Ra khỏi Triệu gia, Tiêu Văn Bỉnh lững thững bước đi. Nghe xong những lời của Triệu Phong, hắn tràn đầy cảm xúc.
Một tháng, hắn ở trong tĩnh thất bế quan tuy rằng chỉ có một tháng thời gian, nhưng hắn lại sâu thẳm cảm nhận được loại cảnh giới tối cao vạn vật không lưu lại dấu vết này.
Nếu căn cứ theo lý luận của khoa học, đem một người nhốt vào một không gian kín mít không có bất cứ ai, như vậy không tới bao lâu, thần trí hắn sẽ thác loạn, biến thành một kẻ điên hoàn toàn.
Nhưng trong một tháng, Tiêu Văn Bỉnh cũng không bị tổn thương tinh thần gì, ngược lại còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Con đường tiên đạo, quả thật khác hẳn thế giới người thường.
Trước khi Minh Muội phát giác hắn có linh căn, thái độ đối đãi với hắn không khác gì với heo chó. Đó là một bộ dáng cao cao tại thượng, mang theo ánh mắt coi rẻ cực độ.
Nhưng vừa phát giác hắn có linh căn, thái độ Minh Muội lập tức chuyển ngang một trăm tám mươi độ, thậm chí còn chưa được sự cho phép, tự tiện đưa hắn vào sơn môn.
Trước sau chỉ là một thoáng, thái độ hắn cách biệt một trời.
Có lẽ trong mắt bọn họ, chỉ có nhân tài có tư cách bước vào con đường tiên đạo mới có thể đạt được sự ưu ái và thừa nhận của bọn họ. Mà như Triệu Phong bao nhiêu cực khổ vì bọn họ làm việc suốt ba mươi năm, nhiều nhất cũng chỉ là một con chó trung thành mà thôi.
Tiên đạo vô tình, quả nhiên vô tình thật a...
Bất tri bất giác quẹo qua mấy vòng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy, rồi lại ngẩn ra. Trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác cổ quái.
Trước mặt hắn là một khách sạn, mà khách sạn này cũng chẳng phải là khách sạn năm sao. Nhưng trùng hợp chính là, khi Tiêu Văn Bỉnh mới tới đã ở lại khách sạn này.
Vốn đang định cho Triệu Phong giúp mình đi lấy xe về, nhưng nếu đã đến đây, vậy không cần làm phiền người khác.
Đi vào trong khách sạn, Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhất thời xấu hổ không thôi. Hắn đã bế quan một tháng, như vậy cũng là không chút tin tức mất tích ba mươi ngày. Lúc hắn rời đi, cũng không nghĩ sẽ chậm trễ như vậy, thế nhưng ước chừng sẽ trễ hơn một tháng, nên chỉ là trả tiền thuê phòng dư ra một tuần mà thôi.
Hiện giờ quản lí khách sạn này đang nghĩ là hắn đã sớm mất tích rồi a.
Ôm ý tưởng may mắn, hắn đi tới quầy tiếp tân, hỏi một tiếng.
Cô gái tiếp tân lộ ra vẻ tươi cười nghề nghiệp, nàng dùng thanh âm nhu hòa dễ nghe nói: " Tiên sinh, mời ngài chờ một chút, tôi phải xem lại."
Nàng thuần thục mở máy tính ra thao tác một lát, trong mắt lộ ra biểu hiện ngoài ý muốn cực độ, ở giữa còn kèm theo một chút sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt, trên mặt của nàng tràn ngập vẻ tươi cười nghề nghiệp không hề thay đổi.
" Tiên sinh, mời ngài đến đại sảnh ngồi chờ một chút được chứ? Phòng của ngài chúng ta đang thanh lí, sau đó là có thể sử dụng."
" Thật không?" Tiêu Văn Bỉnh nghi hoặc hỏi một câu, nhìn cô gái xinh đẹp kia với ánh mắt có mấy phần hoài nghi.
Lúc này linh lực của hắn nồng hậu, tuy rằng không biết cách vận dụng nên không thể phát huy tác dụng. Nhưng dưới linh lực cường đại duy trì, ngũ quan ý thức, cùng với phản ứng thần kinh đều đề cao hơn mấy lần.
Thần tình biến hóa của cô gái kia cũng không tránh được ánh mắt của hắn, trong đó tất có âm mưu.
Nhưng tâm tính hiện tại của hắn đã hoàn toàn khác hẳn, nếu có người muốn gây sự với hắn, hắn cũng không ngại cho đối phương sự giáo huấn khắc sâu.
Đây là một loại tự tin, một loại tự tin cường đại với thực lực của bản thân.
Ngồi bên trong đại sảnh, uống nước trà do phục vụ bưng lên miễn phí, Tiêu Văn Bỉnh nhàm chán chờ đợi.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cảm giác được vài luồng ánh mắt nóng rực đang nhìn trừng trừng hắn.
