---o0o---
May mắn thường đi một cặp với tai ương, cụ thể hơn, nếu hôm nay lượm được 100$, ngày mai có lẽ nên coi chừng sét đánh.
---o0o---
Tiên huyết mà Hoả Phụng làm bắn vào người Cuồng Long Nhận đang phát tán những tia hồng quang, rồi dần dần tan thành một làn sương hồng mỏng bao quanh khắp người hắn.
Trong lúc khô lâu đang ngớ ngẩn nhìn quái sự đang diễn ra trước mắt, y không biết rằng ba đạo thiểm điện trên đầu y đang vô thanh vô tức phóng đến, mục tiêu là Cuồng Long Nhận thẳng tiến!
Ầm! Ầm! Ầm!
Uy lực thiên kiếp của thiểm điện quả nhiên cường hãn vô bì, trong nháy mắt, hồng sương đã tiến nhập cơ thể Cuồng Long Nhận, hồng quang vừa vào thì kim quang lại ra ngay, cả thân thể đại ma đầu phát sáng tinh quang hoàng kim, những long vật trên người lúc này thì khỏi nói, gọi là chói lọi thì cũng còn ít!
Khô lâu càng quan sát dị biến càng cao hứng phi thường, bởi long nhãn của Cuồng Long Nhận đã mở ra, phát tán tinh quang hoàng kim chói sáng. Y thừa biết ba trăm năm qua bị phong ấn, công lực của Cuồng Long Nhận không những không thụt lùi mà còn có phần tăng tiến do nội thể tự động hấp thụ linh khí của ngọn quái sơn.
Tinh quang hoàng kim trên người hắn ngày một chói lọi, khô lâu dù không muốn nhưng cũng phải thu lại quang mang trong hai hốc mắt sâu hoắm, như là người ta nhắm tịt hai mắt lại vậy. Có điều ... hà hà ... y phải hận là không được nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: Cuồng Long Nhận đã trở thành một tiểu thái dương phát sáng mạnh mẽ không kém gì vầng thái dương đang toả sáng nhân gian trên cao kia. Và sẽ tốt hơn nữa cho hắn nếu như tên quái này nhớ lại được thói quen của Cuồng Long Nhận ba trăm năm trước: cứ mỗi lần thức dậy là hắn phải đập nát ít nhất là một món đồ nào đó, hệt như đứa trẻ con mới thức dậy phải khóc lóc một hồi vậy.
Hà, ngủ một đêm mà thức dậy hắn đã bức bối trong người như vậy, thử hỏi ngủ ba trăm năm, lúc hắn thức dậy sẽ phát tiết như thế nào? Hì, phá nát ngọn quái sơn này là còn ít.
Tuy khô lâu không nhìn thấy được tinh quang chói lọi xạ ra từ Cuồng Long Nhận, nhưng y có thể cảm thấy một mối nguy hiểm mơ hồ đang đè nặng lên người mình, một uy lực cường đại đang chuẩn bị phát ra, một áp lực kinh thiên đang từ từ nhấn mình sâu xuống lòng núi.
Y biết rằng chủ nhân đang chuẩn bị thức giấc, và để chào mừng cho sự kiện trọng đại này, chính y sẽ là vật bị hiến tế.
Khô lâu tuy cũng biết rằng, chủ nhân y không phải hạng ma đầu vô cảm, thậm chí lúc bình thường hắn còn cao hứng hay đùa cợt với bọn nô tài như y nữa, nói thẳng ra, bản chất con người của hắn có thiên tính không chính cũng không tà, lại là con người vui vẻ hài hước, rất hay vui đùa cợt nhả, nhìn hắn cư xử với mọi người, không một sinh vật nào trên đại lục có thể đứng trước bàn dân thiên hạ mà tuyên bố rằng: hắn là một đại ác ma cầm đầu một tập đoàn mà ai nghe thấy cũng phát ớn lạnh: Diệt Thần.
