Tuế khảo đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nên các vị chân nhân đều tán dương Kỷ Nhược Trần. Ngay cả người tiết kiệm lời khen như Thái Ẩn chân nhân cũng cổ vũ hắn vài câu. Truyện "
Ở trong mắt Thái Ẩn chân nhân, cho dù đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần có tiến cảnh nhanh hơn nữa, bí pháp có huyền diệu hơn nữa thì cùng không đáng một xu, mà hắn coi trọng việc Kỷ Nhược Trần dùng Tiên Thiên Quái Tượng phát triển ra Quy Súc Đại Pháp (đại pháp co đấu), thực là tiền nhân chưa từng thấy, có chút đáng quý.
Kỳ thực Đạo Đức tông có thể duy trì hon 3000 năm, tích lũy đương đối nhiều, nhưng nghiên cứu thì lại ít.
Môn hạ đệ tử đều luyện Tam Thanh Chân Quyết cho nên tu vi ngày một thâm hậu, nhưng thủ đoạn công kích lại không có bao nhiêu.
Chờ khi vượt ra ngoài Thượng Thanh cảnh giới, nếu Kỷ Nhược Trần cứ tiếp tục thủ mãi không ra như vậy thì sẽ sớm bị phi kiếm đối phương đâm cho thủng lỗ chỗ rồi.
Kỷ Nhược Trần trong lòng lại có khác tính toán, tuế khảo vừa kết thúc là hắn lập tức vùi đầu vào nghiên cứu đan đỉnh và Tiên Thiên Quái Tượng.
Tử Vân chân nhân và Thủ Chân Chân Nhân đại hỉ, dốc lòng chỉ điểm. Sau đó còn ban cho không ít thiên tài địa bảo dùng cho việc bói toán, luyện đan.
Học đan đỉnh không cần nói nhiều, có thuốc là có thể thành đan. Nếu như đạo hạnh thâm sâu, có thể lấy chân hỏa để dẫn, lấy linh khí làm thuốc, một ngày nào đó mà luyện thành loại đan dược như vậy, thì phong vân biến sắc, thiên địa kinh động.
Nhưng mà loại phương pháp luyện đan này, ngay cả Tử Vân chân nhân cũng không dám dùng, cho nên chẳng biết tới năm nào tháng nào Kỷ Nhược Trần mới có thể vận dụng. Hắn mới nhập môn đan đỉnh, đương nhiên phải hao tổn một lượng nguyên liệu lớn.
Mà Thủ Chân Chân Nhân lại nghiên cứu kỳ Tiên Thiên Quái Tượng đến chỗ thâm ảo, cũng có thể nói là khám phá thiên cơ nên nguyên liệu bí pháp tiên phẩm chẳng kém chút nào so với đan đỉnh cả. Bởi vậy nếu khi học Tử Vân chân nhân và Thủ Chân Chân Nhân thì tài liệu lúc nào cũng là hạng nhất.
Lúc này, thấy Kỷ Nhược Trằn đam mê, hai vị chân nhân đúng là cầu được ước thấy. Mặc dù số lấn thất bại của hắn hơi cao nhưng so với nguyên liệu cất kỹ 2000 năm, chút ấy chẳng qua chỉ là một sợi lông trâu, sao hai vị lại để vào mắt?
Kỳ thực Kỷ Nhược Trần vô cùng có ngộ tính ở Đan Đỉnh và Quái Tượng, tuyệt không giống như biểu hiện bên ngoài, nếu không thì sao hắn có thể ngộ ra cái phương pháp co đầu rút cổ không chịu ra?
Nhưng nếu hắn có thể làm một lần là thành công thì hắn sẽ chia làm hai, ba lần. Đại bộ phận nguyên liệu hắn có được thực chất đã bị hắn Giải Ly, bổ khuyết nguyên khí của bản thân.
Nguyên liệu mà các vị chân nhân cho Kỷ Nhược Trần thì có cài nào lại không tràn ngập
linh khí?
Kỷ Nhược Trần có bổ sung, đạo hạnh tiến cảnh cũng nhanh hơn nhưng mà quay đầu nhìn lại, mặc dù hắn có vượt trước vô số đệ tử nhưng khoảng cách với Cơ Băng Tiên càng lúc càng xa. Sự chênh lệch do tu luyện không nói cũng kéo dài.
Kỷ Nhược Trần biết mọi người đều có thiên tư cơ duyên bất đồng, chuyện này không thể cưỡng cầu được, cho nên hắn cũng không cụt hứng, chỉ thinh thoảng thờ dài một tiếng.
Ngày nào cũng bận rộn như vậy, cho tới khi tuyết rơi toán loạn thì Kỷ Nhược Trần mới cảm thấy là một năm đã trôi qua.
Ngàv tuế khảo lại sắp tới gần. Hiện giờ Kỷ Nhược Trần đang ngồi đả tọa, trong lòng trong sáng như vầng trăng dưới hồ, như một tấm gương không có chút phiền muộn.
