Người kia, tổng tài – 那个人,总裁
Chương: 5.2
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
Ngoại trừ ba mẹ của cô ra, Vương Hải Nhi nằm mơ cũng không có cái gì khác, không ngờ trên thế giới này còn có người thứ ba có thể làm cho cô cảm giác muốn trốn tránh cũng không được.
Liễu Kiệt…
Trời ạ ! Rốt cuộc cô bị gì vậy, chắc dây thần kinh chạy sai đường rồi, nên cô mới cùng anh ta làm ra cái chuyện ái muội này đây ?
Ở trên giường làm tình…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh kích tình nóng bỏng đêm đó, làm cho cô ôm đầu hối hận, than vãn thành tiếng.
Cô thật ngu ngốc, cô thật ngu ngốc, cho dù có ngủ thì sao lại ngủ say như vậy chứ, tại sao người lại ham ngủ như vậy chứ, cũng không nên mơ mơ màng màng mà ngủ với đàn ông hết một đêm chứ, đến ngày hôm sau mới ngu ngơ phát hiện ra, chuyện này đúng là chết quách đi cho rồi !
Thật ra, thất thân là chuyện nhỏ, dù sao cô cũng không để ý đến cái màng trinh mỏng manh kia, hơn nữa nghe nói đàn ông rất sợ đụng vào gái còn trinh, nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc về sau cô dùng thái độ gì mà gặp Liễu Kiệt đây ?
Cô không muốn mất đi một người bạn như vậy, cho dù cô đồng ý buông tha cho tình bạn giữa hai người, nhưng anh ta vẫn là bạn đồng nghiệp với cô nha, nếu sau này không cẩn thận cô gặp phải anh ta, như vậy là xấu hổ quá rồi còn gì ? Trừ phi cô từ bỏ công việc đó đi.
Nhưng làm vậy chẳng phải mất đi công việc lẫn bạn bè sao ?
Không, cô không cần làm vậy. Công việc và bạn bè cô không muốn mất thứ gì cả, nhưng tiếp theo cô nên làm thế nào đây ?
Làm như không có xảy ra chuyện gì đi.
Nhưng vậy cũng không được đâu, vì chuyện này cô đã nghỉ ở nhà hai ngày, còn trốn được việc làm ở pub của anh hai ngày, ngay cả bản thân cũng không về nhà, làm sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được chứ ?
Vậy nên đổ tội cho việc say rượu làm loạn đi.
Ách, Vương Hải Nhi, thần kinh mày có vấn đề rồi sao ? Tối hôm đó mày không uống rượu nha !
Đáng giận, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc còn cách nào để làm nữa không chứ ? Chẳng lẽ muốn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta à, hung hăng trách cứ anh ta à, sau đó lại hào phóng tha thứ cho anh ta à, từ nay về sau xem như chưa có gì xảy ra, tất cả tan thành mây khói, thế giới hòa bình à ?
Di ?
Cách này cũng không tệ lắm nha !
Đột nhiên Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui sướng như rẽ mây nhìn trời thấy được ánh sáng. Tại sao lúc đầu cô không nghĩ đến cách này chứ ?
Tuy rằng cô không biết sau đêm đó Liễu kiệt có suy nghĩ gì, bởi vì trước khi anh ta tỉnh lại thì cô đã chuồn mất, nhưng với trình độ anh được phái nữ chào đón, lại được hưởng thụ mỹ nữ vây quanh như vậy, xem ra tình hình anh ta cũng hy vọng chuyện đêm đó xảy ra là ngoài ý muốn, sau đó chuyện to hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không đi.
Thật là, suy nghĩ cả nửa ngày, không phải cô là người tự mình đi tìm phiền não đấy chứ ?
Tay cô gõ gõ lên đầu mình, càng suy nghĩ thì càng có khả năng như vậy.
“Thật sự là rất ngu ngốc” Cô thì thào tự mắng chính mình, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên chạy đến phòng khách, lấy di động cô đã tắt hai ngày ở trong túi ra, mở nguồn lên.
Chỉ cần nhìn anh ta có gọi, hay là nhắn tin cho cô không, thì đại khái có thể biết thái độ và phản ứng của anh ta với chuyện này.
Cô nhấn bốn số mật mã, thành công khởi động máy lên, đợi di động tìm được mạng xong thì có hai tin nhắn thông bái gửi đến, lập tức cô nhấn phím nghe lại.