* *
*
Ầy, lại phải giải thích tiếp rồi. Diệt Thần là một tổ chức phi chính phủ được thành lập ba trăm năm trước, do chính tay Cuồng Long Nhận sáng lập, tôn chỉ duy nhất là: xưng bá Bất Diệt đại lục. Để đạt được mục đích, tổ chức không từ bất cứ một thủ đoạn, phương cách khả thi nào, từ kinh doanh lương thiện, bảo tiêu cho đến cướp bóc, lừa đảo, tất nhiên là không trừ trò ám sát lấy tiền thưởng rồi. Thủ đoạn lại tàn độc phi thường, sau khi hành sự đến cả cái xác để người ta mai táng cũng bị chúng dùng Hủ Thi Tán làm cho tiêu tan mất tích. Tổ chức này lại thu nạp rất có chọn lựa, dưới trướng Cuồng Long Nhận lúc đó toàn là hảo thủ, có thể nói, Diệt Thần muốn ai chết thì người đó không được sống, muốn kẻ nào sống thì cho dù hắn có tự tử mười lần đi nữa, vẫn có thần y trong tập đoàn cứu sống được.
Diệt Thần quả là một tổ chức gây nguy hại cho sự thống trị của tất cả mọi quốc gia trên Bất Diệt đại lục, trừ Lạc Việt quốc, không hiểu Diệt Thần ngán ngại hay kính nể gì Lạc Việt quốc mà đến cả cái móng chân người Lạc Việt cũng không bao giờ động tới. Diệt Thần đã từng hạ sát không ít chính khách trên chính trường đại lục, chủ yếu là do được thuê để ám sát. Những nhân vật tài danh đã chết dưới đao của Diệt Thần thực không thể đếm nổi, chỉ biết là một số tiểu quốc như Cổ Mông đã nhờ Diệt Thần mà phất lên nhanh chóng, một số như Nga La Tư lại thụt lùi do Diệt Thần đã hạ sát quá nhiều nhân tài nước này.
Thế là một cuộc chiến nổ ra bởi hai phe: ủng hộ Diệt Thần và đòi khai trừ tập đoàn. Sau hai mươi năm chinh chiến ác liệt, một bản hoà ước được kí kết, dẫn đến một điều lệ mới được thông qua trên toàn đại lục: Diệt Thần chính thức bị truy nã gắt gao, bất cứ là ở đâu. Cuồng Long Nhận phải ngậm đắng đưa toàn bộ quân lực, tài lực đến một quần đảo thuộc Lạc Việt quốc nương nhờ. Trước nay vốn không thù không oán, lại còn khoản tiền thuê đất hậu hĩ, chẳng mấy chốc Diệt Thần đã được Lạc Việt quốc bảo bọc. Cuồng Long Nhận nuôi chí lớn, ngày đêm tích thảo dồn lương, chẳng mấy chốc, thanh thế cùng thực lực của Diệt Thần đã vươn thậm chí còn cao và xa hơn cả thời kì trước.
Thế là, kế hoạch chinh phục thế giới của Diệt Thần chính thức bắt đầu. Bất quá ... bất quá, trong lúc kế hoạch đang ngon trớn thì đùng một cái, Cuồng Long Nhận - thủ lĩnh của tập đoàn đột nhiên mất tích, đồng thời tin đồn về chuyện hắn bị công chúa Hoả Vân quốc lúc bấy giờ là Hoả Bình Nhi đánh bại và phong ấn.
Tin này quả là sét đánh đối với tất cả mọi thành viên trong Diệt Thần, bởi bất cứ ai cũng biết thực lực của Cuồng Long Nhận đến đâu, thế mà lại bị một công chúa nhãi ranh ở một quốc gia nhãi nhép như Hoả Vân Quốc đánh bại, chuyện này có chết cũng chẳng ai tin. Thế nhưng, từ ngày khô lâu báo cáo về tổng đàn sự thực thì cả Diệt Thần sục sôi phi thường, bất cứ ai cũng muốn phanh thây Hoả Bình Nhi và san bằng Hoả Vân quốc. Bằng chứng là Hoả Bình Nhi không thọ lắm, chỉ đến năm hai mươi ba tuổi, tức là hai năm sau khi nàng phong ấn Cuồng Long Nhận, người ta tìm thấy nàng nằm chết trong thư phòng của Hoàng cung Hoả Vân. Theo kết quả giám định cho thấy, Hoả Bình Nhi bị chừng hai mươi người đàn ông cưỡng gian tập thể, sau đó là hai nghìn vết chém lên cơ thể, không một chỗ lành lặn, người bị chặt làm tám khúc, mổ bụng moi ruột gan đặt vào miệng, nói chung là một cái chết từ từ cực kì thống khổ đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng vì quốc thể, Hoả Vân quốc không loan truyền tin này ra ngoài.
