Đêm nay không trăng.
Bóng đêm dần trở nên nặng nề.
Đêm không trăng, không khỏi khiến người ta nghĩ đến chuyện xấu, trong đêm không trăng này, cũng đang diễn ra một bi kịch tàn ác, một vở “Hồng nhan vị lão ân tiên tận” (Người đẹp xế chiều hết được yêu).
Có lẽ, đêm nay, nhất định là không tầm thường.
Trong phòng của thập nhị di thái – hậu viện phủ Tể tướng – Tề Dương Quốc.
Một thiếu phụ xinh đẹp như ngọc, trong quyến rũ vẫn có vẻ thuần khiết bị trói vào ghế, đôi mắt đẹp trong trẻo của thiếu phụ nhìn chằm chằm vào một thiếu phụ mặc quần áo đẹp đẽ cao quí khác, khó hiểu: “Phu nhân, ngài đêm khuya tới đây, lại cho người trói thiếp thân, là có dụng ý gì?”
“Có dụng ý gì?” Đôi mắt sắc bén của thiếu phụ ăn mặc đẹp đẽ mang theo oán độc như ánh mắt của độc xà bắn thẳng vào Như Sương, hung hăng nói: “Ngươi thật không biết ta có dụng ý gì sao! Nhan Như Sương!”
“Thiếp thân quả thật không biết phu nhân có dụng ý gì, nhưng nếu Như Sương làm sai điều gì, thỉnh phu nhân nói thẳng!” Thì ra thiếu phụ tuyệt sắc kia là thập nhị di thái mà tể tướng cưới về sáu năm trước. Lúc trước Nhan Như Sương là hoa khôi diễm quan quần phương toàn thành, hơn nữa tài hoa đặc biệt, Tể tướng Lâu Cương Nghị vừa nhìn đã thích, tập trung theo đuổi, rốt cục Như Sương rung động, ủy thân làm thiếp.
Khi mới xảy ra, chuyện này còn có chút chấn động.
Chẳng qua Lâu Cương Nghị phong lưu thành tính, mới được năm năm, đã không còn yêu thương Như Sương, đến năm nay đã lập thêm một di thái mới.
“Tốt lắm, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe, để ngươi chết không phải băn khoăn!” Ánh mắt phu nhân bắn ra từng tia oán độc xen lẫn đau thương: “Ngươi thử nói xem, năm năm qua, ngươi đã đoạt đi bao nhiêu sủng ái của lão gia, ngươi cũng biết, bởi vì ngươi, suốt một năm trời lão gia không bước chân vào phòng ta! Nhưng ta nhẫn, bởi vì ta biết, Cương Nghị phong lưu thành tính, một ngày nào đó, ngươi sẽ biến thành người cũ, tuy rằng ngươi tuyệt sắc lại tài hoa, nhưng cũng chỉ được sủng năm năm, hiện tại cũng chỉ có thể nhận hai chữ khí phụ (bị chồng bỏ), nhưng ta thì khác, dù hắn không thương ta, nhưng ta vẫn là chính thất, là tam quận chúa của Nam thân vương, ta vẫn sẽ được tôn trọng!”
“Ta đã là một khí phụ rồi, phu nhân còn muốn thế nào nữa?” Nghe đến đó, Như Sương có chút sầu não, những lời đường mật Cương Nghị từng nói khi xưa nay như một con độc xà…từng tấc từng tấc cắn nát trái tim nàng.
“Ta nói rồi, ta vẫn một mực chịu đựng, ngươi biết không? Ngươi là nữ nhân đầu tiên khiến ta hận, dù trước ngươi hắn từng có mười người vợ lẽ, ta cũng không để tâm, chỉ có ngươi, mới khiến ta hận, hàng đêm ta không thể ngủ yên, cho nên hôm nay, ta muốn bắt ngươi bồi thường từng chút từng chút một!” Tể tướng phu nhân ác độc nói.
Tể tướng phu nhân đưa tay lên, Như Sương liền thấy bốn nô tỳ phía sau tiến lên, một người bưng một cái chậu, một người cầm một mảnh lụa lớn, một người bưng một cái đĩa, trên đĩa là một bó ngân châm to, người cuối cùng bưng mười con dao nhỏ sắc bén, ánh mắt bốn người cực kỳ vô tình và lạnh lùng.
Như Sương vẫn tưởng rằng ở trong phủ, bà ta sẽ không dám làm ẩu, nhìn thấy thế mới cả kinh, biết phu nhân không nói chơi, hoảng sợ hỏi: “Phu nhân, ngài muốn làm gì?”
