Nắng tắt cuối trời, cũng là lúc Văn Chương cùng đoàn người đội trưởng Lưu đi săn trở về. Dân làng Gió Xoáy ùa ra đón họ trong niềm hân hoan. Văn Chương lưng đeo cung tên, tay xách theo con thú nhỏ. Hắn đứng lẫn trong đám đông, mái tóc mấy tháng không cắt đã dài ra và được vấn thành búi trên đầu, làn da trắng trẻo đã chuyển màu nâu bọc lấy những bắp cơ khỏe mạnh, trông rất ra dáng một thợ săn cừ khôi vùng sơn cước.
Ánh đuốc phập phừng chiếu lên từng gương mặt, già có, trẻ có, những gò má cũng rực hồng lên. Tiếng cười đùa thật vui vẻ. Văn Chương nhìn những con người mộc mạc, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhẹ, cảm thấy bầu không khí này thật tốt. Ngay khi ấy, hắn đã bắt gặp nó, một đôi mắt chứa những tia nhìn bất thiện, núp kín dưới mớ tóc bù xù cùng chiếc mũi diều hâu. Nụ cười trên môi Văn Chương đông cứng lại.
Đội trưởng Lưu thấy Văn Chương nhìn đăm đăm về phía cổng làng, nơi có một bóng người thấp lùn đang đứng. Ông liền đến bên Văn Chương, nói:
"Mụ Xoa đấy. Mụ sống một mình mãi sườn dốc sau làng. Tính mụ khó gần lắm, không thân thiết với ai bao giờ, cũng chưa thấy mụ làm việc gì xấu. Cậu đừng để tâm."
Văn Chương nghe vậy, gật đầu, tiếp tục cùng đoàn người tiến vào làng. Mấy em nhỏ tới bên, níu vạt áo hắn, chuyện trò ríu rít. Văn Chương liền lấy trong túi ra vài chùm quả dại hái được trong rừng chia cho chúng. Lũ trẻ vui sướng nhận lấy, rồi chạy ngay đi khoe với cha mẹ. Hắn quay đầu nhìn quanh tìm kiếm, nhưng bóng dáng mụ Xoa đã biến đâu.
Đêm đó, Văn Chương ngồi cùng gia đình đội trưởng Lưu bên bếp lửa. Thịt thú rừng quay chín thơm nức mũi.
Bé Kim, con gái hai tuổi của vợ chồng đội trưởng, có đôi lông mày thanh mảnh cùng đôi mắt nâu giống mẹ, chiếc mũi cao và mái tóc xoăn của cha. Cô bé nằm trên lưng mẹ cứ nhoài người ra trước, bàn tay mũm mĩm chỉ chỉ, miệng kêu "Ăn", "Ăn". Vợ đội trưởng Lưu đang nấu cháo cho con gái, nạt: "Yên nào con." Bàn tay bà lại đảo đều trên chiếc nồi con nghi ngút khói.
Đội trưởng Lưu đặt chén rượu vừa rót vào tay Văn Chương, nói:
"Rượu ủ lâu năm rồi. Uống vào khỏe người đấy."
Văn Chương cầm chén rượu đưa lên miệng. Rượu màu hồng nhạt, sóng sánh như dung nham, chưa đến môi, hơi men đã bốc lên cay nồng. Rượu vào miệng nóng ran, nóng lan xuống ruột. Lúc lâu sau, nơi đầu lưỡi còn vương đủ loại mùi vị chua, cay, ngọt, đắng. Văn Chương thở ra một hơi, nói:
"Rượu mạnh."
Đội trưởng Lưu nhìn chàng thanh niên trước mặt thấy cậu đã thay đổi nhiều. Từ một người bi quan, thiếu chủ kiến trước kia, Văn Chương nay đã mạnh mẽ hơn. Đội trưởng Lưu cười ha hả, hàng râu quai nón rung rung. Ông nói:
"Phải mạnh chứ. Càng mạnh càng tốt. Vậy mới là loại rượu đàn ông nên uống." Ông dừng một chút rồi nói "Văn Chương này. Con người sống phải luôn lạc quan. Như vậy mới thấy cuộc đời đáng sống. Tôi nghĩ cậu nên kiếm lấy một cô vợ, sinh vài đứa con. Đàn ông có gia đình vẫn tốt hơn."