Đột nhiên, trong lúc đang im lặng tĩnh tọa thì có một thân ảnh thiếu nữ hiện lên trong hồ. Nàng ngượng ngùng cúi đầu, hai tay không ngừng vân vê tà áo, tâm trạng tất nhiên là loạn như ma.
Trong khi Kỷ Nhược Trần lại đứng phía sau nàng, mộc kiếm trong tay run lên nhè nhẹ. Hắn đang giơ cao, nhưng không biết là có nên đánh tiếp hay không.
Vầng trăng chiếu xuống, mặt hồ được bao phủ bởi một lớp ánh bạc.
Kỷ Nhược Trần rốt cục cũng đánh một kiếm, thế nhưng thiếu nữ kia dưới ánh trănglại vô cùng kiều mị và hàm xúc, đâu có gì là ngang ngược khi được nuông chiều đâu?
Cái bóng lưng nhỏ dài kia hình như có cái gì đó hấp dẫn. Tâm trạng của Kỷ Nhược Trần run lên, mộc kiếm trên tay lúc đầu thì vụt xuống mạnh mẽ, sau đó lại chậm dần, cuối cùng là có hình nhưng không lực vỗ lên mông nàng một cái. Vốn là đánh phạt nhưng bây giờ lại có phần khinh bạc.
Nàng ấy như bị điện giựt, bỗng nhiên quay đầu lại. Ánh mắt hai người nhìn vào nhau, như có sấm sét bổ xuống giữa hai người. Thiếu nữ không nói được một lời, đột nhiên xoay người chạy đi, giống như một con thỏ bị hoảng sợ.
Chỉ còn Kỷ Nhược Trần cầm kiếm đứng ngây ngô.
Hắn bỗng nhiên từ trong ảo cảnh tỉnh lại, thế mới biết hóa ra hắn vẫn đang ngồi tu đạo, chăm chi bồi bổ chân nguyên. Tu đạo mà nghĩ bậy như thế này quả thực nguy hiểm.
Kỷ Nhược Trần thầm than một tiếng, nếu như tính kỹ, thì cũng đã 2 năm trôi qua.
Trong hai năm này, Trương Ân Ân không một lần xuất hiện trước mặt của hắn, trong khi đó hắn với đệ tử Thái Tuyền Phong không hợp nhau nên không mượn cớ tới chơi.
Thái Thượng Đạo Đức Cung cục kỳ rộng lớn, nếu bảo là trên đường vô tình gặp thì thật là không có khả năng.
Kỷ Nhược Trần nghĩ tới đây, trong lòng kích động không ngớt. Trong khoảnh khắc bỗng nhiên có sóng lớn ngập trời. Đột nhiên mặt đất dưới chân hắn rung động, những giọt nước mưa màu xanh lam từ từ rơi xuống.
Trong sát na ấy, trên người Kỷ Nhược Trần có dị hương lan tỏa, trước mắt sáng lòa, chân nguyên trong lồng ngực như sóng dữ, gầm rú như rồng, hắn không tự chủ được huýt dài một tiếng, giống như tiếng chuông động giữa tầng không.
Tiếng huýt gió xông thẳng lên mây, trong lúc nhất thời làm cho cả Thái Thường Cung đều bị kinh động!
Thái Thường Cung đệ tử đông đảo, khi nghe thấy tiếng huýt lan tỏa trong không gian thì biết là lại có người tu luyện tới Thái Thanh Chân Thánh cảnh giới. Việc này mọi người nghe mãi thành quen cho nên đều lơ đễnh, ai nấy tự làm việc của mình.
Trong Thái Thường Cung có hai vị danh nhân nguyên lão, họ đều là sư đệ của Tử Dương chân nhân. Lúc đó thì một người đọc sách, một người luyện đan. Khi nghe thấy tiếng huýt gió thì đều nghi hoặc, suy nghĩ một lát rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Vân Phong đạo trưởng vốn đang ở tĩnh thất thanh tu, trong giây lát bị tiếng huýt gió của Kỷ Nhược Trần làm giật mình tỉnh giấc, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn dường như có điều gì đó suy nghĩ, khoác áo bước xuống giường, đi tới gian ngoài tìm kiếm kỹ lưỡng trong giá sách, một lát sau rút ra một quyển Địa Tiên Kỷ Truyền, tỉ mỉ nghiên cứu.
Tử Dương chân nhân trong tay cầm một cuốn đạo tạng, thong thả cất bước, thưởng thức ý nghĩa trong sách. Khi tiếng huýt như rồng vang lên thì trên mặt hắn hiện lên sự ngạc nhiên, cuốn đạo tạng trong tay rơi xuống đất.
Đêm nay, cách tuế khảo chỉ còn có 3 ngày.
Kỷ Nhược Trần thật không ngờ, trận đầu tiên của tuế khảo lại gặp Trương Ân Ân. Mà khi Kỷ Nhược Trần đi vào trong đấu trường, Trương Ân Ân mới biết là mình không nghe nhầm.
Hai người đứng đối diện với nhau, nhìn nhau hồi lâu nhưng trong lúc nhất thời thì chẳng ai còn nhớ là mình phải động thủ cả.
