Tôi quay trở lại trường học. Đây việc làm đúng đắn - một cách cư xử kín đáo nhất.
Đến cuối ngày hầu hết các học sinh cũng đã trở lại lớp học. Chỉ có Tyler, Bella và một vài người khác, những người dường như coi vụ tai nạn là một dịp để xé rào, là còn vắng mặt.
Cố gắng cư xử cho đúng mực không phải là một điều quá khó khăn đối với tôi. Thế nhưng, suốt cả buổi chiều, tôi đã phải nghiến chặt hàm răng của mình nỗ lực chống lại sự ham muốn thôi thúc tôi cũng cúp cua để đi tìm cô gái đó.
Giống như một kẻ lén lút. Một ám ảnh lén lút. Một con ma cà rồng lén lút.
Trường học ngày hôm nay thật là buồn chán dường như còn tệ hơn cả một tuần trước đây. Dường như màu sắc đã khô kiệt trên những viên gạch, cây cối, bầu trời và cả những khuôn mặt xung quanh tôi... Tôi nhìn chằm chằm vào những vết nứt ở trên tường.
Tôi đã không làm việc mà lẽ ra mình phải làm. Tất nhiên, bản thân việc đó cũng là một điều sai trái. Tất cả phụ thuộc vào việc bạn đang nhìn nhận sự việc ở khía cạnh nào.
Từ quan điểm của một người trong gia đình Cullen – không đơn thuần là một con ma cà rồng mà là một thành viên trong gia đình Cullen một điều rất hiếm thấy trong thế giới của chúng tôi – việc đúng đắn phải làm có lẽ sẽ là một cái gì đó giống như thế này :
" Thầy thật ngạc nhiên khi thấy em trong lớp đấy, Edward ạ. nghe nói em có liên quan trong vụ tai nạn khủng khiếp sáng nay ".
" Dạ đúng ạ, nhưng em chỉ là một người may mắn thôi thầy ạ”, tôi sẽ nở nụ cười thân thiện. “ Em không làm sao cả...và em cũng mong là Tyler và Bella cũng sẽ ổn ".
" Các bạn ấy sao rồi ? "
" Em nghĩ Tyler sẽ ổn thôi, cậu ấy chỉ bị một vài vết thương ngoài da do kính chắn gió văng vào. Tuy nhiên, em không chắc lắm về Bella ", rồi tôi sẽ làm ra vẻ nghiêm trọng " Cô ấy dường như bị choáng. Em nghe nói rằng cô ấy hoàn toàn ko nhận biết được sự việc xảy ra như thế nào. Bác sĩ đang rất lo lắng... ".
Sự việc đáng lẽ ra nên như thế. Đó là điều mà tôi nợ gia đình mình.
" Thầy thật ngạc nhiên khi thấy em trong lớp đấy, Edward. Thầy nghe nói em có liên quan trong vụ tai nạn kinh khủng sáng nay ".
" Dạ em không sao cả ". nhưng tôi lại không mỉm cười
Thầy Barner đổi chân liên tục trông không hề thoải mái chút nào.
" Em có biết tin tức gì của Tyler Crowley và Bella Swan không ? Thầy nghe nói ai đó bị thương... "
.
Tôi nhún vai. " Em không biết ".
Thầy Banner đằng hắng. " Uh, phải rồi... ", thầy nói, cái nhìn lạnh lẽo của tôi khiến giọng nói của thầy trở nên hơi căng thẳng.
Thầy bước nhanh về phía trước của lớp học và bắt đầu bài giảng của mình.
Đó là một việc làm sai trái. Trừ khi bạn nhìn nhận nó ở một khía cạnh tối tăm hơn.
Dường như quá...quá là nhỏ nhen khi nói xấu cô gái đó ở sau lưng, đặc biệt là khi cô ấy đã chứng tỏ sự đáng tin cậy hơn cả những gì tôi có thể mơ tới. Cô ấy đã ko hề nói một lời nào phản bội tôi mặc dù chẳng có lý do nào để cô ấy làm như vậy. Làm sao tôi có thể đối xử tệ bạc với cô ấy khi mà cô ấy không làm điều gì ngoài việc giữ bí mật của tôi ?
Tôi có một cuộc hội thoại nội dung tương tự như thế với cô Goff – bằng tiếng Tây Ban Nha thay vì tiếng Anh – và Emmett ném cho tôi một cái nhìn dò xét.
Anh hi vọng em có một lời giải thích xác đáng cho sự việc ngày hôm nay. Rose gần như phát điên lên được .
Tôi chớp mắt mà không nhìn anh.
Thật ra tôi đã có một lời giải thích hoàn toàn hợp lý. Chỉ giả sử rằng tôi đã không làm gì để chặn chiếc xe lao vào cô gái đó... Tôi chùn lại trước ý nghĩ ấy. Nhưng nếu như cô ấy bị đâm trúng, nếu như cô ấy bị thương và chảy máu, dòng chất lỏng màu đỏ sẽ tràn ra, lan xuống mặt đường, mùi thơm của máu tươi sẽ lan nhanh theo không khí...
Tôi rùng mình lần nữa, nhưng không phải vì khiếp sợ. Một phần trong tôi run rẩy trong sự khao khát cùng cực. Không, tôi không thể nhìn cô ấy đổ máu mà không làm tiết lộ thân phận thực sự của tất cả chúng tôi một cách rõ ràng và kinh khủng như thế được.
Đó một lời giải thích xác đáng...nhưng tôi sẽ không dùng đến vì nó là quá là đáng hổ thẹn.
Và tôi đã không suy nghĩ nhiều đến nó cho đến khi sự thật ập tới, một cách đường đột.
Chúng ta phải coi chừng Jasper, Emmett tiếp tục, không đếm xỉa gì đến vẻ mơ màng của tôi. Cậu ấy không chỉ giận dữ...nhưng cậu ấy đã có quyết định rồi .
