Thanh y đại hán nọ thân cao chín thước, cả người nhuộm máu tươi, đứng ở trên trúc lâu, thần uy lẫm lẫm, tựa như thiên thần. Hắn liếc mắt, nhìnđình viện của Thanh Đế ha ha cuồng tiếu: "Linh Cảm Ngưỡng, cách biệt ba mươi năm, ngươi vẫn là kẻ vô tình như vậy, cố nhân bái phỏng, lại trốn ở trong phòng không dám gặp người. Là sợ gặp ta, mặt mũi xấu hổ sao ?"
Thập tứ lang quát: "Cuồng đồ ngươi dám ! Quỳ xuống nhận lấy cái chết đi !" Thân hình chớp động, đã đánh tới bên thân của Thanh y đại hán rồi, một cái trường tiên dài hơn một trượng hướng lên trên đầu hắn đánh xuống. Hắn từ lúc tách ra lên trên Ngọc Bình Sơn, mấy canh giờ đó cho tới nay luôn lo lắng bất an, thủ hạ ngăn cản ngoại nhân không được, lại ở giữa sườn núi giáp mặt đánh nhau, càng phạm vào tối kỵ của Thanh Đế ngự uyển. Giờ phút này Thanh y đại hán xông lên Ngọc Bình Phong, chính là cơ hội tốt giúp cho hắn chuyển trách nhiệm này. Do đó đem hết toàn lực, cố gắng nhất cử bắt lấy Thanh y hán tử, giao cho Thanh Đế xử lí.
Thanh y đại hán đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, nghe thấy trường tiên của hắn thổi đến, chỉ là tà tà huy xuất một chưởng, miệng nhếch lên giống như cười, nói: "Linh Cảm Ngưỡng, đã nhiều năm không gặp, hoá ra đã đoạ lạc như thế, cùng Thuỷ yêu của Triêu dương cốc hoà hợp với nhau, đáng cười đáng cười !"
Thập tứ lang thấy hắn nhẹ nhẹ nhàng nhàng huy xuất một chưởng, một cổ lực đạo cực kì mạnh mẻ đột nhiên như cuồng phong cuộn tới, ngọn trường tiên hàm chứa sự cứng rắn mà mình phát xuất đột nhiên bật ngược, lại hướng chính mặt mình đánh tới. Dưới sự kinh sợ và giận dữ, thân thể bay lộn về phía sau, nương theo lực đạo tấn công tới, mà triệt tiêu đi lực công kích, nhưng do vội vàng ứng biến, nên song cước tiếp đất không vững, bị lực đạo nọ bức lui liên tiếp bảy tám bước, hơi có chút chật vật.
Thập tứ lang từ nhỏ đã ngạo mạn hống hách, khí lượng hẹp hòi, được cha che trở, chưa bao giờ bị thiệt thòi, càng ngày lòng kiêu ngạo càng thịnh. Lần này tự động đầu quân, làm sứ giả đến Ngọc Bình Sơn, chính là vì muốn lập công. Rất không ngờ xuất quân không đánh được, suýt nữa bị Thanh y đại hántrên tài đánh ngã, tâm trạng buồn bực xấu hổ, không lời nào tả xiết.
Hắc y lão giả nọ nhìn thấy công tử bị thiệt thòi, biết rõ tính tình của hắn, hướng về Thanh y hán tử lạnh lùng nói: "Một chưởng Trúc tiết đao này của các hạ khí lực mạnh nhưng lại nhỏ, xem thì đẹp mắt nhưng không có công dụng. Nghĩ rằng ngươi chính là Đoạn Duật Khải của Thận Lâu Thành rồi ?" Lời ấy của hắn một mặt làm cho Thập tứ lang che bớt đi sự xấu hổ, mặt khác đả kích sỹ khí của Thanh y đại hán.
Thanh y đại hán ha ha cười to: "Không sai. Lão tử ngồi không đổi tên, đi không đổi họ, Thận Lâu Thành Cuồng nhân Đoạn Duật Khải chính là ta !"
Thập tứ lang nghe xong tâm trạng có chút lạnh lẽo, nhớ tới tháng trước Phụ thân tại Triêu dương cốc từng nói, Thận Lâu Thành trừ Thành chủ Kiều Vũ ra, còn có hai đại cao thủ, võ công ma pháp đều đạt tới cảnh giới nhất lưu, là những nhân vật đỉnh cao của Đông hải. Đoạn Duật Khải này chính là một trong số đó. Lúc ấy hắn nghe thấy tức mình không phục chút nào, bây giờ xem lại, quả có chỗ hơn người.
Thập tứ lang tuổi nhỏ đắc chí, một thân võ công do Phụ thân buộc Thập đại cao thủ của Triêu dương cốc dốc túi truyền cho, ma pháp cũng được Phụ thân chỉ điểm, rất có tạo nghệ. Hơn nữa thiên tư không tồi, cho nên tuổi mới mười tám, nhưng một thân công phu có chút ngạo nhân, là cao thủ trong thế hệ thiếu niên của Đại Hoang. Hắn tự cho mình rất cao, hẹp hòi cuồng vọng, hôm nay tuy chịu khuất nhục dưới một kích, nhưng buồn bực xấu hổ sợ hãi giận dữ nhanh chóng chuyển biến thành nguyện vọng rửa nhục mãnh liệt. Tức thì giơ roi cười lạnh nói: "Cuồng đồ vô tri, thiếu gia mới vừa rồi niệm là ở Thanh Đế ngự uyển, chưa phát toàn lực, ngươi nghĩ rằng thiếu gia sợ ngươi sao ?"
Thanh y đại hán không thèm chú ý đến, từ trên người xé xuống một mảnh vạt áo băng bó vết thương bên sườn, lớn tiếng cười nói: "Linh Cảm Ngưỡng lão thất phu, ngươi địa vị thế nào mà càng sống lại càng nhát gan, rút đầu ở trong phòng không dám gặp người sao ?" Thanh âm lồng lộng rõ ràng, một từ cũng không thiếu truyền vào trong lỗ tai của Bạch y nữ tử và Thác Bạt Dã đang ở trong đình viện.
Thác Bạt Dã len lén liếc mắt ngắm Bạch y nữ tử, thấy hai gò má của nàng ửng hồng, trong cái nhìn ẩn ẩn sự giận dữ, biết nàng đang tức giận Thanh y hán tử cuồng ngôn hạ nhục Thanh Đế. Hắn tính tình phóng khoáng trượng nghĩa, luôn luôn coi trọng và say mê những anh hùng hiệp nghĩa và cuồng phóng, tối nay thấy Thanh y hán tử đơn thương thất mã xông thẳng vào cấm địa của Thanh Đế, uy phong lẫm lẫm, cười nói phục địch sớm đã rất là ngưỡng mộ. Thấy Tiên nữ tỷ tỷ không thích, trong lòng có chút mâu thuẫn, âm thầm lo lắng Tiên nữ tỷ tỷ bực mình, ra tay đối với hắn. Mặc dù Thanh y hán tử nọ công phu rất cao, chỉ là nếu cùng Tiên nữ tỷ tỷ động thủ, chỉ sợ …… chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại khẳng định võ công của Bạch y nữ tử rất kinh người.
Nhưng Bạch y nữ tử này mặc dù trong lòng tức giận, nhưng nàng luôn luôn lại không thích hiện thân trước người, càng ghét cay ghét đắng phải cùng người động thủ, cho nên giận thì giận vậy, nhưng lại kiềm chế không phát ra.
Thập tứ lang thấy Đoạn Duật Khải không thèm chú ý đến, trong lòng tức giận, xoay người hướng về đình viện cung kính vòng tay nói: "Thanh Đế minh giám, không phảithập tứ lang muốn tại Ngọc bình cấm địa vọng động đao binh, chỉ là cuồng đồ này trong mắt không người, lần nữa hạ nhục tới Thanh Đế. Thập tứ lang nhịn cũng không thể nhịn được nữa, lúc này mới khẩn khoản thỉnh Thanh Đế chấp thuận cho Thập tứ lang đem cuồng đồ này bắt lại."
Tất cả Hắc y nhân trên núi đều hướng đình viện chấp tay hành lễ.
Thác Bạt Dã thầm nói: "Miễn lễ miễn lễ. Nhiều người hướng tới ta vái lạy như vậy, ta không thể tiêu thụ hết được."
Hắc y lão giả hướng Thập tứ lang chấp tay nói: "Công tử, giết gà không cần phải dùng dao mổ trâu. Loại rác rưởi bực này, chỉ cần thuộc hạ xuất mã cũng được rồi, cần gì phải khó nhọc đến đại giá của Công tử ?"
Thập tứ lang mục đích là tự tay rửa hận, lạnh lùng nói: "Không cần." Rồi xoay người hướng Đoạn Duật Khải đi đến.
Đoạn Duật Khải hồn nhiên không có nhìn thấy, chỉ lớn tiếng quát tháo tên huý của Thanh Đế, thấy trong đình viện thủy chung không hề có phản ứng, đã cảm thấy rất không chịu nổi rồi. Thập tứ lang thân hình vừa động, dường như là đột nhiên nhô lên hụp xuống ba cái, trong phút chốc giống như thiểm điện bay lên trên trời, trường tiên trong tay tại không trung rung lên, hướng vào trán của Đoạn Duật Khải đánh xuống.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=23362
Một roi nhanh như thiểm điện này cùng một roi lúc trước thoạt nhìn không hề khác nhau. Đoạn Duật Khải vẫn như trước nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tà tà huy thủ, một chưởng đánh ra, cũng vẫn dùng thức Trúc tiết đao lúc trước.
