Tiếng xối nước " Ồ ồ ồ...." từng hồi truyền đến trong đêm. Phương Trữ ngồi bên giếng nước, không ngừng múc từng thùng nước giếng giội xuống bàn đá mài kiếm, dùng sức đánh bóng thiết kiếm trong tay.
Thanh kiếm ba thước phản chiếu ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng.
Phương Trữ nắm chuôi kiếm, ngón tay vững mà không chặt. Tay trái gập đầu ngón tay lại gảy nhẹ lên thanh kiếm, loong coong, kiếm ngân trầm lắng, ánh sáng trên thân kiếm qua qua lại lại.
Đôi mắt Phương Trữ sáng như sao sớm từ từ nhắm lại, nghiêng tai lắng nghe tiếng kiếm ngân. Trên khuôn mặt thiếu niên ngày thường không có gì lạ lại hiện lên vẻ chuyên tâm, sự tin tưởng.
Vẻ chuyên tâm cùng tin tưởng này khiến thiếu niên có vẻ nghiêm túc chín chắn, tự tin thành thục hơn vài phần. Quần áo lam lũ, thân hình gầy yếu đều không che dấu được phong thái hơn người của thiếu niên này.
Xem ngàn kiếm rồi quen khí. Mài kiếm thuật gia truyền của Phương Trữ chính là để phân rõ kiếm lý, kiếm tâm. Trong quá trình mài kiếm, dùng chân khí luyện kiếm, thanh trừ tạp chất, lưỡi sắc, vô luận là đao thương kiếm kích, trải qua phương pháp mài này, lập tức thay đổi, hàn mang bức người, xuy phát khả đoạn.
Chân khí của Phương Trữ dưới diệu pháp kì dị, chú tâm tỉ mỉ không ngừng mài kiếm, thời gian dần trôi qua, thiết kiếm chậm rãi bộc lộ sự sắc bén, hàn quang lóe ra bốn phía, trở nên lợi hại vô cùng. Duỗi tay chạm vào lưỡi kiếm, lưỡi kiếm lạnh toát lóe hàn mang, khiến cho người ta có cảm giác lòng lạnh như băng.
Mũi kiếm sắc đến mức tóc gáy y bất giác dựng lên, nhổ một cọng tóc, nhẹ nhàng rơi trên mũi kiếm, lập tức bị dứt làm hai đoạn.
Loại bí pháp này, ở trên Thiên La đế quốc hầu như mỗi gia tộc đều có được một hai loại.
Gia tộc có được bí pháp bí thuật mới có thể truyền thừa xuống dưới, mới có thể chiến đấu vì Thiên La đế quốc, có đất dừng chân. Thanh Phong Thuần Dược thuật của hiệu thuốc Mộc gia, Mài kiếm thuật của Phương gia đều là loại như vậy.
Thanh kiếm ba thước trong tay, lưỡi kiếm lóe sáng, lộ vẻ sắc bén. Phương Trữ thấp giọng nói:
- Kiếm à..., kiếm à..., kiếm! Cùng Trữ ta ngày mai đánh một trận, toàn bộ là nhờ vào ngươi cả.
Kẻ địch của ta và ngươi rất cường, thắng, có thể cứu sống mẹ ta, bại, liền chết trên đấu trường, sống chết đành dựa vào ngươi.
Chẳng biết là vận khí tốt hay vận khí xấu, ngày mai là giác đấu cỡ nhỏ mỗi tháng một lần, vừa vặn có trận chiến cần thiếu niên tham gia, hơn nữa thù lao rất cao, vô luận sống chết đều được trả ba trăm kim nguyên an ủi.
Phương Trữ ký giao kết với đấu võ trường, buổi trưa ngày mai đấu trận chủ đấu thứ ba, thách đấu man nhân hùng tộc. Cho nên Phương Trữ mới đến nơi này, nửa đêm mài kiếm.