Tôi hiểu anh muốn nói gì, và trong một thoáng, căn phòng chao đảo quanh tôi. Cơn thịnh nộ của tôi xóa tan đi làn sương mờ đỏ trong ảo ảnh. Tôi nghĩ hẳn là tôi đã bị ngộp trong đó.
" EDWARD! BÌNH TĨNH NÀO! . Emmett hét lên với tôi một cách câm lặng ở trong đầu mình. Bàn tay anh ấn mạnh trên vai tôi, giữ tôi ngồi yên trên ghế trước khi tôi có thể nhảy dựng lên. Hiếm khi anh sử dụng toàn bộ sức mạnh – hiếm khi cần tới, bởi anh là một con ma cà rồng mạnh nhất mà chúng tôi từng biết – nhưng giờ anh đã phải làm thế với tôi. Anh giữ chặt tay tôi chứ không có ý ép tôi ngồi xuống. Nếu anh làm vậy, chiếc ghế tôi ngồi hẳn đã vỡ vụn.
" Thả lỏng đi ! " Anh ra lệnh cho tôi.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại nhưng thật khó. Cơn thịnh nộ bừng lên trong đầu tôi.
" Jasper sẽ ko định làm gì cả chừng nào tất cả chúng ta chưa nói chuyện. Anh chỉ nghĩ rằng em nên biết cậu ấy sẽ định đi đâu. "
Tôi tập trung vào việc thả lỏng cơ bắp, và tôi cảm thấy bàn tay Emmett nới lỏng dần. Đừng làm gì để thu hút sự chú ý nữa. Em đã gây ra đủ rắc rối rồi đấy.
Tôi hít vào một hơi dài và Emmett thả tôi ra.
Tôi tìm kiếm quanh căn phòng như thường lệ, nhưng cuộc đối thoại của chúng tôi quá ngắn và diễn ra trong yên lặng nên có lẽ chỉ một vài người ngồi sau Emmett là có thể nhận ra được. Không ai trong số họ biết điều gì đã diễn ra, và họ cũng chẳng để tâm. Nhà Cullen vốn dĩ đã kỳ dị - tất cả mọi người đều biết điều đó.
" Khỉ thật, cậu nhóc, cậu là một đống rắc rối ". Emmett thêm vào, giọng nói tỏ vẻ thương cảm.
" Vậy thì hãy cắn em đi ", tôi lầm bầm trong hơi thở, và tôi nghe thấy anh khẽ cười thầm.
Emmett không bao giờ bực tức lâu, và có lẽ tôi phải rất biết ơn anh về bản tính dễ chịu đó. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy dự định của Jasper khiến Emmett băn khoăn, anh phải cân nhắc xem nên làm thế nào cho đúng.
Cơn giận dữ được kiềm nén lại, ở mức tôi có thể kiểm soát được. Đúng, Emmett mạnh hơn tôi, nhưng anh đã từng thắng tôi trong một trận đấu vật. Anh than phiền rằng anh thắng chẳng qua do tôi gian lận, thế nhưng việc nghe đc những ý nghĩ chỉ là một phần của việc tôi là ai cũng như sức mạnh thiện chiến chỉ là một phần của Emmett mà thôi. Chúng tôi quả là những đối thủ xứng tầm trong một cuộc chiến.
Một cuộc chiến ? Đó có phải là điều tất yếu không ? Phải chăng tôi sẽ phải chiến đấu với gia đình mình chỉ vì một người mà tôi chưa biết rõ ?
Tôi nghĩ về điều đó một lát, nghĩ về cảm giác mỏng manh khi ôm cơ thể người con gái ấy trong tay tôi và đặt cạnh Jasper, Rose, và Emmett – với sức mạnh siêu nhiên và tốc độ phi thường, những cỗ máy giết chóc theo bản năng...
Phải, tôi sẽ chiến đấu vì cô ấy. Chống lại gia đình tôi. Tôi rùng mình vì suy nghĩ đó.
Nhưng thật không phải nếu tôi bỏ mặc cô ấy trong khi tôi chính là người đã đặt cô ấy vào vòng nguy hiểm.
Một mình tôi không thể thắng được khi ba người đó liên kết lại, và tôi tự hỏi không biết đồng minh của tôi sẽ là ai.
Carlisle, tất nhiên rồi. Ông sẽ không chiến đấu với ai cả, thế nhưng ông có thể hoàn toàn phản đối kế hoạch của Rose và Jasper. Đó là tất cả những gì tôi cần, hãy chờ xem...
Esme, không nghi ngờ gì nữa. Bà sẽ không ở phía chống lại tôi, và bà cũng ghét phải tranh cãi với Carlisle, nhưng bà luôn sẵn sàng cho bất kỳ kế hoạch nào để có thể giữ cho gia đình mình đc nguyên vẹn. Sự ưu tiên của bà ko phải là cái gì là đúng, mà sẽ là tôi. Nếu như Carlisle là linh hồn của gia đình tôi thì Esme chính là trái tim. Ông là người lãnh đạo với những hướng dẫn cho chúng tôi, còn bà là người biến những hướng dẫn đó thành hành động của tình yêu. Tất cả chúng tôi đều yêu thương nhau – thậm chí ngay cả lúc này, trong cơn thịnh nộ của tôi đối với Jasper và Rose, ngay cả khi tôi đã phải tính đến việc sẽ chiến đấu với họ để bảo vệ cô gái đó, tôi biết rằng tôi thật lòng yêu thương họ.
Alice...Tôi không có hình dung nào về cô. Có lẽ nó phụ thuộc vào việc cô ấy nhìn thấy việc gì sẽ diễn ra. Tôi tưởng tượng là, có lẽ cô ấy sẽ đứng về phía người chiến thắng.
Vậy nên, tôi sẽ phải làm việc này mà không có sự giúp đỡ nào cả. Tôi không phải là đối thủ của họ khi chỉ có một mình, nhưng tôi sẽ kkhông để cô gái đó bị tổn thương vì mình. Đó chỉ là một hành động thoái thác...
