Kết quả giữa công đường Dương Lăng nói ra những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, chứng thực là Mã Ngang chưa từng hạ thủ nặng tay với Vương lão bản. Bên phía Vương gia từ già trẻ lớn bé đều khóc sướt mướt nói lão đầu tử thân thể rất tốt, nhất định bị tên Mã Ngang này hành hung giết người, làm cho vị tướng quân dày dạn huyện thái gia này đầu như muốn nổ ra, ngồi trên công đường đôi mắt trợn trừng không biết phải làm sao.
Hoàng huyện thừa ngồi bên cạnh bàn giật giật chéo áo của huyện lệnh. Huyện thừa chính là chức trách phụ tá cho Huyện Lệnh. Đối với công việc trong huyện không hỏi không phải làm, bất quá theo lệ thường, vì để tránh hiềm nghi chiếm quyền, huyện thừa chỉ giống như một huyện lệnh dự bị, bình thường đều im như tượng đất, không có thái độ gì.
Vị Hoàng huyện thừa này cũng là văn nhân, trọng văn khinh võ, hắn căn bản là xem thường huyện thái gia xuất thân vốn là binh lính này, cho nên một mực bên cạnh hắn xem hắn làm huyện lệnh. Mẫn huyện lệnh cũng sớm coi hắn như không tồn tại, căn bản không để ý tới hắn.
Đang sờ sờ bộ ria mép không biết xử trí làm sao, một người mới tiến lên nói vào tai hắn vài câu, Mẫn huyện lệnh liền phất tay áo một cái lớn tiếng nói:
- Tạm thời giam giữ Mã Ngang, thi thể do pháp y trông coi. Còn lại người liên can trước tiên trở về chờ đợi, bổn quan khám nghiệm một phen rồi sẽ định án.
Mã Ngang bị bắt vào đại lao, mọi người để lại danh tính, địa chỉ rồi cho đi ra ngoài, Dương Lăng cũng đứng dậy cáo từ Mẫn huyện lệnh. Ra đến đường lớn, Mã tiểu thư bước nhanh đuổi theo thi lễ nói:
- Đa tạ Dương tú tài vì huynh trưởng ta mà trượng nghĩa nói thẳng.
Người con gái này quả thật người đẹp như hoa, mặc dù bên ngoài trời lạnh giá, hai má đã khôi phục vẻ mềm mại sáng bóng, trắng sáng ôn nhu như ngọc, làm cho dung mạo quyến rũ của nàng càng thêm lôi cuốn.
Dương Lăng nghe nàng gọi mình là tú tài, không khỏi nghĩ tới hủ nho hủ lậu nghèo kiết xác, cảm giác không được tự nhiên, vì vậy cười ha ha nói:
- Ta cũng chỉ nói tình hình thực tế mà thôi, mới vừa rồi trên đường gặp Mã tiểu thư rất có phong thái nữ trung hào kiệt, hà tất phải gọi ta là tú tài cho nho nhã, cứ gọi thẳng tên ta cũng được.
Mã tiểu thư gượng cười nói:
- Như thế, vậy xin đa tạ Dương công tử, khi nào khai đường thẩm phán lại, vẫn phải phiền Dương công tử làm chứng cho.
Đang nói tới đây, ngoài cửa một quan viên chừng năm mươi tuổi có vài ba cọng râu màu đen dưới hàm đang vội vã chạy tới, quan phụ mẫu Mẫn huyện lệnh chưa kịp lui vào sau công đường thấy hắn chạy tới lập tức tiến lại chào:
- Mã đại nhân, ngài tới vừa đúng lúc, chuyện này thật sự làm huynh đệ nhức đầu, ngài xem ta nên làm thế nào cho tốt đây?
Hắn rất thẳng thắn, vẫn là Mã đại nhân lanh trí hơn một chút, vừa thấy quan phụ mẫu Mẫn huyện lệnh ở bên ngoài cùng con gái mình, còn có một chàng trai trẻ tuổi nữa, trong lòng có chút cố kỵ, không dám nhắc tới vụ án của con trai mình. Thấy nữ nhi đến chào hỏi, hắn chỉ khoát tay một cái nghi hoặc nhìn Dương Lăng hỏi:
- Vị này là.....
