Đằng Phi không giống như ngày thường vẫn xem Thực Vật Bách Khoa Toàn Thư hay Ma Thú Bách Thư mà đi thẳng đến khu bày các loại sách kỳ văn dị sự (chuyện lạ).
Ở đó, hơn phân nửa đều là các hồi ký tự sự lưu lại các kinh nghiệm về các Ngũ đại cấm địa ở Thanh Nguyên Châu của các Mạo Hiểm Giả.
Đằng Phi đối với những thứ ở đây đã hết sức quen thuộc, dễ dàng lấy ra một quyển gọi là “Mang Nãng Sơn chí” rồi ngồi xuống ngay bên cạnh giá sách mà đọc.
“Mang Nãng Sơn chí” không giống với những quyển ghi chép kinh nghiệm bình thường của các Mạo Hiểm Giả, nó là do tổ tiên Đằng gia góp nhặt kiến thức từ nhiều cường giả đã tiến vào Mang Nãng Sơn rồi biên soạn thành một quyển sách, trong đó ghi chú lại hơn một ngàn ba trăm loại dược liệu cùng hơn bảy trăm chủng loại ma thú, có thể nói khó mà tìm được quyển sách nào có thể ghi chép đầy đủ hơn nó.
Hắn nhanh chóng lật đến một trang ở giữa quyển Mang Nãng Sơn đã được đánh dấu sẵn nằm ở đoạn giữa, trên trang có một bức ảnh minh họa một con Cự Mãng màu đỏ sẫm, trên đầu có hai cái sừng giống như cành cây khô chạc cây lởm chởm, trông hết sức kinh khủng!
Con Xích Huyết Giao này là ma thú cao cấp bát giai, có truyền thuyết nói rằng Xích Huyết Giao trên trăm tuổi biến hóa thành công liền có thể biến thành Giao Long, trở thành một trong những ma thú cao cấp nhất trong dãy núi Mang Nãng.
Đằng Phi đọc ghi chú về Xích Huyết Giao rồi nhìn lên bầu trời Mang Nãng Sơn, trong lòng thầm suy đoán: Hôm trước trên bầu trời nhuộm đỏ một màu máu có khi nào là do con Xích Huyết Giao này chiến đấu tạo thành không? Chuyện này thật quá dọa người mà, không biết cường giả nào lại mạnh mẽ đến mức có thể chiến đấu với con Xích Huyết Giao ấy đến trình độ như vậy.
Hay… là cuộc chiến tranh đoạt địa bàn, tranh giành bảo vật của các ma thú…?
Ánh mắt hắn liền thoáng hiện lên tia hứng thú nhưng ngay lập tức ảm đạm, hắn khẽ lắc đầu khép sách lại trả về chổ cũ rồi đi tới giá sách bên cạnh rút ra một quyển tên là “Đại Lục Dược Liệu Bách Khoa Toàn Thư”.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Đằng Phi thậm chí còn quên mất cả giờ cơm trưa, mãi đến xế chiều mới cảm thấy có chút đói bụng.
Ngay lúc hắn đứng lên vận động thân thể chuẩn bị đi kiếm chút thì ăn thì thấy một thiếu niên dáng người cao lớn vẻ mặt kiêu ngạo chạy từ bên ngoài vào, người này không thèm che giấu ánh mắt khinh thường nhìn hắn, nói:
- Ta biết thế nào ngươi cũng đang ở đây, ông nội bảo ta đi gọi ngươi đến gặp người!
- Ta biết rồi, cám ơn.
Đằng Phi giống như không trông thấy vẻ mặt cao ngạo cùng ánh mặt khinh thường của thiếu niên kia dành cho mình, nhẹ giọng nói một câu cám ơn rồi đem cất sách lại lên giá sách.
Vị thiếu niên cao ngạo kia lại đột nhiên hỏi:
- Ta nghe nói ban sáng ngươi lại bị Lý Mục Giáo quan thu thập một trận à?
Hắn hỏi xong, cũng không đợi Đằng Phi trả lời liền cười lạnh nói tiếp:
- Đằng Phi, ta thật lòng khuyên ngươi một câu, bản thân đã không thể cảm ứng được Đấu khí còn ép mình cực khổ tu luyện vũ kỹ làm gì? Mà Lý Mục Giáo quan cũng thật quá đáng, cho dù ngươi là phế vật thì cũng là người của Đằng gia, hắn là người ngoài mà dám tùy ý vũ nhục người khác, hừ, nếu không phải ông nội nghiêm cấm bọn ta gây phiền toái cho hắn thì hắn sớm bị đánh cho sống dỡ chết dỡ rồi!
