Ai ngờ chưa hoàn toàn thích ứng được với thân thể Lý Chính này, đã có một vị đạo sĩ đi ngang qua Thái Bình thôn, sau khi nghe được thôn nhân kể về chuyện 'thất tâm phong' của Lý Chính, đạo sĩ kia trong lòng hiểu ra Lý Chính bị ác quỷ phụ thân, có ý trừ ác dương thiện, liền chủ động xin được đi hàng quỷ.
Đạo sĩ kia cũng không phải là hạng giả danh lừa bịp, chính là Thành Hoa Thụy đệ tử đời thứ ba (1) của Thanh Hư cung Vương Ốc sơn, một trong thiên hạ tam đại đạo quan. Thành Hoa Thụy năm nay mới hai mươi tuổi, trong chúng đệ tử đời thứ ba cũng coi như là người nổi tiếng. Lần này hạ sơn là muốn đi tới Ủy Vũ sơn Tam Nguyên cung truyền tin, đồng thời cũng có ý nhập thế rèn luyện. Trên đường đi qua nơi đây, bị khí tức bình hòa của Thái Bình thôn cùng với phong thủy tuyệt hảo hấp dẫn, liền đến đây tìm tòi nghiên cứu, lại vừa lúc gặp việc Lý Chính bị ác quỷ phụ thân.
Thành Hoa Thụy cũng là tuổi trẻ khí thịnh, thầm nghĩ một con sơn mị (2) nho nhỏ chắc cũng chẳng tạo nổi được sóng to gió lớn, huống chi hắn là đệ tử đời thứ ba của Thanh Hư cung, cũng coi như là nhân vật kiệt xuất có chút danh tiếng, một thân đạo lực thuần hậu tinh túy, đương nhiên là không sợ cái giống vật cõi âm sơn thôn ác quỷ này.
Hồng Chẩm thấy Thành Hoa Thụy tuấn lãng phiêu dật, chính khí lẫm liệt, thất tâm phong của cha mãi vẫn chưa có chuyển biến tốt, lão nhân trong thôn nói sợ là đã bị ác quỷ phụ thân, đúng vào lúc trong lòng tràn đầy lo lắng, Thành Hoa Thụy đề nghị tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, liền nghe theo hắn an bài, mời bốn tráng hán về nhà để khu quỷ.
Cũng khó trách được Thành Hoa Thụy, hắn chưa từng nghĩ tới lại phải dùng pháp thuật đạo gia thuần chính để diệt sơn thôn ác quỷ. Trong lúc lơ là, Thành Hoa Thụy cho rằng chỉ cần sau khi một kiếm chém xuống một kiếm, ác quỷ tự nhiên là hồn phi phách tán, mà Lý Chính cũng sẽ tỉnh dậy trở lại. Nhưng đào mộc kiếm (3) của hắn vừa giơ lên, đã thấy Lý Chính cười quỷ dị, vươn tay một cái đã chụp vào mạch môn của hắn. Thành Hoa Thụy đúng là lúc trọc khí dâng lên mà thanh khí chưa vào (4), không dùng được một chút sức lực nào, lại bị Lý Chính thổi cho một hơi âm khí, ngay lập tức ngất đi.
Đáng tiếc cho vị đệ tử đời thứ ba kiệt xuất không hiểu được cách biến báo, một thân đạo lực thuần túy còn chưa kịp vận chuyển đã bị ác quỷ phụ thân Lý Chính một chiêu chế phục, lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Vốn Thành Hoa Thụy cũng không phải vô dụng như vậy, thực sự một là vì hắn sơ suất, hai là cho rằng ác quỷ phụ thân, chỉ cần niệm chú hành phù là cũng đủ, đâu có nghĩ tới ác quỷ này một chiêu đã chế trụ được mạch môn của hắn, hơn nữa lại còn nắm bắt thời cơ chuẩn như vậy.