Mã tiểu thư vội nói:
- Cha, vị này là tú tài tên là Dương Lăng, con cùng với ca ca đi mua lễ vật mừng thọ cho mẫu thân, lão bản định lấy trân châu của con, kết quả bị ca ca mắng cho một trận, xấu hổ mà chết, nhờ có Dương công tử vì ca ca trượng nghĩa nói thẳng mới không bị chịu tội vì cái chết của lão bản, ngày mai xét xử lại còn muốn phiền Dương công tử đến làm chứng dùm.
Mã dịch quan nghe xong vội vàng chắp tay tạ ơn, khách sáo một hồi. Mẫn huyện lệnh tính nôn nóng không nhịn được nói:
- Mã đại nhân, không phải huynh đệ ta không muốn giúp ngươi, Vương gia người đông thế mạnh, lại có hàng xóm làm chứng, tất cả cùng một lời khai, mặc dù có Dương tú tài làm chứng căn cứ chính xác, nhưng là trường hợp một án mạng, huynh đệ ta cũng không dám tùy tiện thả người.
Thấy vị huyện thái gia này cá tính như thế Dương Lăng không khỏi khẽ phì cười, lại thấy hai người đang nói chuyện, hắn không tiện nghe thêm nên vội vàng chắp tay cáo từ. Mã tiểu thư cũng là một người thông minh, ở một bên thấy hắn lắc đầu bộ dáng cười cười, cảm thấy hắn như đã tính trước kỹ càng cả rồi. Gặp Mẫn đại nhân ở tiệc rượu ngày hôm qua, hắn cũng giống như phụ thân đều xuất thân là quân nhân, lòng dạ đều thằng tuột, nói không chừng vị Dương tú tài này có biện pháp cứu người, dù sao những người đọc sách đối với luật Đại Minh đều đã từng đọc qua.
Nghĩ vậy, Mã tiểu thư vội vàng đuổi theo hai bước dịu dàng nói:
- Dương công tử, nhìn vẻ mặt công tử chắc là có biện pháp cứu ca ca của ta?
Vừa nghe Mã tiểu thư nói như vậy, Mẫn huyện lệnh cùng Mã dịch thừa bất giác tinh thần hơi rung động, bốn mắt đồng loạt nhìn lại. Dương Lăng hoảng sợ, vội vàng xua tay nói:
- Sao thế được, Sao thế được, tại hạ chỉ là nhân chứng, như thế nào có thể vượt quyền huyện tôn đại nhân tính kế?
Mẫn, Mã hai vị quan nhân nghe xong nhất thời thất vọng, không ngờ Mã tiểu thư lại rất thông minh, lập tức truy vấn nói:
- Nói như thế, Dương công tử cũng không phải là không có biện pháp, chỉ bởi vì thân phận không tiện can dự xử án sao?
Dương Lăng chỉ cần nói một câu là mình không có biện pháp gì, liền có thể rời đi, trở về tiếp tục tìm kiếm phương pháp làm giàu ở thời này, vì Hàn Ấu Nương mà mua sắm một phần tài sản để lại cho nàng, sau đó trở lại âm tào địa phủ tiếp tục làm cho hai tên Đầu Trâu Mặt Ngựa phải điên đầu. Nhưng là tiểu mỹ nhân Mã tiểu thư như một đóa phù dung trong nước, lại có nam nhân nào bằng lòng trước mặt nàng tự nhận mình vô năng?
Bị nàng kích động, Dương Lăng bật thốt lên nói:
- Đúng vậy, nhưng tại hạ chỉ là một tú tài, gặp chuyện thì đứng ra làm chứng thôi, nếu xuất đầu vì huyện tôn đại nhân vung chân múa tay xử án, chẳng phải là vượt quá phận sự sao?
