Hồi 34
Nhiếp Hồn Tâm Thuật
Trần Hải gật đầu hỏi:
− Được rồi. Không biết quần hào có ai không bị trúng độc ?
Hạ Hầu Cương đáp:
− Chỉ có vị huynh đài kia và Huyền Hoàng Giáo chủ.
Trần Hải nói:
− Ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi !
Đoạn tiến về phía thanh y thiếu niên, cung tay thi lễ, nói:
− Tại hạ Trần Hải, thỉnh giáo đại danh ?
Thanh y thiếu niên mỉm cười:
− Tiểu danh không ai biết, đâu dám hé nói trước bậc đại hiệp ?
Trần Hải nói:
− Thế gian có nhiều vị thiếu niên kỳ tài, huynh đài đã không muốn nói, lão hủ cũng chẳng tiện đa vấn.
Thanh y thiếu niên nói:
− Trần đại hiệp danh truyền thiên hạ, uy vọng lớn lao, đến thật đúng lúc, khả dĩ đàm phán với Mai Hoa chủ nhân.
Mai Hoa chủ nhân đột nhiên mở to mắt, nói:
− Ta đã nghĩ xong rồi.
Huyền Hoàng Giáo chủ vội hỏi:
− Quyết định thế nào ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ta chưa thể giết được cừu nhân từng vây công tiên phụ tiên mẫu, thực chết khó nhắm mắt ...
Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Vậy ngươi đã chuẩn bị hoán đổi giải dược chứ ?
Mai Hoa chủ nhân nói tiếp:
− Nếu hôm nay ta có thể bảo lưu tính mạng, từ nay trở đi chỉ e võ lâm thiên hạ sẽ không lấy một ngày yên lành đâu. Huyền Hoàng Giáo lợi hại của ngươi sẽ là mục tiêu đầu tiên của ta, nội trong ba tháng ta sẽ đập tan tổ chức của ngươi.
− Nếu ngươi tự tin đủ năng lức làm như vậy, bổn tọa tùy thời lãnh giáo.
Thần Phán Trần Hải nhìn Huyền Hoàng Giáo chủ chỉ một cái , thầm ngạc nhiên:
“Nữ Giáo chủ lâu nay mang tiếng xấu là dùng nữ sắc lang lạc nhân tâm, dụ người nhập giáo, hôm nay tại sao lo cứu mạng cho quần hào dự hội, hẳn có duyên cớ gì đây. Nếu âm mưu của Giáo chủ thành công, quần hào vừa thoát khỏi bàn tay của Mai Hoa chủ nhân, e sẽ lại rơi vào tay của Huyền Hoàng Giáo chủ ?”.
Nên biết những người dự hội nơi đây đều là những nhân vật hùng cứ một phương, ai cũng muốn nắm lấy quần hào để thực hiện mộng bá chủ võ lâm thiên hạ của mình.
Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân nói:
− Huyền Hoàng Giáo trong võ lâm là một tổ chức thần bí, ô uế, dùng mỹ sắc lừa dụ các cao thủ võ lâm nhập giáo, nhưng hôm nay ta thấy Giáo chủ lại có điểm khác hẳn truyền ngôn.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Truyền ngôn trong gian hồ há coi là thật ?
Thần Phán Trần Hải bước tới, giơ tay hữu nói:
− Tại hạ Trần Hải.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Mạng của các hạ thật là lớn phải không ?
Trần Hải mỉm cười, đáp:
− Trời chưa đoạt phách ta, quỷ chưa hớp hồn ta, lão phu biết chọn cách chết như thế nào đây ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu các hạ chịu lánh thế vào thâm sơn mà ẩn cư, đừng bôn tẩu giang hồ nữa, có thể sẽ sống thêm được vài năm, không ngờ cuối cùng các hạ lại không thức thời.
Trần Hải nói:
− Vậy ra lần bọn ngươi vây công lão phu cũng là do ngươi sắp đặt ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Mười tám kiếm giết các hạ không chết, thực là kỳ sự trong võ lâm ...
Trần Hải tiếp:
− Chuyện sinh tử của một mình lão phu chẳng đáng nói. Trước mắt nói chuyện ba tháng thì còn bao nhiêu biến hóa khó bề dự liệu. Hiện tại ngươi định xử trí vụ quần hào trúng độc thế nào đây ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Đổi một viên giải dược cứu mấy trăm mạng người, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao ?
Trần Hải nói:
− Ngươi tuy nói là vì người khác, thực ra chỉ vì chính bản thân ngươi, việc trao đổi này song phương đều có lợi, vậy ngươi hãy trao giải dược ra !
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ta tuy có mang theo giải dược, nhưng không đủ để trao cho mỗi người một viên.
Trần Hải nói:
− Chuyện đó ngươi khỏi lo, lão phu tự có cách xử lý ...
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Các vị hãy đưa giải dược của các vị cho ta nhìn thấy đã !
Huyền Hoàng Giáo chủ e Mai Hoa chủ nhân cải biến chú ý, bên quay sang nói với thanh y thiếu niên:
− Phiền huynh đài trao giải dược cho bổn tòa.
Trần Hải vội tiếp:
− Nếu huynh đài quả có thiện tâm cứu mạng anh hùng thiên hạ, thì hãy trao giải dược cho lão hủ.
Thanh y thiếu niên thò tay vào bao, lấy ra chiếc hộp ngọc, nói:
− Giải dược này chỉ có một viên, hai vị lại đều là nhân vật danh chấn võ lâm, tại hạ biết trao cho vị nào đây ?
Trần Hải đáp:
− Điều đó thỉnh huynh đài tự quyết, nên giao cho ai, lão hủ không dám ép.
Thanh y thiếu niên nói:
− Nếu đơn thuần luận về thanh danh, tín nhiệm, thì nên trai cho Trần đại hiệp.
Trần Hải nói:
− Lão hủ thay mặt quần hào trúng độc mà cảm tạ huynh đài.
Thanh y thiếu niên nói:
− Lão tiền bối chớ vội cao hứng, vãn bối còn chưa nói hết, Trần lão tiền bối quá ư chính nhân quân tử, không nhiều tâm cơ, nếu trao giải dược cho tiền bối, chỉ e lão tiền bối đấu không lại Mai Hoa chủ nhân, do đó,vãn bối muốn giao nói cho Huyền Hoàng Giáo chủ thì hơn.
Trần Hải thở dài nhè nhẹ, đáp:
− Lão hủ tín nhiệm quyết định của huynh đài, song lão hủ muốn nhắc huynh đài một câu,sinh mạng của mấy trăm vị anh hùng hoàn toàn lệ thuộc vào cách xử lý của huynh đài đó.
Thanh y thiếu niên mỉm cười, nói:
− Nếu không nghĩ đến sinh mạng của quần hào dự hội hôm nay, thì vãn bối đã giao ngay viên giải dược cho Trần đại hiệp.
Trần Hải thở dài não ruột, mặc nhiên không nói.
Thanh y thiếu niên thong thả trao viên giải dược vào tay Huyền Hoàng Giáo chủ, nói:
− Một viên giải dược, mấy trăm sinh mạng, Giáo chủ không được trúng quỷ kế của Mai Hoa chủ nhân.
Huyền Hoàng Giáo chủ quay sang phía của Mai Hoa chủ nhân:
− Giải dược hiện trong tay ta, ngươi cũng lấy giải dược ra đi.
Mai Hoa chủ nhân lấy chiếc lọ ngọc ra, nói:
− Trong lọ có một trăm viên, nhưng quần hào đông tới mấy trăm vị, phải phân phối thế nào đây ?
Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi Trần Hải:
− Trần đại hiệp có biện pháp gì hay ?
Trần Hải đáp:
− Hãy trao trước cho lão phu một viên.
Mai Hoa chủ nhân mở nút lọ, lấy một viên đưa ra, nói:
− Được, các hạ cứ thử trước đi.
Trần Hải nhận viên giải dược, tới bên Vương Phi Dương, nghiêm trang nói:
− Vương thiếu hiệp, độc tính đã phát tác, thứ cho lão phu thỉnh thiếu hiệp dùng thử giải dược này, Hoàng Sơn Thế Gia lừng lẫy hiệp danh, những mong Vương thiếu hiệp hiểu dụng ý của lão hủ.
Vương Phi Dương tựa hồ không nói nổi, chỉ hơi gật đầu.
Trần Hải cúi xuống, nhét viên giải dược vào miệng chàng.
Quần hào thẩy đều ngưng mục quan sát Vương Phi Dương, chờ xem biến hóa. Chỉ thấy mồ hôi trên mặt chàng khô dần, vẻ đau đớn tựa hồ cũng từ từ giảm xuống, chừng uống cạn một tuần trà, Vương Phi Dương đã ngồi dậy được.
Trần Hải thở phào nhẹ nhõm nói:
− Vương thiếu hiệp cảm thấy thế nào ?
Vương Phi Dương đáp:
− Rất dễ chịu, độc tính trong nội tạng đã tiêu tan.
Trần Hải quay lại nói với Hạ Hầu Trường Phong:
− Phiền hiền đệ vất vả một chuyến.
Hạ Hầu Trường Phong đáp:
− Những mong phân phó !
Trần Hải nói:
− Đi ra ngoài năm trăm dặm mang về đây hai thùng nước trong lành.
Hạ Hầu Trường Phong cung tay đáp:
− Đã mấy chục năm nay tiểu đệ mới được đại ca sai bảo !
Đoạn quay người lao vút đi.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Trần đại hiệp có phải muốn hòa một trăm viên giải dược vào nước, để quần hào hết thảy cùng uống ?
Trần Hải đáp:
− Không sai.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Cách này cũng rất tốt, nhưng chỉ e dược lực không đủ, chi bằng cứu được người nào hay người đó !
Trần Hải nói:
− Lão phu tuy không đủ tâm cơ, nhưng không tán thành kế hoạch của Giáo chủ, hy sinh hàng trăm nhân mạng như vậy được.
Vương Phi Dương biết Trần Hải là người cương trực, ghét ác như cừu, vốn có thành kiến với Huyền Hoàng Giáo chủ nhưng không để lộ ra. Trong tình cảnh này, chàng lại chưa thể nói thực cho Trần Hải biết Huyền Hoàng Giáo chủ đứng ở đây là Vương Thông Huệ cải trang, người vẫn được Trần Hải vô cùng quí mến.
Chàng chỉ đành mỉm cười, mặc nhiên im lặng.
Nguyên Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương có giao tình thâm hậu với Thần Phán Trần Hải. Hồi còn sống, Vương Đông Dương thường quanh quẩn tại gia, Vương phu nhân rất không tán thành đồng thái độ quá thân ái của phu nhân đối với Trần Hải. Phu nhân tài hoa quán thế, mỹ diễm như tiên, uyên bác hơn phu quân hàng chục lần, nhưng Vương Đông Dương thập phần thân thiết với Trần Hải, không chịu được sự ngăn trở của ái thê, cũng không muốn nàng mếch lòng, bèn theo Trần Hải đi du ngoạn danh sơn thắng cảnh thiên hạ suốt ba năm không buồn hồi gia.
Sau lần đó, Vương phu nhân quả nhiên không dám ngăn trở sự giao du của phu quân với Trần Hải, nhưng Trần Hải biết thái độ của Vương phu nhân, nên từ ngày Vương Đông Dương qua đời, cũng không tới thăm Hoàng Sơn Thế Gia nữa.
Vương Phi Dương, Vương Thông Tuệ từ khi có trí nhớ, Vương Thông Huệ thông minh lanh lợi, khéo ăn khéo nói, một điều Trần bá bá, hai điều Trần bá bá, nên đối với hai người. Trần Hải quí mến Vương Thông Huệ hơn hẳn Vương Phi Dương.
Trần Hải có nằm mơ cũng không thể ngờ Huyền Hoàng Giáo chủ trước mặt mình lại là nữ hài nhi mình vô cùng quí mến ngày xưa.
Bỗng có nhiều tiếng hú quái dị từ bốn phương tám hướng vọng tới.
Khôi vĩ lão nhân nói:
− Đệ tử bốn phía đã quá nóng lòng chờ đợi nên làm thế nào, thỉnh chủ nhân quyết cho.
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Bảo chúng lui về đợi lệnh.
Khôi vĩ lão nhân ứng thanh, đưa tù và lên miệng thổi một hồi dài.
Tiếng hú bốn bề lập tức tắt lặng.
Huyền Hoàng Giáo chủ bỗng cười khanh khách, nói:
− Mai Hoa chủ nhân, ngươi không cảm thấy cho phục binh rút lui quá sớm hay sao ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ta dù trao các viên giải dược này, các ngươi cũng sẽ chết hết !
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Đáng tiếc ngươi cũng không còn cơ hội.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Tại sao ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Ngươi đã giải tán phục binh, ở đây chỉ còn một mình ngươi với lão nô tài kia có khả năng chiến đấu. Phía bổn tọa có thêm nhiều sinh lực, nếu động thủ thì ngươi sẽ quá thiệt thòi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu ngươi không chịu tin, thì cũng được thôi.
Chỉ thấy Hạ Hầu Trường Phong đã xách hai thùng nước phóng như bay trở về.
Trần Hải mở nắp thùng, nhìn Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Ngươi có thể trao một viên giải dược nữa chăng ?
Mai Hoa chủ nhân lấy một viên giải dược đưa cho Trần Hải.
Trần Hải thấy trong thùng nước có một chiếc gáo, thì ngoảnh đầu tươi cười với Hạ Hầu Trường Phong:
− Hiền đệ làm việc gì cũng rất chu đáo.
Hạ Hầu Trường Phong đáp:
− Mấy chục năm sát cánh giang hồ, há có thể quên ?
Trần Hải vục gần đây một gáo nước, bỏ viên giải dược vào đó, cao giọng nói với quần hào:
− Thỉnh năm vị lại đây, mỗi vị uống một chung dược thủy, thử xem có thể giải độc hay không ?
Có đến ba bốn mươi người cùng ùa đến.
Trần Hải cau mày, chưa biết nên đưa cho ai uống trước.
Huyền Hoàng Giáo chủ liền bước tới, nói:
− Hãy để bổn tòa phân phối mới được.
Đoạn múc một chung dược thủy đưa Độc nhãn lão nhân, nói:
− Lão tiền bối hãy cạn trước một chung.
Độc nhãn lão nhân uống cạn.