Tuy nói ác quỷ một kích đắc thủ, nhưng sự kinh hoàng trong lòng tuyệt đối không thua kém Thành Hoa Thụy. Vừa rồi Thành Hoa Thụy niệm phù chú, ngay lập tức hắn cảm thấy trong lòng bị kiềm hãm, thiếu chút nữa thì ý thức thoát ra khỏi cơ thể. Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, hắn vô ý thức nhảy về phía trước một bước, đưa một tay ra liền chế trụ mạch môn của Thành Hoa Thụy, ngón trỏ dụng lực, ngón giữa ấn hờ, sau đó trong nội thể đột nhiên dâng lên một ngụm trọc khí, không kịp nghĩ gì liền phun vào mặt Thành Hoa Thụy, tựa hồ như vậy là có thể ngăn cản được hắn làm tổn thương đến mình.
Toàn bộ các động tác liền mạch lưu loát, ăn khớp trôi chảy mà còn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, không có chút sai lầm nào, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, Thành Hoa Thụy đã bị hắn chế trụ nằm trên mặt đất, không động đậy chút nào. Ác quỷ ngây ngốc nửa ngày, nhìn vào hai tay của mình, trong lòng nghi hoặc vạn phần: Ta rốt cuộc là ai? Tại sao tự nhiên lại có thể sử ra những động tác lưu loát như vậy?
Thấy ác quỷ nhấc tay đã chế phục được đạo sĩ, mấy người thanh niên trẻ tuổi hô lớn một tiếng, nhất tề nhào tới Lý Chính. Trương Nhân bởi vì nghĩ tới đám thanh niên trẻ tuổi trải qua ít chuyện, sợ nhất thời có điều gì không ổn bèn cùng đi vào phòng. Thấy tình cảnh như vậy không khỏi ngạc nhiên kinh hãi, cũng cùng với mấy gã thanh niên đồng loạt lao lên, vốn định mạnh mẽ chế trụ Lý Chính, cứ trói chặt lại rồi hãy nói. Không ngờ vừa mới bước được một bước, trước mắt liền đã tối sầm, bất tỉnh nhân sự từ đó.
Mấy người thanh niên dụng lực lao tới, mắt thấy sắp túm được góc áo của Lý Chính, lại nghe 'huỵch' một tiếng, sau đó đầu đau muốn nứt ra, giống như là đụng phải tường vậy. Mấy người vươn tay ra cách y phục của Lý Chính chưa đến một tấc, nhưng rốt cuộc cũng vô pháp tiến thêm, mặc kệ là dụng lực thế nào cũng không lay động được mảy may, trên đầu đều nổi lên cái u lớn!
Bức tường quỷ!
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, gan mật như muốn nứt ra, hét toáng một tiếng, quay đầu bỏ chạy, nhưng vô luận thế nào cũng không mở được cửa ra, buộc lòng phải chạy về phía cửa sổ, cửa sổ mỏng tanh bây giờ lại trở nên cứng như nham thạch, mấy gã thanh niên khóc trời không thấu gọi đất không thưa, vô cùng hỗn loạn.
Ác quỷ lại không để ý đến bọn hắn, ngồi ngây ngốc, suy ngẫm lại từ đầu đến cuối tất cả những việc đã phát sinh, có rất nhiều cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, muốn giữ lấy nhưng lại không có cách nào giữ được, suy tư nửa ngày cũng không nắm được điểm mấu chốt, đang lúc đau đầu, Trương Dực Chẩn và Hồng Chẩm một trước một sau đi tới trước mặt.
Trương Dực Chẩn nói ra một câu, thấy ác quỷ ngồi lại trên giường không dám mở miệng, cho rằng hắn đã bị khí thế của mình hù dọa, nhất thời khiếp đảm. Người ta nói rèn sắt ngay khi còn nóng, Trương Dực Chẩn vênh mặt ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Ngươi tên ác quỷ kia, ngươi làm nhiều điều ác tội đáng chết vạn lần, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, ngươi hãy nhanh chóng thả người này ra, ta còn có thể tha cho ngươi tội chết.
Chàng thiếu niên nói rất có khí thế, kì thực trong lòng đâu có được như vậy. Chàng thấy bộ dạng phụ thân liền biết là bị trúng tà, còn thêm đạo trưởng bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, chỉ sợ cho dù đánh đuổi được ác quỷ thì cứu chữa cho hai người kia cũng là vấn đề hóc búa, không bằng cứ tiếp tục lừa gạt, dưới sự đe dọa bắt ác quỷ thả hai người này ra, còn những cái khác về sau bàn bạc cũng không muộn.
