-Bệ hạ, tôi đã có mặt.
Prang trong trang phục của nhà vua đang đứng trước mặt Ana, mái tóc đen mạnh mẽ lộ ra bên dưới chiếc vương miện uy quyền. Dĩ nhiên là nàng tự hỏi hoàng đế gọi mình đến có việc gì? Hay là mọi chuyện đã vỡ lở mất rồi? Một cách kín đáo, nàng nắm chặt chuôi gươm bên trong lớp áo choàng đen dài.
-Reven, đáng lẽ ta nên để ngươi nghỉ ngơi thêm. Nhưng có chuyện không hay lắm đã xảy ra?
-Liên quan đến ai? Chẳng lẽ là vị khách quý đến từ Dahlia của chúng ta? – Dù rất muốn nhưng trong giọng nói vốn tĩnh lặng của Ana vẫn có chút gì đó oán trách.
-Thông minh đấy. Cô ta muốn sát nhập Henki và Dahlia làm một.
Prang vừa nói vừa dõi mắt ngắm nhìn vùng đất Dahlia trên tấm bản đồ lớn, ánh mắt khao khát. Ana cười nhạt:
-Một đề nghị tuyệt vời.
-Nhưng… - Prang quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào Ana bằng đôi mắt xám ánh bạc của chàng, nói có vẻ bực bội – Cô ta muốn kết hôn với ta. Đó là điều ta không muốn.
-Tại sao? Nữ hoàng Snaki không những là một mỹ nhân hiếm thấy lại còn thông minh sắc sảo, mang đầy đủ các tư chất của một hoàng hậu mà bệ hạ yêu cầu. Chẳng có lí do gì để từ chối cả. Hay là bệ hạ muốn nhắc đến hai chữ “tình yêu”? Bệ hạ đừng quên là ngài từng nói ngài chỉ… chỉ yêu một người thôi. Mà cô công chúa ấy có lẽ đã chết mất xác từ lâu rồi!
-Tất cả những gì ngươi nói đều có lí. Nhưng không phải là lí do chính của ta. - Vị hoàng đế trẻ nhã nhặn tiếp lời, tay nắm chặt quyền trượng chim ưng vàng – Snaki không đơn giản như vậy đâu. Cô ta như nước vậy. Ta lấy cô ta dễ dàng như cho ngón tay vào nước. Nước sẽ nhún mình ôm lấy tay ta. Nhưng đến khi muốn rứt ra thì không dễ đâu. Bởi vì khi ấy nước sẽ bám chặt vào làm tay ta ướt. Snaki muốn ta sập vào cái bẫy ấy đấy. Cô ta muốn trở thành hoàng hậu của Henki chỉ là một phần. Cái cô ta muốn là vị trị nữ hoàng của cả hai dân tộc. Nếu không có được lúc này thì Snaki sẽ thực hiện lúc khác. Nếu Snaki có con trai theo luật định, tất ta phải lập nó làm người kế vị…
-Đó là một kẻ ngoại tộc, phải không? Bệ hạ không muốn trao ngai vàng Henki vào tay dân tộc Dahlia. – Ana từ từ hiểu ra vấn đề. Prang quả nhiên là một con người không đơn giản như cái vẻ ngoài lịch lãm.
-Đúng.
-Vậy ngài muốn tôi làm gì?
-Vấn đề chính là ngươi hãy dẫn quân chiếm lấy Dahlia ngay khi nữ hoàng Snaki đang trên đường về. Ta không muốn bị một nữ hoàng tiểu quốc lừa phỉnh. Ta sẽ cho cô ta biết Henki ra sao. Và ta càng ghét bị dân chúng Dahlia cho rằng đã bám váy nữ hoàng của họ mới chiếm được vương quốc.
-Vấn đề chính là thế. Còn vấn đề phụ? – Ana lạnh nhạt hỏi. Prang mỉm cười:
-Từ chối cô ta. Phải làm sao cho cô ta thôi cái trò bám theo ta mọi lúc mọi nơi ấy đi. Ta không muốn đưa cô ta vào sâu trong việc triều chính Henki. Cứ như gián điệp.
-Không khó. Chỉ cần ngài làm như thế này…
Nàng nói ra một kế hoạch cho hoàng đế của mình nghe. Prang gật gù:
-Đấy cũng là điều ta định nói. Nhưng ta muốn người đó là ngươi, Reven.
-Không. Tôi sẽ tìm cho ngài một người thích hợp.
Prang quăng áo choàng xuống giường, lắc đầu dứt khoát:
-Không. Chỉ có ngươi có thể giúp ta thôi. Đó là lệnh. Hãy chuẩn bị đi.
… … …
-Lễ hội tôn vinh các nữ thần Clotho, Lachesis và Atropos, bắt đầu! – Tiếng hô của vị đại quan tư tế của điện Lesbos vang lên.
