Lai lịch của Tiểu Hôi, cũng thần bí như người âm thầm giúp đỡ Lâm Lạc kia vậy, vào sáng sớm một ngày trong năm ngoái, hắn vừa tỉnh lại, liền phát hiện trên tủ đầu giường có một cái hộp kỳ quái, khi mở hộp, thì phát hiện cái đồng hồ đeo tay này, trừ cái này ra, cũng không phát hiện thêm cái gì khác.
Tuy rằng lai lịch cái này bất minh, nhưng Lâm Lạc đúng là vẫn nhịn không được, hiếu kỳ cầm đồng hồ đeo tay đeo một chút, vừa mới đeo lên, đồng hồ đeo tay liền bắt đầu nói, nói nó là cái gì Vận Mệnh trí não, là tới giúp đỡ Lâm Lạc trở thành Soán Mệnh Sư vĩ đại nhất, bất quá, Lâm Lạc hỏi nó rốt cuộc là tới như thế nào, cái Vận Mệnh trí não vĩ đại này cũng là hoàn toàn không biết gì cả.
Qua một khoảng thời gian sau, Lâm Lạc dần dần phát hiện, cái Vận Mệnh trí não này, cũng chính là Tiểu Hôi, phải đeo trên tay trái hắn mới có thể nói, căn cứ Tiểu Hôi phán đoán, bên trong tay trái Lâm Lạc có một thứ gì đó đặc thù, có thể khởi động nó.
Bất quá, Tiểu Hôi đối với việc mình có năng lực gì lại không chịu nói, chỉ nói là trừ phi Lâm Lạc đã chuẩn bị làm Soán Mệnh Sư, nó mới bằng lòng nói ra.
- Lâm đại ca, ngươi hỏi cái này để làm gì? Lẽ nào ngươi đã quyết định làm Soán Mệnh Sư sao?
Tiểu Hôi khi bị nhốt ở trong hộp, đối với chuyện bên ngoài thì hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng chỉ cần đeo trên tay Lâm Lạc, nó liền có thể dùng ngôn ngữ tiến hành trao đổi với Lâm Lạc.
- Ngày hôm nay ta đã đi tham gia khảo hạch tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư, bây giờ ta gặp phải một chuyện phiền phức, ta phải cải biến vận mệnh của một người, mới có thể qua khảo hạch.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói,
- Nếu ngươi là Vận Mệnh trí não, ta nghĩ, có thể ngươi có thể cung cấp một chút trợ giúp cho ta.
- Đó là đương nhiên, ta chính là Vận Mệnh trí não vĩ đại nhất!
Tiểu Hôi lại bắt đầu tự kỷ.
- Ai, nói nhanh lên một chút, rốt cuộc ngươi có năng lực gì? Không nói, ta sẽ đem ngươi vứt vào đó, sau này cũng sẽ không lấy ngươi ra nữa!
Lâm Lạc bất mãn hừ một tiếng, cái trí não gì gì này, cũng không biết là ai làm ra, tám phần mười là người ngoài hành tinh, chí ít, lấy trình độ khoa học kỹ thuật ở địa cầu hiện nay, hẳn là không ai có thể làm ra loại trí não cao cấp này.
- Ta nói là được chứ gì, năng lực của ta là có thể căn cứ quỹ tích sinh mệnh của một người, tính toán ra có bao nhiêu loại phương thức cải biến vận mệnh của hắn, song song còn có thể tính toán ra sau khi sử dụng mỗi loại phương thức sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với thời không.
Tiểu Hôi có chút ủy khuất nói,
- Nói đơn giản, ta có thể tính toán hiệu ứng hồ điệp xảy ra khi soán mệnh.
- Cái gì?
Trong lòng Lâm Lạc chấn động, đối với một Soán Mệnh Sư mà nói, phiền phức lớn nhất chính là hiệu ứng hồ điệp không thể biết trước, cho nên hành động soán mệnh thường cho rằng có thể thành công, cuối cùng bởi vì không thể biết trước hiệu ứng hồ điệp mà dẫn đến thất bại, nếu như lời Tiểu Hôi nói là thật, như vậy, Lâm Lạc sẽ trở thành một Soán Mệnh Sư duy nhất có thể biết trước hậu quả hiệu ứng hồ điệp một cách chuẩn xác.
- Bất quá, nói trước nha, ta chỉ có thể tính toán, ta cũng không có năng lực đoán trước vận mệnh, cho nên, trước hết ngươi phải nói cho ta biết quỹ tích sinh mệnh của đối phương.
Tiểu Hôi nói tiếp,
- Bất quá, Lâm đại ca à, sao ngươi chỉ là trợ lý Soán Mệnh Sư đây? Mấy ngày trước ta đi ra đã tra qua tư liệu, Soán Mệnh Sư chủ yếu là căn cứ năng lực biết trước vận mệnh mà phân cấp, ngươi có thể biết trước quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh cơ mà?