“Em đang ở đâu, con chó nhỏ nhìn không ổn cho lắm, anh không biết làm thế nào cả ?” Đây là tin nhắn thoại thứ nhất.
“Anh đem con chó đến bệnh viện, bác sĩ nói nó không được tốt, nói anh phải chuẩn bị tâm lý vì có khả năng con chó sẽ chết, em…” Đây là tin nhắn thoại thứ hai, mà anh ta còn không nói hết lời đã cắt lời, nhưng ngay cả như vậy thì anh ta cũng đã nói sự thật rõ ràng.
Khả năng con chó nhỏ sẽ chết !
Cô khiếp sợ cả người cứng ngắc, mặt không còn chút máu. Tại sao có thể như vậy chứ ?
Trong lúc nhất thời, cô chỉ biết chịu đả kích và kinh ngạc, không có bất lỳ một hành động gì khác. Nhưng giây tiếp theo, động tác của cô như có điện giật, cô cầm lấy túi xách, đứng dậy lao nhanh ra khỏi phòng khách, mở cửa “phanh” một tiếng, cả người biến mất không thấy bóng dáng.
~~~=”=~~~
“Linh, linh…”
Trong hội nghị, tiếng chuông di động vang lên, mọi người sợ tới mức ngồi ngay thẳng, muốn cử động cũng không dám.
Ai cũng biết tổng tài ghét nhất có người mang điện thoại vào phòng họp, hơn nữa mọi người cũng biết, ba ngày qua tổng tài giống như ăn phải thuốc nổ, không mở miệng thì thôi, nễu đã mở miệng thì nhất định quạc người khác biến dạng, không còn một mảnh xương nguyên vẹn, cho nên trước khi vào phòng họp, mọi người phải quyết chiến với căng thẳng, trong lòng không ngừng mạc niêm nam mô a di đà phật, phật tổ phù hộ.
Rốt cuộc là ai có gan như vậy nha ? Còn dám mang di động vào phòng họp, nhưng chiết tiệt lại không để chế độ im lặng. Thằng cha nào đó muốn hại chết mọi người sao ?
Lúc này những người dùng di động đều ngừng thở, tất cả đều không tự chủ khẽ liếc mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ nhìn thôi cũng không dám lộn xộn một chút, chứ đừng nói là quay đầu nhìn về người đang chủ tọa cuộc họp kia.
Xong rồi, bọn họ chết chắc rồi, chết chắc rồi…
“Uy ?”
Đột nhiên tiếng chuông di động ngừng kêu, mà giọng nói trả lời kia làm cho mọi người trợn to hai mắt, sau đó không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về hướng mà mọi người không dám nhìn kia.
Tổng tài ?
Thì ra cái người có gan…không đúng, là anh tuấn, thông minh, vĩ đại, dũng mãnh vô dịch, có tiền có của, là người hiếm có trên khắp thế gian này, đúng là tổng tài đại nhân của bọn họ. Thật là thoát chết trong gan tấc nha ! Hô ~
Tiếp theo là nháy mắt, hít không khí, bật bật hơi, mọi người thiếu chút nữa thì thiếu ô xi mà chết.
“Anh đang ở đâu ? Con chó nhỏ sao rồi, vì sao hôm nay bệnh viện thú y lại đóng cửa ? Nếu bọn họ đóng cửa rồi thì ai chăm sóc con chó đây ? Hay là nó hết bệnh rồi, không còn bị gì nữa ?”
Đợi suốt hai ngày hai đêm tên của cô mới hiện lên trên di động của anh, đầu tiên Liễu Kiệt có cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó lại cảm thấy căm giận vô cùng.
Người kia có biết anh lo lắng biết bao nhiêu không ? Sau khi chạy trốn không thấy bóng dáng, cô cũng không đi làm, cũng không về nhà, ngay cả di động cũng tắt máy, ngay cả con chó nhỏ cô quan tâm nhất mà anh luôn dùng để dụ cô xuất hiện, nay cô cũng không hỏi thăm, để lại tin nhắn cho cô, cô cũng không để ý, phải qua một ngày cô mới gọi lại cho anh.
Cô muốn làm anh lo lắng suýt chết hay là ão não mà chết đây ? Cái đồ tra tấn người khác !
