- A?
Lâm Lạc có chút không chú ý, hơi sửng sốt, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, có chút lắp bắp, nói:
- Mới vừa, mới vừa xuất hiện không lâu.
- Thật vậy sao?
Tử Dạ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Lâm Lạc, đột nhiên Lâm Lạc cảm thấy hoa mắt, một cánh tay trắng nõn vụt qua mắt hắn, sau đó, hắn liền phát hiện Tử Dạ bắt được tay trái của hắn.
Thân thể Lâm Lạc chấn động, tuy rằng không khác gì cái nắm tay bình thường, nhưng loại tiếp xúc thân thể rất bình thường này, cũng làm cho trái tim Lâm Lạc đập nhanh hơn, nhất thời hô hấp trở nên có chút gấp gáp.
Đúng lúc đó, hắn cảm giác được một cỗ tinh thần lực cường đại tràn vào trong cơ thể hắn, Lâm Lạc chợt tỉnh lại, hắn lập tức hiểu ra, Tử Dạ đang dò xét năng lực của hắn.
Năng lực đoán trước vận mệnh, thuộc về một loại năng lực tinh thần, từ lý luận mà nói, tinh thần lực càng cường đại, thì càng biết trước vận mệnh trong khoảng thời gian dài.
Hầu như là vô ý thức, tinh thần lực của bản thân Lâm Lạc bắt đầu phản kháng lại, trên thực tế, loại năng lực tinh thần này trong cơ thể hắn căn bản không thể tự mình khống chế, mà là tinh thần lực của bản thân tự phát hành động, cho nên, hắn căn bản không thể ngăn cản hành động phản kháng này .
Tinh thần lực của Lâm Lạc dị thường cường đại, trong nháy mắt liền đem tinh thần lực của Tử Dạ khu trừ ra ngoài, sắc mặt Tử Dạ hơi đổi, nàng biết, hành động dự đoán vận mệnh tương lai của Lâm Lạc của mình đã thất bại.
Buông tay ra, Tử Dạ dùng ánh mắt quái dị nhìn Lâm Lạc, nhưng cũng không nói gì, Lâm Lạc cúi đầu, vẫn như cũ không dám trực tiếp nhìn vào hai mắt Tử Dạ.
Đèn đỏ lóe lên, rất nhanh chuyển thành đèn xanh, chiếc xe thể thao lần thứ hai chạy nhanh đi, Lâm Lạc len lén liếc mắt nhìn Tử Dạ, nhưng phát hiện sắc mặt của nàng vẫn như thường, không khỏi thở dài một hơi, hắn thật sự có chút lo lắng Tử Dạ sẽ hỏi mình tiếp.
Trên thực tế, một Soán Mệnh Sư nếu như muốn dự đoán được vận mệnh tương lai của Soán Mệnh Sư khác, chỉ dưới tình huống năng lực của hắn so với Soán Mệnh Sư kia càng mạnh hơn mới có thể làm được, trong soán mệnh giới, đây là chân lý được mọi người công nhận, cho nên, dựa theo lý luận này, đó chính là năng lực của Lâm Lạc không thua gì Tử Dạ, thậm chí, so với Tử Dạ càng mạnh hơn.
Một Soán Mệnh Sư có năng lực so với cửu cấp Soán Mệnh Sư còn mạnh hơn, nhưng đến bây giờ ngay cả trợ lý Soán Mệnh Sư cũng không phải, khẳng định sẽ khiến Tử Dạ hoài nghi, trên thực tế, hiện tại Lâm Lạc đã khiến cho Tử Dạ cảm thấy rất hứng thú.
Bởi vì Soán Mệnh Sư ở xã hội có địa vị siêu nhiên, trên thực tế, hầu như mọi người chỉ cần có năng lực đoán trước, đều sẽ lập tức gia nhập vào chức nghiệp Soán Mệnh Sư này, mà người vừa thức tỉnh năng lực đoán trước, năng lực đều rất yếu, thông thường đều chỉ miễn cưỡng có thể làm trợ lý Soán Mệnh Sư hoặc là nhất cấp Soán Mệnh Sư, năng lực của Soán Mệnh Sư tiến hóa tương đối chậm, trên cơ bản, hơn ba tháng mới có thể tiến hóa một lần, mà càng về sau, tốc độ tiến hóa càng chậm, Tử Dạ từ bát cấp Soán Mệnh Sư tiến hóa lên cửu cấp Soán Mệnh Sư mất tròn hai năm thời gian, hơn nữa, tốc độ này đã là tốc độ nhanh nhất mà soán mệnh giới ghi lại.
