu óc, hỏi: "Nếu nhưng ta tìm không thấy Thanh Đế, hoặc là hắn căn bản không ở đó thì sao?"
Thần Nông nói: "Vậy ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất, trong vòng bảy ngày chạy gấp tới Thận Lâu thành, cầm mộc bài này giao cho Thận Lâu thành Thành chủ Kiều Vũ." Thác Bạt Dã đem mấy câu nói đó ghi nhớ ở trong lòng, hỏi: "Ngọc bình sơn và Thân Lâu thành ở nơi nào?" Thần Nông mỉm cười, từ trong lòng móc ra một quyển sách da dê, đưa cho Thác Bạt Dã.
Quyển sách lớn gần bằng bàn tay, nhưng dầy hơn hai trăm tờ. Bìa trước có ba chữ lớn: Đại Hoang Kinh. Bên trong chi chi chít chít toàn là những chữ nhỏ xíu, còn chèn vào rất nhiều bản đồ. Thần Nông nói: "Ta đi du lịch thiên hạ hai trăm năm, viết thành quyển sách này. Nhớ và thuật lại vị trí địa lí của hơn bảy trăm núi, bốn trăm tám mươi thành, kì hoa dị thảo cùng yêu ma linh thú của Đại Hoang. Nếu như ngươi muốn đi tới địa phương nào, hoặc là tìm kiếm đồ vật gì, cứ việc tra xét quyển sách này." Thác Bạt Dã mừng rỡ: "Hay lắm!"
Thần Nông thấy hắn như vớ được kho báu, vui mừng quá đỗi, trong lòng cũng có chút vui vẻ, nguyên tưởng rằng bản thân mình hoá vũ quy tiên, quyển sách này sẽ vĩnh viễn không có truyền nhân, không tưởng còn có thể như thế, cũng cảm thấy có phần an ủi. Thần Nông lại từ trong lòng lấy ra hai bản sách da dê, giao cho Thác Bạt Dã nói: " Hai quyển sách này rất thích hợp làm lễ vật của bằng hữu, tất cả cũng tặng cho ngươi." Thác Bạt Dã thấy một quyển trên bìa ghi 'Bách thảo chú', một quyển trên bìa ghi 'Ngũ Hành phổ', bút tích cùng với Đại hoang kinh tương đồng, cũng là do Thần Nông tự thân viết lên, trong lòng vui mừng, nhưng đột nhiên minh bạch đây là di vật lúc lâm chung của hắn, không khỏi lại là một trận khổ sở, hai mắt nhất thời đỏ lên.
Thần Nông vỗ vỗ lên đầu hắn, cười nói: "Tiểu tử ngốc, nhân sinh tụ tán ly hợp, như phù vân biến ảo, vũ trụ vạn vật, tất cả đều như thế, hà tất phải khổ sở?" Thác Bạt Dã cũng chẳng biết tại sao, càng là trong lòng đau khổ, nước mắt tràn mi chảy xuống.
Thần Nông than thở: "Đáng tiếc kinh mạch của ta đã đứt, nếu không có thể truyền cho ngươi một thân công lực." Hắn từ bên hông cởi xuống một cái túi da dê, đưa cho Thác Bạt Dã, cười nói: "Ở đây còn có mười sáu viên Thần Nông đan, nếu như bị thương hoặc trúng độc, một viên cũng đủ để cho ngươi hoá hiểm thành an. Mỗi lần uống một viên, có thể bổ khí dưỡng thần, tăng trưởng công lực, bất quá không thể phục dụng liên tục."
Thác Bạt Dã đối với võ học nội lực một chút cũng không biết, nhưng cũng biết trong túi chính là bất thế kì dược, vừa mừng vừa sợ vừa bi thương. Thần Nông nói: "Trong ba quyển sách này cái làm cho ta đắc ý nhất chính là Bách Thảo Chú, thế gian kì hoa dị thảo, thuộc tính công hiệu, phép tương khắc tương sinh, đều được ghi chú sơ lược. Tiểu bằng hữu, ngươi đối với thảo dược rất có năng khiếu, rất hợp với khẩu vị của ta, quyển sách này tặng cho ngươi, cũng là việc không gì có thể tốt hơn." Khuôn mặt của hắn nghiêm lại, chính sắc nói: "Chỉ là có một câu ngươi luôn phải ghi tạc trong lòng. Bách Thảo Chú chính là quyển sách cứu nhân, vạn vạn lần không thể dùng để hại người."
Thác Bạt Dã gật đầu đồng ý.
Thần Nông nói: "Bản Ngũ Hành Phổ này, lúc này đối với ngươi rất là khó hiểu, không cần xem nhiều. Nhưng nếu ngươi tương lai có ham thích võ học, cũng có thể nghiên cứu." Hắn ngập ngừng một chút, lại nói: "Bất quá phần cuối cùng quá mức thâm ảo, nếu không cẩn thận, lo rằng dễ bị tẩu hoả nhập ma."
Thác Bạt Dã đem ba quyển sách bao lại, cất vào trong lòng.
Thần Nông nói: "Long đầm dưới chân núi có một loại Long mã linh thú, ngày đi ngàn dặm. Nơi này đến Ngọc Bình Sơn hơn hai trăm dặm, đến Thận Lâu Thành hơn hai ngàn dặm, không có ngựa cưỡi, với cước lực của ngươi nội trong bảy ngày chạy tới thì vạn vạn lần không được."
Thần Nông thấy trên mặt Thác Bạt Dã đầy vẻ bối rối, biết hắn ti hào không hiểu phương pháp hàng phục linh thú, liền nói tiếp: "Mỗi loại linh thú đều có chỗ yếu có thể chế phục, ngươi chỉ cần phát hiện ra nhược điểm hoàn toàn có thể chế trụ nó, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh. Bất quá điều căn bản của đạo phục thú, là cùng nó tâm trí tương thông. Nhưng đó chính là một môn đại học vấn, nhất thời nửa khắc có thể học sẽ không không nắm được."
Thần Nông dừng lại, vẽ lên trên mặt đất một con quái vật đầu Rồng thân ngựa, tại một nơi trên cổ của nó vẽ một vòng trong nói: "Nhược điểm của Long mã là lông bờm màu đỏ ở trên cổ của nó. Ngươi chỉ cần nhảy lên trên lưng nó, tóm chặt lấy lông bờm, chết cũng không buông tay, chỉ một lúc, nó sẽ ngoan ngoãn, chỉ đâu đi đó thôi."
Ngay sau đó Thần Nông lại dạy Thác Bạt Dã mấy chiêu công phu đơn giản, cưỡi ngựa như thế nào, nhảy lên ra làm sao, làm thế nào túm được lông bờm cổ. Thác Bạt Dã sanh tính thông minh, vừa học đã hiểu ngay, mô phỏng diễn tập lại, không hề sai sót một chút nào.
