Đỗ Tiểu Tam ngươi có điều gì muốn nói với ta sao? Có gì thì nói ra đi.
Nhậm Thanh Phong thấy bộ dáng của Tiểu Tam khẽ cười nói.
- Tiểu Tam muốn bái tiên sư làm vi sư, sau này có thể giống như tiên sư có thể bay trên trời. Giống như tiên sư giúp thôn dân diệt trừ yêu quái!
Đỗ Tiểu Tam vừa nói xong liền lập tức “phốc’ quỳ xuống, hai mắt nhìn Nhậm Thanh Phong hi vọng nói.
Người này dĩ nhiên là thiếu niên tự nguyện dẫn đường mà Tiểu Sơn Trấn lại nằm ở vị trí rất hẻo lánh. Lại không có đệ tử của thất đại môn phái tiến cử. Cho nên Tiểu Tam lúc còn nhỏ, cũng giống như những thiếu niên trong trấn giống nhau đều không có cơ hội tham gia trắc thí linh căn sơn môn của thất đại môn phái. Trên thân có nguyện vọng tu chân, cũng chỉ có thể là một loại ảo tưởng chôn giấu ở trong lòng. Lần này gặp được Nhậm Thanh Phong tuổi còn trẻ mà đã phiêu dật, đối nhân xử thế hiền hòa, vì thế mà tâm tư ẩn tàng mười năm cũng dần dần sống lại
- Ha ha, hài tử ngươi thật có ý tứ. Ngự khí phi hành này không phải là dễ dàng có thể thực hiện được. Hơn nữa ngươi muốn bái ta làm thầy là không thể được.
Nhậm Thanh Phong đỡ Tiểu Tam dậy cười nói. Kỳ thật Nhậm Thanh Phong cũng mơ hồ đoán được Tiểu Tam sẽ nói như vậy, chính là không thể xác định. Nên mới hỏi Tiểu Tam. Nếu có thể khẳng định, Nhậm Thanh Phong sẽ không hỏi miễn cho sự phiền toái
- Vì sao lại không được? Chẳng lẽ Tiểu Tam không có linh căn?
Đỗ Tiểu Tam thấy thái độ Nhậm Thanh Phong như vậy, vì thế đánh bạo tiếp tục truy hỏi.
Về người tu tiên thì phải có linh căn, Đỗ Tiểu Tam cùng đồng bạn trong trấn lúc còn nhỏ đã nghe lão trưởng trấn có nói qua.
- Ngươi có hay không có linh căn thì cũng vậy. Cho dù là ngươi có linh căn đi chăng nữa thì ta cũng không thể giúp ngươi. Ta cũng chỉ là một gã đệ tử nhị cấp bình thường trong Huyền Dương môn thôi. Căn bản không thể thu đồ đệ.
Nhậm Thanh Phong nhìn thấy Tiểu Tam chưa có ý định từ bỏ vì thế mà kiên nhẫn giải thích.
Đúng như Nhậm Thanh Phong nói, trong Huyền Dương môn, đệ tử bình thường không có tư cách thu đồ đệ. Trừ phi tu vi đạt đến Linh Tịch kỳ trở thành đệ tử nhất cấp. Mặc dù như thế đại đa số đệ tử nhất cấp đều không có thu đồ đệ. Bọn hắn từ sư môn lĩnh được một ít linh thạch cùng đan dược cũng chỉ đủ dùng. Dù thế nào cũng không thể phân ra cung cấp cho đồ đệ được!
- Tiên sư, ngài không thể trợ giúp Tiểu Tam đến làm môn hạ của Huyền Dương môn được sao?
Đỗ Tiểu Tam vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, tiếp tục truy vấn hỏi.
Đỗ Tiểu Tam biết, tại một địa phương nhỏ bé như thế này, gặp được một vị tiên sư không có dễ dàng gì. Hơn nữa đây lại là một vị tiên sư hào phóng.
- Cái này chỉ sợ là ta không có giúp gì được ngươi. Nếu như là mấy năm trước thì không chừng ta còn có thể giúp được.
Nhậm Thanh Phong nhìn vẻ bất chấp của người thiếu niên này, bất đắc dĩ cười khổ nói.
- Kia…
Tiểu Tam cảm thấy thất vọng, tựa hồ chưa muốn từ bỏ ý định, bất quá cuối cùng mặt đỏ lên, lại thủy chung không có nói gì.
- Được rồi, trời cũng tối rồi. Lại đây đi, trước tiên ta đưa ngươi về.
Nhậm Thanh Phong nhìn sắc trời không còn sớm nữa, khẽ thở dài nói.
Trong mắt Đỗ Tiểu Tam có lẽ Tu Chân Giới là một nơi tốt. Có thể ngự khí bay lên trời, có thể giúp thôn dân diệt trừ yêu quái. Bất quá dưới trải nghiệm mấy năm qua của Nhậm Thanh Phong xem ra thì không hẳn là như thế.