* *
*
Chuyện là như thế, nhưng còn chuyện Hoả Bình Nhi dùng cách gì để đả bại và phong ấn Cuồng Long Nhận thì không ai biết được, đây quả là một thiên cổ kì án trong vòng năm trăm năm trở lại đây.
Sau khi Cuồng Long Nhận mất tích, người tiếp theo trong Tập đoàn là Phí Tung Vân lên thay, rồi từ đó, Diệt Thần thất tung luôn, không ai biết tổ chức này còn hoạt động hay đã tan rã, còn ôm mộng bá vương hay đã an phận thủ thường trên giang hồ.
Một thiên kì án là thế, mà chỉ qua chục năm là tên tuổi Diệt Thần hoàn toàn thất tung, không mấy người còn nhớ đến cái tên Diệt Thần nữa, những người còn nhớ đến tên này thường chết bất đắc kì tử, không biết là xảo hợp hay là cố ý đây...
Ba trăm năm nay, khô lâu túc trực dưới chân Cuồng Long Nhận chờ ngày hắn tỉnh thức. Ngờ đâu ngay lúc hắn bắt đầu thức tỉnh thì cũng là lúc mình bị chính tay hắn “nướng”, khô lâu thật không cam tâm. Lòng tận tuỵ, trung thành của y được trả giá thế này sao? Hắn không đau xót vì bị tiêu diệt, nhưng hắn đau xót vì không thể nhìn thấy tận mắt chủ nhân sống lại, thế đáng chết lắm sao? Thế sự quả vô thường.
Từ trong hai hốc mắt sâu hoắm, khô quắt queo của khô lâu, một đạo tinh quang loé lên, kèm theo đó là một giọt dịch chất nóng hổi chảy ra bên hốc mắt y. Ai bảo quỷ nhân vô tình? Ai bảo loài khô lâu yêu quái không biết nhỏ nước mắt? Vạn vật đều như nhau, chúng sinh đều bình đẳng. Mọi loài có trí óc đều mong muốn mình được hạnh phúc, hưởng khoái lạc, tránh xa đau khổ sầu muộn, đều mưu cầu quyền được sống. Chỉ là ... muôn loài đều khó chấp nhận một loài không phải đồng loại mình nên mới nảy ra nào là khinh thị, ghê tởm, sợ hãi đối với những loài khác, từ đó mà nảy ra lòng tự tôn dân tộc, và nảy ra ... chiến tranh.
Khô lâu hấp tấp lùi bước, chân y chạm phải Hoả Phụng, y quay người nhìn dung nhan thoát tục của nàng trong vài giây rồi chợt bật ra ý nghĩ:
- Ta tuy không đợi chủ nhân dậy được, nhưng cũng quyết cứu lấy nha đầu này cho người thu nạp, ít nhất thì cũng coi như ta giúp chủ nhân có thêm phần khoái lạc, như lời chào vĩnh biệt với người vậy.
Khô lâu đến chết vẫn không quên lợi ích của Cuồng Long Nhận, thật không biết tìm khắp đại lục có thể tìm thấy một người nào tận tuỵ, trung thành hơn khô lâu này không?
Ít nhất thì Hoả Phụng cũng nên tạ ơn khô lâu, bởi y đã cứu nàng một mạng.
Khô lâu cắp Hoả Phụng lên, cật lực thi triển lăng vân bộ đến tột độ, phóng ra xa ...
Những diễn biến sau đó là một chuỗi dài những sự kiến cực nhanh, mạnh và cực kì dữ dội, khủng khiếp...
Long nhãn ngập tràn tinh quang của Cuồng Long Nhận mở lớn hết mức, thân hình hắn chớp động một cái. Hắn mở miệng hống lên một tiếng động trời, tinh quang trong người nãy giờ như một quả bom nguyên tử đã được kích hoạt, ngay lập tức, phát xạ ra xung quanh vạn trượng, xung chấn thành hình, phóng xuất uy lực cường đại tựa thiên kiếp, chấn nát mọi thứ chung quanh Cuồng Long Nhận trong bán kính nửa dặm.
GRÀOOOOOOOO!!!!
Một tiếng long ngâm cường đại phát ra mãnh liệt khiến người ở cách đó vài dặm còn phải bịt tai lại vì tiếng rền vang quá khủng bố. Bỗng tất cả khí trong không gian đều tập trung lại thân người Cuồng Long Nhận, tinh quang trên người hắn phát sáng ngang với ánh dương quang! Cuồng Long Nhận mở mắt, tất cả tinh quang trên người hắn tắt ngúm.
