Sở Thiên bước vừa vào trong dòng nước, bất chợt sau lưng truyền đến từng tiếng nước chảy róc rách, cửa hang động từ từ khép lại.
Sở Thiên không quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười tươi, bước nhanh vào sâu trong lòng hang động
Càng đi vào sâu ánh sáng càng ảm đạm. Đến cuối con đường ánh sáng tắt hẳn, màn đên buông xuống bao phủ không gian, đưa tay ngang mặt mà Sở Thiên không nhìn thấy năm ngón.
Sở Thiên im lặng sợ hãi, tại sao một tia sáng cũng không có, chẳng lẽ sư phụ Lâm Nhược Nhi là Hấp Huyết quỷ ? Nếu không sao phải ở nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời.
Vừa suy đoán vớ vẩn Sở Thiên vừa giơ tay lên dò đường trong màn đên
“Ủa? Có ánh sáng ?!”
Đôi mắt Sở Thiên vừa làm quen với bóng tối, hắn lại nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường, một ngọn đèn u tối như có như không!
Sở Thiên vội bước trong đêm, với hắn bây giờ không cần nghĩ nữa, ánh sáng yếu ớt hiu hắt ấy rực rỡ như ánh mặt trời.
Càng chạy khoảng cách giữa Sở Thiên và ngọn đèn càng xa. Một cơn gió ùa đến, ngăn không cho hắn đi tiếp.
Dường như có một bức tường vô hình chắn ngang trước mặt hắn, không cho hắn đi tiếp, dù hắn cố gắng nhưng không thể bước lên.
“Ngươi đã đến rồi. “ Một âm thanh êm như nước chảy thì thầm vào tai Sở Thiên. Trong chốc lát, Sở Thiên như bị sấm đánh đứng ngây ngốc, tiếng nói ấy phảng phất ma lực mê người khiến Sở Thiên cảm thấy, cơ thể mình đang phiêu tán lơ lửng trên không trung, hình như không thuộc về mình nữa rồi.
Sở Thiên sững sờ gật đầu.
Nhìn thấy hai mắt Sở Thiên vô thần ngây ngốc, nữ tử trong bóng tối nở nụ cười, nàng ung dung đưa tay ra, phảng phất xuyên qua màn đêm u tối, ôn nhu nhẹ nhàng điểm vào mi mâm Sở Thiên.
‘’Ngươi tên là gì ?’’
‘’Ta là …. Sở Thiên.’’ Sở Thiên thật thà đáp.
“Ngươi từ đâu đến đây?”Trong bóng tối, bàn tay nữ tử phát ra từng luồng ánh sáng mờ mờ.
“Ta là …xuyên ….. “ Sở Thiên ngây ngốc đang định nói mình xuyên không gian tới, lòng bàn tay phải bỗng dâng lên một dòng nước ấm khiến cả người hắn bừng tỉnh táo, vội vàng nói :” Ơ, tại sao ta không nhớ gì cả ?! “
Sở Thiên trong lòng thầm kêu to nguy hiểm, lời nói có ma lực yêu mị, trong lúc vô tình rơi vào cảnh mơ mơ màng màng. Nếu như không phải trong giây phút cuối cùng tỉnh táo lại, đoán chừng đến lúc nào đó ngay cả mình hồi trước thích mặc nội khố màu gì nàng cũng biết!
Hơn nữa, nếu không may để cho nàng biết hắn là kẻ xuyên qua không gian ….., lúc ấy gặp phải chuyện gì, thật khó nói!
Sở Thiên sung sướng, thầm nghĩ :”Phục hồi tỉnh táo trong cơn nguy cấp, trời còn thương ta !”
Vị sư phụ trong truyền thuyết của Lâm Nhược Nhi sau khi nhìn thấy ánh mắt Sở Thiên khôi phục, nội tâm sáng tỏ cả kinh :” Chẳng lẽ lời Nhược Nhi là sự thật? Nếu vậy …………….. “
Dưới màn đêm u tối, ngọn đèn hiu hắt, trong một khoảng thời gian ngắn cả nữ tử bí ẩn lẫn Sở Thiên cùng im lặng suy nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu, nữ tử bí ẩn nhẹ nhàng thu lại ngón tay điểm trên mi tâm Sở Thiên, lạnh lùng nói:” Ngươi đi ra ngoài đi. ”
Đang trong thất thần Sở Thiên sững sờ, chỉ như vậy là xong ?
Còn chưa kịp hỏi một câu, Sở Thiên chợt cảm thấy người nhẹ bẫng, hai chân hắn trong chốc lát bay lên không trung, một cảm giác ôn nhu vây phủ quần áo, chỉ nghe tiếng gió vù vù, “Rầm “ một tiếng, hắn phá vỡ thác nước bay ra
“Ngươi không có việc gì rồi hả ?
“Uh.” Sở Thiên miệng trả lời nhưng tròng lòng vẫn như cũ đang suy tư về việc vừa xẩy ra.