Cơn thịnh nộ của tôi dịu đi một chút, với hài hước bất ngờ nho nhỏ. Tôi có thể tưởng tượng được cô gái ấy sẽ phản ứng thế nào với việc tôi bắt cóc cô ta. Tất nhiên, hiếm khi tôi có thể đoán đúng phản ứng của cô – nhưng không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì ngòai sự sợ hãi nhỉ?
Tôi không chắc làm sao có thể làm đc việc này - bắt cóc cô ấy. Tôi không thể đứng gần cô ấy quá lâu đc. Có lẽ tôi sẽ đưa cô ấy trở về với mẹ của cô. Ngay cả khi việc đó đầy rẫy nguy hiểm. Cho cô ấy.
Và tôi bất chợt nhận ra, cho cả tôi nữa. Nếu tôi lỡ giết chết cô ấy thì sao...Tôi ko chắc chắn đc tôi sẽ đau đớn như thế nào, nhưng tôi biết rằng nỗi đau đó sẽ không thể diễn đạt được và vô cùng mãnh liệt.
Thời gian dần trôi nhanh trong khi tôi điểm qua tất cả những rắc rối đang chờ tôi truớc mắt : cuộc tranh cãi ở nhà chỉ cần tôi xuất hiện sẽ bùng nổ, xung đột với gia đình tôi, áp lực tôi phải đối đầu để vượt qua sau này...
Uhm, tôi không thể phàn nàn rằng cuộc sống bên ngoài trường học là buồn chán được nữa. Cô gái ấy đã làm thay đổi quá nhiều thứ.
Khi chuông báo hết giờ vang lên, Emmett và tôi bước đi trong im lặng trên đường ra ôtô. Anh đang lo lắng về tôi, và cả về Rosalie nữa. Anh biết anh phải chọn đứng về phía nào nếu xảy ra tranh cãi, và điều đó làm anh phiền muộn.
Những người khác đang đợi chúng tôi trong ôtô, cũng im lặng. Chúng tôi là một nhóm người rất yên lặng. Chỉ mình tôi là có thể nghe thấy những tiếng la hét.
Đồ ngốc ! Em mất trí rồi ! Đúng là trẻ con! Đồ con lừa! Ích kỷ, đồ vô trách nhiệm ! Rosalie xối xả tuôn ra những lời xúc phạm liên miên trong suy nghĩ mạnh mẽ của chị. Điều đó làm tôi bị ảnh hưởng trong việc nghe suy nghĩ của những người khác và tôi cố gắng phớt lờ chị trong khả năng có thể. Emmett hoàn toàn đúng về Jasper. Cậu ấy chắc chắn về việc cậu ấy sẽ làm.
Alice đang rất buồn phiền và lo lắng về Jasper,tiếp tục lướt qua những hình ảnh trong tương lai. Bất kể Jasper tiếp cận cô gái từ hướng nào, Alice luôn nhìn thấy tôi ở đó, chặn Jasper lại. Và thật đáng chú ý, cả Rosalie lẫn Emmett đều không ở cùng với cậu ấy trong những hình ảnh đó. Vì thế Jasper lên kế hoạch sẽ làm một mình. Điều đó thậm chí còn tệ hơn.
Jasper là người mạnh nhất, là chiến binh nhiều kinh nghiệm nhất trong chúng tôi. Lợi thế duy nhất của tôi chỉ là tôi thấy được sự dịch chuyển của Jasper trước khi nó diễn ra.
Tôi chưa từng chiến đấu với Emmett hay Jasper. Chúng tôi chỉ vui đùa cùng nhau, vật lộn một chút. Tôi cảm thấy bệnh với ý nghĩ phải làm Jasper đau thật sự...
Không, không phải thế. Tôi sẽ chỉ chặn cậu ấy lại thôi. Chỉ vậy thôi.
Tôi tập trung vào Alice, ghi nhớ những địa điểm mà Jasper có thể tấn công.
Và khi tôi làm thế, dự đoán của Alice thay đổi, di chuyển đi xa hơn và ngày càng xa nhà Swan. Tôi phải ngăn cậu ấy lại sớm hơn nữa...
Dừng lại đi Edward ! Điều đó không thể xảy ra được. Em sẽ không để nó xảy ra.
Tôi không trả lời Alice. Tôi chỉ tiếp tục nhìn.
Cô ấy bắt đầu tìm kiếm xa hơn về phía trước, trong sự lờ mờ, không chắc chắn lắm về những khả năng có thể xảy ra. Mọi vật trở nên mờ ảo và không rõ ràng.
Trên quãng đường còn lại, sự im lặng vẫn đeo bám tôi như một gánh nặng. Tôi đỗ xe trong gara lớn của ngôi nhà; chiếc Mercedes của Carlisle ở đó, ngay cạnh chiếc xe Jeep lớn của Emmett, chiếc M3 của Rose và chiếc Vanquish của tôi. Tôi lấy làm vui mừng là Carlisle đã về nhà – sự im lặng này sẽ bùng nổ, và tôi muốn ông ở đó khi nó diễn ra.
Chúng tôi đi thẳng vào phòng ăn.
Căn phòng, tất nhiên là, chưa bao giờ được sử dụng đúng mục đích của nó. Nhưng trong phòng có một cái bàn oval dài màu gụ, bao quanh là những chiếc ghế - chúng tôi rất cẩn thận trong việc xếp đặt mọi thứ vào đúng vị trí. Carlisle thường sử dụng căn phòng này như phòng họp. Với một nhóm người mạnh mẽ với những cá tính khác biệt, thì thỉnh thoảng việc thảo luận trong hòa bình, với tư thế ngồi nghiêm chỉnh là cần thiết.
Tôi có cảm giác rằng việc xếp đặt như mọi khi sẽ không giúp ích nhiều trong buổi thảo luận ngày hôm nay.
Carlisle ngồi ở vị trí quen thuộc, ở phía đông của căn phòng. Esme ngồi bên cạnh ông – họ nắm tay nhau trên mặt bàn.