Nhưng là lúc trường tiên đến chỗ trên đầu Đoạn Duật Khải hơn trượng, đột nhiên phát ra tiếng rít gió phá không sắc bén, trường tiên đen xì nọ ngay lập tức uốn khúc, xoáy tròn, thình lình bành trướng gấp bốn lần có dư, ngọn roi đột nhiên toát ra hai đạo quang mang xanh đen, sau đó một đạo như cái lưỡi đỏ rực rỡ cấp tốc bắn ra !
Cây roi nọ đột nhiên trong phút chốc biến thành một con Hắc sắc cự xà dài hơn hai trượng, rộng nửa thước !
Thác Bạt Dã giật mình kinh hãi, cảnh tượng trước mắt thấy cũng chưa hề thấy, nhịn không được kêu "A" lên một tiếng, định dùng tay bịt miệng, dĩ nhiên không kịp. Bạch Long Lộc cũng không nhịn được phát ra một tiếng hí quái dị.
Cự xà phảng phất phá da xuất ra khỏi vỏ, toàn thân trương to, cái đầu đột nhiên trong lúc đó lại to ra gấp đôi, bích nhãn lạnh lẽo, đột nhiên nhắm lại, lúc mở ra đỏ như miệng một chậu máu, răng trắng nhởn dầy đặc, cái lưỡi đỏ thò ra thụt vào, hướng Đoạn Duật Khải "Phì phì" ngoạm xuống !
Đoạn Duật Khải "Di" lên một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc, song thủ phi vũ, mười chiêu "Trúc tiết đao" nối tiếp nhau, kích khởi cuồng phong đầy trời, đem Hắc sắc cự xà có chút chặn lại. Nhưng là chiêu thức lúc trước quá yếu, quá mức khinh địch, lúc biến chiêu cương mãnh thì tuy phát ra, nhưng lại không đủ gần địch. Tức thì không hề do dự, hai chân dừng lại, đột nhiên đem trúc lâu dẫm mạnh xuống, oành một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.
Cự xà như bóng với hình, trong sát na từ lỗ thủng đuổi xuống, cong người bắn vòng trở lại, truy đến cùng không thôi. Đoạn Duật Khải nhất chiêu phải chịu đựng gian khổ, tiên cơ mất hết, song chưởng phảixoay tròn, bảo vệ chu thân, chạy như gió lốc, tìm cơ hội phản kích.
Thập tứ lang đứng ở trên cành tùng bên hồ, ánh trăng thanh đạm chiếu xuống rực rỡ, hắc y bay múa, sắc mặt trắng bệch, quỷ dị nói không nên lời. Hắn vẻ mặt mỉm cười lạnh lùng, cong ngón tay phải liên tục bắn ra như múa.
Thác Bạt Dã nhìn trong chốc lát, trong lòng kinh hãi, chẳng lẻ cự xà nọ đúng là y theo tư thế của ngón tay hắn, mà biến hóa thân hình, từng bước truy bức sao ?
Thập tứ lang thật sự chính là dùng chỉ khống xà, mượn thú phát lực.
Con Huyễn điện huyền xà này chính là một trong Thập bát linh thú hung ngoan nhất của Thủy tộc, cùng với Bạch Long Lộc của Thác Bạt Dã tề danh. Năm đó tại Bích Thủy Sơn do cha của Thập tứ lang, Triêu dương cốc Thủy Bá Thiên Ngô, một trong bốn Đại ma pháp sư của thủy tộc thu phục, sử dụng tơ tằm Bắc cực huyền băng phong ấn, trở thành một trong Triêu dương cốc thất tuyệt. Thủy Bá Thiên Ngô đối với thứ tử Thập tứ lang chiều chuộng hết mức, đem Huyễn điện huyền xà chế tác thành cây roi làm binh khí cho hắn, cũng sáng tác riêng một bộ "Huyễn điện huyền xà chỉ", chỉ dùng độc thủ phong ấn quyết, giải khai Huyền xà phong ấn, liền có thể thi triển "Huyễn điện huyền xà chỉ", cách không búng ngón tay, khống chế Huyền xà từng bước một tiến công. Mà Huyền xà này từ trong phong ấn xuất ra, hung tính càng thịnh, lại có được nội lực của "Huyễn điện huyền xà chỉ", càng thêm cuồng tính đại phát, uy lực hơn xa lúc ban đầu.
Thập tứ lang cười lạnh nói: "Cuồng đồ, ngươi chỉ là ánh sáng của đom đóm, mà cũng dám tranh cùng nhật nguyệt. Trên người ngươi đã có bảy vết thương, chảy máu không ngừng. Chỉ cần có mùi huyết tinh, liền có thể kích khởi cuồng tính của Huyền xà. Nếu như ngươi bây giờ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta còn có thể đem ngươi nộp cho Thanh Đế phát lạc. Nếu không qua chốc lát nữa, ngươi phải táng thân trong bụng rắn, chết không toàn thây !"
Đám người Triêu dương cốc từ dưới chân núi đuổi theo lên vây quanh ở bên Thiên hồ, đều mắng mỏ phụ họa: "Họ Đoạn kia, ngươi có một chút bản lĩnh như vậy, ở trước mặt Công tử chúng ta cũng giống như con kiến, Công tử chỉ cần một ngón tay liền nhẹ nhàng bóp chết được ngươi !"; "Công tử chúng ta khí lượng rộng rãi, lòng dạ từ bi, ngươi còn không mau mau khấu đầu cảm tạ đại ân đại đức ?"
Đoạn Duật Khải ha ha cuồng tiếu: "Lão tử tung hoành thiên hạ, cái gì quái vật đều đã gặp qua ! Đừng nói một con rắn nhỏ tầm thường này, ngay cả là Hoả long Phượng hoàng, lão tử cũng vặt trụi lông, quay thành con gà nướng để ăn !" Tuy miệng nói như thế, nhưng là tay chân lại không hề coi thường. Hắn ngàn dậm một mình một ngựa, chẳng biết đã xông qua bao nhiêu cửa ải nguy hiểm, mới đến được Ngọc Bình Sơn. Một chốc lát cũng chưa nghỉ ngơi, lại từ dưới chân núi một đường chém giết đi lên, trên người liên tiếp thụ bảy vết thương, tinh cạn lực kiệt, đã như nỏ cứng giương hết. Giờ phút này tiên cơ mất hết, từng bước bị kìm chế, nếu muốn chuyển bại thành thắng, nói dễ vậy sao ?
Thập tứ lang giận dữ, trong miệng niệm quyết, tay phải như cuồng phong tật vũ. Huyễn điện huyền xà cuồng tính đại phát, như tia sét màu đen, liên tiếp thè lưỡi múa đuôi, phát khởi một loạt công kích mãnh liệt.
Đoạn Duật Khải chân trái lùi lại phía sau, đột nhiên một cước đạp lên trên không, tức thì thân thể lách qua một chút. Đúng lúc đó, Huyễn điện huyền xà nọ đột nhiên bắn dựng người lên, cái đuôi cứng như sắt nhanh chóng quét tới, không thương tiếc quật vào ngực của Đoạn Duật Khải ! Đoạn Duật Khải cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi, thân thể bị chấn bay ra ra phía sa, nặng nề đập lên trên một gốc cây tùng.
Thác Bạt Dã lại là thất thanh kinh hô "A" lên một tiếng.
Tiếng kinh hô này so với tiếng lúc trước còn muốn to hơn một chút, tất cả mọi người ngoài đình viện quay đầu nhìn lại, trong lòng cùng nghĩ: "Trong viện của Thanh Đế còn có người khác sao ? Chẳng biết người kia là ai ? Thật là làm cho người ta phát điên lên vì lo lắng ?"
Thác Bạt Dã tự biết là thất thố, quay đầu liếc mắt nhìn Bạch y nữ tử, thấy nàng một đôi mắt diệu kì đang ngưng thị nhìn mình, trên mặt đỏ lên, thầm nghĩ: "Tiên nữ tỷ tỷ không thích Thanh y đại hán này, ta như vậy lo lắng, chẳng biết nàng cao hứng hay là mất hứng ?" Nhưng là trong lòng quả thật âm thầm lo lắng cho Đoạn Duật Khải, nếu muốn lấy lòng Bạch y nữ tử, mà đem Thanh y đại hán coi là địch nhân, bản thân mình lại vạn vạn lần không thể làm được. Tức thì quay đầu, xuyên thấu qua khe hở giữa các cây trúc khích, nín thở quan sát.
Lúc Đoạn Duật Khải đập vào trên cây tùng, tay trái thuận thế đẩy một cái, thân hình xoay tròn, giống như con rắn quấn quanh bò ngoằn nghoèo, trong phút chốc đã lẩn lên cành ngọn của cây tùng.
Thập tứ lang nghe thấy trong đình viện có tiếng kinh hô, nghĩ là trong khu vực của Thanh Đế có người lo lắng đến sanh tử của Đoạn Duật Khải, tức thì hơi cảm thấy do dự, không lập tức thừa thế công kích. Huyễn điện huyền xà cuộn tròn ởdưới tàng cây, ngửa cổ thè lưỡi, phì phì mãikhông thôi.
