Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 0: Tiết tử
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Thiên địa liệt
Trời xanh trong vắt một màu, Chân Lăng sơn mạch núi non trùng điệp, tựa như trăm vạn thanh kiếm sắc bén chọc thẳng trời xanh, biến những đám mây trắng đang bay ngang qua thành nhưng con phi dương ào ào chen lấn buộc phải vút lên cao. Trong ánh nắng chói chang của giữa trời thu, núi non sừng sững được sơn phết vàng rực một màu, khiến nó càng thêm hùng vĩ, hiểm trở.
Khắp dãy núi lá đỏ như ươm, từng tầng lớp cây rừng bị cuồng phong đưa đẩy khiến chúng dường như đang cuốn giữa từng lớp ba đào, vừa như ngập chìm trong biển lửa, chập chờn bùng tắt. Trên sườn núi, cỏ bị gió thổi đung đưa không ngớt. Chúng trải dài cho đến tận bình nguyên, nhìn nghiêng nghiêng trông như những lớp sóng hung dữ giữa biển khơi.
Trong lớp cỏ cao không ngớt dao động dưới chân núi kia ẩn hiện những đại kỳ nhìn không ngớt mắt, đón gió bung ra, vô số chữ "Cơ" thêu vàng chóe lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời.
Long Thú rít dài, Cơ Viễn Huyền ngang nhiên ngồi ngất ngưỡng trên Thanh đồng chiến xa, tay áo phất phơ, nâng Thiên Lý kính nhìn về phương Bắc.
Cách ngoài mười dặm, bụi mù bốc lên cuồng cuộn, tiếng người kêu giết, tiếng nghiến răng, tiếng thú gầm, tiếng cụng đầu... giao nhau đinh tai nhức óc, vang vọng khắp trời cao. Trong cái khối nhập nhằng không ngừng di động đó, không biết có bao nhiêu kỵ binh đang quất ngựa phóng tới như gió cuốn.
Ngưng thần nhìn kỹ, sẽ thấy được cờ xí chập chùng, đao kích như rừng, đại quân đang tiến tới như sóng cuồng ấy ẩn ẩn hiện hiện, tuy đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhưng thế trận chỉnh tề, biến hóa theo lề lói.
Chạy trước đội quân ấy là vài trăm Đồng giáp chiến sĩ vang danh của Thổ tộc. Họ đang cưỡi trên những con Thanh Tê thú[1], cầm ngang cờ xí, sớm đã không thành đội ngũ gì. Ở phía sau, tên nỏ bắn theo như mưa, loạn thạch tung hoành, khiến cho lớp chạy trước không ngừng có kẻ kêu thảm rủ mình rớt xuống đất, rồi bị quần thú đạp thành đống thịt bầy nhầy, hoặc bị địch quân đuổi theo sau dùng loạn thương đâm chết... Cảnh tượng xảy ra khủng khiếp đến nỗi không thể dùng lời nào mà tả cho hết được.
Chợt có tiếng đàn buồn bã quỷ quái cất lên cao vút như phá tận tầng mây, làm người nghe ong ong màng nhĩ, khiến bọn Thanh Tê thú như đột nhiên phát cuồng, không ngừng kêu thảm, rùng rùng chạy loạn, khiến các Thổ tộc kỵ binh đua nhau rớt xuống đất.
Ba nghìn Thanh tê thiết kỵ trong chốc lát đã bị Thủy yêu giết cho không còn manh giáp, thua trắng cả mắt.
Nghe tiếng đàn đó, đại quân Thổ tộc dưới Chân Lăng Sơn vốn nghiêm chỉnh, vững vàng như tường đồng vách sắt bỗng trở nên đại loạn. Sư tử, hổ, long thú đua nhau kêu rống vang trời, hàng trăm thớt long mã mất hết can đảm, phát cuồng phá trận phóng ra.
“Băng Giáp Long Cân Tranh!” Cơ Viễn Huyền lạnh cả người. Lão yêu Bách Lý Xuân Thu này quả nhiên cũng đã đến rồi! Thần sắc bất động, y trầm giọng quát: “Bịt tai, khởi trống! Ai mà động đậy bậy bạ, vô luận là người hay thú, giết không tha!”
Vừa dứt lời, trống trận nổi lên dồn dập, tiếng hò hét cất lên vang trời, các chiến sĩ Thổ tộc đang mất tinh thần giờ gượng cất đao lên, kềm chặt long mã đang kêu hí không ngừng, ráng sức vỗ về chúng.
