“Linh lực tụ thành hư”
“Hư chuyển thành nguyên”
“Càn Nguyên chân nhân ba nghìn năm tiềm tu hôm nay vậy mà lại xuất thế, lại còn dẫn động hư lực trong thiên địa, muốn độ kiếp Cửu Cửu Hư Lôi Đình. Ai, không biết là Càn Nguyên chân nhân này có làm được hay không đây? Hay là lại hoá thành một nấm tro tàn, bị gió cuốn đi như bạo vị khác?”
“Vị này ba nghìn năm trước đứng tại cảnh giới “Đại Thần”, tựa hồ ba nghìn năm sau chắc đã là Đại Thần đỉnh phong, vì vậy mới xuất quan, đi dẫn động Lôi Đình, muốn thành Thánh”
“Tự cổ chí kim, có ba vị Đại Thần chứng đạo được thành Thánh là Vô Vi Thiên Tôn, Vĩnh Hằng Lão Tổ cùng Lão Tử Đạo Sinh, không biết Càn Nguyên chân nhân có hay không đạt được thành tựu như vậy?”
“Chắc là không đâu… Càn Nguyên thực lực bây giờ e rằng chỉ là Đại Thần đỉnh phong sơ kỳ, muốn thành Thánh, thực lực ở mức Đại Thần đỉnh phong đỉnh cao thì xem ra mới có thể thành công.”
“Nhưng hắn có rất nhiều pháp bảo.”
“…”
…
Tiên giới, hàng vạn đại năng cảnh giới Độ Hư Thiên Địa, hàng nghìn vị Vũ Lập Thời Không cùng nhau lăng không đứng trên đại điện Đại Chư La Thiên, mắt dõi về thân ảnh màu trắng đứng trên đỉnh đại điện, ánh mắt không khỏi hiện lên một sự sùng bái vô tận. Bất quá có một số lại hiện ra vẻ ghen tị, chán ghét cùng căm hận.
Thiên Túc Lão Đạo tay nhẹ phất một cái, một tiểu thuỷ cầu hiện ra, lão bực tức bóp nát làm vang lên một tiếng chát chúa, gầm gừ trong miệng:
- Càn Nguyên cẩu tử, ba nghìn năm trước ngươi đánh cho con trai ta là Phích Hiên Thuỷ Thần thần hình câu diệt, bây giờ lại giở trò độ Lôi Đình muốn thành Thánh. Hừ, đừng tưởng thành Thánh là thành được ngay. Ta ở đây chờ xem ngươi bị Lôi Đình đánh cho tan hình nát hồn ra sao, hừ hừ.
Bên cạnh lão, Tịch Diệt Thiện Chủ ánh mắt nghiêm trọng, mặc dù trên mặt hiện ra sự chán ghét với thân ảnh màu trắng trên kia, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà than dài:
- Thiên tư của hắn quá mức mạnh rồi, chỉ tu luyện trong vòng có sáu nghìn năm từ nhân giới lên tiên giới trở thành “Đại thần” đã là quá mức kinh khủng. Bây giờ lại còn muốn thành Thánh, tự hỏi mấy vạn năm nay, có vị nào như hắn không? Đừng bực tức nữa, hắn là kẻ ở trên cao, còn chúng ta là kẻ ở dưới, phải biết nhìn lên trên, cuối đầu.
“Hừ”
Thiên Túc Lão Đạo giận dữ hừ mũi, có điều sâu thẳm trong đôi mất màu xanh lại loé lên một tia sợ hãi. Đối với thực lực của Càn Nguyên chân nhân, quả thật là lão có chút ăn không tiêu, tuy lão cũng là Đại Thần cảnh giới, thậm chí còn là thành Đại Thần trước Càn Nguyên chân nhân hẵng một nghìn năm, nhưng như vậy thì lão so với vị kia vẫn là không đeo kịp, mấy nghìn năm trước con lão bị đánh cho không còn thần hồn, tịch diệt, lão ra tay trả thù, nhưng kết cục thì suýt nữa cũng như con lão, may mà lão có thuật Vụ Hồn, mới có thể thoát chết được.
Hơn nữa thực lực của hắn bây giờ lại là Đại Thần đỉnh phong.