Đằng Phi nghe thấy hai chữ phế vật khóe miệng khẽ dãn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vị thiếu niên kiêu ngạo kia nói từng chữ:
- Đằng Lôi, ta không phải là phế vật.
- Ách… Được rồi được rồi, là ta nói sai, thôi, đi thôi, ông nội đang chờ ngươi đấy!
Đằng Lôi nói xong liền vội vàng bước đi, ra khỏi Tàng Thư Quán hắn cũng không quay đầu lại nhìn mà nói tiếp:
- Bảo ta nói ngươi thông minh văn tài ta có thể, dù sao với khả năng của ngươi hoặc ra ngoài làm chuyện buôn bán kiếm chút tiền cho gia tộc, hoặc vào Thanh Nguyên Thư Viện của Thanh Nguyên Châu để tương lai làm quan văn, cưới một đám kiều thê mỹ thiếp, ít ra còn có chút cống hiến cho gia tộc, còn hơn là bây giờ…
Đằng Phi đi sau lưng hắn nghe xong vẫn im lặng không lên tiếng trả lời.
Đằng Lôi bĩu môi bất mãn, thầm nghĩ: “Ta có lòng tốt chỉ điểm cho ngươi, ngươi lại không chịu hiểu, phế vật thì chấp nhận cuộc sống của phế vật đi, hà cớ gì hết lần này đến lần khác muốn trở thành cường giả, cường giả để loại ngươi như người làm à?”
Đằng Lôi dẫn Đằng Phi đến nơi ở của gia chủ rồi rời đi, bản thân hắn cũng không thích tên đệ đệ này chút nào, cho dù hắn là con của Tam thúc đi chăng nữa, rõ ràng là một phế vật nhưng cứ làm ra vẻ thanh cao, nhớ lại vẻ mặt không chút biểu cảm của Đằng Phi thật khiến người bực bội mà.
Đằng Lôi quay đầu lại nhìn Đằng Phi bước vào sân viện, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế nhạo, nghe nói ông nội đã chấp nhận đề nghị của Lý Mục Giáo quan rồi, không để cho Đằng Phi tiếp tục tu luyện vũ kỹ nữa. Như thế càng tốt, kẻ vô dụng như thế thì nên nhốt ở nhà, ngàn vạn lần đừng để hắn ra ngoài không khéo lại làm Đằng gia mất thể diện.
“Lần trước cũng vì tên phế vật Đằng Phi này mà Đằng gia lũ hỗn đản Thác Bạt Gia cười nhạo, trong gia tộc mà có một tên vô dụng như thế đúng là không ngẩng cao đầu được. Bất quá, đám Thác Bạt Gia khốn kiếp đó không yên với lão tử được đâu, ông nội ta sớm muộn gì cũng đột phá lên cấp hai, ta thề nhất định phải đánh đến các ngươi quỳ xuống xin tha mới thôi!” Đằng Lôi vừa lẩm bẩm vừa rời đi.
- Ông nội, Đằng Phi cầu kiến.
Đằng Phi đứng trước cửa phòng, cung kính nói.
- Vào đi.
Bên trong phòng truyền ra một giọng nói già nua, nhưng thanh âm không hề kém phần uy nghiêm.
- Đằng Phi đẩy cửa phòng bước vào, phòngnày bày trí theo phong cách cổ xưa, rất là đơn giản, một dãy các giá đầy sách khổng lồ tựa vào tường. Có một lão giả râu tóc bạc phơ nhằm hai mắt im lìm ngồi ở chiếc bàn giữa phòng, sau lưng còn có treo một bức tranh thật lớn.
Đây chính là người có quyền lực nhất Đằng gia, gia chủ Đằng Văn Hiên!
Là một cường giả Thất cấp, Đại Đấu Sư tứ giai, thực lực cường đại, trong phương viên trăm dặm ở Đằng Gia trấn này có thể nói là thanh danh hiển hách.
Nhìn Đằng Lôi đang từ từ tiến vào, ánh mắt Đằng Văn Hiên hiện lên vẻ thương cảm cùng tiếc hận, cha của Đằng Phi là Đằng Vân Chí vốn là một Võ giả Đấu khí thiên tài, lại còn có tấm lòng trượng nghĩa, đầu óc cũng hết sức thông minh, là một người có nhiều hy vọng nhất kế nhiệm chức gia chủ Đằng gia, dẫn dắt Đằng gia tiến thêm lên con đường huy hoàng, nhưng… đáng tiếc….
- Tiểu Phi, con biết ông nội gọi con đến đây là vì chuyện gì không?
Đằng Văn Hiên nhìn Đằng Phi, ôn hòa hỏi.
