Nói tóm lại, không cần phải liều mạng ăn đòn mới mở ra cánh cửa địa ngục.
------------------------------------------------------------------------------------
Đang lúc tiểu nữu đắm chìm trong hạnh phúc cùng vui sướng, Vi Tiên liền bị tiếng hô này đánh thức. Nàng nhìn thấy thủ lĩnh cường đạo như hung thần ác sát, có điểm ngây người.
- Ma pháp sư kia, mau đưa cây gậy giao ra đây!
Thủ lĩnh cường đạo lặp lại một lần nữa.
Lăng Vân nhịn cười, Tuyết Nhi nhịn không được xì một tiếng bật cười.
- Cái này gọi là ma pháp trượng.
Hoàng Chinh thiện ý mở miệng nhắc nhở.
- Ma pháp trượng? Chẳng lẽ ta lại không biết đó là ma pháp trượng!?
Thủ lĩnh cường đạo trên mặt có điểm không nhịn được.
Vi Tiên lúc này mới minh bạch cảnh tình là mình đang gặp cường đạo. Nàng mỉm cười tủm tỉm nhìn thủ lĩnh cường đạo đang tỏ ra uy mãnh nói :
- Ngươi biết rõ ta là ma pháp sư, còn dám đến cướp của ta?
Thủ lĩnh cường đạo ha ha ha cười to ba tiếng :
- Là ngươi cũng biết, ma pháp sư cận chiến không có chiến sĩ bảo vệ, sẽ bị chiến sĩ giết chết ngay lập tức! Hiện tại chúng ta có mười mấy người vây quanh ngươi, ngươi có thể thoát sao?
- Không có chiến sĩ bảo vệ ta? Ngươi mở to mắt ra mà nhìn đây là cái gì?
Vi Tiên nâng cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn nói, một tay hướng Lăng Vân bên cạnh mười phần lưu manh, Hoàng Chinh khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng cùng Ải Nhân bộ dáng vô cùng thê thảm.
- Đúng là mắt mù.
Hoàng Chinh cười hắc hắc.
- Thúi lắm!
Thủ lĩnh cường đạo cả giận nói:
- Dám trêu chọc lão tử! Để cho ngươi biết xã hội đen không phải là chỗ trẻ em ra đường! Chúng tiểu nhân, chuẩn bị ngựa, giơ thương lên!
- Lão đại, chúng ta đâu có ngựa!
Một tên tiểu nhân đứng bên cạnh thủ lĩnh nói nhỏ.
- Nghĩ biệt pháp!
Thủ lĩnh cường đạo sắp tiếp cận đến biên giới bị tức chết.
Một tên cường đạo vội vàng cúi xuống để cho tên thủ lĩnh cưỡi lên cổ mình, hai người chất cùng một chỗ so với pháp sư vẫn còn thấp chứ nói gì đến tên có khuynh hướng bạo lực mười phần như Hoàng Chinh. Lại có một tên lâu la khác vội vàng đem tới một cây trường mâu đặt vào trong tay thủ lĩnh. Nói trường mâu thật ra là so với tỉ lệ của tên tiểu Ải Nhân thôi, trong mắt vài người, cây trường mâu này so với cây kim thêu áo không lớn hơn là bao. Đừng xem hắn một tay cầm trường mâu, một tay cầm tấm chắn, đúng là nửa điểm uy phong cũng không có, nhìn nó cứ như tên bù nhìn giữ dưa không khác bao nhiêu.
Lăng Vân cười ha ha:
- Ngươi nếu như đứng trong ruộng có thể dọa không ít mất con chim nhỏ đâu a!
Thủ lĩnh cường đạo tức sùi bọt mép:
- Ngươi…Ngươi…Ngươi dám nói ta dọa không nổi mấy con chim nhỏ! Ngươi sẽ hối hận! Người đâu tới đây! Mau thả con Anh Vũ (con vẹt) trong lồng ra cho ta!
Bọn thủ hạ vội vàng làm theo. Cửa lồng chim vừa mở, con vẹt hướng trên đầu thủ lĩnh cường đạo bay tới hứng phấn kêu:
- Hoan nghênh quang lâm – Hoan nghênh quang lâm.
Thủ lĩnh cường đạo tức xì khói túm con vẹt trên đầu mắng:
- Cút! Đừng có ở trên đầu ta mà ồn ào!