Các quân sĩ còn lại xé quần xé áo bịt kín tai mắt thú cưỡi, rồi giương cung chỏi kích, tập trung tinh thần chờ hiệu lệnh của Hoàng đế là triển khai cuộc đại chiến thống hận đòn thù với Thủy yêu.
Cơ Viễn Huyền nheo mắt, tinh quang lấp lóe. Sắc mặt y không hề động đậy, nhưng lòng lại đang bồi hồi theo từng nhịp trống trận khua dồn.
Sau kỳ Bàn Đào đại hội vào tháng sáu trước, thiên hạ phân liệt, Thánh nữ của Thủy tộc Ô Tư Lan Mã phát động công kích trước, liên hợp 21 thành trong Thủy tộc phản kháng lại Chúc Long, lại cùng Thổ Tộc, Kim Tộc, Long Tộc và Viêm Đế Liệt Viêm của Bắc Hỏa tộc kết thành đồng minh, triển khai thánh chiến.
Chỉ trong vài tháng, phong ba khói lửa nổi lên khắp Đại hoang, đao binh loạn đả, nơi nào cũng có. Trên Đông hải, liên minh giữa Long tộc và Thủy, Mộc liên tiếp đại chiến khiến mặt biển tang thương. Hỏa tộc hai phương nam bắc đối nhau giằng co, như lửa với khói... Tuy nhiên, chiến trường khốc liệt nhất lại phát sinh ở Trung thổ.
Sau Côn Lôn hội, tuy nguyên khí của Chúc Long bị tổn thương nặng, nhưng trong Thủy tộc có nhiều người tài trí, nên không hề suy suyễn gì, lại còn mở rộng chiếm cứ được một khoảng cương vực rộng lớn xung quanh. Bộ hạ của y bao gồm Yến Trường Ca và Bát Đại Thiên Vương chia thành hai quân đoàn, thế như phá trúc, ngang nhiên đánh vào đất của Thổ tộc, đi đến đâu giết tận cướp sạch đến đó, khiến cho sinh linh đồ thán.
Cơ Viễn Huyền đích thân xuất ra hơn nghìn chiến xa, năm vạn đại quân, cùng nhau kéo lên đất bắc, đến ngày hôm nay thì chạm mặt Bắc tiên quân đoàn. Không ngờ khi đại quân bản bộ của mình còn chưa nghênh địch, thì cánh quân tiên phong cưỡi Thanh tê thú nhanh nhẹn linh hoạt mới vào trận đã tan, tử thương không còn một mống.
Gió mạnh thổi tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, mới ngửi đã muốn ói.
Cơ Viễn Huyền lòng đau như cắt, hạ Thiên Lý Kính xuống, nhạt giọng nói: “Bắc Tiên Yến Trường Ca quả nhiên là danh bất hư truyền. Hèn gì chỉ trong mười lăm ngày ngắn ngủi đã tung hoành nghìn dặm, đoạt luôn bảy thành, như đi vào chỗ không người...”
Dừng lại một chút, y từ tốn quét mắt nhìn chúng tướng vây quanh, rồi đột nhiên nói: “Đường đường là thổ tộc của ta, trong hàng trăm vạn nhân lang anh hào, không có ai có thể phất cờ ngăn gió hay sao?”
“Bệ hạ!” Thái Phùng không còn nhẫn nại được nữa, cưỡi trên lưng Thương Điện Bạch hổ chuyển thân tiến tới trước, ôm quyền nói to: ‘Thái Phùng nguyện lãnh ba ngàn Hổ kỵ binh, lấy đầu Yến Bắc Tiên về phục mệnh!”
Hoàng Mãnh, Bao Thừa và chúng tướng cũng không chịu kém, cùng tranh nhau bước lên xin được xuất trận.
Cơ Viễn Huyền trầm giọng nói: “Trong trận chiến tại Ỷ đế sơn năm mươi năm trước, Tiên đế đã chịu mối nhục lớn, rất tiếc chưa kịp báo cừu tiết hận, thì đã bị gian kế của Thủy yêu hảm hại, nuốt hận chết thảm. Quả nhân hôm nay ngự giá thân chinh, nếu để bại về tay Thủy yêu một lần nữa, thì còn mặt mũi nào mà diện kiến tiên đế thần minh, mặt mũi nào mà gặp phụ lão hương thân của Thổ tộc? Chiến dịch này quan hệ đến vinh nhục của đất nước, thắng phụ phải tính đến toàn cục, không thể lỗ mãng làm liều, chúng khanh hãy kiên nhẫn đừng vọng động.”
