Xem bài viết đơn
  #6  
Old 13-09-2015, 12:35 AM
Mr Lucfier Mr Lucfier is offline
Việt tác gia
 
Tham gia: Dec 2010
Bài gởi: 55
Thời gian online: 102297
Xu: 0
Thanks: 12
Thanked 313 Times in 41 Posts
                            Chương 6 : Giai đoạn 2


Đảo Hell - Ngày thứ 14.

Số người tử vong : 405/987.


Trong căn cứ bí mật trên đảo Hell, Lee Dreadwings thoải mái tựa lưng trên salon, trên tay cầm một ly Long Huyết Tửu hảo hạng, ánh mắt thỉnh thoảng khẽ đảo qua hình ảnh lập thể trước mắt, nét mặt không chút hứng thú. Đương nhiên, đối với một vị điện hạ đầy quyền uy của Fallen thì cách thức chiến đấu để sinh tồn của đám người sống sót trên đảo Hell chỉ giống như bản năng giãy dụa trốn tránh tử vong của loài côn trùng yếu ớt nhất.

Trong số những nhân tuyển của lần thử thách sinh tồn lần này, có một kẻ được Lee coi trọng hơn hết, đó là số 13 Shadow Wolf, bởi xét từ một góc độ nào đó, đối với những chiến binh Fallen ,có được bản năng chiến đấu mạnh mẽ, huyết tính, sự tàn nhẫn đồng thời không hề mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng và lý trí tuyệt đối trong mọi hoàn cảnh, đó mới là một chiến binh hợp cách.

Về phần số 666, một kẻ đầy thủ đoạn cùng với trí tuệ trác tuyệt, có lẽ đối với một vị điện hạ nào khác của Fallen thì có thể sẽ nhận được đánh giá cao hơn, nhưng với Lee Dreadwings, một kẻ đề cao vũ lực tuyệt đối đến mức cực đoan, số 666 tuy có làm hắn chú ý nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ coi trọng bình thường. Bồi dưỡng với tư cách chiến binh trung tâm của phân bộ Fallen thì có thể, nhưng muốn đạt được vị trí cao hơn, ví dụ như muốn được hưởng dụng đãi ngộ như một chiến tướng tương lai vậy thì... Tối thiểu trong phạm vi thế lực của Lee, điều này ko thể xảy ra.

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi đám người được chọn bước chân lên đảo Hell bắt đầu thử thách sinh tồn. Biểu hiện của mỗi cá nhân trong quá trình giãy dụa vì sống sót trong rừng nguyên sinh đầy những mối nguy hiểm đe dọa đều được các nhân viên của Fallen ghi chép lại hàng ngày. Hiện tại hầu hết các nhóm đều thích nghi được với hoàn cảnh hiện tại, ít ra, ở khu vực rìa ngoài rừng rậm nguyên sinh, họ tạm thời an toàn.

Chỉ là tiếp theo đó , khi tiến sâu hơn về phía trung tâm của rừng rậm nguyên sinh, mối nguy hiểm sẽ ngày một nhiều, tỉ lệ tử vong cũng sẽ tăng cao.

- Sebatien, cho ta biết số lượng tử vong.

- Thưa điện hạ, theo thống kê mới nhất, 405 người đã tử vong, còn sống 582 người. Căn cứ theo tình hình hiện tại, khu vực rìa ngoài rừng Hell cơ bản đã không còn nguy hiểm gì đe dọa sinh mạng những kẻ được chọn. Đánh giá khả năng thích nghi với thử thách sinh tồn đạt mức độ 1. Giai đoạn 2 thử thách sinh tồn đã sẵn sàng.

Sebatien cung kính trả lời.

Lee hơi trầm ngâm, ánh mắt hướng về màn hình lập thể trước mắt, chỉ thấy hình ảnh lập thể được phóng to , tập trung vào một thân hình cao lớn với mái tóc bạc trắng đang di chuyển trong rừng rậm với tốc độ của báo săn, ánh mắt Lee lóe lên một tia hứng thú.

- Lập tức tiến vào giai đoạn 2, phóng ra sương mù Venom, trong vòng 1 ngày hoàn toàn phủ kín rìa ngoài rừng Hell, buộc bọn chúng phải xâm nhập sâu phía trong, bên cạnh đó, chuẩn bị sẵn sàng cho giai đoạn 3, khi nhân số còn 1 nửa, tiến hành khởi động giai đoạn 3.

Lee phân phó.

