Vừa nói, Sở Hương Hương vừa ôm chầm lấy Trương Tử Hàm.
Dương Thiên Lôi bĩu môi, nhớ ca thì nói nhớ ca, mượn cớ gì chứ?
Dương Thiên Lôi học theo ôm lấy Đan Thanh Dương, vẻ mặt kích động nói:
- Sư phụ, cuối cùng con đã trở về, đồ nhi nhớ lão nhân gia người muốn chết.
Trong mắt Sở Hương Hương hiện lên vẻ mừng rỡ, Dương Thiên Lôi dám ở trước mặt Trương Tử Hàm làm như vậy, nàng cũng thấy đủ rồi. Có một số việc, luôn phải có trước có sau, hơn nữa, nàng cũng rất rõ ràng địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng của Dương Thiên Lôi.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Đan Thanh Dương vỗ vỗ vai Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta đi vào nào.
...
Sở Hương Hương và Trương Tử Hàm nắm tay nhau, vừa nói vừa cười, chỉ là các nàng ai cũng đều cảm thấy được, cho dù như thế nào, quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Sở Hương Hương ít nhiều có chút áy náy đối với Trương Tử Hàm, dù sao nàng cũng là người đến sau.
Đương nhiên, mối quan hệ vi diệu giữa Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng hiểu rõ ràng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Hắn không muốn để bất kỳ một nữ nhân nào mình thích và thích mình bị tổn thương.
Sau khi trở về, vừa nhìn thấy Sở Hương Hương đích, hắn liền hiểu rõ, vị sư tỷ bình thường hay bị mình chọc ghẹo, tình cảm của nàng dành cho mình sâu nặng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nước mắt của nàng, ánh mắt của nàng, biểu cảm của nàng, đều khiến cho Dương Thiên Lôi phải rung động sâu sắc.
Không thể nghi ngờ, nếu như bởi vì Trương Tử Hàm có mặt ở đây mà hắn lại tỏ ra sợ hãi rụt rè không có biểu hiện gì, khẳng định sẽ khiến Sở Hương Hương thương tâm. Nhưng nếu biểu hiện quá nồng nhiệt thì Tử Hàm muội muội thân yêu của hắn tất nhiên cũng sẽ khó chịu.
Đây là chuyện vô cùng bi đát và đau đầu.
Những tình tiết trong tiểu thuyết, cái gì mà thân hổ rung lên một cái thì mỹ nữ liền nhào vào lòng, còn cái gì mà khoan dung, thông hiểu nhau, không ghen tuông, không đấu đá nhau, tất cả những cái đó đều là rắm thối. Có nữ nhân nào sẽ vô tư chia sẻ người đàn ông mình yêu thích cho một nữ nhân khác?
Dương Thiên Lôi tuy tự tin, nhưng còn chưa tự tin đến mức bại não.
Cho nên, hắn chỉ có thể dùng cách ôn hòa vừa phải, hóa giải tình huống ngượng ngùng này một cách thoả đáng. Tuy còn chưa được hoàn mỹ lắm, nhưng ít ra cũng đạt được sự cân bằng, không thể để bất kỳ bên nào bị tổn thương quá sâu.
...
Dưới sự dẫn dắt của Đan Thanh Dương, mọi người tiến vào Thiên Đan Phong, trực tiếp đi vào Vạn Đan Điện.
Sau khi chia thành một vòng tròn ngồi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Kỳ thực, ngay khi mọi người nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, Đan Thanh Dương và mười cao thủ Tiên Thiên cùng với Sở Hương Hương đã cảm ứng được khí tức trên người Trương Tử Hàm, nàng đã thăng cấp lên Tiên Thiên.
Hơn nữa, điều càng làm cho Sở Hương Hương kinh ngạc hơn chính là, dị năng vốn hữu hiệu với Trương Tử Hàm, nhưng hiện tại lại hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nàng căn bản không thể đọc được ý nghĩ của Trương Tử Hàm, trong mắt của Trương Tử Hàm, nàng chỉ có thể thấy một mảng băng tuyết.
- Nói gì đi nào, xem ra lần này các ngươi có thu hoạch không nhỏ, nhất là Trương Tử Hàm... Uh, dù sao cũng là người một nhà, ta sẽ xưng hô ngươi là Tử Hàm vậy, sau này ba người các ngươi sống chung tốt với nhau...
Đan Thanh Dương già đầu thành tinh, một câu nói liền khiến cho Sở Hương Hương phải đỏ mặt.
- Khụ khụ, yên tâm đi sư phụ, đệ tử tất nhiên sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lão nhân gia người, sẽ cùng Tử Hàm, Hương Hương, chung sống thật tốt...
Cái tên vô sỉ Dương Thiên Lôi này, đánh rắn bằng gậy liền bò theo lên, nhân cơ hội phản kích, hắn còn đang chưa biết giải quyết mối quan hệ giữa hai nàng này thế nào, đang gút mắc đầy rẫy, không ngờ một câu của Đan Thanh Dương đã nói toạc ra hết, tuy lão nói rất súc tích, nhưng Dương Thiên Lôi sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Lăng Hi không phải đã nói rồi sao? Người tu luyện kiêng kị nhất là sợ hãi rụt rè, cần phải tùy tâm tùy tính, thì mới có thể dũng mãnh tinh tiến. Ca ca ta còn do dự cái gì? Đương nhiên là dao sắc chặt đay rối, chỉ thẳng bản tâm.