Ác quỷ nhất thời xuất thần chỉ là do nghĩ đến việc đau đầu kia, chứ sao hắn lại sợ đám thiếu niên như Trương Dực Chẩn chứ? Lập tức vung tay lên, muốn gạt chàng thiếu niên sang một bên, không để chàng gây trở ngại đến việc hắn nhớ rõ lại mình là ai. Cánh tay vung lên, chàng thiếu niên không hề động đậy, ác quỷ lấy làm kỳ bèn vươn tay ra chụp lấy mạch môn chàng thiếu niên.
Trương Dực Chẩn thấy ác quỷ vô cớ phất tay về phía chàng, sợ trúng phải ám toán của ác quỷ, lập tức trụ vững gót chân, sau khi thấy tay của ác quỷ vung qua nhưng không thấy một chút cảm giác nào, thầm nghĩ sao pháp lực của ác quỷ này lại mất linh vậy? Vừa mới ngây người, bàn tay ác quỷ liền đã chộp lên mạch môn trên tay trái chàng.
Trương Dực Chẩn nhất thời cảm thấy một cỗ khí tức âm lãnh truyền đến từ cổ tay, như là ngày rét bước vào trong động băng, lạnh lẽo thấu xương. Chỉ trong khoảnh khắc, Trương Dực Chẩn đã cảm thấy cả người cứng đờ, tay không thể giơ, miệng không thể nói, toàn thân cũng chỉ còn đôi mắt là có thể chuyển động vài vòng.
Thế này là phải chết sao?
Chàng thiếu niên trong lòng có chút bất cam, còn chưa cứu được phụ thân cùng Lý Chính, lẽ nào cứ như vậy mà bị ác quỷ hại chết, thật là quá oan uổng! Ngẫm lại chàng bên bờ suối đại chiến với kim điêu không việc gì, bị thanh xà cắn một phát cũng không có chết, thực sự bị một ác quỷ động hai ngón tay liền đã chết cóng sao?
Luồng lãnh khí làm cho toàn thân Trương Dực Chẩn lạnh cóng, chỉ có ở ngực còn giữ lại được chút hơi ấm. Dưới cơn lạnh lẽo, tâm tình chàng thiếu niên đột nhiên sáng sủa, đặc biệt thanh tỉnh, chợt nhớ tới luồng nhiệt khí lưu chuyển toàn thân sau khi trúng phải độc xà không biết đã ấn náu ở nơi nào? Tâm tùy ý động, chút ấm áp ở ngực dường như cùng với chàng thiếu niên tâm ý tương thông, nhất niệm khẽ động, một cỗ nhiệt lượng cường đại từ ngực bung ra, nhanh chóng tràn ngập toàn thân.
Lại có một cỗ nhiệt khí mạnh mẽ theo cánh tay xông thẳng đến mạch môn, trùng phá được mạch môn rồi vẫn chưa dừng lại, theo ngón tay của ác quỷ trực tiếp xông thẳng vào thân thể Lý Chính. Đúng lúc ác quỷ đang cho rằng đã đắc thủ bất ngờ không kịp đề phòng, bị nhiệt khí trong nháy mắt vọt thẳng lên đầu, dưới cơn hốt hoảng, sau đó ý thức chợt lóe lên, nhớ ra điều gì đó, kêu to:
- Ngươi là người, làm sao lại có...
Không đợi hắn hết lời, luồng nhiệt khí đã xuyên suốt toàn thân Lý Chính, ác quỷ dưới sự bức bách của xung lực mạnh mẽ, chỉ còn lại một tia khí lực từ trong đầu của Lý Chính chạy ra. Chỉ miễn cưỡng chạy trốn đến một chỗ bí mật ở trong núi, liền cảm thấy ý thức rã rời, nhất thời trầm luân vào trong bóng tối vô biên.
