Trương Tề là một thành viên của quốc gia Văn Vật cục, giờ phút này hắn đang ngồi trước máy tính phân tích niên đại của cụ thây khô mới được khai quật.
Mới vài ngày trước cụ thây khô được đào ra từ một tiểu sơn thôn, nghe nói cùng đào ra còn có một khối tảng đá đặt lên trên thây khô kia. Khối tảng đá kia có hình dáng gì thì Trương Tề chưa thấy qua, chỉ nghe nói trên tảng đá còn có khắc một ít phù văn kỳ quái. Nhóm chuyên gia đã tạo thành một tổ chuyên nghiên cứu phá giải phù văn trên tảng đá.
Tiểu sơn thôn kia có một cái tên thật cổ quái, Trương Tề cũng là lần đầu tiên nghe nói, giống như được gọi là Bất Lão thôn.
Bất lão? Trương Tề cười cười, nào có người thật sự trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng mơ mộng trường sinh bất lão mơ tới điên, kết quả còn không phải là vẫn chết sao.
Trương Tề nhu nhu huyệt thái dương, nhấc ly cà phê trên bàn uống một ngụm cho tỉnh táo, lúc này máy tính bỗng nhiên “ đích” một tiếng kêu lên. Trương Tề đang uống cà phê liền quay đầu nhìn lên màn hình máy tính, đột nhiên “ ách” một tiếng, toàn bộ ngụm cà phê trong miệng liền phun hết ra.
“ Ba vạn năm?” Một lão nhân tóc bạc trong tay cầm một phần xét nghiệm đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên.
Phía trước lão nhân có một người trung niên đang đứng, đang cung kính đứng một bên gật đầu.
Lão nhân không thể tin, hỏi: “ Có phải là máy tính có vấn đề?”
Người trung niên lắc đầu đáp: “ Chúng ta đã đổi qua mấy bộ máy tính khác nhau để phân tích, kết quả thí nghiệm đều biểu hiện ra cụ thây khô kia ít nhất phải có lịch sử ngoài ba vạn năm.”
“ Điều này không có khả năng!” Lão nhân cầm tờ xét nghiệm trong tay vỗ mạnh lên bàn kêu lên. Giây lát tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão nhân lại hỏi: “ Đã xét nghiệm thanh chủy thủ kỳ quái trên người thây khô kia chưa?”
Người trung niên gật đầu đáp: “ Đã có, dùng bạc trắng tạo ra, chẳng qua đó không phải chủy thủ.”
“ Nga?” Lão nhân ngạc nhiên nói: “ Đó là cái gì?”
“ Thứ kia gọi là toa, là một trong những pháp khí của đạo sĩ Mao Sơn phái.”
Lão giả cười lạnh nói: “ Vớ vẩn, đồ của Mao Sơn phái lại có thể xuất hiện trên một thây khô có ba vạn năm lịch sử?”
Người trung niên lại tiếp tục nói: “ Ngân toa cùng thây khô đã liên cùng một chỗ, giống như bị thạch hóa, chúng ta không dám tùy tiện lấy ra sợ hư hao thây khô. Cho nên đã tìm người của đạo gia tới nhìn xem, người của đạo gia nói thứ đó gọi là Đinh Hồn Toa, là pháp khí của Mao Sơn phái, một khi bị Đinh Hồn Toa đóng đinh thì hồn phách sẽ bị khốn bên trong cơ thể vĩnh thế không thể siêu sinh, cho nên Đinh Hồn Toa cũng là một loại pháp khí âm độc. Nhưng người của đạo gia nói Đinh Hồn Toa phải đóng vào thiên linh cái mới có tác dụng, cho nên vì sao Đinh Hồn Toa lại đóng vào tim của cụ thây khô này, bọn họ cũng không biết.”
Lão nhân cúi đầu, lẩm bẩm làu bàu nói: “ Mao Sơn phái hạ lớn bút tích như vậy, dùng bạc trắng chế thành cây đinh để đóng lên thi thể sao? Khối bạc trắng lớn như vậy, ở thời cổ đại cũng là một bút tài phú không nhỏ. Vì sao bọn họ lại đem đóng lên thi thể này?”
Người trung niên thấp giọng cười nói: “ Có thể là muốn làm trò mê tín thôi.”
Lão nhân sắc mặt âm tình bất định, sau hồi lâu lại nói: “ Nghiên cứu những phù văn trên mặt tảng đá đã có kết quả gì chưa?”
Người trung niên lắc đầu đáp: “ Còn đang nghiên cứu, tạm thời không có tiến triển.”
Lão nhân nhu nhu huyệt thái dương, cười khổ nói: “ Ba vạn năm? Nhân loại chúng ta chỉ mới có mấy ngàn năm văn minh, làm sao lại nhảy ra người của ba vạn năm trước?”
Người trung niên nhỏ giọng nói: “ Ba vạn năm cũng chỉ là phỏng chừng, năm tháng cụ thể có lẽ càng lâu hơn.”
