Diệp Lăng Phi nhìn bữa sáng của mình biết là không thể tiếp tục ăn được nữa, thỉnh thoảng lại tiếp một người. Hắn nhấc điện thoại lên, bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
- Giám đốc Diệp, có bận gì không?
Thái độ của Tiễn Thường Nam đối với Diệp Lăng Phi có phần kỳ lạ, cứ như tại hội nghị hôm đó hắn chưa từng gây sự với phó tổng Tiễn vậy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- A, phó tổng Tiễn đấy à? Lúc nãy đúng là có chuyện hơi vội, nhưng hiện tại xem ra không cần phải xử lý nữa, ngài là quan trọng nhất.
Tiễn Thường Nam nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, vui vẻ cười nói:
- Giám đốc Diệp, anh hiện tại là nhân tài của công ty, nếu đem so sánh với phó tổng cũng không khác nhiều lắm. Thế nào, tối hôm nay anh có rỗi không? Tôi mời anh cùng với mấy người ra ngoài ăn bữa cơm, tâm sự một chút, gọi là thúc đẩy tình cảm. Dù sao thì tất cả mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, sau này còn làm việc với nhau lâu dài, trước là giao lưu tình cảm, để thuận tiện cho công việc sau này.
Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn nhận được điện thoại của Tiễn Thường Nam, đã đoán được trước sự việc rồi. Hắn cười nói:
- Phó tổng Tiễn, tối hôm nay tôi có việc bận rồi, rất xin lỗi, nếu được thì có thể hoãn sang hôm khác được không?
- Vậy ngày mai đi.
Tiễn Thường Nam vẫn rất nhẫn nại, không có chút biểu hiện gì là không hài lòng.
- Cũng được.
Diệp Lăng Phi nghĩ đã có người mời mình mà lại không đi thì thật là thất lễ. Được ăn mà không phải trả tiền, ngu gì không đi? Tính toán như vậy, hắn đáp ứng liền.
Bên này điện thoại còn chưa cúp mày, điện thoại bên kia lại đổ chuông. Diệp Lăng Phi nhìn sang, thì ra là Bạch Tình Đình gọi tới.
“Khốn nạn, không biết hôm nay là ngày gì nữa, điện toại đô chuông không ngừng nghỉ?”Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn sang hai cái bánh bao, cảm thấy chán nản. Thường ngày, đâu có hôm nào bận rộn như hôm nay. Hắn nói với Tiễn Thường Nam:
- Có người gọi tới.
Rồi tự cúp điện thoại. Nói chuyện cùng với một ông già có gì thú vị, còn nói chuyện Bạch Tình Đình thì lại rất hấp dẫn.
- Lão bà, có chuyện gì vậy, nhớ tôi à?
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nói giọng thân mật, đến chính hắn còn có cảm giác buồn nôn. Trong lòng nghĩ: “Sao lại đi nói với chuyện với Bạch Tình Đình kiểu này nhỉ? Nghe mà buồn nôn?”
- Diệp Lăng Phi, tôi không có rảnh rỗi để nói chuyện phiếm với anh. Ba tôi muốn gặp anh, buổi trưa anh có rỗi không?
Bạch Tình Đình nói.
Việc này đúng là ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đang tức giận hắn, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi nghĩ thầm: “Bạch Tình Đình hôm nay có gì đó lạ lạ.”
Tuy rằng Diệp Lăng Phi nghĩ vậy, nhưng không nói. Hắn cười ha hả nói:
- Vậy hả, ba cô muốn gặp tôi à? Tốt, trưa nay á? Không thành vấn đề. Nói đi, lúc nào, ở đâu, tôi đảm bảo sẽ đến đúng giờ.
- Mười một giờ, phòng 302 Cẩm Giang Viên.
Nói xong,, Bạch Tình Đình cúp điện thoại cáo ‘rụp’.
“Không biết cô nàng này hôm nay ăn nhầm phải cái gì nữa, kỳ lạ thật.”Diệp Lăng Phi đặt điện thoại di động lên trên bàn, xoay cái ghế vài vòng, có chút oải. Nếu như Bạch Tình Đình cãi vã cùng hắn một phen, thậm chí nổi trận lôi đình thì Diệp Lăng Phi cũng cho là bình thường, nhưng đằng này Bạch Tình Đình lại như thế, Diệp Lăng Phi có phần do dự, không biết rốt cuộc Bạch Tình Đình bị làm sao.
Không có ai đến quấy rầy Diệp Lăng Phi nữa, Diệp Lăng Phi quay sang định ăn tiếp bữa sáng của mình. Bánh bao, sữa đậu nành đều đã nguội ngắt cả rồi, đâu ăn được nữa. Diệp Lăng Phi vo thành một cục, ném vào thùng rác ngoài hành lang. Vừa ném xong, nhìn lên đồng hồ đã hơn chín giờ. Diệp Lăng Phi chào hỏi vài người rồi rời khỏi trụ sở. Ra đến bãi đỗ xe, trước mặt hắn là chiếc xe Audi màu đen của Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra chào Trần Ngọc Đình:
- Phó tổng Trần, cô đi làm đấy à? Hay là mới đi thị sát về?
