Đúng lúc này, đại hán da đen gọi là Đại Ngưu chợt bước ra, nhìn thẳng Vũ Phong, trầm trầm nói:
"Lão đại, ta vẫn là gọi ngươi một tiếng lão đại. Nhớ mười mấy năm trước, ngươi một cái tám chín tuổi tiểu hài, cõng ta càng thêm bé hơn năm tuổi đầu trẻ ranh liều mạng chạy trốn hơn ba trăm dặm, cái ân tình này, là ta sẽ vĩnh viễn không quên. Nhiều năm nay trong lòng ta, lão đại ngươi giống như là một cái hỏa diễm bất bại chiến thần, sở hướng vô địch. Nhưng mà, hôm nay ta sẽ dứt khoát hướng ngươi trực diện khiêu chiến, sẽ triệt triệt để để đem ngươi đánh bại. Chỉ có như vậy, mới khiến ta tâm linh trở nên hoàn mỹ, mới có thể đột phá cái này dị năng lớp sáu."
"Tốt, rất tốt. Không hổ danh là huynh đệ của Vũ Phong ta, ngươi cái tên tiểu tử này, rốt cuộc đã trưởng thành rồi. Vậy thì đến đây đi, đến đây để ta tựu xem xem ngươi muốn dựa vào cái gì mà hướng ta khiêu chiến."
Vũ Phong cười to một tiếng, hướng da đen đại hán ngoắc ngoắc tay. Trong lòng hắn lúc này, ngoài chua xót ra thì càng nhiều hơn nữa là đầm đìa thống khoái.
Cái cảm giác này, giống như một người cha me, trông thấy đứa con mình chăm sóc bao năm nay rốt cuộc đã trưởng thành, vì vậy vui vẻ mà cười.
Vũ Phong hắn lúc này cũng là như vậy tâm tình. Nhìn thấy cái huynh đệ mười mấy năm nay cần mình thủ hộ che chơ, nay đã lại trưởng thành đến trình độ hướng mình khiêu chiến, hắn không những không tức giận mà còn vui sướng vô cùng.
Cái suy nghĩ của hắn lúc này, phức tạp đan xen, người ngoài là không thẻ nào hiểu được.
Vũ Phong vừa dứt lời, đại hán da đen chợt gầm vang một tiếng, cả người hắn bước nhanh đi ra, hướng đến Vũ Phong bên này tiến đến.
Trong lúc hắn bước đi, toàn thân kịch liệt rung động, từ cơ thể vang lên hàng loạt tiếng "lốp, bốp" giống như người ta rang đậu bình thường.
Da đen đại hán, từ một cái tráng hán cao đến hai mét, chợt cơ thể cấp tốc phóng đại thành một cái cự nhân cao đến ngoài ba mét. Làn da hắn, một tầng lân giáp vừa thô vừa dày nổi lên giống như da tê giác, mà đồng tử hai mắt hắn, cũng đã chuyển biến thành vàng lợt lãnh khốc một màu.
Trên trán hắn, một cây tiêm giác bất chợt xuyên phá làn da mà chui ra, cứng cỏi hữu lực, dài đến nửa thước có dư.
Đại hán da đen bước đi trong lúc đó, cả gian phòng ầm ầm rung chuyển, sàn nhà bụi gỗ bay tán loạn, của kính toàn bộ vỡ nát, cả gian phong giống như bị một cái xe tăng thiết giáp cán qua.
Hắn bước qua mấy bước, đi đến trước mặt Vũ Phong, gầm vang một tiếng, tay phải vươn cao, quyền đầu nắm lại, rồi chợt hướng mạnh đầu Vũ Phong mà đánh xuống.
Cánh tay hắn, cơ bắp như đá hoa cương nổi lên cuồn cuộn, vừa thô vừa to, giống như một cây cột điện bình thường. Một quyền này đánh xuống, đừng nói là đầu người, dù là cự thạch ngàn cân cũng phải nát bấy.
Mà lúc này, ở một phía khác, Ryan rốt cuộc hành động. Hắn vừa ra tay, liền muốn phối hợp với đại hán da đen, hai cái dị năng giả lớp năm vây công trấn áp Vũ Phong.
Chỉ thấy hai mắt hắn, bất chợt ngân quang sáng lạn nổi lên, từ đồng tử kích xạ ra ngoài.
Ngân quang ở giũa chừng không cấp tốc tụ lại, trong khoảnh khắc không ngờ đã hóa thành một cái ngăn sắc tiểu kiếm thân hình hư ảo.
Ngân sắc tiểu kiếm ở trên đỉnh đầu Ryan lượn lượn vài vòng, rồi theo một tiếng quát của hắn, liền hướng về Vũ Phong bên kia kích xạ bắn ra. Trong lúc ngân sắc tiểu kiếm lao đi, không hề có một chút âm bạo sinh ra, tốc độ này, đã là siêu việt tốc độ âm thanh.
