Hồi 31
Sự Tình Bất Ngờ
Huyền Hoàng Giáo chủ thướt tha bước tới chỗ của Hồng y Hung Thần.
Hung Thần đã cảm thấy có chuyện không ổn nhưng trong nhất thời chưa thể nói không ổn ở điểm nào, thì đã thấy Huyền Hoàng Giáo chủ giơ bàn tay ngà ngọc lên. Hắn đành giơ tay tả ra nghinh tiếp. Tay hữu của hắn đã bị Long Thiên Lộc nắm chặt rồi.
Huyền Hoàng Giáo chủ chạm nhẹ vào bàn tay hắn, đoạn thong thả rút tay về, nói:
− Long Trang chủ hiện tại có thể buông tay ra được rồi.
Long Thiên Lộc ngẩn người, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay hữu của Hồng y Hung Thần. Lão thầm biết rằng đánh cuộc trong vòng năm chiêu đánh thắng Thần Châu Tứ Quái là cầm chắc thất bại. Nếu lão còn nắm chắc huyệt đạo của Hồng y Hung Thần như một vũ khí lợi hại thì ba đại hung nhân còn lại sẽ không dám xuất thủ. Nếu lão buông tay ra thì tức là chấp nhận đánh cuộc.
Huyền Hoàng Giáo chủ hừ một tiếng, nói:
− Long Thiên Lộc, bổn Giáo chủ vô duyên vô cớ tham gia đánh cuộc với các hạ, bảo đảm là các hạ sẽ thắng. Chẳng lẽ các hạ là người trong cuộc lại không có can đảm ?
Long Thiên Lộc cảm thấy nóng mặt, thong thả buông tay Hồng y Hung Thần, nói:
− Lão phu tự tin đủ sức thắng Thần Châu Tứ Quái nhưng cần phải đấu ngàn chiêu trở lên. Còn nội trong năm chiêu đã đòi thắng cả Thần, Sát, Quỷ, Hồn Tứ Đại Hung Nhân thì đừng nói Long Thiên Lộc này chẳng đủ tài mà tìm khắp thiên hạ cũng không ra một nhân vật như thế.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Võ công của các hạ đủ để nội một chiêu đánh bại một người trong Thần Châu Tứ Quái. Vậy bốn người mà năm chiêu là còn dư một chiêu đấy.
Long Thiên Lộc cười khổ:
− Dù Giáo chủ có đề cử thì lão phu quả thực cũng không có tài sức như vậy.
Chẳng những lão phu không tin mà quần hào xung quanh cũng đều cho rằng Huyền Hoàng Giáo chủ chắc chắn sẽ bại.
Hạ Hầu Cương nói nhỏ với Vương Phi Dương:
− Vương huynh kiến thức siêu việt, xin dự đoán xem bên nào sẽ thắng trong lần đánh cuộc này.
Vương Phi Dương đưa tay lau mồ hôi trên mặt, đáp:
− Tại hạ đoán rằng Huyền Hoàng Giáo chủ nhất định thắng.
Hạ Hầu Cương hỏi:
− Vì sao ?
Vương Phi Dương đáp:
− Nếu Huyền Hoàng Giáo chủ không nắm chắc sẽ thắng Thần Châu Tứ Quái thì há lại đi đánh cuộc như vậy ?
Hạ Hầu Cương nói:
− Cao luận của Vương huynh, tiểu đệ vốn rất thán phục, nhưng ý kiến vừa rồi thì tiểu đệ chưa dám tán đồng ...
Chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Long Trang chủ không đủ tài nội trong năm chiêu đánh bại Thần Châu Tứ Quái, đó là vì các hạ chưa biết bí quyết đó thôi. Nếu các hạ chịu nghe lời chỉ giáo của bổn Giáo chủ thì chắc chắn sẽ thắng.
Long Thiên Lộc ậm ừ một lát, nói:
− Sự tình đã đến nước này thì lão phu không nghe cũng phải nghe. Chẳng rõ Giáo chủ có cao kiến gì ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Pháp bất truyền lục nhĩ. (Phép tắc không thể cho người thứ ba nghe) Thỉnh Trang chủ lại gần đây.
Long Thiên Lộc thân hình khôi vĩ còn Huyền Hoàng Giáo chủ thì mảnh mai, thấp nhỏ, cao chưa tới vai Long Thiên Lộc khiến lão đành phải cúi thấp xuống.
Chỉ thấy tấm mạng che mặt của Huyền Hoàng Giáo chủ lay động, còn Long Thiên Lộc thì gật gù cười khổ. Quần hào tuy không biết nàng nói gì nhưng thấy Long Thiên Lộc có vẻ không tán đồng với lời chỉ dẫn của nàng.
Lúc này Thần Châu Tứ đại Hung Nhân đã dàn thành một hàng ngang, tám đạo mục quang soi mói nhìn Long Thiên Lộc và Huyền Hoàng Giáo chủ, tư thế sẵn sàng nghênh địch.
Huyền Hoàng Giáo chủ đột nhiên cao giọng nói:
− Long Trang chủ, các hạ phải xuất trận rồi mà còn sợ bóng sợ gió như thế há là khí phách của bậc đại trượng phu ?
Long Thiên Lộc tuy thọ trọng thương nhưng vốn có ngoại hiệu là «Sâm Tiên», thân luôn mang sẵn linh đơn, công hiệu như thần, sau khi nuốt một viên hoàn đơn thì thương thế đã gần như thuyên giảm hẳn. Lão bèn cất bước tới gần Hồng y Hung Thần, nói:
− Các hạ hãy tiếp trước một chiêu !
Lão tự biết trong năm chiêu khó bề thủ thắng được Thần Châu Tứ Quái, vụ đánh cuộc này kể như nắm chắc phần lạc bại nên lời vừa dứt thì đã phóng ra một chưởng.
Hồng y Hung Thần tự biết thương thế của mình nghiêm trọng, không nên tiếp chưởng nhưng nghĩ nếu tiếp chưởng này thì có thể làm cho thực lực của Long Thiên Lộc hao tổn không ít. Điều đó sẽ giúp cho Ác Sát, Nộ Quỷ và Oán Hồn khá nhiều. Lão bèn nghiến răng giơ tay hữu ra nghênh tiếp.
Song chưởng đập vào nhau. Hồng y Hung Thần bỗng lão đảo ngã bật ra sau.
Long Thiên Lộc sững sờ. Nguyên lão không mong gì thủ thắng. Chưởng này chỉ dùng năm thành công lực. Chẳng ngờ Hồng y Hung Thần lại tiếp không nổi, ngã lăn ra đất nên lão bất giác phấn chấn hẳn lên. Lão quay người bước tới gần Lục y Ác Sát, nói:
− Các hạ có dám tiếp lão phu một chưởng chăng ?
Đoạn lão phóng chưởng ra.
Lục y Ác Sát thấy sau khi Hồng y Hung Thần tiếp một chưởng đã ngã lăn ra thì trong lòng có phần hơi sợ nhưng lại nghĩ rằng đó là do Hồng y Hung Thần bị nội thương nghiêm trọng. Còn đang nghĩ thì chưởng thế của Long Thiên Lộc đã ập tới. Lục y Ác Sát theo bản năng giơ tay hữu ra tiếp một chưởng.
Long Thiên Lộc lần này có kinh nghiệm hơn nên dồn tám thành công lực vào chưởng này. Chỉ nghe Lục y Ác Sát «hự» lên một tiếng trầm trọng rồi bật ngửa ra, ngã quỵ ra sau.
Lúc này chẳng những Long Thiên Lộc ngây người mà quần hùng quan chiến đều kinh ngạc, không hiểu nguyên nhân thế nào.
Nên biết Hồng y Hung Thần không tiếp nổi một chưởng của Long Thiên Lộc còn có thể bảo là tại hắn thọ nội thương nghiêm trọng. Đằng này Lục y Ác Sát cũng không tiếp nổi một chưởng của Long Thiên Lộc thì quả thật là bất ngờ.
Long Thiên Lộc quật ngã xong Lục y Ác Sát lại quay người tiến đến Nộ Quỷ tung ra một chưởng.
Hoàng y Nộ Quỷ thấy lão đại, lão nhị võ công cao hơn hắn mà đều không tiếp nổi một chưởng của Long Thiên Lộc, trong lòng đã lo sợ, thấy sự việc quá bất ngờ, trong nhất thời cũng chưa hiểu nguyên do tại đâu. Lúc đó thì chưởng thế của Long Thiên Lộc đã tới cận thân, hắn bất giác đưa tay nghênh tiếp.
Song chưởng đập vào nhau phát ra một tiếng «binh» chấn động mãnh liệt.
Lần này Long Thiên Lộc dùng chín thành công lực. Chỉ nghe Hoàng y Nộ Quỷ rú thảm một tiếng, rồi hộc ra một búng máu tươi, ngã vật xuống.
Long Thiên Lộc ba đòn đánh bại cả ba đại hung nhân thì lòng tin tăng lên gấp đôi, lập tức xoay mình lao tới gần Bạch y Oán Hồn, sử chiêu «Bài sơn đảo hải», song chưởng đưa lên ngang ngực đẩy ra.
Bạch y Oán Hồn thấy ba vị huynh trưởng quả nhiên tiếp không nổi một chưởng của Long Thiên Lộc thì cả kinh. Khi thấy chưởng thế của đối phương tràn tới, hắn không dám nghinh tiếp, vội nhanh như cắt dạt sang bên để né tránh.
Huyền Hoàng Giáo chủ lạnh lùng nói:
− Long Trang chủ, ước định là năm chiêu. Các hạ đã xuất bốn chưởng rồi, chỉ còn một chiêu tối hậu thôi, quyết không thể khinh suất.
Lúc này đối với lời lẽ của Huyền Hoàng Giáo chủ, Long Thiên Lộc đã hoàn toàn tin phục, liền nói:
− Giáo chủ nói chí lý, chỉ còn một chiêu thì không thế khinh suất được.
Bạch y Oán Hồn sau khi tránh được chưởng thế của Long Thiên Lộc liền vòng tới chỗ Lục y Ác Sát sờ xuống ngực hắn một cái, chỉ thấy tim đập thoi thóp, thương thế tuy nghiêm trọng nhưng còn có cơ cứu vãn.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Đừng lo, cả ba người đều chưa chết đâu, nhưng bị chưởng lực của Long Thiên Lộc đánh vào tâm mạch mà ngất đi thôi.
Bạch y Oán Hồn bớt lo sợ, cung tay nói:
− Thỉnh vấn Giáo chủ, phải làm thế nào mới cứu được ba vị huynh trưởng của tại hạ ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Thương thế của ba vị ấy trong thiên hạ chỉ có hai người cứu nổi. Một là Oải Tiên Vương Dật, hai là bổn Giáo chủ !
Long Thiên Lộc nói:
− Về mặt trị thương, điều phối linh dược thì kẻ hèn này cũng không thua người.
Huyền Hoàng Giáo chủ cười:
− Nếu Long Trang chủ đủ tài cứu được họ thì càng tốt. Đáng tiếc là việc trị thương cho tam dại hung nhân hoàn toàn không đơn thuần dựa vào công hiệu của dược vật mà xong.
Long Thiên Lộc ậm ừ một hồi rồi cao giọng nói với Oán Hồn:
− Ngươi đã không dám tiếp chưởng của lão phu thì vụ đánh cuộc này cuối cùng lão phu đã thắng.
Hạ Hầu Cương hỏi nhỏ Vương Phi Dương:
− Vương huynh, vừa rồi là thế nào vậy ?
Vương Phi Dương cười đáp:
− Huyền Hoàng Giáo chủ quả nhiên có tài năng xuất chúng. Nếu tại hạ đoán không lầm thì nguyên nhân đều nằm ở lúc chạm tay tuyên thệ đánh cuộc.
Hạ Hầu Cương bỗng nhiên đại ngộ, thốt lên:
− Cao kiến, cao kiến, trừ điểm đó ra thì không thấy có chỗ nào khả nghi nữa.
Tiếng thốt của Hạ Hầu Cương khiến quần hào chú ý nhìn cả lại.
Vương Phi Dương trong lòng máy động, cao giọng nói:
− Bạch y Oán Hồn đã không dám tiếp chưởng của Long Thiên Lộc thì vụ đánh cuộc này tự nhiên là Long Thiên Lộc đã thắng.
Quần hào vốn đang ngầm bình luận, nghe Vương Phi Dương khởi xướng trước, liền đồng thanh nói:
− Không sai, Hung Thần, Ác Sát, Nộ Quỷ không tiếp nổi một chiêu của Long Thiên Lộc thì Oán Hồn chịu sao được. Dĩ nhiên Long Thiên Lộc thắng cuộc.
Bạch y Oán Hồn trong lòng sớm đã không còn quan tâm đến thắng bại, chỉ lo cho sinh mạng của Hung Thần, Ác Sát, Nộ Quỷ nên trước lời bình phẩm của quần hào, hắn cũng không để tâm.
Huyền Hoàng Giáo chủ bỗng bước đến gần Oán Hồn, lạnh lùng hỏi:
− Các hạ có muốn cứu họ hay không ?
Bạch y Oán Hồn nói:
− Thần Châu Tứ Quái nếu chỉ còn một mình ta còn sống thì còn nghĩa lý gì nữa ...
Huyền Hoàng Giáo chủ tiếp:
− Không ngờ giữa Tứ Đại Hung Nhân các vị cuối cùng lại còn đôi chút tình nghĩa. Vậy thì thế này ! Uy danh của Thần Châu Tứ Quái đã hết, cũng chẳng cần nhắc đến địa vị thân phận gì nữa. Chi bằng gia nhập Huyền Hoàng Giáo của ta thì còn có chỗ khả dĩ an thân lập mệnh.
Bạch y Oán Hồn nói:
− Sao ? Một bang hội hèn mọn lại định chiêu mộ huynh đệ ta hay sao ? Hừ !
Giáo chủ đừng có mà nằm mơ.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Nếu các hạ muốn cứu mạng ba vị huynh trưởng thì chỉ còn một cách đó.
Bổn Giáo chủ quyết không cưỡng bức các vị.
Bạch y Oán Hồn quắc mắt, gằn giọng nói:
− Thần Châu Tứ Quái xông xáo giang hồ, xưa nay muốn gì làm nấy, quy củ võ lâm không thể trói buộc bọn lão phu. Nếu gia nhập Huyền Hoàng Giáo thì phải khép mình tuân theo giáo quy, như thế thì thà chết còn hơn.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Chịu gia nhập Huyền Hoàng Giáo hay không là tùy Thần Châu Tứ Quái các vị quyết định lấy, bổn Giáo chủ chẳng qua chỉ nhắc nhở đến lời giao kết với các vị thế thôi.
