Thịnh hội bắt đầu, nhiều Thương Minh Cẩm Tú thần thành mời được mấy vạn Thần Ma, liên thủ thúc dục cẩm tú Thần lâu, chỉ thấy tòa Thần lâu này càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành mấy ngàn vạn dặm chu vi, Thần lâu đứng vững, dung nhập vào trong hư không, trong thành chế tạo ra một không gian to lớn.
Trong Thần lâu có tám ngàn chỗ ngồi, từng Chân Thần, Thần Chủ, Thần Tôn có mặt, rơi vào trong chỗ ngồi, thân thể rộng lớn vĩ đại.
Thần Ma bình thường không có được mời, liền vô duyên tiến vào trong Thần lâu, tham dự trận thịnh hội này, bất quá ở ngoài Thần lâu, còn có một hai mặt gương sáng khổng lồ treo cao ở giữa không trung, trong kính thần quang phun ra, chiếu hình ở giữa không trung, đem tình cảnh trong Thần lâu hiển lộ ra.
Giang Nam không có được mời, vô duyên tiến vào Thần lâu tự mình kinh nghiệm trận thịnh thế này, Thi Mạc Sơn lão gia tử cùng Huỳnh Hoặc Thần Chủ, Thần Tinh Thần Chủ được mời, dặn dò Giang Nam không nên rời khỏi Thần Thành, chờ đợi bọn hắn đi ra ngoài, sau đó trở về Thất Diệu Thiên.
Trong Thần lâu, trận thịnh hội này ở trong nháy mắt liền đạt tới cực điểm, đệ nhất kiện bảo vật lấy ra đấu giá liền vô cùng quý trọng, dĩ nhiên là mảnh nhỏ một tòa Viễn cổ Thần Đình!
Giang Nam từ Thần kính chiếu hình trông được đến mảnh nhỏ một tòa Thần Đình này, rộng lớn rộng rãi, ít cũng trăm vạn dặm, đình đài lâu tạ, điêu lương bích trụ, xa hoa vô cùng, hơn nữa những kiến trúc này cực kỳ Cổ lão, đích xác là đồ viễn cổ, mơ hồ có Đế Uy tràn ngập, hiển nhiên đã từng có Thần Đế ở trong đó ở lại, quản lý chư thiên vạn giới!
- Giang giáo chủ, tòa Thần Đình này nghe nói là có người ở trong một chỗ hư không tuyệt cảnh tìm được, viễn cổ Thần Đình chính là chỗ ở của viễn cổ Thần Đế, có thể từ trong Thần Đình tích chứa đạo tắc, thôi diễn ra viễn cổ Thần Đế công pháp.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên, cười nói:
- Linh Tuyết Thần Chủ là Thiên Đô Thần Chủ, làm sao cũng không tiến vào Thần lâu?
Linh Tuyết Thần Chủ hướng hắn đi tới, phong thái nhanh nhẹn, cười nói:
- Ta mặc dù là Thiên Đô Thần Chủ, nhưng không có quyền lực lớn như vậy, có thể điều động tài lực lớn như thế cùng những Thần Chủ Thần Tôn này tranh phong. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tới người trông coi quyền to, đấu giá bảo vật, tự nhiên có người khác làm chủ.
Giang Nam nhẹ nhàng vung tay áo mở ra, trước mặt hai người trống rỗng nhiều ra một chiếc bảo thuyền, Giang Nam mời vị nữ thần chủ này lên thuyền, hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức tòa Thần Đình này, càng cảm thấy Thần Đình bao la hùng vĩ, có hàng vạn hàng nghìn gợn sóng.
Chiếc thần chu này là Giang Nam từ trước sở luyện Hư Không Bảo Thuyền, hôm nay cũng đã tăng lên tới trình độ Tử Tiêu Thiên Cung, uy năng cực mạnh, chẳng qua là kể từ khi hắn có Kim Đế liền cực ít dùng.