Trong nháy mắt, các trường đấu xung quanh đã phân thắng bại nhưng Kỷ Nhược Trần và Trương Ân Ân vẫn còn ngây ngô đứng đó.
Đạo trưởng chủ thi phát hiện ra dị trạng, lông mày nhíu lại, nhưng một người được thụ nghiệp của bát mạch chân nhân, một người là ái nữ của Cảnh Tiêu chân nhân nên hắn không dám đắc tội, cho nên ho khan mấy tiếng, lấy đó làm ám hiệu bày tỏ nhắc nhở.
Kỷ Nhược Trần lúc này mới cảm thấy mình thất thố, vì vậy nâng kiếm ôm quyền, nói:
"Ân Ân..."
Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, Trương Ân Ân giống như bị chấn kinh, mộc kiếm được nâng lên. Trong nháy mắt rung chín lần, mỗi một lần rung động thì trên thân kiếm đều có một tầng quang hoa thủy lam hiện lên. Cho tới lần thứ chín, thân kiếm đã hoàn toàn bị ánh sáng màu xanh nước biển đó bao lại.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, hoàn toàn thật không ngờ nàng lại dùng tới Quỳ Thủy Kiếm Khí. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bây giờ toàn là lam sắc quang hoa. Trương Ân Ân lại lấy thân ngự kiếm, thân hình vọt tới. Kiếm còn chưa tới mà đã xén đứt tóc mai của Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần vạn lần không nghĩ đến sau hai năm gặp lại, Trương Ân Ân lại dùng chiêu thức liều mạng!
Hắn đang ngẫm nghĩ cho nên đã động thủ theo bản năng, hắn ngửa người cho kiếm của Trương Ân Ân vượt qua, sau đó thân hình như làn khói vô thanh vô tức vòng qua phía sau của nàng, mộc kiếm xoay tròn, đập tới gáy của Trương Ân Ân!
Cho tới khi mộc kiếm chạm tới gáy của Trương Ân Ân. Kỷ Nhược Trần mới giật mình, vội vàng giảm áp lực của kiếm, cố gắng dừng thế kiếm lại.
Mộc kiếm cách mái tóc mây của Trương Ân Ân chỉ một chút xíu, trên mái tóc đen nhánh của nàng có cài một chiếc Tử Kim Phi Phượng Châu Thoa, trên đầu thoa có một viên ngọc châu, nó bị kiếm phong chém trúng.
Trương Ân Ân thấy Kỷ Nhược Trần đã biến mất thì vội vàng tiếp tục vọt tới mấy trượng, rồi mới dừng bước. Nàng ngạc nhiên xoay người, thì châu thoa trên đầu bị cắt thành hơn mười mảnh nhỏ... mái tóc của nàng rũ xuống như mưa xuân.
Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Ân Ân khẽ nhếch lên, trên mặt không còn chút máu. Trong đôi mắt lệ mang đã ngân ngấn. Kỷ Nhược Trần không ngờ tới Trương Ân Ân lại bị thua trong một chiêu, trong lúc nhất thời ngây ngô đứng lặng.
Trương Ân Ân bỗng nhiên bỏ mộc kiếm, quay đầu chạy vội, mái tóc của nàng tung bay, tay áo phất phơ trông giống như một áng mây bồng bềnh.
Đạo trưởng chủ thi cao giọng nói: "Kỷ Nhược Trần thắng! Cuộc tỷ thí tiếp theo bắt đầu!"
Đệ tử tiếp theo ôm quyền thi lễ với Kỹ Nhược Trần, hắn gọi mấy tiếng Nhược Trần sư huynh, Nhược Trần mới nghe thấy. Hắn quay người lại, chỉ thấy đệ tử này mặc dù lễ nghĩa chu toàn nhưng mà trong mắt lại ẩn chứa ý không phục, trên môi hình như có điệu chê cười.
"Kính xin Nhược Trần sư huynh thủ hạ lưu tình..." Đệ tử kia nói.
Thế nhưng, trong lời nói của hắn làm gì có ý khiêm tổn? Hắn vừa nói đồng thời lấy ra một cái Phù chú. Cái phù này màu vàng đậm, hiển nhiên là do lá bùa thượng phẩm chế thành, trên phù chú có vẽ nhiều đồ hình phức tạp, vừa nhìn là biết ngay đây là Thiên Tàm Chính Phù, loại phù này có uy lực không nhỏ.
Kỷ Nhược Trần trong lòng đang loạn như ma, khi thấy người này ngạo mạn như vậy, nhất thời tức giận dâng lên. Hắn chẳng thèm nói nhiều, móc từ trong người ra một lá bùa.
Lá bùa kia sắc vàng óng ánh, hai bên sườn có màu xanh biếc, trên mặt còn có màu đỏ đậm, ở giữa lại có một cái triện ấn. Trên phù huyết sắc lưu động, dường như có ánh lửa ẩn hiện.
Đệ tử kia kinh hãi lập tức kêu lên: "Nhược Trần sư huynh thủ hạ lưu tình a..."
Một đạo hỏa quang hiện lên.