“Em còn quan tâm đến nó sao ?” Cảm xúc phẫn nộ làm cho giọng nói anh trở nên lạnh lùng, tiếp theo anh vẫy vẫy tay muốn mọi người đi ra khỏi phòng họp, lập tức mọi người như trút được gánh nặng nhanh chóng rời đi, trong khoảnh khắc như nhìn thấy được ánh sáng.
“Đương nhiên là em quan tâm nó” Đầu điện thoại bên kia đang biện minh.
“Nhưng tin nhắn anh gửi cho em đã được hai ngày rồi, quan tâm của em có tới chậm quá đi không ?”
Quá chậm ?!
Vừa nghe hai chữ này thì Vương Hải Nhi đã rơi nước mắt “Em không biết…em không khởi động máy…em…” Cô khóc nấc lên nói.
Nghe tiếng là biết cô đang khóc nước mắt nước mũi đầy mặt rồi, làm cho Liễu Kiệt than nhẹ một hơi. Không biết tại sao anh đối với cô không còn cách nào khác, chỉ biết đầu hàng cô thôi.
“Em đang ở đâu ?” Sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi.
“Ngoài bệnh viện thú y” Cô run run nói.
“Ở đó chờ anh”
Sau khi nói với thư ký bỏ hết lịch trình ngày hôm nay, anh lập tức lái xe đến bệnh viện thú y đón cô.
Quả nhiên anh đoán đúng, cô khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, giống như một đứa trẻ lạc đường ngồi xổm trước cổng mà khóc thút thít, nhìn qua thật đáng thương.
“Đứng lên” Anh tiến lên, nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn anh.
“Anh chưa nói con chó nhỏ đó chết, em khóc làm gì chứ ?” Tay anh lau đi nước mắt trên mặt cô.
Trong nháy mắt Vương Hải Nhi ngây dại, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, suy nghĩ trong đầu có biến chuyển.
Ý của anh là… “Con chó nhỏ…không chết ?”
“Không chết” Lau nước mắt cho cô xong, anh dắt tay cô đến xe đang đỗ ở ven đường.
“Anh nói thật không ?” Chờ anh ngồi trên xe xong, cô mới hoàn hồn hỏi anh.
Anh gật đầu.
Cô nhìn anh không chớp mắt, sau đó cô thở ra một hơi, tay còn vỗ vỗ ngực “Thật tốt quá ! Thật tốt quá !” Sau đó không hiểu sao cô lại khóc lên !
“Đã nói nó không chết thì em khóc làm gì nữa ?” Liễu Kiệt bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.
Cô chỉ khóc thút thít không trả lời anh.
“Đã đói bụng chưa ? Đi ăn chút gì đó được không ?” Lát sau anh mới mở miệng hỏi cô.
Cô lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy nói “Bây giờ em muốn nhìn con chó”
“Con chó đang ở nhà anh, không chạy trốn được, đã gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đã” Anh nhìn cô một cái, tự mình ra quyết định.
“Em không đói bụng”
“Không đói bụng cũng phải ăn”
“Nhưng là….” Cô muốn nhìn con chó nhỏ, muốn biết nó vẫn bình an vô sự.
“Anh thích cô gái của anh có da có thịt, ôm sẽ thoải mái hơn, nhìn em gầy quá” Bỗng nhiên anh ngắt lời cô.
Nhìn anh bình thản ung dung nói ra như vậy, còn Vương Hải Nhi thì đầu óc trống rỗng khiếp sợ, ngay sau đó là máu từ ngực cô tăng vọt lên trên mặt.
Anh…anh vừa nói…cô gái của anh ?
“Anh anh anh…anh nói bậy bạ gì đó ? Ai ai ai…ai là cô gái của anh ?” Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp kháng nghị với anh.
“Không phải là em sao ?”
“Không phải em” Thái độ cô khó có thể tin trả lời anh, lại dùng lực lau nước mắt trên mặt.
“Em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao ?” Anh buồn bã liếc cô một cái, trầm giọng hỏi.
“Chịu, chịu trách nhiệm ?” Cô hoài nghi nhìn anh.
“Đúng”
“Đúng cái gì ?” Đầu cô rất hỗn loạn, không biết mình đang hỏi cái gì.
“Chịu trách nhiệm với anh” Anh ra vẻ đương nhiên trả lời “Em đã sử dụng qua anh, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm với anh sao ?”
Sử dụng qua ?
Trong đầu Vương Hải Nhi cứ quanh quẩn ba chữ này, còn hiện ra hình ảnh nóng bỏng kích tình đêm đó, một lượng máu lớn vọt lên trên mặt cô, là cho mặt cô đỏ thêm dữ dội, trợ mắt há mồm, á khẩu không nói được gì.