Giếng nước nơi này rộng rãi trống trải, thích hợp để luyện kiếm. Phương Trữ bắt đầu chậm rãi luyện kiếm. Nhìn kỹ lại, hắn vung kiếm nhưng lại không phải là kiếm pháp kiếm quyết, chỉ là kiếm pháp cơ sở nhập môn của Quan Học Vũ viện, không có kiếm chiêu mạnh mẽ, chỉ có mười động tác cơ bản nhất.
Bổ, chém, băng, vung, đánh, đoạn, đâm, quấy, quải, áp.
Mười động tác kiếm pháp cơ bản nhất, trẻ con ba tuổi cũng có thể học tập, hết sức bình thường. Tầm tuổi của y, đã nhập môn luỵên khí, thông thường đều đến Quan Vũ Học viện học một vài kiếm pháp đơn giản, phổ thông như Thanh Tùng kiếm pháp, Tam Tài kiếm pháp, nhưng y lại không sử dụng mấy cái kiếm pháp ấy, chỉ tu luyện mười động tác trụ cột cơ bản đơn giản nhất.
Đây là kinh nghiệm của vô số cường giả, Phương Trữ dựa vào loại kiếm pháp cơ bản này để đánh cả Quan Học Vũ quán, những đồng học tu luyện vài loại kiếm pháp kia tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Một kiếm lại một kiếm xuất ra, một kiếm múa ngang đâm thẳng, Phương Trữ quên hết tất cả. Chỉ ở nơi này múa trường kiếm của chính mình, chuyên tâm vô cùng, giờ khắc này chỉ có hắn và kiếm, giữa trời đất không còn gì khác, chỉ có một người một kiếm, vong ngã quy nhất.
Cha cứu được sáu mươi vạn dân chúng Thanh Châu lại bị đày đi ngoại vực, mẹ cả đời giúp người dân lại ốm bệnh không tỉnh, không công bình, không công bình, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ người tốt không được hảo báo sao?
Càng nghĩ Phương Trữ càng phẫn nộ, trường kiếm chặt chém đâm, phát ra vô tận lực lượng, uy vũ như hổ, mạnh mẽ như gió, nhưng vô luận hắn xuất kiếm phẫn nộ đến thế nào, những động tác kiếm thuật cơ bản đâm chém này một chút cũng không vì vậy mà biến dạng, đã hoàn toàn đạt được tam vị của kiếm.
Phương Trữ dùng sức đâm, hoàn thành động tác kiếm pháp cuối cùng, thu kiếm, thở dài một hơi rồi lau lau mồ hôi trên đầu, ngày mai có thể đánh một trận, sinh tử do trời định.
Luyện kiếm kết thúc, Phương Trữ trở về nhà, đi tới trước giường mẹ nằm, ngắm nhìn mẹ ốm bệnh ngủ mê mệt, đứng ở bên giường khe khẽ nói:
- Mẹ, yên tâm đi, ngày mai nhất định con sẽ giành được thanh tâm đan, ngày mai con sẽ tham gia giác đấu, chỉ cần con đánh chết cái tên man tộc đấu sĩ kia là con sẽ có đủ tiền trị bệnh cho người.
- Vô luận thắng bại sinh tử, đều được ba trăm kim nguyên an ủi, đây là phương pháp duy nhất để con có thể kiếm được ba trăm kim.
- Con cũng đã nhìn thấy địch nhân ngày mai của con, là một thiếu niên man tộc, gầy gò lắm, vóc dáng cũng không khác con, là thiết hùng man nhân gì đó.
Nghe đồn năng lực chỉ là da dày hơn người thường một ít, đỡ đòn tốt, con đã mài xong thiết kiếm, dưới kiếm của con, da dầy cũng không có ý nghĩa, nhất định con sẽ thắng.
Trong quá trình Phương Trữ chậm rãi tự thuật, hình như mẹ nghe được, gắng nói nhỏ:
- Ninh nhi, không được đi, không được đi....