Giương mắt nhìn lên, vài đại hán dáng người rắn chắc đang đứng tại quầy tiếp tân, mà cô gái xinh đẹp kia đang chỉ hướng mình nói gì đó.
Một hán tử cầm đầu đi tới thật nhanh, hắn đi tới trước mặt Tiêu Văn Bỉnh ngồi xuống, hỏi: " Tiêu tiên sinh sao?"
" Không sai."
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh hồi tưởng lại thần thái của Nhàn Vân lão đạo, trong lúc lơ đãng, trên người của hắn tự nhiên phát ra một loại tiêu sái phiêu dật, giống như tùy thời mà tới.
Bổn sự chân chính của lão đạo sĩ hắn còn chưa học được nửa điểm, nhưng bản lĩnh giả thần giả quỷ của hắn thì học được giống như đúc.
Hán tử đối diện vốn là bộ dáng hùng hổ, lúc này ngồi trước mặt Tiêu Văn Bỉnh, lại đột nhiên cảm thấy được khí chất cao nhã tiêu sái của hắn, trong lòng cứng lại, nhất thời kinh dị không chừng.
Chần chờ một chút, hắn thấp giọng nói: " Tiêu tiên sinh, chúng ta có chút việc, muốn mời ngươi phối hợp một chút, có thể đổi địa phương khác nói chuyện không."
" Tốt." Tiêu Văn Bỉnh không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.
Thái độ sảng khoái hợp tác của hắn, lại làm cho đối phương nghi ngờ lung tung. Nhưng, nếu Tiêu Văn Bỉnh đã đáp ứng, như vậy hắn cũng thuận theo đứng lên.
Ra khách sạn, vài hán tử khỏe mạnh đột nhiên từ chung quanh tới gần, vây quanh hắn ở giữa.
Tiêu Văn Bỉnh cười lạnh một tiếng, tuy rằng bọn họ dáng người khôi ngô, cơ thể vững chắc, nhưng trong mắt Tiêu Văn Bỉnh căn bản không đáng là gì.
Đừng nói là Lô Quân, Minh Muội những bậc tu tiên chi sĩ, cho dù là Triệu Phong biểu hiện ra sát khí sắc bén trong sơn môn, cũng mạnh hơn bọn họ gấp trăm lần.
Đi qua ngũ nhạc trở về, nhìn thấy những tòa núi cao hơn núi, làm sao coi những sườn núi trước mắt này vào đâu?
Linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển, ngũ quan của hắn trở nên linh mẫn hơn, động tác của những hán tử này trong nháy mắt tựa hồ chậm lại, biến hóa kì dị khiến cho hắn vô cùng tin tưởng.
Trong tim của hắn có một loại cảm giác tự tin thập phần quái dị, chỉ cần một quyền, hắn có thể thoải mái giải quyết bọn họ. Những người này, trong mắt của hắn, so với con nít ba tuổi còn không bằng.
Một đại hán vươn tay, ấn tới bờ vai của hắn, dùng sức ép xuống, muốn bẻ tay hắn ra sau.
Nhưng hắn hoảng sợ phát giác, vô luận mình dùng sức như thế nào, cũng như là chuồn chuồn bám trụ, căn bản không có cách nào làm cho cánh tay của đối phương nhúc nhích chút nào.
Mấy người còn lại mắt thấy không đúng, như muốn một loạt xông lên.
Lúc này, Tiêu Văn Bỉnh động.
Cánh tay hắn hơi dùng sức, nhất thời giãy khỏi sự giam cầm của đối phương, chụp cổ tay hắn lôi kéo, đại hán kia nhất thời không tự chủ được bay lên phía trước.
Không đợi hắn kịp phản ứng, bụng hắn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, thân thể hắn giống như cưỡi mây lướt gió bay lên, bắn ngược thật mạnh ra phía sau.
Hai đồng bạn của hắn tay mắt lanh lẹ, đồng thời tiếp được thân thể hắn, nhưng một lực lượng mạnh mẽ vọt tới, ba người đồng thời ngửa sấp ra phía sau, biến thành ba cái hồ lô lăn lông lốc.
Nếu động thủ, Tiêu Văn Bỉnh tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Cho dù gặp phải tai họa gì, tự nhiên sẽ có Mật Phù Môn làm chỗ dựa cho hắn.
Nếu nói Lô Quân, Minh Muội những người này lại sợ côn đồ đầu đường, cho dù là chém Tiêu Văn Bỉnh hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp lực lượng của chính mình, một cước bay ra, thế nhưng lực lượng lớn đến như vậy.
Hán tử ra tay đầu tiên miệng sùi bọt mép, nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Hai người khác cũng bị sưng to cái mũi, nhất thời thật lâu cũng không đứng dậy.