Thần Nông vọng nhìn xa xa cảnh đồng quê, chỉ thấy minh nguyệt ở trên không, mây nhạt màu gió nhẹ thổi, rừng cây đen đặc dập dờn như sóng, trong lòng có chút bi thương, cười nói: "Tiểu bằng hữu, thời gian không còn nhiều nữa đâu. Ngươi phục trước một viên Thần nông đan, đi tới Long đầm hàng phục Long mã, rồi chạy tới Ngọc Bình Sơn đi thôi."
Thác Bạt dã cùng hắn quen biết bất quá chỉ là nửa ngày, nhưng vừa gặp như đã thành cố cựu, sự hợp duyên nói không thành lời. Phụ mẫu của bản thân mình đều đã mất, một mình lưu lãng giang hồ, không một bằng hữu, hôm nay khó khắn lắm mới kết giao được với một bằng hữu vong niên, lại chịu ban tặng cho hắn kì thư và linh đan, có thể nói với cái ơn đó đã là một nửa sư phụ, trong lòng sớm đã coi hắn là người chí thân. Huống hồ tính ra hắn cũng chỉ còn nửa ngày tính mệnh. Lúc này mà từ biệt, sau này sẽ vĩnh viễn không có ngày gặp lại. Nghĩ như thế, trong lòng như có kim đâm, nước mắt tuôn ra như suối.
Thần Nông khoan khoái duỗi lưng, nằm thẳng ở trên bãi cỏ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy những vì sao, đưa đoá Bích Ngọc Hải Đường ở trong tay đặt lên mũi hít một hơi thật sâu, cảm thán nói: "Cảnh sắc đẹp đẽ trong lành như thế, há có thể cô phụ. Nhật nguyệt tinh tú, đồng hoá cùng ta, ôi lại cầu được sao!"
Thác Bạt Dã nước mắt mờ mịt, đưa tay lau đi, nhưng lại chảy ra càng nhiều. Trong mơ hồ nhìn thấy một vì lưu tinh to bằng cái đấu từ từ xẹt qua. Thần Nông không nhìn lại hắn lần nữa, thấp giọng ngâm xướng một bài ca xa lạ.
Thác Bạt Dã trong lòng bi thống, quỳ xuống hướng Thần Nông dập đầu vang lên ba tiếng, quay người bằng những bước dài hướng phía chân núi đi xuống. Đi một mạch đến giữa sườn núi, vẫn nghe thấy y như cũ tiếng ca đứt quãng của Thần Nông.
"Giọt sương sớm trên cánh hoa, vừa gần lại vừa xa...... Hoàng hà mười khúc, cuối cùng chảy tới phương Đông..... chín vạn dặm trời cao, một bóng hình cưỡi gió, ai là người cùng với..... bắc đẩu thiên thu, nghèo khổ trong cung Ngọc dao, không đáng là thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ...."
Bóng đêm sâu thẳm, thiên hà lặng câm, gió rừng xào sạc. Xung quanh một mảng đen tuyền, Thác Bạt Dã chân thấp chân cao bước lên, một tay nâng những cây rừng bị nghiêng, thận trọng hướng xuống đưới chân núi đi tới. Trong lòng không đừng được nghĩ tới Thần Nông giờ phút này toàn thân đã bị hoá cứng rồi chưa, vừa là từng cơn từng cơn khổ sở.
Hắn sờ sờ ba quyển sách và Thần mộc lệnh ở trong bọc, thầm nghĩ: "Tiền bối tin tưởng uỷ thác lúc lâm chung, vô luận như thế nào cũng phải thay ông ấy hoàn thành. Ông ấy nói việc này có quan hệ trọng đại, dính dáng tới tánh mạng của hơn mười vạn bách tính, lại không biết là chuyện gì? Thanh Đế của Ngọc Bình Sơn lại là người nào?" Trong lòng tầng tầng lớp lớp nghi vấn trào dâng như nghiêng sông lật biển, nhận trách nhiệm mà người tin tưởng uỷ thác cùng với lòng hiếu kì mãnh liệt đồng thời đan vào nhau, khiến cho hắn một lần nữa phấn chấn tinh thần.
Nam Tế Sơn núi cao vạn nhận, nếu cứ dò dẫm trong bóng tối từng bước từng bước một hạ sơn như thế, cho dù đến giữa trưa hôm sau, cũng không đến được chân núi. Huống hồ Thác Bạt Dã đi trên sơn đạo một ngày, chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, giờ phút này chính đang giữa đêm, đã mệt mỏi đến mức kiệt quệ rồi. Thác Bạt Dã đi một hồi lâu, sự mỏi mệt càng lớn, mi mắt nặng nề từ từ dướn lên, có vẻ hơi mất thần, dưới chân vừa trượt, nhất thời lăn lông lốc xuống dưới.
Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, bản thân nhanh chóng cuộn xuống, thân thể không ngừng va đập lên những thân cây và đá tảng, trong cơn đau khốc liệt cố gắng đổi hướng, tiếp tục cuộn xuống, đột nhiên đầu đập mạnh lên một tảng đá, ngay lập tức thấy tối sầm mắt, bất tỉnh nhân sự.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thác Bạt Dã mới mơ hồ tỉnh lại. Hắn mở mắt, chỉ thấy trăng treo chính giữa bầu trời, ánh sáng thanh bạch chiếu rọi lên vạn vật, trên đỉnh đầu bóng các trạc cây phảng phất như muốn rơi đè xuống. Thác Bạt Dã trên đầu trên thân không chỗ nào không đau đớn, đưa tay ra nắn phía sau đầu, không ngờ vừa mới cử động, dưới thân kéo theo một loạt tiếng động, bất ngờ trầm xuống, lại rơi nhanh xuống phía dưới mấy trượng!
Thác Bạt Dã trong lòng đại kinh, hai tay quơ loạn lên, chộp cứng lấy một sợi dây leo to dài, dùng toàn bộ lực khí của toàn thân ôm lấy, thế rơi xuống mới giảm đi một chút, lại rơi xuống hơn một trượng nữa lúc đó mới trụ lại ổn định. Thác Bạt Dã vẫn chưa hoàn hồn, rất thận trọng quay đầu hướng nhìn xuống dưới, tức thì hồn phi phách tán. Nguyên lai hắn đang bị treo lơ lửng trên vách đá lởm chởm cao vạn nhận!
Dưới thân chỉ có cành cây và dây leo thò dài ra trên rìa vách đá, cài vào nhau tạo thành một cái võng, đem hắn nâng giữ lại. Phía dưới là Long đầm, một màu xanh ngắt bốc lên khí tức lạnh lẽo, cách một khoảng khá cao mà vẫn còn có thể cảm nhận được. Nơi hơn mười trượng bên trái, từ mỏm đá răng Rồng thác nước rót xuống đầm Rồng giống như Thiên hà (sông trời) rơi nghiêng xuống, đến được nơi đó đã hoá thành những hạt mưa phùn li ti đầy trời rồi, thỉnh thoảng gió đêm thổi qua, liền đem theo đến những hạt bụi nước li ti, làm cho sảng khoái tới tận xương tuỷ.
