Chương 2 - Tùy tùng
Xuyên qua hành lang quanh co khúc khuỷu, xuất hiện trước mắt học đồ là một cánh cửa lớn bằng gỗ. Cửa hai cánh, hợp lại thành hình mái vòm, phía trên có khắc từng đoàn kỵ sĩ bôn tẩu nơi chiến trường, có tiêu diệt kẻ thù, có bảo vệ quân vương, cũng có độc thân chặn địch hay quỳ gối cầu nguyện. Theo những gì học đồ được dạy, mỗi bức hình đại diện cho một phẩm chất của kỵ sĩ: dũng cảm, trung thành, hi sinh và tín ngưỡng.
Két…
Đẩy ra một bên cửa, hắn chậm rãi bước vào căn phòng.
Đại sảnh của tòa nhà trung tâm là không gian rộng rãi nhất lâu đài, mục đích chủ yếu dùng để tổ chức các buổi ăn uống tụ họp. Một chiếc bàn dài hình chữ nhật nằm chính giữa gian phòng, trên nhất là chiếc ghế chủ vị đặt đối diện với lối vào, hai bên trái phải là sáu đôi ghế gỗ song song quay mặt vào nhau.
Khe hở đưa đến chút nắng sớm tẩy rửa căn phòng u ám, theo cửa lớn được đẩy ra, mọi thứ bên trong cũng dần dần trở nên rõ ràng. Hôm nào cũng vậy, lão nam tước vẫn là người tới sớm nhất để làm gương cho các kỵ sĩ học đồ. Trong trí nhớ của học đồ, từ khi được phép bước vào nơi đây mỗi sáng, luôn chỉ có hình tượng lão nam tước im lặng trầm tư trong bóng tối cùng lão quản gia nghiêm cẩn đứng bên cạnh. Sau lưng họ là kỵ sĩ tộc huy cổ phác và phủ đầy bụi lịch sử.
- Nguyện ngài một buổi sáng tốt lành, nam tước đại nhân.
Đơn giản ngắn gọn vấn an chủ nhân, sau khi nhận được ánh mắt đáp lời của lão nam tước, học đồ đi thẳng tới chiếc ghế trong cùng bên tay phải, đây là vị trí của hắn. Tựa lưng vào ghế cao cứng rắn, hơi hạ thấp mi mắt, học đồ nghỉ ngơi chờ đợi những người khác tới.
Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên học đồ ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng bên trái, lão nam tước đã tự hào kể với hắn rằng chiếc bàn lớn này được chế tạo bởi tổ phụ của mình. Tại đây, không chỉ có bản thân lão nam tước mà phụ thân, ông cố, cụ, kị của lão nam tước đều tựa lưng trên chiếc ghế mỗi buổi sáng, chỉ đạo và mệnh lệnh mỗi kỵ sĩ học đồ.
“Chiếc ghế ta đang ngồi đã trải qua năm đời kỵ sĩ, dạy bảo tổng cộng ba trăm mười hai kỵ sĩ học đồ. Trong đó, mười bảy người trở thành kỵ sĩ chính thức. Hôm nay chúng ta tiếp đón vị kỵ sĩ học đồ thứ ba trăm mười ba. Hi vọng trong tương lai, con số kỵ sĩ chính thức đã từng ngồi nơi đây lại tăng thêm một vị.” Mỗi lần hồi tưởng lại những lời ấy, học đồ lại không dừng được kích động. Hắn mơ màng ảo tưởng cảnh tượng mình trở thành chức nghiệp giả chính thức, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều quyết định vận mệnh của cả trăm người.
Chẳng mấy chốc, từng kỵ sĩ học đồ lục tục bước vào đại sảnh, mỗi người đều mang áo giáp kim loại nặng nề, khí thế hung hãn mà trầm ổn. Thân thể các kỵ sĩ học đồ đều rất cường tráng, cao nhất có thể đạt tới 2m30, thấp nhất cũng không ít hơn 1m80. Trong đám người, thanh niên cũng không chút nổi bật, hắn cao 1m90, có thể nói thuộc hạng thấp bé trong các bắp thịt nam.
Các học đồ đơn giản gật đầu chào hỏi nhau rồi bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Theo thói quen, bọn họ đều duy trì một khoảng cách nhất định với những người khác. Trong bầu không khí nghiêm cẩn, tất cả im lặng chờ đợi người hầu bưng vào từng đĩa thức ăn.
