Ra khỏi tĩnh thất, Tiêu Văn Bỉnh nhìn thấy đầu tiên chính là Triệu Phong đang ngồi trên ghế ngáy ngủ.
Hắn nao nao, chẳng lẽ người này vẫn luôn ngồi ở đây chờ mình?
Nhẹ nhàng tiến lên, lúc này hắn thân nhẹ như yến, bước chân nhẹ nhàng, đi trên đường không một tiếng động. Nhưng khi hắn đi đến cách Triệu Phong trong vòng năm bước, tiếng ngáy của Triệu Phong lập tức ngừng lại.
Hai mắt hắn mở ra, hiện lên một đạo hàn quang sâm nghiêm làm tim người ta đập nhanh.
Tiêu Văn Bỉnh tóc gáy cả người dựng thẳng, hắn cảm thấy một cỗ sát khí cực kì nguy hiểm đột nhiên từ trên người lão nhân có dung mạo bình thường này phát ra. Đôi mắt hắn không chứa một tia cảm tình của nhân loại, giống như dã thú đang nhắm ngay con mồi, vận sức chờ phát động.
Ngay trong nháy mắt này, Tiêu Văn Bỉnh như rơi vào trong hầm băng, tinh thần hắn tiếp xúc sát khí dày đặc như thế, tuy rằng không bị thần kinh thác loạn, nhưng khẩn trương tới mức hô hấp cũng tạm dừng lại.
Nhưng cũng là trong nháy mắt, ngay sau đó, linh lực trong cơ thể chen chúc bắn ra, ở trước mắt hắn, bên ngoài thân tự động hình thành một màn bảo hộ.
Ánh mắt của Triệu Phong tuy cũng sắc bén như trước, nhưng dừng trong mắt Tiêu Văn Bỉnh, cũng chỉ là có vẻ hung quang mà thôi, không còn cảm giác khủng bố làm cho người ta hít thở không thông như vừa rồi.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh thất kinh, không thể tưởng được vị lão nhân dung mạo bình thường này lại là một siêu cấp cao thủ khó gặp.
Triệu Phong bị người làm bừng tỉnh từ trong giấc ngủ sâu, ý thức bảo hộ nhiều năm khiến cho hắn phát ra sát khí uy hiếp người khá. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ ràng người trước mặt mình là Tiêu Văn Bỉnh, nhất thời quá sợ hãi.
Thân thể hắn như là được một viên đạn, nhanh chóng từ trên ghế bắn đứng lên.
Sát khí làm cho tim người ta đập nhanh đã sớm trôi đi vô tung vô ảnh, lúc này nhìn qua hắn chỉ giống như một lão nhân bình thường, mang theo ánh mắt hèn mọn mà lấy lòng nhìn Tiêu Văn Bỉnh cười nịnh.
Mất đi áp lực bên ngoài, linh lực tự nhiên tiêu tán, một lần nữa trở về trong đan điền của Tiêu Văn Bỉnh.
Nhìn vị lão nhân trước mắt cho người ta cảm giác chỉ là đang khúm núm nịnh bợ, trong lòng Tiêu Văn Bỉnh không khỏi cảm thấy một trận dở khóc dở cười. Đây là người vừa làm cho hắn vô cùng rung động hay sao? Như thế nào chỉ trong chớp mắt lại trở nên gầy yếu như vậy.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra thần công thay đổi khuôn mặt của Minh Muội, hai người bọn họ quả nhiên có hương vị giống nhau, thật không hổ là sư huynh đệ xuất thân từ một môn phái a.
" Lục sư huynh, ngài đi ra."
" Đúng vậy, Triệu...Triệu tiên sinh."
" A...lục sư huynh, ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với tiểu đệ. Tiểu đệ được sư phụ lão nhân gia thu làm đệ tử kí danh, đã là vô cùng cảm kích. Dựa theo quy củ, ai nhập nội môn trước thì làm lớn, ngài chỉ nên gọi ta sư đệ là được."
Nhìn tóc của Triệu Phong đã có chút trắng xóa, ba chữ Triệu sư đệ ở trong miệng Tiêu Văn Bỉnh ấp úng nửa ngày, rốt cuộc lại nuốt trở vào.
" Sư phụ thu ngươi làm đệ tử kí danh đã bao lâu?"
" Bẩm lục sư huynh, đã hơn ba mươi năm."
" Hơn ba mươi năm?" Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc kêu lên, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: " Sư phụ năm nay bao nhiêu tuổi?"
Triệu Phong cười khổ một tiếng, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Tiêu Văn Bỉnh, giải thích: " Tiểu đệ chỉ nhớ rõ ba mươi năm trước, lúc sư phụ thu tiểu đệ nhập môn, đã có bộ dáng như hiện giờ, hiện giờ qua ba mươi năm, bên ngoài của sư phụ vẫn như vậy, không có nửa điểm biến hóa."
" Oa...kia không phải yêu quái sao." Tiêu Văn Bỉnh nhẹ giọng cảm thán.
