Trong lúc Tổ Dĩnh đang giận dữ ngút trời đi tìm người tính sổ, thì tại một hướng khác trong thành phố, trong tòa biệt thự của bác sĩ Bạch, vợ của anh là Xa Gia Lệ, cũng có quen biết Tổ Dĩnh, lại rất yêu thích tuần san của đại tác gia đứng đầu bảng có bút danh “Nụ hôn Hồ Điệp”, nghe tin biên tập Tổ Dĩnh sắp kết hôn, liền gọi điện thoại chúc mừng cô.
Điện thoại vừa gọi tới đã nghe thấy giọng nói của Tổ Dĩnh: “Xin chào, đây là thuê bao do chủ tài khoản Tiết Tổ Dĩnh đứng tên, nếu muốn hỏi chuyện của Sài tiên sinh, xin mời nhấn phím 1. Nếu muốn bàn bạc công việc, xin mời nhấn phím 2, nếu như chỉ muốn nói chuyện phiếm, không có gì quan trọng, xin hãy để lại lời nhắn, chủ thuê bao sẽ gọi lại cho bạn sau, nếu có điều gì khiếm nhã, xin hãy lượng thứ.” Thời đại công nghệ có khác, hay thật, Xa Gia Lệ nhấn 1, lại có tiếng nói truyền đến trở lại —— (ish: sau này mình cũng phải bắt chước TD đặt chế độ đt này mới được, hihi)
“Xin chào, tôi cùng với Sài tiên sinh không có hôn ước, còn tất cả mọi chuyện có liên quan bạn hãy trực tiếp hỏi Sài tiên sinh, bản thân tôi sẽ giữ lại để truy cứu trước pháp luật.”
“Wow!” Gia Lệ nhảy dựng lên, hét ầm lên với ông xã: “Trời ạ, Tổ Dĩnh nói không có chuyện này a! Anh đoán cô ấy cùng vị Sài tiên sinh kia đang xảy ra chuyện gì?” He he, giọng Gia Lệ rất hưng phấn, có trò hay để xem rồi!
~oOo~
Chiều tối, Sài Trọng Sâm về nhà. Ngoài cửa có một cậu thanh niên trẻ tuổi, trong tay đang cầm một túi đồ, quanh quẩn không đi.
“Lại là cậu.” Sài Trọng Sâm nhận ra là ai, anh cười nhạt, đẩy ra cửa nhà.
“Thầy!” Thanh niên đuổi theo Sài Trọng Sâm.”Xin thầy hãy nhận tôi làm ——” đang nói đột nhiên ngừng lại, cậu thanh niên bị khung cảnh ở đình viện làm giật mình. Kỳ hoa dị thảo, có rất nhiều bồn hoa, đắm chìm trong ánh chiều tà, khiến người bước vào như lạc mình trong cõi mộng.
“Thật là đẹp…” Hắn bỏ túi đồ xuống, ánh mắt tham lam đi xem một chậu hoa được trồng và chăm sóc cẩn thận, hai lỗ tai nghe được tiếng chảy róc rách thanh thoát của dòng suối nhân tạo, nhìn những bồn hoa được chăm sóc tinh xảo tuyệt diệu, đẹp không sao tả xiết, hắn than thở liên tục, giống như mê muội lưu luyến muốn ở lại trong đình viện.
“Nếu đã nhìn đủ rồi thì hãy về đi.” Sài Trọng Sâm bỏ mặc hắn, trở về phòng. Đặt chậu hoa lan mới mua về lên bàn, đổi bộ đồ mặc ở nhà, đi vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rửa sạch sẽ. Sau đó, quay lại đình viện, thấy cậu thanh niên vẫn còn đứng ở đó.
Sài Trọng Sâm lười biếng dựa vào cạnh cửa, hỏi: “Nhìn mãi vẫn chưa thấy đủ sao?”