Đoạn Duật Khải định cười to, vừa há miệng lại đã phun ra một búng máu tươi, ho khan vài tiếng, cố gắngcười nói: "Hảo hảo hảo, con rắn nầycơ thể cường tráng, nấu canh nhất định ăn ngon."
Thập tứ lang không giận, cười trả lại: "Cuồng đồ, ngươi quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Hắn hướng đình viện liếc mắt nhìn, thấy bên trong tịch nhiên không tiếng động, nghĩ thầm: "Chẳng biết Thanh Đế có niệm tình cố cựu, không đành lòng đưa hắn vào chỗ chết hay không ? Nhưng nếu như thế, ta tiện thể phế đi hai tay hai chân hắn, sau đó giao cho Thanh Đế xử trí." Vừa nghĩ như thế xong, liền liên tiếp vũ động "Huyễn điện huyền xà chỉ", ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa nhanh như chớp đan xen điểm, múa, Huyễn điện huyền xà cũng theo các ngón tay mà vũ động.
Đoạn Duật Khải ngồi trên cành tùng ở ngọn cây, mắt thấy Huyền xà nọ chậm rãi du động, quấn vòng quanh thân cây, bò lên phía trên, trong lòng chua chát: "Chẳng lẻ trải qua mọi thiên tân vạn khổ, đi đến nơi này, ngay cả mặt mũi Thanh Đế cũng chưa được gặp, đã thực sự phải táng thân trong bụng Huyễn điện huyền xà này sao ? Hắc hắc, Linh Cảm Ngưỡng, ngươi quả nhiên là có chút biến đổi rồi." Nghĩ đến chính mình đã phụ nhiệm vụ quan trọng của bản thân, hắn đột ngột hít một hơi, "Đại trượng phu chết thì chết, chỉ là mười mấy vạn tánh mạng của Thận lâu thành đều treo ở trong tay ta, nếu như ở chỗ này chết đi, dưới cửu tuyền ta còn mặt mũi nào gặp mặt phụ lão trong thành ?" Tức thì vận khí đan điền, tích tụ lực lượng. Nhưng hắn bị thương rất nặng, vả lại còn mệt mỏi không chịu nổi, trước mắt dùng lực còn sót lại mà thi phóng ma pháp tất lưỡng bại câu thương. Nếu dùng võ công chu toàn, muốn đánh bại Huyễn điện huyền xà này cũng là khó như lên trời.
Huyền xà bò tới nơi cách hắn hơn một trượng, đột nhiên bắn vọt lên cao, tại giữa không trung lại thình lình to thêm một thước, cái miệng to mở ra, hô một tiếng phun ra vài chục mảnh băng xanh thẫm, hướng Đoạn Duật Khải kích xạ tới. Đoạn Duật Khải hai chân chập lại, thân như cánh cung hướng phía dưới lộn xuống. Huyền xà nọ tựa như là đang chực chờ cử động này, giống như tia chớp cuộn vòng cái đuôi, lập tức đem Đoạn Duật Khải cuốn chặt lấy !
Đoạn Duật Khải vừa cảm thấy trên ngực buồn buồn, đã bị Huyền xà nọ vòng vòng cuốn chặt, không thể động đậy. Huyền xà nọ cúi cái đầu tới, con mắt xanh quang mang thiểm động, cái miệng to mở ra, răng như răng rồng cài vào nhau, cái lưỡi đỏ liếm liếm vào mặt hắn, từng giọt từng giọt nước rãi nhỏ xuống. Thác Bạt Dã xem mà lòng bàn tay đẫm mồ hôi, mắt thấy Cuồng nhân hào hiệp và táo tợn này bị Huyền xà chế trụ, tánh mạng khó giữ được, trong lòng cực kỳ lo lắng, muốn năn nỉ Bạch y nữ tử ra tay cứu giúp, nhưng cũng biết nàng rất là chán ghét Đoạn cuồng nhân, tất nhiên không chịu tương trợ. Dùng thân thủ của bản thân hắn, muốn động thân cứu người, như vậy khác gì lấy trứng chọi đá, không những là việc vô bổ, màcòn phải phụ thêm vào một cái tánh mạng nữa. Đang lo lắng vô kế, thì nghe thấy Thập tứ lang cười lạnh nói: "Đoạn cuồng nhân, ngươi dám đơn thân xông lên Ngọc Bình Phong, đối với Thanh Đế khẩu xuất lời bất kính, ta còn tưởng ngươi có bản lãnh lớn thế nào, nguyên lai cũng chẳng qua như thế."
Đoạn Duật Khải bị Huyền xà nọ càng xiết càng chặt, phảng phất như xương cốt đều đã bị xiết nát. Hắn muốn mở miệng, nhưng lại nói không ra một câu nói nào.
Đám Hắc y đại hán của Triêu dương cốc bảy miệng tám lưỡi nói: "Cái gì Thận Lâu cuồng nhân, bị Công tử gia nhẹ nhàng cong một ngón tay là đã giống như một con thổ cẩu." "Sớm khuyên ngươi đầu hàng nhận thua, lại còn khẩu xuất cuồng ngôn, quả nhiên là bị nhục nhã." "Ta nếu là ngươi đã sớm mắc cở đập đầu mà chết rồi."
Đoạn Duật Khải tung hoành thiên hạ đã vài chục năm, nào đã từng chịu qua sự nhục nhã bực này ? Công lực đã đại tổn hao, lại nhất thời khinh địch, để cho một Mao đầu tiểu tử cưỡi lên, lại gặp phải một đám tiểu nhân này chế nhạo, trong lòng nộ phát như cuồng. Hắn thầm nghĩ: Thôi rồi, thôi rồi. Hôm nay dù cho kinh mạch có vỡ hết, cũng phải đem đám Thủy yêu vô sỉ này giết sạch không còn một tên !
Thập tứ lang trong lòng dương dương đắc ý, sướng khoái nói không nên lời, nhẹ nhẹ nhàng nhàng từ trên ngọn tùngnhảy xuống, hướng đình viện đi tới. Đột nhiên nghe thấy Đoạn Duật Khải gầm lên một tiếng như tiếng sấm, chúng nhân thất thanh kinh hô. Hắn quay đầu nhìn lại, giật mình kinh hãi. Chỉ thấy Đoạn Duật Khải nọ cũng không biết thi triển cái gì ma pháp, mà đã đem Huyền xà chấn bay. Huyền xà tại giữa không trung phát ra những tiếng phì phì thống khổ, toàn thân đột nhiên mọc dài ra những dây leo xanh non, với một tốc độ kinh người, xé da phá bụng, sinh trưởng lan tràn. Đoạn Duật Khải toàn thân nhuộm máu tươi, ngẩng đầu đứng trong vũng máu, quay về phía vầng trăng sáng phát ra một tiếng hống như của hùng sư. Chúng nhân kinh hãi, lòng không tự kìm hãm được hướng về phía sau lùi lại một bước. Hắc y lão giả biến sắc, nói: "Vạn hác xuân đằng nhiễu !" (Vạn hang hốc dây leo mùa xuân cùng quấn).
Nguyên lai Đoạn Duật Khải trong cơn thịnh nộ, đã tự chấn thương kinh mạch của mình, dùng lực chấn động mênh mông này, đánh văng Huyền xà ra, rồi sau đó cắn chót lưỡi, sử xuất Mộc tộc Lưỡng thương ma pháp "Vạn hác xuân đằng nhiễu". Hắn từ trong miệng phun ra một vòi tiễn huyết bắn vào thân thể của Huyền xà, ở bên trong cơ thể ấy dị biến thành đằng mạn (dây leo), nhanh chóng sinh trưởng. Ma pháp này là một trong Thất đại lưỡng thương ma pháp trong Mộc tộc ma pháp, đối với đối phương thương hại bao nhiêu, đối với chính mình cũng bị phản thương bấy nhiêu. Nếu không phải là tình hình bất đắc dĩ, quyết không thể dùng đến.
Đoạn Duật Khải mượn sức mạnh còn lại này, quát: "Tiểu thủy yêu, lại cùng với Lão tử đấu một lần nữa !" Rồi cách không chém ra ba nhát Trúc tiết đao, khí thế lăng lệ vô cùng, Thập tứ lang huy chưởng chống đở không được, vai phải bị bổ trúng một cái, nhất thời máu chảy thành vòi. Thập tứ lang hoảng hốt, đằng không bay qua, miệng niệm linh thú quyết, tay bắn ra Huyền xà chỉ, định điều độ Huyền xà công kích Đoạn cuồng. Nhưng Huyền xà quanh thân bị dây leo xanh trói chặt, không thể nhúc nhích.
Đám Hắc y nhân Triêu dương cốc mắt thấy Thiểu chủ nhân dưới Trúc tiết đao liên tu bất đoạn của Đoạn cuồng nhân, chật vật chạy trốn, đều rút trường đao ở trên lưng ra, hò hét ào ào lao về phía trước, hướng Đoạn Duật Khải công tới.