Thác Bạt Dã thường thường rất to gan, nhưng lần này cũng không khỏi sợ hãi trong lòng. Hắn quay trở lại ngó hai bên, chung quanh toàn là vách đá lởm chởm cứng rắn, rêu xanh bám đầy, trơn không thể bám được. Nơi này khoảng cách tới đỉnh nhai (rìa núi) nói nhẹ tối thiểu cũng phải vài chục trượng, nếu muốn leo lên trên, khó như lên trời. Mà Long đầm cách nơi này cũng có một trăm trượng cao có dư, cũng không nói bên trong Long đầm âm hàn cực thịnh, không biết có loại quái vật nào, chỉ cần từ độ cao này mà rơi xuống, đập vào nước chỉ sợ ngay cả cái đầu cũng thành bốn múi.
Hắn cong người ngồi dậy, hai chân khoanh tròn trên đám dây leo, đưa tay trái ra, sờ sờ Thần mộc lệnh và ba quyển sách ở trong bọc, thấy vẫn còn nguyên, hơi cảm thấy yên lòng. Nhưng chiếc sáo trúc tự tay bản thân mình làm ra lại không biết văng đi đâu mất, nên cũng có chút buồn phiền.
Mắt thấy Mặt trăng dần dần lặn về phía tây, thời gian nhanh chóng trôi qua, bản thân hai tay đau đớn ê ẩm không chịu nổi, chút xíu nữa thì trượt tay rơi xuống dưới, Thác Bạt Dã trong lòng lo lắng, thầm nghĩ: "Chết ở chỗ này, như thế cũng là xong, nhưng tiền bối đã tin tưởng giao phó, ta một nhân tố quan trọng mà lại chậm trễ, nếu như thực sự quan hệ đến hơn mười vạn tính mệnh, vậy là quá xấu rồi!"
Thác Bạt Dã hít sâu một hơi không khí, cố gắng bình tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ. Hắn đột nhiên nhớ tới Thần nông đan mà Thần Nông đã ban tặng cho, tay phải, hai chân bám chặt vào dây leo, tay trái xục vào bọc, mò tới cái túi da dê kia, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy ra một viên.
Dưới ánh trăng, đan hoàn nọ như một hạt đậu tương lớn màu tím thoạt nhìn không hề có chỗ nào đặc biệt. Thác Bạt Dã đến suy nghĩ cẩn thận cũng chẳng kịp, liền đem Thần nông đan bỏ vào trong miệng. Thần nông đan vừa vào miệng lập tức tan ra, một luồng hơi ấm từ yết hầu cuồn cuộn trôi xuống, chuyển vận trong nháy mắt đã thông đạt toàn thân. Thác Bạt Dã cảm thấy đan điền bỗng nhiên bốc lên một cỗ nhiệt hoả, như ngọn lửa lớn trên thảo nguyên nhấn chìm mọi vật trên đường đi quét qua toàn thân, nhiệt lực từ đan điền trực tiếp quán thông vị bộ (dạ dày), can đảm (gan mật), tâm tạng (tim), yết hầu, cuối cùng xông thẳng lên não. Cỗ nhiệt lực nọ rót hết vào đỉnh đầu, liền như có một tiếng sét, ở trong đầu nổ tung ra. Thác Bạt Dã nhịn không được há mồm hét lên một tiếng 'a... a ...' , một đạo khí thể màu tím cũng từ trong miệng hắn phun ra.
Thác Bạt Dã vừa sợ lại vừa kì, chỉ cảm thấy khắp người không có nơi nào nóng nữa, cúi đầu nhìn lại, da hai tay cứ như sóng cuộn phập phồng, phảng phất như phía dưới có sóng to sóng nhỏ nhất tề dũng động. Da tay nhanh chóng đang trắng chuyển thành hồng, rồi lại chuyển thành tím.
Như thế lặp đi lặp lại công phu ước chừng một bữa cơm, cỗ nhiệt lực kì dị nọ chu chuyển toàn thân bảy vòng, mới dần dần nhạt đi. Da tay cũng dần dần chuyển từ tím thành hồng, rồi lại từ hồng chuyển thành màu sắc bình thường. Nhưng đan điền vẫn cảm thấy một đoàn nhiệt khí chạy nhảy loanh quanh. Thác Bạt Dã tinh thần đại chấn, thần thái rạng ngời, chỉ cảm thấy toàn thân lực lượng sung mãn. Hắn trong lòng pha trộn cả cảm giác sợ hãi lẫn vui mừng, không nhịn được hét to lên ba tiếng. Tiếng kêu vang to, ở trong đêm yên tĩnh, được các hang núi cộng hưởng vang vọng mãi không thôi. Chim chóc trong khu rừng trên đỉnh nhai kinh sợ kêu to bay tán loạn. Thác Bạt Dã rất là đắc ý, không tưởng được chính mình cũng có khí lực như thế.
Ngay sau đó cảm thấy phấn chấn, chẳng có lí do gì mà lại không tràn đầy tin tưởng. Hắn đột nhiên nhớ tới ngày thường ở trong rừng, nhìn thấy tình huống những con khỉ bám vào các cành cây đu từ cành này sang cành khác, linh cơ chợt động. Lúc này không có phương pháp nào khác, chỉ có phóng tay mà làm như thế. Hắn đem mộc bài, thư tịch và linh đan ở trong bọc thu xếp cẩn thận vào trong lớp áo dày ở giữa ngực và bụng, rồi sau đó hai tay nắm chặt dây leo, nhanh nhẹn tụt xuống, mũi chân không ngừng điểm lên trên vách nhai, làm chậm lại chút ít.
Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vù vù, các cành nhánh của dây leo không ngừng quất lên mặt, lên người, đau đớn kinh khủng. Nhưng sanh tử quan đầu, cũng bất chấp tất cả. Nghiêng đầu sang một bên ngó xuống, nhìn thấy dây leo đã đến gần đoạn cuối rồi, vội vàng đưa tay tóm lấy một cái dây leo khác, thân thể vừa đu đưa, đã lại tiếp tục trượt xuống.
Qua công phu một tuần trà, Thác bạt Dã đã có chút thuần thục, trong lúc chuyển đổi dây leo, cũng thấy có chút du hốt phiêu đãng, vượt cả thần thái thong dong của hầu tử. Hắn trong lòng từ đang khẩn trương lại chuyển thành hưng phấn, nhịn không được lớn tiếng hò hét, hát vang.