Lời vừa phát ra, mọi người lập tức yên tĩnh, trên mặt lộ nét bi thương xen lẫn căm phẫn.
Năm 539 Đại hoang, em gái của Hắc đế là Ba Mẫu tiên tử tư thông cùng trưởng lão Công Tôn Trường Thái của Thổ tộc, hạ sinh một con trai, nhưng bị trục xuất khỏi Thủy tộc, từ đó dẫn đến cuộc đại chiến suốt tám tháng trời giữa hai tộc. Dưới sự chỉ huy của Chúc Long, Bát Đại thiên vương của Thủy tộc, Yến Trường Ca cùng bốn đại quân đoàn kéo rốc hết toàn quân đánh bại chín vạn đại quân do Hoàng đế đích thân đốc suất tại dưới Ỷ Đế sơn.
Từ đó, nguyên khí của Thổ tộc tổn thất nặng, thương vong rất thảm, mất đến hai mươi tám đại tướng. Nếu không có Thần đế kịp thời dấn thân điều đình, đại quân của Thủy tộc đã sớm kéo rốc đến Hoàng Long, đánh thẳng vào Dương Hư Thành.
Cuối cùng, Thổ tộc ngoài việc cắt đất cầu hòa, còn bị bức đem Công Tôn Trường Thái vốn được quốc dân vô cùng yêu mến đem ra vấn tội, cách chức, vào tống giam vào vực sâu. Điều này làm cho toàn tộc cảm thấy vô cùng sỉ nhục, không hề muốn đề cập đến.
Hiện giờ, chúng tướng chợt nghe nhắc lại điều này, thù cũ hận mới bốc tận lên đỉnh đầu, lửa giận ngùn ngụt tỏa ra khắp nơi.
Cơ Viễn Huyền nhíu mày, liếc nhìn Vương Hợi đang đứng im lìm bên cạnh chiến xa, trầm ngâm hỏi: “Vương tướng quân, trong danh tướng của bổn triều, duy chỉ có khanh là đã từng giao thủ với Yến Trường Ca. Tri kỷ tri bỉ, trong tình huống hôm nay, khanh có cao kiến gì?” Mọi người đua nhau quay sang nhìn Vương Hợi.
Cao thủ của Thổ tộc tuy không nhiều như bốn tộc khác, nhưng đều là hàng danh tướng, hành quân đánh trận chỉ có Thủy tộc mới có thể bì. Hiện thời, mãnh tướng của họ nhiều như mây, trong đó có Vương Hợi, Thường Tiên là những người rất giỏi về mưu kế, lại kiêu dũng thiện chiến.
Vương Hợi nguyên là thân tín của Cơ Tu Lan, vô cùng trung thành, trước đây đã từng phụng ý chỉ xuất lãnh đại quân Thổ tộc bao vây Linh Sơn, muốn dồn Cơ Viễn Huyền vào chỗ chết. Nhưng đến khi Hoàng đế phục sinh, Cơ Viễn Huyền bình loạn thành công, Ứng Long và những người khác đua nhau lãnh binh theo về, chỉ có mình y là thà bị trói làm tử tù, chứ không thèm quy hàng.
Sau khi Cơ Tu Lan chết đi, y đã vài lần liều mình tự vẫn, đều được Cơ Viễn Huyền đích thân cứu sống. Lòng thành đến như thế, mà vàng đá vẫn chưa khai. Tới khi tận mắt thấy Hoàng đế tân nhiệm khoan hậu hiền minh, lại không kể gì đến mối hiềm khích lúc trước, lấy gia lễ mà đối với mình, thăng quan tấn tước, Vương Hợi cuối cùng cảm động, thề tử quyết trung.