Đỗ Tiểu Tam nghe Nhậm Thanh Phong nói vậy, tuy thất vọng nhưng cũng không có biện pháp. Đành phải cùng Nhậm Thanh Phong lên Hoàng Chu bay trở về thôn trấn.
Một đạo hoàng mang dài hơn một trượng xẹt qua cuối chân trời, một lát sau, hai người đã có mặt bên ngoài trấn.
Hạ Hoàng Chu xuống, nhìn dáng vẻ thiếu niên đứng nguyên tại chỗ không cam lòng. Hơi trầm ngâm, tiếp theo lấy một lọ Bồi Nguyên Đan cùng Huyền Dương Ngưng Khí Quyết đưa ra trước mặt nói:
- Ngươi hãy cầm hai đồ vật này. Nếu như ngươi thật sự có linh căn, có thể tu tiên. Vậy sau này nếu hữu duyên thì sẽ gặp lại nhau, còn đan dược này có thể cường kiện thân thể. Ta hiện tại phải đi đến Quỷ Khốc Lĩnh giết yêu quái, xong việc cũng không có quay trở về Tiểu Sơn Trấn. Coi như không bắt được yêu quái ta cũng sẽ quay về tông môn bẩm báo. Ngươi trở về bảo mọi người chờ tin tức của ta. Có hay không có yêu quái, qua đoạn thời gian này là có thể biết.
- Đa tạ tiên sư đại nhân, xin hỏi cao tính đại danh của tiên sư, Tiểu Tam sau này nhất đĩnh sẽ báo đáp tiên sư đại nhân.
Đỗ Tiểu Tam nghe Nhậm Thanh Phong nói vậy, không khỏi vui sướng ngây ngất. Tiếp nhận hai vật này, cảm tạ không ngớt.
Từ nhỏ Đỗ Tiểu Tam đã sinh sống ở Tiểu Sơn Trấn, cũng chưa có bao giờ đi ra ngoài trấn, gặp qua sự đời gì. Bất quá nếu được tiên sư cấp cho đan dược, tự nhiên là thứ tốt. Quyển sách này tự nhiên là pháp quyết tu luyện của người tu chân.
Vốn Đỗ Tiểu Tam cũng muốn cùng Nhậm Thanh Phong bái nhập làm môn hạ của Huyền Dương môn, nhưng hắn cũng không nỡ rời bỏ quê nhà. Hiện giờ có đan dược cùng pháp quyết, nếu có thể tại thồn trấn tu tiên, vậy thì tốt rồi. Coi như mình không có linh căn đi nữa, nhưng bằng vào bình đan dược này, cả nhà bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề!
- Được rồi ngươi không cần phải cảm tạ ta. Hai đồ vật này ta cũng không có dùng đến. Dù sao thì ta và ngươi cũng có thể xem như là một hồi quen biết, còn mấy khối linh thạch này ngươi cũng cầm lấy đi. Trong thời gian đả tọa, cầm nó ở trong tay có thể đề cao tốc độ tu luyện. Mặt khác nếu ngươi thật sự có linh căn. Sau này vẫn có thể bái nhập tông môn khác. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, Tu Chân Giới kỳ thật cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nơi đó tràn ngập kỳ ngộ nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Ngươi sau này nếu như có đi vào con đường tu chân thì hãy chú ý. Còn có những thứ ta đưa cho ngươi tốt nhất là đừng cho ai khác nhìn thấy. Miễn dẫn đến phiền toái cho ngươi. Về phần tên ta, dân chúng trong trấn cũng đã biết. Ngươi về hỏi bọn họ là được rồi. Thôi, trở về đi!
Nhậm Thanh Phong dứt khoát đã tốt thì tốt đến cùng vì thế mới xuất ra mấy khối hạ phẩm linh thạch đưa tới trước mặt Tiểu Tam nói.
Vốn chuyện tình của Tiểu Tam, Nhậm Thanh Phong cũng không có muốn quản nhiều hơn. Dù sao sự tình như vậy, Nhậm Thanh Phong có muốn quản cũng không có quản được. Bất quá Nhậm Thanh Phong đột nhiên nhớ lại, năm đó Lâm Kiếm tiến cử mình vào tông môn. Giờ mình lại thuận tay đem Huyền Dương Ngưng Khí Quyết mà hắn vất vả lắm mới lấy được từ tay Lâm trưởng lão, tặng cho người ngoài.
Lại lo lắng linh khí ở Tiểu Sơn Trấn loãng, Nhậm Thanh Phong mới lấy ra mười khối hạ phẩm linh thạch. Bất quá dù sao thì Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy luyến tiếc. Dù sao thì hắn cho đến bây giờ cũng không có hào khí đến nỗi tùy ý bố thí linh thạch.
