Trong một con hẻm nhỏ nằm gần bờ hồ, nơi này nhìn quanh chẳng thấy một bóng người, có chăng thì là hai tên ăn mày đang bị năm gã côn đồ bao vây.
-Con mịe nó. Chúng mày chạy nhanh quá nhỉ? Khiến ông mày đuổi theo mệt đứt hơi. – Tên trọc vừa thở hổn hển vừa nói.
-Anh Cẩu à, bọn em giờ vẫn chưa có tiền…. đợi vài bữa nữa có nhất định em sẽ trả…. – Ăn mày "cây sào" vừa cười khổ vừa xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ấp úng nói.
-Mày nghĩ tao có đồng ý không?
Tên trọc ưỡn ngực chống tay vào sườn hất hàm nhìn hai gã ăn mày trước mặt. Với giọng điệu này đời nào lũ du côn chịu bỏ đi tay không, bốn tên lâu la đứng ngoài thì cười nham hiểm rồi chuẩn bị xắn tay áo cho hai thằng ôn con kia một trận, cái tội dám bỏ chạy để chúng đuổi mệt gần chết. Gã "bạch tạng" thấy đám du côn chuẩn bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì vội vã tiến lại gần tên đầu trọc, gãi gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
-Anh biết đấy giờ đang khủng hoảng kinh tế, cuộc sống khó khăn, tiền ăn còn chưa đủ thì lấy tiền đâu mà cho bọn em. Mà…..
Không để "bạch tạng" thanh minh nốt tên trọc đã trợn mắt rít lên.
-Khó, khó cái mả cha chúng mày. Tao đíu cần biết, đã ngồi trên địa bàn của bố mày thì phải đóng tiền bảo kê. Tao thương mày thì ai thương tao? Không lắm mồm, cả tháng trước và tháng này tất cả là 450 ngàn, vừa rồi chúng mày còn khiến tao mất công sức đuổi theo là bị phạt thêm 50 ngàn. Vậy là tròn 500 ngàn, mau nôn tiền ra đây cho tao.
"cây sào" đứng phía sau nghe mà vã mồ hôi hột, mặt nhăn nhó lí nhí nói như thể chỉ để mình gã nghe mà thôi.
-Bọn em …bọn em đào đâu ra số tiền đó bây giờ…..
-Vậy hả? Thôi không sao, hôm nay chúng mày để cái mạng lại đây cũng được.
Thấy đại ca mình nói vậy đám lâu la cười lên vài tiếng gương mặt tỏ rõ vẻ đắc chí, chúng bắt đầu bẻ tay bẻ chân răng rắc, chỉ cần tên trọc ra lệnh là lập tức nhào vào cho hai thằng ăn mày kia nát như cám. Thấy tình thế cấp bách, không còn cách nào khác "bạch tạng" ăn mày đành to gan một lần mà vuốt râu hùm.
-Anh Cẩu à, em xin anh…. Thôi thì ngày mai, nhất định ngày mai em sẽ trả đủ cho anh có được hay không?
-Mai hả? – Tên trọc đưa tay lên gãi gãi vết sẹo trên má, gật gù nói.
-Vâng, nhất định là như thế, em thề !
Nói rồi gã "bạch tạng" đưa ba ngón tay lên làm dấu thề thốt. "Cây sào" ăn mày đứng sau nghe thấy thằng bạn nói thế thì mắt tròn mắt dẹt nhìn, trong lòng không khỏi thán phục khả năng nói dóc cùng sự liều lĩnh của "bạch tạng" . " Kiểu này, ngày mai tao với mày chỉ còn nước bỏ đi biệt xứ thôi thằng bạn ơi! "- Gã Mai Thái thầm than vãn.
"Hự"
Còn đang suy nghĩ ngày mai tính sao thì một tiếng động vang lên khiến "cây sào" ăn mày giật bắn người, chỉ thấy gã "bạch tạng" đang khụy gối ôm bụng mà gục mặt xuống đất, phỏng chừng vừa bị tên đầu trọc cho một quyền vào bụng. Tên trọc khanh khách cười, lớn tiếng nói với đám lâu la.