Huyền Hoàng Giáo chủ đưa chung thứ hai cho Long Thiên Lộc, nói:
− Long trang chủ biết rõ nhất tác dụng của dược vật, thỉnh uống cạn chung này rồi cho biết, liệu như thế có đủ giải độc trong nội tạng hay không ?
Long Thiên Lộc uống cạn.
Huyền Hoàng Giáo chủ lại trao dược thủy cho Hạ Hầu Cương và hai người nữa, đoạn cao giọng nói:
− Các vị thử vận khí điều tức một lát, xem hiệu năng thế nào ?
Một viên giải dược được hòa vào nước cho năm người uống, liệu có đủ giải độc hay không, là mối quan tâm của hết thảy quần hào.
Trong nhất thời, tất cả im phăng phắc.
Thời gian tuy chỉ bằng uống xong một tuần trà nóng, nhưng mọi người có cảm tưởng kéo dài hàng mấy chục năm nếu dược thủy không đem lại hiệu năng trừ độc, thì mấy trăm con người sẽ quyết định một phen sống mái trước khi bỏ mạng.
Bỗng Long Thiên Lộc hô lên một tiếng, nói:
− Chất độc trong nội tạng lão phu đã được tiêu trừ.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Hải chợt giãn ra, tươi lên, nhìn Độc nhãn lão nhân, cung tay nói:
− Ngụy huynh cảm thấy thế nào ?
Độc nhãn lão nhân lạnh lùng đáp:
− Lão phu không phải họ Ngụy.
Ngừng một chút, lại tiếp:
− Lão phu cảm thấy chất độc trong nội tạng đã tan.
Trần Hải cười nhạt, nói:
− Chẳng lẽ hai mắt của Trần mỗ đã mờ ?
Độc nhãn lão nhân lạnh lùng nói:
− Lão phu quen tính cổ quái, không thích ngao du, Trần đại hiệp tốt nhất chớ nói chuyện với lão phu.
Trần Hải ngớ ra, bất giác cau mày, nhưng cuối cùng đành nén giận, thong thả quay sang phía Hạ Hầu Cương, hỏi:
− Hiền điệt cảm thấy thế nào ?
Hạ Hầu Cương đáp:
− Điệt nhi cảm thấy chất độc trong nội tạng đã được giải trừ.
Trần Hải nhìn Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Giáo chủ có thể đàm phán với Mai Hoa chủ nhân về việc trao đổi giải dược.
Huyền Hoàng Giáo chủ tiến lại gần Mai Hoa chủ nhân, nói:
− Trước khi song phương được giải độc xong xuôi, tốt nhất là không nên tái xung đột.
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ta đã đáp ứng rồi, một lời như dao chém đá, tuyệt không cải biện.
Huyền Hoàng Giáo chủ trao viên giải dược cho đối phương, nói:
− Được ! Một lời đã quyết, trước khi chất độc trong nội tạng ngươi được giải trừ, bổn tọa sẽ không sát hại ngươi.
Đôi bên trao giải dược cho nhau, Mai Hoa chủ nhân nuốt viên giải dược, Huyền Hoàng Giáo chủ trao lọ giải dược cho Trần Hải.
Trần Hải hòa giải dược vào thùng nước, cao giọng nói:
− Chư vị lần lượt đi qua đây, mỗi người chỉ được uống một chung, nếu cố ý múc thêm, đừng trách lão phu tàn nhẫn.
Đại bộ phận quần hào đều kính nể uy danh của Trần Hải. Quả nhiên mọi người tuần tự nối đuôi nhau đến uống dược thủy, mỗi người chỉ một chung. Đã uống hết lượt, vẫn còn dư nữa thùng.
Huyền Hoàng Giáo chủ tiến lại, nói:
− Số dược thủy này phải cất đi, còn có lúc dùng đến.
Đoạn trao thùng nước dư cho Độc nhãn lão nhân.
Lúc này lục diện căng thẳng đã dịu hẳn đi, hầu như hết thảy mọi người đều ngồi tĩnh tọa vận khí điều tức.
Bỗng Mai Hoa chủ nhân lao vụt như tia chớp đến cạnh Huyền Hoàng Giáo chủ, chộp lấy mạch môn của nàng. Động tác cực kỳ thần tốc, Huyền Hoàng Giáo chủ không kịp phản ứng, đã bị Mai Hoa chủ nhân trấn giữ mạch môn.
Trần Hải giơ tay hữu, nghiêm nghị quát:
− Buông tay ra !
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu ta có ý đoạt mạng Giáo chủ, thì Giáo chủ đã chết tươi rồi, các hạ đâu còn cơ hội tiếp cứu ?
Trần Hải hỏi:
− Đã không có ý đoạt mạng, còn làm như vậy làm gì ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Giáo chủ đã giật râu của ta, ta cũng muốn xem diện mạo của Giáo chủ.
Một luồng hàn phong vụt quạt tới cổ tay tả của Mai Hoa chủ nhân. Mai Hoa chủ nhân vội rụt tay tránh luồng chỉ phong. Độc nhãn lão nhân từ xa bốn, năm thước đã sấn tới, nói:
− Dừng tay ! Các hạ dù muốn thấy bản lai diện mục của Giáo chủ, hiện tại cũng chưa phải lúc !
Trần Hải, Long Thiên Lộc, Hạ Hầu Trường Phong và nhiều người khác đã vây lại thành thế vây công.
Mai Hoa chủ nhân nghĩ đến việc thuộc hạ đã lui quân, võ công của mình dù cao đến mấy, cũng khó bảo hộ ngót ba chục tiểu tì tháp tùng để đối phó với mấy trăm cao nhân thủ vây công, huống hồ trong số họ có không ít vị thuộc vào hàng đệ nhất cao thủ. Nghĩ xong nhìn quần hào tứ bề một lượt, rồi nói:
− Nếu các vị xuất thủ, ta sẽ lập tức giết chết Huyền Hoàng Giáo chủ.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Các hạ đã không đổi một mạng lấy mấy trăm sinh mạng, nay lại một đỗi một, chẳng quá vô lý hay sao ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Lão tin rằng cả mấy trăm vị kia đều sẽ muốn cứu Giáo chủ của lão chăng ?
Trần Hải hỏi:
− Ngươi có điều kiện gì, cứ nói thẳng ra coi ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ta chỉ cần có một cơ hội là sẽ tranh thủ được mọi khách nhân dự hội tuân theo hiệu lệnh của ta.
Trần Hải ngẩn ra, hỏi:
− Cơ hội thế nào ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Quanh đây có nhiều chiếc lều vải, ta chỉ cần từng bước vào trong lều, đàm luận với ta vài câu, ta sẽ đem ba tấc lưỡi thuyết phục được họ theo ta.
Trần Hải nói:
− Có chuyện vậy ư ? Lão phu không tin.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Mỗi lần chỉ được một người bước vào trong lều, mọi người không được nghe lén, nhìn trộm.
Trần Hải đáp:
− Được ! Một lời đã quyết, lão phu muốn xem có ma lực gì mà trong chốc lát lại đủ tài biến địch thủ thành bằng hữu ?
Mai Hoa chủ nhân buông tay Huyền Hoàng Giáo chủ, quay sang bảo Khôi vĩ lão nhân:
− Ngươi đứng canh ngoài cửa lều, nếu có ai nghe lén hoặc nhìn trộm, lập tức báo cho ta biết.
Đoạn cất bước đi vào trong chiếc lều lớn nhất.
Lúc này đám tì nữ đều nhất tề đi theo chủ nhân.
Huyền Hoàng Giáo chủ hít một hơi dài, nói to:
− Hãy khoan !
Mai Hoa chủ nhân ngoảnh đầu lại, hỏi:
− Có cao kiến gì chăng ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Không được dụng độc !
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Điều đó dĩ nhiên !
Đoạn chui ngay vào trong lều.
Mấy chục tì nữ sắp thành Mai Hoa trận đồ, vây quanh chiếc lều vải đó.
Long Thiên Lộc thấp giọng nói:
− Mai Hoa chủ nhân quỷ kế đa đoan, không biết y lại giở trò lừa bịp gì đây ?
Bỗng nhiên nghe thanh y thiếu niên thở dài, nói:
− Mai Hoa chủ nhân đột nhiên cải biến chủ ý, muốn chiêu mộ các cao thủ dự hội, các vị đã mắc mưu của nữ nhân ấy rồi ! Lẽ ra không được dành cho nàng ta cơ hội đó.
Huyền Hoàng Giáo chủ đã thán phục thanh y thiếu niên sát đất, nghe nói vậy, thì giật mình vội hỏi:
− Huynh đài có biết Mai Hoa chủ nhân dùng phương pháp gì mà trong chốc lát, chỉ nói vài câu, lại đủ sức khiến người khác cam tâm nghe lệnh của nàng ta ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Phương pháp thì nhiều, tại hạ chưa biết Mai Hoa chủ nhân sẽ dùng phương pháp nào.
Trần Hải nói:
− Lão phu cả đời bôn ba giang hồ, từng gặp đủ mọi kỳ nhân dị sự, nhưng chưa từng thấy chuyện này.
Thanh y thiếu niên nói:
− Các vị do hiếu kỳ, đang mạnh thành yếu, đã bị Mai Hoa chủ nhân lợi dụng.
Trần Hải tuy không tin, nhưng trong lòng đã dao động, nghĩ:
“Chẳng lẽ có thứ võ công khiến người khác mê thất bản tính ?”.
Trần Hải tuy võ công vô song, nhưng xưa nay chỉ dùng quyền, chưởng, binh khí, ngoài ra không quen các thứ thuật pháp phức tạp.
Chỉ nghe Khôi vĩ lão nhân lớn tiếng gọi:
− Vị nào tình nguyện vào thử trước đây ?
Một thanh âm sang sảng đáp lại:
− Lão phu muốn có thêm chút kiến thức !
Người lên tiếng chính là lão đại trong Xuyên Bắc Tứ Điều Tiên. Lão chui vào trong lều.
Trăm đạo mục quang của quần hào đồng loạt nhìn theo lão xuyên qua Mai Hoa trận đồ, vón tấm trướng che cửa lên mà chui vào.
Một lát, thân hình cao lớn của lão bước ra khỏi lều đã khác hẳn so với lức bước vào, chỉ thấy sắc mặt nghiêm trang, ưỡn ngực ngẩng đầu mà bước.
Ba vị huynh đệ còn lại của Xuyên Bắc Tứ Điều Tiên vội chạy lại đón lão, hỏi:
− Lão đại, có thấy kỳ sự hay chưa ?
Đại hán lạnh lùng nhìn ba huynh đệ, mặc nhiên không nói.
Chỉ nghe Khôi vĩ lão nhân nói:
− Các hạ nếu nguyện tuân lệnh tệ chủ nhân, thỉnh hãy bước về hướng đông, đi ba trượng hãy dừng.
Đại hán nhìn Khôi vĩ lão nhân một cái, đoạn cất bước tiến về hướng đông.
Hết thảy quần hào đều tròn mắt há miệng, ngẩn cả người.
Ba vị huynh đệ của đại hán thấy trưởng huynh kết nghĩa của mình lại theo lệnh của Mai Hoa chủ nhân thì vừa ngơ ngác vừa giận dữ, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Huyền Hoàng Giáo chủ nổi giận:
− Người kia không nói không rằng, sao biết là y cam tâm ? Hắn đã bị trúng độc, hoặc bị thong điểm huyệt.
Khôi vĩ lão nhân nói:
− Giáo chủ thử hỏi y xem.
Huyền Hoàng Giáo chủ nhìn Thần Phán Trần Hải, rồi bước tới gần đại hán kia, dịu dàng hỏi:
− Quý danh của huynh đài ?
Đại hán đáp:
− Quách Đại.
Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Có phải huynh đài thụ thương ?
Quách Đại đáp:
− Không.
Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Bị trúng độc chăng ?
Quách Đại có vẻ bực mình, đáp:
− Không.
Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Vậy tại sao huynh đài cam tâm theo lệnh của Mai Hoa chủ nhân ?
Đại hán nổi cáu:
− Ta đâu phải thuộc hạ của Huyền Hoàng Giáo, khỏi cần cô nương quan tâm ?
Huyền Hoàng Giáo chủ sững sờ, lại dịu giọng nói:
− Huynh đài có nhớ vừa rồi Mai Hoa chủ nhân đã đầu độc, chút nữa thì huynh đài đã bỏ mạng, hay không ?
Quách Đại hỏi lại:
− Nhớ thì đã sao ?
Huyền Hoàng Giáo chủ thở dài, lui trở lại.
Một hồi sau, ba vị huynh đệ còn lại của Quách Đại cũng lần lượt bước vào lều, rồi bước ra, và đều đứng bên cạnh Quách Đại.
Quần hào đều hiếu kỳ lần lượt nối đuôi nhau tiến vào trong lều và khi trở ra đã thay đổi hẳn quan niệm.
Trong hơn một khắc, bốn năm mươi người đã ngả sang địch nhân. Lúc này chẳng những Trần Hải đã luống cuống, ngay cả Huyền Hoàng Giáo chủ túc trí đa mưu cũng lo sốt vó, chưa biết đối phó cách nào. Thần Phán Trần Hải bỗng lớn tiếng quát với dòng người đang xếp hàng đợi đến lượt chui vào trong lều:
− Dừng lại, để lão phu vào xem sao !
Vương Phi Dương ngăn lại nói:
− Lão tiền bối thống lĩnh toàn quân, há có thể khinh thân thiệp hiểm ? Chi bằng để vãn bối vào thử một phen.
Trần Hải nói:
− Vương thế huynh gia học uyên bác hơn hẳn lão phu, chịu vào thử thì quá hay.
Quần hào nghe tiếng quát của Trần Hải đều nhất tề dừng bước.
Huyền Hoàng Giáo chủ đột nhiên kéo tay áo Vương Phi Dương, chỉ nghe Vương Phi Dương nói:
− Giả sử tại hạ cũng bị mê loạn tâm trí, câm tâm theo địch, thì Giáo chủ vào đó cũng chưa muộn.
Huyền Hoàng Giáo chủ thở dài, nói:
− Huynh phải cẩn thận một chút, lâm sự hãy thật bình tĩnh và tỉnh táo ...
Đoạn đưa mắt sang phía thanh y thiếu niên, nói tiếp:
− Giá vị huynh đài kia chịu thân chinh lâm địch, ắt sẽ phát hiện vì nguyên nhân gì.