Mã tiểu thư nhoẻn miệng cười, chợt chuyển mình hai chân quỳ xuống trước mặt hắn nói:
- Dương công tử, ca ca ta mặc dù là người lỗ mãng một chút, nhưng là không phải hạng ác nhân làm điều xằng bậy, Vương gia điếm chủ kia thấy lợi quên nghĩa mới uồng tính mạng, làm ca ca ta vì lão mà cùng đền mạng, Dương công tử, ngươi có thể nhẫn tâm sao?
- Huyện tôn đại nhân cùng gia phụ đều xuất thân là quân nhân, tính tình ngay thẳng, đối với pháp luật chỉ đọc lướt qua, Dương công tử đã thông hiểu luật pháp có thể thấy chết mà không cứu sao?
- Thánh nhân có câu: “ đọc sách thánh hiền, phải biết cần phải làm những gì?”, chỉ có “ gánh chịu” mà thôi. Gặp chuyện chỉ nói thẹn hay không thẹn, không hỏi có họa hay không họa, nếu đã biết rõ sự tình là bất công, lại tìm cách thoái thác không chủ trì chính nghĩa là người vô sỉ, Dương công tử nghĩ như thế nào?
Dương Lăng cứng cả họng, không thể tưởng tượng được tiểu cô nương này như thế nào mồm miệng lại sắc bén đến thế, hắn không nhịn được, một mặt trong lòng tìm tòi dung hợp trí nhớ của những kiếp trước, xem luật Đại Minh cùng phương pháp đời sau tìm kiếm biện pháp, một mặt nâng nàng đứng lên, nói:
- Mã tiểu thư xin mau đứng lên, theo ta thấy Vương điếm chủ kia chỉ sợ là có bệnh trong người không tiện nói ra, lệnh huynh mặc dù đẩy hắn một cái, khẳng định sẽ không vì thế mà chết, nhưng là hiện tại tình cảm quần chúng nghiêng về phía Vương gia, tất cả cùng khai một lời, người đã chết kia lại do tay lệnh huynh động tới, có tội hay vô tội có thể dễ dàng tranh luận được sao? Ta cho dù có chút chủ ý, cũng không nhất định cứu được hắn.
Thời này nam nữ hữu biệt, thụ thụ bất thân, ngay cả không muốn chịu đại lễ của nàng, hắn muốn đỡ lên cũng phải hai tay hư phù, cách xa đến một thước mà khoa chân múa tay ra dấu một chút, người quỳ cũng biết ý mà đứng lên, kiểu như người tinh thông Cửu Dương Thần Công có thể ở ngoài vài trượng xa phát công đả thương người.
Dương Lăng tuy nói là biết mấy cái quy củ này, nhưng hành động của hắn vẫn theo thói quen kiếp trước, tiến tới nắm cánh tay Mã tiểu thư nâng lên. Cánh tay mềm mại đang trên tay, gương mặt dịu dàng trước mắt lại ngửi thấy mùi hương thơm hoa lan so với khi nàng ngồi trên lưng ngựa lại càng nồng đậm.
Mã tiểu thư trong lòng xấu hổ: "Nhìn hắn nhất biểu nhân tài, không thể tưởng tượng được lại là một tên háo sắc, nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của ta." Mã dịch quan cũng thấy hắn trực tiếp đỡ con gái mình có chút càn rỡ, bất quá lúc này đứa con trong ngục quan trọng hơn, hắn chỉ có đứa con trai duy nhất, thật có chút đau lòng, cho dù hắn dùng con gái đổi lấy đứa con trai kia khẳng định hắn cũng đồng ý. Cho nên hắn làm như không thấy gì, đi lên phía trước nói:
- Có chủ ý gì không ngại nói ra một chút, không dối gạt Dương công tử, Mẫn huyện lệnh cùng ta đều là quân nhân, đối với luật pháp Đại Minh... khục khục... nếu công tử có biện pháp nào xin nói ra một chút, mặc kệ có dùng được hay không, Mã mỗ đều nhận đại ân đại đức của ngươi.