Cậu ta xoay người lại, thấy Sài Trọng Sâm, vẻ mặt bối rối. Có một thoáng, hắn cảm thấy giống như có một lực hút nam châm tỏa ra, nhìn vẻ tuấn mỹ vô song của Sài Trọng Sâm, trong lòng nhộn nhạo, hồn phách mê võng. Đôi mắt của Sài Trọng Sâm, sâu mà đen thăm thẳm, vẻ mặt cười mà như không cười, khiến hắn mất hồn mất vía…
Không rõ a, hắn khẽ chớp mắt. Rõ ràng trước mắt là một người đàn ông, tại sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác? Hơn nữa đứng tại gia viện của người đàn ông này, cỏ cây xum xuê trong viện, thời khắc hoàng hôn đến, những tia sáng cuối ngày chiếu lên cây cỏ thấy rõ bóng cây chằng chịt ở trên khuôn mặt, bả vai của Sài Trọng Sâm.
Lúc này ánh sáng yếu ớt phủ lên ki-mô-nô màu lam của Sài Trọng Sâm, mái tóc đen phủ trên khuôn mặt, tóc dài chạm vai, tay áo ki-mô-nô rộng thùng thình, vẻ mặt lười biếng, giống như những con quỷ trong giấc mơ thường đi hút tuổi thanh xuân của con người.
Ánh mắt chàng thanh niên mơ hồ, si mê nhìn Sài Trọng Sâm.”Thầy, xin hãy nhận tôi làm học trò, dạy tôi kĩ xảo trồng cây cảnh…” Kể từ khi xem Sài Trọng Sâm thiết kế chậu hoa cảnh đẹp nhất thế giới, những hàng người hâm mộ nối liền không dứt tới trước cửa cầu kiến.
Sài Trọng Sâm đánh giá hắn, miễn cưỡng mỉm cười.”Có chí học tập như vậy cũng không cần bái sư học nghệ, nhiệt tình chính là người thầy tốt nhất của cậu.”
Không được rồi! Trên mặt thanh niên hiện lên vẻ thất vọng, lại hỏi Sài Trọng Sâm: “Nghe nói thầy có một bồn hoa hiếm có, có thể để cho tôi xem được không?”
“Cơ nước quang sao? Có phải nhìn thấy cơ nước quang xong thì cậu sẽ chịu đi về?” Xoay người vào nhà, anh nói: “Vào đi.” Dẫn cậu thanh niên đến trước một giá gỗ cũ kỹ, có đặt một bồn hoa được uốn rất đẹp. Có nhiều quả to buông thõng từ những chạc cây nhọn hoắt đâm ra từ gốc cây cổ màu nâu, quả có màu đỏ tươi như máu, giống như quả táo.
“Đây chính là cơ nước quang.” Sài Trọng Sâm nói. (ish: chẳng hiểu nó là loại cây j nữa, đoạn này để nguyên vậy, haizz)
Cậu thanh niên kinh ngạc, đây là vật phẩm mà có biết bao nhiêu người trong giới trồng cây mơ tưởng đến.”Không ngờ thầy có thể đem cơ nước quang nuôi trồng thành công, còn kết ra quả…” Thật lợi hại!
“Buổi tối tôi có khách, cậu hãy về đi.”
Cậu thanh niên đặt balo xuống, mở ra.”Cái này muốn nhờ thầy.”
Sài Trọng Sâm nhìn thấy thứ bên trong là một bồn thực vật sắp chết.”Quỷ tiến vũ?”
Cậu thanh niên quỳ rạp xuống đất, buông thỏng hai vai, cúi đầu khóc nức nở. “Đây là bồn hoa mà cha tôi tặng tôi, tôi chăm sóc nó rất cẩn thận nhưng không hiểu sao nó vẫn chết, nghe các tiền bối trong giới nói thầy rất có tài hoa, có thể cải tử hoàn sinh, xin thầy hãy cứu sống quỷ tiến vũ, vãn bối vô cùng cảm kích!”