"Kỷ Nhược Trần thắng!'' Đạo trưởng chủ thi đầu lên là lên tiếng, sau đó đi tới bên người Kỷ Nhược Trần, thấp giọng nói: Nhược Trần, cái Thượng Hoàng Kim Phù không nên dùng là hơn, đây chỉ là tuế khảo dành cho Thái Thanh Chân Thánh cảnh mà thôi!
Kỷ Nhược Trần nhìn đệ tử bị cháy đen đang được mang ra ngoài, đờ đẫn nói: 'Thượng Hoàng Kim Phù không thể dùng? Vậy cũng được, đệ tử còn hơn mười cái Thủ Hư Ngọc Phù."
Đạo trưởng chủ thi cả kinh, vội nói: "Cái này lại càng không được, chỉ bị đánh trúng là lập tức trọng thương!”
Lúc này mới tới phiên Kỷ Nhược Trần cả kinh, hỏi ngược lại: "Vậy sao, đệ tử Chân Thánh cảnh không được dùng Thủ Hư Ngọc Phù à?"
Đạo trường chủ thi thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm mắng: "Chỉ có ngươi được các chân nhân ưu ái thì mới có Thủ Hư Chính Phù. Những thứ đệ tử trẻ tuổi khác làm gì có pháp khí hộ thể giống như ngươi?"
Nhưng mà nét mặt hắn vẫn hiền hòa, vuốt râu nói: "Nhược Trần, ta biết ngươi có thiên tư trong lĩnh vực phù chú, nhưng mà để đề phòng vạn nhất, ngươi chỉ nên dùng Thiên Tâm Chính Phù là tốt rồi."
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng nhưng khi đối thủ kế tiếp bước vào trận đấu thì sắc mặt hắn lạnh như sương.
Tuế khảo năm nay, Kỷ Nhược Trần bị thương 17 chỗ nhưng vẫn bách chiến bách thắng như cũ.
Sau kỳ tuế khảo, các loại pháp bảo nguyên liệu của Kỷ Nhược Trần lại nhiều hơn, xem ra ba cân phòng cũng đã có chút chật chội.
Cuối tháng giêng, Kỷ Nhược Trần phụng mệnh của Tử Dương chân nhân mang một hộp dược liệu nhỏ cho Đan Nguyên Cung Ngọc Huyền chân nhân. Ngọc Huyền chân nhân nhận thuốc xong thì vô cùng vui mừng, gọi một đệ tử đem Kỷ Nhược Trần đi du lãm Đan Nguyên cung.
Thủy tạ trong Đan Nguyên cung hoa lệ tinh xảo không cần nói. Bên cạnh một khóm hoa có một dị thú mà Kỷ Nhược Trần không biết tên, đây chính là chỗ khác thường của Đan Nguyên Cung, dị thú chẳng chút nào sợ hãi khi các nữ đệ tử thanh xuân đi qua cả.
Sau khi du lãm một lần, lúc hoàng hôn Kỷ Nhược Trần hướng Ngọc Huyền chân nhân cáo từ, một mình đi về Thái Thường Phong. Lần này hắn tới Đan Nguyên cung nhưng Hàm Yên lại đang bế quan thanh tu nên không thể gặp được.
Mang theo tâm trạng mất mát, Kỷ Nhược Trần không chú ư tới đường đi lối lại trong Đan Nguyên cung nên tìm mãi không được đại môn, trái lại càng ngày càng đi sâu vào hậu sơn Đan Nguyên Cung.
Hắn đi được một lát thì phát hiện có cái gì đó không đúng, đang định tìm đệ tử để hỏi đường, thì ngửi được một mùi hương khác thường.
Mùi hương này có chút cổ quái, dường như là một loại mùi hoa nhưng lại khác hẳn các loài hoa bình thường.
Hơn nữa mùi thơm này dường như có ý thức, khi Kỷ Nhược Trần phát hiện ra thì nó đã ngừng, dường như đang chuyển động ra xa.
Đột nhiên, phía trước có một bóng trắng lóe lên, dường như là một con mèo nhỏ, tiểu thú nào đó qua đường, nó mang theo một mùi hương, nhanh chóng biến mất trong vườn. Trong giây lát đó, cỗ mùi hương lạ kia cũng nhanh chóng biến mất, hóa ra chính là do con thú kia phát ra.
Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, chạy theo con đường nhỏ, vội vã tìm kiếm xung quanh.
Bên cạnh hoa viên có một loạt sương phòng, nhìn kiểu dáng thì hình như là chỗ ở của đệ tử Đan Nguyên cung. Hoa viên có đủ loại kỳ hoa dị thú, giả sơn như rừng, lại có một dòng suối vô cùng tao nhã.
Ở dưới một tòa giả sơn có một thanh y nam tử đang đứng, trong tay có một con thú nhỏ. Con thú kia không nhúc nhích, nằm im như ngủ. Nhưng mà Kỷ Nhược Trần có linh giác nhạy bén đã nhận ra con thú kia đã chết. Chẳng biết tại sao, thân ảnh của nam tử kia vô cùng mơ hồ, nhìn không được rơ ràng lắm.
Khi ánh mắt của người nọ tiếp xúc với Kỷ Nhược Trần. Thì bỗng nhiên "a" lên một tiếng.