Trong cuộc bắc chinh lần này, Vương Hợi tự biết thân phận của mình, nhất mực cẩn thận chu toàn mọi việc, không dám có lời thừa. Lần này nghe Hoàng đế hỏi tới, lông mày hình chữ bát trắng như cước khẽ nhíu lại, hắng giọng vài tiếng, mới từ từ đáp: “Bệ hạ, Bát bộ thú kị dưới trướng Yến Trường Ca đều là chọn từ mãnh thú hung liệt ở Bắc Hải rồi huấn luyện mà thành, rất thiện về dã chiến. Trước mắt, bọn đang dẫn đầu chẳng qua chỉ là ba bộ Tao Hoàng (hay Duệ Câu[2] một giống ngựa sắc lông trắng vàng, chạy rất nhanh, là một loại danh câu trong truyền thuyết), Bạch Bác, La La Hổ, năm bộ khác vẫn còn đang ẩn tàng ở phía sau, hoặc vòng qua hướng khác, chưa hề phát lực. Lại có thêm “Vạn Thú Cô Cương” Bách Lý Xuân Thu áp trận, sức mạnh quả thật là khó mà đoán định...”
Bọn Hoàng Mãnh khẽ biến sắc, Thái Phùng vội cười ha hả, nói: “Vương tướng quân sao lại nâng cao chí khí của địch nhân mà hạ thấp uy phong của quân ta thế! Chiếu theo lời của ngài, chẳng phải là chúng ta nên xuôi theo gió cuốn, bỏ khí giới đầu hàng hay sao?”
Gương mặt gầy giơ xương của Vương Hợi không hề biểu lộ vẻ gì, ánh mắt trắng xám chỉ hướng về Cơ Viễn Huyền, cất giọng bình thản: “Bệ hạ, lấy sở trường đánh sở đoản là phép tắc hàng đầu của binh gia. Chúng ta quyết chiến với Bắc Tiên quân đoàn trên bình nguyên này là lấy sở đoản đối với sở trường, nhất định sẽ bị diệt vong. Theo ý thần, nên lập tức hạ lệnh lui quân hai mươi dặm, tránh đi ngọn gió đầu...”
Chúng tướng ào ào phản đối, ồn ào như ong vỡ tổ.
Vương Hợi không hề quan tâm, điềm nhiên nói tiếp: “Xuôi về phương nam hai mươi dặm chính là Phi Xà hạp, đất đá lởm chởm, sơn cốc bó hẹp, chờ cho bọn chúng đuổi theo ta vào cốc, chúng ta sẽ quay lại đánh rát. Đến lúc đó, ngõ hẹp gặp nhau, kẻ dũng thì thắng, dù cho Bắc tiên Bát bộ có mang bao nhiều thú kị đi chăng nữa, cũng đều vô dụng.”
Nghe tới những lời cuối, vẻ mặt giận dữ của chúng tướng liền giảm bớt, biết rằng lời y có chút đạo lý. Tiếng ồn ào dần tắt, mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía Cơ Viễn Huyền.
Cơ Viễn Huyền trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu nói: “Kế sách của Vương tướng quân tuy là ổn thỏa, nhưng hai bên giao chiến, sĩ khí phải tính tới hàng đầu. Yến Trường Ca tung hoành ngàn dặm trong nửa tháng nay, thiên hạ chấn động, nếu như quả nhân lúc này lâm trận thối lui, chỉ sợ quân tâm tan tác, biết đâu chưa kịp lui đến Phi Xà hạp đã bị thiết kỵ của Bắc Tiên đạp nát thành phấn rồi.”
Vương Hợi còn muốn khuyên can, Cơ Viễn Huyền đã khoát tay cương quyết bảo: “Vương tướng quân, lần này trước khi thân chinh, quả nhân đã thỉnh mười đại vu sư đoán việc cát hung, đều ra quẻ đại lợi. Vũ La Tiên Tử còn đặc biệt thỉnh vấn thiên thần, toán định rằng nếu gặp Thủy yêu dưới Chân Lăng sơn tất sẽ đại lợi. Như vậy, thiên thời- địa lợi - nhân hòa chúng ta đều tận chiếm, không cần phải nghĩ nhiều.”
Chúng tướng nghe thế vô cùng mừng rỡ, đồng thanh hô: “Bệ hạ thánh minh, trời có hoàng thổ!”
Vương Hợi thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Hiệu giác ngân dài, trống trận đánh dồn, đại quân Thủy yêu càng lúc càng kéo đến gần, khoảng cách hai bên còn không quá bảy dặm. Thông qua Thiên Lý kính, gương mặt của bọn kỵ binh đi đầu hiện rõ mồn một.
Cơ Viễn Huyền ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên trời, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười lạnh không dễ gì phát giác, hét to: “Tam quân tướng sĩ nghe lệnh!” Tay phải y đồng thời rút Quân Thiên Kiếm đánh “soảng” một tiếng, chỉ thẳng lên trời xanh.