Cái nhìn của Esme dừng lại trên khuôn mặt tôi, màu vàng óng trong đôi mắt đó phản chiếu đầy sự lo âu.
Hãy ở yên đó. Đó là ý nghĩ duy nhất của bà.
Tôi ước gì mình có thể mỉm cười với người phụ nữ mà tôi thực sự coi là mẹ mình, thế nhưng tôi không thể làm yên lòng bà lúc này.
Tôi ngồi cạnh Carlisle ở phía bên kia. Esme với qua ông để đặt bàn tay còn lại trên vai tôi. Bà cũng không biết phải bắt đầu như thế nào, bà chỉ cảm thấy lo lắng cho tôi.
Carlisle biết rõ điều gì sắp xảy đến. Ông mím chặt môi và trán ông nhăn lại. Sự biểu lộ này dường như quá già trên gương mặt trẻ trung của ông.
Tất cả mọi người đều ngồi yên, tôi có thể nhìn thấy một đường ngăn cách đã được vạch ra.
Rosalie ngồi đối diện với Carlisle, ở phía cuối của chiếc bàn dài. Chị nhìn chằm chằm vào tôi chằm chằm không dời.
Emmett ngồi ngay cạnh cô, khuôn mặt và ý nghĩ của anh đều tỏ vẻ gượng gạo.
Jasper do dự một lát, và rồi đứng tựa lưng vào bức tường ở sau lưng Rosalie. Jasper đã có quyết định của riêng mình bất kể kết quả buổi thảo luận này ra sao. Tôi nghiến chặt răng.
Alice là người cuối cùng bước vào phòng, và đôi mắt của cô ấy đang hướng vào một cái gì đó rất xa xôi – tương lai, vẫn còn quá nhiều điều không rõ ràng. Dường như không nghĩ về tương lai nữa, cô ngồi xuống cạnh Esme. Cô xoa xoa trán như thể bị đau đầu. Jasper cử động một cách khó khăn và cân nhắc xem có nên đến bên Alice không, nhưng cuối cùng quyết định vẫn giữ nguyên vị trí.
Tôi hít một hơi thở sâu vào lồng ngực. Tôi đã bắt đầu chuyện này – tôi nên nói trước.
“Em xin lỗi” Tôi nói, nhìn Rose trước tiên, rồi đến Jasper và sau đó là Emmett. “Em không định đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm. Đó là một việc làm không suy nghĩ, và em hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động thiếu suy nghĩ của mình.”
Rosalie ném cho tôi cái nhìn trừng trừng và đầy vẻ độc địa. “Ý của em là gì? Hoàn toàn chịu trách nhiệm à? Em có thay đổi sự việc được không?”
“Em không có ý như vậy”. Tôi nói, cố gắng giữ cho giọng mình trơn tru và kiềm chế. “Em sẵn sàng rời khỏi đây ngay bây giờ, nếu điều đó giúp mọi việc trở nên tốt hơn”. Nếu tôi tin rằng cô gái sẽ được an toàn, nếu tôi tin rằng không ai trong số những người ở đây sẽ chạm đến cô ấy, tôi lẩm bẩm trong đầu.
“Không được.” Esme thì thầm. “Con không thể làm vậy được, Edward”.
Tôi vỗ nhẹ tay bà. “Chỉ vài năm thôi mà”.
“Mẹ nói đúng đó” Emmett nói. “Em không thể đi đâu vào lúc này được. Điều đó có thể không giúp ích gì đâu. Chúng ta cần biết mọi người đang nghĩ gì, hơn bao giờ hết”.
“Alice sẽ biết được nếu có gì nguy hiểm mà” tôi phản đối.
Carlisle lắc đầu. “Ta nghĩ Emmett đúng đó, Edward. Cô gái đó sẽ càng thắc mắc nếu con biến mất. Nếu phải đi thì tất cả chúng ta cùng đi, hoặc không ai cả”.
“Cô ấy sẽ không nói bất cứ điều gì đâu,” tôi tuyên bố ngay lập tức. Cơn giận của Rose sắp bùng lên, và tôi muốn nói sự thật này trước.
“Nhưng con không thể đọc được tâm trí của cô ấy” Carlisle nhắc nhở tôi.
“Con biết rõ mà. Alice, hãy giúp anh”
Alice ngước nhìn tôi một cách mệt mỏi “Em không thể nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bỏ qua chuyện này.” Cô liếc mắt về phía Rose và Jasper.
Không, cô ấy không thể nhìn thấy tương lai được – khi mà Rosalie và Jasper đã quyết định là sẽ phản đối việc bỏ qua chuyện này.
Rosalie vỗ mạnh tay xuống mặt bàn và gây ra một tiếng động chói tai. “Chúng ta không thể cho phép con người cơ hội để nói một lời nào hết. Carlisle, bố phải biết điều đó. Ngay cả khi chúng ta quyết định là sẽ biến mất, thì cũng không an toàn chút nào khi để lại những lời đồn đại ở sau lưng. Chúng ta sống quá khác so với đồng loại – các người đều biết là có những kẻ chỉ chờ một cơ hội để chỉ điểm. Chúng ta càng phải cẩn thận hơn bất cứ ai!”
“Trước đây chúng ta đã từng bỏ lại sau lưng những lời đồn mà”. Tôi nhắc cô.
“Đó chỉ là những lời đồn và sự phỏng đoán mà thôi, Edward. Không phải là nhân chứng và bằng chứng rõ ràng!”.
“Bằng chứng à?” tôi chế giễu.
Nhưng Jasper gật đầu, đôi mắt cậu toát lên vẻ cứng rắn.
“Rose này...” Carlisle bắt đầu nói.
“Để con nói hết đã, Carlisle. Không cần phải làm gì nhiều cả. Hôm nay cô gái đã bị va chạm vào đầu. Vì thế vết thương đã trở nên nghiêm trọng hơn là mọi người tưởng”.