Chỉ thấy thanh y thiếu niên ngưng mục im lặng, tựa hồ đang nhẩm tính đại sự, không để ý tới lời Huyền Hoàng Giáo chủ.
Vương Phi Dương sải bước vượt lên trước những người đứng xếp hàng, một thanh âm trầm nặng vẳng đến:
− Vương thế huynh, có câu tà bất thắng chính, lừa dối phải thua trung trực, thế huynh hãy trầm tĩnh ứng biến.
Vương Phi Dương hít một hơi dài, nén ở đan điền, giơ tay vén bức trướng che cửa, bước vào lều. Chỉ thấy một thân thể tuyệt mỹ choàng voan màu trắng đứng quay long về phía cửa lều. Tấm voan không gió mà lay động, da thịt trắng hồng như ngọc khiến chàng hoa mắt. Vương Phi Dương chỉ thấy lòng hơi rạo rực, vội quay mặt đi, húng hắng ho, nói:
− Hoàng Sơn Thế Gia Vương Phi Dương ...
Một thanh âm tuyệt vời dịu ngọt vọng lại:
− Sao chàng không dám nhìn ta ?
Vương Phi Dương đáp:
− Tại hạ lãnh giáo rồi, có nhìn lại cũng thế mà thôi !
Đoạn quay người định bước ra khỏi lều. Loáng một cái, mùi hương thanh thoát, mắt chàng bỗng hoa lên, một khuôn mặt mỹ lệ không bút nào tả xiết đã chắn ngay trước mặt chàng, nỡ nụ cười mê hồn:
− Nhìn một chút hẵng đi được chăng ?
Vương Phi Dương quay về phía khác, lại gặp ngay mục quang của nàng đón đợi. Đôi mắt to tròn đen láy và sâu thẳm chứa đầy ma lực, Vương Phi Dương lập tức cảm thấy bồi hồi khó bề tự chủ.
Một bàn tay trắng hồng, nhẹ nhàng như mây, ưu mỹ tuyệt vời giơ ra nắm lấy cổ tay hữu của chàng. Bàn tay mềm mại mà tựa hồ mang theo dòng nhiệt lư mãnh liệt. Vương Phi Dương bỗng cảm thấy tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, khí huyết dồn dập lưu thông trong cơ thể.
Chàng bị ma lực khống chế tâm tình, nói:
− Tại hạ thấy đủ rồi, hãy để tại hạ ra ngoài !
Chỉ thấy đôi mắt đen chớp chớp sáng, chợt phóng ra hai luồng thần quang dị thường tựa hồ soi vào tận đáy lòng chàng. Vương Phi Dương húng hắng ho, nói:
− Mau để ta ra ngoài ...
Chàng ráng sức khắc phục xúc động, dụng lực giằng tay ra một cái. Nhưng bàn tay kia cứ nắm lấy cổ tay chàng chẳng chịu buông. Bên tai chàng, thanh âm dịu ngọt lại như rót vào tai:
− Đừng sợ, ta không ăn thịt chàng đâu.
Vương Phi Dương vội hít một hơi dài, nói:
− Ngươi đem mỹ sắc dụ người, há phải là nhân vật anh hùng ?
Chàng đã cảm thấy chỉ cần nhìn vào mắt thiếu nữ, lòng sẽ xúc động khôn tả, nên hết sức tránh ánh mắt của nàng, quả nhiên chỉ cần tránh được thì sự can đảm tăng lên ngay.
Chỉ nghe thanh âm dịu ngọt nói:
− Võ công của Hoàng Sơn Thế Gia quả chẳng tầm thường, các hạ có thể chi trì lâu như vậy, thực không phải dễ ...
Ngừng một chút, nói tiếp:
− Song «Nhiếp Hồn Đại Pháp» của ta có tác dụng đã thương rất mạnh, nếu các hạ miễn cưỡng vận công đề kháng, e rồi sẽ tử vong, chi bằng quy thuận theo ta, ta sẽ bảo toàn cho tính mạng.
Chỉ nghe bên ngoài có tiếng quát lớn:
− Ngươi có vén tấm màn ra hay không thì bảo ?
Thanh âm hùng tráng, chính là giọng của Thần Phán Trần Hải.
Một giọng ồm ồm đáp lại:
− Thân phận của Trần đại hiệp trong võ lâm cực cao, nói sao làm vậy, Trần đại hiệp đã thỏa ước với tệ chủ nhân, rằng không để hai người cùng vào trong lều, há lại dụng võ công mà xông bừa vào ?
Trần Hải nổi giận:
− Nếu hắn ở trong đó cả ngày, lão phu cũng phải đợi cả ngày hay sao ?
Giọng ồm ồm lại đáp:
− Hắn mới vào trong đó chừng một tuần trà, đâu đã lâu gì ?
Trần Hải nói:
− Nếu chủ nhân của ngươi dùng thủ đoạn quang minh chính đại, ngó một chút sao lại không được ?
Cuộc đấu khẩu bên ngoài khá kịch liệt, nhưng Vương Phi Dương tựa hồ không nghe thấy, thân hình lảo đảo, đã đứng hết vững. Quả nhiên chàng đã không giữ vững nổi, chỉ còn dùng lý trí gắng gượng để khỏi ngã.
Thiếu nữ choàng tấm voan trắng bỗng buông tay chàng, thở dài:
− Quả là một hán tử mình đồng da sắt, thôi thì xéo đi !
Đoạn khẽ vén tấm vải che cửa lều mà đẩy nhẹ chàng ra.
Bên ngoài đã rất căng thẳng, Trần Hải muốn xông vào, Khôi vĩ lão nhân thì không chịu, đôi bên sắp động thủ tới nơi, bỗng thấy Vương Phi Dương loạng choạng bước ra.
Huyền Hoàng Giáo chủ bung mình bay tới. Chỉ thấy hàng chục bàn tay ngà ngọc của bảy thanh y tì nữ ào ào giơ ra ngăn cản nàng. Huyền Hoàng Giáo chủ tự biết không thể vượt qua chưởng thế của trận đồ đối phương, đành lùi lại. Lúc này Vương Phi Dương đang lảo đảo ra khỏi trận đồ.
Huyền Hoàng Giáo chủ đón chàng, vội hỏi:
− Huynh thụ thương nghiêm trọng lắm ư ?
Vương Phi Dương hớp hớp hai ngụm khí, đáp:
− Đó là nữ ...
Mới được ba tiếng, chàng đã hộc ra một búng máu rồi ngã quỵ xuống.
Huyền Hoàng Giáo chủ dìu chàng chầm chậm tới gần Trần Hải.
Trần Hải xem xét một hồi, không thấy có vết thong nào, bất giác cau mày, quay sang hỏi Long Thiên Lộc:
− Long huynh y đạo tinh thâm, thử xem Vương Phi Dương thụ thương ở bộ phận nào ?
Trải qua kiếp nạn vừa rồi, tính cách cô độc của Long Thiên Lộc tựa hồ đã giảm không ít, vừa nghe Trần Hải nói vậy lập tức bước lại, cúi xuống, cầm hai ngón tay trỏ và giữ bên tay hữu của Vương Phi Dương lên coi, đoạn thăm mạch, nhắm mắt hồi lâu, rồi lắc đầu thở dài:
− Thương thế của Vương thế huynh thập phần kỳ quái.
Hạ Hầu Cương mới quen Vương Phi Dương mà như hai người có duyên với nhau từ lâu, vội hỏi:
− Có cứu được không ?
Long Thiên Lộc đáp:
− Rất khó nói.
Trần Hải nói:
− Thỉnh Long trang chủ tận tâm tận lực, coi như cứu trị cho lão hủ này.
Long Thiên Lộc nói:
− Nếu ở Tỵ Trần Sơn Trang của lão phu thì có thể chứ nơi đây không đủ dược vật ...
Huyền Hoàng Giáo chủ thò tay vào bao lấy ra một lọ ngọc, đưa Long Thiên Lộc, nói:
− Đây là «Bảo Nguyên Hồ Tâm Đơn» của Hoàng Sơn Thế Gia, Long trang chủ thử coi có cứu được chăng ?
Huyền Hoàng Giáo chủ tại sao lại mang trên người linh đơn bí truyền đặc chế của Hoàng Sơn Thế Gia ? Quần hào nghe vậy lấy làm kỳ lạ nhưng ai nấy còn đang mãi lo thương thế của Vương Phi Dương nên cũng không ai truy vấn.
Long Thiên Lộc tiếp chiếc lọ, nói:
− Lão hủ nghĩ rằng dược không đúng bệnh chỉ e ít có công hiệu.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Bổn tọa nghe nói «Bảo Nguyên Hộ Tâm Đơn» của Hoàng Sơn Thế Gia này cứu được các loại nội thương, dù là thập tử nhất sinh, chỉ cần nuốt linh đơn này cũng sẽ bảo lưu phần nguyên khí còn lại không cho tiêu tan. Nữ chủ nhân đời thứ hai của Hoàng Sơn Thế Gia rất tinh thông y đạo, chi bằng đem Vương thế huynh về Hoàng sơn để mẫu thân của chàng cứu trị, may ra ...
Bỗng nàng ngoảnh đầu nhìn tứ phía. Trần Hải tựa hồ được dẫn động tâm cơ, hỏi nhỏ:
− Có phải Giáo chủ muốn tìm thanh y thiếu niên ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Đúng vậy, thuật châm cứu của vị huynh đài ấy rất có thể cứu được.
Toàn bộ quần hào nghe vậy đồng loạt đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm.
Nhưng thanh y thiếu niên không biết đã đi đâu từ lúc nào, chẳng ai thấy chàng đâu cả.
Hạ Hầu Cương thở dài:
− Chúng ta sớm phải lưu tâm đến người ấy mới đúng.
Bỗng nghe Khôi vĩ lão nhân nói:
− Người không sợ chết lúc này sao không còn chưa dám tiến vào lều ?
Thần Phán Trần Hải nhìn bốn phía một lượt, nói:
− Lão phu vào đối đầu một trận.
Huyền Hoàng Giáo chủ ngăn lại:
− Trần đại hiệp không thể đi, để bổn tọa !
Trần Hải lạnh lùng hỏi:
− Tại sao lão phu không thể ? Có phải Giáo chủ tự tin rằng võ công cao hơn lão phu ?
Trần Hải tuy ở tuổi gần tới cổ lai hi, nhưng tính khí rất nôn nóng. Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Không phải thế, chỉ vì Mai Hoa chủ nhân là nữ nhi, Trần đại hiệp thân phận như vậy, ai thèm động thủ với một nữ hài nhi ?
Trần Hải nói:
− Ra vậy, Giáo chủ hãy cẩn thận mới được !
Huyền Hoàng Giáo chủ hơi cúi mình nói:
− Đa tạ chỉ giáo, những mong Trần đại hiệp chiếu cố thương thế của Vương thế huynh.
Đoạn bước nhanh về phía chiếc lều.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Giáo chủ há có thể một mình mạo hiểm ? Để lão phu tháp tùng cùng đi mới được.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Không được, chúng ta đã thỏa ước với Mai Hoa chủ nhân là chỉ một người vào trong đó thôi.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Nếu Giáo chủ gặp hung hiểm gì, hãy tức thời phát tín hiệu, lão hủ sẽ toàn lực lao vào tiếp cứu.
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Được ! Lão tiền bối lưu tâm mà nghe.
Đoạn tiến vào trong lều.
Chỉ thấy một tấm thân tuyệt mỹ choàng mảnh voan trắng đứng quay lưng lại.
Huyền Hoàng Giáo chủ cười lạnh lùng:
− Thì ra ngươi dùng mỹ sắc để dụ người theo mình.
Nên biết Huyền Hoàng Giáo chủ cũng là nữ nhi, dù thân thể người kia mỹ lệ đến chừng nào cũng chẳng hấp dẫn được nàng.
Thiếu nữ kia thong thả quay mình lại, lạnh lùng nói:
− Ta đoán lần này Giáo chủ phải vào đây.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Vậy thì ngươi đã đoán trúng.
Nhìn thân hình đầy đặn, nõn nà, trắng hồng dưới lớp voan trắng, Huyền Hoàng Giáo chủ cũng hơi xúc động, nghĩ:
“Hèn chi các đấng nam nhi đều cam tâm để ả dẫn dụ.”.
Thiếu nữ đưa tay vén mớ tóc mây xõa xuống, nói:
− Ngươi nếu quả thực cho rằng ta dùng nữ sắc, thì kiến thức của ngươi quá ư thiển cận !
Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Chẳng lẽ mỹ sắc cũng là một thứ võ công, hay là ngươi dùng loại võ công nào khác ?
− Ta dùng «Nhiếp Tâm Thuật», là thứ tối cao trong «Thiên Trúc Du Già Thuật Đạo».
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Trong võ lâm Trung Nguyên chúng ta có «Nhiếp Hồn Đại Pháp», hẳn cũng tương tự «Nhiếp Tâm Thuật» của ngươi.
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− «Nhiếp Hồn Đại Pháp» làm sao so sánh được với «Nhiếp Tâm Thuật» ?
«Nhiếp Tâm Thuật» đạo lý hiển minh, có điều là hiện tại không phải lúc giảng cho ngươi nghe.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Nhưng khi ngươi vận dụng «Nhiếp Tâm Thuật», ngươi lại cởi bỏ y phục ra chứ gì ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Khi luyện tập «Nhiếp Tâm Thuật», có mấy động tác rất hữu ích cho da thịt nữ nhi, phàm ai luyện được tuyệt kỹ ấy đều sẽ có thân hình tuyệt mỹ.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Cho nên ngươi mới bố trí lõa lồ thân thể, để nam nhân phải quỳ xuống mà cầu xin mưa móc. Một nữ nhân làm như thế thì còn gì là trinh tiết. Hừ, không ngờ ngươi lại thuộc hạng hạ lưu !
Nàng sỉ nhục Mai Hoa chủ nhân bằng lời lẽ nặng nề, cố làm cho ả tức giận.
Nàng tuy chưa biết chỗ ảo diệu của «Nhiếp Tâm Thuật», nhưng nghĩ rằng khi vận dụng nó, ắt phải cực kỳ bình tĩnh mới đem lại hiệu quả, chứ một người nóng nảy giận dữ thì khó bề thi triển tuyệt kỹ.