Bạch y Oán Hồn nổi giận:
− Huynh đệ lão phu hành sự xưa nay không sợ gì hết, dù đáp ứng gia nhập vào Huyền Hoàng Giáo thì huynh đệ lão phu cũng sẽ chẳng cam chịu thuần phục lâu dài.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Thuộc hạ của bổn giáo đông đến muôn vạn. Trong đó có không ít vị võ công chẳng thua gì Thần Châu Tứ Quái, chỉ cần các vị đáp ứng gia nhập Huyền Hoàng Giáo thì bổn Giáo chủ sẽ có cách giáo huấn các vị thuần phục.
Bạch y Oán Hồn ngoảnh nhìn Hung Thần, Nộ Quỷ, Ác Sát một lượt thì hào khí đều tiêu tan, đành thở dài não nề nói:
− Thôi được. Chỉ cần Giáo chủ trị lành thương thế cho ba vị huynh trưởng của lão phu thì huynh đệ lão phu đáp ứng gia nhập Huyền Hoàng Giáo.
Long Thiên Lộc đã qua một hồi suy nghĩ, chợt đại ngộ. Thần Châu Tứ Quái võ công tuy thua kém lão một chút nhưng quyết không bại dưới một chưởng của lão. Vừa rồi nhất định là Huyền Hoàng Giáo chủ đã thi triển thủ đoạn gì đó. Lão thắng cuộc là nhờ dựa vào người khác.
Quần hào xung quanh có không ít người tài trí, nếu kéo dài thời gian thêm chút nữa thì chỉ e sẽ có người hiểu ra. Lão bèn cung tay thi lễ với Huyền Hoàng Giáo chủ rồi nói:
− Được Giáo chủ chủ trì công đạo, Long Thiên Lộc này cảm kích vô cùng.
Khi nào có dịp, xin thỉnh đại giá đến Tỵ Trần Sơn Trang nghỉ ngơi an dưỡng. Long Thiên Lộc này sẵn sàng tiếp đón. Lão phu vốn quen yên tĩnh, không muốn lưu lại đây lâu, vậy xin cáo biệt.
Cũng không chờ Huyền Hoàng Giáo chủ đáp, lão đã quay mình bước đi.
Bỗng Giới Tham đại sư cao giọng:
− A di đà phật, Long Trang chủ xin lưu bước.
Long Thiên Lộc thong thả quay người lại hỏi:
− Đại sư có gì chỉ giáo ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Thỉnh Trang chủ lưu chiếc hộp ngọc lại rồi hãy đi được chăng ?
Long Thiên Lộc cười nhạt một tiếng, đáp:
− Lão phu vì nó mà phải kinh qua ác chiến, chính là vì không muốn để kẻ khác sử dụng «Đào Hoa Chướng» gây họa cho thế nhân. Đại sư không thông y lý thì giữ nó để làm gì ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Chẳng phải bần tăng không tín nhiệm Long Trang chủ mà chỉ vì chiếc hộp kia Mai Hoa chủ nhân đã nói rõ là tặng bần tăng, ngay cả trong hộp đựng vật gì bần tăng cũng không được biết thì há chẳng khiến đồng đạo võ lâm chê cười ?
Long Thiên Lộc hỏi:
− Đại sư nhất định muốn coi ư ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Không thể không nhìn qua.
Long Thiên Lộc nói:
− Thôi được, Đoạn, lão thò tay vào bao, vẻ mặt lập tức thất sắc, đứng ngây người hồi lâu:
− Long Trang chủ có biến cố gì vậy ?
Long Thiên Lộc đáp:
− Chiếc hộp ngọc đã biến mất ...
Mai Hoa chủ nhân cười khẩy, nói:
− Khá khen ... khá khen ...
Long Thiên Lộc vung cây trượng lên, nổi giận:
− Lão phu đã dám lấy chiếc hộp thì há lại không dám thừa nhận sao ?
Mai Hoa chủ nhân cười ha hả:
− Nếu chiếc hộp ngọc không ở trên người Long Trang chủ thì nhất định nó ở trên người Thần Châu Tứ Quái hoặc Huyền Hoàng Giáo chủ. Trong trường đấu vừa rồi chỉ có mấy người các vị, chẳng lẽ chiếc hộp có cánh mà bay ?
Long Thiên Lộc là người dày dạn kinh nghiệm, chỉ nghĩ một chút liền nén giận, chậm rãi nói:
− Các hạ đem chiếc hộp kia ra chẳng qua chỉ nhằm làm cho quần hào tranh giành lẫn nhau mà thôi, kỳ thực chiếc hộp đã sớm bị các hạ thu hồi.
Long Thiên Lộc đưa mắt nhìn quần hào rồi tiếp:
− Lời của lão phu không phải là để thiên hạ tin nhưng lão phu muốn các vị cùng tra phám lão phu và Mai Hoa chủ nhân. Nếu Mai Hoa chủ nhân đồng ý thì lão phu tự nguyện bị khám trước.
Giọng nói đầy vẻ kiên quyết, khiến quần hào không chút nghi ngờ.
Vương Phi Dương nói nhỏ:
− Hạ Hầu huynh có nhận xét gì chăng ?
Hạ Hầu Cương đáp:
− Đệ xin được nghe cao kiến.
Vương Phi Dương đáp:
− Long Thiên Lộc cuối cùng cũng còn giữ tư cách một vị hào kiệt, đã phát giác âm mưu của Mai Hoa chủ nhân là định hãm hại quần hùng thiên hạ. Mai Hoa chủ nhân định đem mấy vật quý hiếm trên thế gian để kích động Thiếu Lâm Tự và Long Thiên Lộc đối phó nhau. Lúc này Long Thiên Lộc chợt đại ngộ nên quay lại đối phó với Mai Hoa chủ nhân.
Hạ Hầu Cương nói:
− Tiểu đệ còn có điều chưa rõ, muốn thỉnh giáo Vương huynh.
Vương Phi Dương đáp:
− Thỉnh giáo thì không dám, chỉ là huynh đệ biết đến đâu sẽ nói đến đó.
Hạ Hầu Cương nói:
− Tiểu đệ không hiểu chiếc hộp đựng vật gì mà lại khiến cho Long Thiên Lộc sẵn sàng đụng độ với Thiếu Lâm Tự và động thủ cùng Thần Châu Tứ Quái.
Vương Phi Dương trầm ngâm một hồi rồi đáp:
− Vật gì đựng trong hộp thì ngoại trừ Mai Hoa chủ nhân và Long Thiên Lộc thì chỉ e chẳng ai hay biết. Nhưng nhất định phải là một vật cực kỳ quý hiếm.
Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Hết thảy quần hào đều thấy ta chưa hề rời khỏi chiếc bàn này nửa bước, làm sao có thể thu hồi chiếc hộp ?
Lời này nghe rất hợp tình hợp lý, khiến mọi người không thể không tin.
Bỗng âm thanh trong trẻo, thánh thót của Huyền Hoàng Giáo chủ vang lên:
− Chiếc hộp ngọc ấy lúc này đích xác là không còn ở trên người của Long Thiên Lộc, cũng chẳng phải do Thần Châu Tứ Quái lấy đi.
Mấy trăm đạo mục quang của quần hào đều đổ dồn về phía Huyền Hoàng Giáo chủ.
Sau khi Huyền Hoàng Giáo chủ cùng Long Thiên Lộc thắng cuộc với Thần Châu Tứ Quái thì sự thần bí vốn có của Huyền Hoàng Giáo chủ đã tăng lên gấp bội. Cho nên, nàng vừa cất tiếng thì đã lôi cuốn sự chú ý của toàn bộ quần hào.
Không gian bỗng im phăng phắc.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói tiếp:
− Chiếc hộp ấy đích thực đã bị Mai Hoa chủ nhân thu hồi. Chư vị ...
Mai Hoa chủ nhân cắt lời Huyền Hoàng Giáo chủ:
− Giáo chủ lấy gì chứng minh chiếc hộp đã bị ta thu hồi ?
Đây cũng chính là điều quần hùng quan tâm hơn cả, đồng thời là sự khảo nghiệm quan trọng đối với Huyền Hoàng Giáo chủ. Nếu Huyền Hoàng Giáo chủ có thể chỉ ra chiếc hộp ngọc đích thực bị Mai Hoa chủ nhân thu hồi thì quần hùng tất nhiên vô cùng thán phục.
Hạ Hầu Cương đột nhiên thở dài, nói:
− Huyền Hoàng Giáo vốn là một bang hội ngụy dị dâm loạn, bị võ lâm khinh miệt nhưng hôm nay xem ra Huyền Hoàng Giáo chủ xử lý sự việc quá ư tài tình, không khác gì một nhân kiệt võ lâm đại trí đại dũng.
Vương Phi Dương cười:
− Hạ Hầu huynh quả biết nhìn. Vị Huyền Hoàng Giáo chủ đích thực là bậc trí tuệ siêu việt, trước mặt quần hùng đã chứng tỏ địa vị lãnh đạo Huyền Hoàng Giáo một cách xứng đáng. Nếu anh hùng thiên hạ chịu nghe lời chỉ dẫn của nàng thì rất có thể sẽ an toàn thoát khỏi âm mưu hãm hại của Mai Hoa chủ nhân.
Hạ Hầu Cương nghĩ thầm:
“Hoàng Sơn Thế Gia có thanh danh trong võ lâm còn hơn cả các đại môn phái, ba đời hiệp danh thiên hạ đều biết. Nay vị thiếu niên anh hùng này là truyền nhân của Hoàng Sơn Thế Gia tựa hồ như có hảo cảm đặc biệt với Huyền Hoàng Giáo chủ. Luận theo thường tình thì dù Hoàng Sơn Thế Gia không trực diện đối địch với Huyền Hoàng Giáo nhưng đôi bên thủy hỏa bất đồng, chính tà lưỡng lập, lẽ ra phải chống đối nhau mới đúng. Đằng này Vương Phi Dương lại luôn tán thưởng Huyền Hoàng Giáo chủ.”.
Chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ cao giọng nói:
− Nếu bổn Giáo chủ có thể chỉ ra chứng cứ hiển nhiên cho thấy các hạ đã thu hồi chiếc hộp ngọc thì sao ?
Mai Hoa chủ nhân vuốt râu cười:
− Giáo chủ tự phụ mình là người đánh cuộc giỏi nhất thiên hạ, chắc lại muốn đánh cuộc với lão phu chăng ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Đánh cuộc tuy có thắng bại nhưng còn hơn trò đánh võ. Nếu các hạ đồng ý thì bổn Giáo chủ sẵn sàng phụng bồi.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Không biết đánh cuộc cái gì đây ?
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Dĩ nhiên không để các hạ thiệt thòi ...
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng tiếp:
− Giáo chủ đừng quá tự phụ. Lão phu là hạng người nào mà lại đi chiếm tiện nghi của Giáo chủ. Giáo chủ cứ việc nêu điều kiện trước, lão phu sẽ không để cho Giáo chủ thiệt thòi đâu.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Nếu bổn Giáo chủ thua cuộc sẽ giải tán Huyền Hoàng Giáo, vĩnh viễn không hoạt động trong giang hồ.
Mai Hoa chủ nhân trầm ngâm hồi lâu, đáp:
− Được lắm ! Nếu lão phu thua cuộc thì nguyện sẽ làm một thuộc hạ của Huyền Hoàng Giáo, vĩnh viễn tuân lệnh Giáo chủ.
Trong tâm mục của các nhân vật võ lâm, hai nhân vật đầy thần bí này đưa ra những điều kiện cực kỳ trọng đại, khiến cho quần hùng xôn xao bàn luận.
Không ai có thể dự đoán kẻ thắng người bại trong vụ đánh cuộc này, cũng chẳng ai tin hai người ấy có thể tuân thủ định ước. Nhưng nghĩ đến thân phận của họ, tựa hồ không thể nuốt lời trước mặt toàn bộ anh hùng thiên hạ.
Hạ Hầu Cương cảm thấy Vương Phi Dương đứng bên cạnh run lẩy bẩy cả người thì lấy làm kỳ quái, bèn nhìn sang thì thấy trán chàng toát mồ hôi hột, liền kinh ngạc hỏi nhỏ:
− Vương huynh bị trúng phong chăng ?
Vương Phi Dương đưa tay áo quệt mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, cười đáp:
− Không sai, bị trúng một chút phong hàn thôi. Chúng ta lại gần một chút nữa để xem cho rõ đi.
Hạ Hầu Cương cau mày, nghĩ:
“Người này chứa đầy tâm sự, tựa hồ rất lo cho Huyền Hoàng Giáo chủ. Xem ra giữa hai người có giao tình thân thiết lắm.”.
Vương Phi Dương đã bước lên trước.
Hạ Hầu Cương lòng đầy nghi vấn cũng bước theo.
Chỉ thấy Huyền Hoàng Giáo chủ giơ tay hữu ra, chỉ vào chiếc ghế Mai Hoa chủ nhân đang ngồi, nói:
− Chiếc hộp ngọc đã sớm bị các hạ giấu vào dưới chỗ ngồi !
Lời này khiến toàn bộ quần hùng chấn động. Đại bộ phận đều có cảm giác bán tín bán nghi.
Nguyên Mai Hoa chủ nhân từ đầu vẫn ngồi nguyên vị. Mọi người đều thấy rằng y không hề tiếp cận Long Thiên Lộc. Nay Huyền Hoàng Giáo chủ bảo y thu hồi chiếc hộp và giấu ở dưới ghế thì có mấy ai dám tin.
Mai Hoa chủ nhân bình thản vuốt râu, cười:
− Nếu dưới chỗ ngồi của lão phu mà không có chiếc hộp thì lão phu sẽ lập tức giật mạng che mặt và gọt sạch tóc của Giáo chủ !
Cũng không đợi Huyền Hoàng Giáo chủ hồi đáp, y thò tay khoắng khoắng dưới gầm ghế.
Hàng ngàn đạo mục quang soi mói dồn vào chỗ ngồi của Mai Hoa chủ nhân.
Chỉ thấy ai nấy đều ngẩn người. Mai Hoa chủ nhân cũng thất sắc, không nói được một lời.
Nguyên dưới ghế của Mai Hoa chủ nhân có giấu chiếc hộp ngọc.
Tiếng thốt kinh ngạc nổi lên tứ phía, ánh mục quang lại đổ dồn về phía Huyền Hoàng Giáo chủ.
Vương Phi Dương thần sắc đang khẩn trương liền đổi sang vẻ tươi cười. Hạ Hầu Cương thì kinh hãi, chấn động tâm can, không tài nào hiểu tại sao Huyền Hoàng Giáo chủ lại có thể chỉ đúng nơi giấu chiếc hộp.
Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân cười lạnh một tiếng, nói:
− Kẻ nào dám hý lộng lão phu thế này ?
Y đưa mắt nhìn tứ phía. Quần hào dự hội đông mấy trăm người, đều là những nhân vật có danh vọng. Mai Hoa chủ nhân chưa tìm được chứng cừ, không thể tùy tiện chỉ ra người nào hý lộng.