Ngay sau đó là một dàn kèn vang vọng khắp thủ đô Penla tươi đẹp. Dưới thềm điện, các vũ công trong trang phục rực rỡ đủ màu nhảy múa tưng bừng. Tiếng nhạc vui vẻ rộn ràng theo từng nhịp nhảy. Lễ hội tôn vinh ba vị nữ thần số mệnh luôn được coi là sự kiện tinh thần quan trọng nhất trong năm của người Henki. Vào ngày này, khắp nơi vui chơi nhảy múa. Dĩ nhiên hoàng cung cũng không là ngoại lệ. Điện Lesbos sáng loá do phản chiếu của ánh sáng vào những chiếc cột bằng cẩm thạch trắng loại tốt nhất.
Bên trong, hoàng đế Prang và quần thần đang thưởng thức màn ca vũ một cách thích thú. Sự kiện này năm nay tổ chức có phần long trọng hơn là do sự hiện diện của người đang ngồi bên trái hoàng đế kia : nữ hoàng Snaki đến từ vương quốc xa xôi Dahlia.
Trong bộ váy dài màu xanh lá sậm đầy duyên dáng và chiếc vương miện bạc trên những lọn tóc hung, nữ hoàng mỉm cười nhìn quang cảnh toàn Penla xinh đẹp phía xa xa. Tất cả sự trù phú và giàu có này sắp là của nàng. Dù lần ấy hoàng đế vẫn chưa trả lời nàng một cách nghiêm túc mà hẹn đến hôm nay nhưng điều đó cũng không làm Snaki lo lắng nhiều. Prang cho dù có tài giỏi đến đâu đi nữa cũng chẳng thể từ chối một cô gái xinh đẹp như nàng, lại còn cả vương quốc Dahlia phía sau hỗ trợ nữa chứ. Chuyện nàng trở thành hoàng hậu Henki chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Lễ hội này là dịp để các thanh niên nam nữ giới thiệu người yêu của mình cho mọi người và cùng tạ ơn thần Lachesis đã đem họ đến với nhau. Snaki cười tủm tỉm khi nghĩ đến chuyện Prang cũng đang thầm cám ơn Lachesis vì gặp được nàng. Còn nàng thì sao? Đúng là nàng đến đây vì lí do chính trị nhưng nếu lấy được một người như Prang thì Sanki tự cảm thấy nàng đã rất hạnh phúc rồi.
-Hoàng đế, Penla quả là một thủ đô hùng mạnh. – Snaki khen ngợi. Prang gật đầu lịch thiệp:
-Penla là niềm vinh quang của Henki.
-Các cặp tình nhân hôm nay chắc chắn là rất vui vẻ.
-Đúng. Vì đây là ngày lễ của họ mà.
-Còn chúng ta thì sao? - Snaki gợi lại, lòng thấp thỏm chờ một nụ cười từ chàng hoàng đế trẻ tuổi hào hoa.
-Chuyện đó ta định…
Quan tể tướng được dịp lập tức xum xoe chạy ra trước mặt hoàng đế và nữ hoàng, thủ phục nói đầy cung kính:
-Đúng đấy thưa bệ hạ. Đã đến lúc công bố chuyện trăm năm của người! Chúng thần đã mong một vị hoàng hậu tài đức như nữ hoàng Snaki từ lâu lắm rồi.
Mọi người cùng ồ lên tán thưởng. Snaki mỉm cười hài lòng và cảm thấy cơ hội trở thành tân hoàng hậu của Henki đang càng lúc càng gần hơn. Prang nghĩ thầm: “Chắc cô ta cũng bỏ khối tiền để mua chuộc bọn rác rưởi này đây.”. Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ ngoài mặt chàng cười vang:
-Tể tướng Vamus, tính ông thật hay đùa. Nữ hoàng Snaki là hoàng hậu của ta? Ta thật không có cái diễm phúc ấy.
-Hoàng đế! – Snaki hãi hùng thốt lên, át cả những lời bàn tán sửng sốt của những viên hầu cận Henki xung quanh, mặt nàng nhăn nhúm lại – Sao chàng có thể nói như thế? Chàng đã hẹn là hôm nay sẽ…
-Sẽ trả lời. Chứ không phải là chắc chắn đồng ý. – Prang tỏ vẻ hiển nhiên là phải vậy– Nhân tiện ta xin giới thiệu với nữ hoàng, hoàng hậu tương lai của ta: công nương Marigold.
Từ dưới điện, một thiếu nữ trong bộ váy áo có cổ cao quý phái mang màu vàng rực rỡ như ánh mặt trời từ từ bước lên, khuôn mặt kiều diễm thoáng u buồn nhưng cặp mắt xanh thì lấp lánh như có ánh bạc, đôi môi mỏng màu hồng nhạt duyên dáng và mái tóc để xoã tự nhiên thì mang sắc nâu ấm áp. Anastasia! Chính nàng cũng không biết vì sao mình bị Prang cuốn vào trò vớ vẩn này: diễn kịch trước bao nhiêu người! Bỗng chốc nàng từ tướng quân Reven trở thành công nương Marigold xinh đẹp, hôn thê của hoàng đế Henki hùng mạnh. Thật là một tình thế dở khóc dở cười. Hôm ấy Prang đã nói chỉ có nàng mới đủ sức đóng kịch qua mặt được sự quan sát tinh tường của nữ hoàng Snaki… Ôi các vị thánh thần! Ana tự nghĩ giúp Prang lần này coi như trả ơn cứu mạng của chàng trong trận chiếm Lilac ở Gladiolus, mặc dù trò này mạo hiểm vô cùng. Chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể tố cáo thân phận thật sự của nàng trước mặt bao nhiêu con người quyền lực của Henki, nhất là Prang.