Nhưng Mai Hoa chủ nhân tu dưỡng hơn người, nghe những lời sỉ nhục thậm tệ của nàng lại chẳng hề nổi nóng, chỉ mỉm cười, nói:
− Trước khi luyện «Nhiếp Tâm Thuật», phải trải qua một thời gian tu dưỡng nhẫn nại và bình tĩnh, nếu không sẽ không bao giờ thành tựu «Nhiếp Tâm Thuật».
Ngươi dù có dùng đủ lời nhục mạ ta, ta vẫn coi như không nghe thấy. Ngươi chớ hòng làm cho ta nổi giận.
Trong lúc nói, hai đạo mục quang của ả đăm đăm nhìn mặt Huyền Hoàng Giáo chủ.
Huyền Hoàng Giáo chủ chỉ vừa bắt gặp ánh mắt của ả thì trong lòng lập tức chấn động mạnh, cố tránh nhìn vào mắt ả, nhưng bất giác lại muốn nhìn vào đó.
Mai Hoa chủ nhân cười:
− Ngươi không phải là Huyền Hoàng Giáo chủ thật, ngươi lừa dối được mọi người, chứ không qua nổi mắt ta.
Huyền Hoàng Giáo chủ đã bị khống chế về tâm và trí, tuy nàng còn tỉnh táo, cố kháng cự sự khống chế ấy, nhưng tâm thần xáo động kịch liệt, khó bề tục chủ.
Khuôn mặt mỹ diễm tuyệt vời của Mai Hoa chủ nhân đã lấm tấm mồ hôi, hơi tái đi. Song ả đã chiếm thượng phong, dù rằng không mấy dễ dàng.
Một hồi lâu chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ thở dài não nề, da mặt giật giật vài cái, rồi nói:
− Chủ nhân có gì phân phó tiện nữ xin vâng mệnh !
Đôi bên vừa trải qua một hiệp đấu nội công, cuối cùng Huyền Hoàng Giáo chủ đã bị «Nhiếp Tâm Thuật» chinh phục.
Mai Hoa chủ nhân chỉ tay, nói:
− Ngươi ra khỏi lều !
Huyền Hoàng Giáo chủ ứng thanh, cúi mình bước ra.
Mai Hoa chủ nhân cũng đã hết đứng vững, vội ngồi xuống tĩnh tọa.
Lại nói Huyền Hoàng Giáo chủ sau khi bước ra liền đi về hướng đông.
Thần Phán Trần Hải thấy vậy cả kinh, cao giọng gọi:
− Thỉnh Giáo chủ mau dừng bước.
Đoạn vội đuổi theo. Quần hào lập tức rẽ ra nhường đường, nghĩ thầm:
“Mai Hoa chủ nhân thật là ngoài sức tưởng tượng của mọi người.” Trần Hải đã tới sát sau lưng Huyền Hoàng Giáo chủ, cao giọng nói:
− Thỉnh Giáo chủ dừng bước ngay !
Huyền Hoàng Giáo chủ ngoảnh đầu lại nhìn Trần Hải, không nói một lời lại bước đi tiếp.
Trần Hải vòng tay chắn đường, nghiêm nghị hỏi:
− Giáo chủ cũng qui phục Mai Hoa chủ nhân ư ?
Huyền Hoàng Giáo chủ thong thả đáp:
− Đúng vậy, Mai Hoa chủ nhân võ công tuyệt thế, tài trí siêu nhân, chúng ta đều không phải là đối thủ của nàng.
Trần Hải nghe nàng nói rành rọt, đầy lý lẽ, ngoại trừ sự cải biến hoàn toàn về tâm ý ra, không có bất cứ dấu hiệu gì khả nghi, bèn húng hắng ho, nói:
− Giáo chủ là lãnh tụ của mấy ngàn đệ tử Huyền Hoàng Giáo, nay qui thuận Mai Hoa chủ nhân, thì mấy trăm ngàn đệ tử kia sẽ thế nào ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Dĩ nhiên là toàn bộ đệ tử bổn Giáo sẽ phục tùng hiệu lệnh của Mai Hoa chủ nhân.
Trần Hải ngây ra, hỏi:
− Giáo chủ có uống phải thứ gì chăng ?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Không hề, bổn tọa tự nguyện qui thuận Mai Hoa chủ nhân.
Trần Hải không thấy có gì khả nghi, đành thở dài:
− Đã vậy lão phu phải lĩnh Giáo vài chiêu tuyệt học của Giáo chủ vậy.
Đoạn giơ tay tả chộp tới tấm màng che mặt của Huyền Hoàng Giáo chủ.
Huyền Hoàng Giáo chủ vội né tránh nhanh như cắt, đồng thời xoay tay phóng ra một chưởng.
Trần Hải ngầm để chân khí, tiếp chưởng đó của Giáo chủ.
Hai chưởng chạm nhau, Huyền Hoàng Giáo chủ bị chấn thối một bước, Trần Hải nghĩ thầm:
“Người này võ công không kém.”.
Tay hữu liền dễ dàng biến sang cầm nã thủ pháp, chộp lấy uyển mạch tay hữu của Huyền Hoàng Giáo chủ.
Bỗng một luồng ám kình tà tà xiên tới, đánh giạt trảo thế của Trần Hải , chưởng thế phản kích của Huyền Hoàng Giáo chủ cũng vừa vận ập tới, Trần Hải né tránh không kịp, đành hất vai hữu đón một chưởng.
Ngẩng nhìn, chỉ thấy Độc nhãn lão nhân vẻ mặt hầm hầm, tay lăm lăm cây quải trượng, đứng cách bảy tám thước. Trần Hải lạnh giọng hỏi:
− Luồng ám kình vừa rồi có phải do các hạ phóng tới ?
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Không sai, nếu các hạ không phục, thì cứ việc đấu với lão phu một trận.
Lão phu là Hộ pháp của Huyền Hoàng Giáo chủ, không thể để kẻ khác khinh khi Giáo chủ.
Trần Hải nói:
− Quý Giáo chủ đã đi theo Mai Hoa chủ nhân ...
Độc nhãn lão nhân lạnh lùng tiếp:
− Dù Giáo chủ đích thực đi theo Mai Hoa chủ nhân, cũng không cần các hạ nhiều chuyện xen vào.
Trần Hải biến sắc, đang định phát tác, nhưng cố nén giận nói:
− Đại địch đang ở trước mắt, kiếp vận của võ lâm gặp nguy nan, lão hủ chẳng muốn tranh hơn kém với người mà ảnh hưởng xấu đến đại cục.
Đoạn sải bước tiến về phía chiếc lều.
Độc nhãn lão nhân bỗng đuổi theo Huyền Hoàng Giáo chủ, cao giọng nói:
− Thỉnh Giáo chủ thứ cho lão nhân vô lễ.
Dứt lời hai ngón tay điểm ngay tới. Lão nhân bất ngờ xuất thủ, tương ắt phải trúng ngay huyệt, nào ngờ Huyền Hoàng Giáo chủ lại né tránh được, ngoảnh đầu gằn giọng:
− Lão làm gì vậy ?
Độc nhãn lão nhân cúi mình đáp:
− Giáo chủ là bậc tôn kính, há ngả theo địch nhân ?
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Theo quy củ của Giáo phái chúng ta, hành động của Giáo chủ là qui chuẩn, ta đã theo lệnh Mai Hoa chủ nhân thì các hạ phải làm thế nào ?
Độc nhãn lão nhân hơi biến sắc nói nhỏ:
− Khi đệ nhị Giáo chủ qua đời, lão phu đã nói là mình ly khai Huyền Hoàng Giáo, giữ thân phận khách cư trong Giáo phái, do đó không bị Giáo qui trói buộc.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Vậy thì vị khách ấy cứ việc đi đâu tùy ý.
Độc nhãn lão nhân thong thả giơ tay hữu ra, chưởng tâm có một vệt hồng, nghiêm nghị nói:
− Trước khi đi, lão phu cũng phải vì Huyền Hoàng Giáo mà trừ khử đại họa.
Huyền Hoàng Giáo chủ thấy vệt hồng ở chưởng tâm của Độc nhãn lão nhân mỗi lúc thêm sẫm, chợt nhớ đến truyền thuyết nói rằng trong võ lâm có «Hỏa Diệm Chưởng», Độc nhãn lão nhân chính đang vận tập «Hỏa Diệm Chưởng» lực và chưởng tâm hiển nhiên là có ý cảnh cáo nàng.
Nhưng Huyền Hoàng Giáo chủ đã bị «Nhiếp Tâm Thuật» của Mai Hoa chủ nhân khống chế, chỉ nhớ phải luôn luôn làm theo ý của Mai Hoa chủ nhân tư tưởng của nàng lúc này như chiếc thuyền buồm đang giữa đại dương bão tố.
Nguyên «Nhiếp Tâm Thuật» của Mai Hoa chủ nhân khác hẳn «Nhiếp Hồn Đại Pháp». Người bị «Nhiếp Hồn Đại Pháp» khống chế thì tinh thần, thái độ khác hẳn người bình thường, nếu nhìn có thể biết ngay. Còn «Nhiếp Tâm Thuật» lại đem quan niệm của người chủ sự nhập vào thần trí của kẻ bị khống chế, khiến kẻ bị không chế lúc nào cũng tâm niệm nhớ đến sự giao phó của chủ sự, nhưng thần thái thì chẳng khác gì người bình thường.
Huyền Hoàng Giáo chủ biết ngay là mình đang lâm vào tình cảnh hiểm ác.
«Hỏa Diệm Chưởng» của độc nhãn lão nhân tựa hồ đã đề tụ đủ mười thành công lực, chỉ cần phẩy tay một cái là sẽ đả thương nàng tức thời.
Quần hào chưa hiểu tại sao Huyền Hoàng Giáo chủ và thuộc hạ lại thành thế động thủ với nhau, nhưng đều thấy đôi bên đang tranh biện căng thẳng.
Độc nhãn lão nhân thu tay lại, nói nhỏ:
− Lão hủ cực chẳng đã phải đả thương Giáo chủ, nhưng việc Giáo chủ đi theo địch nhân là quá trọng đại, Giáo chủ đã nhận sự ủy thác của đệ nhị Giáo chủ, nay lại đem giải thể Huyền Hoàng Giáo, lão hủ không thể thấy Huyền Hoàng Giáo bị tiêu diệt bởi tay cô nương mà lại bỏ qua.
Huyền Hoàng Giáo chủ không thể thoát nổi sự khống chế vô hình của Mai Hoa chủ nhân, ứng biến không còn mau lẹ như trước, thầm biết chỉ một thoáng chốc nữa «Hỏa Diệm Chưởng» của Độc nhãn lão nhân sẽ có thể giáng xuống thân nàng, nhưng chưa nghĩ ra được cách ứng biến. Nàng vốn có thể né tránh, nhưng lại muốn giữ thể diện bổn Giáo.
Chỉ nghe Độc nhãn lão nhân thong thả nói tiếp:
− «Hỏa Diệm Chưởng» của lão phu đả thương vào nội phủ của người, thoạt đầu chỉ cảm thấy chưởng lực không có gì đáng kể, nhưng một ngày sau hỏa độc tụ tập trong nội phủ mới phát tác mà chết người. Lão phu không muốn xuất thủ sát hại Giáo chủ trước mặt quần hào, thiết nghĩ Giáo chủ cũng đồng cảm với lão phu, vậy thỉnh Giáo chủ đưa tay qua đây để lão phu kín đáo đả thương Giáo chủ.
Huyền Hoàng Giáo chủ chậm rãi hỏi:
− Nếu ta không đáp ứng ?
Độc nhãn lão nhân lạnh lùng đáp:
− Giáo chủ thừa hiểu rằng không có cách gì thoát khỏi tay lão phu, nếu Giáo chủ không chịu nể mặt lão phu, thì vì mấy ngàn sinh linh của Huyền Hoàng Giáo, vì di thác của đệ nhị Giáo chủ, lão hủ bất đắc dĩ phải động thủ.
Lại nói Thần Phán Trần Hải xông tới cửa lều, Khôi vĩ lão nhân từ sau khi Huyền Hoàng Giáo chủ bước ra, chưa nghe thấy có lệnh dụ từ trong lều, lúc này có nên ngăn cản Trần Hải hay không. Thế đến của Trần Hải quá nhanh, chỉ một thoáng do dự của khôi vĩ lão nhân, Trần Hải đã xông vào lều.
Mai Hoa chủ nhân dĩ nhiên đã cảm thấy có người xông vào, đột nhiên đứng lên nép vào một góc.
Trần Hải sớm đã vận mười thành công lực vào chưởng tâm, chuẩn bị khi chiến diện với Mai Hoa chủ nhân sẽ tức thời xuất thủ để chiếm lấy tiên cơ. Nào ngờ cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn trái ngược với dư liệu, một thiếu nữ thân hình tuyệt mỹ, mình khoác tấm voan trắng mỏng dính, tóc mây xõa ngang vai, đang đứng quay lưng về phía cửa lều. Mười thành công lực vận tập ở chưởng môn của Trần Hải không biết nên phóng vào đâu, cũng không biết thiếu nữ mỹ diễm đứng quay lưng lại là Mai Hoa chủ nhân, lão bèn hắng giọng nói:
− Lão phu Trần Hải, Mai Hoa chủ nhân ở đâu ?
Chỉ thấy mỹ diễm thiếu nữ thong thả quay người lại, đôi mắt to, đen và sáng loang loáng ánh thần quang dị thường, Trần Hải vừa bắt gặp ánh mắt ấy thì có dòng điện lưu chuyển trong người, tâm thần chấn động, mất cả sự tự chủ.
Thiếu nữ mỉm cười, thanh âm dịu ngọt, thánh thoát truyền tới:
− Ta là Mai Hoa chủ nhân đây, ngưỡng mộ anh danh Trần đại hiệp đã lâu, hôm nay hữu duyên tương ngộ trong chốn lều vải này, thật thỏa lòng mong ước.
Miệng nói, thân hình yểu điệu thướt tha lướt tới.
Trần Hải hít một hơi dài nén vào đan điền vận công lực để đối kháng với thứ ma lực dụ cảm kia.
Mai Hoa chủ nhân đưa năm ngón tay tuyệt đẹp nắm lấy cổ tay của Trần Hải, miệng dịu ngọt nói:
− Nghe bảo cả đời Trần đại hiệp chưa từng tiếp cận nữ sắc, không biết truyền ngôn là chân hay giả ?