Thanh âm của hắn tuy nhẹ, nhưng Triệu Phong ở bên cạnh nghe được hết sức rõ ràng. Không khỏi cười khổ liên tục, nếu thay đổi là người khác nói những lời này, hắn đã sớm bắt đem giao cho Nhàn Vân xử lý. Nhưng vị này, rõ ràng chiếm được sự sủng ái và tín nhiệm của Nhàn Vân lão đạo, vì thế tuyệt đối không thể đắc tội.
Vì thế, hắn chỉ có biết vâng lời, làm như không có nghe được.
" Ta ở bên trong thời gian bao lâu?"
" Đã một tháng."
" Cái gì? Ba mươi ngày?" Tiêu Văn Bỉnh kinh hô.
" Đúng vậy."
Chứng kiến bộ dáng khẳng định của hắn, Tiêu Văn Bỉnh biết Triệu Phong không có nói dối, mình ở bên trong tĩnh thất, thế nhưng bất tri bất giá đã qua một tháng.
Trách không được người cổ đại luyện không luyện ít nhất là một năm rưỡi trở lên, nguyên lai là xác thực a.
" Sư phụ bọn họ trở lại chưa?"
" Chưa trở về."
" Lô Quân đến tột cùng là gặp phải phiền toái gì?" Tiêu Văn Bỉnh tò mò hỏi han.
Triệu Phong chần chờ một chút, hắn cũng không phải muốn giấu cái gì, chỉ là chuyện này, bản thân của hắn cũng không rõ lắm, nhưng nếu Tiêu Văn Bỉnh đã hỏi, đành phải nói: " Lục sư huynh, nghe nói đại sư huynh thăm dò một cổ tiên nhân di tích, lúc đi ra đã bị đệ tử đạo môn khác nhìn thấy. Cho nên..."
Tiêu Văn Bỉnh gật đầu, nhất thời hiểu được bình ngọc trong tủ sắt kia phỏng chừng là thu hoạch lần này của Lô Quân.
" Lục sư huynh nhất định là buồn chán hỏng người rồi a, lần đầu tiên bế quan có đến một tháng, sợ là chỉ có kỳ tài có một không hai như lục sư huynh thôi." Triệu Phong ở một bên a dua nói: " Thật không hổ là linh căn thân thể."
" Úc? Một tháng rất lợi hại sao?"
" Đúng vậy, nhớ rõ năm đó đại sư huynh dùng Trúc Cơ Đan, cũng chỉ bất quá là bế quan ba ngày, rồi đi ra. Lần này ngài lại bế quan tới một tháng, nếu không phải sư phụ lão nhân gia dặn dò qua, ngài là thiên sinh dị bẩm, không được tự tiện quấy rầy, tiểu đệ đã sớm vào bên trong tìm ngài rồi."
Tiêu Văn Bỉnh trong lòng vừa động, hỏi: " Ngươi có vào qua?"
Triệu Phong lập tức lắc đầu liên tục: " Tiểu đệ không dám, nhưng không yên lòng, cho nên ở ngoài cửa phòng chờ mà thôi."
" Ngươi đợi một tháng?"
" Đúng vậy, cuối cùng cũng đợi được ngài đi ra, cũng an tâm."
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh cảm động, hắn lộ ra một nụ cười chân thành, nói: " Triệu...sư đệ, có lòng."
Một câu sư đệ này rốt cuộc vẫn kêu ra khỏi miệng.
" Lục sư huynh đừng khách khí, ngày sau tiểu đệ còn phải dựa vào sự dẫn dắt của ngài nữa mà." Triệu Phong ha ha cười nói.
Tiêu Văn Bỉnh khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: " Triệu sư đệ, ngươi nói thử cái gì là linh căn thân thể?"
Triệu Phong thần tình hâm mộ nói: " Cái gọi là linh căn thân thể, chính là người có tiên mạch, lúc tu tiên, chiếm đoạt tiện nghi to lớn, làm người ta khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, mỗi một người tu chân thân có linh căn, đều là có một phương diện đột xuất đặc biệt."
" Đặc biệt đột xuất? Có ý tứ gì?" Không biết vì sao, trong lòng Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên nghĩ tới dị năng của chính mình, thứ này có phải là nơi linh căn phát ra?
" Thí dụ như nói, người tu chân có linh căn có người am hiểu điều khiển gió, có người am hiểu dùng nước, vân vân...không có ai là trường hợp cá biệt, lục sư huynh, ngài có thể tự mình nếm thử một chút a."
" Không cần." Tiêu Văn Bỉnh lập tức từ chối, hắn nhất thời hiểu được, cái gọi là linh căn người tu chân, phỏng chừng chính là những người có đặc dị công năng. Bất quá, phỏng chừng đặc dị công năng của mình cũng là có một không hai trong thiên hạ.
" Lục sư huynh, buồn suốt một tháng, có lẽ ngài cũng đã chán, không bằng để cho tiểu đệ làm chủ, mời ngài đi chung quanh dạo chơi, thưởng thức phong cảnh Đông Tiễn Hồ một chút được không?" Triệu Phong thấy hắn trầm tư không nói, lập tức nói.
Cơ hồ không có chút gì do dự, Tiêu Văn Bỉnh lập tức gật đầu đáp ứng.