Ana tiến từng bước duyên dáng về phía vị hôn phu giả vờ của mình. Prang nở một nụ cười chào đón, nắm lấy tay nàng, đưa về phía nữ hoàng Snaki, khuôn mặt sáng bừng đầy hạnh phúc và tự hào, không rõ là thật hay giả vờ. Trông hai người vô cùng đẹp đôi cứ như hai vị thần linh giáng thế vậy. Một cảm giác kì lạ trào lên trong người Ana khi tay nàng nằm gọn trong bàn tay ấm áp của Prang. Hạnh phúc? Gần gần như vậy.
Nữ hoàng giống như bị nghẹt thở, không còn đủ bình rĩnh giữ cho được phong cách thanh nhã nữa, nàng há hốc mồm ra, lắp bắp:
-Hoàng hậu… tương lai?
-Chính xác. – Prang xác nhận – Dù không thể so sánh với thân phận cao quý của nữ hoàng nhưng Marigold cũng có thể coi là một bông hoa đẹp của vương quốc Henki ta.
Ana nhún mình chào Snaki thật duyên dáng, động tác mà nàng tưởng chừng sẽ không bao giờ dùng nữa từ khi rời khỏi Porasitus, rồi ngước lên nhìn cô ta bằng đôi mắt xanh mở to, không xao động. Mắt nữ hoàng nheo lại:
-Công nương đây có quan hệ gì với đại tướng quân Reven Ping không?
-Reven chính là anh trai của Marigold. Nàng thật tinh mắt. – Prang đáp rất tỉnh. Còn Ana cảm thấy đúng là đã quá mạo hiểm.
-Thể nào… anh em nên giống nhau đến thế. Gia đình Ping thật may mắn vì có những người con đẹp đẽ như vậy. Không sao, lời tôi nói với hoàng đế hôm ấy cũng chỉ là trò đùa thú vị mà thôi.
Snaki tỏ vẻ đã lấy lại tinh thần dù ánh mắt cô ta đầy căm giận, ngồi sụp xuống chiếc ghế của mình. Quần thần xì xào bàn tán. “Công nương Marigold” mỉm cười chào mọi người và được đáp lại rất nhiệt tình. Rồi theo đúng kịch bản định sẵn, nàng vờ loạng choạng và Prang tức thì viện cớ nàng không khoẻ để đưa nàng ra khỏi đó. Dĩ nhiên Snaki không thể đi theo họ được khi có bao nhiêu người ở đó như thế.
Vừa khuất tầm mắt quan sát, Ana đã nhanh chóng lấy khăn lau sạch phấn son trên mặt, nói đầy giận dữ:
-Bệ hạ, xin ngài đừng vì tôi trông hơi giống người ngài yêu mà ngài đối xử với tôi như với một cô gái! Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm đấy, thưa đức ngài cao quý!
-Bình tĩnh, bình tĩnh, Reven. – Prang đưa tay vỗ vai Ana – Chúng ta đã hoàn thành xuất sắc. Snaki chắc đang tức điên lên ngoài kia, cô ta sẽ trở về Dahlia ngay khi sớm nhất để tính kế trả thù chúng ta. Tốt nhất ngươi nên điều quân ngay. Ta có thứ này tặng cho ngươi, phòng khi cần đến.
Prang dúi vào tay Ana một gói nhỏ bọc vải, cười.
Việc chính sự khiến cơn giận dữ của nàng dịu xuống đôi chút, đưa tay cột mái tóc dài của mình lên, nàng nhăn nhó đầy phẫn nộ:
-Tôi sẽ chiếm được Dahlia! Tôi sẽ chứng minh cho ngài thấy tôi không yếu đuối như ngài tưởng tượng.
Cho đến khi nàng đi khuất sau khúc quanh của hành lang cẩm thạch, Prang mới nở nụ cười hài lòng, khoanh tay lại, nói khẽ:
-Sự phải giả trang này sẽ khiến ngươi vì tự ái mà nổi giận nên điều quân tốt hơn nhiều. Chà, lần này thì Snaki mất vương quốc là cái chắc rồi…
Như đã nói, Prang là một người giỏi tính toán hơn bất cứ ai. Chính Ana cũng không biết rằng mình đã bị lợi dụng và mắc bẫy trong trò chơi giả làm công nương Marigold ấy. Thế là nàng đã trúng chiêu bài “khích tướng” đơn giản của Prang…
Năm trị vì đầu tiên của hoàng đế Prang trẻ tuổi, kế hoạch xâm chiếm Dahlia phương Nam đã được xúc tiến một cách bí mật ngay khi nữ hoàng Snaki của vương quốc Dahlia vẫn còn ở thăm trên đất Henki. Đạo quân ba mươi vạn người do tướng Reven Ping lãnh đạo bắt đầu vượt Porasitus để đến Dahlia…