Không ngờ vui mừng chưa được bao lâu, liền có đột biến phát sinh. Đến nơi cách Long đầm hơn hai mươi trượng, đột nhiên 'hô lạp lạp' một tiếng cực lớn, mặt nước của Long đầm vọt lên một đám bụi nước cao hơn mười trượng, một con quái thú thật lớn màu đen từ trong đầm bay vụt lên, thẳng hướng Thác Bạt Dã dũng mãnh phóng tới.
Thác Bạt Dã giật mình hoảng sợ, đến cúi đầu xem con vật gì đang đến cũng chẳng kịp, liền bị quái vật nọ hung hăng đánh trúng, chu thân nhất thời bị đánh đứ đừ như một cái mắc áo, ngũ tạng lục phủ đảo lộn tùng phèo, thân hình bị quăng lên cao cao. Quái vật nọ huýt lên một tiếng dài, hình như có chút thích thú, như bóng với hình, lại vội vàng đánh tới, Thác Bạt Dã vừa mới rơi xuống, lại bị cú va đụng mạnh hất bay lên trên trời. Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, sự khoái trá của quái vật lại càng thịnh.
Thác Bạt Dã đảo lộn tại không trung, trong lúc bị ném lên ném xuống rất nhanh, cố gắng ngưng thần nhìn kĩ. Quái vật nọ toàn thân ngăm đen, tựa ngưu nhưng không phải ngưu, một đôi màng cánh cự đại thật dài, tại không trung rất nhanh đập mạnh. Trên đỉnh đầu của quái vật có một đôi sừng dài, cong, tròn. Chính là cái sừng đó đã đánh hắn đến thất điên bát đảo.
Khi Thác Bạt Dã tại không trung xoay người, đột nhiên sử dụng khí đan điền, xiết chặt nắm tay, hướng cục thịt mềm giữa hai sừng của quái vật phát lực đánh tới. Quái vật đang đánh rất là vui sướng, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chính mình nghênh sừng phóng lên, ngay lập tức đã lên tới nơi. Thác Bạt Dã sau khi ăn Thần nông đan, kinh mạch sơ thông, thần lực đại triển, một quyền đánh ra, đã có lực kinh người, cục thịt mềm giữa hai sừng này lại là chỗ yếu của quái vật, lấy mạnh đánh yếu, thắng bại lập tức phân rõ.
Quái vật đau đớn kêu lên một tiếng, nặng nề ngã xuống, đập vào vách đá, loạng choạng một lúc, rồi rơi vào trong Long đầm. Thác Bạt Dã quyền đầu đau đớn kịch liệt, trong lòng cũng không rõ ràng là kinh hay hỉ, không tưởng được dùng cái nắm tay nhỏ bé của mình, lại có thể đánh bại một quái vật lớn như thế. Nhưng người đang ở giữa không trung, đến chộp lấy một nhánh dây leo cũng không kịp, liền đã lao thẳng vào trong Long đầm lạnh như băng.
Lúc thân thể cách bên trên Long đầm mấy trượng, liền đã cảm thấy âm hàn chi khí như đâm vào xương tuỷ, khiến cho Thác bạt Dã bắt đầu rùng mình, nước đầm xanh đen trực diện ập tới, đập 'đông' một tiếng, bụi nước bắn lên tứ phía, người đã chìm sâu vào trong nước đầm lạnh lẽo.
Như sét đánh không kịp bưng tai, biến cố quá nhanh, Thác Bạt Dã còn chưa kịp phản ứng, liền đã bị chìm sâu vào trong Long đầm mấy trượng. Nước đầm lạnh băng băng nhất tề tràn vào trong mũi, trong miệng, toàn thân như đang ở trong hố băng, hai tay hai chân ở trong nước khua loạn lên.
Nhưng là Thác bạt Dã thuỷ tính cực tốt, hơn nữa vừa mới phục qua linh đan thuần dương, nhiệt huyết sôi trào, chỉ sau một thời gian ngắn, ở trong nước đầm băng lãnh này, hắn đã có thể tự do bơi lặn, mở to hai mắt xem xét con vật.
Nước đầm không sâu như trong tưởng tượng, nhìn quanh một vòng cũng chưa nhìn thấy những quái thú khác. Thác bạt Dã từ trong chết sống lại, vui không kìm chế được, ở trong nước sung sướng thả lỏng thân thể, bơi qua bơi lại. Bơi một lát về hướng đông, đột nhiên phát hiện cách đó không xa đáy đầm phát quang loè loè, đến gần vừa nhìn, đầy đất toàn là chân trâu, phản chiếu lẫn nhau.
Thác Bạt Dã một hơi đã cạn, đang muốn trồi lên mặt nước, bỗng dưng nhìn thấy phía Đông Nam trong châu quang bảo khí khắp đất, một con quái vật màu trắng đang ngửa cổ hống lên khổ sở. Quái vật nọ hướng về phía hắn đi tới, nhưng đi được vài bước, liền bị một sợi xích sắt to bằng bắp tay trẻ con giằng kéo lại, không thể tiến tới được một chút nào. Thác Bạt Dã không kịp nhìn lâu, nhanh chóng trồi lên, nhô lên khỏi mặt nước, há mồm hít sâu một ngụm khẩu khí.
Long đầm ba mặt tựa vào vách đá cheo leo, một mặt hướng ra bãi cỏ của một sơn cốc. Lúc này mặt trăng đã rủ xuống ngọn cây trên sườn núi ở phía tây, ánh trăng hệt như tuyết trắng chiếu rọi lên Long đầm, mặt nước mênh mông sóng sánh phản chiếu một vẻ huy hoàng thanh lãnh. Ven bờ bên mặt Tây Bắc, con quái thú tựa ngưu nọ đang lắc lắc đầu, giũ những giọt thuỷ châu, nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thác Bạt Dã đang giương mắt nhìn nó, tức thì sợ quá kêu 'ô minh' một tiếng, lắc đầu tung bốn vó, quay người bỏ chạy trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung.
Thác Bạt Dã ha ha cười to, cảm thấy rất đắc ý. Nhớ tới con quái vật dưới đáy nước, lòng hiếu kì nổi lên, cũng chẳng biết có phải chính là Long mã mà Thần Nông đã nói không. Ngay sau đó liền hít một ngụm khẩu khí thật sâu, rồi đột ngột lặn xuống đáy nước.
Lần này ở trong nước hoạt động càng thoải mái hơn, phạm vi nhìn thấy cũng rộng lớn và rõ ràng hơn. Con quái vật màu trắng nọ hình như là một con hươu trắng, chỉ là trên người xếp đầy vẩy cá, trên má có một đôi mang cá thật dài, đang mở ra khép lại. Đỉnh đầu chỉ có một nhánh sừng, hai mắt đỏ như lửa, cái cổ hơi dài, hai cái râu Rồng ở trên môi ngọ nguậy không ngừng, lúc há mồm khổ sở hống lên, những cái răng nanh cài vào nhau, uy phong lẫm lẫm.