-Tao mới chạm nhẹ mà nó đã bay xa tới mấy mét kìa!
Bọn đàn em được thể liền xum xoe bợ đít.
-Đại ca không hổ danh là Sơn Cẩu….
-Vẩy tay mà nó đã thừa sống thiếu chết….
-Lý Tiểu Long sống lại chắc xách dép chạy theo mất ….
Thấy bọn đàn em thổi mũi, hắn cao hứng muốn chứng tỏ thêm ít thực lực để bọn lâu la lác mắt một phen. Tên trọc tiếp tục bồi cho gã "bạch tạng" một sút giữa mặt. "Hự", gã ăn mày khốn khổ lộn đúng 180 độ rồi đập lưng cái "bịch" xuống đất. Gã "bạch tạng" đau đớn lăn lộn trên đất, hai tay ôm lấy cái mặt vừa bị lãnh trọn một đá mà không thể thốt lên được từ nào. Gã "cây sào" thì chỉ biết trơ mắt ếch nhìn thằng bạn mình bị hành hung. Tên trọc vẫn chưa chịu buông tha, hắn túm tóc gã ăn mày dựng dậy rồi thuận chân đạp cho một cước. Bị một cước giữa bụng Hắc Vân ngã bắn về sau, va mạnh vào bức tường rồi khụy xuống nằm ngục trên đất bất động. Phỏng chừng gã ăn mày xấu số này không phải nằm viện một tháng thì cũng 29 ngày.
"Cây sào" thấy thằng bạn nằm thẳng cẳng thì hốt hoảng chạy tới lay lay, gương mặt đau khổ tột độ, gào tướng lên như cha chết mẹ chết.
-Vân… Mày sao rồi, đừng làm tao sợ… mau tỉnh lại đi Vân…
Gã "bạch tạng" vẫn thủy chung chẳng hề có động tĩnh, xem chừng đã ngất lịm. Thấy gã ăn mày nằm quay đơ tên trọc cũng không làm khó thêm nữa, coi như hắn đã cảnh báo trước cho bọn chúng, tên trọc xoa xoa cái đầu bóng loáng từ tốn "nhắc nhở".
-Mai chúng mày còn chưa có tiền thì cứ xác mịe nó thằng định đi, hiểu chưa?
Nói rồi đám côn đồ rời bước khỏi con hẻm, văng vẳng lại phía sau giọng chúng đang bợ đít tên trọc.
-Đại ca mà thêm tí lực nữa, khéo nó dính luôn vào tường… he he…
-Công lực của đại ca quả thật khiến bọn em bái phục, bái phục…
-Chỉ cần chúng mày đi theo anh, đảm bảo sẽ còn được mở rộng tầm mắt nhiều.. khà … khà…
…..
Mai Thái thấy lũ côn đồ đã đi khuất, lập tức khuôn mặt thay đổi thần sắc còn nhanh hơn điện, đang từ đau khổ tột cùng chuyển sang thở phào nhẹ nhõm, gã ngồi bệt xuống đất gương mặt vô cùng bình thản.
-Dậy đi, bọn nó đi rồi.
Vừa nghe thấy thế Hắc Vân tưởng chừng như sắp chết đến nơi lập tức bật dậy, cứ như thể gã vừa ngủ thì nghe thấy chuông đồng hồ vậy. Hắc Vân cũng ngồi xuống cạnh thằng bạn, gã lấy tay đấm đấm cái lưng, ra chiều đau khổ.
-Văng mạnh quá, sống lưng đập vào tường đau chảy cả nước mắt mày ạ.
-Tao đã bảo rồi, đóng kịch không cần thật quá làm gì, bọn nó cũng biết thế éo nào được, mà mày không nghe. Giờ kêu ca gì nữa!
"Cây sào" phất tay tựa hồ chẳng quan tâm, rồi gã lại gật gù tiếp lời.