- Hứ, ai muốn sống chung với ngươi?
Nghe Đan Thanh Dương và Dương Thiên Lôi nói, tuy Sở Hương Hương vui mừng trong lòng, nhưng dù sao vẫn quá đột ngột, hơn nữa cảm thấy ít nhiều cũng có lỗi với Trương Tử Hàm, khiến nàng cảm thấy trên mặt có chút ngượng ngùng, liền hờn dỗi nói như thế.
Chỉ là, sau khi nàng nói xong, lại e thẹn cúi đầu, và cũng giống như mọi người, vào lúc này, tâm thần đều tập trung vào nhân vật chính là Trương Tử Hàm.
Bản tính Trương Tử Hàm thiện lương, yếu đuối, nhưng nàng cũng có tính kiên trì và ngang ngạnh của mình, mặc dù nàng rất hiểu rõ, với tính cách và thiên phú và thành tựu trong tương lai của Dương Thiên Lôi, tất nhiên sẽ xảy ra cục diện như ngày hôm nay, hơn nữa nàng đã sớm có chuẩn bị trong lòng rồi.
Nhưng vào lúc này, đối với nàng mà nói, vẫn quá đột ngột.
Đột nhiên khiến nàng cảm thấy từng cơn chua xót khổ sở và ủy khuất.
Trương Tử Hàm lại không biết rằng, tâm trạng này của nàng loại vừa mới nảy sinh thì Thủy Nguyên Châu ẩn tàng trong cơ thể nàng liền xảy ra biến hóa vi diệu, từng tia thần niệm lặng lẽ toả ra từ bề mặt của nó, vô thanh vô tức trực tiếp tiềm nhập vào trong đầu Trương Tử Hàm.
Trương Tử Hàm nhìn ánh mắt hiền từ của Đan Thanh Dương, nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Sở Hương Hương, nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Dương Thiên Lôi, nàng bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Mặc dù Dương Thiên Lôi đăng nắm chặt tay nàng, khiến nàng hiểu rõ, Dương Thiên Lôi đang muốn nói với nàng, nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Nhưng nước mắt không nghe lời, cứ tuôn trào ra khoé mi của nàng, trong đôi mắt dường như ẩn chứa cả thế giới băng tuyết kia toát lên từng đợt khí tức khhiến cho người ta phải đau lòng xót thương.
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Sở Hương Hương, rồi lại nhìn Dương Thiên Lôi, giọng nói run run, cố lấy dũng khí nói ra một câu khiến cho mọi người đều ngơ ngác, còn Dương Thiên Lôi liền ngây dại ra:
- Thiên Lôi... Ta... Xin lỗi, ta... Ta thích Dương Quá.
Trương Tử Hàm nói xong, liền ôm mặt chạy ra ngoài, để lại Đan Thanh Dương và mười đại cao thủ mặt nhìn nhau ngượng ngùng, và cả Sở Hương Hương với sắc mặt tái nhợt.
Vào lúc này, Sở Hương Hương rất rõ ràng, Trương Tử Hàm không tiếp nhận nàng, và cũng biết rằng, điều này có nghĩa là, Dương Thiên Lôi phải lựa chọn giữa nàng và Trương Tử Hàm. Nhưng nàng càng rõ ràng hơn, Dương Thiên Lôi sẽ tuyệt đối không lựa chọn mình... Sở Hương Hương tuy rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng nàng không trách Trương Tử Hàm, có trách thì chỉ tự trách mình không gặp được Dương Thiên Lôi sớm hơn.
- Hương Hương, hãy cho Tử Hàm một ít thời gian, ta tin tưởng nàng ấy.
Sau khi Dương Thiên Lôi sau khi nhẹ giọng nói xong, thân hình của hắn liền hóa thành một làn khói xanh, dùng tốc độ khiến mọi người phải kinh ngạc, nhanh như chớp biến mất trước mặt mọi người, đuổi theo Trương Tử Hàm.
- Tử Hàm.
Sau khi chạy vội ra khỏi Vạn Đan Điện, Dương Thiên Lôi nhìn thấy Trương Tử Hàm đang chạy rất nhanh đi xa, hắn gọi lớn. Chỉ là, Trương Tử Hàm không hề dừng lại, trực tiếp xông thẳng ra đại môn của Thiên Đan Phong.
Kết quả như vậy không phải là điều Dương Thiên Lôi mong muốn, nhưng hắn buộc phải đối mặt.
Ngay khi thấy Trương Tử Hàm rơi lệ, nghe được mấy câu nói kia của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi hận không thể lập tức tự đánh mình thành cái đầu heo. Không phải do mình quá coi thường sao? Nói cái gì không nói, lại đi kể chuyện của Dương Quá và Tiểu Long Nữ cho nàng nghe? Kể về Vi Tiểu Bảo không hay hơn sao?