Toàn quân la hét vang trời, một đạo ánh sáng vàng từ Quân Thiên kiếm bùng ra, trời không nổ dồn, tiếng gầm thét như sấm, hóa thành một con quái thú cực lớn, đầu rồng, một sừng, mình hưu, chân ngựa, đuôi sư tử, ba con mắt đỏ chạch như huyết, toàn thân lửa cháy phần phật.
Cơ Viễn Huyền xoay người phóng vút lên cao, đáp người cưỡi lên Tam nhãn Kỳ lân thú, quét mắt nhìn ba quân, hai mắt tràn lửa hận, cất cao giọng quát: “Các con cháu anh hùng của Thổ tộc, năm mươi năm trước, cái đại nhục dưới Ỷ đế sơn các ngươi quên được không? Bốn tháng trước, thâm cừu đại hận của Thánh nhân Hoàng đế bị hại, các ngươi quên được không? Suốt nửa tháng nay, cha mẹ anh em bị giết sạch, tỷ muội vợ con bị lăng nhục, nhà cửa cố hương bị thiêu thành tro bụi.... Tất cả những điều này, các ngươi có quên được không?”
Sau mỗi câu hỏi của y, đại quân của Thổ tộc đều phát xuất tiếng thét bài sơn đảo hải: “Không thể quên!” Tiếng sau cao hơn tiếng trước, đợt này lớn hơn đợt kia, đến lúc tối hậu, quân tình phấn khích tột cùng, cất giọng đinh tai nhức óc.
Cơ Viễn Huyền cao giọng thét: “Thù nhà nợ nước, bất cộng đái thiên! Hôm nay không báo, chờ đến bao giờ? Cơ Viễn Huyền ta hôm nay phát thệ với tiên tổ thần minh, nếu như không ở dưới Chân Lăng Sơn này giết tận Thủy yêu Bắc Tiên, thề không làm người!”
Nói đến những lời cuối, toàn thân liền hiện hào quang, chân khí cổ vũ, cưỡi Tam nhãn Kỳ Lân phóng vụt lên không. Thần kiếm trong tay hiện hào quang tung hoành như hồng hà giữa thiên không, nghiêng nghiên phất về hướng đại quân của Thủy Yêu.
Ánh dương quang chiếu sáng khắp người y, kim khôi đồng giáp, phong thần ngọc lãng, uy phong lẫm lẫm như thiên thần, khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn.
Ba quân sĩ khí đại chấn, gầm rống như điên, trống trận tùng tùng, dưới sự dẫn đầu của y từ từ tỏa khắp núi đồi, giống như từng dòng thác lũ cuốn về phía Thủy Yêu.
Vạn thú chạy cuồng, tên bay nườm nườm, hàng trăm chiếc Thạch xa tranh lượt đầu bằng việc bắn ra hàng loạt khối đá khổng lồ, khiến chúng như vẫn thạch sao sa, thi nhau rơi tới tấp xuống đất.
Nhóm quân đi trước nhất của Thủy yêu là Tao Hoàng lập tức người té ngựa đổ, kêu thảm vang trời.
Trong tiếng kêu la chém giết ấy lại cất lên tiếng đàn hung liệt quỷ dị, giống như trận cuồng phong cuốn mù gió cát, đất trời âm u.
Bắc Tiên quân đoàn thú rống như cuồng, đang loạn cào cào dừng hẳn lại, chợt khôi phục lại trật tự, dưới sự chỉ dẫn của tiếng đàn, hai cánh dâng lên, xốc tới như điện, mạo hiểm đội tên chống đá mà ngang nhiên tiến tới.
Đột nhiên có tiếng “Á… á…” nổi lên dồn dập, từ phía bắc chợt vọt lên một đám mây đen kìn kìn, che tối bầu trời, cuốn rốc về phương nam.
Cơ Viễn Huyền ngưng thần nhìn kỹ, lòng thầm rúng động, đám hắc vân đầy trời không bờ không bến ấy chính là xuất phát từ hàng vạn hung cầm phi thú, số lượng thì đông, khí thế lại hung mãnh, so với số đã từng nhìn thấy ở Hàn Hoang quốc còn đông hơn nhiều!