Hắn đứng đó, trên đỉnh quái sơn cao vạn trượng, khí thế vững chãi như thái sơn, uy mãnh tựa thần long hạ phàm, cao ngạo vô bờ bến, phóng tầm mắt nhìn xuống nhân gian, nở nụ cười ngạo thế, khoé miệng chợt động, hắn bình thản nói:
* *
*
“Khai Phong Ấn, Long Nhân Xuất thế”
Một lão bà ngồi trong căn điển tịch phòng, chăm chú mò mẫm từng chữ trên tấm da dê cũ nát, đọc lên một câu đó rồi nhăn trán, bà gỡ bỏ cặp kính lão, ngả lưng xuống giường, để rồi không bao giờ trở dậy được nữa.
* *
*
Hắc y nhân đang ngồi gần một miệng hoả sơn đang phả hơi nóng khủng khiếp.
Đây có lẽ là một lão nhân, lão ngồi trên miệng núi lửa mà thuỷ chung vẫn không đổ một giọt mồ hôi nào, đủ biết là tấm thân này đã được tôi luyện đến độ đao thương bất nhập rồi.
Chứng kiến hết mọi diễn biến trên ngọn quái sơn từ đầu đến cuối, lão nhân này không mảy may để lộ một cảm xúc nào, nhưng sau khi nghe tiếng long ngâm phát ra từ miệng Cuồng Long Nhận, lão ngáp dài một cái rồi uể oải đứng lên, một thanh kiếm màu đỏ chói từ trong bể nham thạch phía dưới vọt lên, nhanh như thiểm điện, trên thân kiếm còn bốc khói nghi ngút, không hiểu là do sức nóng từ bể nham thạch còn lưu lại hay là do ma sát với không khí khi di chuyển với tốc độ quá nhanh tạo ra.
Lão nhân nhẹ nhàng bước lên thanh kiếm, dáng trầm ổn phi thường, chợt thấy thân hình lão chớp động một cái rồi biến mất tăm tích.
* *
*
Bạch y lão đầu đang ngồi đánh cờ. Độc ẩm bên chén trà nghi ngút...
Quân đen đang vây hoàn toàn quân trắng, rõ ràng là thắng bại đã rõ. Trên bàn cờ lúc này bày toàn cờ đen. Sẽ chẳng có gì đáng nói ở con người này nếu ông ta chỉ đơn thuần là đánh cờ, nhưng vị bạch y lão tử này quả thực là một con người rất, rất đặc biệt.
Ông ta không có bàn cờ!
Chỉ đơn giản là dùng nội công vận vào ngón tay rồi vạch vào không trung, để lại những tia tinh quang màu trắng hoặc đen. Làm xuất hiện được những tia ấy đã cực khó, vậy mà lại có thể thu phát như không, lại càng khó hơn nữa, còn làm sao chi trì được bàn cờ ấy tồn tại được một khoảng thời gian dài như thế quả là khó đến cùng cực, đòi hỏi một trình độ nội công siêu phàm. Lão ngồi đánh cờ, thỉnh thoảng liếc mắt về ngọn quái sơn, những diễn biến trên đó khiến lão hơi nhăn mặt.
Cuối cùng, khi tiếng long ngâm phát ra từ miệng Cuồng Long Nhận vang dội khắp bốn bề, lão nhân bạch y uể oải đứng dậy, ngáp dài một cái rồi phẩy tay, bàn cờ vẽ bằng tinh quang trên lăng không tắt phụt. Bạch y lão nhân chí đầu ngón chân xuống đất một cái đã lăng không ba trăm trượng hướng về ngọn quái sơn, thật là trình độ khinh công không thể cao hơn được.
* *
*
A ... a ... a ...a !!!
Cuồng Long Nhận thét lớn, đôi tay ngập tràn tinh quang của hắn vung thẳng lên trời. Một luồng quang mang cường đại tối thượng vọt thẳng lên trời.
Không thể! Không thể nào!
Cả hai lão nhân Hắc y và Bạch y đều khựng lại trên không trung, chăm chú nhìn vào luồng quang mang kinh hãi thế tục ấy, và cùng thốt lên câu nói đó một lúc.