Lần này Dương Lăng đã vào thế đâm lao phải theo lao, hắn khó xử mà liếc mắt nhìn Mẫn huyện lệnh, vị huyện thái gia này như trút được gánh nặng “hào phóng” mà khoát tay nói:
- Đúng đúng đúng, các ngươi đọc sách hiểu nhiều, có phương pháp gì dễ xử lý thì cứ nói ra đi, ta đau đầu nhất là thăng đường xử án, nếu gặp quân binh Thát tử, ta vung lên đại đao cũng không sao, buồn bực rất buồn bực mấy cái chuyện ông nói ông có lý, bà cũng nói bà có lý, nghe tới nghe lui thật không có biên pháp xử lý thế nào, khiến ta nghe như nghe sấm mà trong lòng lại bồn chồn chẳng yên.
- Việc này..... việc này...."
Dương Lăng nói:
- Câu cửa miệng người ta thường dùng là, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, vụ án trải qua ta nhìn thấy toàn bộ, nhưng thật ra không cần nhiều lời, chỉ cần tập trung ở điểm Vương lão hán là bị đánh chết hay tuổi già sức yếu mà chết, này... muốn đối phó với tình huống này, trước kia lão có bệnh án hay không tìm hiểu rõ một chút, sau đó tìm ra sơ hở, mới có thể đem trách nhiệm đẩy đi, chặn họng khiến bọn hắn không nói được lời nào.
- Hảo! - Mẫn huyện lệnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lớn tiếng làm Dương Lăng lại càng hoảng sợ, Mã dịch quan cũng vui mừng xoa xoa bàn tay, nói:
- Dương công tử quả nhiên là cao kiến, lão phu chỉ là sốt ruột lại không thể công khai đưa con trong ngục ra, ngươi vừa nói dường như rất đúng, con ta nếu không đánh hắn, vậy lão già kia khẳng định có bệnh mà chết, Mẫn đại nhân a, phiền ngươi tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng à nha.
Mẫn huyện lệnh một lời đáp ứng nói:
- Tốt, tốt, quá tốt... không vấn đề gì, rốt cuộc người đọc sách đúng là người đọc sách, chuyện này làm lão Mẫn ta đau đầu không thôi, nghe ngươi vừa nói đã thấy dễ dàng rất nhiều, vẫn là người đọc sách thâm độc, cáp cáp cáp... Ách, không phải, là... người đọc sách thông minh chứ!
Dương Lăng thầm cảm thấy hổ thẹn, hắn bất quá là nhất thời cấp bách, chỉ đưa ra bí quyết bồi dưỡng nghiệp vụ ngày xưa mà thôi. Người trên thế giới đều nói, nghề bảo hiểm của Trung Quốc đúng là bảo thì dễ dàng nhưng bù lại khó khăn, các điều khoản quy định làm cho ngay cả thạc sĩ tốt nghiệp ra cũng cảm thấy mình khó chữa, tìm bằng chứng liên quan rắc rối đến nỗi làm cho người kiên nhẫn nhẫn nhất cũng phải nổi điên, hôm nay bất quá chỉ là dùng dao mổ trâu để giết gà mà thôi.
Chẳng qua vừa thấy vẻ mặt dịu dàng đáng yêu của Mã tiêu thư, ánh mắt như nước tràn đầy vẻ hâm mộ, Dương Lăng cũng không khỏi có chút lâng lâng, hư vinh trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
………………………………..
Vừa về tới nhà, tuyết trắng lại bay khắp bầu trời, bông tuyết bay múa, khí trời ngược lại ấm áp hơn, bông tuyết đọng lại ở trên người.
Ấu Nương đã về đến nhà, đứng trước cửa khiễng chân ngóng hắn trở về, từ rất xa đã nhìn thấy thân ảnh của hắn vội vàng chạy tới. Nhìn thấy nàng trong lòng Dương Lăng cảm thấy ấm áp, đồng thời lại có chút chột dạ, buổi sáng trước khi Ấu Nương đi ra ngoài làm thợ may, mình nói là ở trong nhà đọc sách, kết quả lại bị nàng phát hiện đi ra ngoài, nếu nàng mở miệng trách cứ, Dương Lăng còn quả thực có chút sợ nàng.