Hắc y lão giả từ trên lưng gở xuống Đồng mộc cầm, hai tay vội vàng vuốt, làm vang lên những tiếng đànquái dị. Tiếng đàn như thác nước trên vách núi cao đổ xuống, chảy nhanh qua các ghềnh thác nguy hiểm, kèm theo có tiếng kim loại. Chẳng biết từ đâu đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong âm lãnh, cây tùng lắc lư, trúc kêu xào xạc.
Dây leo trên thân Huyền xà đột nhiên đều đứt rời, rào rào rơi trên mặt đất. Huyền xà ngẩng đầu thè lưỡi, cái đuôi quật mạnh xuống đất một kích, lại có vài chục đằng mạn (dây leo) màu xanh biếc từ trong cơ thể rơi ra.
Tiếng đàn của Hắc y lão giả càng gấp rút, từng đợt từng đợt như cuồng phong bão vũ. Tiếng đàn như sóng gào, mơ hồ có thể thấy được từng đạo từng đạo ánh sáng cong màu xanh hướng Đoạn Duật Khải bay tới. Đoạn Duật Khải chưởng phong lẫm liệt, Trúc tiết đao bay múa không ngừng, trong phút chốc liền chém ngã năm sáu gã Hắc y đại hán. Nhưng khi vành ánh sáng này bắn tới, lại không có đủ lực ngăn cản.
Bích cầm quang đao này của Hắc y lão giả uy lực vô cùng, trong nháy mắt liền đem Đoạn Duật Khải ép cứng. Đoạn Duật Khải vốn đã như nỏ cứng giương hết, gắng sức dùng sức mạnh còn lại mà làm một kích tối hậu, nhưng hai ba lần như thế khí đã kiệt, lại bị Hắc y lão giả dĩ dật đãi lao đánh lén sau lưng, chỉ có thể khổ khổ cứng rắn chống lại.
Thập tứ lang thừa thế chạy thoát, nghiến răng nghiến lợi, bắn loạn "Huyễn điện huyền xà chỉ", điều động Huyền xà bị thương chưa lành bay lên cao đánh xuống, hướng Đoạn Duật Khải đang tứ bề thụ địch há mồm cắn tới !
Đoạn Duật Khải trong tiếng cuồng tiếutoàn lực chém ra một nhát Trúc tiết đao, đem Huyền xà nọ đánh bay lên không. Nhưng dưới sườn không môn mở rộng, lập tức bị Bích cầm quang đao đánh trúng vài cái, phun ra một búng máu tươi, cũng không thể chi trì được nữa, lảo đảo ngả xuống đất.
Mười mấy cây trường đao nhất tề hướng lên người Đoạn cuồng chém xuống.
Thác Bạt Dã trong lòng giận dữ, cũng kiềm chế không được nữa, hét lớn: "Dừng tay !"
Chúng nhân Triêu dương cốc kinh hãi, đao phong còn cách Đoạn Duật Khải vài tấc đều dừng lại. Tiếng đàn cũng lập tức đình chỉ.
Ai trong bọn họ cũng chưa từng nghe qua thanh âm của Thanh Đế. Nhưng Thanh Đế đình viện luôn luôn là cấm địa, hơn hai trăm năm qua chỉ có Thần Đế Thần Nông cùng Mộc tộc thánh nữ từng đi vào, nếu trong viện có người, dĩ nhiên phải là Thanh Đế. Mặc dù thanh âm này nghe ra còn rất trẻ, nhưng Thanh Đế có thuật trú nhan, thanh âm giống như thiếu niên cũng là có thể. Ngay cả không phải là Thanh Đế, cũng tất là người cực kỳ thân cận của Thanh Đế. Nhưng dám như thế hô to 'dừng tay', sợ rằng cũng chỉ có bản thân Thanh Đế. Cho nên mọi người nghĩ là Thanh Đế đang tức giận.
Thập tứ lang lập tức niệm phong ấn quyết, tay phải cong lại. Huyễn điện huyền xà nọ đột nhiên tại không trung run lên, trong thời gian ngắn biến thành một cái Hắc tiên dài hơn một trượng, bay trở lại vào tay của Thập tứ lang.
Thập tứ lang đem trường tiên cất vào một chỗ riêng trên thắt lưng, cung cung kính kính chắp tay nói: "Chẳng biết Thanh Đế có gì phân phó ?"
Thác Bạt Dã nguyên chẳng qua thấybọn chúng lấy nhiều hiếp ít, thủ đoạn ti tiện hèn kém, trong cơn giận dữ bật thốt lên. Vừa hô ra khỏi miệng, trong lòng thời ngầm kêu 'không xong', đang chẳng biết kết thúc như thế nào, liềnnghe thấy bọn chúng đem mình ngộ nhận là Thanh Đế, nhất thời phúc chí tâm linh, làm ra một giọng cực kỳ lạnh nhạt nói: "Các ngươi đem họ Đoạnnày quăng vào trong cửa." Hắn không dám quay đầu lại nhìn Bạch y nữ tử, thầm nghĩ: "Tiên nữ tỷ tỷ, cứu người quan trọng hơn, có chỗ nào mạo phạm ngươi hãy tha thứ cho ta nhé."
Thập tứ lang trong lòng oán giận, vội vàng vâng lời. Mấy Hắc y đại hán đem Đoạn Duật Khải xách lên, hướng đình viện đi đến. Đoạn Duật Khải trong mơ hồ nghe thấy thanh âm hoàn toàn không giống Thanh Đế, trong lòng mặc dù buồn bực, nhưng cùng Thanh Đế đã ba mươi năm không gặp, thanh âm thay đổi cũng là có thể. Chẳng lẻ ba mươi năm không gặp, hắn thật sự biến hóa lớn như thế, ngay cả cái tính tình lãnh khốc ấy cũng chuyển biến rồi sao ? Nhưng nếu như thế, vậy thì chuyến đi này của mình cuối cùng cũng không phải là không có kết quả. Hắn trong lòng nghi hoặc, trong miệng còn tự cố gắng chửi lớn không ngừng.
Thác Bạt Dã nhìn thấy bọn họ đem Đoạn Duật Khải quảng vào cạnh cửa, liền nói tiếp: "Các ngươi đều lui xuống cả đi, quay người lại mà đi."
Chúng nhân buồn bực, nhưng không thể không tuân mệnh đi ra.
Thác Bạt Dã nhìn bọn họ cung cung kính kính lùi ra mười trượng bên ngoài, lập tức chạy vội tới bên cửa lớn, định đem Đoạn Duật Khải kéo vào trong sân, rồi đóng cửa đại môn. Ai ngờ hắn vừa mới chạy tới trước mặt Đoạn Duật Khải, vẻ mặt Đoạn Duật Khải liền hiện lên lên vẻ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai ?"
Thập tứ lang cùng Hắc y lão giả nọnghe thấy giọng nói, mơ hồ cảm thấy có điều bất diệu, lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn. Vừa nhìn thấy, tức thì biến sắc. Thập tứ lang quát: "Như thế nào lại là ngươi ?"
Thác Bạt Dã thấy đã lộ tẩy, nhởn nhơcười nói: "Không phải là ta thì còn là ai ?"
Thập tứ lang trong lòng kinh nghi bất dịnh, tiểu tử này vì sao lại ở chỗ này ? Chẳng lẻ hắn đúng là ngườithân của Thanh Đế ? Hoặc giả hắn chính là Thanh Đế ? Nghĩ đến lúc hoàng hôn chính mình từng đối với hắn ngạo mạn và hống hách, nhất thời mồ hôi lạnh ầm ầm chảy xuống. Nhưng cẩn thận nhìn lại, tựa hồ lại không có khả năng ấy.
Hắc y lão giả trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, theo tính cách của Thanh Đế, tuyệt đối sẽ không cứu Đoạn cuồng. Hơn nữa Đoạn cuồng mới vừa rồi ở bên ngoài không ngừng nhục mạ, nếu như Thanh Đế có ở trong đình viện này, sớm đã đi ra đem hắn xé làm tám mảnh rồi. Huống hồ Thanh Đế luôn luôn thích sạch sẽ, thậm chí đã thành bệnh, như thế nào lại để cho tiểu tử quần áo lam lũ này ở trong đình viện của hắn ? Trong lòng càng hoài nghi lớn hơn.
Tức thì chắp tay nói: "Vị công tử này như thế nào xưng hô ?"
Thác Bạt Dã chỉnh sắc nói: "Tại hạ đơn danh một chữ Dã. Ngươi cứ gọi ta là Dã Dã cũng được." Thập tứ lang cười lạnh nói: "Dã dã ?" (chệch đi là gia gia). Thác Bạt Dã cười nói: "Ai. Thằng cháu láu lỉnh, gọi ông nội làm gì vậy ?" Đoạn Duật Khải nghe được ha ha cười to, trong miệng máu tươi lại chảy ra, nhưng trong lòng đối với thiếu niên này thêm vài phần hảo cảm.
Thập tứ lang vừa minh bạch điều thiếu niên này nói, trên miệng hắn như đã được gắn một cái quai, trong lòng giận dữ, chỉ muốn tiến lên một roi quật ngã hắn. Hắc y lão giả nói: "Dã công tử, thứ lão phu có mắt không nhìn thấy Thái sơn, chẳng biết ngươi là vị môn sinh nào trong số môn hạ của Thanh Đế ?" Hắn nói chuyện mặc dù còn khách khí, nhưng là trong giọng nói đã mơ hồ có ý uy hiếp.
