Quả thật theo như lời Triệu Phong, hắn đã buồn chán khá lâu. Nếu luôn luôn ở trong tĩnh thất luyện công không ngừng, có lẽ không cảm nhận được có chỗ nào không ổn, bởi vì tinh thần đã có chỗ gởi gắm, cho nên sẽ cảm thấy thời gian bay nhanh, nên cũng sẽ không quá mức để ý.
Nhưng một khi đi ra, cùng người nói chuyện với nhau một phen, tâm tình lập tức nổi lên biến hóa. Tựa như hiện tại, hắn cực độ khát vọng đi đến chỗ nào có nhiều người đi dạo một vòng, chỗ đông đúc, đi cảm thụ một chút hơi người tồn tại.
Triệu Phong hiển nhiên rất hiểu rõ chuyện này, hắn mang theo Tiêu Văn Bỉnh đi ra sơn môn. Lái một chiếc xe bình thường, đưa hắn đến đường Chấn Hưng tại Khâu Ải Trấn.
" Lục sư huynh, Khâu Ải tuy rằng chỉ là một trấn nhỏ, nhưng sự giàu có không kém gì trong nội thành, người có tiền trong trấn cũng rất nhiều. Đường Chấn Hưng là đoạn đường phồn hoa nhất Khâu Ải, nhân khí cũng là thịnh vượng nhất, để cho ta đưa ngài đi một vòng thế nào?"
Tiêu Văn Bỉnh đã sớm nóng lòng muốn thử, trong lòng thầm khen Triệu Phong này thật hiểu lòng người, lại biết suy nghĩ lúc này của mình, xem ra người đứng đầu ngoại môn đệ tử này cũng không phải là nhân vật rảnh rỗi.
Được Tiêu Văn Bỉnh cho phép, Triệu Phong lái xe dừng vào bãi đỗ bên đường.
Lúc này ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh sắc bén cực kì, từ trước khi Triệu Phong dừng xe, hắn đã thấy được hai bên đường đã đậu xe đầy nghẹt, duy nhất chỉ chỗ này là rỗng tuếch, trên đường Chấn Hưng xe cộ qua lại không ngừng lại có vẻ rất đặc biệt.
Cũng không phải không ai chú ý tới chỗ này, nhưng ở đó lại đứng ba người vạm vỡ. Bọn họ thần tình dữ tợn, mắt lộ hung quang.
Chỉ cần không phải người mù, phỏng chừng sẽ không có người nào dám đậu xe lại chỗ này.
Nhưng Triệu Phong đối với việc này làm như không nhìn thấy, cũng không ấn kèn, liền như vậy cho xe chạy vào đó. Ba đại hán mắt lanh lẹ, ngay khi đầu xe Triệu Phong lướt qua dừng nơi đó chỉ trong nháy mắt, liền lập tức tránh ra thật xa. Động tác của bọn họ như nước chảy, cực kỳ lưu loát, hơn nữa có vẻ vô cùng tự nhiê, nếu Tiêu Văn Bỉnh không phải đã sớm chú ý tới, tất nhiên sẽ không phát giác được sự huyền bí trong đó.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh cả kinh, hắn đột nhiên có một loại cảm giác kì quái, ba người này khẳng định đều là tay giỏi quyền thuật.
Trong số những người hắn quen biết, luận đánh nhau hắn nghĩ Hiệp Thanh Xuân lợi hại nhất, nhưng nếu bảo Hiệp Thanh Xuân đánh với ba người này, đánh tay đôi, chỉ sợ là hắn phản đối tức khắc.
Xuống xe, ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh cố ý vô tình hướng ba người bọn họ nhìn lại.
Triệu Phong lập tức cười nói: " Lục sư huynh, bọn họ là ba đồ đệ của tiểu đệ, đều là người thô lỗ, nhưng cũng nghe lời, ngài đừng trách móc a."
" Cáp...có gì đâu, bất quá xem bộ dáng của bọn họ, thật có vài phần bộ dáng của xã hội đen a." Tiêu Văn Bỉnh tùy ý nói.
Nụ cười trên mặt Triệu Phong không thay đổi, vẫn cẩn thận như trước, nhưng cũng không trả lời thẳng câu nói của Tiêu Văn Bỉnh.
Cũng may Tiêu Văn Bỉnh cũng chỉ thuận miệng mà nói, cũng không có ý thử tâm lí gì, hắn sải bước đi vào trong đám người đông đúc, ở trong đám người đi qua lại, rất tự tại.
Một đường đi tới, hắn phát giác Triệu Phong không có nói sai, nơi này quả thật phồn hoa có chút không thể kém cỏi với trung tâm thành phố. Vào mấy cửa hàng, bên trong cũng không thấy ít đồ vật, trong đó còn có mấy gian hàng giá cả xa xỉ.
Triệu Phong vẫn hầu hạ bên cạnh hắn, vì hắn chỉ điểm giới thiệu, một khi Tiêu Văn Bỉnh tỏ ra một chút hứng thú với vật nào, hắn lập tức mua ngay, cũng không quản có hữu dụng hay không.