Trần Hải chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân dâng lên không ngừng, tựa hồ trong thân thể có một thứ gì cứ muốn thoát ra. Trần Hải không thể, cũng không dám hồi đáp câu hỏi của Mai Hoa chủ nhân, toàn bộ tinh thần như tan loãng, vận khí hành công để áp chế một lực đạo xung kích kỳ dị trong nội tâm.
Chỉ thấy uyển mạch ở cổ tay hữu bị một bàn tay mềm mại như không có xương nắm nhẹ mà điện truyền giần giật, giần giật. Trần Hải cương cường oanh liệt bao năm lúc này đã vô lực kháng cự, đàng nghe hiệu lệnh kẻ khác.
Mai Hoa chủ nhân thong thả di động ngón tay lên Khúc trì huyệt ở cùi tay Trần Hải, năm ngón tay mềm mại đột nhiên tăng lực, trở thành năm que sắt.
Trần Hải chỉ cảm thấy khớp xương cổ tay đau nhói đến tê dại. Kình lực toàn thân đột nhiên tiêu tan, lực đạo xung kích tựa hồ mất hết lực khống chế, từ đan điền xông thẳng lên não, toàn thân chấn động rung lẩy bẩy.
Mai Hoa chủ nhân mỉm cười nói:
− Trần đại hiệp.
Hồi 35
Ngũ Tiễn Đinh Hồn
Lại nói năm ngón tay của Mai Hoa chủ nhân đặt tại Khúc Trì Huyệt của Trần Hải đột ngột tăng lực biến thành năm que sắt. Mai Hoa chủ nhân mỉm cười nói:
− Trần đại hiệp ...
Trần Hải giương tròn hai mắt nhìn vào mặt Mai Hoa chủ nhân, chậm rãi nói:
− Chủ nhân có điều gì phân phó ?
Mai Hoa chủ nhân nâng tấm voan lau mồ hôi mặt, thở dài nhè nhẹ, buông tay khỏi yếu huyệt của Trần Hải, mặt hơi nhợt đi.
Trần Hải chớp chớp mắt, từ từ ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Mai Hoa chủ nhân kinh ngạc, vội nắm lấy cổ tay Trần Hải, dịu dàng nói:
− Mau quay mặt lại, nhìn vào mắt ta.
Nguyên Thần Phán Trần Hải công lực thâm hậu, Mai Hoa chủ nhân thi triển «Nhiếp Tâm Thuật» khống chế được thần trí của Trần Hải, nhưng vừa buông tay lão ra thì lão đột nhiên muốn thoát khỏi sự khống chế mà tỉnh táo trở lại. Nhưng lão đã từ từ quay mặt lại, nhìn vào mắt của Mai Hoa chủ nhân rồi cảm thấy mắt hoa lên, thần trí như mê muội. Một lát sau, Trần Hải bỗng hỏi:
− Chủ nhân có gì phân phó ?
Mai Hoa chủ nhân mỉm cười:
− Ngươi ra bên ngoài đi.
Trần Hải ứng thanh, quay mình sải bước ra khỏi lều.
Mai Hoa chủ nhân thấy Trần Hải đã bước ra thì chịu hết nổi, ngã bệt ngay xuống đất.
Nguyên «Nhiếp Tâm Thuật» làm hao tổn rất nhiều tâm lực. Mai Hoa chủ nhân liên tục thi triển mà đối thủ lại có nội công thâm hậu nên dù Mai Hoa chủ nhân khống chế được họ nhưng bản thân cũng mất quá nhiều sức lực.
Trần Hải ra khỏi lều, đi thẳng tới chỗ Huyền Hoàng Giáo chủ.
Lúc này Huyền Hoàng Giáo chủ đang chậm rãi giơ tay chuẩn bị tiếp nhận «Hỏa Diệm Chưởng» của Độc nhãn lão nhân. Nàng tự biết không thể thoát được tay của Độc nhãn lão nhân nên đành giơ tay ra.
Trần Hải vừa tới chỗ hai người, nhìn thấy bàn tay đỏ như máu của Độc nhãn lão nhân đang đưa tới tay của Huyền Hoàng Giáo chủ thì bất giác chấn động tâm thần, quát lớn:
− Dừng tay !
Độc nhãn lão nhân đã phát giác ra Giáo chủ bị một sức mạnh dị thường khống chế tâm trí. Hơn nữa, đối phương thi triển một thủ đoạn còn ngụy dị hơn cả «Nhiếp Hồn Đại Pháp» mà lão chưa thể nhận biết, Lão cảm thấy mình chưa nên động thủ nên còn do dự chưa quyết. Lúc đó thì Trần Hải đã tới. Độc nhãn lão nhân quay người lại, lạnh lùng nói:
− Trần Hải. Việc của Huyền Hoàng Giáo không cần đến các hạ can thiệp.
Trần Hải nói:
− Lão phu không thể cho các hạ sát hại Huyền Hoàng Giáo chủ được.
Trần Hải vốn coi Huyền Hoàng Giáo chủ như địch nhân, nay quan niệm đã ngược lại, thấy Độc nhãn lão nhân xuất thủ đả thương nàng thì liền can thiệp.
Quần hùng xung quanh ai nấy đều ngây người ra, không hiểu có chuyện gì giữa họ với nhau. Bỗng Long Thiên Lộc nói:
− Lao phu minh bạch rồi. Mai Hoa chủ nhân dùng «Nhiếp Hồn Đại Pháp».
Huyền Hoàng Giáo chủ và Trần đại hiệp đều đã bị Mai Hoa chủ nhân khống chế thần trí rồi.
Độc nhãn lão nhân và Thần Phán Trần Hải đã ở thế chuẩn bị quyết đấu một mất một còn. Nghe tiếng nói kịp thời của Long Thiên Lộc, Độc nhãn lão nhân liền thu hồi «Hỏa Diệm Chưởng» đang sắp phóng ra.
Lúc này quần hào đã không còn dám khinh thường bước vào trong lều. Kỳ thực hiện tại Mai Hoa chủ nhân đang nằm trong đó, bất luận người nào bước vào, chỉ cần giơ tay một cái là ả sẽ vong mạng.
Chỉ thấy Long Thiên Lộc sải bước tới chắn giữa Độc nhãn lão nhân và Trần Hải, nói:
− Thỉnh hai vị tạm thời dừng tay, nghe Long mỗ nói vài lời.
Trần Hải chỉ nhớ tới Mai Hoa chủ nhân, chứ không sợ ai khác, bèn nói:
− Không phải lão phu ca tụng chí khí của Mai Hoa chủ nhân, nhưng tất cả chúng ta đều chẳng địch nổi nàng. Chống đối nàng chỉ là chết uổng. Chi bằng quy thuận nàng thì hơn. Mai này võ lâm sẽ có được một vị Minh Chủ xứng đáng.
Lời này nói ra từ chính miệng của Thần Phán Trần Hải thì thật là ngoài sức tưởng tượng của quần hào. Nhưng số người đã bị «Nhiếp Tâm Thuật» của Mai Hoa chủ nhân khống chế thì lại gật gù tán thưởng. Thành thử nơi đây chia thành hai phái. Một bên thì tán thưởng, còn bên kia thì thở dài, lắc đầu, cho rằng mấy câu vừa rồi của Trần Hải đã làm mất hết thanh danh của lão bấy lâu.
Hạ Hầu Trường Phong bỗng nói:
− Không hiểu Mai Hoa chủ nhân dùng thủ đoạn gì mà lại khiến Trần đại hiệp thần trí thất thường, bị ả lợi dụng. Mấy lời vừa nói, quyết không thể từ đáy lòng của Trần Hải.
Long Thiên Lộc nói:
− Không sai. Lão phu cũng cảm thấy như vậy.
Hạ Hầu Cương nói:
− Trần bá phụ là bậc đại anh hùng, há bị thủ đoạn này nọ dễ dàng lung lạc.
Để tại hạ vào đó xem Mai Hoa chủ nhân dùng thủ đoạn gì.
Đoạn quay mình tiến nhanh về phía chiếc lều. Hạ Hầu Trường Phong quát:
− Đứng lại !
Hạ Hầu Cương ngoảnh đầu hỏi:
− Gia gia có gì giáo huấn ?
Hạ Hầu Trường Phong nói:
− Trần bá phụ của ngươi và Huyền Hoàng Giáo chủ võ công cao cường, kinh nghiệm phong phú biết bao mà còn bị Mai Hoa chủ nhân khống chế. Ngươi làm sao địch nổi Mai Hoa chủ nhân ?
Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo nói:
− Cứ để chàng vào.
Hạ Hầu Cương ngoảnh lại nhìn, thấy người vừa nói là một vị thanh y thiếu niên, không biết đã đến đây từ lúc nào. Long Thiên Lộc cung tay vái một cái, nói:
− Huynh đài y đạo cao minh, lão phu bái phục vì mình kém hơn. Thỉnh huynh đài mau xem họ thụ độc thương gì ?
Thanh y thiếu niên chậm rãi nói:
− Không cần xem. Họ đều bị «Nhiếp Tâm Thuật» của Mai Hoa chủ nhân khống chế thần trí. Nếu Mai Hoa chủ nhân lúc này bước ra hạ lệnh thì họ sẽ lập tức răm rắp phục tùng.
Giới Tham đại sư nói:
− Chẳng lẽ không còn hy vọng cứu trị được họ hay sao ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Trừ phi trước hết phải khống chế Mai Hoa chủ nhân.
Long Thiên Lộc nói:
− Cơ trí của Huyền Hoàng Giáo chủ, quần hào tại đây đã chính mắt thấy, đích xác là không ai sánh bằng. Võ công của Trần đại hiệp đúng là được xếp vào hạng đệ nhất cao thủ của võ lâm đương đại. Vậy mà cả hai vị ấy đều bị «Nhiếp Tâm Thuật» của Mai Hoa chủ nhân khống chế. Lão phu cho rằng tình thế vô cùng bất lợi, xem chừng chỉ có huynh đài xuất thủ mới xong.
Thuật châm cứu của vị thiếu niên này quần hào đã được mục kích, công hiệu phi thường. Mọi người đều sinh lòng tôn kính chàng. Nên khi nghe Long Thiên Lộc lên tiếng thỉnh cầu chàng xuất thủ cứu giúp, không một ai lấy làm kỳ dị.
Thanh y thiếu niên thở dài nói:
− Nếu tại hạ đoán không sai thì Mai Hoa chủ nhân đã hao tổn tâm lực khá nhiều. Nếu vừa rồi cử ngay một người vào thì cũng không khó khống chế ả.
Lại nói Hạ Hầu Cương lúc vào trong lều thì Mai Hoa chủ nhân vừa mới ngồi dậy, vận công điều tức. Giả sử chàng vào sớm một chút thì Mai Hoa chủ nhân chẳng còn sức lực phản kháng. Hạ Hầu Cương nhìn thân hình gần như lõa thể thì bất giác sững sờ.
Mai Hoa chủ nhân từ từ mở to đôi mắt, nhìn Hạ Hầu Cương mỉm cười, đưa cánh tay nõn nà lên, nói:
− Mau qua đây đỡ ta đứng dậy.
Mắt thiếu nữ sáng lên kỳ lạ, nhìn thẳng vào mặt Hạ Hầu Cương.
Hạ Hầu Cương vừa bắt gặp ánh mắt nàng thì tâm thần chấn động, ngoan ngoãn bước lại.
Mai Hoa chủ nhân nắm lấy cánh tay của Hạ Hầu Cương đứng dậy, rồi đột nhiên ngã người vào lòng chàng.
Lúc này thần trí Hạ Hầu Cương tự nhiên tỉnh táo đôi chút. Tay hữu ngầm vận chân lực đặt ở sau lưng Mai Hoa chủ nhân, chỗ tương ứng với tim. Chính lúc chàng định phát xuất nội lực thì Mai Hoa chủ nhân đột ngột phát giác, quay mặt lại dịu dàng nói:
− Hãy nhìn vào mặt ta xem.
Thanh âm nhu hòa, dịu ngọt, nghe cứ như mật rót vào tai. Hạ Hầu Cương bất giác quay mặt lại. Bốn đạo mục quang gặp nhau, tâm thần chàng lập tức chấn động, nội lực ở bàn tay cũng chẳng phát ra bổi.
Hạ Hầu Trường Phong ở bên ngoài ngưng thần nhìn động tĩnh của tấm vải che cửa lều. Chừng sau một tuần trà, Hạ Hầu Cương thong thả bước ra. Hạ Hầu Trường Phong rảo bước tới đón, hỏi nhỏ:
− Hài tử, ngươi có bị sao hay không ?
Hạ Hầu Cương cười nhạt nói:
− Hài nhi đã quy thuận Mai Hoa chủ nhân ...
Thanh y thiếu niên chớp mắt, phóng ra hai luồng hào quanh, chằm chằm nhìn vào mặt Hạ Hầu Cương, chậm rãi hỏi:
− Mai Hoa chủ nhân tốt lắm phải không ?
Hạ Hầu Cương vừa bắt gặp ánh mắt của thanh y thiếu niên thì toàn thân run rẩy, đáp:
− Nàng rất tốt.
Thanh âm của thanh y thiếu niên đột nhiên chuyển biến thập phần nghiêm nghị, hỏi rành rọt từng lời:
− Có phải nàng ta mệt mỏi lắm phải không ?
Hạ Hầu Cương ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hai mắt chăm chú nhìn vào mặt thanh y thiếu niên, lẩm bẩm:
− Nàng ta rất mệt mỏi.
Hạ Hầu Trường Phong phát giác ra ái tử đột nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn như đã biến thành một kẻ khác hẳn thì lo lắng vô cùng, liền giơ tay định cầm lấy cổ tay chàng. Chỉ nghe thanh y thiếu niên lạnh lùng nói:
− Không được động đến công tử.
Hạ Hầu Trường Phong hỏi:
− Tại sao ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Công tử thoạt đầu bị «Nhiếp Tâm Thuật» của Mai Hoa chủ nhân khống chế. Vừa rồi tại hạ lại thi triển «Di Hồn Đại Pháp» để làm mê loạn thần trí của công tử. Hiện tại trong đầu của công tử có hai loại ý niệm đang xung đột dữ dội với nhau, chưa bên nào thắng. Các hạ tuy là phụ thân của công tử nhưng chỉ e lúc này công tử cũng nhận không ra. Nếu các hạ nắm lấy uyển mạch của công tử thì bản năng tiềm tàng của công tử sẽ khiến công tử phản kích. Thật là nguy cho tính mạng.
