- Cũng không phải không có, nếu như ngươi có thể xuyên qua thời không, trở lại một thời điểm trong quá khứ, sẽ có thể cải biến, chỉ tiếc, hình như ngươi không có loại năng lực này.
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Cho nên, khuyên ngươi, hãy chọn điểm quỹ tích sinh mệnh thứ nhất đi.
- Ta còn phải suy nghĩ đã.
Lâm Lạc thấp giọng nói rằng, tuy rằng thoạt nhìn lựa chọn thứ nhất là tốt nhất, thế nhưng, nếu vì cứu Lam Tuyết, mà để cô gái khác gặp tai bay vạ gió, hắn không thể tránh khỏi lương tâm cắn rứt.
- Ta, Vận Mệnh trí não vĩ đại như thế cũng không thể giải quyết, ngươi nghĩ như thế nào cũng là vô ích thôi!
Tiểu Hôi hiển nhiên rất tự tin.
- Cho dù trí não vĩ đại, cũng là do con người nghiên cứu chế tạo ra, ngươi là trí não, ta là người, vấn đề ngươi không thể giải quyết, không có nghĩa là ta không thể giải quyết.
Lâm Lạc tức giận nói.
- Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể giải quyết, sau đó, ta sẽ làm tiểu đệ của ngươi, bằng không, sau này ngươi phải gọi ta là đại ca!
Tiểu Hôi cười hì hì nói.
- Ngươi yên ổn làm trí não của ta thì có thể, tiểu đệ thì miễn, ta cũng không muốn tìm một đồ cơ khí làm tiểu đệ.
Lâm Lạc hừ một tiếng, bộ não cũng cấp tốc vận chuyển, hắn muốn tìm một phương pháp có thể miễn cho Lam Tuyết gặp vận rủi, song cũng không để người vô tội khác gặp phải phiền phức.
Ngay khi Lâm Lạc còn đang suy nghĩ khổ sở, nhà hắn lại có một vị khách không mời mà đến, không phải ai khác, chính là Tử Dạ tiểu thư có mị lực vô hạn.
- Lam nha đầu, Lâm Lạc đâu?
Thấy Lam Tuyết, Tử Dạ liền hỏi, ngay cả chuông cửa cũng không ấn, không biết là nàng vào bằng cách nào.
- Hắn ở trên tầng trên, Tử Dạ tiểu thư, thực sự là cảm tạ chị rồi, chuyện của em, lại để cho chị tự mình đến đây.
Trong lòng Lam Tuyết tràn ngập cảm kích, mặc dù Tử Dạ vẫn rất thân thiết gọi nàng là Lam nha đầu, thế nhưng nàng đối với Tử Dạ lại rất khách khí, ở trong mắt của nàng, Tử Dạ vĩnh viễn đều là thần tượng của nàng, là đối tượng mà nàng tôn kính.
Tử Dạ hơi trầm ngâm một chút, cầm bàn tay nhỏ bé của Lam Tuyết lên, nhẹ nhàng nắm lấy.
- Lâm Lạc cũng không nói sai, thực sự đã thay đổi.
Một lát sau, Tử Dạ buông tay Lam Tuyết ra, mày liễu nhíu lại nhẹ nhàng nói.
- Tử Dạ tiểu thư, Lâm Lạc nói ta nhất định sẽ không có việc gì.
Lam Tuyết nhỏ giọng nói.
- Lam nha đầu, em đã rất tin tưởng hắn rồi?
Tử Dạ có chút kinh ngạc nhìn Lam Tuyết hỏi.
- Vâng, em tin tưởng hắn.
Lam Tuyết gật đầu, trên mặt cũng không tự giác hiện lên một mảnh đỏ bừng, bất quá, Tử Dạ tiểu thư sơ ý cũng không phát hiện dị trạng của Lam Tuyết.
Tử Dạ còn muốn nói gì, cửa phòng Lâm Lạc trên lầu đột nhiên mở ra, Lâm Lạc vội vã đi ra.
- Tử Dạ tiểu thư, sao cô lại tới đây?
Thấy Tử Dạ, Lâm Lạc lấy làm kinh hãi, bị mị lực của đối phương làm cho thất thần một lúc sau, hắn liền mở miệng hỏi.
- Lâm Lạc, Tử Dạ tiểu thư là vì chuyện của tôi nên tới.
Lam Tuyết vội vã nói.
- Vậy được rồi, Lam Tuyết, phiền cô giúp tôi tiếp Tử Dạ tiểu thư một chút, tôi có một số việc, phải đi xem sao.
Lâm Lạc hơi do dự một chút, liền mở miệng nói.
Lam Tuyết gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Lâm Lạc cười áy náy với Tử Dạ, sau đó liền xoay người vội vã rời đi, sự tình khẩn cấp, hắn không có thời gian giải thích, hơn nữa, ở trước mặt Tử Dạ, hắn cũng có chút cảm giác không biết nói cái gì.
Lâm Lạc vội vã chạy ra khỏi tiểu khu Hoa Viên Biệt Thự, ngay cả Chu Vân Đào chào hỏi với hắn cũng không để ý đến.