Sài Trọng Sâm cầm lấy quỷ tiến vũ, trầm tư .”Tôi sẽ thử xem, vài ngày sau cậu hãy quay trở lại.”
“Cảm ơn, cảm ơn thầy rất nhiều!” Cậu ta phấn khích nói cám ơn, cố nán lại nhìn cơ nước quang một lượt rồi mới ngượng ngùng rời đi.
Mặt trời đã khuất hẳn, màn đêm lặng lẽ phủ xuống.
Quản gia AJ chạy tới, mang đến những thứ mà cậu chủ dặn dò. Giúp cậu chủ bố trí bàn ăn, phủ lên mặt bàn loại lụa cao cấp, đốt nến sáng lên trên giá cắm nến bằng bạc, chính giữa đặt một giỏ hoa lan, Sài Trọng Sâm đem thức ăn đặt lên bàn, Champagne được ướp đá. Khung cảnh lãng mạn mà say lòng người, báo trước vị khách sắp tới có địa vị rất quan trọng trong lòng chủ nhân.
AJ tò mò hỏi: “Có phải tối nay Tiết tiểu thư sẽ tới phải không?”
“Ông có thể trở về được rồi.” Sài Trọng Sâm không trả lời, đẩy lão ra cửa.
“AJ muốn ở lại hầu hạ cậu chủ.”
“Không cần.” Sài Trọng Sâm cười, là muốn ở lại xem náo nhiệt sao, nhìn lão đầu đánh giá. Anh đẩy AJ ra cửa, nhưng AJ không chịu đi.
“Nếu ông chủ hỏi chuyện Tiết tiểu thư…”
“Ông cứ nói là hôm nào đó tôi sẽ đưa Tổ Dĩnh về ra mắt cha là được.”
Đẩy AJ đi, Sài Trọng Sâm tìm vị trí để đặt chậu quỷ tiến vũ trong đình.
“Cây nhỏ đáng thương…” Ngón tay khẽ mơn trớn phiến lá đã khô vàng, lá mỏng manh lảo đảo muốn lìa cành, tựa như cảm ứng được tâm ý ôn nhu của người, nhẹ nhàng rung động .
Sài Trọng Sâm ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt, nơi chân trời, vẫn còn lưu luyến một chút sắc đỏ của mặt trời. Người anh đang chờ sẽ nhanh tới chứ?
~oOo~
Tổ Dĩnh thanh toán tiền xe xong, nhảy xuống taxi. Đứng trước ngôi nhà, nghe tiếng gió xung quanh thân cây già xào xạc vang lên, cô bực bội hít lấy một hơi, lấy dũng khí. Mấy phút sau có tiếng lách cách mở cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, người tới bước qua lá rụng, phát ra thanh âm xột xoạt.
Cửa mở ra, Sài Trọng Sâm mỉm cười nói: “Mừng em đến.”
“Hừ!” Tổ Dĩnh cười lạnh, túm chặt túi xách, “bốp” một tiếng, đập túi xách vào người anh, tức giận gầm thét: “Tại sao nói như vậy? Có hôn ước từ khi nào? Nói nhăng nói cuội gì đó? Anh bệnh hả? Định hại chết tôi sao?”
“Em đang nói tới chuyện nào vậy?” Sài Trọng Sâm túm được túi xách.
“Chết tiệt, lại còn chuyện nào nữa?” Tổ Dĩnh muốn kéo túi về, nhưng anh bắt được ngay, đôi mắt thâm thúy đó cứ nhìn chằm chằm cô.
Anh trầm giọng hỏi: “Em cho rằng anh nói lung tung sao?”
Gì chứ? Giả bộ vô tội à? “Tất cả đều lung tung!”
“Mọi lời anh nói đều là sự thật.”
Trời ạ! Tổ Dĩnh buông lỏng tay, lui về phía sau một bước.”Tôi nói muốn kết hôn bao giờ hả?”
“Em quên rồi à?” Anh lộ vẻ hoang mang nhìn cô.