Rosalie nhún vai. “Con người đi ngủ và có thể không thức dậy đc vào sáng hôm sau. Những người khác mong đợi chúng ta sẽ xóa sạch dấu vết. Thường thì đây là việc của Edward, nhưng rõ ràng việc này vượt quá khả năng của cậu ấy. Mọi người đều biết con có khả năng kiểm soát. Con sẽ ko để lại bất cứ một bằng chứng nào cả”.
“Phải rồi, Rosalie, chúng tôi đều biết chị là một sát thủ thành thạo như thế nào,” tôi cằn nhằn.
Rosa rít lên với tôi đầy giận dữ.
“Thôi nào, Edward,” Carlisle nói. Sau đó ông quay sang Rosalie. “Rosalie, ta đã quay đi phía khác ở Rochester vì ta cảm thấy con muốn đòi lại công bằng cho mình. Những gã đàn ông mà con giết đã gây ra cho con những điều thật kinh khủng. Thế nhưng trường hợp này thì khác. Cô gái nhà Swan là người vô tội.”
“Con không có ý gì cả, Carlisle” Rosalie nói qua kẽ răng “Việc này là nhằm để bảo vệ tất cả chúng ta”.
Có một thoáng im lặng khi Carlisle suy nghĩ để tìm ra câu trả lời. Khi ông cúi đầu xuống, đôi mắt Rosalie mở to. Lẽ ra chị ấy phải hiểu. Thậm chí nếu tôi không thể đọc được suy nghĩ của ông, tôi cũng có thể biết được ông sắp nói gì. Carlisle sẽ không bao giờ thoả hiệp.
"Ta biết ý con muốn gì, Rosalie ạ, nhưng...Ta cũng mong rằng gia đình chúng ta xứng đáng để được bảo vệ. Sự việc đã xảy ra là điều mà ko ai mong muốn cả." Ông nói ra những điều này hàm ý bao gồm cả ông trong đó mặc dù ông chưa bao giờ mắc sai lầm nào cả. "Lạnh lùng xuống tay giết chết một người vô tộilại là một việc hoàn toàn khác. Ta tin rằng những rủi ro mà cô gái đó có thể mang lại cho chúng ta, dù cô ấy có nói ra những nghi ngờ của mình hay không, không phải là điều gì quá nguy hiểm. Nếu chúng ta bắt buộc phải giết cô ấy để bảo vệ mình, chúng ta sẽ phải đối mặt với những điều quan trọng hơn. Chúng ta có thể mất đi bản chất mà chúng ta đã gìn giữ bao năm qua."
Tôi thận trọng kiểm soát vẻ mặt của mình. Tôi chỉ muốn cười phá lên. Hoặc vỗ tay tán thưởng, giá mà tôi có thể làm như vậy!
Rosalie tỏ vẻ giận dữ. "Đó chỉ là trách nhiệm mà thôi."
"Thật tàn nhẫn nếu chúng ta làm như vậy," Carlisle nhẹ nhàng sửa lại. "Mạng sống nào cũng đều quý giá".
Rosalise thở ra một cách nặng nhọc và môi dưới hơi bĩu ra. Emmett vỗ về trên vai Rosalie. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, Rose," anh nhẹ nhàng động viên.
"Câu hỏi ở đây là," Carlisle tiếp tục, "chúng ta có nên di chuyển hay không?"
"Không được," Rosalie than vãn. "Chúng ta vừa mới ổn định mọi thứ. Con ko muốn phải bắt đầu làm học sinh năm thứ 2 trung học lần nữa đâu!"
"Con có thể giữ nguyên tuổi của mình, tất nhiên rồi," Carlisle nói.
"Và rồi lần tới sẽ phải di chuyển đi nơi khác sớm hơn?" Cô đáp trả.
Carlisle nhún vai.
"Nhưng con thích ở đây! Nơi này hiếm khi có ánh nắng mặt trời, chúng ta gần giống như những người bình thường."
"Thật ra thì, chúng ta không cần phải quyết định ngay. Chúng ta có thể chờ xem có cần thiết phải di chuyển hay không. Edward dường như rất chắc chắn rằng cô gái nhà Swan sẽ không tiết lộ điều gì cả."
Rosalie khụt khịt mũi.
Nhưng tôi không cần phải lo lắng về Rose nữa. Tôi có thể thấy rằng chị sẽ đồng ý với quyết định của Carlisle, bất kể việc chị đã từng tức điên lên với tôi như thế nào. Cuộc đối thoại của họ đã đi đến những chi tiết không quan trọng lắm.
Jasper vẫn đứng bất động.
Tôi hiểu vì sao. Trước khi cậu ấy và Alice gặp nhau, cậu ấy đã từng sống trong một vùng chiến trận, nơi chiến tranh diễn ra liên miên. Cậu ấy biết hậu quả của việc coi thường những luật lệ - cậu đã phải chứng kiến tận mắt những kết cục kinh khủng.
Có thể nhận ra Jasper đã không cố gắng làm cơn giận dữ của Rosa dịu đi hay dữ dội hơn bằng khả năng đặc biệt của mình. Jasper giữ mình đứng ngòai cuộc thảo luận này – tư thế ở phía trên.
"Jasper này," tôi nói.
Jasper bắt gặp cái nhìn của tôi, gương mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Cô ấy sẽ không phải trả giá vì sai lầm của em. Em sẽ không để điều đó xảy ra đâu."
"Vậy sau đó cô ấy được lợi gì nào? Đáng nhẽ ngày hôm nay cô ấy đã chết rồi, Edward ạ. Anh chỉ muốn mọi việc đúng như lẽ ra nó phải thế thôi".
Tôi lặp lại lần nữa, nhấn mạnh từng từ một. "Em sẽ không để anh làm thế đâu."
Cặp lông mày của Jasper nhướn lên. Anh hắn không mong chờ điều này – anh không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ hành động để ngăn cản.