Một khi ác quỷ rời khỏi người, thân thể Lý Chính cũng như diều đứt dây, huỵch một tiếng ngã xuống giường. Vốn thần thức của Lý Chính đã bị ác quỷ cường hành đoạt xá, Lý Chính trong nháy mắt bị đoạt xá đã chết, ác quỷ vừa chạy, thân thể đó cũng là vật vô chủ.
Hồng Chẩm vẫn còn chưa tỉnh lại trong cơn khiếp sợ vì Trương Dực Chẩn bị ác quỷ bắt được, lại thấy hồng quang chợt lóe, sau đó một đạo hắc ám cấp tốc chạy trốn, còn Lý Chính thì ngã trên giường không dậy nổi. Hồng Chẩm bổ nhào về phía trước, thân thể Lý Chính lạnh băng, hiển nhiên là đã chết từ lâu. Hồng Chẩm thấy vậy bi thương, cất tiếng khóc lớn.
Nhiệt khí từ ngực chảy khắp toàn thân Trương Dực Chẩn, trong lúc vô ý lại đuổi được ác quỷ chạy đi, từ trong cơn lạnh lẽo khôi phục lại, hoàn toàn chưa phát giác chuyện gì xảy ra. Ác quỷ vừa đi, pháp thuật liền lập tức mất đi hiệu lực, Trương Nhân liền ngã về phía sau. Trương Dực Chẩn vội vàng tiến lên đỡ lấy phụ thân, để cho ông ngồi thẳng tựa ở trên giường. Lại khuyên giải an ủi Hồng Chẩm vài câu, thấy Lý Chính đã lạnh lẽo rồi, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được. Nhớ tới trước đây Lý Chính bôn ba bận rộn thôn trước thôn sau, quả thực cũng vì nhiều bà con làm không ít việc, không khỏi thổn thức một phen.
Chỉ chốc lát, Thành Hoa Thụy nằm trên mặt đất cũng dần dần tỉnh lại. Trương Dực Chẩn lại đỡ Thành Hoa Thụy ngồi dậy, đầu tiên là biểu thị lòng cảm tạ, sau đó lại mời Thành Hoa Thụy cứu chữa cho phụ thân. Thành Hoa Thụy tuyệt không nghĩ tới hắn lại vấp ngã trong tay một con sơn thôn ác quỷ, tuy rằng trong đó có chỗ cổ quái, nhưng dù sao cũng do hắn vô cùng sơ suất, không khỏi xấu hổ không chịu nổi. May mà Trương Dực Chẩn vẫn chưa suy nghĩ sâu xa, chỉ thỉnh cầu hắn cứu tỉnh phụ thân của chàng.
Trương Nhân hai mắt nhắm chặt, sắc mặt xanh đen. Thành Hoa Thụy tay phải kết thành một thủ thế, đọc một câu thanh tâm chú, gập tay bắn ra, một đạo bạch quang xuyên vào mi tâm Trương Nhân. Trương Nhân thở dài ra một hơi, chậm rãi mở mắt, yếu ớt hỏi:
- Là con sao, Dực Chẩn?
Trương Dực Chẩn vô cùng vui mừng, liên tục nói lời cảm tạ với Thành Hoa Thụy:
- Đa tạ đạo trưởng! Tiên thuật của đạo trưởng thật cao minh, còn chưa thỉnh giáo tôn xưng của đạo trưởng?
Thành Hoa Thụy báo tên họ, nói rằng:
- Lệnh tôn chỉ bị nghẹt thở trong chốc lát, bị ác quỷ khống chế tâm chí, bây giờ cũng không quá đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không việc gì. Không biết vị tiểu ca này xưng hô thế nào, ác quỷ kia làm sao lại bỏ chạy, xin tiểu ca hãy kể lại tỉ mỉ.
Lúc này, thôn dân lúc trước chạy mất đã lục tục trở lại. Bên này Lý Chính đã chết, mọi người liền bận bịu hỗ trợ thu thập, mấy vị lão nhân quản sự trong thôn hỗ trợ bố trí linh đường. Đối với chuyện đã xảy ra trong phòng, hương thân đều tin cách nói của Hồng Chẩm: ác quỷ bị đạo trưởng tỉnh lại làm phép bỏ chạy, chỉ là phụ thân tuổi già sức yếu, bị ác quỷ làm hao tổn hết tinh lực, thiên mệnh đã như vậy, cũng không liên quan đến người khác.