“Tôi đồng ý khi nào?” Nhìn vẻ hoang mang của anh, cô cũng không biết phải làm sao, thế này là thế nào?
“Lần đi lễ bái đầu năm. Em không nhớ sao?” Sài Trọng Sâm khoác túi lên vai cho cô.
“Lễ bái đầu năm? Có chuyện gì?” Tiết Tổ Dĩnh sửng sốt, hoàn toàn không có ấn tượng.
Sài Trọng Sâm ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trầm giọng nói: “Đêm hôm đó…”
“Đêm hôm đó như thế nào?” Tổ Dĩnh bắt đầu lo âu .
Sài Trọng Sâm vỗ vỗ cằm nghĩ ngợi.”Lúc đó khoảng mười một giờ đêm ấy mà…”
“Tóm lại là như thế nào?” Tổ Dĩnh nóng nảy.
“Em nói với anh một câu.”
“Tôi nói cái gì chứ?”
“Em nói, cầu xin anh…” Anh cúi đầu, nhìn cô, cười quỷ dị.
Tổ Dĩnh hoảng hốt: “Tôi mà nói : van xin anh á?” *hét lên* ~~ đây là tình huống gì chứ? Hứ? Cô đã từng nói : van xin hắn? Có nhầm không vậy?
“Đúng mà.” Sài Trọng Sâm dương dương đắc ý.
Tổ Dĩnh ôm đầu suy nghĩ, mau nhớ lại xem. Lễ bái năm vừa rồi cô ở đâu nhỉ? Đúng rồi, hôm đó cô nôn lên người một nhà văn, đúng rồi, ngày hôm đó uống rượu, đúng rồi! Cô uống say không còn biết gì… Sau đó thì sao?
“Tôi nói : van xin anh cái gì a?” Tổ Dĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
“Ai za, em muốn biết toàn bộ hay sao?” Anh cười.
“Anh mau nói đi!”
Sài Trọng Sâm nhướng mày, có chút khiêu khích, hàm súc ý tứ, cười trì hoãn nói: “Em đã nói, van xin anh, cưới em có được không?”
“Gì?” Tổ Dĩnh cảm giác không thở nổi, đầu choáng váng hoa mắt, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi phát run.”Có… Có chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh nói cái gì?”
“Anh hỏi em là tháng tư tới thì thế nào? Anh nói tháng tư có thể cưới em, em nói xong, còn ép anh thề không được hối hận.”
Xong, toàn bộ, không, nhớ, được! Tổ Dĩnh xông tới, chỉ vào mũi anh.
“Vô ích thôi, không lừa được tôi đâu.” Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm.
Sài Trọng Sâm thản nhiên dùng ánh mắt hết sức thú vị nhìn cô.”Không lẽ ngay cả chuyện sau đó em cũng không nhớ hay sao?” Giọng điệu chậm rãi của anh như dao sắc cứa vào lòng người.
Sau đó? Trong lòng Tổ Dĩnh rối bời, lý trí trống rỗng, lại vẫn có hơn chuyện gì kinh khủng nữa hay sao? “Sau thì thế nào chứ?”
“Sau đó rất đặc sắc.” Khóe môi anh cong lên thành nụ cười đắc ý.
Phựt! Quai túi xách bị Tổ Dĩnh giật mạnh tới mức đứt ra, những mẩu vòng sắt rơi xuống đất, vương vãi xung quanh chân. Nhìn Sài Trọng Sâm đang mỉm cười, Tổ Dĩnh cố gắng nhớ lại chuyện đêm đó —— bọn họ uống rượu, cô say, anh chăm sóc cô, sau đó.. Cố gắng nhớ lại, nhưng đoạn sau hoàn toàn trống rỗng.
Sài Trọng Sâm nhặt túi xách, cầm tay Tổ Dĩnh, kéo côvào nhà.”Cứ từ từ nhớ lại, vào nhà đã nào.”
Cửa đóng lại, gió đêm phật qua ngọn cây, một vòng sáng lóe lên trong đêm.