Linh Tuyết Thần Chủ nhìn hắn một cái, đột nhiên cười nói:
- Giang giáo chủ động tâm hay không?
Giang Nam ôn hòa cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Viễn cổ Thần Đế công pháp liền chưa chắc so sánh với đương kim Thần Đế càng thêm cao minh, công pháp Thần Thông trải qua nhiều đời phát triển, chỉ biết càng hơn trước đây. Lấy ý kiến của ta, viễn cổ Đế cấp công pháp trong Thần Đình chỉ sợ muốn so với Đế cấp công pháp hiện nay thô ráp hơn rất nhiều...
- Giáo chủ lời ấy sai rồi!
Đột nhiên một tiếng cười to truyền đến, Thần Đô Lộ Phong Trần Thần Chủ cất bước trèo lên Hư Không Bảo Thuyền, trong tay nắm bầu rượu, đặt mông ngồi xuống, không một chút khách khí với hắn, sùng sục uống hai ngụm, nhìn về phía Thần Đình hư ảnh kia, mắt lộ ra vẻ nóng bỏng, cười nói:
- Viễn cổ Thần Đế, kia là nhân vật vĩ ngạn bực nào? Khi đó Thiên Đạo chưa nghiền nát, công pháp Thần Thông nhất định so sánh với hiện tại càng thêm cao minh.
- Không cần thiết.
Giang Nam lắc đầu nói:
- Công pháp cùng Thần Thông, trải qua nhiều đời phát triển, chỉ biết càng ngày càng tiến bộ, mà thời kỳ viễn cổ có thể tham tường công pháp quá ít, cho nên ta cho là nay định thắng cổ! Lộ đạo huynh vì sao cũng không có tiến vào Thần lâu, tham dự trận thịnh hội này?
Lộ Phong Trần cười nói:
- Người quá nhiều, đều là lão gia, so sánh tài phú ta kém bọn họ, không cần vào bẻ mặt.
Tòa viễn cổ Thần Đình này rất nhanh liền bị người lấy giá cao khó có thể tưởng tượng chụp được, số lượng to lớn, để cho ba người trên Hư Không Bảo Thuyền chắc lưỡi hít hà không dứt.
- Chụp được tòa viễn cổ Thần Đình này, hơn phân nửa là một Thần Tôn.
Linh Tuyết Thần Chủ nhẹ giọng nói:
- Trừ hai cung Thần Chủ, những Thần Chủ khác có rất ít tài lực lớn như vậy, mà thực lực Thần Quân cảnh giới đã tiếp cận thần Đế, đối với viễn cổ Thần Đế công pháp không có lòng hiếu kỳ gì.
Giang Nam gật đầu, trong lòng đối với nàng đánh giá lại cao vài phần, vị Thiên Đô nữ Thần chủ này xinh đẹp thì xinh đẹp vậy, mấu chốt còn có một cái đầu rất thông minh.
Thần kính chiếu hình ra đệ nhị kiện trọng bảo, Giang Nam chỉ nhìn thoáng qua, liền không khỏi động dung, bỗng nhiên đứng dậy.
- La Thiên mảnh nhỏ!
Đó là một tòa La Thiên mảnh nhỏ, một góc của Thần Giới Cửu Trọng Thiên La Thiên!
Linh Tuyết Thần Chủ cùng Lộ Phong Trần cũng không khỏi động dung, lần lượt đứng dậy, đứng ở đầu thuyền nhìn lại, Lộ Phong Trần lẩm bẩm nói:
- La Thiên bị đánh nát, cũng không toàn bộ mai một, vẫn có không ít mảnh nhỏ bảo tồn xuống, bất quá là rơi vào trong tay một chút thế lực lớn. Nghe nói trong tay liền chín đại Bổ Thiên thần nhân đều có La Thiên mảnh nhỏ, mà Thần Giới cũng có một khối mảnh nhỏ rất lớn, bị lịch đại Thần Đế nắm giữ, hôm nay ở trong Tử Tiêu Thiên. Mà lần này đấu giá La Thiên mảnh nhỏ mặc dù nhỏ hơn, nhưng mà không phải chuyện đùa, không biết là người nào lấy ra?