- Ông nội, con không biết.
Đằng Phi đứng yên lặng, đôi mắt vẫn trong suốt như thế, hành động này càng khiến Đằng Văn Hiên nhói đau trong lòng.
Thật là giống a! Người ngoài đồn Phi nhi không phải là huyết mạch của Đằng gia, thật là rắm thối! Gương mặt này của Phi nhi hoàn toàn giống Vân Chí lúc còn nhỏ mà! Nếu có tên nào dám trước mặt ta nói những lời chết tiệt này, ta nhất định không tha cho hắn!
Nhớ đến nhi tử đã chết, giọng nói của Đằng Vân Hiên càng ôn hòa hơn:
- Tiểu Phi, chuyện của con ông nội đã nghe Lý Mục Giáo quan nói rồi, hắn đến tìm ông nội hi vọng ông nội để con theo con đường buôn bán hoặc vào quan trường, ông nội không muốn miễn cưỡng con, ý con thế nào?
- Ông nội, hai con đường này con không muốn đi.
Đằng Phi ngẩng mặt lên, ánh mắt vô cùng kiên định nói tiếp:
- Con… suốt đời này, chỉ muốn trở thành cường giả!
- Ai.
Đằng Văn Hiên thở dài một tiếng, lão biết, đứa nhỏ này nhất định sẽ trả lời như thế, trừ việc không thể cảm nhận được đấu khí cùng thân thể suy nhược, tất cả những thứ khác đều giống y hệt cha của nó!
Bề ngoài nho nhã, nhưng trong lòng một khi đã quyết thì dù có chết cũng không từ bỏ!
Cũng nhờ tính cách ưu tú này mà tạo nên thành tựu của Vân Chí, nhưng nó cũng là nhược điểm chí mạng của hắn! Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mình làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn huyết mạch duy nhất còn lại này đi theo vết xe đổ của cha nó? Huống chi… đứa nhỏ này, thể chất không thể nào tu luyện gì được a!
Đằng Văn Hiên trong lòng dâng lên một nỗi xúc động vô hạn, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Phi, ông nội đã quyết định rồi, ba tháng sau Thanh Nguyên Thư Viện sẽ tựu trường, con cũng đi học đi.
- Ông nội… người chẳng phải đã nói sẽ không miễn cưỡng con hay sao?
Đằng Phi hỏi với khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ nhưng ánh mắt hết sức quật cường.
- Với thân thể của con, con không thể nào đi lên con đường võ đạo được, ông nội hiểu trong lòng con nghĩ gì, lúc này con có thể oán hận ông nội ta không báo thù cho cha con, nhưng hài tử à, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con vẫn chưa thể nào hiểu rõ, trên đời này, có những chuyện thực lực bản thân mình chưa đủ cường đại thì không thể nào có thể giải quyết được!
Đằng Văn Hiên nói với giọng điều đầy vẻ sbất đắc dĩ.
- Ông nội, con chưa từng oán giận người, chẳng qua, cha con chết tha hương, lại còn chết không minh bạch, trong lòng lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện này, lúc nào cũng cảm thấy đao như cắt!
Đúng là con trẻ, Đằng Phi nói đến đây, vành mắt ửng đỏ, thanh âm có chút run rầy:
- Ông nội cũng không cần giấu diếm con nữa, cho dù sao này con có thể làm quan, thậm chí còn là đại quan, nhưng ở Thanh Châu này, thực lực của quan văn dưới triều Chân Vũ cường đại lắm sao? Triều chánh toàn bộ đều ở trong tay quân nhân, những võ giả chí tôn, Tôn nhi… như thế nào… cũng không muốn đi thư viện!
Đằng Văn Hiên khẽ nhắm mắt lại, lão làm thế vì không muốn đứa cháu này thấy những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mắt lão, đứa hài tử này, nói có sai sao? Tri Phủ ở Thanh Nguyên Châu này không phải cũng là một đại quan sao? Nhưng ở trước mặt mình vẫn phải khách khí mất phần, nào dám ra vẻ vênh vênh tự đắc. Nguyên nhân không phải vì bản thân mình là một Đại Đấu Sư tứ giai sao?
Nhưng đây không phải là lý do chính đáng để Đằng Phi từ chối đi học ở thư viện! Lão biết rõ hài tử này rất kiên cường, trong lòng nó đã muốn gì thì dù có chết cũng quyết phải làm sáng tỏ cái chết của cha hắn, vì cha hắn mà báo thù!