Trời ạ ! Rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây ? Vì sao lại nhắc tới chuyện này ? Vì chuyện con chó cô mới vất vả quên đi tất cả đã xảy ra, cũng quên đi xấu hổ khi gặp anh, nhưng bây giờ là…
“Anh…em….tối hôm đó…” Đáng giận ! Căn bản cô không biết nói gì cả.
Nhanh động não suy nghĩ đi, không phải trước khi tan ca cô đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi sao ? Vì sao bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra ? Nhanh nhanh nghĩ đi !
“Em đừng mong đổ hết trách nhiệm lên người anh” Anh chậm chạp nói.
Lúc này rốt cuộc cô đã nghĩ tới cách giải quyết vấn dề.
“Anh…” Cô vô cùng vui vẻ chuẩn bị mở miệng, nhưng giọng nói lại biến mất trong vòng một giây.
Từ đã, anh ta vừa nói cái gì đó ? Đừng mong đổ hết trách nhiệm lên người anh ? Vậy không phải kế sách vất vả cô mới nghĩ ra là đồ bỏ đi sao ? Hơn nữa, tức nhất là, tại sao anh ta lại không có phong độ, dám nói cô sai là sao ? Cô là phụ nữ…không, trước khi phát sinh quan hệ cô còn là con gái nha ! Cô vẫn luôn giữ mình trong sạch, còn như anh ta thì đã có hàng ngàn đêm tình, khiến cho bạn trai người ta tìm đến cửa dạy dỗ anh, anh như vậy còn chỉ trích cô sai nữa chứ ?
“Anh nói lại lần nữa xem” Cô khoanh hai tay trước ngực, mắt ánh lên tia tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Em đừng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh, mà em cũng phải chịu chút trách nhiệm”
“Em phải chịu trách nhiệm cái gì đây ?” Cô tức giận hỏi thăm.
“Anh nói muốn đưa em về nhà, nhưng em lại nói muốn ngủ ở chỗ anh không chịu về”
Cô không chút lưu tình cãi lại “Vì thế anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò đúng không ?”
“Anh không bắt buộc em, em còn đẩy anh, cự tuyệt anh rất nhiều lần”
Vương Hải Nhi nhanh nhớ lại đêm đó, chết tiệt, anh ta không nói dối.
“Em còn dính lấy người anh cọ xát, rên rỉ”
“Em không làm vậy !” Cô đỏ mặt ngắt lời anh.
“Em có làm, chỉ là em không biết mà thôi” Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô, giọng nói khàn khàn nói với cô.
Vương Hải Nhi cắn cánh môi, xấu hổ không biết làm sao đành bất an nhúc nhích người một chút. Cô đã làm như vậy thật chứ ?
“Em quá nhiệt tình đã làm cho anh không dừng được, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn cố gắng kiềm chế đến giây phút cuối cùng để hỏi em có được không ? Em thở hổn hển gật đầu, ôm chặt anh nói có thể…”
“Anh không cần nói nữa” Cô đột ngột che tai lại, xấu hổ nói ra yêu cầu. Nếu không phải xe đang chạy trên đường, thì cô nhất định sẽ xô cửa mà chạy ra.
Trời ạ ! Cô muốn mất trí nhớ, làm thế nào để có chứng mất trí nhớ đây, quên đi đêm đó đây ?
“Anh là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cô gái mình thích leo lên trên người mình, dùng thân thể mềm mại nóng cháy, yêu kiều rên rỉ van cầu anh đừng dừng lại…”
“Xin anh, đừng nói nữa…” Dù có nói thêm gì nữa thì cô cũng không muốn nghe, bây giờ chỉ muốn nhảy xuống xe đi cho rồi.
“Bây giờ em còn không muốn chịu trách nhiệm nữa không ?” Liễu Kiệt giương mắt cười nhìn cô đang khốn quẫn.
“Anh muốn em làm sao chịu trách nhiệm đây ?” Vương Hải Nhi vừa thẹn vừa quẫn nhỏ giọng hỏi.
“Kết hôn với anh”
Cô há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh, cả người chìm trong khiếp sợ.
“Anh nói cái gì ?” Cô hoài nghi nhìn anh, hỏi thêm lần nữa.
“Chúng ta kết hôn”
|