Jasper lắc đầu. "Anh sẽ không để Alice phải đối mặt với mối nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất. Em không thể hiểu được về cô ấy, và Edward, em chưa từng trải qua những gì giống như anh dù anh có đọc được những ký ức của anh hay không. Cho nên em sẽ không thể hiểu được đâu."
"Em không muốn tranh cãi về điều đó, Jasper. Nhưng em phải cho anh biết rằng, em sẽ không để anh làm tổn thương Isabella Swan."
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm – không phải là cái nhìn giận dữ mà như để đánh giá đối thủ của mình. Tôi cảm thấy Jasper đang thăm dò tâm trạng của tôi, kiểm tra quyết tâm của tôi.
"Anh Jazz," Alice nói, cắt ngang cuộc đối thoại giữa chúng tôi.
Jasper vẫn nhìn tôi thêm một lát sau đó mới quay qua Alice. "Đừng có bảo anh rằng em có thể tự bảo vệ mình đấy, Alice. Anh đã biết tỏng em muốn nói gì rồi. Anh vẫn sẽ phải..."
"Em không định nói như vậy," Alice cắt ngang. "Em muốn cầu xin anh một việc."
Tôi có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong tâm trí của cô, và miệng tôi mở to vì kinh ngạc. Tôi nhìn cô chòng chọc, cảm thấy sốc, chỉ ngờ ngợ nhận ra rằng mọi người quanh Alice và Jasper đều đang nhìn tôi đề phòng.
"Em biết anh yêu em. Em cám ơn anh về điều đó. Nhưng em sẽ rất cảm kích nếu anh không giết Bella. Trước hết, là vì Edward đang rất nghiêm túc và em không hề muốn hai anh đánh nhau chút nào. Sau nữa, là vì cô ấy là bạn của em. Ít nhất thì, cô ấy sẽ trở thành bạn em."
Một hình ảnh hiện lên rõ ràng như đang được phản chiếu qua gương trong đầu Alice: Alice đang mỉm cười, đặt bàn tay trắng muốt và lạnh giá ôm lấy bờ vai mảnh mai, ấm nóng của Bella. Và Bella cũng đang mỉm cười, cánh tay cô vòng quanh eo Alice.
Hình ảnh dự báo ấy thật rõ ràng chỉ là không chắc chắn vào thời điểm nào mà thôi!
"Nhưng mà...Alice..." Jasper thở hổn hển. Tôi thậm chí còn không có khả năng quay đầu lại để nhìn xem nét mặt của Jasper. Tôi không thể nào dứt mình ra khỏi hình ảnh trong đầu Alice để nghe được Jasper nói gì. "Một ngày nào đó em sẽ yêu quý cô ấy, Jazz ạ. Em sẽ rất khó chịu với anh nếu anh không để cho cô ấy được sống."
Tôi vẫn đang bị khoá chặt trong suy nghĩ của Alice. Tôi đã nhìn thấy được tương lai mờ ảo nhận thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt Jasper trước yêu cầu không ngờ tới của Alice.
"Uhm," cô thở dài – sự ngần ngừ của Jasper đã làm sáng tỏ tương lai. "Anh thấy không? Bella sẽ không nói gì cả. Chúng ta không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa."
Cái cách mà Alice gọi tên cô gái đó...cứ như thể họ là bạn thân thiết từ lâu lắm rồi...
"Alice à," tôi nghẹn lời, "Điều này...có...nghĩa là gì vậy...?
"Em đã bảo anh rằng sẽ có thay đổi mà. Em không biết nữa, Edward." Nhưng cô chợt im bặt, và tôi có thể hiểu hẳn là vẫn còn nhiều điều nữa. Cô đang cố gắng không nghĩ về những điều đó; đột nhiên cô tập trung sự chú ý vào Jasper đang quá choáng váng để có thể đưa ra quyết định của mình.
Thỉnh thoảng cô lại làm như vậy khi có điều gì muốn giấu tôi.
"Cái gì vậy, Alice? Em giấu anh điều gì vậy?"
Tôi nghe tiếng Emmett càu nhàu. Anh ấy luôn cảm thấy nản lòng mỗi khi tôi và Alice có những cuộc nói chuyện kiểu này.
Cô lắc đầu, cố gắng không để tôi len vào."Có phải có điều gì liên quan đến cô ấy không?" Tôi gặng hỏi "Có phải những điều đó liên quan đến Bella không?"
Alice nghiến chặt răng lại để giữ tập trung, nhưng khi tôi thốt lên tên của Bella, cô chợt thả lỏng ra một chút. Khoảnh khắc đó chưa đến một phần giây, nhưng vậy là đủ rồi.
"KHÔNG!!!!" Tôi hét lên. Tôi nghe thấy tiếng chiếc ghế tôi ngồi đập xuống sàn nhà, và sau đó nhận ra rằng mình đã đứng bật dậy.
"Edward!" Carlisle cũng đã đứng lên, đặt tay lên vai tôi. Tôi gần như không còn cảm nhận được sự động chạm đó.
"Điều đó đang trở nên rõ ràng hơn," Aclice thì thầm. "qua từng phút khi anh có thêm quyết tâm. Thật ra chỉ có 2 lựa chọn cho cô ấy. Đó là cách này hay cách khác mà thôi, Edward".
Tôi có thể nhìn thấy những gì mà cô ấy nhìn thấy...nhưng tôi không thể nào chấp nhận được.
"Không đâu," tôi lặp lại; sự phủ nhận của tôi không có chút âm lượng nào. Chân tôi dường như trống rỗng, và tôi phải tựa mình vào chiếc bàn để đứng vững.
"Ai đó làm ơn cho chúng tôi biết là có điều bí ẩn gì ở đây không?" Emmett phàn nàn.
"Anh phải đi thôi," tôi thì thầm với Alice, phớt lờ Emmett.
"Edward, chúng ta đã quyết định rồi mà," Emmett nói lớn. "Đó là cách tốt nhất để cô gái đó không nói gì cả. Hơn nữa, nếu em đi rồi, chúng ta sẽ không biết chắc chắn được rằng cô ấy có tiết lộ điều gì hay không. Em phải ở lại và lo chuyện này."