Lão nhân lắc đầu cười khổ, phần kết quả xét nghiệm này đã vượt ra ngoài dự kiến của hắn, kết quả này đại biểu điều gì? Nhân loại chẳng lẽ có lịch sử ngoài ba vạn năm hay sao? Cho dù có, thì ở thời đại kia cũng phải là thời đại người vượn, mà theo hài cốt cùng hình thể của thây khô mà xem, hắn căn bản không giống người vượn, ngược lại hoàn toàn giống cốt cách của nhân loại ngày nay. Lão nhân thở dài, nói: “ Chẳng lẽ ba vạn năm trước còn có người nguyên thủy tồn tại?”
Người trung niên lắc đầu nói: “ Không giống, xương cốt của người nguyên thủy đều nhô ra, căn bản không hề giống chúng ta. Mà cốt cách toàn thân của cụ thây khô này lại giống chúng ta như đúc.”
Lão nhân nhắm mắt lại, lầm bầm làu bàu nói: “ Ba vạn năm? Ba vạn năm trước rốt cục là người như thế nào?”
Hai người lâm vào trầm mặc, một lát sau người trung niên nhỏ giọng: “ Chẳng lẽ ba vạn năm trước từng xuất hiện một nền văn minh?”
Lão nhân vẫn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, trả lời: “ Đem thây khô vận chuyển đến sở nghiên cứu hệ gene của con người, cho bọn họ kiểm tra hệ thống gene của cụ thây khô này, còn nữa, cho bọn họ mau chóng xét nghiệm năm tháng cụ thể của cụ thây khô này ra.”
Người trung niên gật đầu, xoay người rời đi.
Cùng lúc lão nhân với người trung niên đang đau đầu về cụ thây khô, trong Bất Lão thôn hoang sơ lại có hai người một già một trẻ trang phục đạo sĩ đi đến.
“ Chào đại tẩu.” Đạo sĩ trẻ tuổi ngăn lại một thôn phụ qua đường, hỏi: “ Xin hỏi nơi này có phải là Bất Lão thôn?”
Vị thôn phụ chính là “ đại loa” Xuân tẩu, Xuân tẩu nghe vây ngây người gật đầu.
Gặp được đúng địa phương mình đang tìm, đạo sĩ trẻ tuổi thở dài một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “ Đại tẩu, nghe nói trong này đào ra được một cụ thây khô...”
“ Yêu, vị thanh niên này, hai người cũng là đến xem thây khô sao? Thây khô đã được đưa lên quốc gia, chẳng qua ngôi mộ kia vẫn còn.” Vừa nghe nói có quan hệ đến thây khô, Xuân tẩu liền dũng cảm, liên thanh nói: “ Tôi nói các ngươi nghe, thây khô kia đúng là dọa người, mặt đều rữa, nhìn không ra hình dáng, ngày hôm đó chúng ta đào ra...” Xuân tẩu thao thao bất tuyệt kể lại, bộ dáng giống như thây khô là do chính chị ta đào ra, hoặc là tự tay chị ta móc ra.
Đạo sĩ trẻ tuổi tựa hồ rất có tính nhẫn nại, thẳng đến khi nghe xong lời kể của Xuân tẩu, cũng không để ý nước miếng chị ta văng lên người hắn. Đợi Xuân tẩu nói xong, hắn mỉm cười hỏi: “ Đại tẩu, cái hố kia đang ở đâu?”
Xuân tẩu chỉ tới phương hướng đào ra thây khô: “ Ở đằng kia, qua trăm bước là tới rồi.”
“ Cảm ơn chị, đại tẩu.” Đạo sĩ kia lại lấy ra hai trăm nguyên nhét cho Xuân tẩu nói: “ Tôi đi chung với sư phụ, có lẽ đêm nay phải ở đỡ trong thôn chị một đêm, đại tẩu có thể sắp xếp dùm một chỗ nghỉ không?”
Xuân tẩu vừa nhìn thấy tiền thì đôi mắt tỏa ánh sáng, nhưng lại nghiêm mặt cười nói: “ Vậy ở lại nhà tôi đi, trong nhà tôi chỉ có vợ chồng tôi thôi, phòng trống còn nhiều, hai người cứ ở, ở bao lâu cũng không thành vấn đề. Chẳng qua tiền này tôi không lấy đâu.” Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy tiền trở lại.
Đạo sĩ trẻ tuổi lại đẩy tiền qua, nói: “ Cần mà, cần mà. Bằng không chúng tôi cũng ngại làm phiền chị lắm.”
Xuân tẩu mặt mày hớn hở nói: “ Thật không cần mà, chồng tôi mà biết sẽ mắng tôi đó.” Miệng Xuân tẩu nói không cần, nhưng vẫn cầm tiền bỏ vào túi.
Đạo sĩ trẻ tuổi thoáng cười, nói: “ Vậy đêm nay làm phiền chị.”
“ Không có việc gì.” Xuân tẩu chỉ vào một căn nhà có đèn lồng treo ngoài cửa nói: “ Đó là nhà tôi, một hồi hai người cứ đi thẳng tới, tôi đi về trước làm thức ăn cho hai người.” Nói xong Xuân tẩu vội chạy về nhà.
Đợi Xuân tẩu đi rồi, đạo sĩ trẻ tuổi hướng đạo sĩ già nói: “ Sư phụ...”
Đạo sĩ già khẽ cười, nói: “ Đi thôi.”