Chỉ vậy thôi, đủ thấy thực lực cùng thiên tư Càn Nguyên chân nhân khủng bố tới độ nào.
Từ nhân giới Linh sư trở thành đại năng Phá Toái Hư Không tiến vào Tiên giới chỉ mất hai trăm năm. Càn Nguyên chân nhân lại nghịch thiên chỉ dùng hơn ba trăm nữa tiến bậc “Độ Hư Thiên Địa”, rồi tạo ra một sự khiếp sợ cho cả Tiên Giới khi chỉ vỏn vẹn năm trăm năm sau đã trở thành một siêu việt đại năng “Vũ Lập Thời Không”.
Tưởng chừng sẽ dừng lại ở đó, Càn Nguyên chân nhân sau một lần bế quan một nghìn năm, khi xuất quan liền phóng thích khí thế cấp Phong Thần ra, bao quát cả Tiên giới, khiến cho chúng đại năng sợ run, bắt đầu than khẩn, Tiên giới lại có thêm một vị Thần, chấn kinh hết chỗ nói.
Tiếp tục nói nữa…
“Ai…”
Rốt cuộc Thiên Túc Lão Đạo thở dài, ánh mắt mất đi sự chán ghét, căm hận còn lại không bao nhiêu. Lão nhìn vào thân ảnh màu trắng đang đứng trên đại điện, nhìn ánh mắt tự tin của hắn đang chậm rãi nhắm lại, chuẩn bị dẫn Lôi Đình, cười khổ:
- Độ đi, thành Thánh đi, rồi đi khỏi Tiên Giới, đi lên Vực Thiên đi, để cho ta được yên, má nó, ngươi ở đây chỉ làm ta căm hận cùng bực tức thôi…
…
Càn Nguyên chân nhân tên thật là Diệp Hạo, là người của một tinh cầu nhỏ bé ở Chân Dương giới. Mặc dù vậy, ở một tinh cầu linh khí khô khan đến cùng cực nhưng Diệp Hạo vẫn có thể phá không tiến vào Tiên giới, đủ thấy hắn có tiềm lực khủng bố như thế nào.
Phải biết rằng những vị đại năng khác khi Phá Toái Hư Không thì không ai là không sinh ra ở tinh cầu linh khí dư thừa cả. Nếu không phải là linh khí sung túc thì cũng là người được gia tộc tại tinh cầu hết lòng bồi dưỡng, mới có hi vọng tiến vào Tiên giới.
Có điều Diệp Hạo không sinh ra ở tinh cầu linh khí sung túc, cũng không được đại gia tộc bồi dưỡng, một thân phá vỡ mọi chướng ngại đột phá Phá Toái Hư Không chỉ trong hai trăm năm, điều này có thể nói là vạn năm có một, tự cổ chí kim vô tiền khoáng hậu.
…
Đại Điện Đại La Chư Thiên tấp nập đại năng bao phủ, năm vạn đứng ở chân điện, 5 nghìn đứng ở ngoại điện, 3 trăm đứng ở nội điện. Duy có một thân ảnh màu trắng giống như chúa tể chư thần đang đứng ở đỉnh điện, phát ra từng luồng uy áp kinh khủng, mấy vạn người cứ vậy mà bao quanh lấy người ở trên đỉnh điện, uy áp toàn bộ thu liễm, chỉ có người trên kia là phóng thích uy áp ra, làm cho bọn họ bên dưới cảm thấy từng trận rét run, có người còn không chịu nổi mà cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Diệp Hạo nhìn mọi người sợ hãi, không nói gì, hai tay chợt bạo phát hư lực cuồng cuộn như sóng trào dâng, thân thể loé lên quang mang màu vàng sáng toả, khuôn mạo tuấn tú có chút ngạo khí, ngẩng đầu thét:
- Cửu Cửu thập tinh, Hư Không chi lực, Lôi Đình hà, Cửu Cửu Hư Lôi Đình, ra cho ta.
Nương theo tiếng thét, một âm thanh “Oanh” nghe như sét rền bỗng vang lên, cả chu vi trăm dặm bao gồm những vị đại năng bên dưới bị tiếng sét làm cho chấn động, theo bản năng dùng Không gian thuấn di pháp bay đi trăm dặm.
