Long Linh Nhi đầu óc mê man. Cơn nhức đầu quặn thắt từng đợt khiến nàng nhăn nhó khó chịu. Nàng muốn bật người dậy mà vô phương cử động tay chân. Mê Độc Trâm từ lâu đã nổi danh giang hồ là món ám khí hiểm độc của phái Tiêu Dao, bất kỳ ai trúng phải dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng không cách nào vận khí ép độc được. Được bào chế từ Ngũ Đinh Hương , loại cỏ độc có tính gây mê cực mạnh chỉ sinh tồn tại Dực cốc Trường sinh lâm, khi đi vào cơ thể người sẽ lập tức phong bế cùng lúc 8 huyệt vị chính. Đó là lý do vì sao Long Linh Nhi, dù đã tu luyện đến tầng thứ 3 của Hỏa Long kiếm pháp cũng không thể chống cự.
Lúc này đây, dù bị hôn mê bất tỉnh nhưng thần trí Long Linh Nhi vẫn cảm thấy có người đang chậm rãi cởi từng nút áo của mình. “Phựt” một tiếng, chiếc trường bào khoác ngoài đã bị cởi ra, Long Linh Nhi hoảng hốt nghĩ thầm:
- Tên khốn nạn này…hắn định làm thật sao??
Thế rồi, một bàn tay thô ráp lần mò vào lớp áo trong của nàng, hai tay đặt ở ngay trước ngực xoa xoa bóp bóp một lượt. Long Linh Nhi hoảng sợ định cắn lưỡi tự vẫn mà không thành, người nàng nằm đơ như khúc gỗ. Nàng tủi thân khóc thầm, nước mắt nhạt nhòa cả gương mặt. Một lúc sau, Long Linh Nhi cảm thấy có vật gì đó mềm mại, đang nhẹ nhàng mơn trớn chạm vào chỗ trúng độc của nàng. Long Linh Nhi đỏ mặt xấu hổ, hận không thể đứng ngay dậy cầm kiếm phân thây tên hắc y nhân khốn kiếp kia. Nàng không dám nghĩ tiếp đến việc bỉ ổi mà tên hắc y nhân sắp làm.
Bỗng dưng cảm giác nhức đầu giảm dần, Long Linh Nhi đã có thể cử động nhẹ đầu ngón tay. Nàng khe khẽ mở mắt ra lén nhìn, chỉ thấy một rừng toàn tóc đen trước mặt đang lúi húi trên ngực nàng. Long Linh Nhi gào lên một tiếng bi phẫn : “Aaaaaa” rồi ngất lịm đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy, trước mắt Long Linh Nhi là bầu trời đen kịt, được tô vẽ bởi hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lung linh. Ánh sáng bàng bạc làm rạng rỡ cả một vạt rừng. Long Linh Nhi cử động cả bàn tay, cỏ xanh ướt nhẹp sương đêm cọ vào tay nàng khiến Long Linh Nhi cảm thấy khoan khoái. Bỗng nhiên nàng sực nhớ ra chuyện gì, nhanh như chớp bật người dậy. Long Linh Nhi hoảng hốt phát hiện áo ngoài của mình bị cởi ra đang vất chỏng chơ ở một bên đất, trước ngực nàng quấn băng trắng nhiều vòng. Mặt Long Linh Nhi đỏ lựng lên, nàng tức giận khóc thành từng tiếng : “ Oa Oa Oa. Hu Hu hu”.
Tiếng khóc rống lên giữa đêm khuya thanh vắng, làm hai người Bạch Khởi và Vân Tùng đang nằm ngủ tít đằng xa giật mình tỉnh giấc. Bạch Khởi lồm cồm bò dậy, lay lay người Vân Tùng thì thào:
- Dậy, dậy mau Vân Tùng. Ta nghe như có tiếng lợn rống khủng khiếp quá. Trong rừng chả lẽ có thú dữ?