Huyền Hoàng Giáo chủ nhìn quần hào một lượt rồi chú mục vào Mai Hoa chủ nhân, thong thả nói:
− Chiếc hộp đã ở dưới ghế của các hạ, các hạ đã nhận thua cuộc hay chưa ?
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng đáp:
− Lão phu há chịu bị người hý lộng đến mức này sao ? Chiếc hộp ngọc chắc chắn đã bị Giáo chủ phái người đem giấu xuống ghế của lão phu.
Đoạn lão giơ tay đập vỡ chiếc hộp. Trong hộp không có vật gì.
Huyền Hoàng Giáo chủ cười nói:
− Các hạ đã có thể thu hồi chiếc hộp thì cũng hoàn toàn có thể đem vật đựng ở trong hộp giấu ở chỗ khác.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Giáo chủ có thể nói lão phu đã dùng thủ pháp gì mà lại thu hồi được chiếc hộp ? Lão phu dù có thu hồi chiếc hộp cũng không dại gì đem giấu dưới chỗ ngồi của mình. Hừ ! Chẳng trách Giáo chủ dám đánh cuộc với lão phu, thì ra đã sớm lén bỏ tang vật để vu oan cho người !
Huyền Hoàng Giáo chủ trầm ngâm một hồi, nói:
− Long Thiên Lộc tự ý lấy chiếc hộp ngọc. Kỳ thực trong khi Long Trang chủ cất vào bao nó đã bị các hạ thu hồi lại.
Sắc diện lạnh lùng của Mai Hoa chủ nhân chợt sáng lên. Y nói:
− Quả là lý lẽ khôn ngoan sắc xảo. Đây là chiếc hộp trá ngụy. Nếu lão phu có thể chỉ ra chiếc hộp đựng vật trân bảo đang ở đâu thì Giáo chủ có chịu thừa nhận là thua cuộc hay không ?
Lời phản vấn này lại khiến quần hào chấn động. Có những cao thủ bôn ba giang hồ nhiều năm, từng thâu lượm bao nhiêu kinh nghiệm, từng chứng kiến bao chuyện kỳ lạ, cũng chưa hề gặp sự thể rối loạn, phức tạp như hôm nay. Mọi chuyện xoay chuyển đột ngột, biến hóa khôn cùng, cực kỳ khó hiểu.
Không ai nhìn thấy thần sắc của Huyền Hoàng Giáo chủ biến hóa như thế nào, chỉ thấy nàng trầm ngâm hồi lâu. Hiển nhiên là nàng bị lời phản vấn của Mai Hoa chủ nhân làm cho nao núng, chưa dám tùy tiện quyết định.
Vương Phi Dương bắt đầu khẩn trương, vẻ mặt đanh lại. Hạ Hầu Cương bỗng phát giác hai đạo mục quang của Huyền Hoàng Giáo chủ đang hướng về phía Vương Phi Dương, thì chợt nghĩ:
“Quả đúng như ta dự đoán, Vương Phi Dương có quan hệ đặc biệt với Huyền Hoàng Giáo chủ.”.
Chỉ nghe văng vẳng lại âm thanh của Mai Hoa chủ nhân:
− Giáo chủ sợ quá rồi phải không ?
Huyền Hoàng Giáo chủ cười nhạt, đáp:
− Nếu các hạ có thể chỉ ra chỗ giấu một chiếc hộp khác thì hiệp một coi như chúng ta bất phân thắng bại. Nhưng nếu các hạ có nhã hứng thì bổn Giáo chủ sẵn sàng phụng bồi, đánh cuộc hiệp thứ hai.
Quần hào đang lo lắng cho Huyền Hoàng Giáo chủ, không ngờ nàng lại ứng phó thập phần dễ dàng như vậy. Tuy có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng rất thích đáng.
Mai Hoa chủ nhân cười nhạt nói:
− Khá khen cho sự khôn ngoan, cưỡng từ đoạt lý. Lão phu rồi sẽ cho Giáo chủ thua tâm phục khẩu phục.
Vương Phi Dương nhìn Hạ Hầu Cương nói:
− Đấu trí với Mai Hoa chủ nhân quả thực vô cùng nan giải.
Hạ Hầu Cương ậm ừ nói:
− Vương huynh tựa hồ rất quan tâm tới Huyền Hoàng Giáo chủ.
Vương Phi Dương chỉ cười, không đáp.
Chỉ thấy Mai Hoa chủ nhân chỉ về phía Giới Tham đại sư, nói:
− Huyền Hoàng Giáo chủ đã hồ đồ vu oan định hại lão phu. Kỳ thực kẻ thu hồi chiếc hộp ngọc lại chính là một vị cao tăng Thiếu Lâm Tự, vốn được võ lâm tôn xưng là Thái Sơn, Bắc Đẩu ...
Giới Tham đại sư kinh ngạc hỏi:
− Cái gì ? Chiếc hộp ngọc ở trên người bần tăng ư ?
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Đại sư có thể lừa dối anh hùng thiên hạ và Huyền Hoàng Giáo chủ chứ không thể qua mắt được lão phu.
Giới Tham đại sư nổi giận:
− Thí chủ chớ ngậm máu phun người.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Lão phu đã đem chiếc hộp tặng đại sư. Nó còn hay mất cũng chẳng quan hệ gì đến lão phu nữa, nhưng Huyền Hoàng Giáo chủ nhúng tay vào, tự cho mình là tài hoa, bức lão phu vạn bất đắc dĩ mới phải nói ra đại sư.
Thần thái của y ung dung tự tại nhưng Giới Tham đại sư thì bất giác thất sắc, giũ áo cá sa nói:
− Bần tăng đã không thể nuốt chiếc hộp vào bụng, tất phải giấu trên người.
Vậy thí chủ hãy chỉ xem chiếc hộp để ở đâu rồi ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu lão phu là đại sư thì tất cũng không giấu trên người ...
Đoạn lão chỉ vào vị hòa thượng đứng bên hữu Giới Tham đại sư mà nói:
− Còn chưa đưa chiếc hộp ra, chẳng lẽ còn đợi lão phu tự tay lấy ra sao ?
Vị hòa thượng kia nhìn Giới Tham đại sư một cái rồi nhìn Mai Hoa chủ nhân, sau đó thong thả lấy chiếc hộp giấu trong ống tay áo cà sa ra, giơ cao lên.
Biến cố này hoàn toàn bất ngờ đối với quần hùng. Người người nhìn mà choáng váng, mắt mờ thần mê. Nhiều tiếng kêu kinh ngạc cất lên tứ phía, không rõ là oán trách Mai Hoa chủ nhân hay oán giận Giới Tham đại sư.
Giới Tham đại sư vẻ mặt đầy phẫn nộ, lạnh lùng nói:
− Môn quy của Thiếu Lâm Tự chúng ta chẳng lẽ cho phép lấy cất đồ vật của người khác, ngươi biết rõ chứ ?
Vị hòa thượng kia đáp:
− Đệ tử biết.
Giới Tham đại sư cả giận:
− Thế tại sao ngươi lại còn lấy cắp chiếc hộp ? Há không phải là minh tri cố phạm ?
Hòa thượng trầm giọng đáp:
− Chiếc hộp này đã là đồ vật mà Mai Hoa chủ nhân tặng cho Thiếu Lâm Tự chúng ta, tại sao chúng ta không thể thu hồi ?
Giới Tham đại sư sững sờ, nghiêm nghị nói:
− Thiện Tài, ngươi tuy là Hộ Pháp tại «La Hán Đường» nhưng lần này tháp tùng lão nạp đến đây thì phải nhất nhất tuân lệnh lão nạp.
Thiện Tài đại sư đáp:
− Điều đó đệ tử cũng biết.
Giới Tham đại sư càng nghiêm nghị hơn:
− Ngươi cãi lại ta trước mặt mọi người, có biết đã phạm vào giới quy gì chưa ?
Thiện Tài đáp:
− Điều này đệ tử chưa biết.
Giới Tham đại sư nói:
− Giảo từ cưỡng biện, còn chưa chịu quỳ xuống ?
Thiện Tài đưa mắt nhìn hai sư huynh đệ ở hai bên, nói:
− Đệ tử dù đắc tội, cũng phải do Trưởng Lão của «Giới Luật Viện» nghị xử.
Việc hành sử như thế này, thứ cho đệ tử không thể vâng mệnh.
Quần hùng đều biết thanh quy của Thiếu Lâm Tự tôn nghiêm, không ngờ Thiện Tài trước bách chúng lại kháng lại lệnh của Giới Tham đại sư.
Giới Tham đại sư quắc mắt nhìn hai hòa thượng kế bên, nói:
− Thiện Chính, Thiện Từ mau bắt tên nghịch đồ phạm thượng, kháng lệnh cho ta.
Thiện Chính, Thiện Từ tuy cùng có thân phận là Hộ Pháp La Hán Đường, thân thiết với Thiện Tài nhưng cũng không dám trái lệnh Giới Tham đại sư, bèn ứng thanh xuất thủ chộp lấy cánh tay của Thiện Tài.
Thiện Tài đột nhiên đề tụ chân khí, đùi không cong, cước không động mà thân hình lại thoái lui ba bước, tránh né thế công của hai vị hòa thượng. Y lạnh lùng hỏi:
− Nhị vị sư huynh chẳng lẽ không nghĩ đến giao tình đồng môn suốt mấy chục năm nay chăng ?
Thiện Chính lạnh lùng đáp:
− Tư bất phế công, lệnh của Giới Tham sư thúc huynh há có thể làm trái ?
Thiện Từ tiếp lời:
− Sư đệ hãy mau quỳ xuống, chờ nghe Giới Tham sư thúc trách phạt.
Huynh và Thiện Chính sư huynh sẽ cầu xin cho ngươi !
Thiện Tài cười ha hả:
− Nhị vị sư huynh e sợ võ công của Giới Tham đại sư chứ tiểu đệ không sợ ...
Thiện Chính nổi giận:
− Ngươi nói xàm nói bậy gì vậy ?
Thiện Chính liền phóng ra một chưởng.
Thiện Tài xoay người tránh né chưởng thế, nói:
− Nhị vị sư huynh muốn động thủ với đệ thật sao ?
Thiện Từ vung tay tung ra một chưởng, quát to:
− Sư đệ đại nghịch bất đạo, không tuân giới quy, đừng trách huynh vô tình.
Thiện Tài tràn ngang hai bước, né tránh chưởng thế, đồng thời quát:
− Dừng tay !
Thiện Từ thu chưởng, hỏi:
− Biển khổ vô biên, ngoảnh lại là bờ. Có phải sư đệ đã hối hận ?
Thiện Chính tiếp:
− Sư đệ đã biết tội, còn chưa chịu quỳ xuống thỉnh Giới Tham sư thúc tha tội.
Thiện Tài mau lẹ cất chiếc hộp ngọc vào người, lạnh lùng nói:
− Nhị vị sư huynh hãy tự lượng sức, liệu có phải là địch thủ của đệ hay chăng ?
Thiện Chính cả giận:
− Khá khen ! Ngươi bất chấp bậc trưởng thượng, có phải quả thật muốn làm kẻ phản đồ của Thiếu Lâm Tự chăng ?
Thiện Tài điềm nhiên đáp:
− Các vị truy bức tiểu đệ đến nước này thì âu cũng là vạn bất đắc dĩ.
Giới Tham đại sư quát:
− Ngươi rõ ràng đã sớm có dị tâm, không cần nhiều lời nữa. Thiện Chính, Thiện Từ, còn đợi gì mà chưa chịu bắt phản đồ ?
Thiện Chính động thủ trước, phóng ra một chưởng. Lần này Thiện Tài không né tránh mà vung tay nghênh tiếp.
Thiện Chính không ngờ Thiện Tài dám đánh lại nên chỉ dùng có bốn thành công lực. Còn Thiện Tài đã sớm có dự mưu nên dùng đến mười thành nội kình.
Song chưởng tương giao, Thiện Chính lập tức cảm thấy một lực đạo ghê gớm phản chấn, khí huyết nhộn nhạo, thối lui liền bốn năm bước, lảo đảo ngã xuống đất, hộc ra một búng máu tươi.
Thiện Tài cười ha hả nói:
− Tiểu đệ đã báo trước mà nhị vị chẳng chịu tin cho ...
Thiện Từ nổi giận xông lên, vung tay đánh tới.
Thiện Tài tay trái dùng chiêu «Lực bình Thiên Nam» phong bế chưởng lực của Thiện Từ, tay hữu bất ngờ điểm tới. Hắn tâm cơ thâm trầm, mưu trí hơn người, thấy Thiện Từ cả giận xuất thủ, nghĩ một chưởng này nhất định vận đủ mười thành công lực, khó bề lấy cương đối cương nên thay đổi đấu pháp. Hắn dùng tay tả phong toả chưởng thế của Thiện Từ, phất ống tay áo rộng che khuất thị tuyến của Thiện Từ, tay hữu ngầm vận «Kim Cương Chỉ» điểm tới.
Trong ba người, Thiện Từ là người thực thà nhất, hoàn toàn không ngờ Thiện Tài lại ngầm thi triển độc thủ, chỉ thấy cánh tay tả đau nhói ghê gớm, buông thõng xuống vì đã bị Thiện Tài xuất kỳ bất ý điểm trúng.
Giới Tham đại sư quát lên:
− Phản đồ độc ác !
Ống tay áo vung mạnh quét ra một trận cuồng phong đẩy Thiện Tài thối lui một bước để cứu mạng Thiện Từ.
Thiện Tài biết Giới Tham đại sư võ công cao cường, nếu để lão chiếm tiên cơ thì nhất định hắn sẽ bại nên vội thoái lui ba bước.
Giới Tham đại sư sau khi vung tay áo thì người đã sấn tới, hai ngón tay búng ra nhắm vào huyệt Huyền Cơ của Thiện Tài.
Thiện Tài vội né thân tránh hai ngón tay điểm tới của Giới Tham đại sư, rồi lập tức phản kích liền bốn quyền. Tài trí, võ công của hắn vốn đã cao hơn hai vị sư huynh, lại thêm có dự mưu ám toán nên trong ba chiêu đã đả thương Thiện Chính và Thiện Từ. Nhưng Giới Tham đại sư võ công cao minh, Thiện Tài tự biết mình khó dùng lại ngón đòn cũ. Sau khi phản kích liền bốn quyền thì hắn bèn thoái lui.
Giới Tham đại sư ngoảnh nhìn Thiện Chính, Thiện Từ, hỏi:
− Thương thế của các ngươi có nghiêm trọng lắm không ?
Thiện Chính đáp:
− Chúng đệ tử còn chi trì được, thỉnh sư thúc bắt giữ tên phản đồ trước đã.
Giới Tham đại sư thở dài nhè nhẹ, ngoảnh nhìn Thiện Tài, nói:
− Nghịch đồ còn chưa chịu quỳ xuống lĩnh tội, thực muốn lão nạp xuất thủ hay sao ?