Không ngờ Ấu Nương không để ý tới vấn đề đó, chỉ là thần tình vui vẻ mà đón hắn vào nhà, giúp hắn xua hết tuyết đọng trên người, ôn nhu như nước nói:
- Tướng công, chàng đã về, thiếp đã làm cơm tối xong rồi, đang lo lắng không biết đi đâu tìm chàng đây.
Dương Lăng ngượng ngùng nói:
- Uh, vốn muốn ở nhà an tâm đọc sách, chỉ là... a, ta... nhớ tới có một người bạn cùng khóa thi ở đây, cho nên muốn đến thăm hắn một chút.
Ấu Nương hé miệng cười nói:
- Tướng công là nam nhân, xã giao là việc không thể thiếu, Ấu Nương hiểu được. Được rồi, Ấu Nương hôm nay trên cửa hàng may vá, vừa giữa trưa khâu vá được mười kiện áo choàng, được đến mười đồng tiền, cửa hàng may vá này tiếp nhận sinh ý từ trại ngựa của dịch thừa thực, nơi đây hơn một trăm dịch sử, quanh năm bôn ba, quần áo tổn hại nhiều, cửa hàng may vá này sinh ý tốt lắm, không ngờ trong thành cũng có có nhiều thợ may khéo tay.
Dương Lăng nhìn mặt nàng đang hớn hở, hưng phấn nói chuyện làm khuôn mặt rạng rỡ đỏ hồng, không khỏi nhẹ nhàng nhéo một cái trên hai má nàng, cười ha ha nói:
- Ấu Nương có bản lĩnh lắm, đều là bệnh tình của ta làm liên lụy tới nàng, nàng không biết nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của nàng, thật sự làm ta cảm thấy rất yêu.
Hàn Ấu Nương đột nhiên thấy động tác vô cùng thân thiết của hắn biến thành sửng sốt, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nàng e lệ cúi đầu xuống xấu hổ nói:
- Tướng công, chúng ta là phu thê, vốn nên gần nhau cả đời, giúp đỡ lẫn nhau.
Dương Lăng nghe xong trong lòng kích động, bỗng nhiên không nhịn được ôm lấy cổ nàng, gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại. Hàn Ấu Nương lần đầu tiên cùng hắn thân mật như thế, tựa vào ngực hắn, khuôn mặt tràn đầy vui mừng cùng thỏa mãn.
Qua nửa ngày sau, Hàn Ấu Nương mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bị hắn ôm làm khuôn mặt đã đỏ hồng, ánh mắt không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu vân vê vạt áo xấu hổ thẹn thùng mà nói:
- Tướng công, đồ ăn đang nóng, chàng mau ngồi xuống, thiếp đi dọn cơm cho chàng.
Đồ ăn tuy đơn giản, nhưng so với lúc ở trong núi thì khá hơn rất nhiều , hơn nữa lão bản của xưởng ép dầu còn tặng một chút cặn dầu dùng để nấu ăn, tuy rằng cái loại dầu cải này có vị không hợp nhưng Dương Lăng vẫn ăn được khá nhiều.
Thấy hắn đã ăn được nhiều, Hàn Ấu Nương vui vẻ ra mặt, trên mi mắt vẫn tràn đầy niềm vui, ăn cơm xong, Hàn Ấu Nương nhanh nhẹn thu dọn, đứng lên đeo tạp dề vào rửa bát, Dương Lăng cảm thấy mình thật sự là một phế vật, vốn định đứng lên giúp đỡ nàng rửa bát, không ngờ Hàn Ấu Nương ngạc nhiên sẵng giọng:
- Có nam nhân nào làm việc này đâu? Tướng công chàng cứ ngồi đi, việc này là việc của nữ nhân trong gia đình.