Cuồng Long Nhận quát lên một tiếng động trời, thúc đẩy đôi tay hướng lên lăng không. Luồng tinh quang càng lúc càng mạnh mẽ, loé sáng chói lọi, nếu có người nào ở đây lúc này, chắc chắn sẽ mù hoàn toàn!
Tinh quang toả ra từ quang mang cường đại đã đạt mức tối thượng, thiên địa kinh hãi thất sắc, năng lượng đã thu thập đủ, giờ chính là lúc để ... giải phóng thiên kiếp uy lực đó.
Hắc bạch nhị lão hai người tuy dày công tu dưỡng nhưng vẫn không thể kìm nổi một tiếng rú kinh hãi, mồ hôi xuất như tắm, vội vàng tận lực phi thăng ra ngoài nghìn trượng.
HỐNGGGGG!!!
Tiếng hống động trời của Cuồng Long Nhận đã phát ra, thiên địa thất sắc, quang mang tối thịnh, một luồng thiên kiếp năng lượng cường hãn tối thượng phóng ra...
Không huỷ...
Không diệt ...
Không giết ...
Tất cả những gì luồng năng lượng thiên kiếp cảnh giới đó làm chỉ đơn giản là xoá, như người ta cầm lấy cục tẩy mà xoá đi từng nét chì vậy. Chỉ đơn giản là không tồn tại!
Và tên đó phải là một tên điên...
Bởi cục tẩy ấy xoá sạch mọi thứ trên đường đi của nó, mọi thứ ...
Không một thứ gì còn sót lại, tất cả chỉ là đất đơn thuần, chỉ là đất thôi. Cũng phải, đất là mẹ muôn loài, võ công, ma pháp do con người tạo ra, bất quá chỉ là gia tăng cường hãn thêm cho con người, nhất quyết không thể diệt thiên phá địa được. Trong vòng bán kính hai dặm quanh Cuồng Long Nhận, tất cả những gì không phải là đất đều tan thành biến vào hư vô, mất tăm tích. Có kẻ nào đó đã từng nói: “Vạn vật không tự sinh ra, không tự mất đi, chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác”, trong trường hợp này, có lẽ kẻ đó nên suy nghĩ lại lập trường của mình.
Không có dấu vết của sự tàn phá, bao quanh Cuồng Long Nhận bây giờ chỉ là khoảng trống vô vị, ngay cả ngọn quái sơn cao diệu vợi là thế, vậy mà giờ cũng biến mất tăm!
* *
*
Hắc bạch nhị lão tuy ở hai nơi khác nhau, nhưng cũng đều đồng thanh cảm thán:
- Hắn đã luyện thành Phá Diệt Chấn rồi!!!
* *
*
Cuồng Long Nhận nhìn đôi tay mình rồi nắm lại, mở ra, hắn hít một hơi dài như muốn hưởng thụ không khí trời đất qua hàng trăm năm, hắn cảm nhận được sức mạnh, sự tươi mới trong từng cơ bắp, từng phân thịt trên cơ thể, thậm chí là trên từng bước đi, từng hành động...
Hắn khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười hắc ám:
- Sau ba trăm năm, ... ta đã được ... tự do ...
Hết Quyển I: chương Bốn.
+ Cuối cùng, đạo tiên huyết của Hoả Phụng trên người Cuồng Long Nhận đã giúp hắn tỉnh giấc, không những thế, trong lần trở lại này, thực lực của Cuồng Long Nhận đã trở nên quá xa vời với thế tục, bằng chứng là những biến cố ngay khi hắn thức dậy, đặc biệt là thiên kiếp uy lực của tuyệt học Phá Diệt Chấn! Vậy thì ngụm máu của Hoả Phụng là hoạ hay là phúc? Ngụm máu ấy sẽ mang đến mối lợi không thể đong đếm cho Bất Diệt đại lục, hay sẽ đem đến một trường hạo kiếp mới? Chẳng biết, chỉ biết đó sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện dài, câu chuyện xảy ra trên Bất Diệt đại lục. Thân mời quý huynh đệ tỷ muội gần xa đón xem chương tiếp theo của Bất Diệt Kiếm để dõi theo những biến cố kinh nhân trong Quyển I: Chương Năm: Đại Chiến
+ Bật mí: Bạn biết gì về Bất Diệt đại lục và con người sinh sống trên đó? Chương sau sẽ cho bạn một cái nhìn không thể rõ ràng hơn về những chiến thức của Nhân tộc trên Bất Diệt đại lục. Nhớ đón xem nhé