Thác Bạt Dã trong lòng mừng rỡ, biết bọn họ vẫn không nắm chắc, ha ha cười nói: "Ta chỉ là một hạ nhân, giúp Thanh Đế lão nhân gia hắn đun trà rót nước, nướng thịt nấu cơm. Cái gì môn sinh môn thục, ta có thể nói tới được sao." Bạch Long Lộc ngẩng đầu đứng ở bên cạnh hắn, cũng cười theo ha ha.
Thác Bạt Dã xoay người, từ trong lòng móc ra một viên Thần Nông đan ở trong túi da dê nọ, cố ý lớn tiếng quay về Đoạn Duật Khải nói: "Uy, đây là đan hoàn của Thanh Đế đưa ta cấpcho ngươi, ngươi phục vào đi." Đoạn Duật Khải nghe được là Thanh Đế tặng cho, đang muốn cự tuyệt, đã thấy Thác Bạt Dã đưa lưng về đám người Triêu dương cốc, nháy nháy mắt với hắn, không lên tiếng máy máy miệng nói: "Cái này với Thanh Đế không có quan hệ, ngươi cứ phóng tâm phục vào đi."
Đoạn Duật Khải lặng đi, trong lòng đối với thiếu niên này đã sinh ra một sự tín nhiệm không thể lí giải, tức thì há mồm đem đan hoàn nọ nuốt xuống. Vừa mới vào miệng, liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu theo cổ họng đi xuống, thiêu đốt toàn thân cực kì nóng bỏng rất là khó chịu. Trong lòng mừng rỡ, biết đây là bảo dược chữa thương, tức thì vận khí điều trị.
Thập tứ lang cùng Hắc y lão giả nhìn thấy Thác Bạt Dã ban đan hoàn cho Đoạn Duật Khải, trong lòng đều rất kinh hãi, nếu như thiếu niên này thực sự là môn nhân của Thanh Đế, đem đan hoàn ban cho Đoạn cuồng, điều đó biểu thị ân oán ba mươi năm giữa Mộc tộc cùng Thận Lâu Thành tan thành mây khói. Bọn họ từ xa ngàn dậm chạy tới, cùng với kế hoạch sắp đặt mấy tháng nay toàn bộ đã rơi vào hư không.
Hắc y lão giả mặc dù cực kỳ hoài nghi thân phận của thiếu niên này, nhưng là hắn lại có linh thú Bạch Long Lộc, liền khẳng định hắn có chỗ không giống thường nhân, lúc nãy lại từ trong đình viện của Thanh Đế đi ra, ngay cả không phải là môn sinh của Thanh Đế, chỉ sợ cũng cùng Thanh Đế có uyên nguyên sâu xa. Lúc này chỉ có một biện pháp, chính là bằng mọi phương pháp phải xác định được Thanh Đế có ở trong đình viện hay không, nếu như có ở, thời nhất thiết cứ án theo như cũ; nhưng nếu vắng mặt, vậy đã có thể dò thử thân thủ của thiếu niên này, xem xem hắn có phải là môn nhân của Thanh Đế hay không.
Tức thì Hắc y lão giả hướng vào đình viện chấp tay nói: "Tiểu nhân Triêu dương cốc Khoa Sa Độ, cùng Thiếu chủ nhân bái thăm Tiên sơn, hướng Thanh Đế chuyển trình một phần bạc lễ cùng thư hàm của Cốc chủ. Cốc chủ có lệnh, yêu cầu tiểu nhân đem thư hàm thân hành giao vào tận tay của Thanh Đế. Chẳng biết Thanh Đế có thể hiện thân được không ? Giúp cho tiểu nhân trở về có cái giao phó."
Thác Bạt Dã nói: "Thanh Đế lão nhân gia hắn đang ngủ, ngươi có vật gì vậy, 'gia gia' có thể giúp ngươi chuyển trình." Hắc y lão giả Khoa Sa Độ trợn mắt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thấy hắn vô vô tư tư, thái độ không lúng túng rụt dè, lạnh nhạt nói: "Thư hàm này là sự việc quan hệ trọng đại, phải trực tiếp giao tận tay cho Thanh Đế."
Thác Bạt Dã nhướng mày lớn tiếng nói: "Nói như vậy, ngươi là không tin ta rồi ?" Khoa Sa Độ chính là đang chờ những lời này của hắn, hơi chắp tay nói: "Không dám. Chỉ là lão phu chưa bao giờ nghe nói trong ngự cư của Thanh Đế lại có thêm một vị thiếu niên anh hùng. Việc trọng đại như thế sao có thể khinh suất được chứ ?" Thác Bạt Dã "Di" một tiếng, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Kỳ vậy thay, quái vậy thay ! Nghe ý tứ của ngươi, Thanh Đế ngay cả việc tìm một tiểu tử đun trà rót nước, cũng phải hướng ngươi báo cáo trước sao ?"
Khoa Sa Độ nhàn nhạt nói: "Lão phu không có ý tứ này. Nhưng nếu Công tử muốn chứng minh thân phận của mình, vậy rất dễ dàng. Chỉ cần tùy ý thi triển mấy chiêu, để cho chúng ta đại khai nhãn giới có được không ?" Hắn không đợi Thác Bạt Dã chối từ, liền hướng một Hắc y đại hán nói: "Đường Thất, ngươi tới hướng Dã công tử lảnh giáo mấy chiêu, học hỏi một chút cũng tốt." Rồi nói tiếp: "Dã công tử, mời chỉ giáo."
Hắc y đại hán đáp ứng một tiếng, đi tới trước cửa, cung cung kính kính như một con lợn hoang, nhìn rất là khó chịu.
Thác Bạt Dã trong lòng âm thầm kêu khổ, lấy võ công của hắn, mà muốn đánh bại đại hán cao bảy thước cường tráng như núi trước mắt này, trừ phi là xuất hiện kỳ tích. Huống hồ hắn trong lòng trong sáng, lão đầu âm hiểm và quỷ quyệt này muốn nghiệm chứng bất quá là thân phận của hắn, dù cho hắn quỷ thần xui khiến đánh bại Đường Thất, nhưng thi triển không phải là võ công của Thanh Đế, vẫn cứ là hung đa cát thiểu. Đến lúc đó tất cả đám đại xà mãnh thú này đồng thời xông lên, vậy thì cực kỳ thảm rồi.
Hắn mặc dù gan lớn, nhưng giờ phút này da đầu cũng không khỏi tê dại, tiến thoái đều vào đường cụt.
Đột nhiên bên tai nghe được một thanh âm đàm đạm mà u nhã: "Ngươi yên tâm đi. Chỉ cần thả lỏng tứ chi là có thể được rồi." Thác Bạt Dã giật mình sợ hãi, giương mắt nhìn chung quanh, đột nhiên nhớ ra đây là thanh âm của Bạch y nữ tử, lòng mừng như điên. Mát thấy mọi người không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm chờ đợi câu trả lời của hắn, hắn trong lòng lập tức minh bạch: "Đúng rồi ! Nhất định là Tiên nữ tỷ tỷ dùng cái gì pháp thuật, chỉ để cho một mình ta nghe được thanh âm của nàng. Nàng bảo ta cứ phóng tâm cùng đại cẩu hùng này so chiêu, nhất định là sẽ giúp ta rồi." Nghĩ đã có chỗ dựa là Tiên nữ tỷ tỷ, hắn tức thì như có thần linh phù trợ. Ngẩng đầu ưỡn ngực, như long hành hổ bước ra ngoài, đứng lại ở trước cửa, hai tay chắp trước ngực, nói: "Chỉ giáo thì không dám nhận. Nhưng mà giản gân giản cốt một chút, cho dễ ngủ cũng tốt."
Đường Thất mặt không biểu hiện gì, giọng nói vẫn cung kính như trước: "Đắc tội rồi." Vừa dứt lời, thân hình chớp động, liên tiếp bảy quyền đánh về phía đầu Thác Bạt Dã. Thác Bạt Dã mặc dù từ nhỏ vẫn thường cùng với đám bạn lưu lãng của hắn đánh nhau, nhưng chân chánh cùng người có võ công động thủ cũng là lần đầu tiên trong đời. Mắt thấy trong sát na quyền ảnh như tia chớp hướng mặt mình kích tới, trong lòng kinh hoảng, định dịch tránh sang một bước đã không còn kịp. Trong lòng đang hô: "Không xong, cái mũi của ta !" Lại nghe thấy thanh âm của Bạch y nữ tử ở bên tai thấp giọng nói: "Không nên cử động, bảy quyền này của hắn tất cả đều là hư chiêu, dò xét hư thật của ngươi."
Quả nhiên mỗi quyền còn cách mặt Thác Bạt Dã chừng một tấc liền lập tức đổi hướng, thủy chung chỉ vòng quanh ở vùng lân cận. Nhưng quyền phong sắc bén ấy cũng vẫn tạo nên sự đau đớn mơ hồ trên mặt hắn.