Vân Tùng nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Vừa nghe thấy tiếng khóc, chàng liền bật dậy nhó dáo dác xung quanh. Phát hiện tiếng khóc phát ra từ chỗ vị tiểu cô nương trúng độc vừa nãy, Vân Tùng nói:
- Tên nhát chết nhà ngươi. Ta nghe tiếng khóc như phát ra từ chỗ vị tiểu cô nương nọ vừa nằm, chúng ta mau chạy ra xem có chuyện gì.
Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ Long Linh Nhi vừa ngất. Thấy nàng đang ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu, mặt cúi gằm xuống khóc nấc lên từng tiếng. Vân Tùng tưởng nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi độc, lo lắng hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Nghe thấy tiếng người lạ, Long Linh Nhi ngẩng mặt lên nhìn. Nàng thấy Vân Tùng và Bạch Khởi đang chăm chăm nhìn mình, không khỏi kinh hãi hét lên một tiếng:
- Aaaaaa. Hai tên khốn kiếp nhà ngươi, mau quay mặt đi chỗ khác.
Chưa kịp dứt lời, nàng đã sử dụng Hỏa Long Khí chụp lấy chiếc trường bào rơi ở đằng xa và khoác lên người. Long Linh Nhi nhớ lại mọi chuyện, nàng căm phẫn rút kiếm nhảy sổ lên, chỉ vào mặt Vân Tùng quát:
- Hai ngươi có phải đồng đảng của tên hắc y nhân kia. Hắn đâu rồi. Mau chóng khai ra bổn cô nương sẽ tha cho tội chết.
Bạch Khởi nhăn mặt, hắn thấy khó chịu với cô nương không biết lý lẽ này, liền đáp:
- Bọn ta không phải đồng đảng của hắn. Ban nãy nếu không có bạn ta ném đá làm ngất xỉu tên hắc y nhân thì cô nương đã rơi vào tay hắn rồi.
Long Linh Nhi chưa hết ngờ vực, nàng vẫn thăm dò:
- Có thật là thế? Vậy tên hắc y nhân khốn kiếp bỉ ổi vô liêm sỉ kia đâu rồi? Mà tại sao trước ngực ta lại quấn băng trắng thế này?
Vân Tùng liền bước ra trước đáp lời:
- Là tôi thấy cô nương bị trúng ám khí ngất xỉu. Sợ cô nương có mệnh hệ gì nên đành đắc tội, cởi áo cô nương ra để hút lấy máu độc. Cô nương yên tâm, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.
“Cởi áo ra… Không nhìn thấy gì hết…” Long Linh Nhi đầu óc choáng váng, do dư độc còn chưa tan hết mà nàng lại lâm vào trạng thái bị kích thích cao độ, không ngăn nổi bị ngất xỉu lần nữa.
Vân Tùng kinh sợ, chàng chạy đến đỡ người Long Linh Nhi không để nàng ngã. Nước da trắng bóc, đôi mắt to và đen lay láy như hai hạt minh châu, đôi môi đỏ hồng quyến rũ, mái tóc đen mượt của nàng xõa ra thoang thoảng mùi hương tinh dầu thanh khiết. Trong giây phút ấy, Vân Tùng đăm đắm nhìn vào khuôn mặt của Long Linh Nhi, chàng cảm thấy tim mình như ngừng đập, thế giới như ngừng chuyển động, vạn vật xung quanh không còn tồn tại, chỉ có chàng đứng đó ôm Long Linh Nhi trên tay, hai mắt say đắm nhìn nàng không rời. Vân Tùng đâu biết rằng, số mạng của chàng từ nay về sau sẽ biến chuyển không ngờ vì người con gái này… Đớn đau, hạnh phúc, tiếc nuối, hy vọng… bấy nhiêu tâm trạng ấy sẽ bắt đầu từ giây phút “sét đánh” ấy mà sinh ra.