Nếu Tiêu Văn Bỉnh đã thấy được ba gã đại hán kia, Triệu Phong cũng không cố ý né tránh, trực tiếp xem bọn họ như cu li. Có ba người đang ở phía sau cầm đồ vật, đi trên đường có vẻ cực kì chướng mắt. Người đi đường nhìn thấy, đều tránh ra thật xa, không dám cùng bọn họ phát sinh xung đột.
Tiêu Văn Bỉnh cũng không phải là người thích đi dạo phố, đi chừng một giờ, hưng phấn lúc đầu dần dần rút đi, mũi ngửi được mùi thơm, bụng lập tức cảm thấy đói.
Hắn nhất thời nhớ tới, mặc dù có Trúc Cơ Đan duy trì, nhưng dù sao một tháng nay hắn cũng không có ăn cơm. Lúc này nghe mùi hương bay tới, liền thèm nhỏ dãi.
Triệu Phong tuy cũng đi trên đường, nhưng lực chú ý của hắn toàn bộ đặt trên người Tiêu Văn Bỉnh. Vừa thấy vẻ mặt của hắn, lập tức hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đi tới gần, hắn nhẹ giọng nói: " Lục sư huynh, phía trước là Thủy Tinh Cung chính là sản nghiệp của tiểu đệ, thức ăn bên trong không tệ, nếu ngài muốn, chúng ta cùng đi thử xem được không?"
Tiêu Văn Bỉnh quay đầu nhìn hắn thật sâu, đối với khả năng nhìn mặt đoán ý của hắn, thật sự là bội phục vô cùng.
" Tiêu tiên sinh, mời."
Bên trong tửu lâu, Triệu Phong liên tiếp mời rượu. Hắn nói rất đúng, nơi này là một khách sạn năm sao, hơn nữa còn là một trong những chỗ ăn chơi có cấp bậc cao nhất.
Ở trong này chỗ lớn nhất, cũng là xa hoa nhất, chỉ có hai người ngồi dùng cơm.
Người phục vụ là bốn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, các nàng tay chân linh hoạt, ân cần hào phóng, tươi cười duyên dáng.
Trong ly rượu của Tiêu Văn Bỉnh luôn đầy ắp, mặt bàn bày đầy sơn trân hải vị, chỉ cần hắn chỉ chấm đũa ở mỗi món một chút, tự nhiên sẽ có người bưng tới ngay trước mặt của hắn.
Phục vụ chu đáo như thế, quả thật làm cho Tiêu Văn Bỉnh hoàn toàn trở nên làm biếng.
Vừa ngồi xuống ghế, Triệu Phong lập tức thay đổi xưng hô, làm cho Tiêu Văn Bỉnh hiểu được, mấy người phục vụ ở đây không có quan hệ gì với Mật Phù Môn, phỏng chừng đều là nhân viên hắn trả lương cao mời đến mà thôi.
Rượu qua vài vòng, Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên nghĩ tới mình đã đi một tháng, mà mượn xe của Hiệp Thanh Xuân không biết còn hay không, càng không cho hắn bất cứ tin tức gì, sợ rằng hắn nghĩ mình gặp bất trắc gì a.
Nhớ tới người bạn này, trong lòng Tiêu Văn Bỉnh ấm áp, hắn duỗi tay thò vào lòng, muốn lấy ra điện thoại để nạp pin.
Nhưng trong lúc lơ đãng, thế nhưng lại cầm ra một bình ngọc nhỏ.
Ánh mắt Triệu Phong lập tức nhìn thẳng, thứ này hắn đương nhiên nhận ra, chính là do Nhàn Vân đạo trưởng bảo hắn chuyển giao cho Tiêu Văn Bỉnh, Trúc Cơ Đan.
" Tiêu tiên sinh, ngài..."
Tiêu Văn Bỉnh cũng không nghĩ tới mình lại lấy ra thứ này, hắn nhìn Triệu Phong mỉm cười, cũng không giải thích, bỏ trở lại.
Sắc mặt Triệu Phong lập tức khôi phục bình thường, giống như căn bản không nhìn thấy được gì, lại ân cần mời rượu. Nhưng lúc này đây, không biết có phải cố ý hay không, bốn vị thiếu nữ xinh đẹp kia, đã không hề yên tĩnh thủ an bổn phận, mà là học bộ dáng của Triệu Phong, liên tiếp hướng hắn mời rượu.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh âm thầm kì quái, Triệu Phong tuy biểu hiện trước sau không có gì không ổn, nhưng ánh mắt của hắn đã thay đổi.
Tiêu Văn Bỉnh lớn lên trong cô nhi viện, đã lăn lộn trong tầng thấp nhất của xã hội mà lên. Ngoại trừ bản thân hắn có dị năng, nguyên nhân lớn nhất, chính là hắn hiểu được cách xem người. Nhất là ánh mắt người, bên trong bao hàm gì đó, mà hắn phi thường may mắn, có thể nhìn ra ánh mắt rất nhiều người đang đại biểu điều suy nghĩ nào đó.
Nhất là hiện tại thân có linh lực, loại cảm giác này liền rất rõ ràng.
Triệu Phong tuy rằng liều mình đè nén, nhưng trong ánh mắt hắn đã để lộ ra tâm tư của hắn.
Đó là một loại khát vọng, một loại khát vọng trắng trợn cực độ.