Y lập tức phất Thanh Đồng đại kỳ, khiến nó đón gió bay phần phật, rồi hét lớn: “Phi thú quân xuất chiến! Thắng bại tồn vong là trong giờ khắc này, thà bị chém rụng đầu lâu, quyết không lùi nửa bước!”
Bao Thừa ứng tiếng tuân lời, cưỡi trên Huyễn chỉ Giác trự thú đột nghiên xuất hiện, suất lãnh ba ngàn phi thú quân phóng vụt lên không tiến tới, thế như thiểm điện.
Phi Thú quân chính là tinh anh từ nghìn chọn một trong quân đội Thổ tộc, lại được các tướng quân luân lưu huấn luyện, rất mực tinh nhuệ. Bọn họ ngồi trên phi thú vốn cũng được tuyển lựa với tỷ lệ cực kỳ gắt gao, từ hàng nghìn linh thú vô cùng hung mãnh mới chọn ra một, rồi kinh qua thêm huấn luyện bồi dưỡng, hăng máu hiếu sát, gặp được bọn hung thú bay đầy trời, chẳng những không hề sợ sệt chút nào, ngược lại liền kích khởi hung tính cuồng bạo của chúng.
Nhìn từ xa xa, quân hai bên như đợt sóng cuồng cuốn vào nhau, càng lúc càng gần, khoảng cách chỉ còn ba dặm, kinh thiên đại chiến sắp sửa nổ ra.
Đương lúc ấy, đột nhiên một tiếng “Oành ùng” cực lớn vang lên. Nó giống như sấm nổ giữa ban ngày, động núi chuyển đất, toàn bộ đất trời đột nhiên kịch liệt chấn động liên hồi.
Bụi mù cuồn cuộn, đất đá tung bay, bình nguyên mà Bắc Tiên quân đoàn đang hành quân sáp chiến chợt nứt toát ra một vực sâu dài hẹp, phảng phất như từ trong lòng đất chợt há ra một cái miệng khổng lồ âm sâm, cứ chọn người mà hút lấy!
Gần nghìn kỵ binh của Thủy tộc dẫn đầu không kịp phòng tránh, lập tức cả người lẫn thú lạc vào trong vết nứt, kêu thảm liên hồi.
Kỵ binh ở phía sau đua nhau dừng cương quay lại, nhưng thế đất nứt quá mau, trong nhất thời sao có thể dừng lại được? Quần thú phía sau ào ạt chạy tới, không ngừng đụng cuốn vào kỵ binh ở phía trước. Tiếng kêu kinh hoàng, tiếng thú rống, tiếng giáo mác chạm nhau... liên miên không dứt. Tất cả họ hoặc văng bắn vào vực sâu, hoặc quay cuồng lại thành một đống rồi lăn xuống vực, loạn thành một đoàn.
Cơ Viễn Huyền đang ở trời cao, nhìn mọi việc rõ ràng. Vết nứt sâu hoắm kia vừa khéo vây vòng ngang phía trước của đại quân Thủy tộc, từ đông sang tây nhanh như tia chớp, khoảng cách với đại quân của mình chỉ khoảng hai dặm, liền không chần chờ gì nữa, giơ cao Bạch Hủy hiệu giác, cao giọng thét: “Tam quân dừng lại, lập tức triệt thoái!”
Lời chưa kịp dứt, một trận “lặc lặc lặc” điếc tại vọng lên, vết nứt sấu hoắm đó lập tức nở rộng ra, trong chốc lát đã giản nỡ hơn mười dặm, càng nở càng lớn, đồng thời cuốn về phía hai bờ nam bắc, mở ra hàng vạn vết nứt, liên kết chi chích với nhau, giống như mắc lưới nhện, cấp tốc phá diệt.
Thổ tộc chúng tướng ngộ biến không loạn, ngự thú quay người, múa may chiến kỳ, dẫn đầu các bộ quân đoàn, cùng nhau quay đầu, rồi mở hết tốc lực rút chạy như điên.
“oanh!”
Cùng lúc đó, các vết nứt ngoằn nghèo như mạng nhện chợt phún lên một luồng hào quang sáng chói, rồi toàn bộ vùng đất rộng lớn ấy đột nhiên sụp xuống lồng đất!
Vạn thú kinh sợ rống cuồng, Thủy tộc đại quân hỗn loạn bất kham, kêu thảm thét cuồng, liên tiếp rơi sâu vào lòng đất.
