Xem bài viết đơn
  #1  
Old 08-03-2015, 06:36 PM
Monday Monday is offline
Girl 9x 100% made in Thailand
 
Tham gia: May 2011
Bài gởi: 25
Thời gian online: 783742
Xu: 0
Thanks: 153
Thanked 10 Times in 6 Posts
Dâu Bể Đời Người

_Mày cút ngay ra khỏi nhà tao nhanh, tao không thể chứa chấp 1 đứa con trai như mày được!
Tiếng chửi mang giọng pha nồng nặc sự giận dữ, sự thất vọng và cả sự kiên quyết nữa……………………………………… ………………………………………… ………………………………………… …………………….

Tôi bước ra khỏi nhà. Trời mưa to quá. Những giọt nước mưa như những viên đạn nước bắn sối xả vào người tôi, vào mặt tôi. Nó khiến da mặt tôi đau rát, tê tái. Nhưng có lẽ thế vẫn chưa đủ để lấn áp được sự đau đớn cũng như dằn vặt trong lòng của tôi. Nó như 1 con thú lồng lộn càn quét và làm tan nát cõi lòng tôi khi bố tôi quyết định đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nước mưa mặn quá! Không, không phải nước mưa, là nước mắt, đúng, tôi đang khóc, những giọt nước mắt hối hận ,đau đớn và cả tuyệt vọng nữa. Có lẽ ai cũng có lỗi lầm và chỉ khi lỗi lầm đó không thể cứu vãn thì nó mới trở thành 1 nỗi tuyệt vọng như tôi bây giờ vậy.
Trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những câu nói của bố tôi, thật nghiệt ngã thay khi tôi còn đầy đủ bố mẹ nhưng tôi lại bị họ bỏ rơi, tôi nghĩ vậy. Không chỉ suy nghĩ về những chuyện đã qua, còn có cả chuyện dành cho tương lai nữa, thật đau đầu.
Bước đi trong cơn mưa tầm tã, tôi như cảm thấy mình như 1 thứ rác rưởi bị bỏ đi, tàn tạ và không có giá trị. Có lẽ bố tôi nói đúng, tôi như là đồ thừa, là gánh nặng cho xã hội vậy. 16 tuổi đầu, học hành làng nhàng, suốt ngày ăn xong là lại lao đầu vào cái máy tính, bỏ quên những giá trị tồn tại tươi đẹp của cuộc sống, chìm đắm trong mạng ảo, những làn khói thuốc lá mù mịt, những cuộc chơi thâu đêm.
Tôi đến tận khi bị bố đuổi đi vẫn suy nghĩ về việc mình làm. Tôi không phá của, tôi không hút hít các chất gây nghiện, không đàn đúm và có thành tích học tập không đến nỗi không chấp nhận được. Cớ sao, mỗi ngày, tôi lại bị bố tôi chửi mắng cơ chứ. Thật khó hiểu, tôi nghĩ vậy. Nhưng khi đã ra ngoài đường, tôi mới thấy cái ngu của mình, cái sai lầm to lớn mà tôi chẳng thể nào cứu vãn được nữa, đó là: Bất hiếu với cha mẹ.
Có lẽ họ hy vọng vào tôi quá nhiều, bởi tôi là con một của gia đình. Tôi biết điều đó, nhưng tôi là một người có định lực quá kém, chỉ sau 1 tháng nghỉ hè với sự tò mò của 1 đứa trẻ mới lớn, tôi xa vào mạng ảo. Tôi chả biết nó thấm vào sâu bao nhiêu trong máu tôi nữa nhưng tôi không thể nào dứt bỏ nó 1 ngày nào cả. Nó như có ma lực kinh khủng với muôn màu muôn vẻ, nó luôn có sự mới mẻ để kích thích tính tò mò của tôi.
Tôi chẳng thể nhớ bố tôi đã đánh tôi bao nhiêu trận đòn, chửi tôi bao nhiêu ngày nữa rồi. Rất nhiều, đến nỗi tôi đã để ngoài tai những câu chửi, xỉ nhục,không còn thấy đau đớn như trước với những trận đòn. Có lẽ những điều ma mị kia đã điều khiển tôi, nó cắt đứt dây thần kinh tự trọng rồi, mất cảm giác sợ hãi khi đối mặt với sự đau đớn.
Cứ như vậy cho đến khi cái ngày hôm nay đến như điều tất yếu, sự hy vọng của bố tôi vào điều hối cải của tôi đã bị dập tắt khi tôi đã cãi lại ông. Thất vọng, chán nản, tức giận, ông đã quá mệt mỏi với tôi rồi. Và ông đã viết giấy không nhận tôi làm con nữa, tôi lúc bấy giờ như bị mất trí khi tỉnh táo lại thì đã quá muộn, mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Dù cho tôi có ngàn lời hứa, vạn lời xin lỗi thì tất cả chỉ làm cho bố tôi thêm tức giận hơn nữa.
Quay lại với hoàn cảnh bây giờ, tôi lang thang dưới chân 1 cây cầu nào đấy mà tôi đã đi qua nhưng không biết tên, chẳng biết tôi đi đến được đây như thế nào nữa, vô thức. Bước về phía dưới gầm cầu, mưa vẫn đang rơi và không có dấu hiệu ngừng lại.
Lạnh, rất lạnh, da thịt như không còn cảm giác, lạnh buốt và tê tái. Ngồi co ro ở 1 góc tường, cạnh cái chân cầu, chân cầu làm bằng bê tông mưa làm nó cũng chở nên lạnh buốt như tảng băng vậy, dẫu nó làm bằng xi măng và cát. Phóng tầm mắt đi xa ra giữa lòng con sông, những chiếc thuyền vẫn chậm dãi di chuyển mặc cho mưa gió như muốn lật tung cả con thuyền lên không trung.
Bỗng có tiếng ùng ục phát ra từ trong bụng, tôi đói, có lẽ giờ này khi ở nhà tôi đã ăn và đang ngồi bên chiếc máy tính quen thuộc. Nhưng nó lại làm tôi thấy đau lòng, có lẽ về nhà là 1 giấc mơ xa vời với tôi lúc này. Cảm giác xa nhà thật khó chịu,khi mà 16 năm tôi được sống trong sự bao bọc và chăm sóc của những người thân. Gia đình tôi cũng thuộc loại khá giả có của ăn của để, bố mẹ tôi chỉ hy vọng tôi có thể học hành tử tế như bao đứa trẻ khác, họ không bao giờ phải để tôi lo nghĩ về việc ăn mặc. Nhưng bây giờ, điều mà trong suốt 16 năm qua tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ, lại trở thành nỗi lo lắng lớn nhất của tôi bây giờ sau tính mạng.
Đôi lông mày lặng chĩu, nhắm tịt lại, cơ thể cũng như tinh thần đã quá mệt mỏi sau khi đối mặt với nhiều chuyện như vậy. Nền bê tông cứng nhắc, nhưng nó chẳng thể ngăn cản lại sự mệt mỏi cả cái thân xác này, ngã xuống rồi chìm vào giấc mộng…………………………………… ………………………………………… ………………………………………… ………………………………………… ………………………………………… ………
Tài sản của Monday

Trả Lời Với Trích Dẫn