Tình huống, cực độ nguy hiểm.
Vũ Phong đối với hết thảy vẻ mặt vẫn bình thường như cũ, hắn hai tay vẫn nhẹ nhàng đặt tại trên ghế, có một loại cảm giác như nắm chắc hết thảy.
Ngay khi ngân kiếm hư ảo lao đến, còn cách mi tâm hắn ba tấc, trong mắt Vũ Phong hàn quang chợt lóe, tùy ý nhìn qua nó, liếc đến Ryan ở phía đằng sau.
Chỉ thấy hai mắt Vũ Phong lúc này đã hoàn toàn mất đi đồng tử, biến thành hai cái hắc động sâu thăm thẳm không chút ánh sáng. Phía sâu trong hắc động đó, lờ mờ thấy được hai cái tinh điểm bạch sắc lập lòe như ẩn như hiện.
Ngân kiếm tốc độ cực nhanh, dường như không thể tránh né, liền đâm sâu vào mi tâm Vũ Phong.
Cả người hắn chợt khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục như thường. Hai mắt vẫn chăm chú nhìn đến Ryan.
Ryan bị ánh mắt Vũ Phong tập trung, bất chợt chỉ cảm thấy trong đầu "ong" lên một tiếng, giống như bị thiết chùy bổ trúng, miệng phun máu tươi. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người loạng choạng lùi lại phía sau.
"Đây là cái loại ánh mắt gì?"
Trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, dưới cái nhìn của Vũ Phong, hắn dường như thấy bản thân bỗng chốc như đi sâu vào cửu u địa ngục, bị quỷ hỏa tầng tầng thiêu đốt. Tâm thần hắn, dường như đã bị ánh mắt của đối phương hung tàn cắn nuốt.
Hai mắt Ryan hai dòng máu tươi diễm lệ chảy ra, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn khiến cho nó bỗng trở nên vô cùng quỷ dị.
Mọi chuyện diễn ra chỉ như điện quang hỏa thạch. Mà lúc này, một quyền thạch phá thiên kinh của đại hán da đen đã đánh tới.
Nhìn lại cự đại quyền đầu đang hung ác hướng đầu mình đập xuống, Vũ Phong khẽ nhíu máy, lên tiếng:
"Tiểu Ngưu, một chiêu Phách Thiên Quyền này ta dạy ngươi đã vượt quá trăm lần, nhưng ngươi thi triển ra vẫn khiến ta vô cùng thất vọng a. Man lực có thừa, nhưng xảo kình quá kém."
Lời nói vừa dứt, Vũ Phong rốt cuộc cũng động.
Tay phải hắn, ngón trỏ và ngón giữa tách ra, tùy ý vung lên, liền hướng đến cự đại quyền đầu của da đen đại hán đỡ lại.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả gian phòng dường như trầm xuống phía dưới, vụn gỗ tán loạn khắp phòng. Đợi tro bụi tan đi, một cảnh tượng đập vào mắt khiến mọi người trong phòng đồng loạt rùng mình, đều hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy chính giữa phòng, một quái vật khổng lồ thân cao đến ba mét, nét mặt nổi đầy gân xanh đang nghiến răng nghiến lợi cố đánh xuống phía dưới. Nhưng dù thế nào cũng không thể làm được.
Mà dưới thân hắn, một cái bình thường thanh niên, điềm nhiên ngồi yên tại ghế không chút suy chuyển, tay trái nếu so với cánh tay quái vật nhỏ hơn không chỉ vài lần đang thản nhiên vươn ra kẹp lấy cổ tay khổng lồ của quái vật.
Vũ Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt dữ tợn của Đại Ngưu, khẽ thở dài:
"Huynh đệ, đây có lẽ là làn cuối cùng ta dạy ngươi một chiêu này, cần hảo hảo nhìn cho rõ đi a."
Lời nói vừa dút, tay trái đang kẹp lấy cổ tay đại hán da đen của Vũ Phong chợt kẽo mạnh xuống, mang theo cả thân hình khổng lồ của hắn trầm xuống theo.
Cùng lúc, chân trái Vũ Phong giẫm mạnh làm cả gian phòng rung lên một cái, thân người hắn chợt vươn cao, tay phải vươn cao, lòng bàn tay mở ra đánh về phía ngực đại hán da đen.
Bàn tay Vũ Phong to mà trắng bóng, ngón tay thuôn dài, mang theo một cỗ phách thiên chi thế mà đánh xuống.
Đại hán da đen đồng tử hai mắt kịch liệt co rút lại. Nhưng hắn thân là cao thủ dị năng giả lớp năm sơ kỳ, lâm nguy bất loạn, trong lúc đó gầm lên một tiếng, cánh tay trái vẫn còn tự do chợt đưa ra chắn phía trước ngực, muốn cản lại một chưởng này.
Rắc... rầm rầm rầm!
Âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên, theo sau một tiếng kêu đau đớn, mọi người chỉ kịp chứng kiến một thân hình khổng lồ như đạn pháo bình thường bắn mạnh ra ngoài, trực tiếp đụng đổ tường phòng mà lao đi, trên đường đi lại tiếp tục phá hủy hàng loạt phòng ốc khác, gây ra một loạt tiếng ầm ầm vang dội.
Nếu một người đứng ngoài Lotte Seoul Hotel bây giờ sẽ có thể chứng kiến, một cái lưu tinh hình người từ bên trong khách sạn phi ra, mang theo tiếng hét sợ hãi mà biến mất ở mấy trăm mét ngoài.
"Cái, cái này..."
Thanh niên tóc vàng Ryan chứng kiến hết thảy một màn, yết hầu khách khách, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt một màu.
Hắn trong lòng khiếp sợ vạn phần, tuy biết giữa hai người mình và lão đại vẫn còn chênh lệch nhưng thật không ngờ Đại Ngưu chỉ một quyền đã liền bị đánh bay mất tích, nào còn lòng dạ nào nữa hoảng hốt lùi về phía sau bỏ chạy.
Nhưng chưa đợi hắn kịp động, chỉ thấy Vũ Phong vẫn đang ngồi yên trên ghế chợt đứng dậy, dưới chân bước ra một bước, cả người đã vượt qua quá nửa căn phòng hiện ra đứng trước mặt hắn.
"Lão... lão đại."
Ryan một trận miệng khô lưỡi đắng. Vũ Phong đối diện, thân hình không tính là cao lớn, nhưng giờ này phút này mang đến cho hắn áp lực so với cái gì thập vạn đại sơn còn trầm trọng hơn.
Hắn bất chợt hét lên một tiếng, thân mình bất chấp tất thảy đạp manh xuống đất lùi nhanh ra cửa phía sau.
Nhưng hắn vừa mới bước, chỉ thấy thân hình Vũ Phong trước mặt chợt biến mất, mà cùng lúc sau lưng hắn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, theo sau là giọng nói bình thản của Vũ Phong:
"Ryan, sao vội vã vậy."
Ryan lúc này nội tâm đã là một mảnh tuyệt vọng, cắn răng từ từ xoay người lại, nhìn Vũ Phong khổ sở đáp:
"Lão đại, ta..."
Nhìn dáng vẻ thanh niên tóc vàng trước mặt, chứng kiến hai mắt máu tươi đầm đìa của hắn, Vũ Phong trong mắt xẹt qua một tia bi ai nhàn nhạt.
Hắn khẽ khép mắt lại, trầm trầm lên tiếng:
"Ryan, sự việc hôm nay, là do hắn ra lệnh phải không?"
Ryan khẽ trầm ngâm, nét mặt phức tạp mang theo cả sợ hãi. Hồi lâu sau, hắn cắn răng, gật gật đầu.
Vũ Phong dường như đã biết trước, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn khẽ thấp giọng thở dài, theo sau nhìn qua Ryan, nói khẽ:
"Ngươi đi đi, về nói cho hắn một câu: cho ta ba năm, sau ba năm tất cả những gì của tổ chức ta sẽ trả lại cho tổ chức, kể cả... bản thân ta. Còn nữa, vụ lộn xộn này, ngươi tựu thu xếp đi. Ta không muốn đổi khách sạn."
Vũ Phong phất phất tay, quay đầu bước đến cửa sổ, không nói gì nữa.
Ryan hơi chút do dự, nhìn qua Tiểu Hồng và Nguyễn Mạnh hai người, theo sau phi nhanh ra ngoài.
"Các ngươi cũng trở về đi."
Vũ Phong không quay đầu lại, nói với hai người Tiểu Hồng.
Tiểu Hông cắn cắn môi, nàng nhìn thật sâu tấm lưng cửa Vũ Phong, hai mắt lệ quang ẩn hiên. Nhưng nàng cũng không lên tiếng mà xoay lưng bỏ đi.
Nguyễn Mạnh hơi do dự một chút, nhìn qua Vũ Phong, lại nhìn Tiểu Hồng đã sắp khuất bóng, hắn thấp giọng mắng một câu, hướng Vũ Phong vái thật sâu một cái rồi cũng nối gót đi ra.
Cả gian phòng, ngoài bản thân Vũ Phong ra đã không còn ai khác.
Hắn yên lặng đứng đó, nhìn qua bầu trời trong xang phía ngoài. Bất chợt, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chiếc lá vàng bay qua trước mặt hắn.
Tầng mười mấy mà lại thấy được lá vàng, cũng thật là kỳ quái.
Vươn tay bắt lấy, nhìn chăm chú chiếc lá vàng, ngón tay Vũ Phong ôn nhu sờ nhẹ. Dường như thứ hắn đang nâng niu trên tay, không phải là một chiếc lá vàng trôi dạt, mà là một khuôn mặt xinh đẹp hư ảo...