Sau khi xuất ra bảy quyền, Đường Thất lại liên tiếp đánh ra bốn mươi chín quyền nhưcuồng phong bạo vũ, nhưng vẫn là hư trương thanh thế như trước, cứ gần chạm là dừng lại. Qua chốc lát, Thác Bạt Dã từ từ trấn định lại, mặt lộ vẻ mỉm cười, làm ra hình dạng tiêu dao. Trong lòng lại nghĩ: "Tiên nữ tỷ tỷ bây giờ đang chán ghét Đoạn cuồng nhân, tại sao lại khẳng khái trợ giúp ta ?"
Nhưng lại không biết rằng Bạch y nữ tử ở trong lòng cũng đang tự hỏi mình. Đoạn cuồng nhân bởi sau trường quấy rối nọ hồi ba mươi năm trước, liền cùng Mộc tộc trở thành tử địch, Mộc tộc trưởng lão họp và đem chúng nhân của Thận lâu thành liệt vào công địch, quyết không vãng lai, đó cũng là sắc lệnh của Mộc tộc. Tối nay Đoạn cuồng nhân ngàn dậm một người một ngựa, xông qua cửa lên núi, tất là vì sự việc theo như lời trong huyết thư của Thần Nông. Nhưng hắn vừa mới lên núi, liền xuất ngôn không nhún nhường, thái độ kiêu cuồng rất là đáng ghét. Chính mình nguyên quyết ý mặc cho hắn tự sanh tự diệt. Nhưng mắt thấy Thác Bạt Dã mở ra lòng hiệp nghĩa, dũng cảm đứng lên phía trước, trong lòng không khỏi có chút vi diệu. Đợi cho Thác Bạt Dã do bị Khoa Sa Độ bức ép, thành thế cưỡi hổ, chính mình cũng không biết vì sao nhịn không được lại phá bỏ giới tâm ra tay tương trợ. Trong đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có ý đã đã nhận thức ra cái thẳng thắn cứng cỏi của Đoạn Duật Khải, nhưng đáng sợ hơn là sự quan tâm khó hiểu đối với Thác Bạt Dã.
Đường Thất hiểu rõ tâm ý của Khoa Sa Độ, nếu không biết thân phận của thiếu niên này, không dám lập tức hạ sát thủ, nếu không hư trương thanh thế, chẳng lẽ hỏi đá để biết đường đi. Mới bắt đầu hắn vây quanh Thác Bạt Dã đánh ra vài trăm quyền, nhưng đều bị hắn nhìn thấu, chỉ thản nhiên khoanh tay nhìn hắn, không nhúc nhích. Xem ra thiếu niên này quả nhiên đảm thức hơn người.
Chúng nhân đứng xem xung quanh cũng là ra ngoài ý liệu, Thập tứ lang thầm nghĩ: "Không tưởng được tiểu khất cái này lại cũng có đảm sắc như thế." Mà bên trong đại môn, cuồng nhân Đoạn Duật Khải phục xong chí thánh linh đan, vừa mới điều tức trị liệu một chút, liền cảm thấy khí tức thông suốt, trong đan điền một luồng chánh khí thiêu đốt, tinh thần đại chấn. Tuy vết thương không cách nào lập tức khép lại, quanh thân vẫn có cảm giác đau đớn, nhưng so với lúc trước đã như trên trời với dưới đất. Hắn vận khí theo kinh mạch, phát giác nội lực không ngờ đã khôi phục được năm sáu phần. Chẳng biết linh đan diệu dược gì, công hiệu lại thần kỳ như thế. Đại ân của Thiếu niên xa lạ này thực sự là không cách nào báo đáp.
Đoạn Duật Khải đang giương đôi mắt nhìn, thấy Đường Thất chạy vòng quanh Thác Bạt Dã, chưởng ảnh đầy trời, mà vẻ mặt của Thác Bạt Dã vẫn mỉm cười vui vẻ uy nghi đứng bất động, không khỏi lớn tiếng kêu 'hảo', thầm nghĩ: "Thiếu niên này chẳng biết là người phương nào, chẳng lẻ thực sự là môn nhân mới thu của Linh Cảm Ngưỡng sao ? Tuổi vẫn còn nho nhỏ mà đã đảm thức hơn người."
Đường Thất đột ngột hét lớn một tiếng, chợt dấn thân tiến lên, song chưởng cùng phát, một thức "Kinh đào liệt ngạn", bốc lên một luồng chưởng phong cuồn cuộn hướng Thác Bạt Dã phách tới. Sự việc xảy ra đột ngột, Đoạn Duật Khải thất thanh nói: "Cẩn thận !"
Thác Bạt Dã rút cục không kịp phòng, trong lòng giật mình kinh hãi, chưởng phong mãnh liệt, còn cách cự li ba thước, mà bản thân đã như bị một vật nặng mạnh mẽ đánh vào, trong lòng vừa hô: "Tiên nữ tỷ tỷ cứu ta !" Chợt cảm thấy một cổ lực đạo kỳ dị từ sau lưng cuộn tới, đem mình nâng lên trên không, ở trên cao cao bay về phía sau, sự việc xảy ra quá nhanh, còn chưa phục hồi tinh thần để điều chỉnh một cái tư thế ưu nhã, thân đã đang ở giữa không trung rồi, trong miệng kêu 'nha' lên một tiếng, hai tay tại không trung vung loạn lên.
Chúng nhân thấy hắn đột nhiên vừa lắc mông, hướng trên không ở phía sau bay lên, trong sát na đã đến giữa không trung, đang giương nanh múa vuốt, đều vừa sợ lại vừa kỳ. Sợ chính là thiếu niên giống như khiếu hóa tử này không ngờ cũng có khinh công như thế, kỳ chính là hắn chỉ dùng bộ mông dắt theo chuyển động của toàn thân, người ở giữa không trung như chim ưng bắt thỏ, tư thế quái dị, nhưng lại không biết đây là cái gì công phu ?
Đường Thất thấy hắn thoáng cái đã nhảy lên năm sáu trượng cao, cả nửa ngày vẫn không hạ xuống, chỉ là tay chân múa loạn, trong miệng niệm niệm lời gì đó, nghĩ là hắn đang ngưng tụ lực lượng chờ đợi phát ra, trong lòng không khỏi nổi lên tâm lí sợ hãi.
Thác Bạt Dã chưa bao giờ gặp qua sự tình bực này, bản thân đột nhiên lại lên được nơi cao như thế, dưới chân không có một vật gì, chỉ cảm thấy một cổ cảm giác mát mẻ ào ào chạy thẳng từ gót chân lên đến đùi, tim bình bịch nhảy loạn lên, suýt nữa thì tiếng nói vui mừng từ trong cổ họng thốt ra. Bên tai lại vang lên thanh âm của Bạch y nữ tử, tựa như là không nhịn được cười: "Công tử đừng sợ, ta sẽ không để ngươi ngã xuống đâu. Ngươi chỉ cần lưu ý thả lỏng là được rồi."
Thác Bạt Dã nguyên không phải là hạng người nhát gan, chỉ là chưa bao giờ từng có cảm giác thân bất do kỷ treo ở giữa không trung, hơn nữa rốt cục là không có sự chuẩn bị trước, cho nên mới có thái độ bối rối này. Nghe được lời nói của Bạch y nữ tử, trong lòng chấn định, nét mặt đỏ lên: Trạng thái vô dụng của ta đều đã để cho Tiên nữ tỷ tỷ nhìn thấy vào trong mắt rồi. Không được, chút nữa phải chuẩn bị đủ mười hai phần tinh thần, cho dù có ngã xuống, cũng ngã sao cho tiêu tiêu sái sái.
Tức thì mượn lực đạo nọ, ngẩng đầu ưỡn ngực. Bạch y nữ tử lại nói: "Công tử cẩn thận, ta sẽ thả ngươi xuống đây." Lời còn chưa dứt, Thác Bạt Dã đột nhiên cảm thấy dưới chân là khoảngkhông, cấp tốc rơi xuống, suýt nữa lại muốn kinh hô ra tiếng.
Bên tai tiếng gió rú rít, bóng người loáng lên, hốt nhiên lại cảm thấy cổ lực lượng cường đại nọ đem hai chân mình nâng lên, người còn ở giữa không trung, hai chân tự động liên hoàn đá ra. Mũi chân đột nhiên chạm vào một cái vật thể, sau đó hai chân cấp tốc thay nhau đá vào trên đồ vật nọ. Có người phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó bản thân vững vàng rơi xuống trên mặt đất.
Hắn trong đầu vẫn vang lên tiếng 'ông ông', lắc lắc đầu mấy cái lúc đó mới thanh tỉnh lại. Chỉ thấy Hắc y đại hán Đường Thất nọ đã nằm trên mặt đất ở mười trượng bên ngoài, bốn chân hướng lên trời, miệng sùi bọt mép. Chúng nhân đờ mắt cứng lưỡi nhìn hắn, khoé mép của một Hắc y đại hán còn chảy cả nước dãi ra.
Đoạn Duật Khải vỗ tay kêu: "Giỏi cho một chiêu Vô biên lạc mộc !"
Khoa Sa Độ trong lòng mê hoặc khó hiểu, nhìn hắn vặn vặn vẹo vẹo từ giữa không trung lao xuống, trong sát na chân đá liên hoàn đem Đường Thất đá ra thật xa, lực đạo kinh người, tựa như là Vô biên lạc mộc của Mộc tộc Thanh Đế, nhưng tư thế này cũng quá là quái dị, chẳng lẻ đúng là chiêu thức mới sao ?