Văn Chương đặt chén rượu trong tay xuống, lặng yên. Ánh lửa bập bùng theo mỗi tiếng than củi lách tách. Tập tục ở vùng này rất giống những vùng nông thôn ở quê hương hắn, hơn hai mươi là quá lứa rồi. Nhưng Văn Chương cảm thấy mình còn quá trẻ, việc lập gia đình hết sức xa xôi, trái tim này cũng đã phong kín từ lâu. Hắn nhìn vào mắt đội trưởng Lưu, thấy được sự chân thành. Hắn từ từ mở miệng:
"Cảm ơn ông đã quan tâm. Nhưng lúc này tôi chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ."
Đội trưởng Lưu nói:
"Chẳng lẽ. . ."
Văn Chương khoát tay:
"Không có gì. Chúng ta uống rượu."
Nói rồi, hắn cầm bầu rượu rót cho cả hai người. Đội trưởng Lưu còn muốn nói gì đó nhưng thấy Văn Chương không nói chuyện nên đành thôi.
Đêm đó, họ đã uống rất nhiều.
Men say đưa Văn Chương vào giấc ngủ. Giấc ngủ chập chờn vì bị một thứ quấy nhiễu. Ánh mắt mụ Xoa hồi chiều vẫn quanh quẩn trong đầu óc hắn. Văn Chương nhận thấy nó chứa thứ gì đó bất ổn và chẳng lành.
oOo
Sáng hôm sau, Văn Chương rời giường với cái đầu đau như búa bổ. Trong nhà chỉ còn mình hắn, vợ đội trưởng có lẽ đã mang con ra đồng, còn đội trưởng Lưu chắc đang cùng đội săn kiểm tra lại thu hoạch ngày hôm qua để chuẩn bị mang tới thành Duyên Hà đổi lấy những thứ đồ cần thiết.
Văn Chương ra chỗ vại nước ở góc sân, vốc từng vốc nước táp lên mặt. Nước là nước từ suối trên núi, đặc biệt mát lạnh khiến đầu óc Văn Chương có phần tỉnh táo hơn. Buổi sáng không có việc gì, hắn quyết định thử đi gặp mụ Xoa để nói chuyện.
Đường đi rải đá vòng qua những thửa ruộng trồng lương, một loại cây tương tự cây lúa cho những hạt thuôn dài, nấu ăn rất thơm dẻo. Trên đường, Văn Chương gặp nhiều người quen, ai cũng mỉm cười chào hỏi. Bầu trời xanh trong điểm vài áng mây trắng muốt. Tiếng chim hót dặt dìu bên tai. Văn Chương vừa đi vừa ngắm mây, núi, đồng ruộng, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đây là chỗ vách núi chặn đứng bầu trời, đổ dốc xuống thoai thoải với những đám dây leo to tướng. Nhà mụ Xoa nằm dưới sườn dốc, lẫn sau mấy bụi cây to. Văn Chương đứng trước cửa gọi hồi lâu không thấy ai trả lời. Nghĩ chủ nhà đi vắng, chần chừ một lúc, hắn bèn đi vòng xem xung quanh.
Không gian chỗ này đầy vẻ âm u với mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Mới đầu, Văn Chương luôn có cảm giác ở một trong số những góc tối kia đang có kẻ theo dõi chỉ trực chờ hắn không đề phòng là lao ra tấn công. Trái tim hắn đập dồn chờ đợi nỗi sợ hãi đến giải thoát. Nhưng một hồi lâu sau vẫn không có gì xảy ra cả, hắn thấy yên tâm hơn.
Văn Chương ngồi tựa lưng vào một gốc cây, ngửa mặt nhìn lên trời. Hành động đó đã trở thành thói quen của hắn trong vô thức. Nhìn lên cao, mong đợi điều kỳ diệu xảy ra. Hy vọng một người bay ngang qua và nhìn xuống dưới. Văn Chương sẽ hét to lên:
"Này, tu sĩ kia ơi, cho tôi theo với. Tôi muốn tu đạo, tôi muốn thành tiên."
Văn Chương thực sự hy vọng như thế, dù đội trưởng Lưu cùng dân làng cũng như những người lái buôn thành Duyên Hà đã nhiều lần khẳng đinh chưa có ai thức sự nhìn thấy thần tiên cả. Nhưng đó là hy vọng giúp hắn trở về. Và hắn biết, trong thế giới này, thế giới chính hắn vẽ nên, mọi sự đều có thể. Chẳng qua thứ mà hắn tìm kiếm đang bị che giấu sau bức màn ngụy trang.
"Có thể mụ Xoa biết điều gì đó cũng nên." Văn Chương lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nghèn nghẹt:
"Biết cái gì?"
Văn Chương giật mình quay lại. Sau lưng hắn, mụ Xoa đã đứng đó từ bao giờ.