Con vẹt một bên vẫy cánh bảo trì thăng bằng, một bên kêu:
- Có rót khí than sao! Có rót khí than! (NV: Hữu quán môi khí đích!)
Thủ lĩnh cường đạo cầm trường mâu lên chọc:
- Tên phá sản, ngươi cút xuống cho ta!
Con vẹt né trái tránh phải, hai cánh vỗ càng hưng phấn, vẫn không ngừng hét lên:
- Muốn sống sung sướng sao! Muốn sống sung sướng sao! (NV: Yếu sinh hoạt phiến ma!)
Tràng cảnh náo nhiệt này trong lúc nhất thời còn chưa ngừng lại, trường mâu loạn vũ, bụi đất tung bay, “lông chim” đầu trời.
Phốc… huyết quang tóe hiện, con vẹt không có việc gì, thủ lĩnh cường đạo lỗ tai bị mổ một lỗ.
Con vẹt lại đứng trên đầu của hắn, miệng còn không nhàn rỗi:
- Bán sỉ giấy vệ sinh! Bán sỉ giấy vệ sinh!
Lăng Vân cười đến nỗi cơ hồ bụng muốn rút gân, ôm bụng ghé trên lưng Hỏa Kỳ Lân thở.
Lăng Vân cười khuôn mặt vặn vẹo thống khổ, chỉ vào thủ lĩnh cường đạo:
- Khó trách, khó trách các người so với Ải Nhân còn khó nhìn hơn, mũi ưng, miệng con cóc, chân ngắn ngủn, người ngu ngốc, trí thông minh dừng lại ở hai, ba tuổi, đầu rất lớn nhưng cứ như bị nhúng nước.
- Đáng giận!
Thủ lĩnh cường đạo đã triệt để bạo nộ rồi:
- Đem cây gậy trong tay ngươi giao ra đây!
- Ghê tởm!
Vi Tiên cũng sính khí:
- Ta hiện tại bị cường đạo cướp bóc, mau tới cứu ta!
Không đợi vài người Lăng Vân có phản ứng, thủ lĩnh cường đạo việc trước hết là tin vào lời nói dối đầy thiện ý của Lăng Vân. Một mắt nhìn xem một cây gậy khảm đầy bảo thạch, một mắt khác nhìn đôi tay tà ác hướng cô nàng ma pháp sư đưa tới.
Lăng Vân bưng kín đôi mắt to đáng yêu cua Tuyết Nhi, tại trên ngực Tuyết Nhi vạch lên chữ thập.
- Chúng ta thật sự không đi giúp Vi Tiên sao?
Tuyết Nhi hướng bên tai Lăng Vân nhỏ giọng nói:
- Vi Tiên thân thể rất yếu, cận chiến rất bất lợi.
- Không cần giúp nàng.
Lăng Vân vẻ mặt thống khổ, hắn đang cố nhịn.
- Thật sự không cần lo?
Tuyết Nhi có chút lo lắng, tiểu cô nương tâm địa rất thiện lương.
- Ngươi hẳn là nên lo lắng cho bọn cường đạo không bị thương nặng lắm!
Hoàng Chinh nghe được Tuyết Nhi cùng Lăng Vân nói chuyện, nhìn bên cạnh có ví dụ sống là tiểu Ải Nhân thành thật bây giờ nói chuyện không rõ, trừ bên ngoài bị lửa thiêu tán loạn ra, quan trọng là bị cây gậy đó đập cho răng rơi đầy đất + sao bay đầy đầu. Đây là Vi Tiên hạ thủ lưu tình, nếu cô nàng này động ác tâm, có thể dùng thần binh lợi đi mát xa cho hắn cũng nên… Ma pháp trượng cũng có thể chọc cho Ải Nhân máu tươi chảy ròng ròng sao?
Một khỏa Tinh Hạch Vương cấp hỏa hệ ma thú, còn cộng thêm vô số viên loạn thất bát táo tiểu Tinh Hạch, được Lăng Vân dùng ma pháp trận liên hoàn khảm lên, kết quả như vậy, vô luận là Vi Tiên sử dụng bất luận cái ma pháp gì đều mang theo thuộc tính của những Tinh Hạch này phát ra.
Dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói, chính là toàn hệ thộc tính ma pháp.