“Oanh”
Cửu Cửu Hư Lôi Đình hút lấy toàn bộ Hư lực trong tầng không, nháy mặt tụ ra một trận pháp Lôi Đình cực kỳ khủng bố trên đầu Diệp Hạo. Mang theo uy áp khủng bố của Lôi Đình, một tia sét màu trắng từ trên đánh xuống, nhắm đỉnh đầu Diệp Hạo mà oanh kích.
Từng thớ da lông run lên, Diệp Hạo lập tức vận ra Càn Nguyên Cửu Tinh Kiếm, một đường kiếm kéo dài từ tay của hắn, đánh vào đạo Lôi Đình màu trắng đang bổ xuống.
“Càn Khôn Nhất Kiếm”
Tuyệt kỹ thành danh của Càn Nguyên chân nhân được hắn thi triển ra, tầng không phút chốc bị xáo trộn, từng mảng không gian trong giây phút bị làm cho run rẩy chấn động, một ít mảnh không gian còn không chịu được, rời rạc rớt xuống.
“Tá”
Đạo Lôi Đình thứ nhất là Bạch Sắc Nhất Lôi, tuy chỉ là đạo đầu tiên nhưng sức mạnh cực kỳ bá đạo. Càn Khôn Nhất Kiếm được Diệp Hạo chém ra, va vào đạo Lôi Đình, nó kêu lên oanh trời, rồi khựng lại một chút, giống như nỗ lực muốn tiến tới thêm một bước, có điều sau cùng nổ ra một tiếng chát chúa, rồi tan biến.
“Oanh”
Chưa đợi Diệp Hạo lấy lại tinh thần, tiếp đến đã có một đạo Lôi Đình được phóng xuống, lần này là Thanh Sắc Lôi Đình.
Tay Diệp Hạo tiếp tục loé, từng món tuyệt kỹ liên tục được hắn sử dụng ra.
“Thương Vân Kỳ Tinh Trận”
“Cửu Tự Kiếm Huyết”
“Vân Chi Hư Chưởng”
“Thiên Biến Thần Long”
“Bái Vĩ Triều Thiên”
“Thái Âm Tế Nhật”
“Thái Dương Tế Nguyệt”
…
“Lam Sắc Lôi Đình”, “Hồng Sắc Lôi Đình”, “Ám Sắc Lôi Đình”, “Tử Sắc Lôi Đình”, “Kim Sắc Lôi Đình”, “Hắc Sắc Lôi Đình”, “Ngọc Sắc Lôi Đình”, từng đợt Lôi Đình khủng bố cứ vậy mà liên tục phủ xuống đỉnh đầu Diệp Hạo, làm cho hắn trở nên cực kỳ chật vật, quần áo giờ đã nhuộm máu, miệng cũng đã phun ra một ngụm máu tươi, hoà vào trong tầng không.
Cuối cùng tám đạo Lôi Đình đều bị Diệp Hạo phá giải.
Xung quanh hắn chục dặm còn có thể thấy được hàng chục viên vẫn, tinh thạch nằm ngổn ngang. Hơn nữa còn có cả Thái âm tinh cầu cùng Thái dương tinh cầu phụ thể nằm gần bên, giống như bị ai nó dùng tay nhào nặn, trở nên vỡ nát, hoàn toàn biến thành một đống thạch vụn khổng lồ.
Giờ này Diệp Hạo cũng đã chân chính thấy được sử khủng bố của Cửu Cửu Hư Lôi Đình rồi. Sức mạnh bậc này, nếu như hắn không phải có một thân tuyệt kỹ đầy mình cùng hàng chục món pháp bảo hộ thân thì đã sớm bị đánh cho thần hình câu diệt rồi.
Chín đạo Lôi Đình này, thực là không dành cho cấp “Đại Thần đỉnh phong sơ kỳ” như hắn.
Có điều, hắn vẫn còn chưa chân chính đối mặt với đợt Lôi Đình khủng khiếp nhất. Đạo Lôi Đình cuối cùng, “Quy Vô Lôi Đình Nộ”, đợt Lôi Đình biến số duy nhất trong chín đạo Lôi Đình. Cũng là đợt Lôi Đình kinh khủng nhất.
“Thành Thánh, hay hoá thành không, tất cả đều ở trong một khắc này”