Kỷ Nhược Trần thấy hoa mắt, sau đó thì gáy cảm thấy đau đớn giống như bị cái gì đó quấn chặt, hóa ra đã bị người đó một tay nhấc bổng lên.
Kỷ Nhược Trần kinh hãi trong lòng, biết mình đạo hạnh của mình và đối phương cách xa nhau một trời một vực. Cũng chính vì như vậy, thân ảnh của nam tử này mới khi thì rõ, khi thì không rõ, biểu hiện bên ngoài của người này hòa ái, hoàn toàn không có đặc điểm gì của một trung niên nam tử cả.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần ngưng thẩn nhìn lại thì thỉnh thoảng thấy khuôn mặt này mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang.
"Ngươi nhìn thấy được ta?" Người nọ chậm rãi hỏi.
Kỷ Nhược Trần bị hắn chẹn ở yếu hầu, nói còn không nên lời, thì sao có thể trả lời? Người nọ cũng không chờ câu trả lời của hắn mà nói thẳng luôn:
"Đạo hạnh của ngươi thấp như vậy, mà lại có thể nhìn thấy ta chứng tỏ linh giác của ngươi vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ là nhìn khắp toàn tông, cũng không được mấy người như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc! Nếu như không phải do linh giác thì ngươi cũng không xen vào việc của người khác và cũng không rơi vào trong tay của ta."
Kỷ Nhược Trần nhận ra trong lời nói của hắn có sát ý thì cực kỳ kinh hãi, thế nhưng toàn thân chẳng có chút khí lực nào, ngay cả cử động một ngón tay cũng không được.
Hơn nữa, khi đã bị nam tử kia khống chế thì trong phương viên một trượng ngay cả động chân nguyên cũng không nổi, cho nên phát động pháp bảo cầu viện trên người cũng không được.
Nam tử kia lại nói:
"Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không giết ngươi! Chư vị chân nhân thủ đoạn thông huyền, nếu ta giết ngươi, nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện, hiện giờ cũng chưa phải là lúc ta rời khôi Đạo Đức tông. Nhưng mà..."
Hắn cười cười, lại nói: "Nếu như ngươi đã rơi vào trong tay ta thì kết quả cũng chẳng khác là bao nhiêu."
Nam tử kia vẫn ung dung đứng ở Đan Nguyên Cung, chậm rãi nói chuyện, hoàn toàn không coi nhưng đệ tử Đan Nguyên cung đứng cách đó không xa vào đâu.
Mà nhắc tới cũng kỳ quái, những đệ tử kia chỉ cách có mười trượng mà lại chẳng nhìn thấy gì, chẳng ai phát hiện ra trong hoa viên lại có nam tử quỷ dị này cả.
Kỷ Nhược Trần bởi vậy mới biết nam tử kia đạo hạnh cao tuyệt, mặc dù khuôn mặt anh tuấn kia lúc ẩn lúc hiện nhưng khi tu đạo thành công đều có khả năng trú nhan nên từ khuôn mặt không thể nhận ra tuổi tác thật sự.
Hắn lại hướng Kỷ Nhược Trần nhìn kỹ một hồi, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi chính là Kỷ Nhược Trần phải không? Nếu như vậy ta lại càng không thể giết ngươi, nhưng ngươi cũng yên tâm. Ta từ xưa tới nay đều nhân nghĩa phúc hậu, trước khi ngươi thân bại danh liệt cũng để cho ngươi hưởng chút hương điềm ôn nhu. Nhưng mà nữ tử kia tính tình quật cường, một kiếm đâm thủng ngươi thì không liên quan tới ta đâu nhé! Nếu ngươi may mắn không chết thì cũng không sao. Ta không ngại nói cho ngươi biết, dung mạo và thanh âm của ta lúc này đều do đạo thuật biến thành, tu vi của ngươi chưa vượt qua thập giai thì đừng mơ tưởng nhìn được tướng mạo thực của ta."
Trong khi nói chuyện, nam tử kia đưa cánh tay cởi áo của Kỷ Nhược Trần, sau đó tụt cái quần của hắn xuống tận đầu gối rồi tay phải truyền tới một đạo nhiệt lưu rất nhỏ, từ cổ họng xuống tới hạ thể. Chỉ trong nháy mắt, hạ thân Kỷ Nhược Trần cứng như thương, trong lòng đau khổ không nói nên lời.
Nam tử kia cười nói:"Đến mà hưởng thụ đi".
Trong khi nói chuyện thì hắn đã ném Kỷ Nhược Trần đánh vèo một cái!
Kỷ Nhược Trần không nói được câu nào, trơ mắt nhìn mình bay qua một phương viên chừng 10 trượng, bay vào trong một sương phòng của đệ tử Đan Nguyên cung. Đợi khi bay tới gần căn phòng, cửa sổ không gió tự mở, hắn lập tức xuyên qua cửa sổ mà vào.
Trong phòng hơi nước dày đặc, ở giữa bày một cái thùng gỗ thật lớn, trong thùng có một đệ tử còn trẻ đang ngồi tắm.