Mà Lăng Vân tên lưu manh này cải tiến vũ khí đã tiếp nhận cận kề giới hạn tuyệt đối. Đã được Vi Tiên kiểm nghiệm nhiều lần, rút cuộc có thể thuần phục vận dụng ma lực vào các viên Tinh Hạch trên ma pháp trượng. Cái ý nghĩa này là chỉ cần ma lực trong khối hỏa tinh thạch không tiêu hao sạch sẽ, như vậy Vi Tiên sẽ không bao giờ bị cạn kiệt ma lực. Nếu như dựa theo cấp thấp nhất của Tiểu Hỏa cầu mà nói, viên tinh thạch này chứa đựng số lượng ma pháp cực lớn đủ để cho Vi Tiên sử dụng đến 97 tuổi, chính là đánh liên tục không ngừng nghỉ xả hơi, bằng không cả đời xài cũng không hết.
Đối mặt với thủ lĩnh cường đạo khiêu khích, Vi Tiên vẫn bảo trì phong độ thục nữ, chỉ đưa tay bắn ra hang loạt chuỗi Tiểu Hỏa cầu, cái này là nàng ra tay rất nhẹ nhàng rồi, một tiếng rít chói tai theo đỉnh ma trượng phát ra, Tiểu Hỏa cầu đột nhiên phun trào giống như bắn chùm laser, bắn xẹt qua da đầu thủ lĩnh cường đạo, thủ lĩnh cường đạo da dầu tê dại. Tiểu Hỏa cầu thế đi vẫn chưa hết, bắn thẳng vào sâu trong rừng, ầm ầm một hồi vang lên, hơn mười cây đại thụ đều bị cắt ngang, ngã đầy đất, lá khô bay đầy trời kèm theo cả tro bụi trên mặt đất.
Tiểu Hỏa cầu, trong tất cả các ma pháp có thể nói là đẳng cấp thấp nhất, tiêu hao ít nhất, khó khăn thấp nhất so với quang ma pháp, được không ít nông dân dùng để châm lửa.
Một chiêu này của Vi Tiên, đem thực lực mạnh mẽ mà mờ ảo biểu hiện ra.
Biểu hiện xong Tiểu Hỏa cầu, Vi Tiên cười hì hì nhìn thủ lĩnh cường đạo đang dại ra ở đó.
Chúng cường đạo sớm đã bị dọa cho toàn thân phát run không dám nhúc nhích, da đầu thủ lĩnh cường đạo bị tia hồng sắc Tiểu Hỏa cầu xẹt qua làm cho chân bụng run lên không ngừng, thiếu một ít nữa là “xi” ra trong quần.
- Các ngươi không có tí chuyên nghiệp nha…
Lăng Vân ngồi trên lưng Hỏa Kỳ Lân bộ dạng như chỉ điểm giang sơn.
- Đại hiệp! Là chúng ta có mắt không tròng! Nhìn ở chúng ta đều là một đám thương dân chạy nạn, tha thứ cho chúng ta đi!
Thủ lĩnh cường đạo làm sao còn dám chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, bộ dạng cơ hồ muốn khóc lên.
- Dân chạy nạn?
Hoàng Chinh chợt giống như nhớ tới cái gì đó hỏi:
- Các ngươi là theo Tinh Hàn tới? Vậy các ngươi hẳn là thuộc Khoát Tư Bỉ Ải Nhân.
Chúng cường đạo liên tục không ngừng gật đầu.
- Trách không được…
Hoàng Chinh sờ sờ cằm:
- Các ngươi như thế nào nổi lên làm cường đạo?
- Không có biện pháp a!
Thủ lĩnh cường đạo khóc không ra nước mắt:
- Chiến tranh đã đem gia viên chúng ta hủy diệt, đã không còn ruộng đồng, không thể trồng hoa màu, thời gian qua không có biện pháp, quan viên địa phương lại không phát lương thực, chúng ta đều bị đói bụng đến không còn biện pháp, mới nghĩ đến cái sự tình này, thỉnh vài vị giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta!
- Nguyên lại là kiêm chức cường đạo. Ta nói sao lại không thấy chuyên nghiêp như vậy…
Lăng Vân cười hắc hắc, nhảy khỏi lung Hỏa Kỳ Lân chạy tới mỉm cười ôm vai Vi Tiên:
- Nhân gia cũng không dễ dàng, coi như hết.