Sự che giấu của Hồng Chẩm cùng với sự cung kính của Trương Dực Chẩn càng làm cho Thành Hoa Thụy hổ thẹn khó yên, chờ Trương Dực Chẩn kể lại tường tận tất cả những chuyện phát sinh trong phòng, Thành Hoa Thụy nghe xong đầu mày nhíu chặt, vươn tay một cái liền chế trụ mạch môn của Trương Dực Chẩn, đưa đạo lực vào thử thăm dò. Đạo lực thông suốt trong thân thể Trương Dực Chẩn, không thấy chút dị thường nào. Thành Hoa Thụy vắt óc suy nghĩ một phen cũng không lý giải được, cũng chỉ đành lắc đầu.
Bắt mạch môn người khác lấy đạo lực thăm dò, việc này đối với người tu đạo coi là một hành vi cực kì bất kính, Thành Hoa Thụy bèn cáo tội với Trương Dực Chẩn. Trương Dực Chẩn không cho là đúng, chàng cũng muốn biết rõ tình huống trong cơ thể bản thân ra sao, thấy vậy Thành Hoa Thụy lắc đầu, biết rằng chàng không hiểu nhiều lắm, cũng đành thôi, dù sao cũng không chết người, sau này hãy nói không muộn.
Thành Hoa Thụy chắp tay với Trương Dực Chẩn, nói rằng:
- Ác quỷ kia vẫn chưa hồn phi phách tán, đã đào tẩu rồi. Nhưng nghe tiểu ca nói, hắn tất phải bị thương nặng, chắc hẳn không chạy xa được. Ta đi về phía sau núi tìm kiếm khắp nơi một phen, diệt cỏ tận gốc, bằng không một khi ác quỷ khôi phục pháp lực, vẫn có thể vào thôn hại dân.
Thành Hoa Thụy một là bị ác quỷ làm hại, trong lòng phẫn hận khó yên, hai là muốn nhân cơ hội trừ khử nó đi, chấm dứt hậu hoạn. Trương Dực Chẩn thấy tâm ý hắn đã quyết, nghĩ thầm vị đạo trưởng này phong thái phi phàm, nhấc tay là cứu tỉnh được phụ thân, nghĩ thấy không giống với loại bịp bợm giang hồ như Linh Không, vừa lúc Lý Chính chết đi còn cần hỗ trợ xử lý hậu sự, liền cũng không giữ lại, khách khí một phen rồi đưa tiễn Thành Hoa Thụy.
Gạt đi chuyện Thành Hoa Thụy đến sau núi tìm kiếm ác quỷ không đề cập tới nữa, bên này Trương Nhân cũng khôi phục lại được bảy tám phần, nhưng không nghỉ ngơi, đồng thời cùng Trương Dực Chẩn giúp Hồng Chẩm xử lý hậu sự của Lý Chính. Lý Chính ở trong thôn rất có danh tiếng, hôm nay mất đi, hầu như toàn bộ mọi nhà trong thôn đều đến viếng, nhất thời tiếng khóc tiếng kêu vang khắp Thái Bình thôn, bao phủ trong bầu không khí bi thương.
Hồng Chẩm mặc đồ tang, trên mặt vệt nước mắt chưa khô, nhưng vẻ mặt cương nghị, mơ hồ có một cỗ ý chí dứt khoát lẫm liệt. Trương Dực Chẩn tìm được một chỗ trống, muốn kiên nhẫn an ủi Hồng Chẩm vài câu, không ngờ Hồng Chẩm lại nói:
- Dực Chẩn, sau này Hồng Chẩm đã cô đơn một mình, nếu không ghét bỏ, ngày khác nếu có việc cần phải làm phiền, ta sẽ tự mở lời!
Trương Dực Chẩn há mồm, mấy câu nói đã tới bên miệng rồi nhất thời nuốt trở vào, thở dài, biết Hồng Chẩm bề ngoài gầy yếu, thực ra cá tính rất kiên cường, nội tâm đã tự có chủ kiến. Trương Dực Chẩn và Hồng Chẩm thưở nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng hôm nay mới biết hóa ra chàng chưa hẳn đã hiểu rõ được người con gái trước kia thường xách tai bắt chàng gọi tỷ tỷ.