Kỷ Nhược Trần tới vô thanh vô tức, hoàn toàn không có dấu hiệu bay tới đỉnh thùng gỗ rồi mà nữ tử kia cũng không biết.
"Cạch" một tiếng, cửa sổ tự động khép lại, đồng thời Kỷ Nhược Trần cũng hết ràng buộc. Bụng dưới đau đớn, "Ầm" một tiếng rơi vào trong thùng gỗ, nằm ngay ngắn trên người cô gái. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn đã có thêm một thân ảnh ôn hương ngọc nhuyễn.
Nữ hài tử kia cả kinh ngây người trong giây lát, theo bản năng hét lên một tiếng. Kỷ Nhược Trần trong lúc hoảng loạn muốn đứng lên rồi bò ra khỏi thùng tắm nhưng hai tay khi chống xuống lại đặt đúng ngực của nàng, ấn nàng vào trong nước làm cho tiếng thét của nữ tử kia bị nước bao phủ.
Thùng tắm nhỏ hẹp, trong lúc nhất thời Kỷ Nhược Trần cũng cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt trần truồng.
Trong lúc hỗn loạn, từ dưới nước truyền lên một lực đạo thật lớn, nặng nề đập vào tiểu phúc của Kỷ Nhược Trần. Thân hình hắn từ trong thùng tắm bay lên không trung, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu.
Thùng tắm trong nháy mắt vỡ làm bốn năm mảnh, nàng kia tay cầm một cành cây, lấy cành cây làm kiếm, đâm thẳng tới Kỷ Nhược Trần còn đang nằm giữa không trung!
Ngực, bụng của Kỷ Nhược Trần lúc này đang đau như bị dao cắt, trong lúc nguy cấp hắn vận chuyển chân nguyên, miễn cường nghiêng người trong không trung một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi một kiếm. (ta thấy kỳ quá, bị đá vào tiểu phúc rồi mà vẫn vận chân nguyên được à)
Nàng kia bay qua đầu hắn nhưng lại lấy chân dẫm một cái vào thắt lưng của Kỷ Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm thấy như bị hồng hoang cự thú dẫm vào người, rơi ầm xuống đất.
Trong lúc mê muội, hắn cảm thấy trẽn lưng mình hình như ran rát, biết là nàng kia đã quay đầu tấn công. Lần này thì trốn không thể thoát rồi.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đưa tay bóp nát một viên trân châu.
Trong thời điểm nguy kịch, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cười khổ. Hóa ra Thái Thượng Đạo Đức Cung này chẳng phải là một nơi phúc địa thái bình gì!
Ngay khi cành cây kia sắp đám vào hậu tâm của Kỷ Nhược Trần thì chính từ chỗ hậu tâm ấy đột nhiên sáng rực làm cho phòng tắm trắng xóa, chẳng còn nhìn thấy cái gì cả.
Nàng kia kêu lên một tiếng sợ hãi, lấy hai tay che mắt. Mặc dù thân hình đau đớn nhưng nàng miễn cưỡng vận chuyển chân nguyên nên có thể chịu được.
Thế nhưng cành cây kia cứ như một tảng đá, cho dù nàng cố sức bao nhiêu thì nó cũng không chịu tiến thêm. Nàng nhịn không được thất kinh, bởi vì lấy lực đâm của chiêu này thì cho dù là một tảng đá khổng lồ cũng chỉ như bùn đất bã đậu mà thôi. Phía trước đến tột cùng là có vật gì?
Ánh sáng dần dần bớt đi, nàng miễn cường trợn mắt, lúc này mới phát hiện Kỷ Nhược Trần vẫn đang nằm trên mặt đất không thể động đậy, ở trên hậu tâm của hắn có một viên ngọc nho nhỏ đang xoay quanh mình hắn. Viên ngọc kia tỏa ra quang mang nhàn nhạt, chính là thứ đã cản kiếm của nàng.
Nàng hoảng sợ, viên ngọc nhỏ như vậy mà có thủ đoạn thông huyền thì đạo hạnh của người có viên ngọc kia phải thâm hậu tới cực điểm.
Đây chính là chỗ ở tập trung của đệ tử Đan Nguyên cung. Từ khi Kỷ Nhược Trần bị ném vào trong phòng tới lúc nàng kia đâm một kiếm chỉ là một chớp mắt nhưng cũng đã kinh động tới rất nhiều người, bên ngoài tiếng nói ồn ào đang hướng phòng tắm lao tới.
Lúc này bên ngoài phòng tắm bỗng nhiên yên tĩnh lại, cả đám đệ tử Đan Nguyên Cung cùng nhau đồng thanh nói:
"Tham kiến Ngọc Huyền chân nhân!"
Ngọc Huyền chân nhân nói: "Mọi người chớ ồn ào nữa, mau về nghỉ ngơi đi, việc này ta sẽ xử lý.”
Các đệ tử Đan Nguyên cung mặc dù trong lòng có nghi ngờ nhưng mà mệnh sư khó cãi nên đều tản đi hết. Đúng lúc này ánh trăng chớp động, Ngọc Tĩnh đã đứng ở ngoài phòng tắm, hướng Ngọc Huyền hỏi:
"Ngọc Huyền sư muội, có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?"