Chuyện này, lão làm sao lại không muốn cơ chứ? Nhưng lúc này, trên tay mình còn có cả già trẻ lớn nhỏ người người ở Đằng gia nữa, làm sao có thể xử sự theo cảm tính a, năm đó, cũng vì chuyện này mà suýt tí nữa chôn vùi cả gia tộc, lão làm sao dám tiếp tục mạo hiểm nữa?
Còn nó, một hài tử “Đấu vũ song phế”, muốn làm chuyện này, có khác nào tự đâm đầu chịu chết!
- Được rồi.
Đằng Văn Hiên trong lòng cuối cùng cũng có được quyết định, vẻ mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Đằng Phi trầm giọng nói:
- Chuyện này ta đã quyết, ba tháng sau, con lên đường đi Thanh Nguyên Thư Viện!
- Ông nội!
- Con lui xuống đi!
Đằng Phi ngậm miệng, vẻ mặt quật cường nhìn chăm chú Đằng Văn Hiên, nhưng lão vẫn quay mặt đi, căn bản không nhìn đến hắn, chỉ khẽ phất tay bảo:
- Đi đi!
Đằng Phi run rẩy, thở dài một hơi, rồi thi lễ với lão ông nội, tiếp đó cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài.
Đằng Văn Hiên xoay mặt lại, nhìn bóng lưng đơn bạc của hắn, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ già, thầm nghĩ: “Phi nhi, sớm muộn gì cũng có một ngày, con sẽ hiểu, ông nội, là vì muốn tốt cho con!”
- Hắc, ngươi nghe tin gì chưa? Gia chủ đã hạ lệ cấm Đằng Phi học vũ kỹ, còn muốn đưa hắn đi Thanh Nguyên Thư Viện nữa.
- Thật là chuyện tốt mà, mặc dù hắn là huynh đệ của chúng ta, nhưng hắn còn ở Đằng gia thì chúng ta không có ngày nào có thể ngẩng cao đầu trước những gia tộc khác được!
- Đúng vậy a, hi vọng hắn chuyên tâm mà học hành, sau này làm quan, cũng coi là có tương lai.
Một đám đệ tử Đằng gia tập trung một chổ bàn về chuyện Đằng Phi chuẩn bị đi Thanh Nguyên Thư Viện, đối với bọn họ mà nói Đằng Phi ở Đằng gia chẳng qua là một tên phế vật ăn không ngồi rồi chờ chết mà thôi, cho hắn ra ngoài đi học thì sau này cũng có chổ mà lợi dụng.
Chẳng qua gia quy của Đằng gia rất nghiêm ngặc, thêm vào cha của Đằng Phi là Đằng Vân Chí năm xưa uy danh lừng lẫy, mặc dù hiện giờ đã qua đời nhưng ở Đằng gia, uy vọng vẫn còn rất cao.
Cho nên, những người này cho dù bàn tán, cũng không dám nói gì quá đáng.
Đằng Phi lúc này thất hồn lạc phách bước ra khỏi Đằng gia, đi men theo con đường đá xanh rời ra khỏi Đằng Gia Trấn, vẻ mặt chán nản, suy sụp.
Trong lòng hắn biết ông nội trước nay nhất ngôn cửu định, một khi đã quyết định thì không bao giờ thay đổi, nhưng, đi học ư, bản thân hắn chưa từng nghĩ đến!
Thân là đệ tử Đằng gia, Đằng Phi từ nhỏ đã thuộc lào thi thơ, hắn không hề thiếu hụt kiến thức, thầm chí vốn kiến thức của hắn hiện giờ đã đủ để giảng dạy ở Thư viện rồi!
“Tại sao vậy? Tại sao ta không thể cảm ứng được sự tồn tại của Đấu khí?”
Đằng Phi ra khỏi trấn, rồi lại tiếp tục lững thững đi về phía tây, trong khuôn viên mấy trăm dặm quanh Đằng Gia Trấn đều là dạng bình nguyên đất đai phì nhiêu màu mỡ, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Bên phía tây của Trấn có một con sống lớn, được gọi là Mang Nãng Hà, thượng nguồn của con sông này nằm tận bên trong Mang Nãng Sơn.
Đằng Phi đi đến trước một mảnh vách đá, vách đá này cao hơn ba mươi trượng, bên dưới chính là Mang Nãng Hà, mỗi khi tâm trạng của hắn không tốt đều tới đây ngồi, yên lặng ngẫm nghĩ.
Nhưng hôm nay, uất ức hắn cố đè nén trong lòng suốt bao năm nay đã nhiều đến mức khiến hắn hít thở không thông nữa.
Hắn đứng bên vách núi, dùng hết tất cả khí lực, hét lên từng chữ:
- TA KHÔNG CAM TÂM!