Trên cổ của quái vật bị một sợi xích sắt màu trắng to bằng bắp tay trẻ con gắt gao buộc chặt, chỉ có thể đi lại trong phương viên ba trượng. Quái vật nọ thấy Thác Bạt Dã quay trở lại, rất là kích động, không ngừng hướng về phía hắn vọt tới, bị cái vòng sắt giật lại, ngửa đầu dựng vó, không ngừng khổ sở hống lên.
Thác Bạt Dã rốt cuộc tuổi nhỏ, lại chưa từng gặp qua linh thú bậc này, chẳng biết lành dữ, trong lòng không khỏi thương cảm. Nhưng là thấy nó bị trói bởi một sợi xích sắt to, chỉ biết bất lực nhìn nó đang không ngừng rên rỉ, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn. Thác Bạt Dã từ nhỏ đã chịu qua hơi nhiều đau khổ, bởi vậy thấy người chịu khổ, cảm thấy như chính mình đang chịu, rất dễ kích khởi lòng đồng tình. Lúc hoàng hôn, tại đỉnh Nam Tế Sơn gặp gỡ Thần Nông, lại còn nhân đó cùng hắn quen biết kết làm bằng hữu, tạo thành một đoạn kì duyên. Bây giờ nhìn thấy quái vật này bị cầm tù nơi đáy đầm, lấy lòng đối lòng, giả sử bản thân mình bị cầm tù ở nơi này, cho dù không bị ngâm nước mà chết, vậy cũng phải chết vì buồn rầu.
Thác Bạt Dã bơi đến gần nơi ở của quái vật, cẩn thận xem xét tỉ mỉ sợi xích sắt to lớn nọ, suy nghĩ làm như thế nào để cởi nó ra. Dây xích sắt tựa như là do thép nguyên chất đã trải qua bách luyện cùng với vài đồ vật khác hợp luyện thành, dưới sự chiếu rọi của trân châu, ánh lên ánh sáng rực rỡ màu hồng nhạt. Thác Bạt Dã nghiến răng dùng sức dứt mạnh vài lần, nhưng xích sắt một tí cũng không động.
Thác Bạt dã mặc dù đã phục Thần nông đan, nhưng thứ nhất bản thân không có cơ sở võ công, vô cớ có thêm thần lực, cũng chẳng biết sử dụng như thế nào, thứ hai sợi xích sắt này chính là do một vị kỳ nhân hơn mười năm trước đúc nên, hỗn hợp mười bảy loại kim thuộc của Bắc Hải mà thành, đừng nói là Thác Bạt Dã, ngay cả là siêu nhất lưu hảo thủ trong chốn giang hồ, cũng không có thể tay không đem sợi xích sắt đó dứt đứt.
Thác Bạt Dã không có sự chọn lựa, chỉ có thể ngoi lên mặt nước hoán khí, lại lần nữa lặn xuống cố tìm cho được phương pháp khác. Thử đi thử lại hơn mười lần, rốt cục cũng không có phát hiện ra biện pháp gì. Quái vật nọ tựa hồ cũng có chút thất vọng, trong miệng 'cô lỗ cô lỗ' phát ra quái thanh, cúi đầu ủ rũ.
Thác Bạt Dã khoé mắt quét tới một chỗ, đột nhiên phát hiện mấy trượng bên ngoài, trong bóng tối lờ mờ, có một ánh quang mang kì dị vừa loé lên rồi lập tức tắt ngay, nhưng ánh sáng rất mạnh, còn hơn cả trân châu đang đầy trên mặt đất. Quái thú nọ rõ ràng là thập phần sợ hãi, không tự chủ được lui lại về phía sau rất nhiều bước.
Thác Bạt Dã trong lòng đại kì, chẳng biết nơi đó có sự vật gì, mà lại khiến nó sợ hãi như thế, do đó liền hướng tới nơi đó bơi đến.
Bơi gần tới nơi, mới phát hiện ra chính là một thanh thiết kiếm màu xám tro, cắm xeo xéo ở trong bùn dưới đáy đầm, nhìn bên ngoài, không có gì là quý giá, lại không biết ánh sáng lúc trước từ nơi nào của thanh kiếm này lại có thể phát ra. Thác Bạt Dã vừa nhè nhẹ nâng lên, đã đem thanh kiếm nọ rút ra, kiếm kia đúng là một thanh thiết kiếm phổ thông dài không quá ba thước, chìm trong nước đã lâu, vết rỉ loang lổ. Trên chuôi kiếm chỉ khắc có hai chữ 'Vô Phong'. Đã là 'vô phong' (phong là nhọn - ND), vậy nghĩ rằng cũng chẳng thể nào mà sắc bén được.
Thác Bạt Dã nguyên muốn dùng thanh kiếm này chặt đứt xích sắt, nhưng vừa nhìn thấy thế, nên rất là thất vọng, cầm thanh kiếm ném đi ra ngoài. Kiếm trong chốc lát tại trong nước nhẹ nhàng quẫy động ra xa, rồi tà tà hạ xuống. Thác bạt Dã vừa định quay người, liền bị cảnh trước mặt làm cho chấn động đến trợn mắt há mồm. Chỉ thấy kiếm Vô Phong nọ như nhành liễu mềm dưới làn gió nhẹ, phiêu phiêu hốt hốt, cứ thế cắm ngập vào một khối cự thạch dưới đáy đầm, sâu đạt tới một thước có dư.
Thác Bạt Dã tinh thần đại chấn, bơi tới bên cạnh thanh kiếm, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dụng sức rút kiếm ra. Vừa lúc đó một đạo nguyệt quang tà tà chiếu sâu vào tận đáy đầm, Thác Bạt Dã cầm thân kiếm vừa quay, tức thì loé lên một đạo quang mang loá mắt, hắn nhấc tay che trở con mắt, rồi từ từ bỏ tay ra, hắn kinh hoàng nhìn thấy trên thân kiếm có khắc hai chữ nhỏ, dưới ánh trăng chút chút nổi lên một vầng ánh sáng mầu vàng. Định thần nhìn lại, chính là hai chữ Thần Nông!
Thác Bạt Dã rất là kinh ngạc, thiếu chút nữa thì sặc nước, lập tức ôm kiếm trồi lên mặt nước. Lúc này mặt trăng đã chìm xuống phía tây, sao buổi sớm đã thưa thớt, sắc trời rất tối, qua một lúc nữa, trời sẽ sáng rồi.
Thác Bạt Dã dưới trăng cẩn thận xem xét kĩ lưỡng, thân của thanh kiếm Vô Phong nọ quả thật có tự dạng của Thần Nông, xoay ngược lại, mặt còn lại của thân kiếm cũng lờ mờ có hai chữ: Không Tang.