Những lời này làm Trần Ngọc Đình giận, nàng dẫu sao cũng là người có chức vụ lớn trong tập đoàn, công việc của nhân viên cao cấp như nàng thường là thị sát, đi công tác, tiếp khách về căn bản những việc này không thể chấm công được.
Trần Ngọc Đình vốn định hỏi tại sao Diệp Lăng Phi không làm việc mà lại đi ra ngoài làm gì, nhưng nghe Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Tôi mới từ nhà xưởng trở về.
- A, thì ra là vậy, cô đang vội, đang vội.
Diệp Lăng Phi liên tục cười nói:
- Sau này chúng ta trực tiếp làm việc với nhau, cô là lãnh đạo của tôi, phải quan tâm đến tình hình của thuộc hạ mình chứ, hoặc ít nhất đối phải tươi cười một chút với thuộc hạ của mình, cô thấy có đúng không?
- Xin lỗi, từ trước đến nay tôi vẫn như vậy.
Trần Ngọc Đình vẫn giữ thái độ lạnh lùng nói:
- Giám đốc Diệp, thế anh định khi nào thì chính thức chuyển sang bộ phận tổ chức?
- Việc này tôi quên mất, không phải là sau cuối tuần bộ phận tổ chức mới chính thức vận hành sao, vậy để cuối tuần đi. A, phiền phó tổng Trần sắp xếp cho tôi một phòng làm việc, tôi là người hay quên, nói không chừng tuần sau tôi lại quên mất bộ phận tổ chức mà lại quay về phòng thị trường ấy, ha ha, được rồi, phó tổng Trần đang có việc, lúc khác chúng ta nói chuyện.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đóng cửa sổ xe lại, lái xe vượt qua xe của Trần Ngọc Đình.
“Không biết mình đã chọn đúng ngườ hay không?” Trần Ngọc Định lúc này đã bắt đầu hoài nghi quyết định bổ nhiệm Diệp Lăng Phi làm giám đốc bộ phận tổ chức của chính mình, có khi đó là một quyết định sai lầm, nhưng hiện tại thì không còn cách nào nữa, bên kia thì Tiễn Thường Nam đang muốn đẩy cô vào thế bí, nếu như biết trước thời gian thay đổi người, chắc chắn sẽ mượn cớ này để trả thù, đến lúc có khi cô sẽ mất hết quyền lực. Trần Ngọc Đình biết Tiễn Thường Nam là người thủ đoạn, chỉ cần cho hắn cơ hội, để hắn cài người vào chức vụ giám đốc bộ phận tổ chức, chắc chắn hắn bộ phận đó sẽ toàn người của hắn. Trần Ngọc Đình thở dài, đóng cửa sổ xe lại. Nàng rất muốn tạo được thành tích tại tập đoàn Tân Á, nhưng lại gặp nhiều trở ngại, khó có thể bộc lộ được hết khả năng của mình. Lần này là một cơ hội rất tốt, có thể thoát khỏi chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn Tân Á. Nhưng Trần Ngọc Đình không biết bản thân mình có thể làm được hay không…chẳng qua ít nhất nàng biết được, trước mắt cần phải mất rất nhiều công sức để có thể làm cho bộ phận tổ chức vận hành bình thường được.
------------------(Remake by tuanff 10 – 4vn.eu)---------------------
Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa nghĩ đến hình dáng của Trần Ngọc Đình. Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của Trần Ngọc Đình, rất dễ khiến cho người khác có cảm giác nàng là một người khó gần, thế nhưng Diệp Lăng Phi thì lại không cho là như vậy. Hắn cho rằng, vẻ ngoài lạnh lùng của Trần Ngọc Đình cốt là muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với đàn ông, chứ không phải đó là tính cách nội tâm của nàng.
Diệp Lăng Phi sớm đã biết về gia đình của Trần Ngọc Đình, đối với một phụ nữ góa chồng, lại còn nuôi dưỡng đứa con trai chưa trưởng thành, thì nàng phải hoàn toàn lạnh lùng.
- Đáng tiếc quá!
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến khuôn mặt lãnh đạm của Trần Ngọc Đình, cùng với thân thể đầy đặn quyến rũ của nàng, Diệp Lăng Phi có phần tiếc nuối, đúng là phí của trời. Diệp Lăng Phi vừa tiếc vừa nghĩ: “Nếu như cho mình cơ hội, mình tuyệt đối không bỏ qua cho cô ấy.”
Diệp Lăng Phi bắt đầu kích thích, rất muốn cùng lên giường với Trần Ngọc Đình này. Cảm giác này lâu lắm rồi hắn chưa có, ngay cả khi đối mặt với Tần Dao, Đường Hiểu Uyển hay Bạch Tình Đình…. đi nữa thì hắn cũng không có cái cảm giác mãnh liệt như lúc này. Cũng có thể bởi vì, hắn thấy Trần Ngọc Đình là một cô gái thành thục nên mới có cảm giác khác lạ như thế này.