Chàng đưa mắt nhìn qua quần hào một lượt, nói:
− Không riêng gì Hạ Hầu công tử. Hết thảy những người bị «Nhiếp Tâm Thuậ» của Mai Hoa chủ nhân đều không nên động tới. Nếu bị kích động thì họ sẽ xuất thủ ngay. Sau đó thì họ sẽ khó bề thoát chết.
Chàng thiếu niên vô danh tính, cũng chẳng biết từ đâu đến nhưng trong tình thế này nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của quần hào.
Chỉ thấy mục quang của chàng ngưng đọng lại trên mặt Độc nhãn lão nhân, nghiêm giọng nói:
− Các hạ tuy không để lộ thân phận nhưng võ công của các hạ là tối cao minh ở đây. Ngoại trừ Mai Hoa chủ nhân, chỉ có Oải Tiên Vương Dật là có thể so sánh vối các hạ. Nhưng Oải Tiên Vương Dật đang phải vận khí điều tức, công lực chưa hồi phục hoàn toàn. Sau khi tại hạ vào trong lều thì các hạ hãy tạm thời thống lĩnh quần hào. Một khi tại hạ chưa bước ra khỏi lều thì bất cứ ai cũng không được vào trong đó. «Hỏa Diệm Chưởng» của các hạ đã tới cảnh giới «Lô Hỏa Thuần Thanh», nếu kẻ nào cố tình xông vào trong lều thì các hạ cứ giáng cho hắn một chưởng.
Độc nhãn lão nhân tựa hồ như đang định chối từ thì một hắc y nhân mang mạng che mặt, dáng người mảnh mai, đứng bên cạnh lão đã thay lão đáp ứng.
Thanh y thiếu niên hỏi Độc nhãn lão nhân:
− Các hạ đáp ứng rồi chứ ?
Độc nhãn lão nhân thở dài nhè nhẹ, đáp:
− Nếu huynh đài đấu không lại Mai Hoa chủ nhân thì lão phu bất đắc dĩ phải lo thu dọn tàn cuộc.
Thanh y thiếu niên nói:
− Nếu tại hạ cũng bại dưới tay của Mai Hoa chủ nhân thì các vị cũng nên đào thoát thì hơn.
Đoạn chàng bước về phía cửa lều.
Khôi vĩ lão nhân trấn giữ yếu đạo thấy hết thảy những người ở trong lều ra đều bị «Nhiếp Tâm Thuật» của chủ nhân khống chế. Nhưng lại không biết chủ nhân đã lâm vào thế kiệt lực nên không ngăn cản thanh y thiếu niên.
Khi thanh y thiếu niên bước vào, mặt Mai Hoa chủ nhân còn chưa ráo mồ hôi. Mai Hoa chủ nhân ngẩng mặt lên, nhìn thanh y thiếu niên một chút, tựa hồ thầm biết đây là kình địch, bất giác biến sắc, vội đứng dậy. Thanh y thiếu niên lạnh lùng nói:
− Công Tôn cô nương. «Nhiếp Tâm Thuật» của cô nương cũng cao minh đấy !
Mai Hoa chủ nhân chăm chăm nhìn thanh y thiếu niên, nói:
− Ngươi cuối cùng là ai ? Vì sao cứ luôn gây khó dễ với ta ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Cô nương muốn sát nhân còn ta muốn cứu người. Cô nương muốn hành ác còn ta muốn làm thiện. Đạo của hai ta bất đồng, mà lại trái ngược nhau nên thành thế oan gia đối đầu.
Mai Hoa chủ nhân cảm thấy thần quanh từ đôi mắt đối phương ngời ngời tỏa sáng thì bất giác trong lòng xốn xang, vội ngoảnh đi, hỏi:
− Ngươi biết «Di Hồn Đại Pháp» ư ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− «Di Hồn Đại Pháp» với «Nhiếp Tâm Thuật» tuy đồng lộ đạo nhưng một đằng bắt nguồn từ Huyền Môn đạo pháp, một đằng là tuyệt kỹ thượng thừa của môn Du Già. Hôm nay chính là lúc mỗi bên tận lực thi triển để phân cao thấp.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Ngươi không phải là nam tử hán.
Thanh y thiếu niên đáp:
− Điều đó khiến cô nương mất đi nhiều thuận lợi.
Mai Hoa chủ nhân gằn giọng:
− Cuối cùng thì ngươi là ai ?
thanh y thiếu niên đáp:
− Chúng ta đã gặp nhau đêm qua. Sao cô nương chóng quên thế ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đêm qua ngươi là bạch y cô nương phải không ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Đúng thế. Ta là Vương Tích Hương.
Mai Hoa chủ nhân ngầm vận công lực, giơ tay hữu định phóng chưởng, chợt thấy Vương Tích Hương bỗng cắm một mũi kim châm lên vai thì bất giác ngây người, hỏi:
− Ngươi làm gì vậy ?
Vương Tích Hương mắt sáng rực, lạnh lùng nói:
− Buông tay xuống !
Mai Hoa chủ nhân bắt gặp ánh mắt của nàng, trong lòng xốn xang dao động, từ từ buông tay xuống, nói:
− Chúng ta có thể hòa giải với nhau được chăng ?
Câu nói này khiến Mai Hoa chủ nhân hao tốn nhiều khí lực, tựa hồ phải vận dụng khí lực toàn thân.
Vương Tích Hương đáp:
− Được, nhưng cô nương đã kiệt sức, ta phải châm cứu cho cô nương rồi mới có thể đàm phán với nhau được.
Mai Hoa chủ nhân run rẩy toàn thân nói:
− Được.
Vương Tích Hương bước tới, cắm nhanh năm mũi kim châm lên người Mai Hoa chủ nhân, rồi hít một hơi dài, nói khẽ:
− Cả hai chúng ta nên ngồi xuống nghỉ một lát.
Mai Hoa chủ nhân kiên cường lúc này trở nên thập phần ngoan ngoãn, y lời ngồi xuống. Vương Tích Hương lau mồ hôi mặt, rút mũi kim cắm ở vai ra, rồi cũng ngồi xuống.
Chừng sau một tuần trà, Mai Hoa chủ nhân mở mắt ra trước, thấy Vương Tích Hương vẫn còn nhắm mắt điều tức thì nổi sát cơ nhưng một bên tay hữu không chịu tuân theo ý muốn, ba lần cố giơ lên nhưng chẳng được.
Vương Tích Hương từ từ mở mắt, cười hỏi:
− Cô nương định ngầm ám toán ta chứ gì ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Ta bị ngươi châm kim vào huyệt, dù có muốn ám toán cũng chẳng được.
Vương Tích Hương nói:
− Phép châm kim vào huyệt của ta vừa rồi gọi là «Ngũ Tiên Đinh Hồn», chẳng những làm hai cánh tay của cô nương không cử động được mà song cước cũng hết đá nổi.
Mai Hoa chủ nhân rụng rời tay chân:
− Nói như vậy, ngay cả đi lại cũng không được nữa sao ?
Vương Tích Hương đáp:
− Đi lại thì vẫn bình thường, có điều là không được động thủ với người khác.
Mai Hoa chủ nhân từ từ đứng dậy, đi thử hai bước, nói:
− Ngươi nói ra điều kiện của ngươi đi.
Vương Tích Hương nói:
− Rất đơn giản, chỉ cần cô nương hồi phục thần trí cho những người vừa bị cô nương khống chế. Và nội trong ba tháng, cô nương không được gây sự gì hết.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Sau ba tháng thì sao ?
Vương Tích Hương đáp:
− Khi ấy nếu ta còn sống thì nhất định sẽ có phương pháp chế phục cô nương. Dù cô nương cố tình gây chuyện can qua cũng chắc chắn thất bại. Nếu ta chết trước thời hạn ấy thì dù cô nương có đảo thiên nghịch địa thì ta cũng chẳng quản nổi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Sau ba tháng, nếu ta dấy binh đao, ngươi có biết kẻ đầu tiên ta sẽ giết là ai không ?
Vương Tích Hương đáp:
− Chắc là Huyền Hoàng Giáo chủ.
Mai Hoa chủ nhân cau mày:
− Vì sao ngươi không nói là chính ngươi ?
Vương Tích Hương đáp:
− Vì cô nương không giết nổi ta.
Mai Hoa chủ nhân bỗng cười ha hả nói:
− Cô nương kém ta chừng hai tuổi. Ta có thể gọi cô nương là muội muội được chăng ?
Vương Tích Hương đáp:
− Cô nương không thấy quá trơ trẽn hay sao ?
Mai Hoa chủ nhân cười nói:
− Cô nương đừng tưởng mình thông minh lắm. Chỉ cần qua việc cô nương đoán vừa rồi thì ta đã thắng cô nương.
Vương Tích Hương biến sắc, nghiêm mặt hỏi:
− Ta đoán sai ư ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Sai hoàn toàn.
Vương Tích Hương hỏi:
− Cô nương muốn giết ai ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Lãnh Như Băng. Ta muốn cho ngươi nếm mùi thống khổ vì tình.
Vương Tích Hương cười khanh khách nói:
− Điều này quả thật ta không nghĩ đến. Nếu vậy thì cô nương lầm to. Cô nương có giết Lãnh Như Băng hàng trăm lần cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu cô nương không đau khổ thì thực là oan uổng cho Lãnh Như Băng.
Vương Tích Hương hỏi:
− Cô nương có phải thích chàng hay không ? Nếu có thì ta sẽ nhường cho.
Mai Hoa chủ nhân tức giận nói:
− Vương cô nương nói xàm gì vậy ?
Vương Tích Hương cười khanh khách nói:
− Thôi đừng nhắc đến chuyện đó. Hãy cho ta biết làm thế nào mới giải trừ được cho những người bị cô nương khống chế thần trí ngoài kia.
Mai Hoa chủ nhân giáp:
− Nếu cô nương tin ta thì hãy rút kim châm ra khỏi thân thể ta. Ta sẽ tức thời lui quân.
Vương Tích Hương đáp:
− Ta tin cô nương chứ. Có điều là ...
Ngừng một chút, nàng tiếp:
− Nếu ta không có lòng thiện lương thì lúc nãy ta đã giết chết cô nương rồi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu giết ta thì cô nương trở thành vô địch trong thiên hạ. Thiết tưởng sẽ chẳng có gì là khoái lạc.
Vương Tích Hương nói:
− Ta không hề có ý đua tranh hơn thua trong võ lâm, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lần này đối địch với cô nương, chẳng qua là vì hoàn cảnh đưa đẩy khiến ta thấy hào hứng. Một khi đã can thiệp thì phải có thủy có chung.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Hãy điểm Thụy huyệt của họ để họ ngủ mười hai canh giờ. Sau đó dội nước lạnh vào đầu, giải huyệt cho họ thì sẽ hồi phục hoàn toàn thần trí.
Vương Tích Hương nói:
− Được. Sau khi ta cứu họ thì sẽ rút kim châm khỏi thân thể cô nương.
Đoạn quay người bước đi, được hai bước thì nàng ngoảnh lại, nói:
− Rút kim thì phải theo thứ tự. Nếu làm sai thì đừng trách ta không nói trước.
Mai Hoa chủ nhân bán tín bán nghi, hỏi:
− Phép châm cứu hoàn toàn không phải do Vương cô nương nghĩ ra. Ta chưa nghe ai nói là phải rút kim theo thứ tự.
Vương Tích Hương cười đáp:
− Không tin thì làm thử xem.
Mai Hoa chủ nhân cảm thấy người này đầy vẻ cao thâm huyền bí, từng lời đều đáng tin. Dù chưa tin hoàn toàn nhưng cũng khó biết được thực hư.
Vương Tích Hương tiện tay lấy chiếc áo choàng treo trong lều, cười nói:
− Khoác cái này vào rồi chúng ta cùng đi ra ngoài.
Mai Hoa chủ nhân nhìn chiếc áo choàng một cái, đoạn cao giọng gọi:
− Tử Túc có đó không ?
Có tiếng đáp:
− Cô nương có gì phân phó ?
Một thanh y tiểu tỳ trong góc lều vén màn che, thong thả bước ra. Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đi lấy y phục cho ta.
Tử Túc ứng thanh, trở vào trong góc lều, không còn thấy đâu nữa.
Vương Tích Hương hỏi:
− Cô nương đã sớm bố trí mai phục trong lều ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Các tỳ nữ ở căn lều bên cạnh, có địa đạo thông sang. Chỉ khi nào có lệnh của ta thì chúng mới dám bước sang lều này.
Vương Tích Hương nói:
− Thì ra vậy. Cô nương chuẩn bị chu đáo quá. Đã biết chắc thắng mà còn bố trí sẵn mật đạo để tẩu thoát.
Tử Túc đã mang y phục sang. Mai Hoa chủ nhân mặc vội vào người, khoát một mảnh vải màu tím, mang mặt nạ, nói:
− Đi được rồi.
Vương Tích Hương nói:
− Hãy khoan, cô nương tên gì ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Cứ gọi là Mai Hoa chủ nhân, không được sao ?
Vương Tích Hương đáp:
− Cô nương không chịu nói thì ta sẽ gọi cô nương là Công Tôn phu nhân.
Mai Hoa chủ nhân cười:
− Công Tôn Ngọc Sương.
Hai người cầm tay nhau, tươi cười bước ra khỏi lều.
Đám thanh y tỳ nữ và Khôi vĩ lão nhân tựa hồ đã từng thấy chủ nhân trang phục và đeo mặt nạ như thế này nên đều nhất tề cúi mình thi lễ.
Vương Tích Hương dột nhiên minh bạch vì sao Công Tôn Ngọc Sương đòi mang y phục mới chịu ra. Nguyên là ả chỉ xuất hiện trước mặt thuộc hạ dưới vài bộ trang phục nhất định. Nàng bèn lưu tâm ghi nhớ chi tiết cách trang phục này của ả.
Công Tôn Ngọc Sương nói với đám tỳ nữ:
− Các ngươi thu dọn lều vải, chờ lệnh ta hành sự ...
Rồi bước tới bên Khôi vĩ lão nhân nói:
− Chúng ta đã thua cuộc hoàn toàn. Hãy ra lệnh cho phục binh tứ phía lùi xa hai chục dặm.