Đại sư không muốn để xảy ra cảnh tự tàn sát nhau trước mặt quần hùng nên cố nén cơn phẫn nộ, hy vọng Thiện Tài có thể kịp thời hối hận mà nhận tội.
Thiện Tài điềm nhiên cười, nói:
− Không phải đệ tử khinh thị sư thúc nhưng nếu thực sự động thủ thì đệ tử tin rằng trong vòng trăm chiêu đệ tử cũng chưa bại dưới tay sư thúc.
Giới Tham đại sư dù tu luyện đến mấy cũng khó nhẫn nhịn thêm, bèn quát lớn:
− Phản đồ đáng chết !
Rồi một chưởng ù ù phóng ra.
Thiện Tài vung hữu thủ nghinh tiếp.
Giới Tham đại sư trong cơn phẫn nộ, đồm tám thành công lực vào chưởng này. Thiện Tài tiếp chưởng này bị thoái lui hai bước, huyết khí nhộn nhạo, mặt đỏ bừng.
Mai Hoa chủ nhân phẩy nhẹ ống tay áo, ngầm dồn chân khí vào đầu ngón tay, ấn lên Mệnh Môn huyệt sau lưng Thiện Tài. Sắc mặt đỏ bừng của Thiện Tài lập tức trở lại bình thường. Cử động này quá bất ngờ, chỉ diễn ra trong nửa cái chớp mắt.
Chưởng thứ hai của Giới Tham đại sư đã ập tới. Thiện Tài vung tay tiếp chưởng.
Lần này Giới Tham đại sư dùng mười thành công lực, định tâm đả thương Thiện Tài. Nào ngờ sự tình vượt ra ngoài dự liệu. Thiện Tài tiếp chưởng mà không hề hấn gì. Hắn mỉm cười nói:
− Chưởng lực của đệ tử so với sư thúc thế nào ?
Giới Tham đại sư vốn đã sinh nghi. Thiện Tài dù võ công khá cao nhưng cũng khó tiếp nổi một chưởng của đại sư, đang định xác minh thì nghe Thiện Tài nói như vậy, không nhịn được giận, lại tung một chưởng mãnh liệt.
Chỉ thấy Mai Hoa chủ nhân phất nhẹ tay hữu, Thiện Tài đã phấn chấn tinh thần, tiếp luôn một chưởng.
Đòn này Giới Tham đại sư đã dốc toàn bộ công lực, uy lực dũng mãnh như khai sơn phá thạch.
Nào ngờ sau khi tiếp chưởng, Thiện Tài vẫn chẳng hề hấn gì. Giới Tham đại sư ngẩn người, vung tay trảo tới.
Thiện Tài vội tránh né và phóng ra một quyền. Sau ba quyền hắn càng thêm can đảm, song quyền cứ liên tiếp xé gió, dồn dập đánh tới Giới Tham đại sư.
Môn quy của Thiếu Lâm Tự thâm nghiêm, thiên hạ đều biết. Đằng này trước mặt quần hùng, kẻ dưới phạm thượng ác chiến thì thật là điều chưa từng có. Điều này khiến quần hùng xôn xao bình luận.
Bỗng nghe Huyền Hoàng Giáo chủ cao giọng nói:
− Thỉnh đại sư mau dừng tay. Giao thủ kiểu này thì hai năm, hai mươi năm cũng không thắng được.
Giới Tham đại sư như hiểu ra, vội thu thế, thoái lui vài bước.
Thiện Tài cười nhạt, nói:
− Nếu Giáo chủ không phục thì ta rất mong được lĩnh giáo.
Huyền Hoàng Giáo chủ thong thả nói:
− Nếu Mai Hoa chủ nhân không ngầm thi triển «Độc Công Quá Lực» để hiệp trợ cho ngươi thì ngươi đã sớm thụ thương dưới tay Giới Tham đại sư rồi.
Ngươi còn mạnh miệng được sao ?
Giới Tham đại sư bỗng cười lớn nói:
− Thì ra như vậy. Lão nạp chút nữa bị ngươi đánh lừa.
Thiện Tài bị Huyền Hoàng Giáo chủ vạch rõ nội tình thì cứng họng, đưa mắt nhìn Mai Hoa chủ nhân.
Hoàng y lão nhân khôi vĩ phất tay tả, hai con quái điểu lông sẫm lập tức dang cánh bay vút qua đầu Huyền Hoàng Giáo chủ, cách ngót một trượng.
Độc nhãn lão nhân lưng gù đứng sau Huyền Hoàng Giáo chủ ngước nhìn cặp quái điểu một cái rồi từ từ giơ trượng lên. Bốn đại hán chạy tới bảo hộ hai bên Huyền Hoàng Giáo chủ, đao cầm tay, mắt theo dõi hai con quái điểu.
Long Thiên Lộc sau khi nuốt linh đơn và điều tức một hồi thì đã hoàn toàn bình phục. Lão đưa mắt nhìn Thần Châu Tứ Quái thì thấy bốn gã đang ngồi tĩnh tọa, nhắm mắt điều tức, thần sắc bình thản, đã mất vẻ hung hãn. Lão lấy làm kinh dị, nghĩ thầm:
“Không hiểu Huyền Hoàng Giáo chủ dùng dược vật gì mà lại khiến cho Tứ Đại Hung Nhân chịu thuần phục như vậy.”.
Tình thế lúc này lại trở nên căng thẳng, đã hình thành cục diện xung đột giữa Mai Hoa chủ nhân với Huyền Hoàng Giáo chủ.
Chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ cao giọng nói với Mai Hoa chủ nhân:
− Các hạ hàm thỉnh anh hùng thiên hạ đến đây thì đã sớm có dự mưu hãm hại hết thảy mọi người. Trước tiên các hạ đem «Đạt Ma Dịch Cân Kinh» khiêu động thị phi, muốn lợi dụng lòng tham của mọi người để tạo nên một trường ác đấu, sắm vai ngư ông đắc lợi. Sự thật đã rành rành, bổn Giáo chủ dù không vạch ra thì nhiều người cũng đã thầm biết ...
Mai Hoa chủ nhân nhìn quần hào rồi nói:
− Dù các vị có hợp lức liên thủ cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Được ! Các hạ đã chính miệng thừa nhận thì những ai còn chút hồ nghi cũng hết hồ nghi.
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Lão phu bất quá chỉ muốn xem các vị tàn sát lẫn nhau một hồi cho náo nhiệt. Nếu bảo lão phu muốn chỉ dùng thủ đoạn đó để các vị hoàn toàn lâm vào kiếp nạn thì e rằng có phần khinh thị lão phu.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Đã nói thì nói cho đến cùng. Bổn Giáo chủ tin rằng các hạ có khả năng như thế. Những người dự hội hôm nay liệu có thoát khỏi kiếp nạn hay không đều tùy vào bản lĩnh và vận may của từng người. Nhưng có một điều mọi người chưa rõ, không hiểu có thể thỉnh giáo hay chăng ?
Mai Hoa chủ nhân cười vang:
− Giáo chủ cứ hỏi. Chư vị sắp chết cả rồi, lão phu cũng không muốn các vị hóa thành những con ma hồ đồ.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Quần hùng có cừu hận gì với các hạ ? Vì sao các hạ nhất định muốn dồn mọi người vào tử địa ?
Mai Hoa chủ nhân trầm ngâm rồi đáp:
− Điều này nói ra thì dài dòng, không nói cũng không sao.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Tốt nhất là nói rõ ra. Các hạ đã có dự mưu giết hết mọi người dự hội hôm nay thì thiết tưởng sớm muộn một chút cũng thế mà thôi.
Mai Hoa chủ nhân nghiêm mặt nói:
− Chư vị quả thật muốn biết ư ?
Vương Phi Dương nói:
− Không sai. Các hạ tuy có bố trí cạm bẫy nhưng chúng ta quyết không thúc thủ chịu chết. Thiết nghĩ cuộc chiến hôm nay sẽ vô cùng thảm khốc, không tiền khoáng hậu ...
Mai Hoa chủ nhân điềm nhiên nói:
− Chư vị đừng tưởng là hay. Lão phu chỉ cần hạ lệnh một tiếng là ngay tức khắc sẽ hóa kiếp cho hết thảy các vị.
Vương Phi Dương nói:
− Vị tất đã thế. Các hạ chớ quá tự tin.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu chư vị không tin thì cứ việc thử mà coi.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Hãy khoan. Các hạ còn chưa nói ra nguyên nhân cừu hận với quần hùng thiên hạ. Bất luận kết cuộc đại hội hôm nay thế nào, nếu mọi người đều chết hết thì các hạ cũng e khó tránh khỏi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Lão phu tự có đường sống.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Dù các hạ có khả năng ngay lập tức dồn hết mọi người vào tử địa nhưng chúng ta chết không minh bạch thì các hạ có an tâm được không ?
Mai Hoa chủ nhân chớp chớp mắt, lẩm bẩm:
− Lời này quả không sai ... quả không sai ...
Huyền Hoàng Giáo chủ tiếp:
− Các hạ không dùng tính danh, tự lấy ngoại hiệu là Mai Hoa chủ nhân, thiết tưởng ân cừu này có quan hệ đến hoa mai ?
Mai Hoa chủ nhân ngẩn ra, nói:
− Cô nương thân phận nữ nhi mà điều khiển Huyền Hoàng Giáo có đến hàng ngàn cao thủ, quả là tài năng phi thường.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Quá khen ! Quá khen ! Tài năng của các hạ còn cao hơn cả bổn tòa.
Mai Hoa chủ nhân đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
− Chư vị đều muốn minh bạch, thì lão phu cũng đáp ứng thỉnh cầu tối hậu vậy.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Dù chúng ta không đưa ra thỉnh cầu thì các hạ cũng sẽ tự nói ra.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đúng thế, Giáo chủ lại đoán đúng. Đáng tiếc là một người tài hoa như Giáo chủ cũng sẽ phải bỏ mạng hôm nay ở đây.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Chỉ cần các hạ làm sao khiến cho bổn Giáo chủ tâm phục thì dù có bỏ mạng cũng không hối hận.
Mai Hoa chủ nhân đưa mắt nhìn Khôi Vĩ lão nhân:
− Hãy triệu hồi điểu nhi về.
Khôi vĩ lão nhân ứng thanh, ngẩng mặt hú dài một tiếng quái dị, nghe cực kỳ chói tai. Hai con quái điểu liền bay trở về, đậu trên vai lão.
Mai Hoa chủ nhân phẩy tay, hú lên một tiếng nhỏ nhẹ.
Đột nhiên từ xa có tiếng nhạc văng vẳng đến gần. Tiếng nhạc này vô cùng thê lương, thấm sâu vào đáy lòng người. Bốn thiếu nữ áo tím cầm bốn cây bạch lạp đang thong thả đi vào.
Tiếng nhạc thê lương mỗi lúc một thêm gần, nghe càng não nuột, thảm thiết, tục hồ người trổi nhạc khí có nỗi bi thương cùng cực trong lòng nên gởi cả vào tiếng nhạc.
Theo sau bốn thiếu nữ áo tím là tám Lục y thiếu nữ, đầu chít khăn tang. Bốn người khiêng một chiếc án thư. Trên án thư đặt một vật bọc lụa trắng. Cuối cùng là đội quản nhạc, gồm mười sáu thanh y thiếu nữ với bốn loại nhạc cụ khác nhau.
Người nào cũng là nhạc công thiện nghệ.
Hai mươi tám thiếu nữ mỹ lệ, trang phục bất đồng, hợp thành một đội trang nghiêm, u ẩn, thong thả tiến vào.
Quần hào tựa hồ cảm nhận tiếng nhạc bi thương, nhất tề dạt sang hai bên nhường lối.
Hai mươi tám thiếu nữ đến gần Mai Hoa chủ nhân thì nhanh chóng sắp thành một vòng tròn. Tám lục y thiếu nữ đã đặt hai chiến án thư xuống cạnh nhau.
Bốn thiếu nữ áo tím đặt bốn cây bạch lạp xuống. Mười sáu thanh y thiếu nữ của đội quản nhạc đồng loạt quỳ xuống.
Mai Hoa chủ nhân bỗng bước dài tới trước hai án thư, quỳ xuống vái ba lần.
Quần hào đã minh bạch đôi phần nhưng không ai dám cất tiếng.
Mai Hoa chủ nhân vái xong thì đứng dậy nhìn quần hào một lượt, dõng dạc nói to:
− Thỉnh chư vị nhìn hai linh vị màu trắng trên án thư.
Lời vừa dứt thì Lục y thiếu nữ đứng gần đó liền nhấc mảnh lụa trắng ra.
Quần hào thấy trên mỗi án thư có một linh bài.
Linh bài bên tả viết:
«Hiển khảo Mai Hoa Môn đệ tam đại Chưởng môn Công Tôn Phụng linh vị» (Linh vị của cha là Công Tôn Phụng, Chưởng Môn Mai Hoa Môn đời thứ ba.) Linh bài bên hữu biết:
«Hiển tỉ Mai Hoa Môn đệ tam đại Chưởng môn phu nhân Triệu Tố Quyên linh vị.» (Linh vị của mẹ là Triệu Tố Quyên, phu nhân Chưởng môn Mai Hoa Môn đời thứ ba.) Quần hào đọc xong hai linh vị, phần lớn đã biết Mai Hoa chủ nhân ắt là hậu duệ của Công Tôn Phụng. Đây là một công án bi thảm của võ lâm mấy mươi năm về trước, liên quan tới vô số cao thủ giang hồ.
Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân cao giọng nói:
− Chư vị đã nhìn thấy hai linh bài, hẳn đã biết nguyên nhân của đại hội hôm nay.
Giới Tham đại sư thở dài, nói:
− Chuyện cũ bao năm, thảm biến ngày trước của Mai Hoa Môn, lão nạp còn nhớ như in ...
Mai Hoa chủ nhân gằn giọng hỏi:
− Đại sư là nhân chứng tại chỗ phải không ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Đúng thế. Từ đầu chí cuối, lão nạp đích thân mục kích ...
Đại sư nhìn tứ phía một lượt, nói:
− Trong số những người dự hội hôm nay, còn có vị nào đương thời hiện diện, thỉnh bước ra cùng lão nạp làm chứng.
Tứ bề trầm tịch, không nghe thấy một thanh âm.
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Lão phu tìm kiếm mấy năm trời, cuối cùng vẫn không tìm ra được người hiện diện tại chỗ ngày đó. Tuy lão phu có xác định một vài chứng cứ ngày đó nhưng họ đều không chịu thừa nhận.
Giới Tham đại sư thở dài nói:
− Điều này cũng không thể trách họ. Nào ai muốn thừa nhận rằng mình đã tham gia vào một vụ ngộ nhận không thể tha thứ ?