- Còn nữa , đưa số 13 tới "Chuồng thú".
Lee ra lệnh, thanh âm lạnh băng mơ hồ mang theo chút hưng phấn.


- Điện hạ , đưa hắn tới nơi đó có phải hơi sớm ko ?
Sebatien hơi chần chứ giây lát vội hỏi lại.


- Làm đi - Lee trả lời với giọng điệu ko cho phép cự tuyệt.
Sebatien muốn nói lại thôi, nhìn vẻ mặt của Lee , hắn hiểu rõ điện hạ đã quyết định, kẻ làm thuộc hạ như hắn chỉ có thể chú tâm đi làm, ko thể phản bác, ko thể thắc mắc.


- Như điện hạ mong muốn.
Sebatien cúi đầu rời đi. Hắn phải đi chuẩn bị, giai đoạn 2 ko cần hắn thực hiện , đã có cấp dưới lo liệu, nhưng "Chuồng thú" hắn phải đích thân chuẩn bị.


Uống cạn ly rượu trong tay, gương mặt lạnh băng của Lee ẩn ẩn vẻ nghiên ngẫm, trong mắt loé lên một tia hứng thú.
- Ác thú, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

***************************************

Ngoại vi rừng Hell.

613 đứng cạnh xác một con lợn rừng màu đen to lớn, không nhanh không chậm rút lưỡi dao quân dụng đang cắm ngập bên cổ con mồi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi 613 cùng những người được chọn khác đặt chân lên đảo Hell, không ngừng vật lộn, giãy dụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tất cả chỉ vì để sinh tồn ở nơi tràn đầy nguy hiểm này.

Nhóm của 613 đã chết 4 người, đều là do bất cẩn bị sinh vật có độc tấn công, ở nơi hoang dã không có thuốc giải độc nên không có cách nào cứu chữa.

- Mọi người, tối nay chúng ta có thịt tươi.

- Tốt quá, mấy ngày nay ăn rau dại và quả cây đến phát ngán, rốt cuộc cũng được cải thiện.

Nhóm chiến đấu ai nấy đều mang vẻ mặt hưng phấn quây quanh con mồi vừa săn được.

Sau 2 tuần thích nghi với cuộc sống trong rừng rậm, họ phối hợp càng ngày càng ăn ý, khác tình thế bị động ban đầu, vị trí của họ đã thay đổi từ con mồi thành thợ săn, số lượng con mồi săn được ngày một nhiều hơn. Tuy vậy, ngoại vi rừng Hell số lượng thú rừng cũng không nhiều, các nhóm người sống sót không dám xâm nhập vào sâu hơn, nên sau hai tuần săn giết, số lượng con mồi dần trở nên khan hiếm, nguồn thức ăn bắt đầu trở thành vấn đề mà mỗi nhóm người sống sót cần phải lo nghĩ.

613 đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất hắn đã không còn run rẩy mỗi khi đối diện với thú dữ trong rừng Hell. 583 giúp đỡ hắn rất nhiều, với 613, 583 vừa là thầy vừa là bạn. Trong suốt quá trình hành động của nhóm chiến đấu, nếu không có 583 hỗ trợ, sợ rằng 613 đã không còn đứng vững đến lúc này.

Đôi lúc nghĩ lại 613 vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Hiện tại 613 đã trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, hắn đã không còn là một giáo viên yếu ớt, bất lực trước những tiêu cực và mặt trái thối nát của xã hội. Ở nơi này không có đúng sai, không phân biệt tốt xấu, không có những bon chen cùng toan tính, chỉ có một thứ chuẩn mực duy nhất đó là sự sống và cái chết - một thứ ranh giới thật mong manh và đầy rẫy nguy cơ.

Nơi này chỉ có hai con mồi và thợ săn, ăn thịt hoặc bị ăn thịt, kẻ sống sót và tử thi thối rữa, đó là thứ quy luật tàn nhẫn của đấu tranh sinh tồn. Tự nhiên là như vậy, chỉ kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Buổi tối, 613 ngồi bên đống lửa bập bùng cùng với nhóm chiến đấu của mình, thưởng thức thịt lợn rừng cùng với quả dại, hắn có cảm giác dường như tất cả những gì mình trải qua tựa như một giấc mơ vậy. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình tới một nơi giống như đảo Hell, tham gia vào một thử thách sinh tồn thật sự - điều mà không hề giống với những chương trình Survivor nhằm mục đích kiếm tiền và lượng người xem trên những kênh truyền hình khoa học. Mục đích của thử thách này rất đơn giản, đó là sống sót, không vì gì cả, chỉ vì chính bản thân mình.