-Cũng may có trò diễn kịch của mày hứng đòn không thì bọn mình đíu trụ lại ở cái nơi này lâu đến thế!
-Cũng không thể không nhắc tới khả năng khóc thuê của mày, nếu không chưa chắc nó chịu buông tha dễ vậy. – Gã "bạch tạng" chép miệng.
Mai Thái hướng ánh mắt lạ lùng của mình nhìn từ đầu đến chân gã đang ngồi cạnh hắn, rồi đột ngột hỏi đầy vẻ nghi hoặc.
-Mày thực sự thấy từng động tác sao?
Hắc Vân lúc lắc cái đầu thở dài, vừa lấy ngón út ngoáy lỗ mũi ca thán, tỏ rõ sự chán nản.
-Mày hỏi câu này lần thứ 9999 rồi đấy, thằng bạn à.
-Mày thực sự thấy chậm đến vậy sao?
Chẳng quan tâm tới gã "bạch tạng" vừa nói gì, "cây sào" vẫn tiếp tục đặt câu hỏi. Biết tính thằng bạn mình, nếu chưa trả lời nó còn chưa thôi, nhớ lại cái lần đầu tiên nó biết chuyện này nó đã "quan tâm" dành nguyên cả một tuần chỉ để hỏi tại sao, thế nào, làm cách nào.
-Đúng!- Gã "bạch tạng" nheo mắt nhìn lại.
-Mày diễn tả lại tao xem nào!
-Sao lần đíu nào mày cũng bắt tao diễn tả lại thế hả, nhìn mãi không chán sao?
Nói thì nói vậy nhưng Hắc Vân vẫn đưa tay lên diễn tả lại. Gã đưa nắm tay lên không trung nhằm mặt "cây sào" mà hướng tới nhưng động tác cực kì chậm, phải mất tầm 5 giây cú đấm mới đi được tầm một gang tay.
-Tao đéo thể tin được mày có thể nhìn động tác chậm như vậy! - Mai Thái xoa xoa cái cằm chẳng có nổi cọng râu.
"Lúc nào cũng là câu này". Gã "bạch tạng" lẩm bẩm, hắn thực sự quá nhàm với đoạn hội thoại này, hắn còn biết rõ câu sau thằng bạn nối khố kia sẽ nói gì.
-Tao muốn thử.
-Biết mà! – Hắc Vân lúc lắc cái đầu như một thói quen.
Đột ngột Mai Thái vung mạnh tay đấm thẳng vào mặt gã ngồi cạnh, nếu tên ngồi cạnh không phải là gã Hắc Vân thì quyền này chắc chắn đắc thủ. Nhưng giờ đây cú đấm lại chỉ có thể đấm vào không trung, cái đầu của gã "bạch tạng" đã né qua một bên từ bao giờ, gã khẽ chép miệng, mắt đảo qua đảo lại tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm. Thực ra "cây sào" đã thử chuyện này không dưới ngàn lần nhưng có thêm ngàn lần nữa gã cũng chẳng thể tin, chuyện lạ lùng này thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của gã.
-Chẳng có lẽ?
Mai Thái vẫn một mực hoài nghi, gã vẫn muốn thử thêm một lần nữa, đang từ từ hạ tay trái xuống gã lại đột ngột tung thêm một quyền bằng tay phải, lần này có lẽ cú đấm đã xuất ra với lực nhanh nhất có thể.
"Bụp"
Chỉ thấy cú đấm đi chưa tới nửa đường thì đã bị bàn tay của "bạch tạng" chặn lại một cách không thể đơn giản hơn.
-Éo phải chứ? Vậy cũng đỡ được sao?
-Mịe, cái trò này mày dùng cả tỷ lần rồi, có là thằng mù nó cũng đỡ được.