Mẹ yếu nói xong câu ấy, rốt cuộc nói không ra lời, lại chìm vào hôn mê. Hình như Phương Trữ không nghe thấy, khẽ nói:
- Mẹ, đây là con đường duy nhất mà con có thể làm, trong nửa tháng kiếm ba trăm kim nguyên, đây là cách duy nhất, con không để mẹ chết đâu, mẹ nhé ....
Quản chi ngày mai ta thua, ta chết đi, đấu võ trường trả tiền an ủi cũng đủ mua thanh tâm đan, con không để mẹ chết đâu..., mẹ, nhất định con sẽ cứu được mẹ, dù đi tìm chết, con cũng nguyện lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, Trương thẩm đã tới rồi. Tuy Trương thẩm rất béo, tuổi lại hơn lớn, tay chân không nhanh nhẹn nhưng thẩm là người thành thật, có thể tin cậy, cũng vì điểm này nên Phương Trữ mới yên tâm để mẹ cho thẩm chăm sóc.
Buổi sáng, Phương Trữ lại luyện kiếm một lần nữa, giác đấu bắt đầu vào giữa trưa, còn nửa ngày nữa. Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng, Phương Trữ muốn dùng thời gian nhanh nhất để quen thuộc trường kiếm trong tay.
Sau khi luyện kiếm xong, Phương Trữ thu thập ổn thoả, cuối cùng đi đến trường giường mẹ nằm, nhìn mẹ vẫn còn hôn mê, chậm chạp quỳ xuống, nói:
- Mẹ, con đi đây, nhất định con sẽ còn sống trở về.
- Nếu con không về được, mẹ cũng đừng nghĩ tới con, con không thể báo hiếu người, người hãy đi tìm cha, hai người cũng đừng nhớ đứa con vô dụng này.
Dứt lời, Phương Trữ dập đầu lạy ba lạy trước giường, "Độp độp độp." Thanh âm vang vọng trong phòng.
Sau đó đứng dậy, nhìn thoáng qua mẹ lần cuối, kiềm chế nước mắt, không lưu lại, quay người ly khai. Nếu mình chết trận võ trường, cũng sẽ cứu được mẹ.
Chớp mắt sau khi hắn bước đi, dường như Phương mẫu khẽ run người, miệng khẽ nói thầm: "Ninh nhi, không được! Không được đi!" Lệ sầu thấm ướt mi buồn.
Phương Trữ sải bước rất nhanh, từ giờ đến trưa còn khoảng hai canh giờ, y không đi đến đấu võ trường của thành Khắc Châu mà tiến về vịên Quân Lão ở phía tây bắc thành, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng mình nhìn thấy những lão lính già kia, y muốn đến đó cáo biệt bọn họ.
Đi tới bên ngoài Quân Lão viện, chuẩn bị bước vào thì có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, ngồi trong xe là bốn năm thiếu niên cùng tầm tuổi Phương Trữ, có nữ có nam, áo quần hoa lệ, vừa nhìn là biết xuất thân hào phú, không phải con cháu địa chủ thì cũng là quan lại quyền quý.
Một người trong đám nhìn thấy Phương Trữ liền hô:
- Phương Trữ? Phương Trữ chết dẫm tham tiền. Là hắn, lại tới Quân Lão viện hầu hạ mấy lão già xấu tính kia.
Chẳng cần quay lại, nghe qua thanh âm này, Phương Trữ cũng biết người nói là ai. Hà Thế Nhân, đại công tử của Hà gia giàu nhất thành Khắc Châu.
Thanh âm của một thiếu nữ kiều nộn vang lên:
- A..., đúng là hắn, thật ra những lão nhân ấy rất đáng thương, có lẽ Phương Trữ thương tiếc bọn họ nên mới tới đó làm hộ công.
Lúc này một thiếu niên trầm ổn nói:
- Không lo chính sự, có bản lãnh như vậy lại không chăm chỉ luyện kiếm, luyện quyền, thực cho rằng y nhất định có thể thi đậu trường quân đội sao?