Dương Thiên Lôi vô cùng hối hận, tăng tốc độ của mình tới cực hạn, khi thấy sắp đuổi kịp Trương Tử Hàm thì Trương Tử Hàm bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi, trong mắt ngấn lệ nói:
- Thiên Lôi, ngươi đừng đuổi theo, cho ta chút thời gian được không? Ta đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, vốn cũng cho rằng mình có thể tiếp nhận, thế nhưng... Khi ta thật sự phải đối mặt thì lại phát hiện mình... rất đau lòng.
- Tử Hàm... Ta...
Dương Thiên Lôi muốn nói gì đó, nhưng lời vừa còn ra khỏi miệng thì hắn lại không nói nên lời.
- Ngươi đừng nói nữa. Thiên Lôi, cho ta chút thời gian...
Trương Tử Hàm sâu sắc nhìn Dương Thiên Lôi, lần nữa xoay người rời đi.
…
Thời gian ba ngày chớp mắt qua đi.
Sở Hương Hương tuy đâu khổ, nhưng chẳng là gì cả so với lần trước Dương Thiên Lôi mất tích, nhưng chí ít nàng cũng biết được một điều, trong lòng Dương Thiên Lôi có nàng.
Rất nhanh, Sở Hương Hương liền điều chỉnh lại tâm tình, thông báo tin Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm trở về cho bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, Lục Thanh Âm. Mỗi người sau khi nhận được tin tức, tất nhiên là hết sức vui vẻ, và cũng vô cùng hưng phấn.
Chỉ là, sau khi Trương Tử Hàm rời khỏi, Dương Thiên Lôi liền nhốt mình trong phòng, suất ba ngày ba đêm, không bước ra ngoài nửa bước. Sở Hương Hương, Đan Thanh Dương và bọn người Dương Thiên Lệ biết tin ùn ùn kéo đến đều bị cự tuyệt ngoài cửa.
Không ai biết hắn đang làm gì.
Bản thân Dương Thiên Lôi cũng không biết mình đang làm gì, hắn chỉ muốn yên tĩnh một mình. Cứ ngơ ngẩn đi tới đi lui trong phòng như vậy, hồi tưởng lại từng hình ảnh từ lúc quen biết Trương Tử Hàm đến bây giờ.
Hắn phải thừa nhận, chó má cái gì tùy tâm tùy tính, chó má cái gì phóng túng tự do, chó má cái gì mộng tưởng dùng tuyệt thế thần công dẫn dụ vô số muội muội, tất cả đều là vô nghĩa.
Khi ngươi thật sự yêu một người, tất cả đều không phải do một mình ngươi làm chủ, cái cảm giác này Dương Thiên Lôi không cách nào hình dung được, hắn chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc Trương Tử Hàm xoay người rời đi, trong lòng hắn lạc lõng biết bao, trống trãi biết bao, dường như linh hồn đã rời khỏi xác.
Nói trắng ra, dù là kiếp trước hay kiếp này, trong tình yêu, hắn chỉ là một kẻ mới đến ngẩn tò te mà thôi. Và Trương Tử Hàm chính là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng hắn, đây là mối tình đầu của hắn.
…
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung ngoài cửa phòng của Dương Thiên Lôi, nhưng cho dù bọn họ có kêu gọi, gõ cửa thế nào thì Dương Thiên Lôi cũng không lên tiếng. Nếu không phải còn nghe được tiếng bước chân của hắn, mọi người đã sớm phá cửa xông vào rồi.
Sau khi bị mọi người truy hỏi nhiều lần, Sở Hương Hương cuối cùng mới kể hết ngọn ngành vì sao Dương Thiên Lôi đóng cửa không ra ngoài.
Mọi người nghe xong há hốc mồm ngơ ngác.
Trong lòng Phong Mã Ngưu đương nhiên thổn thức cảm thán, càng ngưỡng mộ hơn đối với lão đại Dương Thiên Lôi. Vũ Đại Lãng thật thà không nói một lời, sắc mặt không biểu hiện gì. Dương Thiên Ngạo vẫn bình thản không nói gì.
Mộc Tử Vi dường như đã quen thói, chỉ bĩu môi. Lục Thanh Âm thì nhíu mày như đang suy nghĩ.
Chỉ có Dương Thiên Lệ sau nghe xong, lại mỉm cười như một ma nữ, khen ngợi Sở Hương Hương tuệ nhãn biết nhìn bảo vật, càng khoa trương hơn là, Dương Thiên Lệ lại mạnh dạn trực tiếp gọi Sở Hương Hương là đệ muội, tự xưng mình là nhị tỷ.
Dương Thiên Lệ vỗ ngực lòng hết sức tự tin nói:
- Yên tâm, yên tâm, Tử Hàm muội muội thông tình đạt lý, chỉ là trong thời gian ngắn không tiếp nhận được mà thôi. Người ưu tú như cửu đệ của ta, có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường. Các ngươi không cần lo lắng, ngày mai ta đi tìm Tử Hàm muội muội nói chuyện.