Sở Thiên phát hiện sau khi từ trong thác nước bay ra trên người hắn không thấm một giọt nước! Nhớ tới thủ đoạn của nữ tử, bất giác đỉnh đầu hắn chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, nếu như bây giờ nàng muốn giết hắn, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao ?
“Nhược Nhi chuẩn bị cho hắn một chỗ ở tạm thời dưới chân núi. “Bỗng nhiên có một âm thanh dễ nghe du dương từ trong thác nước phát ra, truyền vào tai hai người.
“Vâng, thưa sư phụ “
Cứ như vậy Sở Thiên ở lại vùng núi này.
Thời gian trôi qua, sau những ngỡ ngàng xa lạ hắn dần dần hòa mình vào cuộc sống cùng con ngươi nơi đây. Theo lời Lâm Nhược Nhi, Sở Thiên được nghe một ít sử cũ của vùng đất này.
Vùng đất này được gọi là Phá Diệt đại lục
Phá Diệt đại lục, người dùng đao kiếm được kính trọng
Ước chừng một ngàn năm về trước trên đại lục có năm vị đỉnh cấp võ giả, Thần – Thánh - Đế - Si – Cuồng. Kiếm thần Vô Cực tiên sinh cùng Đao thánh Hận Trường Không đại chiến trên đỉnh núi Phong Nhai, vào những giây sinh tử cuối cùng hai người đột phá cảnh giới, đạp bằng cánh cửa đỉnh cấp võ giả, phá toái hư không, không còn tung tích
Người đời sau đến chỉ thấy cảnh hoang tàn đổ nát, trên vách núi được khắc bốn chữ đại tự rất lớn, nét chữ ác liệt sắc bén vô cùng : Vạn Cổ Bất Diệt
Kiếm thần Đao thánh khắc núi bốn chữ, để lại cho đời vô số bí ẩn cùng với ước mơ trường sinh bất tử.
Có lẽ bởi vì điều đó ngàn năm trôi qua, vũ khí nhiều người tu luyện nhất là đao và kiếm. Ai luyện võ cũng truy cầu một ngày đạt tới cảnh giới cuối cùng, bước chân lên đến tầng mây, hoàn thành ước mơ trong lòng, một ngày kia có thể vươn mình sáng ngang với truyền thuyết, đạp bằng cảnh giới phá toái hư không.
“Phá toái hư không …. Biết bao giờ mình mới được như vậy nhỉ ?” Dưới ánh mặt trời ôn hòa, một thiếu niên lười biếng miệng ngậm rễ cây nằm dài trên bãi cỏ, dường như hắn cảm thấy rất thoải mái.
Kiếp trước Sở Thiên cũng là võ giả, con trai của đại gia chủ Sở gia, một trong những gia tộc có truyền thống luyện võ lâu đời, lẽ ra hẳn phải được sống sung sướng, người người ghen tị. Nhưng bởi một sự kiện, đẩy hắn từ địa vị trên tầng mây cao ngất xuống Cửu U Thâm Uyên.
Đó là, Sở Thiên không thể tu luyện nội lực!
Cứ nghĩ tới đây, Sở Thiên bất giác cười đau khổ. Trong thế giới võ học, cảm nhận luồng nguyên khí trong cơ thể và điều khiển luồng nguyên khí này theo ý và niệm lực của mình mới xem như đặt một bước chân vào cảnh giới hậu thiên, mà hắn không làm được, hơn hai mươi ba năm rồi hắn không thể điều khiển nội lực, mọi người trong gia tộc gọi hắn là phế vật, nhận hết châm chọc cười nhạo, nếm hết cay đắng, coi thường .
“ Phế vật thì sao chứ ..… “ Sở Thiên vô tình ngắm nhìn những đường vân nhỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt dần dần chìm vào ngây ngốc.
“Ơ, đây là cái gì ?“
Sở Thiên bừng tỉnh sững sờ, bao nhiêu cảm xúc thê lương tan đi theo gió lúc nào chẳng hay, cái cảm giác ấm áp yêu thương bâng quơ dâng trong lòng, bàn tay hắn từng đường phù văn lóe sáng!
Hắn nhớ tới màn đêm, nhớ bóng tối ngày hôm qua, khi ở trong hang động, nếu không có luồng nhiệt ấm từ phù văn truyền đến, có lẽ hắn đã không tỉnh táo lại.
Nằm nghĩ vẩn vơ, đôi mắt Sở Thiên nhìn kĩ từng nét phù văn, phù văn màu đen, tản mát một dòng khí lưu vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, như có như không, không rõ rang.
Trong chốc lát, mắt Sở Thiên hoa lên không nhìn rõ nữa, luồng nhiệt lưu tiêu thất không thấy thay vào đó là một bản thư sách ố vàng phong cách cổ xưa, buộc chỉ đóng triện ấn.
Nhìn thấy quyển sách đầu sỏ gây chuyện đưa hắn xuyên không gian đến đây, ánh mắt của Sở Thiên lộ ra vẻ phức tạp, tay trái nhẹ phủ đi tầng tro bụi mỏng trên bìa sách, nhìn thấy ba chữ triện phát ánh sáng mờ mờ : “Trường Sinh Quyết “!