- Loại người này không xứng có được danh xưng đệ nhất võ quán, đệ nhất phải là của ta, ta sẽ cho y biết thiết quyền của ta lợi hại thế nào.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người lấy bạn phân, những thiếu niên thiếu nữ này đều là nhị thế tổ trong thành Khắc Châu.
Thiếu nữ là con gái của thành chủ thành Khắc Châu, gọi là Mộ Dung Tuyết. Thiếu niêm trầm ổn gọi là Thiết Mộc Ngân, phụ thân là tổng quan Thiết Vô Cực của thành Khắc Châu. Thiết Mộc Ngân là đối thủ trong Quan Học Vũ quán của Phương Trữ, nhưng lần nào cũng bị Phương Trữ đánh bại, mãi là lão nhị.
Hà Thế Nhân nói:
- Đúng vậy, Thiết ca, lần sau Quan Học luận võ, ngươi nhất định phải chỉnh đốn hắn cho tốt mới được, thằng ranh này là đồ ngu! Đồ đần! Đồ tham tiền ngu xuẩn!
Hai thiếu niên bên cạnh lập tức hùa theo:
- Đúng quá, đúng mà, tiểu tử này thật là ngu.
- Nghèo kiết xác, tiền bay trong mắt rồi, tiền tiêu vặt mỗi ngày của ta cũng là ba mươi đồng bạc. Vì một đồng bạc mà phải đi hầu hạ đám lão già hôi thúi, đồ đần.
Mộ Dung Tuyết bênh vực cho Phương Trữ, nói:
- Có thể chăm sóc nhiều người già đáng thương, hắn cũng tốt mà.
Thiết Mộc Nhân nói ngay:
- Người tốt? Ở cái thế giới này, làm gì có chuyện người tốt được hảo báo, loại ngu ngốc này không có tư cách chiếm giữ danh xưng Quan Học Vũ quán đệ nhất, nhất định ta sẽ đánh bại hắn...
Đối với lời mỉa mai của bọn này, Phương Trữ chỉ cười cười, hoàn toàn không quan tâm, không để ý tới bọn chúng.
Không khác ngày hôm qua, phục vụ một vài cụ già, đun một bình nước sôi, quét sân, dọn giường, giặt dũ quần áo... Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng mình đến đây, cũng nên chiếu cố bọn họ lần cuối, vì vậy lần này Phương Trữ làm việc hết sức chu đáo tỉ mỉ.
Đám lão nhân này đều xuất thân là quân nhân, thô kệch hiếu chiến cả một đời, những việc cẩn thận thế này bọn hắn làm không được, nên bọn họ cũng thích Phương Trữ, thích thiếu niên này.
- Tiểu Trữ à, ngươi đến đây, hình như hôm nay ngươi chưa nghỉ ngơi mà?
- Tiểu Trữ à, mẹ ngươi đã khá hơn chút nào chưa?
Phương Trữ mỉm cười trả lời vấn đề của bọn họ, cuối cùng đi lên gian phòng của Phá Hiểu thần kiếm Cổ Thiên Nam ở tầng hai, y đi tới trước cửa, thở dài, đây là chút hi vọng cuối cùng còn lại của y.
Phương Trữ gõ cửa tiến vào trong phòng, dựa theo quá trình trước kia, bắt đầu quét dọn, nhưng lần này Cổ Thiên Nam không giống trước kia, cụ ngồi ở trên ghế tràng kỷ, mỉm cười nhìn Phương Trữ.
Phá Hiểu thần kiếm Cổ Thiên Nam mở lời nói ra:
- Tiểu Ninh à, ta biết ngay là ngươi sẽ đến, không phải quét nữa.
Phương Trữ nghe vậy nói:
- Vâng, Cổ gia gia, con quét xong ngay đây.
Cổ Thiên Nam đáp:
- Ngươi muốn chết ngay hả, đừng có quét nữa, hảo hảo hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của nhân sinh đi, không phải lát nữa ngươi sẽ tham gia giác đấu sao?
- Đừng nghĩ ta già cả không biết gì, tin tức của ta vẫn linh thông đấy.