Đã tửng sợ hãi, đã từng đau khổ chống chọi với áp lực sống còn, cố gắng giãy dụa để thích nghi với cuộc sống giống như thời nguyên thủy, ko chỉ riêng 613 , đối với những người sống trong xã hội hiện đại, quen với cuộc sống hiện hữu những tiện nghi máy móc, muốn thích ứng với hoàn cảnh rừng rậm tràn đầy nguy cơ, đó không phải là một điều đơn giản.

- Sao vậy con trai, mọi chuyện vẫn ổn chứ ?

583 vừa hỏi vừa cầm xiên thịt lợn rừng nướng đưa lên miệng cắn một miếng lớn.

- Không, chú 583, chỉ là đang nghĩ tới lời nói của một người có ảnh hưởng rất lớn đối với cháu thôi.

613 thoáng trầm mặc, đáp.

- Ồ, mặc nó đi, ở nơi này không nên suy nghĩ quá nhiều, chúng ta không biết liệu rằng ngày mai còn có thể nhìn thấy bình minh hay không, cũng đừng lo lắng hay băn khoăn gì cả, lạc quan lên, hiện tại tôi và cậu vẫn có thể ngồi đây thưởng thức món thịt nướng thơm phức, đủ để hiểu rằng chúng ta vẫn còn sống và chúng ta hài lòng về điều đó. Con trai, hãy nhớ kỹ điều này, còn sống là còn hy vọng, nếu ngã xuống, sẽ có người khóc thương chúng ta sao, không, không, không, ngoài một cỗ thi thể thối rữa ra sẽ chẳng còn gì hết.

- Vâng, cháu sẽ cố gắng.

613 hơi cúi đầu khẽ nói.

- Được rồi, mọi người, chúng ta ăn mừng vì chúng ta còn sống.

583 đưa xiên thịt trong tay lên cao, lớn tiếng nói.

« Vì sống sót, vì sinh tồn »

Tất cả mọi người trong nhóm người được chọn giơ cao xiên thịt trên tay, đồng thanh hô lớn. Khoảng đất trung tâm đám người, ánh sáng phát ra từ đống lửa chợt bùng lên, dường như mãnh liệt hơn, tỏa ra hơi ấm xua tan đi sương giá rừng đêm, cũng giống như niềm tin sống sót của bọn họ càng trở nên kiên định hơn, càng mạnh mẽ hơn.

Bọn họ không hề biết điều gì tiếp theo sẽ đến với họ, chỉ hy vọng mình có thể tiếp tục sinh tồn, muốn sinh tồn họ cần phải nỗ lực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa, đoàn kết hơn nữa, có như vậy cơ hội sống sót mới cao thêm được một phần.

Một đêm bình yên trôi qua, không ai hay biết, thử thách sinh tồn giai đoạn thứ hai đã lặng yên khởi động, một làn sương mù màu xanh nhạt bắt đầu xuất hiện, chậm rãi khuếch tán dần bao phủ ngoại vi rừng Hell.

*******************************************

Cách đoàn đội của 613 khoảng 8km về phía ngoài bìa rừng, là nơi hạ trại một đoàn đội khác khoảng hơn 30 người, đoàn trưởng số 259 là một gã đàn ông da trắng có vết sẹo hình con rết chạy dài trên mặt. Lúc này 259 cùng hai gã khác đảm nhận nhiệm vụ canh gác ban đêm, 3 người ngồi bên đống lửa nói chuyện phiếm với nhau. 259 là một gã lãnh đạo có năng lực, tuy nhiên hắn lại quá mức thận trọng, thậm chí có thể coi là nhát gan, bởi vậy đoàn đội của hắn ngay khi bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh rừng rậm liền không hề tiếp tục tiến lên mà dừng lại một nơi cách bìa rừng không quá xa, dựa vào săn bắt động vật nhỏ và quả dại xung quanh mà tồn tại một cách khó khăn vượt qua hai tuần lễ. Cách làm của hắn có phần cẩn thận quá mức, bởi vậy tuy có thể hạ mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất và bảo toàn được nhân số ban đầu, song thành viên trong nhóm đều trải qua sinh hoạt không hề dễ chịu, lúc nào cũng tồn tại nguy cơ thiếu thốn nguồn thức ăn, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng tạm sống qua ngày. 259 cũng hiểu rõ nếu đoàn đội của hắn cứ tiếp tục ở nguyên một chỗ không tiến sâu hơn vào rừng rậm, thì không bao lâu nữa, nguồn thức ăn xung quanh sẽ cạn kiệt, bọn họ bắt buộc sẽ phải tiến vào sâu hơn, chỉ có điều khi chưa đến lúc đó, 259 không muốn mạo hiểm.