Bữa sáng cũng không nhiều, vài chiếc bánh mỳ, một món ăn chính cùng chút rau quả tráng miệng. Tuy nhiên, không phải khẩu phần của mỗi học đồ đều giống nhau, nếu để ý kỹ, vẫn có thể phát hiện ra nhỏ nhỏ khác biệt. Thực tế, chủ nhân của lâu đài chỉ cung cấp một số thực phẩm cơ bản, mỗi kỵ sĩ học đồ phải tự xoay sở nếu muốn tăng thêm lương thực cho bản thân. Nên biết rằng, trong quá trình luyện tập, lượng thức ăn mà mỗi học đồ tiêu tốn hàng ngày có thể cung cấp đầy đủ cho một nhà bốn miệng ăn.
Thanh tiễu sơn tặc, săn bắn mãnh thú, giữ trật tự trị an… thực hiện các công việc lão nam tước giao cho đều sẽ nhận được thù lao nhất định. Đây cũng là điều mà đám học đồ phải làm để duy trì chi tiêu hàng ngày. Từ lâu lắm rồi, không biết ai là người đã khởi xướng truyền thống này, chỉ biết rằng nó tiếp tục tồn tại cho tới nay nhằm nâng cao huấn luyện thực chiến cho các học đồ. Ý tưởng thì không tệ, thế nhưng, cũng bởi thế mà tỷ lệ kỵ sĩ học đồ hi sinh khi làm nhiệm vụ không thấp hơn một phần ba.
Càng khắc nghiệt hơn, để khẳng định tính công chính của luật lệ, đế quốc có quy định rằng không một kỵ sĩ học đồ được thực tập dưới trướng kỵ sĩ có quan hệ thân thích. Nghe nói, cả hai người con của lão nam tước đều vì thế mà hi sinh… Một gia tộc kỵ sĩ từ đó xuống dốc.
Trong căn phòng, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng dao dĩa leng keng cùng âm thanh nhấm nuốt nhỏ nhẹ chứng tỏ nơi đây còn có người đang dùng bữa. Bọn kỵ sĩ máy móc cắt từng miếng thịt, xé từng miếng bánh mì, động tác phi thường tiêu chuẩn và ưu nhã, tốc độ ăn uống nhìn có vẻ chậm rãi nhưng thực ra không hề thua kém tốc độ bọn họ vung kiếm chém những kẻ phản kháng.
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ lại quy về im lặng. Lúc này, lão quản gia mới từ đằng sau ghế chủ vị tiến lên nửa bước, lấy ra một cuốn sổ tay ma văn, dùng giọng khàn khàn mà phân phối công việc:
- Kỵ sĩ học đồ Gabriel.
- Có mặt!
- Yêu cầu kỵ sĩ học đồ Gabriel hoàn thành nhiệm vụ giải quyết bạo đồ quấy rối xung quanh trấn Holm.
- Tuân mệnh!
Học đồ, không, sau lễ trưởng thành mọi người đều gọi hắn là Gabriel, thẳng tắp đứng dậy, tay trái thả xuôi, tay phải nắm chặt đặt ngang trước ngực hô nhỏ. Đây là lễ nghi tiêu chuẩn của các quý tộc trong đế quốc, muốn trở thành một kỵ sĩ chính thức, cư xử và thực hiện đúng lễ nghi cơ bản là một khóa học bắt buộc với mỗi học đồ. Duy trì tư thế đó trong chốc lát, sau khi nhận được cái gật đầu hài lòng của lão quản gia, Gabriel mới chậm rãi ngồi xuống.
Tiếp theo, lão quản gia tiếp tục ban bố thêm mười một mệnh lệnh, mỗi mệnh lệnh tương ứng với một kỵ sĩ học đồ, có người đi tuần tra bên trong lãnh địa, có người kiểm tra quản lý vật liệu, cũng có những người cùng nhau đi thanh tiễu đạo phỉ...
Đợi lão quản gia ban bố xong chuỗi nhiệm vụ, nam tước vẫn trầm mặc hồi lâu đột nhiên cất tiếng, dù đã hơn tám mươi nhưng giọng nói của người kỵ sĩ già vẫn trầm ổn và đầy trung khí:
- Bọn nhỏ, ta rất lo lắng cho các ngươi! Trong mắt ta, các ngươi quá rời rạc, các ngươi quá cao ngạo, các ngươi quá thờ ơ, các ngươi quá lạnh nhạt với đồng bạn của mình. Ghi nhớ lời ta đi, các chàng trai, kỵ sĩ đoàn đã từng và sẽ luôn là tồn tại vô địch trên chiến trường. Vũ dũng để chúng ta đối mặt với mọi kẻ thù và đoàn kết sẽ giúp chúng ta chiến thắng mọi đối thủ. Ta hi vọng trong quãng thời gian này, các ngươi có thể bỏ qua thành kiến trước đây, thật tốt phối hợp với nhau hoàn thành nhiệm vụ.