Sau một phen suy tư, Lâm Lạc rốt cục nghĩ ra một biện pháp có thể được, nếu không thể từ điểm quỹ tích sinh mệnh của Lam Tuyết bản thân tìm ra biện pháp giải quyết, hắn liền nghĩ đến có thể qua ba người có khả năng cường bạo Lam Tuyết kia mà tìm ra phương pháp, bởi vậy, chuyện hắn muốn làm bây giờ, đó là đi tìm ba người kia.
Ngưng thần hồi tưởng tướng mạo ba người kia, Lâm Lạc rất nhanh liền phát hiện chỗ ở hiện tại của ba người kia, loại năng lực đặc thù này của hắn, kỳ thực cũng không có quan hệ với Soán Mệnh Sư, trên thực tế, Lâm Lạc chỉ cần ngưng thần nghĩ bất luận hình dạng một người nào, liền có thể chuẩn xác tìm đến vị trí người này, nhưng Lâm Lạc rất ít sử dụng loại năng lực này.
Nhưng mà, lúc này Lâm Lạc lại gặp phải một chuyệnphiền phức, ở đây có rất ít xe taxi ra vào, dù sao, loại tiểu khu dành cho người giàu có này thường sẽ có xe riêng, xe taxi sẽ không tới nơi này kiếm cơm được, Lâm Lạc rơi vào đường cùng, liền chuẩn bị đi đến trạm tàu điện ngầm.
Tin, tin, hai tiếng còi xe vang lên bên cạnh, Lâm Lạc quay đầu vừa nhìn, không khỏi hơi sửng sốt, một chiếc xe thể thao màu hồng đỗ bên cạnh, mà ngồi trên xe, chính là Tử Dạ.
- Tiểu suất ca, lên xe đi!
Tử Dạ hơi nghiêng đầu, nói với Lâm Lạc.
- Cảm ơn Tử Dạ tiểu thư.
Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút, liền ngồi lên xe.
- Đi đâu?
Tử Dạ dùng ánh mắt có hứng thú nhìn Lâm Lạc, hỏi.
- Khách sạn Phong Hoa.
Lâm Lạc cúi đầu nói, hắn nhịn không được nhìn Tử Dạ một chút, nhưng phát hiện Tử Dạ đang nhìn hắn, hai ánh mắt gặp nhau, hắn liền vội vàng quay đầu, trống ngực đập thình thịch, không dám liếc nhìn nàng nữa.
Mị lực của Tử Dạ, đối với bất luận nam nhân nào đều là trí mạng, Lâm Lạc cũng không ngoại lệ, bất quá, hắn còn có điểm tự biết mình, lấy thân phận của hắn, không có khả năng chạm đến Tử Dạ, huống chi, trong lòng hắn, còn có một bóng hình xinh đẹp không thể nào quên, Tử Dạ tuy rằng mị lực kinh người, làm cho hắn khó có thể quên, nhưng hắn cũng không đến mức đối với nàng nhất kiến chung tình (vừa nhìn thấy đã yêu).
- Nhìn vào mặt mũi của Lam Tuyết, ngày hôm nay sẽ không thu anh tiền taxi.
Xe thể thao chạy như bay ra ngoài, mà thanh âm Tử Dạ, cũng truyền vào tai Lâm Lạc.
Lâm Lạc hơi xấu hổ cười cười, lại không biết Tử Dạ là người không hay nói đùa, thật sự là nàng muốn lấy tiền taxi, những người quen thuộc với Tử Dạ đều biết, vị Tử Dạ tiểu thư này đối với tiền tài có một loại si mê đặc thù, rất ít người có thể ở phương diện tiền tài chiếm được tiện nghi của nàng, mà hôm nay, ở trong mắt Tử Dạ, Lâm Lạc đã chiếm một cái đại tiện nghi rồi.
Làn hương thơm ngát thoang thoảng thấm đến tận ruột gan từ người bên cạnh truyền đến, là một loại hương thơm Lâm Lạc chưa bao giờ được ngửi qua, hắn không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Tử Dạ, không biết nàng dùng nước hoa gì, lại tốt như vậy, hắn đang suy nghĩ có nên mua bình nước hoa như vậy cho Lâm Sương hay không.
Tử Dạ bây giờ đang chuyên tâm lái xe, hai mắt nhìn phía trước, làm cho Lâm Lạc yên tâm không ít, bây giờ hắn đã không dám trực tiếp nhìn Tử Dạ, có chút sợ Tử Dạ dùng cái loại ánh mắt tràn ngập ma lực này nhìn hắn.
Dọc theo đường đi Lâm Lạc vẫn duy trì trầm mặc, Tử Dạ cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Lâm Lạc bên cạnh.
Xe đang đi trên đại lộ Minh Châu, rất nhanh liền gặp đèn đỏ, đại lộ Minh Châu chính là một trong các trục đường chính của thành phố Minh Châu, dòng xe lưu thông rất lớn, nhưng rất ít khi kẹt xe.
- Lâm Lạc, năng lực đoán trước của anh xuất hiện từ khi nào vậy?
Khi đang đợi đèn đỏ, Tử Dạ đột nhiên hỏi.