Thác Bạt Dã không tưởng được trong lúc lộn xộn đã đem đại hán cao bảy thước này đá cho bất tỉnh nhân sự, vừa mừng vừa sợ, tức thì cười nói: "Không tưởng được ta vừa mới duỗi duỗi cái lưng, hắn đã lại ngủ trước cả ta rồi. Lão đầu tử, ngươi còn muốn ta dạy ngươi mấy chiêu nữa không ?
Khoa Sa Độ chưa tìm ra hư thật của hắn, so với lúc trước lại càng hồ đồ hơn. Vấn đề nghiêm túc trước mắt, là không xác định rõ được thân phận của thiếu niên này, sẽ không thể xác định được thái độ của Thanh Đế đối với Đoạn cuồng cùng Thận lâu thành, có thể nói là mấu chốt của toàn cục. Tức thì cười khan vài tiếng nói: "Công tử quả nhiên hảo thân thủ. Bất quá mấy cái Liên hoàn thối này trong Ngũ tộc đều có, cũng không thể chứng minh ngươi chính là môn hạ của Thanh Đế. Nếu Công tử không ngại, lão phu cũng muốn cùng Công tử luận bàn mấy chiêu."
Thác Bạt Dã có Bạch y nữ tử sau màn tương trợ, đã có kế hoạch, mặc dù nhìn thấy Bích cầm quang đao của hắn uy lực kinh người, nhưng tâm trạng không hãi sợ chút nào, đang muốn đáp ứng, chợt thấy Thập tứ lang đang oán giận nhìn chằm chằm mình, không kìm chế được giận dữ từ trong tâm bốc lên, ha ha cười nói: "Ta luôn luôn tôn trọng lão nhân, đâu phải là khi phụ ngươi như vậy ? Cái tên cái gì Thập thất Thập bát lang kia, xem ngươi cũng là một người có thể dạy dỗ thành tài, gia gia ta nhân tiện chỉ điểm cho ngươi nhé."
Thập tứ lang hơi lặng đi, trong lòng tức giận, tính tình nóng nảy tàn bạo hẹp hòi nọ lập tức át đi mọi băn khoăn lúc trước: "Tiểu khiếu hóa tử, ngươi tưởng thiếu gia sợ ngươi sao ?" Không thèm để ý đến ám hiệu bằng ánh mắt của Khoa Sa Độ, lạnh lùng nói: "Cung kính không bằng tòng mệnh. Dã công tử, ta sẽ tới lảnh giáo tuyệt học kinh thế của ngươi."
Thác Bạt Dã cười hắc hắc, đem Đoạn kiếm bên hông ngang nhiên bạt xuất, tức thì toát ra một đạo quang mang loá mắt. Khoa Sa Độ kiến đa thức quảng, nhìn thấy Đoạn kiếm này giật mình kinh hãi, thất thanh nói: "Vô phong kiếm !" Chúng nhân nghe thấy không ai không đột ngột thay đổi sắc mặt.
Vô phong kiếm chính là một trong Mộc tộc Thất đại thần khí, sao lại ở trong tay thiếu niên giống như một kẻ lưu lãng này ! Thiếu niên thần bí này rốt cục là người phương nào ? Lại cư nhiên cầm Thần kiếm, ở trong Thánh địa, chẳng lẻ thật sự là yếu nhân bên người Thanh Đế ? Sự kinh dị của lần này vượt xa lúc trước.
Thập tứ lang nhìn thấy Vô phong kiếm này, sự giận dữ tức thì lại giảm đi một nửa. Trong lòng vốn nửa tin nửa ngờ, lại bắt đầu tin tưởng thiếu niên này là môn nhân của Thanh Đế. Nhưng nếu như thế, mình dù có thắng hắn, chỉ sợ mặt mũi của Thanh Đế cũng nhìn rất rất là không tốt. Nhưng nếu thất bại, chẳng phải là đập nát uy danh của Triêu dương cốc sao ? Đại chiến sắp tới, còn ảnh hưởng tới sĩ khí trong các hoạt động sau này. Nhưng là nói thì đã nói ra rồi, tất nhên là không thể thu hồi được, nếu không sẽ là nói mà không có tín, nhục đến Triêu dương cốc. Con đường duy nhất, chính là dốc hết toàn lực, cân bằng thích đáng, cùng thiếu niên này đấu ngang tay, nhưvậy tự nhiên tất cả đều vui. Nhưng nếu sau mấy chiêu, nhìn ra hắn không phải là môn nhân của Thanh Đế, vậy một chút cũng không thể khách khí, đưa hắn xé ra thành tám mảnh, mới giải được mối hận trong lòng.
Vừa nghĩ đến đó, Thập tứ lang cung cung kính kính hoành tiên chắp tay nói: "Dã công tử, chúng ta chỉ điểm tới thì dừng."
Thác Bạt Dã vừa bước lên phía trước một bước dài, đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Bạch y nữ tử: "Dã công tử, ai cho ngươi tự tác chủ trương, chỉ tên gọi họ cùng hắn đánh nhau ? Ta không phải sớm cùng ngươi đã nói, thanh kiếm này không nên dễ dàng xuất ra sao ? Nếu ngươi nắm chắc như vậy, vậy ngươi tự mình cùng hắn động thủ đi, ta khá không giúp được ngươi nữa."
Nàng lúc trước truyền âm nhập mật, lại dùng nội lực từ xa điều khiển Thác Bạt Dã thi triển "Vô biên lạc mộc", nguyên là lo lắng Thác Bạt Dã không hề có võ công, không nỡ thấy hắn sắp bị đánh cho thảm hại. Ai ngờ tiểu tử này đắc ý mà quên mất, bản thân mình không có lực lượng, lại muốn cùng Thập tứ lang quá chiêu. Muốn cùng người quá chiêu vậy cũng được rồi, nhưng lại còn xuất ra Vô phong kiếm. Chuyện này mà lưu truyền ra, thất phu giữ ngọc, Thác Bạt Dã sau này còn có ngày yên ổn sao ? Nàng trong lòng lo lắng, tự nhiên thái độ ngược lại lúc thường ngày, tức giận không thôi.
Thác Bạt Dã nghe thấy ngữ điệu của nàng hàm chứa sự giận dữ, nhất thời rất là lo lắng: "Ai nha, ta chỉ lo đến uy phong của mình, lại đem lời nói của Tiên nữ tỷ tỷ vất ra sau đầu, nàng tự nhiên phải tức giận, việc này nên như thế nào mới tốt đây ?" Lại cũng ti hào không có nghĩ đến, nếu như Bạch y nữ tử không giúp hắn, hắn làm sao né qua mấy chiêu tiên của Thập tứ lang.
Không kịp nghĩ nhiều, Thập tứ lang một tiên đã đánh tới.
Một tiên này của Thập tứ lang nguyên là khởi thức "Huyền xà thổ tín" của "Huyễn điện huyền tiên", ý của nó ở chỗ dò thử mà không ở chỗ đả thương người, hắn trong lòng đối với trận này còn rất cố kỵ, một tiên này càng chưa phát xuất toàn lực. Ngờ đâu một tiên này tà tà đánh xuống, Thác Bạt Dã lại né cũng không né, làm vai bị bổ một phát, tức thì 'thông' một tiếng, một bên gối khuỵu xuống đất.
Việc đó vừa xảy ra rất rất ra ngoài ý liệu của mọi người, đều là "A" lên một tiếng.
Thập tứ lang càng không ngờ tới, lúc một tiên này của hắn kích hạ, trong đầu thậm chí cũng đã nghĩ sau khi ứng đối bảy tám thức, đối phương sẽ phản kích như thế nào như thế nào, mình lại phải phòng thủ như thế nào như thế nào, rất không ngờ biến cố này lại không phải như vậy.
Thời gian dường như ngừng lại, chúng nhân ngây ra nhìn hai người. Thác Bạt Dã cảm thấy đầu vai đau đớn kịch liệt, phủi phủi ống quần, đứng thẳng người dậy cười nói: "Đa tạ. Một thân y phục này của ta đã lâu không giặt. Khổ cho ngươi nhớ được mà giúp ta phủi bớt tro bụi."
Khoa Sa Độ mắt rực lên như bó đuốc, thầm nghĩ: "Không tưởng được tiểu tử ngươi lại không ra gì như vậy. Chỉ tuỳ tiện một tiên đầy sơ hở như vậy mà cũng không nhìn ra. Có thể thấy thanh kiếm này hơn phân nửa cũng là nhặt được. Chỉ là vì sao lại có thể nhảy đến giữa không trung lâu như thế ? Liên hoàn thối cũng uy lực như thế ?" Hắn mặc dù rất là gian hoạt, cũng nhất thời không thể đoán ra.
Khoa Sa Độ âm thầm đưa mắt nhìn Thập tứ lang, Thập tứ lang lại không đáp lời, âm trầm nghiêm mặt, trở tay lại là một tiên.
Một tiên này so với lúc trước muốn nhanh hơn vài lần, Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy ô quang chợt lóe, chân trái đã bị cây tiên quấn lấy, sau đó bản thân liền đằng không bay lên, trước mắt minh nguyệt cành tùng, đình đài lầu các cấp tốc rối rít lướt qua, 'thông' một tiếng, lưng đập mạnh lên trên mặt đất, đau nhức dội lên trong lòng, toàn thân giống như cứ thế tan ra.