- Mọi việc xin nghe theo dạy bảo của ngài, kỵ sĩ đại nhân!
Sau bài phát biểu của người giáo viên già đáng kính, bọn học đồ rối rít đứng dậy biểu hiện phục tùng. Khoa trương hơn, một vài người thậm chí còn tỏ ra kích động tới thiếu chút chạy tới hôn tay lão nam tước, tuy nhiên, cũng không ai biết được trong đầu những tên đồ tể này nghĩ gì.
Ánh mắt lão nhân hơi khép hờ đánh giá khuôn mặt mọi người, sau đó nhẹ gật đầu hướng cánh cửa phía sau bước đi. Nơi đó là chỗ dưỡng bệnh của lão nam tước, trừ phi có chuyện quan trọng thông báo, nếu không người tự ý xông vào chỉ có thể đón nhận đả kích nặng nề.
Bữa ăn bắt đầu trong im lặng và cũng im lặng kết thúc, bọn học đồ lập tức đi chuẩn bị công việc hàng ngày.
Gabriel là người ra muộn nhất, hắn còn phải vấn an lão quản gia. Học đồ luôn rất biết ơn lão nhân độc thân đã dưỡng dục mình suốt mười mấy năm, trên thực tế, lão quản gia cũng rất hài lòng biểu hiện của người con nuôi này. Phần lớn các học đồ khác cũng không có ý kiến phản đối, dù sao lão quản gia cũng nổi tiếng là công bằng, vả lại, luôn có thể mật báo lão nam tước nếu có gì bất công, không phải sao? Thực ra, bọn học đồ cũng không ngại làm giảm chút đánh giá của lão nam tước về người thừa kế trong “tin đồn”, dù sao đế quốc có quy định rằng mỗi học đồ đều có khả năng kế thừa tài sản của kỵ sĩ mà mình theo hầu.
- Phụ thân, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ có lợi cho sức khỏe của người.
- Ta đã già, sức khỏe không còn tốt như xưa cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao phục vụ cho nam tước đại nhân là sứ mệnh của ta. Mà thôi, quên đi, nhiệm vụ lần này… ngươi cẩn thận một chút.
- Vâng, thưa phụ thân.
- Ngoài ra... ngươi còn chưa có tùy tùng, ta tìm được một người. Đó là một tiểu tử thông minh và lanh lợi.
- Phụ thân, ta không...
- Yên tâm, ngươi chỉ cần lo ăn ở, hắn là tự nguyện, hơn nữa lý lịch sạch sẽ. Có một tùy tùng sẽ giúp ngươi tiết kiệm nhiều thời gian hơn cho huấn luyện. Đi đi, tùy tùng của ngươi đang đợi ở bên ngoài tòa nhà.
Gabriel thở dài, cuộc nói chuyện giữa hai cha con luôn diễn ra như vậy, lão quản gia nói và hắn nghe. Lão quản gia luôn là người ngắn gọn ngăn nắp, ngay cả khi nói chuyện.
Một cái ôm sâu dành cho cha nuôi, Gabriel cất bước rời đi. Trên đường, hắn tò mò kiểm tra tài liệu mà lão quản gia mới đưa trên ma văn sổ tay.
Vài nét sơ lược cơ bản, chủ yếu là thông tin điều tra được gần đây.
Thiếu niên này là con trai của một phú thương trong vùng, nổi danh là “Kẻ thừa kế đần độn số một đế quốc”. Nhiều người từng phỏng đoán rằng, không sớm thì muộn, toàn bộ tài sản của gia tộc phú thương sẽ tan thành bọt nước dưới tay đứa ngốc kia… Có thể nói, chính cha hắn cũng không vừa mắt đứa con trai độc nhất của mình. Đương nhiên, nếu hồ sơ của thiếu niên ấy chỉ có thể thì lão quản gia cũng chẳng đời nào dám đưa cho Gabriel, chuyện hay còn ở phía sau.