Kiếm này nguyên là bội kiếm của Mộc Tộc Thánh Nữ Không Tang Tiên Tử hơn hai trăm năm trước, cũng là một trong Thất đại thần khí của Mộc Tộc. Năm đó Không Tang Tiên Tử tại đông hải gặp gỡ Thần Nông, hai người vừa gặp đã chung tình. Không Tang Tiên Tử đem Vô Phong kiếm tặng cho Thần Nông, nhờ đó để giải nỗi tương tư. Thần Nông ở trên thân kiếm Vô Phong dụng Kim cương chỉ khắc lên tên của hai người, xem như chứng kiến mối tình không thay đổi. Nhưng là Ngũ Tộc Thánh Nữ phải làm một thân xử nữ, chung thân không được lấy chồng. Không Tang Tiên Tử vì thế bị hội đồng Trưởng lão của Mộc Tộc trục xuất khỏi Thang Cốc. Mà Thần Nông thân là Thần đế tôn sư, càng không thể xúc phạm đến điều ước của Ngũ tộc, mà đi giải cứu người yêu trong lòng, chỉ có thể lấy mắt ngó nhìn Không Tang Tiên Tử từ Thang Cốc vượt biển đi về phía đông, một mình ở trên đỉnh núi Nam Tế uống say đến không biết gì. Ngày ấy lòng hắn như tro tàn, đem Vô Phong kiếm ném vào trong Long đầm. Ai ngờ kiếm ấy ngủ yên ở đáy đầm hai trăm năm, đúng vào ngày Thần Nông hoá vũ, Thác Bạt Dã vì bị rơi vào Long đầm mà đã lấy được lên. Duyên phận của hai người, thật sự là do ông trời sai khiến.
Thác Bạt Dã tự nhiên không biết lai lịch của thanh kiếm này, nhưng là nhìn thấy hai chữ Thần Nông, cũng đã đoán được xuất sứ của kiếm này tất cùng Thần Nông có uyên nguyên sâu đậm, trong lòng ngạc nhiên lẫn vui mừng, không thể nói rõ thành lời. Nghĩ đến chủ nhân của kiếm này, giây phút này sợ đã hoá thành đá cứng ở trên đỉnh núi, nhất thời từ trong lòng lại trào lên niềm thương xót. Hắn bò lên trên bờ, hai tay nâng lên Vô Phong kiếm, quỳ xuống hướng đỉnh núi khấu đầu ba cái, sụt xịt thở dài không thôi.
Mặt trăng đã chìm xuống phía tây, trời đã sắp sáng. Thác Bạt Dã quyết định mau đem quái thú nọ cứu ra, để còn đi tìm Long Mã, thu phục nó rồi lên đường. Hắn lại một lần nữa nhảy vào trong nước, ngậm kiếm trong miệng, hai tay hoa động, rất nhanh tới được bên người quái thú nọ. Quái thú nọ ngước nhìn xa xa thấy Vô Phong kiếm trong miệng hắn, liền không ngừng sợ hãi, vội lùi ngược về phía sau, thẳng một mạch lùi đến vách đá dưới đáy nước. Trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ 'ô ô', hoàn toàn không còn một chút tư thái uy phong bát diện lúc ban đầu.
Thác bạt Dã nghĩ thầm: "Kiếm này tất là lợi khí thu phục linh thú, cho nên nó mới sợ hãi như vậy." Nghĩ đến đó, hắn đem Vô Phong kiếm nắm chặt bên tay trái, giấu ra sau lưng, chậm rãi đi lên, đưa tay lên cổ của quái thú nọ không ngừng vỗ về. Quái thú nọ mới đầu thập phần e ngại, nhưng cũng không dám né tránh, rụt đầu lại để mặc cho Thác Bạt Dã vỗ về. Qua công phu một chén trà nhỏ, quái thú thấy Thác Bạt Dã nét mặt tươi cười, lại không ngừng xoa xoa cái cổ của nó, tịnh không ác ý, lòng sợ hãi đã giảm bớt, bắt đầu trầm tĩnh lại.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, nghĩ thầm: "Nguyên lai linh thú này cùng những động vật bình thường khác cũng không có gì khác nhau. Cứ như là trẻ con, mới đầu đối với ta hung hung dữ dữ, lúc nào cũng không ngừng gườm gườm, nhưng là sau một hồi thân cận, lại chấp nhận ta."
Đợi cho quái thú đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Thác Bạt Dã một hơi khí này cũng đã sắp cạn, vì vậy vung Vô Phong kiếm lên, dùng hết khí lực toàn thân hướng sợi xích sắt chém xuống. Quái thú nọ thấy hắn huy kiếm, điên cuồng hét lên, chạy vội sang bên trái, vừa vặn kéo sợi xích sắt thẳng ra. Ánh sáng loé lên, Thác bạt Dã ở trong nước nghe thấy 'Banh' một tiếng vang lên, lòng bàn tay tê dại, hổ khẩu rách toạc, Vô Phong kiếm ở trong tay bị chấn bay đi. Lực va chạm của kiếm phong cùng xích sắt gây nên một trận xung kích ở trong nước, đem Thác Bạt Dã đẩy bật xa lên trên.
Thác Bạt Dã trồi lên khỏi mặt nước, vừa hoán khí được một chút, lại vội lặn xuống đáy đầm. Dưới đáy đầm con quái thú nọ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi, sợi xích sắt đã bị chặt đứt, nằm dài trên mặt đất. Nhưng là Vô Phong kiếm cũng đã gẫy thành hai đoạn, một nửa phần mũi kiếm cắm thẳng vào trong nham thạch, nửa còn lại nằm ngang tại đáy đầm. Thác Bạt Dã nhặt Vô Phong kiếm lên, trong lòng rối bời, không tưởng được kiếm này lấy lên chưa được bao lâu, đã trở thành đoạn kiếm, trong lòng có chút đáng tiếc. Hắn đem đoạn kiếm ngậm vào ngang miệng, hướng lên phía trên bơi đi.
Thác Bạt Dã lên trên bờ, cho đến lúc đó mới cảm thấy toàn thân đau nhức bủn rủn, uể oải không chịu nổi. Hắn đem đoạn kiếm cắm ở bên cạnh, nặng nề gieo người ngồi lên trên bãi cỏ. Một ngày nay gặp mấy chuyện không thể tưởng tượng nổi, chuyện kì lạ cùng xếp hàng lần lượt mà đến. Hắn đã sống hơn mười năm, lưu lãng đã lâu, nhưng tất cả những kinh nghiệm thu được bấy lâu nay, cũng không bằng nỗi vui buồn kinh tâm động phách của ngày hôm nay. Đang khi hắn miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hống quái dị, quay đầu nhìn lại, con bạch sắc quái thú dưới đáy đầm nọ đang từ rừng Tùng phía bên trái nhanh như chớp phóng ra, luồng gió xoáy mạnh mẽ hướng vào hắn ập tới!