Mai Hoa chủ nhân bỗng lạc giọng nói:
− Lão tiền bối ... Bao năm nay, đây là lần đầu tiên tại hạ nghe một vị hiện diện nơi đó ngày ấy nói rằng song thân của tại hạ đã chết vì sự ngộ nhận. Tại hạ thù hận thế nhân hoàn toàn không phải vì song thân bị thảm tử mà còn vì họ đều gian trá và hèn nhát, biết sai mà không dám nhận.
Giới Tham đại sư nói:
− Thí chủ hàm thỉnh quần hùng thiên hạ tụ hội nơi đây chỉ là muốn hỏi cho minh bạch sự việc ngày xưa ấy phải không ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Không sai. Tại hạ muốn xác minh thật rõ ràng về thảm tử của song thân.
Song thân ta đã phạm đại kỵ gì của võ lâm mà bị các cao thủ vây hãm giết hại ?
Giới Tham đại sư thần quang lấp lánh trong đôi mắt, ngưng mục nhìn mặt Mai Hoa chủ nhân, đáp:
− Trước khi kể về thảm sự của phu phụ Công Tôn Phụng, lão nạp trong tâm có điều chưa minh bạch, muốn hỏi thí chủ cho rõ ràng.
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Xin đại sư cứ việc hỏi.
Hồi 32
Thảm Biến Mai Hoa Môn
Giới Tham đại sư ngưng mục trầm ngâm đôi chút, nói:
− Thảm sự ấy xảy ra đã hơn hai mươi năm về trước. Nếu phu phụ Công Tôn Phụng còn sống cũng không bằng tuổi của thí chủ hiện tại, thí chủ cứ luôn miệng gọi Công Tôn Phụng phu phụ là song thân, vậy dĩ nhiên họ là đấng sinh thành của thí chủ sao ?
Mai Hoa chủ nhân chợt đổi cách xưng hô, đáp:
− Mai Hoa chủ nhân trước mặt các vị quả không phải là bản lai diện mục của vãn bối. Nhưng thế nhân quá hiểm ác, vãn bối không muốn dùng bản lai diện mục thật của mình mà gặp họ.
Giới Tham đại sư chớp chớp mắt, nghiêm trang nói:
− Nói thế có phần không đúng. Sau thảm sự Mai Hoa Môn chấn động giang hồ năm xưa, có rất nhiều người không hề tham gia vào sự việc đó vì muốn đề cao thân phận lại tự khoe khoang là có mặt tại chỗ, trong khi một số người thật sự tham gia lại không chịu khinh ngôn thừa nhận.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Có phải những người sau tự biết mình làm sai, thẹn với lương tâm, nên không dám nhận ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Cũng không hẳn như vậy, nhưng chẳng trách thí chủ tìm chẳng được người dám nói ra !
Ngừng đôi chút, lại tiếp:
− Giá như thí chủ sớm tìm đến lão nạp, hoặc tìm Dã Hạc Thượng Nhân ở Liên Vân Lư, Thiết Diện Côn Luân Hoạt Báo Ứng Thần Phán Trần Hải, Hoàng Sơn Thế Gia nhị đại động chủ ...
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Vãn bối từng đến Hoàng Sơn, đáng tiếc là truyền nhân đời thứ hai của Hoàng Sơn Thế Gia đã qua đời ...
Giới Tham đại sư nói:
− Sau khi lão nạp mục kích thảm sự Mai Hoa Môn, hai mươi năm liền không lai vãng với giang hồ một bước, thành thử không biết Hoàng Sơn Thế Gia nhị đại động chủ đã qua đời. Ôi, giá Vương thí chủ còn sống, có lẽ sẽ không phải tổ chức đại hội anh hùng hôm nay.
Hạ Hầu Cương đột nhiên nhớ lại phong yếu hàm ngoài đề gửi cho Công Tôn Phụng, chứng tỏ phụ thân của chàng đã biết trước nội tình.
Chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Truyền nhân đời thứ hai của Hoàng Sơn Thế Gia có quan hệ thế nào với thảm sự trên ? Vì sao nếu người ấy còn sống thì sẽ không có đại hội anh hùng hôm nay ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Hoàng Sơn Thế Gia nhị đại động chủ nếu còn sống, thì Công Tôn công tử lần trước đi tìm sẽ gặp được, ắt biết tường tận thảm sự Mai Hoa Môn năm ấy, thì dĩ nhiên đâu cần phải hàm thỉnh anh hùng thiên hạ đến cử hành đại hội hôm nay.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Thì ra như vậy.
Mai Hoa chủ nhân đột nhiên nói:
− Đại sư, tại hạ có một yêu cầu, mong đại sư chấp thuận.
Khẩu khí của y chợt đổi giọng.
Giới Tham đại sư đáp:
− Chỉ cần lão nạp có thể làm được, lại là việc hợp tình hợp lý, lão nạp quyết không chối từ.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Cũng chẳng phải là đại sự. Chỉ cần đại sư kể lại diễn biến của thảm sự Mai Hoa Môn ngày ấy, cứ thực mà nói, không cần húy kỵ chỗ sai của vong phụ và vong mẫu tại hạ, cũng không nên che chở cho những kẻ đã vây công thảm sát vong phụ và vong mẫu của tại hạ, thì tại hạ vô cùng cảm kích.
Giới Tham đại sư trầm ngâm một hồi, đáp:
− Lão nạp có một điều chưa rõ, mong Công Tôn thí chủ đáp ứng.
Mai Hoa chủ nhân cau mày, đáp:
− Thỉnh đại sư cho biết.
Giới Tham đại sư nói:
− Thí chủ xác minh chuyện cũ, không tiếc công sức bố trí đại kiếp nạn, nhất định đòi báo cừu, chẳng phải chuyện nhỏ. Nhưng những người dự hội hôm nay, tám, chín phần mười không liên quan đến thảm sự năm xưa. Do đó, lão nạp muốn thỉnh thí chủ trước hết hãy phóng thích những người vô can.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đại sư có thể chỉ ra trong số người dự hội tại đây, những ai vô can đến thảm sự năm xưa ?
Giới Tham đại sư nói:
− Hai mươi năm trước, có một nửa số người ở đây còn chưa thành danh trong giang hồ. Do đó, những ai từ bốn mươi tuổi trở xuống đều là vô can.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đại sư có đảm bảo rằng tiền nhân của họ cũng vô can tới thảm sự trên hay chăng ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Tuy nói là anh hùng thiên hạ vây công Mai Hoa Môn năm xưa, nhưng lão nạp còn nhớ như in, thật ra chỉ có mười tám vị mà thôi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Như thế còn chưa đông hay sao ? Những người ở đây là tử đệ thân quyến, tương hỗ liên can, cũng phải đến mấy trăm vị !
Giới Tham đại sư sững sờ, nói:
− Ý của Công Tôn thí chủ có phải là muốn đem thảm tử của lệnh tôn, lệnh đường di hận tới các nhân vật võ lâm thiên hạ ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Nếu tại hạ có thể chỉ một lần giết bằng hết những kẻ độc ác, gian trá trong thiên hạ thì từ đây về sau, võ lâm há chẳng vĩnh viễn thái bình. Hành động như thế sao lại không được ?
Giới Tham đại sư thở dài nhè nhẹ, nói:
− Nếu cứ theo cách tính toán của Công Tôn thí chủ, thì kể cả sư đồ của tiền nhân, thân quyến tặc nhân đều liên can tới cái chết của lệnh tôn lệnh đường. Vậy phải giết sạch mọi người trong thiên hạ hay sao ?
Mai Hoa chủ nhân trầm tư một hồi, hỏi:
− Ý của đại sư thế nào ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Thí chủ mới vài chục tuổi đầu, lão nạp không bàn đến đức độ của thí chủ.
Nhưng nếu đã luận theo quy củ võ lâm, thì cũng phải nói cho rõ ràng. Oan có đầu, nợ có chủ, không thể liên lụy vô cớ. Ý của lão nạp là hy vọng thí chủ hãy trước hết đáp ứng lão nạp, không thể làm cho những người vô can bị liên lụy vô cớ.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tại hạ minh bạch rồi. Nếu tại hạ không đáp ứng, thì lão tiền bối sẽ không kể lại diễn biến của thảm sự đương thời chứ gì ?
Giới Tham đại sư nghiêm trang đáp:
− Nếu lão nạp có năng lực cứu mạng nghìn vạn người, tại sao không làm ?
Mai Hoa chủ nhân thong thả đưa mắt nhìn quần hào một lượt, trầm giọng nói với Giới Tham đại sư:
− Nể thân phận của lão đại sư, tại hạ lại dành cho bọn họ một tiện nghi.
Trong việc này, tại hạ sẽ có phân biệt đối xử với quần hào dự hội. Những ai có thể phá sắc giới danh, tại hạ sẽ để cho họ bình an mà đi.
Giới Tham đại sư nghĩ:
“Nếu một người biết rõ sự sinh tử, mà vẫn không thể phá sắc giới danh, thì có chết cũng dư nguyên cớ.” Nghĩ vậy, bèn gật đầu nói:
− Lão nạp tin rằng Công Tôn thí chủ nói sao làm vậy.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Mong lão thiền sư an tâm. Tại hạ đáp ứng, quyết không hối hận. Đến lúc nào cần, sẽ thỉnh lão tiền bối nhìn quần hào mà xác định.
Giới Tham đại sư nói:
− Được ! Vậy chúng ta cứ thế mà làm ...
Ngừng một chút, đại sư nói tiếp:
− Liên can đến thảm sự của Mai Hoa Môn theo ký ức của lão nạp ...
Mai Hoa chủ nhân ngắt lời:
− Tình hình thế nào, tại hạ trải qua mấy năm xác minh, cũng đã biết quá nửa, chỉ có một vài điểm quan trọng là chưa rõ. Lão thiền sư không cần tường thuật hết mọi điều.
Giới Tham đại sư nói:
− Công Tôn thí chủ có điều gì chưa rõ, thỉnh cứ việc hỏi. Lão nạp cứ thực mà nói.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Tham dự sự việc ngày ấy, trừ lão thiền sư ra, còn có những ai ?
Đại sự chấn động võ lâm kia xảy ra đã hai mươi năm trước, chẳng riêng Mai Hoa chủ nhân quan tâm, mà hết thảy quần hào đều muốn biết diễn biến sự tình, nên ai cũng ngưng thần lắng nghe.
Giới Tham đại sư hít một hơi dài, đáp:
− Trừ lão nạp ra, ba người chủ chốt là Hoàng Sơn Thế Gia nhị đại động chủ, Thần Phán Trần Hải và Dã Hạc Thượng Nhân ở Liên Vân Lư.
Ba người này đều nổi danh là những bậc đại hiệp đại diện cho lực lượng chính nghĩa. Bất luận hắc đạo hay bạch đạo, khi nhắc đến ba vị đó đều phải thốt lên rằng đấy là bậc đại nghĩa hiệp, đại anh hùng.
Mai Hoa chủ nhân hỏi tiếp:
− Trừ ba người chủ chốt ra, còn ai nữa ?
Giới Tham đại sư nói:
− Còn có Kim Quang đại sư của Tung Sơn Thiếu Lâm bổn viện. Công Hạc Địa Chi Tử của phái Võ Đang, Độc Kiếm Vương Sương, Nam Cương Nhất Kiếm Hạ Hầu Trường Phong, Bắc Nhạc Phong Diệp Cốc Lý Chính Ba, Ngọc Phất đạo trưởng phái Côn Luân, Thiên Nam Nhị Quái Thốc Long Khang Kiếm, Bạch Phát Long Ẩu và Bạch Phát Long Nữ ...
Đại sư kể liền một mạch mười mấy vị thảy đều là các nhân vật lừng danh một thời, quần hào nghe ai cũng nghĩ thầm:
“Không biết phu phụ Mai Hoa Chưởng môn phạm vào quy củ gì của giang hồ, mà lại bị ngần ấy cao thủ võ lâm liên thủ hỏi tội ?”.
Mai Hoa chủ nhân chợt cắt lời Giới Tham đại sư:
− Tiên phụ và tiên mẫu phạm đại húy gì của võ lâm, mà các cao nhân võ lâm lại liên thủ báo cừu ?
Sự việc Mai Hoa Môn bị tiêu diệt thảm khốc, giang hồ quả thật lan truyền rất rộng, ai cũng biết, nhưng rất ít người biết tường tận sự tình, nhân quả. Câu hỏi của Mai Hoa chủ nhân cũng chính là nghi vấn của hết thảy quần hào.
Giới Tham đại sư đáp:
− Nguyên nhân ban đầu dẫn đến thảm sự là mấy bổn di thư của tiên hiền võ lâm. Lệnh đường và lệnh tôn do tính tự tư, tạo nên cục diện thủy hỏa bất dung (đối nghịch). Lão nạp tuy chính mắt mục kích, cũng có cảm giác khó phân biệt thực hư.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Có phải mấy người kia cưỡng bức tiên phụ và tiên mẫu phải trao cho họ những bổn di thư mà tiên phụ và tiên mẫu tìm được. Tiên phụ, tiên mẫu không chịu đáp ứng, nên bọn họ nổi giận ...
Giới Tham đại sư nói:
− Truyền nhân đời thứ hai của Hoàng Sơn Thế Gia và Thần Phán Trần Hải là bậc đại anh hùng, há lại làm những việc trái đạo lý ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Vậy thì vì lẽ gì ?
Giới Tham thiền sư nói:
− Trong số di thư của tiên hiền mà lệnh tôn, lệnh đường tìm được, có một bộ nói về tà môn võ công cực kỳ ác độc, truyền ngôn rằng môn võ công đó học thì cực kỳ dễ dàng giản đơn nhưng sau khi thành công, sẽ trở thành vô địch. Có điều là khi luyện tập lại vô cùng tàn khốc, phải sát hại hơn một trăm người. Trần đại hiệp và Dã Hạc Thương Nhân kiên quyết đòi lệnh tôn, lệnh đường không được nghịch thiên hành sự, phải bỏ việc luyện tập môn võ công ác độc kia. Nhưng lệnh tôn, lệnh đường cự tuyệt, nên mới hình thành cục diện đối nghịch.
Mai Hoa chủ nhân trầm ngâm một hồi, nói:
− Mấy bổn di thư kia đã do tiên phụ tiên mẫu tìm được, tất nhiên sẽ có quyền xử lý, tập luyện hay không tập luyện là việc của tiên phụ, tiên mẫu, sao người ngoài lại nhiều chuyện xen vào ?
Giới Tham đại sư nói:
− Điều đó cũng không sai, nhưng lệnh tôn và lệnh đường, để luyện tập môn võ công ấy, đã bắt về bốn mươi nam nữ đồng tử, bị truyền nhân đời thứ hai của Hoàng Sơn Thế Gia phát giác. Hoàng Sơn Thế Gia vốn dòng dõi nghĩa hiệp, biết được việc này há lại bỏ qua ?