Khôi vĩ lão nhân sững sờ đáp:
− Lão nô xin tuân lệnh.
Công Tôn Ngọc Sương tiếp:
− Giữ lại Tử Túc và mười hai thư sinh. Còn lại rút đi toàn bộ.
Quay sang Vương Tích Hương, nàng mỉm cười, rồi bảo Khôi vĩ lão nhân:
− Chúng ta có thể nghỉ ngơi ba tháng.
Vương Tích Hương hỏi nhỏ:
− Giữ lại mười hai thư sinh để làm gì ?
Chỉ thấy Khôi vĩ lão nhân hai tay giơ quá đầu, nói:
− Chủ nhân hãy bảo trọng.
Đoạn quay mình bước đi.
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Mười hai thư sinh uyên bác nhất sẽ được theo ta học võ công.
Bỗng nàng đổi giọng, hỏi:
− Vương cô nương, liệu có thể khôi phục cho ta một tay để tiện dụng chăng ?
Vương Tích Hương mỉm cười, dịu dàng đáp:
− Nếu cô nương quả không sợ chết, cũng không sợ tàn phế hay toàn bộ võ công sẽ bị phế bỏ thì ta có thể rút kim ra khỏi vai cô nương.
Công Tôn Ngọc Sương cả kinh, cười hỏi:
− Nghiêm trọng như vậy ư ?
Vương Tích Hương đáp:
− Có phải cô nương chưa tin ?
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Bán tín bán nghi ...
Nàng chằm chằm nhìn mặt Vương Tích Hương một hồi, nói:
− Có điều ta chưa muốn mạo hiểm.
Vương Tích Hương nói:
− Dường như cô nương rất tin ta.
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Ta tạm thời bại dưới tay cô nương thì bất đắc dĩ phải thế này.
Vương Tích Hương nói:
− Ồ. Đại trượng phu há chịu khuất thân. Tiếc rằng cô nương là nhi nữ. Mong sao ta có thể làm cho cô nương trở nên nhu mì, không làm những chuyện nghịch thiên phản địa.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Cô nương xem trên cõi thế gian này, ai có thể trở thành tình lang của ta ?
Hai người tuy là kình địch với nhau nhưng lúc này nói năng với nhau rất dịu dàng, tựa hồ đang giãi bày tâm sự.
Họ đã tới chỗ quần hào đứng đợi.
Long Thiên Lộc nói nhỏ với Hạ Hầu Trường Phong:
− Tài năng của thanh y thiếu niên quả nhiên vượt xa chúng ta. Chàng có thể làm cho Mai Hoa chủ nhân phải khuất phục. Ôi, xem ra chúng ta hết thời rồi.
Chỉ nghe Vương Tích Hương cao giọng nói:
− Công Tông cô nương đã nể mặt tại hạ nên cho lui phục binh tứ phía ...
Hạ Hầu Trường Phong lo lắng hỏi:
− Thế còn những người bị khống chế thần trí ?
Vương Tích Hương nói tiếp:
− Dĩ nhiên là cần phải giải cứu. Bất quá chỉ là không thể dùng dược vật nên phải phiền chư vị hỗ trợ một chút ...
Hạ Hầu Trường Phong hỏi:
− Chúng tôi có thể làm được gì đây ?
Vương Tích Hương nói:
− Chỉ cần điểm Thụy Huyệt cho họ ngủ mười hai canh giờ, sau đó dùng nước lạnh dội vào đầu họ rồi giải huyệt thì sẽ phục hồi hoàn toàn thần trí.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Hãy khoan.
Vương Tích Hương hỏi:
− Cô nương đánh lừa ta ư ?
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Thần trí của họ đang bị khống chế nhưng không hề mê loạn, võ công chưa mất. Nếu các vị xuất thủ điểm huyệt thì sẽ khiến họ phản kháng.
Nhìn qua quần hào một lượt, nàng tiếp:
− Nơi đây sẽ trở thành đấu trường loạn đả thảm khốc.
Vương Tích Hương nói:
− Ồ, ta chút nữa đã bị cô nương đánh lừa. Lúc này tại sao cô nương mới chịu nói rõ ?
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Nếu ác chiến xảy ra, song phương đều bỏ mạng thì những hung thủ từng sát hại phụ mẫu của ta đều chết hết thì ta đâu còn cơ hội tự tay báo thù.
Vương Tích Hương cười:
− Trừ điểm đó ra, còn một lý do nữa. Đó là cô nương sợ rằng trong lúc loạn đả, chính cô nương cũng sẽ bị vong mạng.
Công Tôn Ngọc Sương chậm rãi nói:
− Vương cô nương lại đoán trúng tâm sự của ta. Nếu cô nương không đưa ta cùng ra đây thì lúc này đã diễn ra cảnh chém giết thảm khốc nơi đây.
Vương Tích Hương hỏi:
− Hiện tại phải làm thế nào ?
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Ta sẽ làm cho thần trí của họ hôn mê. Các vị hãy xuất thủ điểm huyệt. Có điều là phải cực kỳ thần tốc.
Đoạn giơ tay vỗ vào nhau năm tiếng.
Quả nhiên tất cả những người bị khống chế thần trí đều nhất loạt ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mặt Công Tôn Ngọc Sương.
Vương Tích Hương nói nhỏ:
− Các vị xuất thủ mau.
Hạ Hầu Trường Phong, Giới Tham đại sư, Độc nhãn lão nhân lập tức xuất thủ điểm huyệt tới tấp.
Ba vị này đều thuộc hàng đệ nhất cao thủ võ lâm, động tác nhanh như chớp.
Trong phút chốc, những người bị điểm huyệt đều đã nằm xuống ngủ.
Công Tôn Ngọc Sương hít một hơi dài, ngoảnh đầu hỏi Vương Tích Hương:
− Ngươi đã bằng lòng chưa ?
Vương Tích Hương nói:
− Còn phải đợi mười hai canh giờ. Sau khi họ tỉnh dậy thì cô nương mới đi được.
Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng hỏi:
− Ta đã tín nhiệm cô nương đủ mọi chuyện. Sao cô nương còn chưa tin ta ?
Vương Tích Hương đáp:
− Sinh mạng của mấy trăm người há có thể nói một câu khinh suất ?
Công Tôn Ngọc Sương định nói gì lại thôi.
Vương Tích Hương cầm tay Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười:
− Hiện tại chúng ta cùng vào lều đàm đạo với nhau cho vui vẻ.
Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:
− Đáng tiếc cô nương không phải là nam nhân.
Vương Tích Hương đáp:
− Ồ, giả sử ta là nam nhân thì cũng sẽ không kết hôn với một nữ nhân như cô nương.
Công Tôn Ngọc Sương hỏi:
− Vì sao ?
Vương Tích Hương đáp:
− Cô nương phong lưu phóng túng như vậy, chỉ e khó bề thủ tiết.
Công Tôn Ngọc Sương hỏi:
− Cô nương thấy ta tùy tiện, phóng túng lắm sao ?
Vương Tích Hương đáp:
− Chẳng lẽ cô nương lại là một nữ nhi đứng đắn ?
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Ta có nói cũng chẳng ích gì, im lặng thì hơn.
Vương Tích Hương mỉm cười:
− Ta có thể làm mối cho cô nương một nam nhân.
Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng hỏi:
− Vương cô nương giễu cợt ta để làm gì ?
Vương Tích Hương đáp:
− Ta thật sự thành tâm, nếu cô nương không tin thì thôi.
Hai người đã vào đến trong lều. Vương Tích Hương buông tay Công Tôn Ngọc Sương, mỉm cười nói:
− Mười hai canh giờ sau, cô nương có thể rời khỏi nơi đây. Lúc này tốt nhất là hãy an phận nghỉ ngơi, đừng mưu tính giở trò gì khác.
Công Tôn Ngọc Sương tuy có võ công thượng thừa nhưng năm đại huyệt đều đã bị cắm kim châm, muốn thi triển võ công cũng chẳng được.
Vương Tích Hương nói:
− Bên ngoài lều ta đã bố trí chặt chẽ, cô nương cứ an tâm mà nghỉ ngơi.
Đoạn nàng bước ra khỏi lều.
Công Tôn Ngọc Sương cảm thấy vô cùng sầu muộn, nghĩ:
“Ta bố trí chiếc lều này để giam hãm anh hùng thiên hạ, không ngờ nó lại biến thành nơi giam giữ chính ta.” Đang nghĩ, bỗng thấy một người toàn thân y phục màu đen, mặt che mạng bước vào, lạnh lùng nói:
− Đợi chờ mười hai canh giờ thì quá dài, e rằng cô nương không đủ nhẫn nại.
Thanh âm trong trẻo, rõ ràng là giọng của nữ nhân.
Công Tôn Ngọc Sương chột dạ hỏi:
− Cô nương muốn làm gì ta ?
Người kia đáp:
− Ta muốn giúp cô nương ngủ ngon lành trong khi chờ đợi.
Công Tôn Ngọc Sương hỏi:
− Cô nương có phải là người của Huyền Hoàng Giáo không ?
Người kia đáp:
− Đúng thế.
Đoạn giơ tay điểm vào Thụy huyệt của Công Tôn Ngọc Sương.
– -- oo -- Sau một giấc ngủ dài, khi tỉnh lại, cảnh vật đã khác hẳn. Công Tôn Ngọc Sương chỉ cảm thấy xung quanh có rất nhiều người. Người ngồi hàng đầu bên tả chính là Thần Phán Trần Hải. Tiếp đến là Giới Tham đại sư, Hạ Hầu Trường Phong, Hoàng Sơn Thế Gia Vương Phi Dương và hơn mười người nữa. Hàng bên hữu gồm Huyền Hoàng Giáo chủ, tiếp đến là Độc nhãn lão nhân và hơn mười người khác.
Công Tôn Ngọc Sương cử động hai vai, thấy đã dễ dàng linh hoạt. Năm mũi kim châm đã được rút ra khỏi thân mình. Ngầm vận khí thì thấy chân khí lưu thông thì hăng hái hẳn lên. Chỉ nghe Trần Hải nói:
− «Nhiếp Tâm Thuật» của Công Tôn cô nương quả rất cao minh.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Các vị kéo đầy người đến đây, có phải định dựa vào thế đông để vây khốn bổn cô nương ở chốn này không ?
Trần Hải đáp:
− Chúng ta đây đều là những người được cô nương thỉnh tới dự hội. Nay muốn đàm phán với cô nương.
Công Tôn Ngọc Sương thong thả nhìn khắp lượt quần hào, nói:
− Vị cô nương họ Vương đâu rồi ?
Trần Hải đáp:
− Vị huynh đài ấy có cấp sự nên đã đi nơi khác.
Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:
− Nếu nàng đã đi thì các vị còn đàm phán cái gì với bổn cô nương ? Bổn cô nương chỉ bại dưới tay Vương cô nương thôi, còn các vị đều là bại tướng của bổn cô nương. Cổ nhân có câu «bại tướng bất ngôn dũng» (bại tướng không nói mạnh), các vị định đặt điều kiện với bổn cô nương há chẳng nực cười lắm sao ?
Quần hào nghe vậy đều có vẻ hổ thẹn. Không khí trầm mặc một hồi, rồi Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Phía bổn tòa đều phụng mệnh Vương tiên sinh đến đây đàm phán với Công Tôn cô nương.
Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười:
− Các vị nói đi.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Phía bổn tòa chỉ muốn cô nương từ bỏ ý định tranh đoạt với giang hồ, hãm hại anh hùng võ lâm.
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Các vị không cho bổn cô nương được báo cừu à ?
Trần Hải đáp:
− Phu phụ Công Tôn Phụng tuy bị anh hùng thiên hạ vây công mà chết, nhưng cô nương không thể dựa vào đó mà trút giận lên đầu võ lâm thiên hạ.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Có phải các vị chuẩn vị tự tuyệt trước linh tiền của phụ mẫu ta ?
Trần Hải nói:
− Cũng không phải vậy. Nhưng lão phu có thể đem hết khả năng, thỉnh những người tham gia sự việc ngày đó, ước định một nơi với cô nương để quyết một trận tử chiến. Nếu cô nương có thể giết chết họ, lấy hàng chục mạng người đền mạng cho lệnh tôn, lệnh đường thì đã là sòng phẳng lắm rồi.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Nếu những người tham gia đã chết thì hậu duệ của họ có đến thay hay không ?
Trần Hải hỏi:
− Có phải cô nương muốn tận diệt hết tất cả mọi người tham gia đại hội hôm qua ?
Công Tôn Ngọc Sương cười nói:
− Dĩ nhiên. Sự việc hôm qua chưa đủ chứng minh điều đó sao ?
Trần Hải nói:
− Chết rồi thì thôi. Người ta đã chết thì còn báo cừu gì nữa. Huống hồ thủ phạm sát hại lệnh tôn lệnh đường ngày ấy là lão phu đây. Những người khác chẳng qua là bị lão phu rủ theo mà thôi.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Các hạ muốn đền tội một mình ư ? Cứ như bổn cô nương biết thì sát hại phụ mẫu của bổn cô nương có ba nhân vật chủ chốt. Ngoài các hạ ra còn hai vị nữa là Hoàng Sơn Thế Gia Vương Đông Dương và Dã Hạc Thượng Nhân.
Vương Phi Dương đột nhiên cung tay nói:
− Tại hạ Vương Phi Dương, truyền nhân đời thứ ba của Hoàng Sơn Thế Gia.
Vương Đông Dương là phụ thân của tại hạ. Phụ trái tử hoàn, tại hạ sẽ thay cho tiên phụ.
Trần Hải thở dài nhè nhẹ nói:
− Những kẻ nửa năm về trước vây công lão phu có phải là thuộc hạ của cô nương ?
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Họ đâm các hạ mười bảy kiếm mà vẫn không giết chết được các hạ.
Trần Hải nói:
− Mạng của lão phu sớm muộn gì cũng sẽ ở trong tay cô nương. Cô nương khỏi cần vội vã ...
Ngừng một chút, lão lại hỏi:
− Không biết cô nương có đồng ý với đề xuất vừa rồi của lão phu không ?
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Nếu bổn cô nương không đáp ứng ?
Trần Hải nói:
− Nếu cô nương khăng khăng mai này hãm hại giang hồ thì chi bằng ngay lúc này đôi bên sinh tử với nhau một trận.