Thác Bạt Dã giật mình sợ hãi, đang định đưa tay rút Vô Phong đoạn kiếm, đã bị quái thú đánh ngã ra trên mặt đất!
Hai vó trước của quái thú nọ kẹp chặt hai bên sườn Thác Bạt Dã, làm cho hắn không thể động đậy được tí nào, cái cổ nghiêng nghiêng, cúi đầu nhìn hắn, hai mắt của quái thú như hoả cầu không ngừng đảo tròn, há mồm, nhe răng ra, oai nghiêm trừng mắt nhìn hắn một lúc, có vẻ nghĩ ngợi. Thác Bạt dã cười khổ, nghĩ thầm như thế này thực sự là tự mình gây nên, khó có thể sống được.
Quái thú đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt dài, tựa hồ có chút hoan khoái, bất ngờ cúi đầu xuống, há rộng miệng, hướng lên đầu Thác Bạt Dã ép xuống. Thác Bạt Dã nhắm hai mắt lại, tự chấp nhận sự không may, nhớ tới sự trọng thác của Thần Nông, càng là hối hận không thôi.
Thác Bạt Dã chợt phát giác ra một cái gì đó ẩm ướt ở trên mặt, trên trán mình cọ sát mãi không thôi, một cỗ nhiệt khí phun thẳng vào mắt mũi mình. Thác Bạt Dã mở hai mắt ra, nhìn thấy nguyên lai là đầu lưỡi của quái thú đang liếm loạn trên mặt mình, trong lòng kinh ngạc. Thầm nghĩ: "Chẳng lẽ quái vật này còn có tính sạch sẽ, muốn đem đồ ăn tẩy sạch trước?"
Nhưng quái vật này liếm hắn đến nửa ngày, mà vẫn chưa có dấu hiệu cắn hắn, chỉ là luôn luôn thè lưỡi liếm, trong miệng, mũi phát ra những âm thanh hừ hừ thân mật, dường như không hề có ác ý. Nhiệt khí mà quái vật xuất ra khiến hắn ngứa ngáy không chịu nổi, không nhịn được ha ha cười ra tiếng. Quái vật nọ co rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn hắn, nhếch miệng phát xuất ra tiếng ha ha, phảng phất giống như đang học hắn.
Thác Bạt Dã vừa kinh vừa hỉ, thử thò tay ra, xoa xoa lên đầu lên cổ nó. Quái vật nọ tịnh không co rụt lại, lim dim mắt để cho hắn tuỳ ý vuốt ve, giống như một con chó nhỏ hiền lành dễ bảo. Quái thú nghiêng đầu qua, thè lưỡi liếm tay hắn, cực kỳ thân thiết.
Thác Bạt Dã đại hỉ, nghĩ thấy quái thú này cũng có tình có nghĩa, cảm kích ơn mà báo đáp. Thác Bạt Dã ôm lấy cổ của quái vật, cảm thấy những vẩy cá lạnh băng băng dán ở trên da của nó rất là dễ chịu. Quái vật nọ rất là hoan hỉ, không nhịn được cứ lắc đầu vẫy đuôi hoài, trong miệng phát ra tiếng cười ha ha. Thác Bạt Dã không nhịn được cười, vỗ vỗ đầu nó nói: "Ngươi học rất nhanh, lần sau sẽ dạy ngươi nói chuyện." Rồi tự cảm thấy là hoang đường, liền ha ha cười to. Một người một thú đối nhau cùng ha ha.
Thác Bạt Dã một ngày chưa ngủ, đã cực kì mệt mỏi, lại kiêm cả việc sống lại từ trong cái chết, vô cùng hoan hỉ, trong lòng từ từ buông thả, cái mệt nhọc nhanh chóng dâng lên, liền ôm lấy quái thú chìm vào trong giấc ngủ.
Chờ cho đến lúc tỉnh lại, đã là vào giữa chưa hôm sau. Dương quang chiếu rọi sáng lạn, trời xanh mây trắng vờn quanh sơn nhai, những hạt bụi nước do thác nước bắn ra như sương mù lãng đãng đầy trời. Cứ ngửa mặt như thế nhìn lên, phảng phất như đang cúi nhìn xuống một miệng giếng sâu hun hút. Trong giây lát, Thác Bạt Dã chẳng biết bản thân đang ở tại nơi nào. Hắn dụi mắt, từ trên bãi cỏ đứng dậy, Long đầm xanh ngắt gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng rực rỡ, khắp xung quanh là kì hoa dị thảo. Gần ngay bên cạnh là một con hươu một sừng màu trắng, vẩy cá đầy người đang trợn hai con mắt đỏ như lửa nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, kêu lên mừng rỡ không thôi.
Thấy quái thú chỉ nhìn qua một lần là không thể quên được này, Thác Bạt Dã lúc đó mới đem chuyện hôm qua nhất nhất nhớ lại. Nhìn thấy mặt trời chói trang trên huyền không, chợt nhớ tới trọng thác của Thần Nông, Thác Bạt Dã kêu to một tiếng 'không xong', liền nhảy chồm lên, sờ soạng thư vật trong bọc, rất may mắn là đều còn tại đó. Chữ ở trên quyển sách da dê chẳng biết là dùng loại mực gì để viết, ngâm ở trong nước lâu như vậy, thế mà cũng không có một chữ nào bị nhoè. Mười lăm viên Thần nông đan ở trong túi da dê cũng không mất một viên, Thần Mộc Lệnh ngược lại càng thêm cứng rắn, gõ vào thấy có tiếng kim khí vang lên.
Thác Bạt Dã mở Đại Hoang Kinh ra, án theo sơ đồ vẽ trên đó, tra được Nam Tế Sơn, trên phụ cận của địa đồ cẩn thận sưu tầm, quả nhiên nhìn thấy tại phía Tây Nam của Nam Tế Sơn có ba chữ Ngọc Bình Sơn. Thận Lâu Thành thời ở phía Đông Bắc Nam Tế Sơn là nơi nhìn ra biến. Nhớ lại theo như lời Thần Nông nói, nơi này cách Ngọc Bình Sơn hơn hai trăm dặm, cách Thận Lâu Thành hơn hai ngàn dặm. Nếu như tìm không được Thanh Đế, từ Nam lại quẹo sang hướng Bắc, lộ trình sẽ dài thêm, ít nhất cũng có hai ngàn năm trăm dặm, muốn nội trong bảy ngày chạy tới, thực sự là khó như leo lên trời. Chẳng biết Long Mã theo như lời Thần Nông nói lại ở nơi nào đây?