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Trần Hải và Dã Hạc Thượng Nhân có phải cũng vì biết bốn mươi nam nữ đồng tử bị bắt mà tìm gặp tiên phụ tiên mẫu ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Trần Hải và Nam Cương Nhất Kiếm là vì chân bổn «Thiên Long Bát Kiếm» mà tìm lệnh tôn lệnh đường. Độc Kiếm Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ thì đến đòi lệnh tôn và lệnh đường những bộ di thư kia ...
Mai Hoa chủ nhân giận dữ nói:
− Những bộ di thư ấy đã do tiên phụ tiên mẫu tìm được, vì lẽ gì Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ lại tới đòi ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Nói ra thì dài. Lệnh tôn với Độc Kiếm Vương Sương vốn là chốn bằng hữu cực kỳ thân thiết. Nơi cất giấu di thư cũng là do hai người cùng phát giác. Lệnh tôn vì muốn độc chiếm di thư, đã đẩy Vương Sương xuống vực. Nhưng mạng Vương Sương quá lớn, may gặp bạch Phát Long Nữ trị lành thương thế. Việc họ truy tìm lệnh tôn lệnh đường là nên hay không nên ?
Mai Hoa chủ nhân thở dài, đáp:
− Nếu quả thật như vậy thì gia phụ không đúng.
Giới Tham đại sư nói:
− Lệnh tôn và lệnh đường sau khi độc chiếm di thư của tiên hiền thì dương dương tự đắc, nhưng thầm biết đã trở thành đối địch với anh hùng thiên hạ, cho nên hết sức giữ gìn bí mật hành tung. Thiên hạ rộng lớn, muốn tìm được hai người cũng không dễ, nhưng hai người vì quyết học môn võ công ác độc kia, nên mới bắt mấy chục nam nữ đồng tử, thành thử bị lộ hành tung. Nhưng khi ấy võ công của lệnh tôn lệnh đường đã tinh tiến rất dài. Hơn nữa, ở nơi ẩn cư lại mai phục chín điểm ngầm ngăn trở.
Mai Hoa chủ nhân quắc mắt nhìn Giới Tham đại sư, lạnh lùng hỏi:
− Đại sư và vị cao tăng phổ độ có phải cùng đến đó để kiếm mấy bộ di thư của tiên hiền ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Lão nạp và Kim Quang sư huynh là vì bộ «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» mà đến đó ...
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Đại sư có tham gia cuộc ác chiến vây công tiên phụ tiên mẫu hay không ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Để vượt qua chín điểm ngăn trở, lão nạp có xuất thủ đả thương hai người, nhưng không tham gia cuộc ác chiến vây công lệnh tôn lệnh đường.
Mai Hoa chủ nhân thở dài hỏi:
− Ai xuất thủ trước ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Ngọc Phất đạo trưởng phái Côn Luân xuất thủ trước, ác đấu với lệnh tôn hơn ba mươi hiệp, bị lệnh tôn một chưởng đả thương, được Thần Phán Trần Hải đưa ra ngoài, rồi trở lại đàm phán với lệnh tôn, hy vọng lệnh tôn từ bỏ thành kiến, đem bí lục võ công ác độc mà đốt tại chỗ và phát thệ không tập luyện nó, phóng thích bốn mươi nam nữ đồng tử, trao «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» cho Trần Hải và truyền nhân của Hoàng Sơn Thế Gia bảo tồn, thì từ đó về sau sẽ không tìm phu phụ hai người nữa.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Tiên phụ có đáp ứng hay không ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Lệnh tôn chưa lập tức đáp ứng, nhưng xem ra rất có ý ưng chuẩn, bởi vì lệnh tôn tìm được những gần một chục loại di thư, trừ những bản nói về y đạo, dụng độc, còn có bốn năm bổn nói về võ công, lại trừ bí kíp «Chu Tâm Ma Công» và «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» của bổn môn ra, còn có hai quyển bí kíp ghi chép về những loại thần công tuyệt truyền, chỉ cần luyện thành được một nửa số đó cũng đủ ngạo thị võ lâm, chấn nhiếp giang hồ.
Mai Hoa chủ nhân cười lạnh một tiếng, hỏi:
− Tiên phụ tiên mẫu đã có ý ưng chuẩn, tại sao lại còn bị vây công thảm sát ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Ôi, điều này phải nói đến luật nhân quả trong kinh pháp của Phật môn.
Trong lúc lệnh tôn còn suy nghĩ chưa quyết, vừa hay Độc Kiếm Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ ập đến, vạch tội trạng của lệnh tôn ngay tại chỗ, khiến quần hào đã phần nào bình tĩnh lại trở nên phẫn nộ. Lệnh tôn cũng nổi giận cự tuyệt điều kiện của Trần đại hiệp. Thế là lại hình thành cục diện đối địch.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Mọi người hiện diện tại đó đều tin lời Vương Sương hay sao ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Vương Sương vạch rõ từng chi tiết rành rọt, khiến quần hào không thể không tin. Huống hồ lệnh tôn lại thẳng thắn thừa nhận.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Gia phụ quả là rất anh hùng !
Giới Tham đại sư nói:
− Lệnh tôn và Vương Sương lại động thủ với nhau. Sau ba mươi hiệp, Vương Sương đã lộ rõ thế lạc bại. Bạch Phát Long Nữ bèn tuốt kiếm trợ chiến. Lệnh đường thấy vậy không chịu để lệnh tôn bị thiệt thòi, cũng múa kiếm đấu với Bạch Phát Long Nữ. Kiếm thuật của lệnh đường tuy cao hơn Bạch Phát Long Nữ, nhưng vì trong tay Bạch Phát Long Nữ là Ngư Trường Kiếm cực kỳ sắc bén, nên trong nhất thời lệnh đường khó bề thủ thắng.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Độc Kiếm Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ hợp lực cũng không thể địch nổi tiên phụ tiên mẫu chứ gì ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Công Tôn thí chủ đoán không sai. Vương Sương thấy Bạch Phát Long Nữ xuất trận thì tinh thần phấn chấn, lại đấu với lệnh tôn hơn hai chục hiệp nữa, cuối cùng mới bị lệnh tôn đả thương một kiếm, máu ướt đẫm áo, thương thế nghiêm trọng. Bạch Phát Long Nữ thấy Vương Sương như vậy, trong lòng kinh động, bị lệnh đường thừa thế đâm trúng một kiếm vào tay tả. Nếu lệnh tôn và lệnh đường sau khi đả thương hai địch thủ, chịu dừng tay, thì đã không khiến quần hào phẫn nộ. Đáng tiếc là lệnh tôn và lệnh đường lại cố ý giết chết Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ, nên cùng vung song kiếm đâm xuống đại yếu huyệt của hai người kia ...
Đại sư hít một hơi dài, kể tiếp:
− Cử động ấy khiến quần hào tại chỗ phẫn nộ. Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương và Thần Phán Trần Hải cùng xuất thủ, đánh ra hai chưởng, chấn khai xong kiếm của lệnh tôn và lệnh đường.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Sau đó quần hào tại chỗ nhất loạt xuất thủ công kích tiên phụ tiên mẫu chứ ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Không. Lệnh tôn lệnh đường thấy Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương và Thần Phán Trần Hải nhất tề xuất thủ, thì vục hai tay vào bao, lấy hai vốc độc sa tung ra.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Có ai thụ thương không ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Độc sa vừa tung ra, tiếng rú xen lẫn tiếng kêu thét hoảng hốt vang lên tứ bề. Quần hào quan chiến không ít người thụ thương bởi độc sa. Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương cũng không tránh kịp. Thế là toàn bộ quần hào mới đồng hợp lực vây công lệnh tôn lệnh đường.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Thương thế của Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương nghiêm trọng lắm sao ?
Chỉ thấy tấm mạng che mặt của Huyền Hoàng Giáo chủ rung động một chập, tựa hồ nàng chợt gặp sự kinh tâm. Có điều là quần hào đang chăm chú nhìn Mai Hoa chủ nhân và Giới Tham đại sư nên chẳng ai để ý tới nàng.
Giới Tham đại sư đáp:
− Lão nạp nhớ rõ, Hoàng Sơn Thế Gia Vương đại hiệp tuy thụ thương không nhẹ, nhưng nhờ nội công thâm hậu nên vẫn triển khai ác chiến với lệnh tôn ...
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Như vậy mà nói, kẻ chủ hung sát hại tiên phụ là Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương phải không ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Cũng không phải vậy. Vây công lệnh tôn lệnh đường có tới mười bốn vị.
Ai đả thương trước, lão nạp không thể biết rõ. Chỉ thấy cuối cùng lệnh tôn lệnh đường bị loạn đao phân thây tại chỗ.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Tại chỗ hiện diện mười tám cao thủ, trừ lão thiền sư, ai không xuất thủ ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Độc Kiếm Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Hai người ấy đã thụ thương vì kiếm, không thể động thủ. Nếu không thì họ cũng chẳng đứng ngoài. Mười tám người, trừ hai người ấy và lão thiền sư, còn một người nữa không động thủ là ai ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Bắc Nhạc Phong Diệp Cốc Lý Chính Ba.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Vị ấy vì sao không động thủ ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Điều này lão nạp không biết rõ, nhưng thiết tưởng không ngoài lý do hồi trẻ vốn quen biết với lệnh tôn mà giữ tình bằng hữu.
Mai Hoa chủ nhân trầm ngâm một hồi, nói; − Cứ theo lời đại sư, tiên phụ tiên mẫu không có điểm nào là đúng phải không ? Nhưng lúc đầu đại sư lại nói rằng những người vây công tiên phụ tiên mẫu sau vụ đó đều cảm thấy mình đã làm một việc hối hận không kịp. Vậy là muốn chỉ việc gì ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Đấy là việc liên quan tới Độc Kiếm Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ.
Sau khi lệnh tôn lệnh đường thảm tử, Độc Kiếm Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ được cứu chữa bằng linh dược mà Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương mang theo bên người. Đoạn quần hào vào nơi cư trú của lệnh tôn lệnh đường tìm kiếm suốt một đêm. Tuy không đào sâu xuống đất ba thước, nhưng lục soát khắp nơi khắp chốn vẫn không thấy mấy bộ di thư bí kíp kia. Quần hào do đó quyết định phóng hỏa nơi cư trú của lệnh tôn lệnh đường, dù không tìm thấy các quyển bí kíp, cũng hy vọng sẽ hỏa thiêu chúng đi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Sát nhân phóng hỏa, lục lọi cướp bóc. Mấy vị tự xưng là người hiệp nghĩa, thật ra tâm địa cũng rất độc ác !
Giới Tham đại sư kể tiếp:
− Sau khi đám cháy đã tàn, mọi người tìm lại một lần nữa rồi mới cáo biệt nhau mà xuống núi.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Những vị bị trúng độc sa, chẳng lẽ không bị chết ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Độc sa của phu phu lệnh tôn tuy dược lực khá mạnh, nhưng vì Vương Đông Dương có mang theo rất nhiều thần dược. Vương đại hiệp lại rất tinh thông y lý, cho nên sau khi Vương đại hiệp dốc toàn lực cấp cứu, mấy vị bị trúng độc sa đều được cứu sống.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Sự việc liên quan đến Vương Sương và Bạch Phát Long Nữ là việc gì ?
Giới Tham đại sư nói:
− Hai năm sau vụ đó, Thần Phán Trần Hải tình cờ phát hiện Vương Sương có rất nhiều bí kíp võ công ...
Mai Hoa chủ nhân ngạc nhiên:
− Lại có chuyện như vậy sao ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Đúng thế. Trần đại hiệp khi biết như vậy thì quá ư phẫn nộ, liền tìm đến Hoàng Sơn gặp Vương Đông Dương. Hai vị đại hiệp cho rằng Độc Kiếm Vương Sương quá âm hiểm, liền trở lại giang hồ, tìm nơi Vương Sương hạ độc. Tin này mau chóng lan truyền trong giang hồ. Những vị đã tham gia thảm sự lần trước lại vội vã kéo đến tham gia vụ này.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Cả đại sư nữa chứ ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Lão nạp vì bậc việc nên ở lại Tung Sơn Thiếu Lâm bổn viện. Phương trượng Chưởng môn bèn chọn vị cao thủ khác cùng Kim Quang sư huynh đi tham gia. Tìm khắp chân trời góc biển suốt mười mấy tháng trời mới thấy được phu phụ Độc Kiếm Vương Sương mà lục vấn họ về việc lưu giữ bí kíp. Vương Sương không chịu được món nợ đó, bèn bố trí một trường sát kiếp. Tuy chỉ ngót ba năm ngắn ngủi, nhưng võ công của phu phụ Vương Sương đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần.
Song kiếm liên thủ, giao đấu với quần hào mấy trăm hiệp mà không lạc bại, đã thế còn đả thương bốn người, làm cho Vương Đông Dương và Trần Hải nổi lôi đình, dốc toàn lực công kích. Phu phụ Vương Sương tuy võ công tiến bộ vượt bậc, cũng không địch nổi song hiệp. Sau một trăm chiêu nữa thì Vương Sương bị trúng một chưởng của Vương Đông Dương, Bạch Phát Long Nữ cũng bị Trần Hải đã thương. Thấy hai người ấy khó bề tẩu thoát, Dã Hạc Thượng Nhân đột nhiên cùng Ngũ Độc Cung chủ nhân đến giải vây cho họ.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Dã Hạc Thượng Nhân chẳng phải là một trong số mười tám anh hùng đã vây công tiên phụ tiên mẫu hay sao ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Đúng vậy. Kiếm thuật của Dã Hạc Thượng Nhân tuyệt thế, võ công e rằng không kém Vương Đông Dương và Trần Hải. Có điều là Dã Hạc đạo trưởng không muốn bôn tẩu giang hồ mà ẩn cư ở Liên Vân Lư. Sau vụ đạo trưởng đánh bại Đông Dương Phương Kiếm Khách trên sông Trường Giang, thanh danh mới lừng lẫy giang hồ và được võ lâm kính nể.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tại hạ chỉ hỏi sự việc liên quan đến sự tử vong của song thân, không cần biết thanh danh của ai trong giang hồ cả.
Giới Tham đại sư đáp:
− Lời tuy như vậy, nhưng lão nạp cần nói cho minh bạch mới được ... Chủ nhân Ngũ Độc Cung mang hàng trăm quái xà cực độc trợ chiến, cộng với kiếm thuật vô song của Dã Hạc Thượng Nhân, hai người này bèn để cho phu phụ Vương Sương thoát vào một sơn cốc rồi chặn ở ngoài cốc khẩu ngăn cản quần hào. Vương Đông Dương và Trần Hải có bốn người trợ thủ, sau hơn một trăm hiệp đầu, mới buộc hai vị kia thối lui, nhưng phu phụ Vương Sương đã biến mất tăm.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Vì sao Dã Hạc Thượng Nhân cứu giúp phu phụ Độc Kiếm Vương Sương ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Sự việc này đương thời khiến cho mọi người rất đỗi kinh ngạc. Dã Hạc Thượng Nhân được người trong giang hồ kính trọng không thua gì Vương Đông Dương và Trần Hải, vì cớ gì lại làm như thế, không ai nghĩ ra được. Kinh qua bao lần xác minh của Trần Hải, mới biết Dã Hạc Thượng Nhân và Độc Kiếm Vương Sương là đồng thân sinh huynh đệ.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Thì ra như vậy.