Lúc này, giúp đỡ Tiểu Tam, Nhậm Thanh Phong cũng có chút tâm tư tiểu nhân. Rốt cục hắn cũng muốn một lần vì hành động của mình mà làm thay đổi vận mệnh của người khác. Mặc dù hắn không biết loại thay đổi này là đúng hay sai!
Thấy Tiểu Tam vẻ mặt khó khăn nhận lấy linh thạch, sau đó lấy áo khoác che lên. Cả người trận ngập nỗi kinh hỉ không thôi đến nỗi dại cả ra. Nhậm Thanh Phong cũng không có để ý, nhếch miệng mỉm cười, rồi không hiểu sao lại thở dài. Cuối cùng phất tay một cái liền ngự trên Hoàng Chu bay đến Quỷ Khốc Lĩnh
Sau khi Nhậm Thanh Phong rời đi, Tiểu Tam rốt cục cũng có phản ứng, hướng phía Nhậm Thanh Phong vừa bay đi vái lạy vài cái. Lúc này mới hưng phấn đứng dậy, xoay người men theo một con đường nhỏ chạy vào trong trấn
- Ha ha, chỉ sợ lòng hảo tâm của ta cũng chỉ vô ích, tại Thiên Thai đại lục này, ngoài Tiểu Kiếm là bằng hữu ra thì cũng không có người thứ hai. Hơn nữa ta so với Tiểu Kiếm có lẽ còn hảo tâm hơn nhiều! Bạch Vân lão hòa thượng thường xuyên nói, làm việc thiện ắt sẽ sinh ra thiện quả. Không biết việc này sẽ kết ra quả gì đây!
Nhậm Thanh Phong ngồi trên Hoàng Chu, nhìn sắc trời dần ngả tối, tự giễu cợt nói.
Trong mắt Nhậm Thanh Phong quá phận lương thiện đôi khi sẽ sinh ra một cảm giác không thật, sẽ cho người ta một cảm giác không chân thực.
- Nơi này chính là Quỷ Khốc Lĩnh sao? Quả nhiên là có điểm kỳ dị. Không ngờ cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được từng trận âm khí. Cũng khó trách tại sao dân chúng trong trấn lại kêu có yêu quái ở đây.
Nhậm Thanh Phong ngự Hoàng Chu đang ở cách rừng cây mười dặm, thầm nghĩ.
- Bất quá âm khí này tựa hồ cùng âm mạch trong huyệt động phát ra âm hàn khí có điểm bất đồng. Âm khí này làm cho người ta có cảm giác âm trầm, không có như âm mạch linh khí rét lạnh đến thấu xương. Chính là càng lúc càng quỷ dị, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy!
Hơi trầm ngâm, Nhậm Thanh Phong tựu phân biệt được hai loại âm khí này bất đồng. Cũng không có nghĩ nhiều nữa, khống chế Hoàng Chu hạ thấp xuống mấy trượng, tiếp cận rừng cây phía dưới, chuẩn bị dụng thần tra xét một lần.
- Không ngờ không thể dùng thần thức để thăm dò! Chẳng lẽ trong này có người bố trí trận pháp cấm chế? Hay là cũng giống như sương mù âm hàn lần trước?
Nhậm Thanh Phong dùng thần thức tra xét, đột nhiên giật mình phát hiện, thần thức không thể tiếp cận rừng cây quá nửa trượng, dường như gặp phải một tầng trở ngại vô hình nào đó.
Lúc sau, Nhậm Thanh Phong cũng hơi hơi khiếp sợ, nhưng cũng nhanh chóng trấn định. Trầm ngâm trong giây lát, trực tiếp thu Hoàng Chu lại rồi lấy Phá Kim Toa ra.
Lúc này đứng trên Phá Kim Toa, Nhậm Thanh Phong khống chế hạ thấp xuống thêm mấy trượng. Tiếp theo ổn định Phá Kim Toa rồi vận dụng Thiên Nhãn Thuật quan sát.
- Không ngờ thật là quỷ dị! Chẳng nhẽ thật sự có sào huyệt của yêu quái ở trong này.
Nhậm Thanh Phong tán đi linh lực đang tụ tập ở hai mắt, hai mắt chuyển từ màu bạc trở về bình thường. Sau đó lại nghi hoặc nói.
Theo như những gì Nhậm Thanh Phong quan sát. Chính là Quỷ Khốc Lĩnh này rất bình thường, nhưng càng bình thường càng làm lộ ra vẻ quỷ dị. Vốn Nhậm Thanh Phong cho rằng thần thức bị ngăn cản là do tồn tại âm hàn linh khí, nhưng tựa hồ lại không tồn tại. Điều này khiến Nhậm Thanh Phong càng thêm khẳng định, trong Quỷ Khốc Lĩnh này có tu sĩ ma đạo tu vi cao thâm hoặc là có yêu vật cường đại tồn tại.