Nghe đâu mấy tháng trước, không rõ vì sao thiếu niên đột nhiên bỏ chạy lên núi, rồi ngẫu nhiên bị sét đánh trúng đầu, lúc quay về không ngờ lại trở thành một người thông minh xuất chúng. Từ một tên ngốc khù khờ, hắn bỗng chốc sở hữu kỹ năng kinh doanh xuất sắc, làm việc gọn gàng đâu ra đấy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đẩy danh vọng lẫn tiền tài của gia tộc lên cao, sánh ngang với các đại phú thương có căn cơ lâu đời. Gọi hắn là thiên tài e cũng không ngoa.
Thế nhưng, khó hiểu nhất chính là: thiếu niên này khẳng định xong thanh thế gia tộc, không tiếp tục ở lại hưởng thành quả của mình mà lại đến lâu đài nam tước xin làm tùy tùng cho một kỵ sỹ học đồ nghèo mạt rệp như Gabriel.
Mặc dù đế quốc quản lý nhân khẩu rất khắt khe, nhưng thực tế, không một cơ cấu nào có thể ghi chép đầy đủ chi tiết mọi sự kiện của mấy trăm triệu nhân khẩu hàng năm. Cho nên không ai có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với thiếu niên kia ở trên núi. Rốt cuộc thì…sấm sét gì mà lại có thể thay đổi hoàn toàn một con người như vậy?
Càng suy nghĩ, Gabriel càng thấy mờ mịt, không thể hiểu được hành động của tùy tùng mới này.
---
Xuôi theo hành lang ra ngoài, học đồ thấy được người hầu mới của mình. Đối lập với những người hầu đang vội vã tất bật xung quanh, thiếu niên tùy tùng như đứng ở một thế giới hoàn toàn khác. Cầm một quyển sách mỏng trên tay, đôi mắt đen chăm chú lướt qua từng dòng chữ bên trên, cứ đến đoạn không hiểu, thiếu niên theo thói quen đưa tay lên gãi đầu. Mái tóc đen theo đó không ngừng bị làm rối, thế nhưng, nó lại không làm thiếu niên xấu đi, ngược lại, tăng thêm một phần hào phóng tự do lên khí chất ồn hòa. Gương mặt thanh tú cố tỏ ra thành thục nhưng vẫn còn sót lại đôi nét ngây thơ non nớt của trẻ con.
Đây là một mỹ thiếu niên với nụ cười yếu ớt luôn treo trên mặt, hắn bình tĩnh đứng đó tựa như một vị cổ lão học giả có thể bình thản đón nhận mọi thế thái nhân tình.
“Một thiếu niên kì quái!” Trong lúc Gabriel thầm đánh giá người hầu mới của mình, thiếu niên tùy tùng cũng nhìn thấy chủ nhân của mình. Hơi thoáng nheo mắt lại đánh giá kỵ sĩ học đồ, hắn tiến lên cung kính cúi chào, mỗi cử chỉ đều phù hợp với chuẩn mực quý tộc, sau đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói :
- Vinh hạnh được ra mắt ngài, kỵ sĩ học đồ tôn kính, ta là tùy tùng mới của ngài.
Trầm mặc, Gabriel cũng không lập tức tỏ thái độ mà lặng lẽ đánh giá thiếu niên.
- Không, tiểu tử, ngươi còn chưa phải tùy tùng của ta.
- Vậy… xin hãy để cho ta đón nhận khảo nghiệm của ngài, Gabriel tiên sinh.
Thiếu niên cung kính trả lời, tuy nhiên từ phản ứng bình tĩnh của hắn, không khó đoán rằng hắn đã dự liệu trước sẽ xảy ra việc này. Ừ, cũng là một thiếu niên thông minh?!
- Nói cho ta biết, tại sao ngươi muốn đi theo ta: một kỵ sĩ học đồ nghèo? Phải biết các học đồ khác đều giàu có hơn ta không chỉ một vài lần. Đi theo họ, ngươi có thể có chiến mã cường tráng cùng khôi giáp hào nhoáng, có chỉ đạo từ chủ nhân, có tùy tùng khác cùng ngươi đối luyện. Nói cho ta biết, ngươi muốn tìm kiếm điều gì từ ta?
- Thưa ngài, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta muốn trở thành chức nghiệp giả, ta muốn trở thành người cầm quyền mà không phải một cuộc sống đần độn u mê của người bình thường. Bởi vậy ta tìm tới ngài, kỵ sĩ học đồ mạnh nhất – công chính kỵ sĩ Gabriel.