Giới Tham đại sư tiếp:
− Phu phụ Độc Kiếm Vương Sương sau khi đào thoát thì biến mất tăm khỏi giang hồ. Thần Phán Trần Hải tìm kiếm ba năm ròng rã không biết họ tọa lạc nơi đâu, mới bỏ hẳn việc tìm kiếm.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Các vị đã tìm ở chỗ Dã Hạc Thượng Nhân hay không ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Trần Hải phái người theo dõi yếu đạo dẫn lên Liên Vân Lư suốt ba năm vẫn không phát hiện được điều gì khả nghi.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Vì sao không tính sổ với chính Dã Hạc Thượng Nhân ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Vì Dã Hạc Thượng Nhân võ công cao cường, uy danh lừng lẫy. Khi chưa tìm được chứng cứ ẩn náu của phu phụ Vương Sương thì không tiện động thủ.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Việc phu phụ Vương Sương thu giữ bí kíp võ công cũng như việc Dã Hạc Thượng Nhân cứu giúp họ, các vị dễ dàng bỏ qua như vậy. Còn việc tiên phụ tiên mẫu thu giữ bí kíp, các vị lại không chịu nổi, rõ ràng là e sợ Dã Hạc Thượng Nhân.
Giới Tham đại sư nói:
− Diễn biến tử nạn của lệnh tôn lệnh đường là như vậy, có thể để sót một vài chi tiết, nhưng đại thể quyết không sai ...
Ngừng một chút, nói tiếp:
− Lão nạp cũng có chỗ chưa rõ, muốn thỉnh vấn Công Tôn thí chủ.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Điều gì vậy ?
Giới Tham đại sư hỏi:
− «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» đã bị phu phụ Vương Sương lấy đi, tại sao thí chủ lại còn có một bản nữa ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ai bảo «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» bị phu phụ Vương Sương lấy đi ? Di vật của tiên phụ tiên mẫu há để cho kẻ khác chiếm đoạt.
Giới Tham đại sư sửng sốt hỏi:
− Nói như vậy thì Độc Kiếm Vương Sương hoàn toàn không phải đã lấy đi di vật của lệnh tôn, lệnh đường hay sao ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Tiên phụ tiên mẫu là những nhân vật trí huệ siêu việt, há lại không an bài từ sớm ?
Giới Tham đại sư thở dài:
− Ôi ! Lại một trường sát kiếp do ngộ nhận. Người trong võ lâm quá trọng chữ danh, thường có rất nhiều việc khả dĩ giải thích minh bạch thì lại chẳng chịu giải thích, chỉ vì một chút hư danh mà nên lụy. Có việc mình không làm, nhưng cũng cứ nhận là mình làm. Độc Kiếm Vương Sương cũng mắc cái bệnh ấy. Vương Đông Dương và Trần Hải truy đuổi đi truy đuổi lại mấy lần, Vương Sương chẳng chịu nói ra cho rõ, lại đi bố trí chuyện can qua với nhau, hình thành nên một thảm kịch.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đại sư thương tiếc cho phu phụ Độc Kiếm Vương Sương thì phải ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Lão nạp thương tiếc cho thế nhân, cảm thán cho những nhân phẩm anh hùng bị hàm oan không còn dịp giải thích.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Phu phụ Vương Sương chẳng oan uổng chút nào. Các vị không giết họ đi là dành tiện nghi cho họ quá rồi.
Giới Tham đại sư hỏi:
− Công Tôn thí chủ nếu không phải vì đang giận mà nói thế, thì lão nạp muốn được nghe cao luận.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Sự tình rất giản đơn. Trước khi tiên phụ phát hiện kho bí kíp, Độc Kiếm Vương Sương đã sớm biết chỗ ấy, chọn lấy đi trước một số bộ đem giấu ở chỗ khác, cho nên khi tiên phụ cùng đi với y và phát hiện kho bí kíp, mới bảo y ra canh chừng nghe ngóng bên ngoài. Y có rắp tâm từ trước, nên mới đi ra canh chừng để tiên phụ lấy đi.
Giới Tham đại sư nói:
− A Di Đà Phật ! Thế đạo hiểm ác. Những người xuất gia tu hành như lão nạp không thể nghĩ ra được chuyện đó.
Mai Hoa chủ nhân tiếp:
− Y biết chắc rằng gia phụ nhất định sẽ phát giác việc y lấy mất một số bí kíp.
Giới Tham đại sư gật đầu:
− Công Tôn thí chủ trí huệ siêu việt, tuy chỉ phán đoán mà câu nào nghe cũng có lý.
Mai Hoa chủ nhân cười lạnh một tiếng, nói:
− Y lòng tham không đáy, đã lấy trước bí kíp, lại còn đòi gia phụ chia phần.
Nhưng gia phụ sớm biết dã tâm của y, có điều là không muốn nói trắng ra mà thôi.
Giới Tham đại sư cau mày, hỏi:
− Điều này làm sao thí chủ biết được ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tại hạ chỉ phán đoán, chẳng lẽ không đúng hay sao ?
Giới Tham đại sư nói:
− Được ! Thỉnh thí chủ nói tiếp !
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Việc đó khiến tiên phụ nổi giận, mới đẩy y xuống vực.
Giới Tham đại sư nói:
− Thế là kết oán thành cừu. Nếu lệnh tôn biết Vương Sương không chết, thì đã chẳng đẩy y xuống vực.
Mai Hoa chủ nhân không đếm xỉa đến Giới Tham đại sư nữa, nói tiếp:
− Y không chết là nhờ mạng còn lớn, nhưng lòng tham vô đáy, đã lấy cắp một phần bí kíp võ công còn chưa chịu dừng tay, lại đi đòi lấy thêm. Dù y bị tiên phụ chém giết, cũng là đáng lắm.
Giới Tham đại sư nghĩ thầm:
“Không trách lệnh tôn, chỉ trách Vương Sương.
Lập luận như thế sao gọi là công tâm ?” Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân nói tiếp:
− Thảm sự oan uổng của tiên phụ tiên mẫu đã được tra vấn minh bạch, vậy phải báo cừu thế nào đây ?
Giới Tham đại sư chột dạ, hỏi:
− Không biết Công Tôn thí chủ định báo cừu bằng cách gì ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Sát nhân thường mạng, vay nợ trả tiền. Quy củ ấy đã được duy trì trong võ lâm mấy trăm năm nay. Tại hạ muốn, trước hết đem giết hết những kẻ đã vây công tiên phụ, sau đó tru di tam tộc bọn chúng !
Giới Tham đại sư vội nói:
− Sát nhân thường mạng, cũng bất quá một mạng đền một mạng. Có lý gì lại giết mấy trăm người đền mạng cho hai người ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tiên phụ tiên mẫu chết đi đã hai mươi năm, chẳng lẽ không thể thu lại một chút lợi tức hay sao ?
Giới Tham đại sư nói:
− Bất kể Công Tôn thí chủ có năng lực làm được như vậy hay không, ta không bàn đến nó, nhưng làm như thế hoàn toàn không hợp đạo lý.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Do đại sư phụng cáo tỏ tường nội tình, miễn cho khỏi chết; nhưng đại sư mắt thấy tiên phụ tiên mẫu sắp chết mà không cứu, mắt mở to mà như không nhìn thấy, vậy phải khoét đi cả hai mắt, liệu có quá hà khắc chăng ?
Giới Tham đại sư đáp:
− Nếu giết chết lão nạp mà có thể tha cho mọi người, thì lão nạp có chết cũng không hận.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Trong võ lâm ân oán phân minh. Đại sư đã không xuất thủ, lại có công kể rõ sự tình, dĩ nhiên tội không đáng chết ...
Đoạn quay sang phía hoàng y khôi vĩ lão nhân, có hai con quái điểu đậu trên vai, hỏi:
− Đã đến lúc chưa ?
Khôi vĩ lão nhân đáp:
− Đã qua lâu rồi, nhưng chủ nhân còn đang tra vấn sự tình, lão nô không dám ngắt lời.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đã đến lúc, thì hãy mau động thủ !
Quần hào nghe vậy, chưa hiểu ra sao, nghĩ:
“Nếu ngươi phóng độc vào trong trà rượu, bọn ta không hề đụng đến, thì độc tố còn tác dụng gì ? Chẳng lẽ ngươi định dùng võ công hạ sát từng người bọn ta hay sao ? Mấy trăm cao thủ ở đây chỉ cần hợp lực, thì sau vài chiêu ngươi phải bỏ mạng.”.
Chỉ thấy khôi vĩ lão nhân chỉ tay lên trời, hai con quái điểu lập tức vỗ cánh bay lên trên không.
Quần hào ngẩng nhìn theo hai quái điểu bay tít lên không trung, nghĩ thầm:
“Lẽ nào hai con quái điểu lại có thể làm nên trò trống gì ?”.
Bỗng nổi lên tiếng tù và bi tráng, đám mấy chục thiếu nữ kia nhất tề đứng dậy, xếp thành phương trận bảo hộ hai linh vị.
Quần hào vốn mạnh ai làm gì tùy thích, chẳng ai chịu ai, lúc này nhìn thấy thần thái của Mai Hoa chủ nhân tựa hồ sắp tận diệt quần hào, liền cảm thấy mình có chung một cừu nhân là Mai Hoa chủ nhân kia. Một người cất cao giọng:
− Mai Hoa chủ nhân đã âm mưu giết hại tất cả chúng ta, chúng ta hãy kết thành một khối, hợp lực đối phó, không để cho hắn giết hại từng người riêng lẻ.
Một người khác lên tiếng:
− Tiếc thay ở đây không vị nào có thể thống lãnh tứ phương quần hào ...
Một thanh âm sang sảng tiếp:
− Nếu Trần đại hiệp Trần Hải có ở đây, thì có thể thống lãnh anh hùng thiên hạ.
Bỗng thấy một hắc y đại hán nhảy lên một chiếc bàn, giơ cao thanh đơn đao, nói:
− Tại hạ tiến cử Sâm Tiên Long Thiên Lộc tạm chủ trì đại cục. Sâm Tiên cũng có uy danh như Trần đại hiệp, đảm nhiệm việc này là lẽ đương nhiên.
Lời đại hán chưa dứt, đã có người đáp:
− Không được, không được. Long Thiên Lộc ở lỳ một chỗ, không hề lai vãng với đồng đạo võ lâm, làm sao có thể chủ trì đại cục ?
Một người khác nói to:
− Tại hạ tiến cử Giới Tham đại sư. Thiếu Lâm tự mấy trăm năm nay vẫn được võ lâm coi như Thái Sơn Bắc Đẩu. Để đại sư chủ trì đại cục là thuận lý thành chương.
Một người cười nhạt, nói:
− Song phương đối trận là phải mưu hành sách lược. Giới Tham đại sư tuy là danh môn chánh phái, nhưng đại sư quá thật thà, không quen cơ trá, há có thể lãnh tụ quần hào. Ý của tại hạ, tại sao không thỉnh Huyền Hoàng Giáo chủ làm minh chủ đối phó với Mai Hoa chủ nhân ?
Không khí bỗng trầm lắng, hồi lâu không nghe một âm thanh gì. Kỳ thực quần hào thầm suy nghĩ; tính luận về cơ trí, thì Huyền Hoàng Giáo chủ quá xứng đáng, nhưng danh vọng của nàng chưa đủ, lại là nữ nhi. Nếu phải tuân lệnh của nàng thì mất hết cả thể diện đấng nam nhi. Nhưng luận về tình thế trước mắt thì Huyền Hoàng Giáo chủ lại là minh chủ lý tưởng nhất.
Tiếng tù và bi tráng lại cất lên, kéo dài bất tuyệt.
Hạ Hầu Cương nói nhỏ với Vương Phi Dương:
− Quần hào không tái cử ai nữa, chắc hẳn trong bụng đều đồng ý tiến cử Huyền Hoàng Giáo chủ. Không biết ý Vương huynh thế nào ?
Vương Phi Dương đáp:
− Tại hạ cho rằng đó là cơ hội duy nhất. Ngoài Huyền Hoàng Giáo chủ, chỉ e khó tìm được ai đối kháng nổi với Mai Hoa chủ nhân.
Hạ Hầu Cương nói:
− Vương huynh là bậc có danh vọng cao, nếu lên tiếng có thể khiến quần hào ưng thuận.
Vương Phi Dương cười khổ, đáp:
− Chỉ e sau khi tại hạ lên tiếng, quần hào lại tiến cử tại hạ làm minh chủ.
Hạ Hầu Cương nói:
− Vương huynh đường đường là truyền nhân của Hoàng Sơn Thế Gia, sao lại không thể chủ trì đại cục ?
Vương Phi Dương lắc đầu, đáp:
− Tại hạ tự biết tài năng không bằng Huyền Hoàng Giáo chủ, không thể thống lãnh quần hào vượt qua kiếp nạn này.
Hạ Hầu Cương nói:
− Vậy thì để tiểu đệ đề xuất chăng ?
Vương Phi Dương đáp:
− Nếu Hạ Hầu huynh chịu đề xuất thì hay quá.
Hạ Hầu Cương mỉm cười, búng mình nhảy lên mặt bàn, cao giọng nói:
− Tù và thổi lên tứ phía, Mai Hoa chủ nhân đã phát động lực lượng. Chúng ta còn chưa chọn xong người chủ trì đại cục, tất sẽ trở nên hỗn loạn. Tại hạ thấy rằng ngoại trừ Huyền Hoàng Giáo chủ, chỉ e khó có ai đối kháng nổi với Mai Hoa chủ nhân.
Bỗng có tiếng kêu lớn:
− Xem kìa, phục binh của Mai Hoa chủ nhân đã phát động công thế !
Hạ Hầu Cương nhìn xa, thấy tứ bề xuất hiện vô số quái nhân trang phục kỳ lạ.
Cứ ba người toàn thân vận đồ đen, tóc dài xõa xượi, lại có một quái nhân toàn thân vận đồ màu hồng.
Hồng y nhân thì phủ kín vải hồng từ đầu xuống chân, còn hắc y nhân thì mặt mày cứng đơ không một chút sinh khí, móng tay dài khủng khiếp. Bọn người này xuất hiện khiến khu vực hoang lương thêm âm hiểm rùng rợn.
Hạ Hầu Cương cao giọng nói:
− Chúng ta chẳng thể như rắn không đầu, chim không cánh. Nếu chư vị còn chưa chịu quyết định, chỉ e khi lâm đại kiếp, hối cũng chẳng kịp !
Tứ bề xôn xao một hồi, rồi cùng nói:
− Được ! Chúng ta đề cử Huyền Hoàng Giáo chủ ...