Thác Bạt Dã ngóng nhìn khắp mọi nơi, làn nước xanh ngắt của Long đầm tràn ngập những đống đá ở ven bờ, tại chỗ lõm vào hội tụ một dòng nước, chảy ngoằn ngoèo sang phía Tây Nam, chảy thẳng qua sơn cốc phía Tây Nam. Nơi dòng suối chảy qua, cỏ nước do vậy rất tươi tốt, nhân Thác Bạt Dã lưu lãng đã lâu cũng thu được chút kinh nghiệm, phụ cận dòng suối này tất là động vật hay lui tới, là nơi nghỉ ngơi uống nước của chúng. Vậy mà hắn đã vươn cổ ngóng nhìn rất lâu, cũng không thấy một con vật nào xuất hiện.
Thác Bạt Dã âm thầm buồn bực, chẳng lẽ nơi này đúng là tử cốc? Vậy con quái vật Phi Ngưu đêm qua ấy lại chạy trốn đi đâu rồi?
Thác Bạt Dã và con Hươu một sừng dọc theo dòng suối đi về hướng Tây Nam, đi được ước nửa canh giờ, rốt cuộc nhìn thấy ở xa xa có vài con quái thú đầu Rồng thân Ngựa đang vươn cổ uống nước ở bên bờ suối. Thác Bạt Dã mừng rỡ ngóng nhìn, nghĩ thầm đây nhất định là Long Mã theo như lời Thần Nông nói rồi! Chỉ cần thu phục được một con, liền có thể ngày đi ngàn dặm, việc nội trong bảy ngày sẽ hoàn thành được trọng thác, tất nhiên là không cần phải nói.
Thác Bạt Dã đang định nhấc chân chạy tới, con Hươu một sừng lại hống to lên một tiếng, hướng Long Mã phóng như bay tới, tốc độ cực nhanh, cứ như bên cạnh đột nhiên có luồng cuồng phong thổi qua, nhanh hơn tia chớp. Thác Bạt Dã cực kì không ngờ đến, sự việc kì quái mới nổi lên vẫn còn ở trong đầu. Mấy con Long Mã nọ nghe thấy tiếng hống đặc biệt của con Hươu một sừng, nhất thời ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy con Hươu một sừng đang vọt tới, sợ đến nỗi chạy trốn tứ tán, một con Long Mã còn nhỏ kinh hoảng thất thố, hai vó trước vướng nhau ngã bổ chửng, toàn thân xụi lơ, không thể đứng dậy nổi.
Hươu một sừng trong phút chốc đã vọt tới trước Tiểu Long Mã, nhìn cũng không thèm nhìn nó lấy một cái, cứ chạy thẳng qua, không đến phiến khắc đã đuổi kịp hai con Long Mã tuấn kiện, còn chưa làm gì, hai con Long Mã nọ đã dựng vó hí dài, sợ hãi không thôi. Hươu một sừng hống lên một tiếng quái dị, hai con Long Mã lập tức ngã lăn ra, thấp giọng rên rỉ.
Thác Bạt Dã há to miệng, nửa ngày không ngậm lại được.
Nguyên lai Hươu một sừng này chính là Thuỷ tộc linh thú Bạch Long Lộc, tính dữ dằn khó thuần phục, cực kì hung mãnh, hơn nữa chay nhanh như bay, vượt xa Long Mã. Con Bạch Long Lộc này vài chục năm trước ven bờ Đông hải làm hại rất nhiều người, bị một vị kì nhân một đường đi qua nơi này dùng sợi dây gồm mười bảy thứ kim loại hỗn hợp hàng phục (Thập thất hỗn kim tác), giam ở trong Long đầm. Vài chục năm qua, Bạch Long Lộc tại đáy Long đầm đã cắn chết rất nhiều linh thú, đặc biệt là đám Long Mã. Số linh thú còn lại, trừ một số ít con vật hung ngoan ra, không có con nào không lánh ra xa, ngay cả Long đầm cũng không dám đến gần.
Thác Bạt Dã tuy không biết cụ thể, nhưng cũng đoán ra con Hươu một sừng này chính là một con vật rất rất không phải là tầm thường. Không tưởng được bản thân mình vô tình mà va phải, nhân vì lòng cảm thông mà đã cứu quái vật ra khỏi đáy đầm, như thế thực sự là quá táo bạo. Trong cõi mông lung như có thần minh tương trợ.
Bạch Long Lộc bị giam cầm dưới nước vài chục năm được tự do, tâm tình cực tốt, nên không cắn chết Long Mã, mà là chuyển thân hướng đến Thác Bạt Dã nghển đầu nhìn sang, thái độ có vẻ rất là đắc ý khoe khoang. Thác bạt Dã ha ha cười to, hướng tới nó huýt lên một tiếng sáo, Bạch Long Lộc lập tức chạy vội trở về.
Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên đầu nó, cùng nó thân mật trong chốc lát, sau đó dùng Vô Phong Đoạn Kiếm ra sức cắt gọt sợi dây gồm mười bảy thứ kim loại hỗn hợp còn sót lại trên cổ của Bạch Long Lộc, cứ lặp đi lặp lại như thế hơn mười lần, sợi xích sắt mới bị cắt rời ra. Bạch Long Lộc hí lên mừng rỡ không thôi, đầu cổ thân thiết cọ cọ lên người Thác Bạt Dã, lại thè cái đầu lưỡi ẩm ướt ra hướng lên mặt Thác bạt Dã mà liếm.
Thác Bạt Dã vội vàng nghiêng người né ra, cười nói: "Cái lưỡi liếm vẫn chưa đủ sao. Lộc huynh, ta muốn thỉnh ngươi dẫn ta đi tới Ngọc Bình Sơn, thế nào nha?" Bạch Long Lộc tựa như là nghe hiểu được những lời hắn nói, cuống quít gật đầu, lại phát xuất ra tiếng ha ha nọ.
Thác Bạt Dã đại hỉ, dùng chiêu thức mà Thần Nông đã dạy cho, xoay người nhảy lên lưng của con Hươu, kêu lên: "Chúng ta đi thôi!" Bạch Long Lộc trong tiếng hí dài, tung vó phóng như bay, trong chớp mắt đã chạy ra xa hơn mười dặm. Trong sơn cốc chỉ nghe thấy tiếng của Thác Bạt Dã cuống quít kêu lên sợ hãi: "Chậm một chút! Chậm một chút!", thanh âm càng ngày càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, tiếng chim hót cùng với mùi hương của trăm hoa, Long đầm ở trong cốc khôi phục lại vẻ thanh bình.
Con quái phi ngưu nọ chẳng biết từ chỗ nào chạy ra, lén lén lút lút nghiêng ngó một trận, xác định Bạch Long Lộc đã đi xa, trong tiếng kêu sung sướng, nặng nề gieo người vào trong Long đầm, làm cho nhiều tia nước bắn vọt lên cao.