Linh Tuyết Thần Chủ nhẹ giọng nói:
- La Thiên cực kỳ cao đẳng, nghe nói La Thiên đầy đủ, có thể Tiếp Dẫn đến Tiên Giới tiên khí. Coi như là La Thiên mảnh nhỏ, cũng không phải chuyện đùa, ở trong đó tu luyện, so với những Thần Giới Chư Thiên khác cũng nhanh hơn rất nhiều lần!
La Thiên mảnh nhỏ khiến cho cướp đoạt càng thêm kịch liệt, giá tiền liên tiếp kéo lên, so sánh xuống dưới, Giang Nam nhất thời chỉ cảm thấy trong túi mình ngượng ngùng.
Đột nhiên, thân thể Giang Nam run lên, ngơ ngác đứng ở đầu thuyền, ánh mắt thẳng tắp hướng tiền phương nhìn lại.
Ở phía trước Hư Không Bảo Thuyền cách đó không xa, một vị bạch y giai nhân đứng ở giữa không trung, nhìn lên cảnh tượng trong Thần kính.
Nàng đứng ở nơi đó, phảng phất cùng hư không của phiến thiên địa này dung ở chung một chỗ, như một tinh linh trong mộng, yên tĩnh mà thần bí, mái tóc đen nhánh như thác nước trút xuống, rơi trên đầu vai, lộ ra vẻ có chút gầy yếu, cô cô linh linh, chiếc bóng cô đơn.
Giang Nam ngơ ngác nhìn cô gái hồn khiên mộng nhiễu kia, đột nhiên chỉ cảm thấy lỗ mũi cay cay, trong lòng cũng có chút đau nhói.
- Tỷ tỷ...
Hắn nhẹ giọng nói.
Bạch y giai nhân kia thân thể mềm mại khẽ run, quay đầu lại xem ra, dung nhan quen thuộc trăm năm không thấy, như lúc mới gặp.
Nàng nhoẻn miệng cười, Chư Thiên mất đi quang thải, vạn giới không có hào quang mỹ lệ, không trung thần nhật cũng không chói mắt như vậy nữa, phản phất giống như là ánh trăng mông lung.
Cách trăm năm, tóc mai của nàng không đổi, như Giang Nam ở bờ sông Dương Xuyên gặp qua cô gái thanh xuân do bạch hồ biến thành kia, như cũ là linh động như vậy, xuất trần như vậy, như là thiên tiên.
Mà Giang Nam cũng như trước, dung nhan vẫn còn là thiếu niên đi theo phía sau tỷ tỷ, không ngừng hỏi thăm võ học.
- Tử Xuyên, thật sự là ngươi sao.
Bạch y giai nhân cười khẽ, cất bước đi tới, sau một khắc đi tới mũi thuyền.
Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ nhìn nàng, trong lòng cả kinh, vội vàng nói:
- Giang giáo chủ, vị này là?
- Này là tỷ tỷ ta Giang Tuyết.
Giang Nam đè mừng như điên trong lòng, trong nháy mắt này hắn thậm chí có cảm giác Đạo Tâm rối loạn, hàng tỉ loại tư vị cùng nhau xông lên đầu, Đạo Tâm Tri Hành Hợp Nhất kia loạn như tê dại, thậm chí mơ hồ có hàng tỉ loại ma đầu nảy sinh.
Bất quá Giang Tuyết đi tới bên cạnh hắn, hắn liền trong lúc bất chợt cảm thấy tâm thần an bình xuống, an bình trước nay chưa có, rối loạn trở nên bình bình chỉnh chỉnh, Đạo Tâm biến thành Tâm Ma tan thành mây khói.
- Giang Tuyết?