Quần hào đã cảm thấy chỉ có tài hoa của Huyền Hoàng Giáo chủ mới đủ đối kháng với Mai Hoa chủ nhân, liền kêu to:
− Huyền Hoàng Giáo chủ ! Huyền Hoàng Giáo chủ !
Chợt có mấy tiếng rú thảm thương vọng lại, máu phun thành vòi lên cao, rồi bốn người gục ngã.
Nguyên mấy người dự hội đứng sát ở vòng ngoài đã bị đám quái nhân mặc đồ đen động thủ giết chết tươi.
Mai Hoa chủ nhân bỗng giơ cao tay, khôi vĩ lão nhân liền ngửa mặt hú một tiếng dài. Bọn quái nhân mặc đồ đen đang tiến vào liền đứng sững lại.
Lúc này quần hào đã nhất loạt lấy ra binh khí, kết thành thế liên thủ hợp lực để nghênh địch.
Mai Hoa chủ nhân thong thả nhìn mặt quần hào một lượt, nói:
− Các người tiến cử minh chủ không sai. Tại hạ đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy Huyền Hoàng Giáo chủ có thể đấu trí với tại hạ.
Cục thế rối loạn đả chấm dứt, nhưng chẳng qua chỉ là giây lát trời lặng gió trước cơn bão tố khủng khiếp sắp ập tới mảnh đất hoang vu trầm tịch này.
Huyền Hoàng Giáo chủ thong thả, tha thướt tiến về phía Mai Hoa chủ nhân.
Nàng đã được quần hào đồng cử làm minh chủ, uy thế đã khác hẳn lúc trước, quần hào tăm tắp nhường đường.
Giới Tham đại sư thở dài:
− Tội lỗi ! Tội lỗi ! Lại một trường đồ sát kinh tâm động phách.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Thừa ý quần hào, thực không dám nhận những lời quá khen ! Các hạ thỉnh chúng tại hạ đến nơi này, hẳn đã có bố trí từ sớm ?
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng đáp:
− Không sai. Hôm nay hết thảy khách nhân dự hội, ngoại trừ Giới Tham đại sư, đừng ai hi vọng sống sót mà ra khỏi chốn này.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Các hạ tuy để cho đại sư sống, nhưng khoét hai mắt đi thì đại sư có sống cũng khác gì chết ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tại hạ tự có cách khiến đại sư bị mù mà không hận. Giáo chủ khỏi cần phí tâm đa sự.
Huyền Hoàng Giáo chủ đưa mắt nhìn tứ bề quần hào, nói:
− Cục diện hôm nay đã thành thế đối nghịch thủy hỏa, xem chừng không thể có hòa đàm.
Mai Hoa chủ nhân cười:
− Thủy hỏa đối nghịch, thân cừu bất cộng đái thiên, nếu Giáo chủ tưởng có thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục tại hạ, thì gọi là nằm mơ giữa ban ngày. Bỏ ý định hoang tưởng ấy thì hơn.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Dù là quyết tử chiến, cũng nên có một ước pháp mới hay. Không rõ ý các hạ thế nào ?
Mai Hoa chủ nhân nghĩ một chút, hỏi:
− Nguyện nghe cao luận.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Nếu bổn Giáo chủ đoán không lầm, trong vòng năm dặm quanh đây, các hạ đã bố trí không để quần hào đào thoát ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Nếu tại hạ có thể thu nạp Giáo chủ làm nô tì thì tại hạ sẽ có một trợ thủ tài hoa.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Đúng thế lúc này chúng ta đã trở thành oan gia đối đầu, một mất một còn !
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Trước khi phân định thắng bại, Giáo chủ cũng không tin lời tại hạ, vậy ước pháp của Giáo chủ là thế nào, hãy mau nói ra !
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Tình thế này dễ dàng loạn chiến. Chi bằng lấy mười trận đấu làm giới hạn mà phân định thắng bại.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu phí tại hạ thắng, các vị sẽ lần lượt từng người chịu chết. Cách này xem ra nhẹ nhàng. Được !
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Công Tôn huynh đài chỉ biết tính toán một phía. Nếu bổn Giáo chủ thắng thì sao đây ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Tại hạ đã tính cả rồi, các vị không có bất cứ cơ hội nào thủ thắng. Do đó, tại hạ còn chưa nghĩ đến chuyện mình bị lạc bại !
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Huynh đài đừng quá tự tin !
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tại hạ đã khổ công sắp đặt bốn năm năm nay. Nếu chưa nắm chắc toàn phần thắng, đã chẳng thỉnh các vị tề tựu ở đây.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Huynh đài dù nắm chắc hoàn toàn phần thắng, nhưng tình thế hôm nay đã khác. Có những vị bao năm nay không xuất hiện trên giang hồ, hôm nay cũng vội tới đây. Chỉ e diễn biến tình thế đã vượt ra ngoài dự định của huynh đài.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Những vị nào ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Huynh đài mới khoảng hai mươi tuổi, có nói ra vị tất huynh đài đã biết.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Có phải Giáo chủ muốn nhắc đến Thần Phán Trần Hải ? Hừ, hừ ... e rằng Trần Hải sẽ không bao giờ tái hiện giang hồ.
Lời của Mai Hoa chủ nhân rõ ràng rằng y chưa biết lúc này Trần Hải đã xuất hiện.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Còn những nhân vật khác mà danh vọng và võ công cao hơn cả Trần Hải.
Huynh đài có biết chăng ?
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Có phải Thập Phương Lão Nhân Ngụy Tái Cường ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Trừ Tang Nam Tiên còn có Oải Tiên Vương Dật Vương đại hiệp. Huynh đài đã nghe biết chăng ?
Mai Hoa chủ nhân đăm chiêu nghĩ một hồi, nói:
− Có phải lão già lùn nằm trên lưng con lừa trắng hay không ?
Huyền Hoàng Giáo chủ nghĩ thầm:
“Mình đang mong hắn mạ lị như thế mới khiến Vương Dật nổi giận.” Liền lạnh lùng đáp:
− Vương đại hiệp mấy chục năm về trước đã lừng lẫy uy danh trong giang hồ. Nếu luận về thân phận, thì hết thảy mọi người ở đây chỉ thuộc hàng vãn bối của người. Huynh đài nói năng bất kính như vậy, không sợ Vương lão tiền bối trừng phạt hay sao ?
Nguyên Vương Dật tính khí cổ quái, ương ngạnh và nóng nảy. Người ta nói một đằng, lão làm ngược lại. Huyền Hoàng Giáo chủ thầm biết không thể yêu cầu lão đứng ra đối địch với Mai Hoa chủ nhân, vì lão sẽ làm ngược lại. Cho nên nàng cố ý khích cho Mai Hoa chủ nhân chọc giận Vương Dật.
Mai Hoa chủ nhân cười khẩy, nói:
− Cái gã lùn ấy hù dọa được thế nhân, chứ tại hạ không có e sợ.
Vương Phi Dương ngó tứ phía, không thấy Vương Dật xuất hiện, cũng chẳng nghe tiếng hồi đáp của lão, thì nghĩ:
“Vị lão nhân ấy đã bỏ đi rồi chăng ? Nếu lão còn ở đây, quyết chẳng im hơi lặng tiếng.” Đang nghĩ thế, đã nghe thanh âm sang sảng vọng lại:
− Con a đầu chết tiệt ! Ả a hoàn quỷ ám dám mạ lị lão nhân gia ?
Quần hào ngơ ngác, chẳng rõ lão đang nhiếc móc ai.
Mai Hoa chủ nhân quát:
− Lão già lùn kia, có to gan thì lại đây ta coi !
Chỉ thấy tiếng vó lừa lộp cộp, con bạch mao lư lóc cóc chạy tới. Con lừa này linh hoạt dị thường, cứ lách đám đông mà chạy vào vòng trong. Lông nó trắng tuyền, mình nhỏ bụng thon, trông thập phần khả ái. Lão nhân nằm ngửa trên lưng lừa vừa vặn bằng chiều dài của nó.
Mai Hoa chủ nhân đưa mắt nhìn khôi vĩ lão nhân, nói:
− Không cho y tiến vào !
Khôi vĩ lão nhân ứng thanh, sải bước về phía Vương Dật. Vương Dật thấy lão kia tới gần vẫn nằm bất động trên lưng lừa. Khôi vĩ lão nhân còn cách năm sáu bước thì dừng lại, hỏi:
− Các hạ có phải là Oải Tiên Vương Dật ?
Vương Dật lạnh lùng đáp:
− Ta không nói với ngươi. Bảo con a đầu kia lại đây.
Khôi vĩ lão nhân ngẩn ra, nổi giận:
− Hãy nếm thử «Sưu Hồn Chỉ Lực» của ta rồi hẵng hay.
Tay tả đột nhiên vung ra, trảo tới Oải Tiên Vương Dật.
Con bạch mao lư bỗng nhảy một bước xa đến bốn năm thước, tránh một trảo của khôi vĩ lão nhân.
Quần hào tứ phía thầm thán phục:
“Thì ra con lừa cũng có thân pháp kỳ dị, biết tránh đòn.”.
Khôi vĩ lão nhân sấn tới, giận dữ tung ra bốn chưởng. Chưởng phong ào ào, tiềm lực mãnh liệt, phong tỏa đường thối lui của con lừa.
Chỉ thấy Vương Dật vẫn nằm ngửa bất động trên lưng lừa. Con lừa cũng chẳng buồn né tránh chưởng lực của khôi vĩ lão nhân mà còn điềm nhiên như thường.
Quần hào thấy vậy kinh ngạc, nghĩ:
“Chưởng lực của lão kia hùng hậu như vậy mà Vương Dật chưa trả đòn, chỉ e mất hẳn tiên cơ.”.
Khôi vĩ lão nhân phóng liền bốn, năm chưởng nhưng chưa thấy Vương Dật hoàn thủ thì lấy làm kỳ quái. Bèn từ từ tiến lại gần, giơ tay chụp xuống.
Vương Dật nằm ngửa trên lưng lừa, chợt quát to:
− Đã bảo đừng động tới lão nhân gia !
Khôi vĩ lão nhân chỉ thấy Vương Dật vẫy chân tả lên như một ngọn nhuyễn tiên. «Bộp» một tiếng đã bị trúng đòn vào cùi chỏ tay hữu. Cánh tay đang trảo tới tức thời thõng xuống.
Quần hào cả kinh, nghĩ:
“Vương đại hiệp có thể luyện cước đến trình độ như thế, thực khiến người khó tin.”.
Chỉ thấy Vương Dật đã ngồi chễm chệ trên lưng lừa, lạnh lùng nói:
− Gã nô tài kia, ta đã bảo ngươi không chịu nghe, mau tránh ra, để con a đầu chết tiệt kia lại đây xem thủ đoạn của lão nhân gia.
Quần hào ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Vương Dật ngụ ý nói tới Mai Hoa chủ nhân, nhưng Mai Hoa chủ nhân rành rành là một nam nhân giả dạng lão nhân râu dài tới ngực. Vương Dật lại cứ mạ lị con a đầu với ả a hoàn, chẳng hiểu là có dụng ý gì.
Mai Hoa chủ nhân ngẩng mặt nhìn trời, tựa hồ không để ý tới lời Oải Tiên Vương Dật.
Khôi vĩ lão nhân bị một cước vào cùi chỏ, tay hữu hoàn toàn vô tác dụng, đành thối lui.
Vương Dật cười khẩy, nói:
− Hừ, con a đầu chết tiệt còn giả bộ đứng ngây ra đó ? Người khác không nhận ra ngươi, chứ lão nhân gia làm gì lại không biết ?
Mai Hoa chủ nhân đang ngẩng mặt lên trời, bỗng quay xuống chằm chằm nhì Vương Dật, hỏi:
− Các hạ nói năng xàm bậy, mạ lị ai vậy ?
Vương Dật đáp:
− Lão nhân gia đây mạ lị ai, ngươi còn chưa minh bạch hay sao ?
Mai Hoa chủ nhân thong thả bước lại, mục quang tóe lửa. Trong cặp mắt như có một lớp bạch khí trông như sương mù.
Nhìn đến Vương Dật, thấy lão đột nhiên nhắm mắt, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi vững trên lưng lừa, tựa hồ đang vận nội công chuẩn bị đối kháng với lực đạo từ bên ngoài.
Mai Hoa chủ nhân từ từ bước tới gần, tay tả giơ ra, chậm rãi chộp xuống vai Vương Dật.
Huyền Hoàng Giáo chủ đột ngột quát to:
− Dừng tay !
Đoạn búng người bay tới phía Mai Hoa chủ nhân.
Tay tả của Mai Hoa chủ nhân đang chụp tới vai Vương Dật, vẫn không đổi hướng. Tay hữu phẩy lại đằng sau, nhắm về phía Huyền Hoàng Giáo chủ.
Huyền Hoàng Giáo chủ đang phi tới, lập tức dừng ngay lại. Chỉ cảm thấy luồng hàn phong lạnh buốt tràn đến, vội vận khí phóng chưởng đánh bạt luồng hàn phong đang tràn đến cận thân.
Luồng hàn phong tuy bị chưởng lực của nàng đánh bạt, nhưng nàng cũng bị đẩy lùi một bước, nghĩ thầm:
“May mà dừng lại kịp thời, nếu không thì nguy rồi. Võ công của Mai Hoa chủ nhân quá lợi hại, tiền công hậu cự, mà lực đạo cương mãnh đến mức ấy.”.
Lúc ấy, bàn tay tả của Mai Hoa chủ nhân đã chộp tới vai Vương Dật.
Khoảnh khắc đó, Vương Dật chợt mở to mắt, thần quang nhoáng lên, thượng bàn xoay nửa vòng ra phía sau, né tránh tay tả của Mai Hoa chủ nhân đang chụp tới, còn tay hữu thì thuận theo thế xoay mình tung một chưởng vào mạng sườn đối phương.
Công lực của Vương Dật đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, nội kình của chưởng thế cương mà không mãnh, người ngoài nhìn vào không thấy chút gì là uy thế.
Chỉ thấy năm ngón tay tả của Mai Hoa chủ nhân khum khum, nửa co vào, nửa duỗi thẳng. Y thối lui hai bước, đưa tay quệt mồ hôi trán.
Y phục của Vương Dật thì ướt đẫm mồ hôi. Con bạch mao lư khuỵu hai chân trước, lảo đảo suýt ngã quỵ. Một chiêu sấm sét của hai người vừa rồi, mỗi bên đều có cảm giác vừa kinh qua một kiếp sinh tử. Song quần hào đại bộ phận không nhận ra được điều đó.
Chỉ thấy con mắt còn lại của lão nhân lưng gù đứng sau Huyền Hoàng Giáo chủ chợt lóe lên ánh thần quang, chằm chằm nhìn vào mặt Mai Hoa chủ nhân, nói:
− Hảo võ công, hảo bản lĩnh ! Thỉnh Giáo chủ lùi lại, để lão phu lĩnh giáo y vài chiêu.
|