- Nguyện mang ánh sáng của thần chiếu rọi trên các ngươi (Amen).
Tiểu mục sư ở trước ngực khoa tay múa chân một hồi, vài cường đạo như được đại xá vội vàng tháo chạy, nháy mắt một bóng người cũng không thấy.
- Đầu năm nay, làm người thật khó.
Hoàng Chinh thở dài.
- Tinh Hàn là cái địa phương nào? Ngay cả Vi Tiên nghe được đều phát thiện lương?
Lăng Vân có điểm hiếu kỳ.
- Ta bình thường không thiện lương sao?
Vi Tiên mắt trắng không còn chút màu liếc nhìn Lăng Vân, Lăng Vân cười hắc hắc không trả lời.
- Tinh Hàn là biên cảnh thuộc khu vực của Đế Quốc, diện tích chỉ có hơn 10 vạn. Nhưng là bên trong sản xuất bao gồm ký ức thủy tinh ở bên trong các loại ma pháp thủy tinh, thậm chí có người đào đường hầm điên cuồng khai thác mỏ Tinh Kim ở đây.
Hoàng Chinh ngẩng đầu nghĩ nghĩ nói:
- Cái chỗ này sở dĩ thường xuyên xảy ra chiến tranh là bởi vì ở đây là giao giới giữa ba quốc gia, hơn nữa còn cách Thú Nhân quốc có hai ngày lộ trình. Như vậy, khi khai chiến, các quốc gia đều mang chiến trường bày ra ở Khắc Lý Đặc, không có một người nào, không có một quốc gia nào nguyện ý đem chiến trường bày ra ở nhà mình.
- Nơi này còn chưa có phân chi rõ rang sao?
Lăng Vân có điểm hiếu kỳ, hơn 10 vạn km2 thổ địa, tăng thêm các loại sản xuất kim trúc quý trọng, nghĩ như thế nào nơi này cũng là một khối thịt béo.
Dù không đông, cũng sẽ không luân lac tới tình trạng không ai quản lý.
- Có, Tinh Hàn là thuộc về quốc gia của ta, nhưng hoàng đế bệ hạ không hề phái quan viên qua, đoán chừng có lẽ là phái đi cũng không được, chỗ kia căn bản không quản được.
Hoàng Chinh có chút cảm than:
- Đáng tiếc.
- Ngươi tiếc cái gì? Chỗ kia cũng không phải của ngươi.
Lăng Vân khó hiểu.
- Ngươi biết chỗ kia vì cái gì gọi là Tinh Hàn?
Hoàng Chinh cười đến dâm đãng:
- Đoán được, ngươi cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc.
- Không biết.
Lăng Vân thành thật hiếm thấy, lắc đầu:
- Ngươi nói xem.
- Trên thổ địa Tinh Hàn có Kim Chúc quý giá, thủy tinh rất thưa thớt, cũng chính là vô số kim tệ a.
Hoàng Chinh suy nghĩ một chút, Tinh Hàn là chỗ tốt, nhưng tiền tài nhiều cũng là có tội a.
- Ngươi nói, có đáng tiếc không?
- Không có cảm giác gì quá lớn
Lăng Vân nhún vai.
- Tinh tướng, nữ nhân ở Tinh Hàn xinh đẹp mê người như những vì sao mai, mà mỹ nữ mê người này giống như biển rộng mênh mông, có rất nhiều.
Hoàng Chinh cười hắc hắc:
- Đáng tiếc không?
- Meo meo con heo, ai làm?
Lăng Vân vẻ mặt đầy căm phẫn:
- Đối với loại người này, nên đá ra trước mặt mọi người, để cho vạn người chà đạp.
- Ta cũng không biết, nếu ngươi có hứng thú, có thể đi hỏi một chút Uy Liêm viện trưởng, việc này phỏng chừng chỉ có hắn mới rõ rang.
Hoàng Chinh nói ra.
- Uy Liêm viện trưởng là ai ?
- Là hiệu trưởng trường học của ta.
- Tuyết Nhi, ta cho ngươi biết một bí mật.
Lăng Vân vỗ vỗ tiểu mỹ nhân nằm ở trong lồng ngực mình, Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lăng Vân.
- Hoàng Chinh a, thật ra cọng lông của ngươi còn chưa dài bằng đứa trẻ học sinh.