- Đoàn trưởng, khi nào thì chúng ta tiếp tục tiến sâu hơn, gần đây nguồn thức ăn của chúng ta bắt đầu xuất hiện vấn đề, không hề dễ tìm kiếm như trước nữa, nếu tình trạng này kéo dài, đoàn đội của chúng ta sẽ thiếu thực phẩm, không thể duy trì được nữa.

Gã ngồi cạnh 259 nói.

- Tôi biết, nhưng tôi không muốn mạo hiểm, chúng ta chưa biết được tiến sâu vào trong rừng nguyên sinh sẽ gặp những mối đe dọa nào, có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với những loài động vật đáng sợ nào đó hoặc những mối nguy hiểm tiềm tàng khác, khi đó tỉ lệ tử vong sẽ rất cao.

259 thấp giọng trả lời.

- Đoàn trưởng, ông lại đây xem này.

Bỗng nhiên, người còn lại lên tiếng gọi.Lúc này hắn đang đứng cạnh một gốc cây cổ thụ to lớn, mặt hướng về phía con đường mòn dẫn ra ngoài bìa rừng.

- Chuyện gì vậy, 453 ?

259 hơi giật mình hỏi lại.

- Tôi không rõ lắm, vừa rồi tôi phát hiện thấy thứ này.

Vừa nói hắn vừa chỉ về phía trước mặt, theo hướng tay 453 chỉ một màn sương mù màu xanh lục nhạt đang chầm chậm lan tỏa bao trùm cảnh vật xung quanh, nơi nó đi qua, có thể thấy được cây cỏ bắt đầu có dấu hiệu héo rũ.

Trông thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt 259 chợt biến thành nghiêm trọng, với king nghiệm của hắn có thể dễ dàng đoán được màn sương mù màu xanh nhạt kia mang theo độc tố có thể gây nguy hiểm cho con người.

Song còn may là tốc độ khuếch tán của màn sương không nhanh, còn đủ thời gian để đánh thức mọi người dậy di tản.

- Nhanh 453, cậu và 361 lập tức đi đánh thức mọi người dậy, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu bị màn sương kia bao phủ, tất cả chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm.
259 là một kẻ sợ chết nhưng không có nghĩa hắn là một gã ngu ngốc, ngược lại hắn khá nhạy bén. Màn sương màu xanh nhạt xuất hiện một cách đột ngột khiến hắn nghĩ tới một điều. Nếu coi sống sót trên đảo Hell là một trò chơi lớn , vậy thì đã đến lúc độ khó của trò chơi được nâng cao. Trước đây, hắn đã từng nghĩ tới điều này, chỉ là không rõ khi nào nó sẽ xảy ra mà thôi.
259 biết rõ, Lee không phải là hạng người nhân từ, nếu không hắn đã không dồn đám người được đưa trở lại từ cõi chết lên hòn đảo đáng sợ tham gia cái gọi là thử thách sinh tồn chết tiệt này. Tất nhiên, vì mục đích chọn ra những chiến binh cho Fallen, Lee sẽ không để họ được nhàn rỗi dạo chơi ngoại vi rừng Hell giống như đi picnic rồi. Hiện tại có lẽ chuỗi ngày an toàn của họ đã hết, kế tiếp đám người sống sót sẽ phải đối diện với những thử thách sinh tồn thật sự dành cho những chiến binh tương lai của tổ chức Fallen.
259 khi cần quyết đoán hắn vẫn đủ sự quyết đoán, không hề chân chừ một giây, hắn đánh thức mọi người dậy, dẫn họ lên đường ngay trong đêm, cố gắng tránh thật xa đám sương mù màu xanh nhạt.
Hắn hiểu rõ chỉ có một lối thoát duy nhất, đó là tiến vào càng sâu hơn trong rừng Hell, nơi tồn tại những mối đe doạ còn lớn hơn màn sương mù mang theo độc tố, chỉ là hắn còn lựa chọn khác sao.
Tiến vào có lẽ còn có thể sống sót, không tiến vào chắc chắn phải chết.
Vẫn là câu nói đó - Chỉ có sống sót mới có hy vọng.