Thập tứ lang không tưởng được một kích ấy lại không ngờ dễ dàng đắc thủ như thế, thầm nghĩ: "Tiểu tử này rốt cục là lợn hoá trang nhận là voi, hay là Thủy tiên không ra hoa giả làm tỏi ? Hừ, nhưng nếu thật sự là giả bộ, ta sẽđem hắn đánh thành tỏi đã giã !" Tức thì vươn người tiến lên phía trước, tả hữu huy tiên, như cuồng phong bạo vũ hướng vào đầu, mặt của Thác Bạt Dã đánh tới.
Thác Bạt Dã trong chốc lát bị đánh đã hiện ra bảy tám vết roi, quần áo vốn đã lam lũ, một trận này xuống tới, càng là rách nát tả tơi, không che nổi thân thể. May thay sau khi hắn ăn được Thần Nông Đan, thuần dương chân nguyên trầm vào đan điền, một khi kích phát, lập tức từ kinh mạch che chắn bảo hộ toàn thân, cho nên mặc dù đau đớn dị thường, vỡ da rách thịt, nhưng lại không hề bị nội thương.
Thác Bạt Dã tính tình ương ngạnh, một mặt nhảy tránh, ẩn náu, dùng Đoạn kiếm ngăn cản, một mặt cười nói: "Rất thoải mái, rất thoải mái, thằngcháu láu lỉnh xoa bóp cho gia gia ta quá chừng là thoải mái."
Đoạn Duật Khải nguyên tưởng rằng Thác Bạt Dã tất có võ công không tầm thường, ngờ đâu đã được mấy hiệp rồi, vẫn chỉ là bị đánh như trước, trong lòng rất là gấp rút, quát: "Tiểu thủy yêu, ngươi khi dễ một tiểu hài tử thật là quá lắm ? Tới đây tới đây tới đây, lần nữa cùng lão tử đại chiến ba trăm hiệp !" Rồi bắn người nhảy lên, đang định hướng Thập tứ lang phóng tới, nhưng chợt cảm thấy đan điền đau đớn, kinh mạch rối loạn, chân khí ở trong cơ thể nhộn nhạo, toàn thân bủn rủn, tức thì lại ngã ngồi xuống. Nguyên lai hắn giờ phút này chân khí trong cơ thể đang chạy điều trị ở trong kinh mạch, gấp rút đứng dậy như vậy, nhất thời khí rẽ ra các ngả, tuy không quá ngại, nhưng phải sau một khoảng thời gian mới có thể đứng dậy.
Đoạn Duật Khải đang lo lắng, đột nhiên bên cạnh một đạo bạch ảnh khẩn cấp lướt qua, Bạch Long Lộc nọ hí dài giận dữ, giống như cơn bão hướng Thập tứ lang đánh tới.
Thác Bạt Dã thấy Bạch y nữ tử thủy chung không đến cứu hắn, trong lòng nổi lên ý thương tâm thất vọng, ngược lại lại hy vọng bản thân tại trước mặt nàng bị đánh cho tàn nhẫn một chút, chẳng biết nàng nhìn thấy trong lòng nàng sẽ suy nghĩ ra sao ? Nhìn thấy Bạch Long Lộc vọt tới hắn cười nói: "Lộc huynh, ngươi đừng đi lên, nhìn ta dạy dỗ người cháu láu lỉnh của ta như thế nào."
Bạch Long Lộc dậm chân hí lên không thôi, có vẻ cực kỳ là lo lắng.
Thác Bạt Dã trong lòng không nguyên do nổi lên một trận khổ sở: "Thác Bạt Dã a Thác Bạt Dã, ngươi tưởng bản thân ngươi là ai ? Mà khiến cho Tiên nữ tỷ tỷ lo lắng cho ngươi ? Ở trong mắt nàng ngươi bất quá chỉ là một tên tiểu khất cái mà thôi." Trong lòng đau đớn không thể tự đè nén, ha ha cười to. Thập tứ lang trong lòng càng ngày càng khẳng định, tiểu khiếu hóa tử này lúc trước bất quá là cố tình lừa người mà thôi. Trong lòng sự tức giận càng thịnh, cười lạnh nói: "Tiểu tử, mồm mép của ngươi so với xương đầu còn cương ngạnh hơn !" Tức thì đột ngột gia tăng lực đạo, xuất tiên cũng càng thêm điêu toan quỷ dị, xoát xoát xoát liên tiếp tam tiên, từng tiên từng tiên quất trúng vào hai gò má của Thác Bạt Dã, một tiên cuối cùng quất lên trên môi của hắn, tức thì bị sưng vù lên, máu tươi chảy dài.
Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy một dòngmáu tươi ướt nóng từ trên trán chảy vào trong mắt, khắp mặt đau đớn bỏng rát tựa như da mặt đều đã bị lột xuống. Hắn trong lòng khổ sở phẫn nộ, lấy tay chà lau máu tươi. Nhìn thấy trước mắt hắc ảnh tung hoành, lại là vài tiên đánh tới, tức thì đột ngột nghênh tiên mà lên, tay trái đưa lên cao chộp lấy, lòng bàn tay bỏng rát như bị đập gẫy, nhưng cũng đem tiên nọ bắt được, tay phải Đoạn kiếm ra sức hướng phía trước chém tới.
Chúng nhân đều là "A" lên một tiếng, kinh dị vô cùng.
Thập tứ lang đại kinh, nguyên tưởng rằng hắn bất quá thúc thủ chờ chết, ngờ đâu do khinh địch, lại bị hắn không thèm chú ý đến sanh tử bắt được cây tiên, như tia chớp công tới. Thập tứ lang thân hình vừa chuyển, khó khăn né qua, nhưng tay áo trái đã bị cắt đi mất một mảnh, trên cánh tay cũng bị rạch ra một đường rộng, máu tươi chảy dài. Thập tứ lang trong cơn sợ hãi và giận dữ, một cước tung ra, đá vào giữa ngực Thác Bạt Dã, nhất thời đem hắn đá bay ra ngoài hơn một trượng.
Thác Bạt Dã một mặt ôm ngực ho sặc sụa, một mặt lại muốn cười to, nhưng cười không nổi.
Bạch Long Lộc hí lên một tiếng thương xót, chạy vội tới bên người Thác Bạt Dã, cong cái cổ xuống, đầu lưỡi tại trên mặt hắn liếm tới liếm lui.
Thập tứ lang dùng ngón tay chấm chấm vào máu tươi của mình, rồi đưa lên miệng nếm nếm, oán oán giận giận trừng mắt nhìn Thác Bạt Dã, từng bước từng bước ép tới.
Đoạn Duật Khải dùng sức bức ép chân khí đang chạy tán loạn lại, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra đầy mặt, giọng sền sệt nói: "Tiểu thủy yêu, nếu như ngươi dám động tới một cọng tóc của hắn, Đoạn mỗ sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn !"
Thập tứ lang ha ha cuồng tiếu, vung tay một tiên quật lên trên đùi của Thác Bạt Dã: "Đoạn cuồng đồ, ngươi bất quá là một kẻ đang ở trước Quỷ môn quan, lại còn dám nói lời này ? Thiếu gia ta không chỉ muốn động đén tóc của hắn, mà còn muốn đưa hắn phân làm tám mảnh, xem ngươi có thể làm gì được ta ?" Lại là hai tiên mạnh mẽ hướng lên trên mặt Thác Bạt Dã đánh xuống.
Thác Bạt Dã nhắm mắt mỉm cười, trong lòng cay đắng. Đột nhiên một cổ lực khí cường đại đem mình lôi kéo ra phía sau, sau đó hướng bên trên nâng lên, hùng dũng hiên ngang đứng trên mặt đất. Hắn trong lòng mừng rỡ: Tiên nữ tỷ tỷ ! Tiên nữ tỷ tỷ !
Mọi người rất là kinh ngạc, mắt thấy hắn nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, tại làm sao đột nhiên lại sanh long hoạt hổ nhảy đứng dậy ? Còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Thác Bạt Dã tiến nhanh như gió, quyền điểm ra như mưa, cước như thiểm điện, trong giây lát đem Thập tứ lang đánh cho nghiêng đông ngả tây, lảo đảo lui về phía sau hơn mười trượng !
Thập tứ lang trong lòng kinh sợ và giận dữ, mê mang, khốn hoặc, một mảnh hỗn loạn, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng cười hổn hà hổn hển của Thác Bạt Dã:
"Thằng cháu mất nết, hãy nếm một chưởng của gia gia !" Má phải đột nhiên đau đớn như bị liệt hỏa thiêu đốt, lập tức sưng vù lên rõ cao. Lại nghe thấy Thác Bạt Dã cười nói: "Cái miệng đê tiện, cần phải bịt lại." Môi như bị một tấm sắt nung áp vào mấy cái, đau đớn đến chết lặng mãi không thôi. Cuối cùng nghe thấy Thác Bạt Dã cười nói: "Tâm địa quá xấu xa, gia gia thay ngươi sửa sửa sang sang lại." Trên ngực bị rọi trúng một cước nặng nề, tức thì đau nhức thấu tim, như đằng vân giá vũ bay đi, lúc này mới bất tỉnh nhân sự.
Hết chương 3.