"Em không nhìn thấy anh sẽ bỏ đi, Edward," Alice nói với tôi. "Em không biết nếu anh còn có thể bỏ đi được không nữa." Hãy nghĩ về điều đó, cô thêm vào trong im lặng. Hãy cân nhắc điều gì sẽ xảy ra nếu anh bỏ đi.
Tôi hiểu cô muốn ám chỉ điều gì. Phải, ý nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ đc nhìn thấy cô gái đó lần nữa thật là...đau đớn. Nhưng đó cũng là việc cần thiết phải làm. Tôi cũng không thể nào chấp nhận cái tương lai mà tôi sẽ mang tới cho cô ấy.
Em không hoàn toàn chắc chắn về Jasper đâu, Edward. Alice tiếp tục, Nếu anh rời khỏi đây, nếu anh ấy nghĩ rằng cô ấy là mối nguy hiểm cho chúng ta thì...
"Anh không nghe thấy điều đó " ,tôi phủ nhận lời cô nói, vẫn còn nhận thức nửa vời về những người đang lắng nghe. Jasper đang do dự. Anh ấy sẽ không làm điều gì làm tổn thương Alice.
Đây không phải là lúc thích hợp. Anh có thể mạo hiểm với mạng sống của cô ấy sao, để mặc cô ấy ko chút bảo vệ như vậy à?
"Tại sao em lại làm vậy với anh chứ?" tôi rên rỉ, gục mặt vào hai bàn tay.
Tôi không phải là người bảo vệ Bella. Tôi không thể là người che chở cho cô ấy. Chẳng phải tương lai mà Alice chỉ cho tôi thấy đã quá đủ để chứng minh điều này sao?
Em cũng yêu quý cô ấy. Hoặc em sẽ yêu quý cô ấy. Điều đó không giống như là tình cảm của anh nhưng em muốn có cô ấy ở bên.
"Em cũng yêu quý cô ấy à?" tôi thì thầm, đượm vẻ hoài nghi.
Cô thở dài. Anh thật mù quáng, Edward ạ. Anh không thể nhận ra được là anh sẽ đi đâu à? Anh không thể nhận ra là anh đang ở đâu à? Điều đó thậm chí còn rõ ràng hơn là việc mặt trời luôn mọc ở đằng đông. Hãy xem những gì mà em nhìn thấy này...
Tôi lắc đầu, khiếp sợ. "Không." Tôi cố gắng giữ cho những dự đoán mà cô tiết lộ cho tôi biết không len vào được tâm trí mình. "Anh không làm theo chiều hướng đó được. Anh sẽ rời khỏi đây. Anh sẽ làm thay đổi tương lai."
"Anh có thể thử," cô nói với giọng hoài nghi.
"Trời ơi, thôi nào!" Emmett rống lên.
"Tập trung sự chú ý đi," Rose rít lên với Emmett. "Alice nhìn thấy cậu ấy phải lòng một con người! Edward mới cổ điển làm sao!" Cô tạo ra tiếng nôn khan.
Tôi vừa vặn nghe được cô ấy nói gì.
"Cái gì cơ?" Emmett nói, giật nảy mình. Sau đó tiếng cười vỡ oà của anh vang vọng khắp căn phòng. "Đó là điều sẽ xảy ra à?" Anh lại cười lớn. "Thôi đi mà, Edward."
Tôi cảm thấy anh đặt tay lên vai tôi, và tôi lơ đãng gạt ra. Tôi không thể tập trung sự chú ý vào anh ấy.
"Phải lòng một con người? "Esme lặp lại bằng giọng sửng sốt. "Là cô gái mà nó đã cứu sống ngày hôm nay à? Edward yêu cô ấy?"
"Chính xác thì, em đã nhìn thấy gì vậy, Alice?" Jasper gặng hỏi.
Cô quay lại phía Jasper, tôi vẫn lặng điếng người tiếp tục nhìn vào một phía khuôn mặt cô.
"Tất cả phụ thuộc vào việc anh ấy có đủ mạnh mẽ hay không. Anh ấy sẽ tự tay giết cô ấy" - cô quay sang bắt gặp cái nhìn của tôi lần nữa, đầy vẻ giận dữ - "điều này thật sự làm em nổi giận, Edward ạ, chưa tính đến việc nó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào-" cô lại đối mặt với Jasper, "hoặc một ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành một người như chúng ta".
Ai đó thở dốc, tôi không nhìn để biết đó là ai.
"Điều đó sẽ không xảy ra!" tôi lại hét lên. "Cả hai khả năng đó đều không thể xảy ra được!".
Alice dường như không nghe thấy tôi nói gì. "Tất cả phụ thuộc vào," cô lặp lại. "Anh ấy có thể đủ mạnh mẽ để không giết chết cô ấy - nhưng nó sẽ rất gần. Điều này đòi hỏi sự tự kiểm soát phi thường" cô thoáng trầm ngâm. "Thậm chí cần nhiều sự kiềm chế hơn Carlisle nữa. Anh ấy có thể chỉ đủ mạnh để...Điều duy nhất mà anh ấy không đủ mạnh mẽ để làm đó là rời xa cô ấy. Đó là điểm mấu chốt."
Tôi không thể nói lên lời. Dường như không ai có thể thốt lên được lời nào. Căn phòng thật tĩnh lặng.
Tôi nhìn Alice chằm chằm trong khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể nhìn thấy nỗi kinh hoàng của mình được thể hiện trong năm đôi mắt nhìn.
Một lúc lâu sau, Carlisle thở dài.
"Uhm, điều này...thật là phức tạp".
"Con cũng muốn nói như vậy," Emmett đồng tình. Giọng anh gần như sắp phá ra cười đến nơi. Hãy tin là Emmett vẫn có thể nói đùa ngay cả khi cuộc sống của tôi sắp chấm dứt.