Có điều, không phải đoàn đội nào cũng may mắn phát hiện ra sương mù màu xanh nhạt. Sau đêm đó, ít nhất 3 đoàn đội  được phán đoán tử vong. Sương mù Venom mang theo độc tố tê liệt thần kinh kèm theo độc tố phá huỷ tế bào, một khi tiếp xúc với sương mù hoặc hít phải, cơ thể sẽ bị nhiễm độc,  phản xạ ngày một chậm, hoạt động trao đổi chất và phản xạ thần kinh hạ thấp và trở nên tê liệt, hệ miễn dịch mất đi hiệu quả,  khi đó sẽ bước sang giai đoạn 2, tế bào bắt đầu quá trình phân huỷ, cơ thể xuất hiện hoại tử, cứ như vậy  người trúng độc sẽ phải chịu đựng đau đớn đến chết. Từ khi bắt đầu nhiễm độc đến lúc tử vong nếu không được giải độc, người nhiễm độc sống không quá 3  giờ.

************************************

Sáng ngày thứ 15, đoàn người của 613 thận trọng di chuyển vào sâu trong rừng rậm Hell.
Đêm qua, khi phát hiện ra màn sương mù màu xanh, đoàn trưởng số 78 nhanh chóng đưa ra quyết định chính xác, lập tức di chuyển tránh xa màn sương mù. Có điều ngoại vi rừng Hell khắp nơi tràn ngập sương mù độc, không còn cách nào khác, họ buộc phải tiến sâu hơn vào khu vực trung tâm rừng nguyên sinh với tâm trạng thấp thỏm, lo lắng.
Bầu không khí trở nên nặng nề, không một ai trong số họ biết được điều gì sẽ chờ đón mình khi bước vào khu vực trung tâm, nhưng bất cứ cá nhân nào cũng hiểu rõ một điều, nơi họ sắp tiến vào càng thêm đáng sợ.

Ngày thứ 15...
Tử vong : 472/987

- 583, anh có nghe thấy âm thanh gì không ?
Tổ trưởng tổ trinh sát 788 hơi ngừng lại nghe ngóng, quay sang hỏi tổ trưởng tổ chiến đấu 583.
- Không, chẳng thấy gì ngoài tiếng bước chân của chúng ta.
583 đáp.

- Từ nhỏ tôi sống gần rừng nên đặc biệt mẫn cảm với âm thanh của động vật, thính giác của tôi phát triển hơn người bình thường, vì thế tôi có thể nhận biết được âm thanh thú dữ và những loài vô hại. Có thể mọi người không phát hiện được nhưng tôi nghe thấy cách chúng ta không xa có rất nhiều tiếng bước chân đang tiến về hướng này. Tuy không phân biệt được thứ gì phát ra những âm thanh đó nhưng tôi lo rằng chúng ta có thể gặp rắc rối.
788 có phần lo lắng nói.
- Cậu nói cậu có thể phân biệt âm thanh phát ra của thú dữ mà.
Đoàn trưởng 78 ở bên thắc mắc.
- Nhưng đó là trong những khu rừng bình thường, còn ở nơi chết tiệt này thì tôi chịu thua. Ai mà biết trong này có những quái vật gì chứ.
788 đầy bất đắc dĩ nhún vai đáp.
- Được rồi, chúng ta cố gắng tránh đi hướng khác, dù sao cũng không nên mạo hiểm đương đầu với những thứ ta chưa biết, đó không phải là một ý kiến hay.
78 trầm giọng nói.

- 613 , theo sát bên cạnh tôi.
583 nhỏ giọng nói với 613.
613 không đáp, chỉ khẽ gật đầu với 583.