Trong cơn hỗn loạn, hơn ngàn Dực long thú kỵ binh phóng vút lên trời, nhưng động tác có hơi chậm một chút, nên nếu không bị đá to đá nhỏ bắn trúng nhất mệnh ô hô, thì cũng bị chân tay dài, đuôi lớn của bọn mãnh long hung thú cản trở bó buộc, rốt cuộc cùng bị cuốn hút vào trong vực sâu không đáy.
Trong nháy mắt, toàn bộ vùng đất rộng lớn tàn tành mây khói, ngay cả dãy Chân Lăng Sơn nguy nga tráng lệ, chập chùng liên tiếp núi đồi là thế mà cũng ầm ầm sụp đổ suống như những tháp than bùn.
Bụi đất cuồn cuộn như cái nấm lớn bốc lên trời cao. Trong khoảng mười dặm chẳng thấy được gì. Chợt hàng vạn đạo ánh sáng phá không bắn lên tung tóe, rồi chuyển thành lửa nóng đùng đùng, bốc lên cao hàng trăm trượng, giơ nanh múa vuốt, biến toàn bộ khoảng trời xanh đỏ chạch một màu.
Bị vầng hỏa diệm ngút trời bao vây nuốt chửng, hàng vạn hung cầm phi thú kinh hoàng bay loạn, tả xung hữu đột, kêu rú thảm thiết, rồi rụng xuống như mưa, mùi xú khí theo gió bay đi vô cùng khó ngửi.
Tiếng ỳ đùng liên miên không ngớt. Đại quân Thổ tộc không dám chần chờ, liều mạng giục thú chạy trối chết, đất đá phía sau không ngừng sụp xuống, lửa đỏ bắn lên, hàng trăm Long mã kỵ binh chạy không kịp lập tức tiêu tan không còn hình tích.
Đại quân rút đi như đợt cuồng triều, chạy một mạch hơn mười dặm, nghe tiếng ỳ ùng càng lúc càng nhỏ, mới từ từ chậm lại dần.
Quay đầu nhìn lại, Chân Lăng Sơn mạch vốn nguy nga tráng lệ đã trở thành bãi đất bằng, bụi đất đầy trời, khói đen mù mịt. Nó giống như đám mây đen cuộn xuống mặt đất, ẩn trong đó có từng đạo hỏa quang đỏ hồng, thật lâu sau không hề tán đi.
Chúng quân sĩ của Thổ tộc trợn mắt lè lưỡi, sự kinh hoàng còn chưa hết, nên chẳng nói được câu nào. Tuy trong đám vân vụ đó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều rõ ràng hiện ra trước mắt: cái gọi là “Thủy tộc đệ nhị quân đoàn”, xưng là Bắc Tiên bát bộ thú kỵ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mai táng dưới đất của Thổ tộc!
Ở cao trăm trượng trên không trung, cuồng phong rú rít, Cơ Viễn Huyền cưỡi lên Kỳ Lân đạp mây quan sát, ẩn ước có thể thấy được một cái động cực lớn có đường kính hơn hai mươi dặm, cao gần ngàn trượng, vách đá đen tuyền, giống như đao chém mà thành, sâu không thấy đáy, trong hốc đó mây khí vần vũ, ánh sáng chớp lóe, vừa đẹp vừa khủng bố.
Y từ từ thở dài một hơi, hạ Thiên Lý Kính xuống, hai mắt thoáng qua một thần tình cổ quái, không biết là vui hay là sợ.
Bên cạnh đó, Bao Thừa, Hoàng Mãnh cùng chúng tướng cũng ngự thú vây quanh, đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh hãi vừa vui mừng, lát sau mới run giọng nói: “Bì Mẫu Khâu! Bệ hạ, Bì Mẫu Khâu tái hiện Đại hoang rồi!”
Đại hoang, năm 590, tháng 10. Hoàng đế suất lãnh đại quân kịch chiến với Thủy yêu ở dưới Chân Lăng sơn. Ngũ tộc ly tâm, thiên băng liệt. Bì Mẫu Khâu đã biến mất sáu chục năm nay, giờ đột nhiên xuất hiện tại nhân gian. Ngày này cách ngày Thần đế băng hà đúng bốn năm rưỡi.
[1]Nguyên văn là Thanh Hủy Thú. Con Hủy, tức là con tê giác. Sừng nó tiện dùng làm chén uống rượu, nên gọi là hủy quang 兕光.
[2] Một loại ngựa chạy rất nhanh trong truyền thuyết
|