Trong lòng hai người Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ ngẩn ra, ngay sau đó thở phào nhẹ nhỏm, thầm nghĩ:
- Thật dọa người! Ta mới vừa rồi còn tưởng rằng là vị tồn tại kia, nguyên lai là Giang giáo chủ tỷ tỷ. May là không phải vị tồn tại kia, nếu không Cẩm Tú thần thành này còn không náo ngất trời đi?
Hai người riêng phần mình lau mồ hôi lạnh, hai người xuất thân trong Thần Giới ngũ đô Thiên Đô cùng Thần Đô, lai lịch thật lớn, cũng đã từng thấy qua bức họa của Đông Cực Thần Quân, đột nhiên thấy Giang Tuyết, còn tưởng rằng là Đông Cực Thần Quân.
Bất quá Giang Nam nếu nói nàng này là tỷ tỷ của hắn, như vậy liền quả quyết không phải là Đông Cực Thần Quân, bởi vì Đông Cực Thần Quân là người cô đơn nổi danh, ở thần giới không có bất kỳ thế lực, dưới trướng cũng không có bất kỳ Thần Ma, lại càng chưa từng nghe nói nàng có đệ đệ.
- Hơn phân nửa là một người lớn lên rất giống...
Hai người tinh tế đánh giá Giang Tuyết, nhất là Linh Tuyết Thần Chủ nhiều chú ý hơn, nàng cũng là cô gái tuyệt sắc, đối với dung nhan của mình vô cùng có lòng tin, dưới đối lập, nàng chỉ cảm thấy mình không thua bạch y giai nhân trước mắt này, nhưng trong thoáng chốc lại cảm giác mình tựa hồ thiếu chút khí chất, kia là một loại khí chất đặc biệt.
Thiếu loại khí chất này, liền làm cho nàng cảm giác mình thua kém một bậc, về phần thua kém ở nơi đâu, nàng nói không rõ ràng.
Bốn người ngồi xuống, Giang Nam lấy lại bình tĩnh, có lòng nói hết khổ nạn cùng tư niệm những năm này, bất quá ngại Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ, không tốt nói rõ, sau một lúc lâu, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi những năm này, trôi qua có khỏe không?
Giang Tuyết trong mắt phảng phất có băng tuyết hòa tan, giờ khắc này phảng phất từ Thần biến thành người, cười nói:
- Hoàn hảo, ta những năm này đi tới rất tốt, Tử Xuyên, ngươi là người duy nhất quan tâm ta.
- Người duy nhất quan tâm ta...
Giang Nam nghe những lời này, trong lòng buồn bã:
- Tỷ tỷ trăm năm này trôi qua vô cùng khổ...
Lộ Phong Trần đột nhiên cười nói:
- Giang giáo chủ, tỷ đệ các ngươi gặp lại, thật đáng mừng, không biết Giang Tuyết cô nương đi tới Cẩm Tú thần thành có gì muốn làm? Chẳng lẽ cũng đối với mấy bảo vật này động tâm? Cũng muốn mua Đông Cực Thần Quân Quyền Thiên Ấn tàn phiến?
Ánh mắt của hắn chớp động, hiển nhiên đối với lai lịch của Giang Tuyết trong lòng còn có nghi vấn, muốn thử dò xét một phen.
Giang Tuyết mỉm cười nói:
- Ta chỉ là tới kiến thức, chưa từng nghĩ gặp phải đệ đệ.
Lộ Phong Trần cau mày, Linh Tuyết Thần Chủ cũng nói bóng nói gió, Giang Tuyết hữu vấn tất đáp, hai người cơ hồ đem Giang Nam cùng Giang Tuyết ở nguyên giới kinh nghiệm cuộc sống moi ra không còn một mống, lúc này mới hài lòng:
- Xem ra đúng là không phải Đông Cực Thần Quân. Vị Giang Tuyết đạo hữu này thật là thuần khiết giống như giấy trắng, bất quá Giang giáo chủ thân là đệ đệ của nàng, làm sao lại giảo hoạt như thế?