“Ta hận dung nhan như ngọc của ngươi, ta hận hai cánh tay ngươi vẫn dùng để đánh đàn vẽ tranh, thế nên, ta muốn hủy chúng nó, đương nhiên ta còn hận ngươi, tất nhiên cuối cùng cũng sẽ hủy cả ngươi!” Tể tướng phu nhân oán hận cười ngông cuồng, đưa mắt ra hiệu, một mama đi lên, lấy một khăn mặt, dùng sức ấn vào miệng Nhan Như Sương.
Rồi sau đó quay người lại, cầm lấy một con dao nhỏ, nhẹ nhàng đưa lên, nói: “Thập nhị di thái, ngươi yên tâm, nô tỳ dùng đao, sẽ không quá đau đâu!”
Nói xong, không chút do dự đưa mũi dao về phía Như Sương, Như Sương không kịp làm bất cứ điều gì, chỉ cảm thấy mặt bỏng rát, cảm thấy cay đắng, từng giọt máu chảy dọc theo má.
Sau khi rạch liên tục hơn mười nhát, mama kia quay đầu nhìn Tể tướng phu nhân, thấy Tể tướng phu nhân có vẻ vừa lòng, mới ngừng tay, rồi sau đó, bắt đầu màn tra tấn tàn khốc.
Mama kia cầm lấy bó ngân châm, ra lệnh cho hai nô tỳ khác giữ chặt tay Như Sương, rồi sau đó, nở nụ cười tàn khốc: “Thập nhị di thái, sẽ đau một chút, ngài cần phải chịu đựng đó!” Rồi sau đó, cầm từng cây ngân châm, đâm vào đầu ngón tay Như Sương, ngân châm dài năm tấc, cắm thẳng vào ngón tay.
Dường như có thể nghe thấy tiếng ngân châm đâm xuyên qua mạch máu, thứ âm thanh sột sọat đó, mang theo sự sợ hãi, đâm thẳng vào lòng mỗi người.
Như Sương đau đớn mở to mắt, đồng tử giãn to, đôi mắt đẹp khẩn cầu Tể tướng phu nhân, nhưng miệng bị nhét giẻ, căn bản là không thể kêu ra tiếng, cổ họng chỉ có thể truyền ra thứ âm thanh tuyệt vọng bất lực như của con thú bị dồn vào chỗ chết. Thân thể sắp không thể chịu đựng nổi sự đau đớn nữa, nước mắt tuôn ròng ròng, mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa, ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Khinh Tuyết – năm tuổi đang muốn tìm đến mẫu thân, rón ra rón rén đi đến bên phòng mẫu thân, vốn định cho mẫu thân bất ngờ, nhưng khi mới đến gần đã nghe thấy giọng nói ác độc của đại phu nhân, vì thế ngừng lại.
Gương mặt tròn trịa lộ vẻ nghi hoặc, từ trước đến giờ đại phu nhân vẫn luôn chán ghét mẫu thân, bất luận khi nào, chỉ cần nhìn thấy mẫu thân đều lộ vẻ oán hận, ánh mắt thì như thể chỉ hận không thể chém đầu mẫu thân ngay lập tức, vì sao thời điểm khuya khoắt này lại ở trong phòng mẫu thân?
Khinh Tuyết nhẹ nhàng ghé mắt vào cửa, vụng trộm nghe lén:
“Rất đau phải không?”
“Hiện tại, ngươi có muốn cầu xin ta ngừng tra tấn hành hạ ngươi không?”
“Nếu ngươi biết đau, lúc trước, không nên câu dẫn Cương Nghị! Tiện nhân, đây là lúc ngươi phải nếm quả đắng, nay Cương Nghị đã không còn yêu ngươi, dù ngươi có gặp chuyện gì, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà hận ta! Tất cả mọi chuyện đều là ngươi tự tìm!”
* * *
Khinh Tuyết trầm mặt, tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng bé cũng biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì, bé càng hiểu phải biết thích ứng với tình huống này, bé biết, lúc này bé đi vào cũng không cứu được mẫu thân, cả tướng phủ này, có thể ngăn cản đại phu nhân, chỉ có phụ thân.
Không chút suy nghĩ, Khinh Tuyết nhanh chóng chạy đến phòng của thập tam di thái, khẳng định là phụ thân đang ở đó. Nhưng bé không nghĩ tới chuyện, mẫu thân bé không còn là sủng thiếp, lại xuất thân thanh lâu, thế nên, bé cũng trở thành đứa con gái không có địa vị nhất của Lâu Cương Nghị, mà lúc này Lâu Cương Nghị đang hoan ái cùng thập tam di thái, làm sao có thể để ý đến bé.