- Sao ngươi biết nhiều như vậy?
Lâm Lạc sắc mặt hơi đổi,
- Rốt cuộc ngươi từ đâu tới?
- Này, ta nói rất nhiều lần rồi, ta thực sự không biết ta từ đâu tới đây, lần đầu tiên ta có ý thức, thì đã đeo ở trên tay ngươi rồi, về phần chuyện của ngươi, trong trí nhớ của ta sớm đã có rồi!
Tiểu Hôi có chút bất mãn về sự hoài nghi của Lâm Lạc.
- Quên đi, coi như ta tin tưởng ngươi.
Lâm Lạc có chút phiền muộn, hắn luôn có một loại cảm giác, trong bóng tối tựa hồ có một đôi mắt hắn không nhìn thấy đang nhìn chăm chú vào tất cả mọi chuyện của hắn, thậm chí là ở thao túng tất cả.
- Lâm đại ca, ngươi còn không có nói cho ta biết, vì sao ngươi chỉ là trợ lý Soán Mệnh Sư - cấp bậc thấp nhất vậy!
Tiểu Hôi không có đáp án, tất nhiên là không bỏ qua.
- Bây giờ ngay cả trợ lý Soán Mệnh Sư ta cũng chưa phải!
Lâm Lạc hừ một tiếng nói rằng,
- Lần sau khi ngươi tra tư liệu, ta van ngươi, ngươi tra rõ một chút, cấp bậc Soán Mệnh Sư, là phải từng cấp từng cấp đi lên!
- Là như vậy sao? Ta lên mạng xem sao.
Tiểu Hôi lẩm bẩm nói.
Đối với việc Tiểu Hôi rốt cuộc là loại trạng thái tồn tại gì, Lâm Lạc vẫn đều rất kỳ quái, nó rõ ràng là đeo ở trên tay hắn, thế nhưng, cứ như vậy nó cũng có thể lên mạng, cũng không biết là nó kết nối lên mạng thế nào . Bất quá, sự xuất hiện của Tiểu Hôi vốn cũng rất quỷ dị, cho nên, phát sinh sự tình kỳ quái khác ở trên người nó, Lâm Lạc cũng bắt đầu thấy không có gì lạ.
- Ta làm sao có thể đem quỹ tích sinh mệnh một người nói cho ngươi?
Lâm Lạc nhớ tới chuyện Lam Tuyết, lại hỏi, quỹ tích sinh mệnh có thể nói là một loại tư tưởng không thể nói bằng lời, căn bản không thể dùng ngôn ngữ hay văn tự truyền đạt được, cho nên Lâm Lạc mới hỏi như vậy.
- Rất đơn giản, chỉ cần ta không bị ngươi tháo ra, nếu như ngươi thấy được quỹ tích sinh mệnh của cá nhân nào đó, ta cũng có thể thấy.
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Được rồi, ta đã biết Soán Mệnh Sư các ngươi khảo hạch thế nào rồi, môi giới khảo hạch của ngươi là ai vậy? Mang ta đi xem thôi!
- Mang ngươi đi xem cũng được, nhưng ta nói trước, ngươi không được nói chuyện.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói,
- Ta không muốn cho bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của ngươi.
- Biết rồi, ngươi có sao không? Lắm mồm quá!
Tiểu Hôi hiển nhiên có chút không nhịn được.
Lâm Lạc không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, cửa phòng ngủ của Lâm Sương vẫn đóng chặt như cũ, mà Lam Tuyết ngồi đờ ra ở trong phòng khách dưới lầu .
- Xin lỗi, Lâm Lạc, Lâm Sương không ra khỏi cửa, tôi cũng không có biện pháp khuyên nàng.
Thấy Lâm Lạc xuống lầu, Lam Tuyết ngẩng đầu, dùng ngữ khí có chút áy náy nói.
- Cũng không thể trách cô.
Lâm Lạc bất đắc dĩ cười khổ, đi tới bên cạnh Lam Tuyết ngồi xuống,
- Lam Tuyết, cô nhìn lại vào mắt tôi đi.
Lam Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn vào mắt Lâm Lạc, trong ánh mắt, tựa hồ bao hàm một tia tình cảm khó phát hiện.
Lúc này, từ trong mắt của nàng, Lâm Lạc thấy quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của nàng , từ khi sinh ra đến khi chết đi, chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chuyện sắp xảy ra trong tương lai, trong đầu hắn bây giờ, hình ảnh cuộc đời của nàng nhanh chóng hiện lên, thẳng đến khi nàng thả người nhảy xuống từ tòa nhà Vận Mệnh, ở một khoảnh khắc kia, rốt cục mới dừng lại, mười tám tuổi, lúc đó sinh mệnh đã kết thúc.