Thiếu niên hơi ưỡn ngực trả lời, từng câu từng chữ rõ ràng, trong giọng nói không che giấu khát vọng mãnh liệt. Nhìn thiếu niên, Gabriel chợt cảm thấy hai người rất giống nhau, hắn cũng không biết điều đó là tốt hay xấu nữa. Mà thôi, ít nhất với tư cách một tùy tùng, thiếu niên là hợp cách.
Đôi mắt khép hờ, khóe miệng hơi câu câu, học đồ không chút giấu diếm sự vui mừng:
- Ta không đảm bảo có thể truyền thụ cho ngươi những điều ngươi mong muốn.
- Lời đồn đôi khi luôn chính xác, thưa đại nhân.
- Nói ra tên của ngươi, tùy tùng.
- Thưa ngài, ta tên Yang. Yang Richer.
Đôi điều về hiệp sĩ
Mặc dù bộ truyện này viết về kỵ sĩ - rider mà không phải hiệp sĩ - knight, nhưng mình vẫn cứ xin phép được giải thích về nghề nghiệp quý tộc này. Cách huấn luyện kỵ sĩ học đồ cùng tùy tùng trong bộ truyện mình đang viết có rất nhiều chi tiết được tham khảo hoặc lấy từ phương pháp đào tạo hiệp sĩ thời Châu Âu trung cổ, bởi vậy giải thích một chút cho những ai muốn biết cũng không vấn đề nhỉ :013:
Trở thành một Hiệp Sĩ
Trong suốt thời kì trung Cổ, bất cứ ai cũng có thể cũng trở thành một hiệp sĩ nhưng do trang bị rất đắt tiền, hiệp sĩ thường xuất thân từ những gia đình giàu có hay quý tộc. Quy trình trở thành một hiệp sĩ gồm 3 giai đoạn: từ người hầu cho các lãnh chúa, người hầu riêng cho các hiệp sĩ và cuối cùng sau khi qua các đợt huấn luyện sẽ được phong làm hiệp sĩ.
Quá trình bắt đầu vào năm một cậu bé 7 tuổi, cậu bé sẽ được gửi đến nhà một lãnh chúa như một người hầu. Ở đó, cậu bé sẽ học cách cư xử, phép lịch sự, sạch sẽ và tôn giáo từ những người hầu nữ trong gia đình lãnh chúa và học cách săn bắn cùng cách nuôi chim ưng, một số kỹ năng phụ khác như chuẩn bị ngựa, cưỡi ngựa, cách sử dụng tất cả các loại áo giáp và vũ khí.
Đến năm 14 tuổi, cậu bé sẽ đi theo hầu một hiệp sĩ khác. Điều này cho phép cậu bé học thêm nhiều điều khác từ những trận đấu của chủ. Nhiệm vụ chính của cậu bé là chuẩn bị ngựa và binh khí cho chủ nhân. Điều này rèn luyện cho cậu bé tính cách của một kị sĩ: kiên nhẫn, rộng rãi và, nhất là, trung thành. Vị hiệp sĩ kia sẽ chỉ dạy cậu bé mọi điều để trở thành một hiệp sĩ. Khi cậu bé lớn hơn một ít, cậu bé sẽ theo chủ vào chiến trường, và giúp đỡ hiệp sĩ đó nếu họ bị thương. Một số cậu bé đã được phong hiệp sĩ ngay trên chiến trường nhờ sự chiến đấu dũng cảm, nhưng hầu hết chỉ được phong tước hiệp sĩ bởi những lãnh chúa sau khi đã huấn luyện hoàn chỉnh.
Cậu bé sẽ trở thành một hiệp sĩ vào khoảng 18-21 tuổi. Một khi đã hoàn tất việc đào tạo, cậu bé sẽ được phong tước. Khi đó, cậu bé sẽ phải cầu nguyện cả đêm, xưng tội trước ngày phong tước trong một nhà thờ. Sau đó, cậu bé phải tắm rửa sạch sẽ, mặc áo trắng và quần màu vàng, áo khoác tím, rồi được phong tước bởi vua hay lãnh chúa. Vào thời Trung Cổ, cậu sẽ phải thề tuân theo quy định của một kị sĩ, và không bao giờ chạy trốn khỏi chiến trường. Và mọi phụ nữ sẽ gõ nhẹ lên áo giáp của cậu. Cậu cũng có thể được phong tước ngay trên chiến trường, lúc mà lãnh chúa đơn giản chỉ cần đặt tay hay thanh kiếm của mình lên vai của cậu và nói: "Anh là hiệp sĩ".
Nguồn : vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BB%87p_s%C4%A9
Tên trong truyện
|