Bận bịu đến tận nửa đêm, Trương Dực Chẩn mới cùng phụ mẫu về đến nhà.
Ba gian nhà đất là nhà chính, ngoài ra còn có hai gian nhà phụ để đặt đồ dùng trong nhà cùng tạp vật, tiểu viện phương viên vài chục bộ, đây cũng chính là căn nhà mà Trương Dực Chẩn sinh sống mười sáu năm. Chàng quen thuộc tất cả mọi thứ nơi này, mấy con gà vịt, một đầu trâu nước, còn có một con đại hoàng cẩu, ngay cả cây cam vô cùng um tùm trong sân cũng là do Trương Dực Chẩn tự tay chăm sóc.
Niên niên tuế tuế, tuế tuế niên niên, hoa nở vì nhung nhớ, tình cảm ngập trong tim.
Đốt đèn lên, trông thấy một bàn cơm tối phong phú, hương thơm món thỏ rừng hầm phụ thân làm bay khắp tứ phía, món cải xanh xào trứng gà của mẫu thân thơm mát khoái khẩu. Chẳng qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trương Dực Chẩn nào hứng thú ăn, mặc dù bụng đói đến mức kêu lên òng ọc, nhưng bây giờ không tài nào nuốt trôi được.
Nhưng kỳ quái chính là, cha mẹ không ngừng gắp thêm thức ăn vào bát cơm cho chàng. Vẻ mặt phụ thân ưu sầu, mẫu thân lại âm thầm len lén gạt lệ. Trương Dực Chẩn còn tưởng rằng phụ mẫu thương tâm việc Lý Chính, đang muốn mở miệng kể việc chàng ở Lâm Hải thành gặp phải Linh Không, mượn cơ hội để giảm bớt một chút buồn phiền cũng tốt, không ngờ phụ thân lại mở miệng trước.
- Chẩn nhi, tuy rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, việc Lý Chính khiến người ta thương tâm, bất quá lúc này có một chuyện ở trên người con, so với chuyện của Lý Chính lại càng quan trọng hơn, càng không thể nào chậm trễ...
Trương Dực Chẩn trong lòng căng thẳng, chàng lớn thế này, nhưng phụ thân chưa từng nói chuyện nghiêm túc với chàng như vậy, trái tim ngay lập tức trở nên khẩn trương.
- Hôm nay, là sinh nhật mười sáu tuổi của con!
Là mẫu thân nói xen vào, lại dùng ống tay áo lau nước mắt một cái, liếc nhìn phụ thân, thần sắc lúc này rất không muốn cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không nói.
- Mười sáu năm qua, Chẩn nhi vẫn luôn bình an thuận lợi, vốn ta và cha con thương nghị, tuy nói chúng ta vốn đã đáp ứng người kia rồi, nhưng mẹ vẫn không nỡ nói cho con, đã dự định vẫn cứ tiếp tục giấu diếm. Bất quá cha con nói, nếu cha mẹ đã đáp ứng người ta rồi, nên giữ lời trọng tín, cho nên không thể không nói việc đại sự này ra!
- Chẩn nhi, kỳ thực con cũng không phải là con trai ruột của cha mẹ!
Lạch cạch một tiếng, đôi đũa của Trương Dực Chẩn rơi trên bàn. Chàng thiếu niên thôn quê mười sáu tuổi này, sau khi trải qua quãng thời gian mười sáu năm yên bình của cuộc đời, ngay tại ngày sinh nhật mười sáu tuổi đó, đã nghênh đón biến đổi cực lớn trong cuộc đời.
oO0Oo
(1) Đệ tử đời thứ ba: đây là cách tính coi trưởng môn hiên tại là đời đầu rồi tính dần xuống.
(2) Sơn mị: con quỷ núi.
(3) Đào mộc kiếm: kiếm làm bằng gỗ đào dùng để làm phép của các đạo trưởng.
(4) Trọc khí dâng lên mà thanh khí chưa vào: tức là mới chỉ hít vào chứ chưa thở ra được