Không hề nghi ngờ, Tử Dạ năm nay mới hai mươi hai tuổi là một kỳ tích trong soán mệnh giới, mười hai tuổi nàng đã đạt được tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư, lúc, chỉ dùng thời gian tám năm, liền hoàn thành quá trình từ trợ lý Soán Mệnh Sư đến cửu cấp Soán Mệnh Sư, bất quá, trong hai năm, nàng vẫn đang ở giai đoạn cửu cấp Soán Mệnh Sư, bất quá, nàng là được nhận thức là người sẽ nhanh chóng trở thành Nhân cấp Soán Mệnh Sư kế tiếp.
- Hừ hừ, tên tiểu tử thối lại dám giả heo ăn lão hổ, bản tiểu thư sẽ không cho ngươi ăn dễ dàng đâu!
Tử Dạ thầm nghĩ trong lòng, mà lúc này Lâm Lạc còn không biết, hắn đã đắc tội vị Tử Dạ tiểu thư mỹ lệ này.
Khách sạn Phong Hoa chỉ là một khách sạn 3 sao, điều kiện bên trong tương đối phổ thông, mà ba người Lâm Lạc muốn tìm kia, hiện tại chính là ở trong khách sạn này.
- Tới rồi.
Tử Dạ dừng xe lại, đang chuẩn bị xuống phía dưới, nhưng phát hiện Lâm Lạc đã mở cửa xe, nhanh chóng tiêu sái liễu đi ra ngoài, tại nàng xem lai, Lâm Lạc quả thực giống như là chạy trối chết giống nhau.
Lâm Lạc vội vã đi vào thang máy, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên tướng mạo ba người kia một lần nữa, rất nhanh hắn liền xác định bọn họ còn đang ngủ say trên giường trong khách sạn.
Tử Dạ cũng đi vào theo, tuy rằng Lâm Lạc cũng không muốn nàng đi theo, chỉ là hắn cũng biết, trừ phi Tử Dạ không muốn đi cùng mình, bằng không hắn không có bất luận biện pháp gì đối với nàng, cũng chỉ tùy ý nàng đi theo.
Tầng 5 khách sạn Phong Hoa. Đi qua hàng lang, đi tới trước cửa phòng 512, Lâm Lạc hít một hơi, đưa tay gõ cửa phòng.
- Bên trong là ai?
Tử Dạ không nhịn được hỏi.
- Ba người có khả năng cường bạo Lam Tuyết kia.
Lâm Lạc thấp giọng nói, sở dĩ hắn nói cho Tử Dạ, là bởi vì cho dù không nói cho nàng, đợi lát nữa nhìn thấy ba người kia, nàng cũng sẽ lập tức biết.
Tử Dạ gật đầu, nàng đại khái có chút hiểu được mục đích của Lâm Lạc, ở trong mắt nàng, Lâm Lạc muốn từ ba người này để cải biến vận mệnh của Lam Tuyết.
Bất quá, lập tức Tử Dạ nhíu mày, nàng nhìn vóc người Lâm Lạc có chút đơn bạc một chút, nghĩ thầm lẽ nào hắn có thể chế phục ba kẻ bắt cóc hung hãn kia sao?
Lâm Lạc lại gõ gõ cửa, thế nhưng bên trong vẫn như cũ, không có phản ứng.
Tử Dạ có chút không nhịn được, đi lên trước giơ chân ngọc thon dài lên , một cước đá tới, phanh một tiếng, cửa phòng mở ra.
Phòng trong có hai chiếc giường, trên mỗi chiếc giường có một người nằm, còn có một người nằm trên mặt đất, ngay khi cửa bị đá văng ra, ba người hầu như song song nhảy dựng lên, gần như là vô ý thức, bọn họ đồng thời đánh về phía Tử Dạ, thân thủ dị thường mạnh mẽ, rất hiển nhiên, mấy người này cũng không phải là người bình thường.
Lâm Lạc kinh hãi, khi đang muốn động thủ, cũng rất nhanh liền phát hiện lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa, chỉ nghe bốp bốp vài tiếng, sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết, ba nam nhân thoạt nhìn rất mạnh mẽ kia, trong nháy mắt đều nằm trên mặt đất rên rỉ.
- Đứng đó làm cái gì, mau gọi điện thoại cho cục cảnh sát đi, để cho bọn họ cử người đến.
Thấy Lâm Lạc đờ người ra, Tử Dạ có chút bất mãn nói.
- Tử Dạ tiểu thư, trước tiên chờ một chút, tôi còn có một số việc.
Lâm Lạc vội vã nói, hắn nhanh chóng nhìn trong phòng, xé khăn trải giường, nhanh chóng đem ba người trói cùng một chỗ.
- Anh đang làm cái gì?
Tử Dạ có chút không hiểu hỏi,
- Anh yên tâm, tạm thời bọn họ sẽ không tỉnh lại được!
- Cái này, để phòng ngừa vạn nhất, để phòng ngừa vạn nhất.
Lâm Lạc ngượng ngùng cười.