Công Tôn Ngọc Sương cười phá lên, nói:
− Các vị có nắm chắc phần thắng hay chưa ?
Trần Hải nói:
− Động thủ tiếp chiêu không giống như liều chết giao đấu. Việc thứ nhất chỉ là tranh hơn thua, xem võ công ai cao hơn. Việc thứ hai còn do dũng khí, võ công kém hơn có thể thắng người có võ công cao hơn.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Nói như vậy thì người ta chẳng cần cầu tiến, chẳng phải khổ luyện võ công nữa sao ?
Trần Hải nói:
− Những người hiện ở đây đều vào hàng đệ nhất cao thủ võ lâm. Nếu phía lão phu không theo quy củ đơn đả độc đấu thì thỉnh cô nương suy tính cho kỹ, liệu có thể một mình địch nổi sự vây công của phía lão phu hay chăng ?
Công Tôn Ngọc Sương chậm rãi đứng dậy nói:
− Võ công cao thấp quyết chẳng phải do mưu tính theo kiểu đó, vì tính sai một ly sẽ đi một dặm. Nếu các vị không tin thì cứ chọn ra ba vị võ công cao cường nhất thử đấu với một mình Công Tôn Ngọc Sương này sẽ biết.
Trần Hải nói:
− Có phải cô nương đã suy tính kỹ là đủ thắng được phía lão phu ?
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Bổn cô nương chỉ là nói cho các vị biết rằng võ công không phải như phép cộng trong bàn tính.
Ngừng một chút, nàng đưa mắt nhìn một lượt rồi nói:
− Nào, ai muốn thử thì mau xuất thủ. Nhưng nếu tự biết không địch nổi thì chớ dại dột mà hối không kịp đấy.
Mọi người nghe vậy đều thất sắc, nghĩ đến võ công thượng thừa của ả thì tất cả đều ngồi im.
Thần Phán Trần Hải vụt đứng dậy nói:
− Lão phu đến lĩnh giáo trước.
Đoạn lão tiến về phía Công Tôn Ngọc Sương.
Công Tôn Ngọc Sương cao giọng hỏi:
− Còn vị nào nữa không ?
Chỉ thấy mười mấy người nữa lục tục đứng dậy.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Không nên nhiều như vậy.
Vương Phi Dương bước tới nói:
− Tại hạ là cừu nhân bất cộng đái thiên với cô nương, ắt nên đấu trước.
Một giọng khác tiếp:
− Tại hạ từng học qua võ công của lão tiền bối Trần Hải, tình như sư đồ, cũng nên đấu trước.
Công Tôn Ngọc Sương ngoảnh lại nhìn thì thấy người vừa lên tiếng là Hạ Hầu Cương. Trần Hải đang định bảo Hạ Hầu Cương trở về chỗ ngồi thì Công Tôn Ngọc Sương đã nói trước:
− Được ! Vậy thỉnh ba vị mau xuất thủ.
Vương Phi Dương đưa mắt nhìn Hạ Hầu Cương, nói:
− Nàng ta tựa hồ có chỗ dựa nên không sợ. Chúng ta xuất thủ phải cẩn thận một chút.
Hạ Hầu Cương nói:
− Nếu nàng ta chỉ dựa vào công phu quyền cước mà thắng chúng ta thì tiểu đệ có bại cũng tâm phục khẩu phục.
Chỉ nghe Trần Hải quát:
− Cô nương cẩn thận này !
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Cứ việc xuất thủ.
Trần Hải nói:
− Được !
Một chưởng phóng ra, xé gió ào ào.
Công Tôn Ngọc Sương xoay người né tránh, cười nói:
− Chưởng này bị lệch một chút. Nếu di sang bên hữu một thước thì mới đúng chỗ hiểm.
Trần Hải lạnh lùng nói:
− Không cần cô nương bận tâm.
Song chưởng liên hoàn lại phóng ra. Uy danh Thần Phán Trần Hải lừng lẫy giang hố mấy chục năm thì võ công há lại tầm thường ? Song chưởng liên hoàn phóng ra, trong giây lát chưởng phong vù vù như gió lốc tràn tới.
Vương Phi Dương và Hạ Hầu Cương vận công tạo thế đứng ở hai hướng, chưa tùy tiện xuất thủ. Làm như vậy khiến Công Tôn Ngọc Sương phải phân tâm đề phòng thêm hai phía khác, trong khi phải trực diện đối phó với Trần Hải.
Chưởng thế công kích của Trần Hải càng lúc càng lợi hại nhưng thân pháp né tránh của Công Tôn Ngọc Sương ảo diệu vô cùng. Chỉ thấy thân hình tuyệt mỹ của nàng nhanh hơn tia chớp nhưng chỉ quanh quẩn trong phạm vi ba thước.
Chưởng thế tứ bề ào ào như cuồng phong bạo vũ vẫn không đánh trúng được nàng.
Tất cả các đạo mục quang đều đổ dồn tới chỗ Trần Hải và Công Tôn Ngọc Sương, bởi vì sự thắng bại của trận đấu này có quan hệ trọng đại tới họ. Trần Hải đã công kích liền năm sáu chục quyền chưởng, chẳng những chưa đánh trúng Công Tôn Ngọc Sương được mà còn chưa bức được nàng thoái lui một bước, thì bất giác trong lòng có chút nôn nóng.
Vương Phi Dương và Hạ Hầu Cương vẫn chờ cơ hội để xuất thủ thì sẽ đả thương đối phương. Nhưng sau mấy chục chiêu vẫn chưa phát hiện được chỗ sơ hở của nàng.
Chỉ nghe Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Cẩn thận, bổn cô nương phản kích đó !
Đoạn nàng phóng ra một chưởng.
Trần Hải đang nôn nóng, thấy đối phương phóng chưởng, liền hét một tiếng, vung chưởng nghênh tiếp.
Trần Hải đánh đã lâu mà vẫn chưa thủ thắng nên kỳ vọng vào nội công thâm hậu của mình, dùng cương đối cương, nghênh tiếp chưởng này để thủ thắng.
Lão dồn nội lực toàn thân vào bàn tay, thầm tính rằng nếu không đả thương được đối phương thì ít ra cũng là lưỡng bại câu thương, để cho Vương Phi Dương và Hạ Hầu Cương hoàn tất phần còn lại.
Nào ngờ chưởng lực vừa đánh tới chưởng lực của đối phương thì như đánh vào thân thủy xà, chỉ cảm thấy chưởng thế của đối phương trơn trượt, thành thử lực đạo cực mạnh bị trượt sang một bên.
Chưởng lực trượt qua ngực đối phương mà lại thốc sang phía Vương Phi Dương.
Trần Hải thấy luồng lực đạo của mình phát ra đã không thể điều khiển được nữa, bất giác cả kinh vội nói:
− Hiền điệt cẩn thận !
Đoạn lão vội vã thu hồi lực đạo.
Lời còn chưa ra khỏi miệng thì Vương Phi Dương đã cảm thấy một luồng ám kình thốc tới, vội vung chưởng gạt ra, khiến chàng bị chấn lui hai bước.
Công Tôn Ngọc Sương cười khanh khách nói:
− Chưởng lực của Trần đại hiệp quả nhiên hùng hậu.
Tay hữu nàng xoay nhanh, năm ngón tay xòe ra chụp tới uyển mạch của Trần Hải.
Trần Hải vội trầm cổ tay hữu để né tránh, tay tả vung ra một kỳ chiêu nhắm tới phía sau vai của đối phương.
Công Tôn Ngọc Sương nghiêng người không né tránh chưởng thế mà lại giơ lưng ra nghênh tiếp.
Chưởng thế của Trần Hải kích trúng vào phía sau vai đối phương nhưng luồng lực đạo cuối cùng lại bị trượt đi, thốc sang phía Hạ Hầu Cương.
Hạ Hầu Cương vung tay gạt luồng chưởng phong tràn tới, chỉ thấy nó thập phần cương mãnh. Chàng bị chấn động toàn thân, lảo đảo thoái lui hai bước.
Trần Hải sững sờ, lui hai bước, hỏi:
− Võ công của cô nương là loại gì vậy ?
Công Tôn Ngọc Sương mỉm cười nói:
− Nếu mấy chục người các vị cùng công kích bổn cô nương thì mấy chục luồng lực đạo giao thoa với nhau. Nhất định sẽ tạo nên một cục diện rối loạn.
Trần Hải nói:
− Võ công của cô nương quả là tuyệt kỹ chưa từng nghe, từng thấy, có thể tiếp nhận kình lực của đối phương vào thân mình rồi làm cho nó trượt đi công kích người khác.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Nếu trong lòng chưa phục thì các hạ cứ thử lại xem.
Trần Hải nhún vai:
− Cô nương dù thân hoài tuyệt kỹ, không sợ chưởng lực nhưng vị tất đã thắng. Nếu phía lão phu sử dụng binh khí, lão phu không tin rằng cô nương có thể làm cho lực đạo của mũi kiếm, ngọn đao trơn tuột đi.
Công Tôn Ngọc Sương lạnh lùng nói:
− Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa run sợ.
Các hạ đã không tin thì sao không sử dụng binh khí thử xam ?
Trần Hải đưa mắt nhìn mọi người, nói:
− Vị nào có binh khí, xin cho lão phu mượn tạm một chút.
Hạ Hầu Trường Phong liền đứng dậy, rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, đưa qua nói:
− Thỉnh đại ca dùng kiếm của tiểu đệ.
Trần Hải tiếp nhận, tiện tay vung một cái, tức thời hàn quang nhoáng lên.
Quần hào ngồi kia đều là những cao thủ giang hồ lâu năm nên nhìn kiếm khí thì biết ngay đó là bảo kiếm.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Loại kiếm này chém sắt như bùn.
Trần Hải nói:
− Không sai. Liệu cô nương có thể tiếp nổi một kiếm không ?
Công Tôn Ngọc Sương điềm nhiên cười đáp:
− Còn phải xem các hạ có thể đâm trúng bổn cô nương hay không đã.
Trần Hải nói:
− Lão phu mấy chục năn rồi không dùng binh khí. Hôm nay gặp cường dịch như cô nương nên đành phá lệ.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Các hạ quá lời, thỉnh xuất thủ !
Trần Hải nói:
− Cô nương cẩn thận.
Đoản kiếm loang loáng hai luồng kiếm hoa nhắm tới hai huyệt đạo của Công Tôn Ngọc Sương.
Thân hình Công Tôn Ngọc Sương di động né tránh, chứ vẫn chưa phản kích.
Trần Hải thành danh đại hiệp trong võ lâm, có uy vọng mấy chục năm, nay trước mặt mọi người dùng kiếm đối phó với một thiếu nữ thuộc hàng võ lâm hậu bối thì trong lòng rất lấy làm hổ thẹn, bèn thu kiếm về nói:
− Cô nương khỏi cần khách khí, cứ việc xuất thủ phản kích.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Nếu bổn cô nương xuất thủ, nội trong mười hiệp sẽ đoạt kiếm trong tay các hạ.
Trần Hải trầm ngâm đôi chút, đáp:
− Có thể cô nương làm được như vậy. Thỉnh xuất thủ.
Nói xong, giơ đoản kiếm ra thăm dò rồi đâm tới.
Tay hữu của Công Tôn Ngọc Sương vung lên chộp lấy cổ tay cầm kiếm của Trần Hải.
Trần Hải hạ thấp cổ tay, đoản kiếm đâm xéo lên trên.
Tay hữu của Công Tôn Ngọc Sương giơ lên dẫn dụ kiếm thế, tay tả như ảnh theo hình, nương theo thế của tay hữu mà chộp tới cổ tay hữu của Trần Hải.
Song phương đều mong chiếm tiên cơ để thủ thắng. Chỉ thấy ba bàn tay và một đạo hàn quang biến hóa kỳ ảo, người ngoài khó bề phân biệt chưởng chỉ của ai. Bỗng nghe một tiếng quát trong trẻo:
− Buông tay !
Chưởng ảnh, chỉ ảnh đột nhiên không thấy nữa. Nhìn kỹ thì chỉ thấy mấy ngón tay bên tả của Công Tôn Ngọc Sương đã đè lên cổ tay hữu của Trần Hải nhưng kiếm trong tay Trần Hải vẫn không hề rời ra.
Đột nhiên tay tả của Trần Hải phóng ra một chưởng.
Công Tôn Ngọc Sương giơ tay hữu lên tiếp chưởng, miệng nói:
− Trần đại hiệp dựa vào nội lực thâm hậu, bổn cô nương thử lĩnh giáo.
Trần Hải ngầm vận nội lực tu dưỡng mấy chục năm dồn vào chưởng này.
Lão chỉ có thể thắng Công Tôn Ngọc Sương bằng nội lực thâm hậu mà thôi.
Nào ngờ sự tình khác hẳn dự liệu. Hai bàn tay đôi bên ập vào nhau, xem nội công bên nào thâm hậu hơn. Mọi người chỉ hy vọng Trần Hải thủ thắng. Nhưng sau khoảng thời gian uống cạn một tuần trà, Trần Hải đã vả mồ hôi mà Công Tôn Ngọc Sương vẫn khí định thần nhàn như thường.
Huyền Hoàng Giáo chủ là người đầu tiên nhận ra có chuyện bất ổn, vội đứng dậy nói lớn:
− Trần đại hiệp mau dừng tay !
Trần Hải cảm thấy dị thường, nội lực của mình ào ào đẩy ra như sóng mà không thấy đối phương có phản lực đề kháng hoặc có phản ứng gì hết, rút tay về cũng bất tiện nên đành chuẩn bị tận lực đẩy thật mạnh lần cuối cùng. Bỗng nghe tiếng gọi lớn của Huyền Hoàng Giáo chủ, mới kịp thời dừng lại, hỏi:
− Công phu mà cô nương luyện được gọi là gì vậy ?
Công Tôn Ngọc Sương thản nhiên đáp:
− «Hóa Lực Thần Công».
Trần Hải cả kinh:
− «Hóa Lực Thần Công» ?
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Đúng vậy, Trần đại hiệp dù có nội lực thâm hậu hơn nữa, cũng khó chi trì nổi nữa canh giờ.
Huyền Hoàng Giáo chủ thở dài nhè nhẹ, nói:
− Võ công độc ác trên thế gian này dường như cô nương đều biết cả.
|