- Mọi người tạm thời không cần di chuyển nữa, đợi tổ trinh sát lên quan sát tình huống, sau đó mới quyết định.
78 phân phó, hiện tại cũng chỉ có thể thận trọng đi từng bước một.
788 dẫn theo hai người trong tiểu đội trinh sát, nhanh nhẹn tiến lên phía trước dò đường.
10 phút sau, 788 quay lại, sắc mặt không được tốt cho lắm.
- Chuyện gì vậy 788 ?
583 hỏi.
- Tình huống rất không ổn, có một bầy thú đang tiến về phía chúng ta, là một loài động vật tôi chưa từng thấy qua, giống như là thể lai tạo giữa sói và ngựa, càng quái dị hơn là chúng có hai đầu. Chúng rất đông , một bầy khoảng hơn 30 con, thật đáng sợ.
788 đáp, thanh âm có phần hơi run rẩy.
Nghe được lời 788 nói ra, sắc mặt mọi người tái mét, vậy là rốt cuộc họ sắp chạm trán với đám quái vật đầu tiên trong rừng Hell.
- Không được, chúng ta số người có thể chiến đấu quá ít, không thể để đám quái vật phát hiện được, nếu không toàn bộ những người ở đây đều sẽ chết. 583 anh và tổ chiến đấu bảo vệ mọi người tránh đi hướng khác.788 anh và tổ trinh sát chú ý hướng đi của bầy sói hai đầu. Những người còn lại giữ yên lặng, không được hoảng loạn, đi theo 583.
78 ngay lập tức đưa ra quyết định sáng suốt nhất.
- Đi thôi, chú ý giữ yên lặng.
583 không nói thêm, đưa tay ra hiệu cho mọi người đi theo sau hắn, 613 như hình với bóng bám sát 583.
Đoàn người lặng yên bước đi trong tâm trạng nơm nơp lo sợ, bầu không khí tràn đầy áp lực khiến thần kinh mỗi người như căng ra. Sự sợ hãi giống như loài ký sinh trùng bám vào tâm trí mỗi người khiến họ cảm thấy mỗi giây trôi qua dài tựa thế kỷ.

788 một lần nữa quay trở về đoàn, hắn khẽ thở phào nói.
- Tốt rồi, chúng ta tạm thời an toàn, bầy sói hai đầu đã di chuyển về hướng khác , chúng phát hiện ra một nhóm người sống sót khác, tôi nghĩ thần may mắn có lẽ đang mỉm cười với chúng ta.

Nét mặt căng cứng của 583 cũng giãn ra đôi chút, quãng thời gian vừa rồi quả thật hắn cảm thấy như có một qua núi đè trên ngực mình, hơn ai hết áp lực mà hắn phải chịu đựng là lớn nhất bởi hắn là tổ trưởng tổ chiến đấu có trách nhiệm bảo vệ mọi người.
- Lạy chúa ban phước lành cho những người đó, hy vọng họ có thể thoát khỏi bầy sói hai đầu.
Một người trong nhóm thấp giọng cầu nguyện.
Co dieu , nghe được lời nói của hắn 583 chỉ cười khẩy, thanh âm đầy khinh thường nói.
- Tôi chỉ thắc mắc liệu rằng đức tin của anh ban có thể ban cho anh phép màu chống lại răng nanh bầy sói hai đầu không. Hay là chúa của anh sẽ làm cách nào để cứu anh khi anh biến thành chất bài tiết trong bụng sói đây.
Người đàn ông kia vẻ mặt phẫn nộ đang định lên tiếng phản bác kẻ xúc phạm tín ngưỡng của mình , chợt nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng hét kinh hoàng.
Không đến hai phút, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn văng vẳng bên tai những người sống sót dư âm của những tiếng kêu tuyệt vọng và đau đớn trước khi tử vong của nhóm người kia.
Trong cái tĩnh lặng đến đáng sợ của rừng Hell, đoàn người 613 như đang nghe được tiếng xé thịt, tiếng nhai xương rôm rốp của bầy sói hai đầu. Chúng đang thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn theo cách thức tàn bạo nhất, man rợ nhất, nguyên thuỷ nhất.
Đoàn người ớn lạnh, không kiềm được thân thể run rẩy, một nỗi khiếp sợ, su khủng hoảng tinh than không ngừng lan tràn khiến cho ho cam thay duong nhu rừng rậm u ám trước mắt họ tựa như một con quái vật hung ác nhe nanh vuốt muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Người đàn ông vừa cầu nguyện cũng im bặt, lời phản bác muốn nói ra cũng nuốt lại, sự giận dữ như bong bóng xì hơi thay vào đó là hoảng sợ không cách nào kiềm chế.
- Nơi này không ai có thể cứu anh, bởi đây là địa ngục, bàn tay chúa của anh không thể với tới để cứu vớt anh, ánh sáng chói lòa đức tin cua anh không thể xua tan hắc ám nơi này, nếu anh trông chờ vào những điều hư ảo ấy, chờ đợi anh sẽ là lưỡi hái tử thần, ngoài anh ra không ai có thể , chỉ có chính bản thân anh tự cứu lấy mình.
Tài sản của Mr Lucfier

Chữ ký của Mr Lucfier
Nơi ném đá cho Arkadian - The Adventure
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=701938#post701938
Trả Lời Với Trích Dẫn