Qua hai ba ngày thời gian, cuối cùng đã tới trọng điểm thịnh hội lần này, đấu giá Đông Cực Thần Quân Chứng Đế chi bảo tàn phiến, đem trận thịnh hội này tăng lên đến mức tận cùng, trong Quyền Thiên Ấn tàn phiến tích chứa Chứng Đế cơ duyên, trong đó có hàng tỉ loại lĩnh ngộ của Đông Cực Thần Quân trong một sát na Chứng Đế, còn có linh lực hùng hồn tích chứa trong đó, vô luận đối với Thần Chủ Thần Tôn, hay là Thần Quân mà nói, cũng cực kỳ trọng yếu!
Giang Nam khẩn trương nhìn Giang Tuyết, chỉ thấy nàng thủy chung bất động thanh sắc, tựa hồ đối với Quyền Thiên Ấn mảnh nhỏ được mất không để ở trong lòng.
Nhưng mà, tài lực có cao thấp, nhiều Thần Chủ Thần Tôn liên tiếp buông tha, cuối cùng chỉ còn lại có Hoang Tổ cùng Thánh Hoàng hai đại Thần Quân đấu phú, cuối cùng vẫn là Thánh Hoàng có chuẩn bị mà đến, tài lực áp đảo Hoang Tổ, đoạt được Chứng Đế chi bảo tàn phiến này.
- Đông Cực Thần Quân, nếu ngươi đã tới, sao không lộ diện? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Quyền Thiên Ấn của ngươi rơi vào tay ta?
Thánh Hoàng nhận được tàn phiến này, thanh âm truyền khắp Cẩm Tú thần thành, Thần Quân này hô liền ba tiếng, thủy chung không người nào trả lời, lúc này mới cười lạnh, đem người rời đi.
Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ cũng riêng phần mình rời đi.
- Tử Xuyên, ta rời đi một lát.
Thánh Hoàng rời đi một lúc lâu, đột nhiên Giang Tuyết bồng bềnh mà đi, cười nói:
- Ta đi thu hồi đồ đạc của ta.
Qua không lâu, Giang Tuyết phiêu nhiên quay về, tỷ đệ hai người ngồi ở trên Hư Không Bảo Thuyền, Giang Nam nói chút ít chuyện lý thú đã biết trong mấy năm kinh nghiệm, đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng động ồn ào, chỉ nghe có người kêu lớn:
- Ta mới vừa nhận được tin tức xác thật, Thánh Hoàng nửa đường gặp phải đánh lén, bị đánh cho hộc máu, Quyền Thiên Ấn cũng bị người đoạt đi!
- Là Đông Cực Thần Quân! Đông Cực Thần Quân xuất thủ!
- Ha ha ha! Thánh Hoàng, để cho ngươi theo ta đoạt, hôm nay bị nữ nhân Đông Cực Thần Quân kia sửa chữa a?
Trong thành truyền đến Hoang Tổ lớn lối cười to, rất là không có nhân phẩm.
Giang Nam nhìn về phía giai nhân đối diện, Giang Tuyết cười yếu ớt không nói. Đột nhiên chỉ nghe lả tả hai tiếng, hai thân ảnh xông vào Hư Không Bảo Thuyền, rõ ràng là Lộ Phong Trần cùng Linh Tuyết Thần Chủ, còn chưa tiến vào liền cao giọng nói:
- Giang giáo chủ, tỷ tỷ của ngươi có ở trong thuyền không?
- Ta ở đây.
Giang Tuyết cười nói.
Hai người thăm dò nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ xấu hổ, Lộ Phong Trần lúng ta lúng túng nói:
- Tỷ ở đây là tốt rồi, tỷ ở là tốt rồi... Quấy rầy, cáo từ, cáo từ.
Linh Tuyết Thần Chủ cùng hắn rời đi Hư Không Bảo Thuyền, liếc mắt nhìn nhau, Lộ Phong Trần lắc đầu nói:
- Không phải là nàng. Lớn lên thật sự...
- Quá giống.
Linh Tuyết Thần Chủ gật đầu.