"Ta cho rằng kế hoạch của chúng ta vẫn không có gì thay đổi", Carlisle nói một cách cân nhắc. "Chúng ta sẽ ở lại và chờ xem. Hiển nhiên là, sẽ không ai làm...tổn thương cô gái đó."
Tôi cứng đờ người.
"Không được," Jasper lặng lẽ nói. "Con không thể đồng ý như vậy đc. Nếu Alice nhìn thấy chỉ có hai khả năng thì..."
"Không!" Giọng tôi không phải là một tiếng hét, tiếng gầm hay tiếng khóc tuyệt vọng mà có lẽ là sự kết hợp của cả ba. "Không!"
Tôi phải rời khỏi đây, phải cách xa những tiếng ồn ào từ suy nghĩ của mọi người - tính tự mãn ghê tởm của Rosalie, sự hài hước của Emmett, sự kiên nhẫn không mệt mỏi của Carlisle...
Tệ hơn nữa là sự quả quyết của Alice. Còn thì Jasper hoàn toàn chắc chắn về sự quả quyết đó.
Tệ hơn cả là niềm vui của Esme.
Tôi rời khỏi căn phòng. Esme chạm vào cánh tay tôi khi tôi đi ngang bà, thế nhưng tôi không cảm nhận được cử chỉ này.
Tôi đã chạy trước khi ra khỏi nhà. Tôi vượt qua con sông bằng một cú nhảy vọt và phóng nhanh vào sâu trong rừng. Trời lại đổ mưa, những hạt mưa nặng hạt làm tôi ướt sũng chỉ trong tích tắc. Tôi thích màn mưa dày đặc - nó tạo ra bức tường ngăn cách giữa tôi và phần còn lại của thế giới. Nó giữ chặt tôi ở trong, để cho tôi một mình.
Tôi chạy về phía đông, vượt qua và xuyên qua những ngọn núi mà không làm mất phương hướng, cho tới khi tôi có thể nhìn thấy những ngọn đèn của Seattle từ khoảng cách ở phía bên kia. Tôi dừng lại trước khi tôi chạm vào những ranh giới của nền văn minh con người.
Khép kín trong mưa, hoàn toàn đơn độc, cuối cùng tôi bắt mình phải nhìn lại những việc mà tôi đã làm - nhìn lại cái cách mà tôi đã tạo ra nhiều tương lai khác nhau.
Trước tiên, dự đoán của Alice và cô gái với những cánh tay vòng qua người nhau - bản thân những hình ảnh đó đã nói lên sự tin tưởng và một tình bạn quá rõ ràng. Đôi mắt mở to màu chocolate của Bella không hề bối rối trong dự đoán này, nhưng vẫn ẩn chứa đầy bí mật - trong khoảnh khắc này, họ dường như có những điều bí mật vui vẻ. Cô ấy ko hề ngần ngại cánh tay lạnh giá của Alice.
Điều này có nghĩa là gì? Cô ấy đã biết được đến đâu? Trong khoảnh khắc lắng đọng của tương lai đó, cô ấy nghĩ gì về tôi?
Sau đó là những hình ảnh khác, hoàn toàn tương tự, nhưng bây giờ được tô điểm bởi sự khiếp sợ. Alice và Bella, cánh tay họ vẫn vòng qua người nhau thể hiện một tình bạn đáng tin cậy. Nhưng giờ đây không có sự khác biệt nào giữa những cánh tay đó nữa - cả hai đều trắng toát, mịn như cẩm thạch, cứng như thép. Cặp mắt mở to của Bella không còn màu chocolate nữa. Con ngươi rất khó coi với màu đỏ thẫm chói lọi. Những sự huyền bí của họ thật không thể hiểu đc - là sự chấp nhận hay nỗi u sầu? Không thể khẳng định được là cái nào. Khuôn mặt cô ấy lạnh giá và bất tử.
Tôi rùng mình. Tôi không thể nén được những câu hỏi, tương tự nhau, nhưng cũng khác nhau: Điều này nghĩa là sao - làm sao mọi việc có thể trở nên như thế được? Và lúc này cô ấy nghĩ gì về tôi?
Tôi có thể trả lời câu hỏi cuối cùng. Nếu bằng sự yếu đuối và ích kỷ của mình tôi ép buộc cô ấy phải chấp nhận một cuộc sống trống rỗng chỉ như sống dở chắc rằng cô ấy sẽ căm ghét tôi.
Thế nhưng vẫn còn một hình ảnh nữa đáng sợ hơn - đáng sợ hơn tất cả những hình ảnh mà tôi từng lưu giữ trong đầu.
Đôi mắt tôi, nhuộm màu đỏ thẫm của máu người, cặp mắt của con quái vật. Thân thể Bella nát vụn trong tay tôi, trắng nhợt, khô kiệt, không còn sự sống. Nó thật quá cụ thể, quá rõ ràng.
Tôi không thể chịu đựng được việc nhìn thấy hình ảnh đó. Không thể chịu đựng nổi. Tôi cố gắng xua đuổi nó ra khỏi tâm trí tôi, cố gắng nhìn những sự việc khác, bất cứ cái gì. Cố gắng để nhìn lại sự biểu lộ trên khuôn mặt sống động của cô ấy đã ngăn cản cái nhìn của tôi về đoạn kết của cuộc đời mình. Nhưng cũng chẳng ích gì.
Dự đoán ảm đạm của Alice tràn ngập trong đầu tôi, và tâm hồn tôi quằn quại trong cơn đau đớn nó gây ra. Trong khi đó, con quái vật trong tôi lại đang vỡ oà niềm hân hoan, vui sướng với điều đó. Tôi thấy thật đáng kinh tởm.
Việc này không được phép xảy ra. Sẽ phải có một cách nào đó để phá vỡ tương lai đó. Tôi sẽ không để dự đoán của Alice dẫn đắt con đường đi của mình. Tôi có thể chọn một con đường khác. Luôn luôn có sự lựa chọn.
Chắc chắn là như vậy.