Nô tỳ đi vào bẩm báo xong, chỉ báo lại một chữ: chờ.
Nghe thấy thế, Khinh Tuyết trào nước mắt, giữa đêm mùa đông, ngưng tụ thành một viên ngọc nhỏ, thân thể nho nhỏ cố chấp quỳ gối bên ngoài, chịu đựng rét lạnh, hô từng chữ từng chữ: “Phụ thân… van cầu người mau ra đây, đi cứu mẫu thân con...”
Thanh âm non nớt, mang theo sự sợ hãi, bé vẫn bướng bỉnh vừa quỳ vừa hô, không chịu đứng lên, tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng bé đã biết, chỉ có duy nhất một biện pháp này.
Rốt cục, khi bé sắp mất tiếng, Lâu Cương Nghị mặc quần áo đi ra, đưa ánh mắt sắc bén nhìn một lượt, thấy Khinh Tuyết đang quỳ trước phòng, không chút thương hại chỉ, có không kiên nhẫn, chỉ nói: “Đi thôi!”
Khinh Tuyết vừa nghe thế, hưng phấn lau nước mắt, cười một cách đầy hy vọng, đi theo Lâu Cương Nghị về phía Sương Viên.
Chỉ tiếc, khi bé bước vào phòng mẫu thân, chỉ thấy một nền nhà đầy máu, và tình trạng thê thảm của Nhan Như Sương:
Một đôi tay trắng nõn nà như bạch ngọc, từng đánh lên những khúc nhạc tuyệt diệu, vẽ nên những bức tranh tuyệt vời, giờ bị kim châm đâm sâu vào, chỉ lộ một chút ở đầu. Từng giọt máu vẫn rỏ tí tách theo đầu ngân châm, rơi xuống nền nhà, tạo thành bức “Huyết châu đồ” đỏ tươi, khiến lòng người nhói đau….
Gương mặt diễm lệ vô song, giờ bị vải trắng băng kín, máu loang ra thấm đỏ miếng vải trắng, gương mặt mỹ nhân, sớm đã không còn.
Giai nhân đó đã bất động từ lâu, đầu đã ngoặt sang một bên...
Gió đêm lạnh lẽo đột nhiên bật tung cửa, thổi góc váy giai nhân bay bay, nhưng vẫn chẳng thể xua đi hết mùi máu tanh ngập tràn…
Khinh Tuyết nhìn cảnh tượng đó chăm chăm.
Đột nhiên, bé xông lên phía trước, kéo vải băng kín gương mặt mẫu thân, lại chỉ thấy, từng vết dao rạch trên gương mặt xinh đẹp xưa kia, dung nhan đã mất, mà mệnh, cũng bị gió cuốn đi.
Hai tiếng “Mẫu thân”, nghẹn lại nơi cổ họng, một hồi lâu sau, vẫn không thể phát ra. Khinh Tuyết không nói được lời nào, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn mẫu thân.
Mẫu thân – người duy nhất trên đời này thương bé yêu bé, cứ như vậy, biến mất theo gió …
Trái tim nhỏ bé, lần đầu tiên hiểu được thế nào là hận, đôi mắt từ trước đến giờ vẫn trong suốt đơn thuần như đôi mắt của Như Sương, giờ như bị thứ gì đó che lấp, một thứ giống như thù hận!
Bé không còn có thể làm nũng trong lòng mẫu thân, ngửi mùi hoa quế ấm áp từ người mẫu thân, cũng không còn có thể nghe mẫu thân hát một khúc ca dao, không còn có thể…..
Bé biết, là ai đã hại mẫu thân yêu thương của bé, chính là người đàn bà cao quí kia, nhưng bé không cử động chút nào, chỉ đứng thẳng trước mặt mẫu thân.
Người đứng phía sau, người mà bé đã gọi bằng hai tiếng “phụ thân” vô số lần, nhìn thấy thảm cảnh trước mắt, chỉ lạnh lùng thốt lên: “Tại sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này! Haizzz, nhanh thu dọn chỗ này đi, sau đó an táng nàng ta! Thập nhị di thái qua đời vì bạo bệnh! Chuyện đêm nay, bất luận là kẻ nào cũng không được lộ ra ngoài! Nếu không đừng trách bổn tướng vô tình!”
Đứa bé năm tuổi khẽ nở nụ cười, nụ cười rất khẽ, so với khóc còn khó coi hơn, mang theo bướng bỉnh và quyết liệt, rõ ràng chỉ mới năm tuổi, lại như nhìn thấu tất cả, cô bé nhắm mắt, ngất đi...