Nàng vừa mới hỏi đã bước tới phòng tắm, muốn xem có chuyện gì trong đó.
Ngọc Huyền chân nhân phất ống tay áo một cái, ngăn cản lối đi của nàng, nói: "Các vị chân nhân một lát nữa sẽ tới rồi sẽ xử lý chuyện này, nếu bây giờ sư tỷ đi vào thì có chút không tiện. Mời sư tỷ về nghỉ ngơi."
Ngọc Tĩnh ngạc nhiên, nhưng thấy Ngọc Huyền chân nhân có ý dàn xếp đành phải bất đắc dĩ quay đi. Trên mặt hiện lên sự không tình nguyện.
Ngọc Huyền chân nhân mặt lạnh như sương bước vào trong phòng tắm. Nàng trực tiếp đẩy đi vào trong cửa phòng, khi sắp chạm vào cánh cửa, thì thân hình lập tức xuyên qua cửa gỗ.
Lúc này nàng kia đã chổng đỡ với viên ngọc được một lúc, nhưng hiện giờ đã hết lực, phải lui về phía sau.
Hiện giờ nàng không còn một chút sức lực nào, toàn thân đầy thủy châu trong suốt, không biết là mồ hôi hay nước tắm.
Nàng vịn lấy mấy tấm ván gỗ đứng thở dốc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, sắc bén vô cùng, sát ý càng lúc càng thịnh.
Kỷ Nhược Trần nằm bẹp trên mặt đất không thể động đậy, cũng đang nhìn nàng. Trên mặt hắn toàn là sự bất đắc dĩ cười khổ.
Cô gái kia cho dù là vóc người, hay tướng mạo đều vô cùng xinh đẹp. Từ khi sinh ra và lớn lên tới giờ, đây là lần đầu tiên Kỷ Nhược Trần thấy thân thể nữ nhân, huống chi lại là một thân hình mỹ lệ như thế này, mặc dù bên hông còn đau đớn nhưng vẫn có chút ngây người.
Nàng kia thấy Kỷ Nhược Trần như vậy lại càng giận dữ, hoàn toàn không có ý che thân thể mà chỉ nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, cố hết sức đề tụ chân nguyên, chuẩn bị cho tên dâm tặc to gan này một kích trí mạng.
Nhưng mà trên đầu Kỷ Nhược Trần vẫn còn viên ngọc nhỏ giống như đang giễu cợt nàng không tự lượng sức mình.
Ngọc Huyền chân nhân đi vào bèn trong, đầu tiên là thấy tình cảnh bất động, Kỷ Nhược Trần quần áo đã cởi một nửa, trông như muốn bổ nhào vào nữ tử. Nàng thấy vậy thì hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt lạnh hiện sương.
Nàng kia lúc này thấy Ngọc Huyền chân nhân đến, liền cuống quít thi lễ một cái, trong đôi mắt nàng đẫm lệ, nói:
"Ngọc Huyền sư tổ! Khi đệ tử tắm rửa thì tên dâm tặc vô sỉ này đột nhiên xông vào, muốn phi lễ! Đệ tử đang muốn đánh chết hắn tại trận nhưng mà tên dâm tặc này có pháp bảo lợi hại, sư tổ đến thật đúng lúc. Kính xin sư tổ chủ trì công đạo!"
Lúc này viên ngọc đang lượn lờ quanh người Kỷ Nhược Trần lại tự động bay trở lại bên hông của Ngọc Huyền chân nhân, ghép vào một cái ngọc bội. Nữ tử tên là Hoài Tố kia không ngờ viên ngọc đó lại của của Ngọc Huyền chân nhân, nhất thời ngây người.
Ngọc Huyền chân nhân giơ tay một cái, đống quẩn áo tự động bay về phía nữ tử kia, nói:
"Hoài Tố, con mặc quần áo vào trước, các vị chân nhân sắp tới, con trần truồng như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Hoài Tố tiếp nhận xiêm y, đang muốn mặc vào chợt thấy dâm tặc vẫn trơ mắt nhìn thân thể của mình như cũ. Không cần nói cũng biết là hắn đang muốn nhìn mình mặc quần áo. Hoài Tố giận dữ, bất chấp việc không mặc quần áo, cành cây lại đâm tới chỗ Kỷ Nhược Trần.
Thế đi của cành cây kia cực kỳ mãnh liệt nhưng chỉ đi tới nửa đường đã "rắc" một tiếng, hóa thành một hỏa cầu sáng rực rồi biến thành tro tàn. Sau đó ... có một bức tường vô hình hiện lên, nữ tử kia xông thẳng vào chỉ cảm thây trời đất xoay tròn, váng đầu hoa mắt.
"Hoài Tố! Ngươi cãi sư mệnh ư?" khẩu khí của Ngọc Huyền chân nhân đã trở nên nghiêm khắc.