Thì ra gã Hắc Vân này có một đôi mắt vô cùng khác thường, hắn có thể nhìn rõ mọi vật dù chúng có di chuyển nhanh tới đâu. Vừa rồi cũng là giả bộ để tên trọc kia đánh, chứ với khả năng của gã thì dù có 10 tên như thế đánh cũng chẳng thể chạm vào quần áo chứ đừng nói là trúng. Chỉ cần gã trọc hơi chạm vào người để hắn có cảm giác là Hắc Vân lập tức diễn kịch ngay. Cái trò này đã theo gã mười mấy năm rồi, giờ đây trình độ diễn xuất của gã đã tiến vào vào cảnh giới xuất thần nhập hóa, giả mà như thật và thật không thể thật hơn. Chẳng thể trách tại sao hai gã ăn mày này có thể trụ lại được ở cái đô thị có nhiều băng đảng nhất cả nước này.
……..
Hai tên ăn mày dẫn nhau rời khỏi con hẻm đi ra đường chính, vừa đi chúng vừa tán gẫu đủ chuyện.
-Mày có ước mơ gì không? – Gã "bạch tạng" hỏi vu vơ.
-Có chứ sao không? Tao muốn tiền của cả thiên hạ nằm trong bàn tay tao. - Nói rồi "cây sào" đưa bàn tay ra phía trước từ từ nắm chặt lại.
-Để làm gì? – "Bạch tạng" tiếp tục.
-Có tiền mày sẽ có tất cả chứ sao! Rồi thì để có thể phang mấy con người mẫu trên tivi, rồi ngày ngày bọn nó cung phụng tao như một ông vua. Mà nói mới hay nhá, éo biết cảm giác mân mê mấy trái đào tiên của mấy em siêu mẫu ngực bự đó thì thế nào nhỉ? Nếu bọn nó dùng hai trái đó mà …..
Chẳng biết gã "cây sào" nghĩ gì nhưng toàn thân hắn run run, đôi mắt lim dim, "cậu nhỏ" của gã tỉnh ngủ lúc nào không hay.
-Dớt dãi kìa mày! – "Bạch tạng" khẽ lúc lắc cái đầu.
Câu nói làm "cây sào" mở mắt ngơ ngác chốc lát rồi vội đưa tay lau mép, hề hề cười nhìn thằng bạn.
-Thế còn mày thì sao?
Gã "bạch tạng" vênh mặt, cao hứng xổ nguyên một tràng.
-Tao muốn đứng trên đỉnh cao nhất của cái xã hội này, có uy quyền đủ làm rung chuyển thế giới. Tao cho thằng nào sống thì nó được sống, tao cho nó chết thì nó phải chết. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ phải nhìn tao bằng một con mắt kính nể, e sợ. Rồi thì….
Đang chém gió chặt bão, thao thao bất tuyệt thì một tiếng "keng" nho nhỏ vang lên khiến hắn lập tức nuốt lại số thơ ca lai láng vào bụng để quay ra nhìn thằng chiến hữu đang đứng cạnh.
-Dạ, con xin bà…..
"Cây sào" ăn mày vẻ mặt giả vờ đờ đẫn như thể cả tuần nay chưa có gì vào bụng, người hơi gù xuống cúi chào một bà lão tầm 70 tuổi vừa vứt vào bát gã một đồng xu nhỏ. Bà lão thấy "bạch tạng" ăn mày thì tránh qua một bên nhăn mặt rồi lắc đầu đi tiếp, ý nói "Thằng bé này chắc khùng rồi."
Để ý mới thấy, giờ gã "bạch tạng" đang giơ nắm tay mặt ngửa lên trời, xem ra do cao hứng phát biểu "hoài bão" của mình mà hắn vô thức làm vậy. Lại một lần nữa "bạch tạng" lại bị ăn hụt mà chẳng hiểu vì lí do tại sao, cứ đơ mặt ra nhìn theo bà lão đang đi xa dần, đột nhiên gã tức mình gào tướng lên.
-Bà cho nó sao lại không cho cháu chứ?
"Cây sào" vỗ vai thằng bạn đen đủi, gương mặt tỏ ra rất buồn bã rồi thở dài.
-Thực sự đíu phải nói gì đâu nhưng mà có lẽ mày không có duyên với tiền bạc….
-Tao giết mày!!! – "bạch tạng" khẽ rít lên.