Hoài Tố cả kinh đành nén phẫn nộ, xoay người vội vã mặc xiêm y vào. Nàng vừa phủ thêm ngoại bào thì trong phòng tắm vân vụ hiện lên. Ngọc Huyền chân nhân chậm rãi bước ra.
Trong đám mây, Cảnh Tiêu, Tử Vân, Thái Ẩn... các vị chân nhân theo nhau mà đến. Trong khoảnh khắc, tám vị chân nhân đều đến đông đủ. Cái phông tắm nho nhỏ này dường như không chứa nổi nữa rồi.
Hoài Tố ngàn vạn lần không nghĩ tới tên dâm tặc này lại có thể làm cho tám vị chân nhân cùng tới.
Lúc đầu nàng không muốn giết người, thầm nghĩ chỉ đâm trọng thương tên dâm tặc, bắt lấy hắn rồi chuyển cho tông trưởng ở Đan Nguyên cung xử lý. Nhưng mà trong môn quy của Đạo Đức tông có nghiêm cấm chuyện dâm tà cho nên người tu đạo trong tông đâu có việc dâm tà nào?
Chuyện phá vỡ phòng tắm, ngang nhiên phi lễ như ngày hôm nay thì Hoài Tố trước đây chưa từng nghe nói qua. Chỉ là trước đây không có, cũng không có nghĩa sau này cũng không có.
Nàng không ngờ rằng dâm án đầu tiên của Đạo Đức tông có chính nàng ở trong đó.
Lúc này Hoài Tố quần áo xốc xếch, hai chân để trần, vừa nhìn đã biết là mới mặc quần áo, trong khi Kỷ Nhược Trằn nằm bất động tại chỗ, nửa người xích lõa, chuyện gì xảy ra chắc không nói cũng có thể biết.
Luận tuổi tác, chức vụ thì Tử Dương chân nhân là lớn nhất. Hắn lặp tức trầm giọng hỏi:
"Nhược Trần, có chuyện gì xảy ra?"
Kỷ Nhược Trần hữu khí vô lực thưa một tiếng: "Sư phụ... Đệ tử oan uổng!"
"Oan uổng? !" Hoài Tố căm tức nhìn Kỷ Nhược Trần, quát lớn:
"Ngươi phá cửa sổ mà vào, ngang ngược phi lễ ta vậy mà còn nói oan uổng hay sao?
"Hoài Tố!"
Ngọc Huyền chân nhân lại quát một tiếng, không cho nàng nói tiếp, sau đó nói: "Có các vị chân nhân ở đây, có chỗ cho ngươi nói chuyện hay sao? Ngươi đi ra ngoài, khi nào có chuyện ta sẽ tìm ngươi."
Hoài Tố ngạc nhiên, nói: "Thế nhưng..."
Ngọc Huyền chân nhân lại quát một tiếng "Đi ra ngoài!", hiển nhiên nàng đã thật sự nổi giận.
Hoài Tố sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời đành phải rời khỏi phòng tắm.
Hoài Tố trong lòng ủy khuất, mình là người chịu khổ bị phi lễ vậy mà các vị chân nhân lại chẳng hỏi tới câu nào, chỉ hỏi tên dâm tặc kia, thậm chí còn không cho nàng ở đây.
Việc này không phân rõ trắng đen tại trận, chẳng nhẽ lại để cho tên dâm tặc kia nói bậy hay sao?
Hoài Tố bình thường được Ngọc Huyền chân nhân yêu thích, lúc này đột nhiên gặp đại biến, lại phải chịu ủy khuất rất lớn liền chạy thẳng về phòng, đóng chặt cửa, ở bên trong khóc lớn.
Hoài Tố đi rồi, trong phòng tắm trờ lại yên tĩnh. Tử Vân chân nhân thở dài một tiếng, lấy một cái bình đen nhỏ, nói:
"Xương sống của Nhược Trần đã bị gãy, trước tiên cứ nối lại cho nó rồi hỏi cũng không muộn!"
Dứt lời, Tử Vân chân nhân mở bình nhỏ lấy ra ba giọt nước nhỏ lên lưng của Kỷ Nhược Trần. Khi giọt nước rơi vào người, lập tức thấm vào trogng da thịt, đồng thời cả người Kỷ Nhược Trần trở nên xanh lét, thậm chí trên lưng còn bốc lên một luồng sương trắng.
Thời gian chỉ như nháy mắt, Kỷ Nhược Trần đã bò dậy được. Lúc này hắn vừa muốn thi lễ nhưng cũng muốn chỉnh lại quần áo nên chân tay luống cuống vô cùng.
Các vị chân nhân cũng không giục, đợi hắn chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi Tử Dương chân nhân mới nói:
"Nhược Trần, có chuyện gì xảy ra? Vì sao con tiến vào trong phòng tắm của nữ đệ tử Đan Nguyên cung? Vì sao lại quấy nhiễu sự thanh tu của các vị chân nhân? Mau nói rõ ràng cho ta biết!"
Kỷ Nhược Trần quỳ rạp xuống đất, nói: "Đệ tử thật sự là bị kẻ xấu hãm hại. Bởi vì có nguy hiểm tới tính mạng, cho nên mới quấy rầy các vị chân nhân..."