Đó là một bức tượng bằng gỗ đàn dài khoảng nửa thước, góc cạnh được đẽo gọt rõ ràng, bức tượng khắc một mỹ phụ có khuôn mặt rất hiền từ, tuy nói không hẳn là rất tinh mỹ nhưng cũng có chút thần khí.
Bá Vân Đình hờ hững nhìn một cái rồi cười nói: "Chủ nhà xem ra cũng có mấy phần thú vị."
Tiêu Nguyệt Nhi khẽ vuốt vuốt, giọng có chút không đồng tình: "Nói không chừng là mua từ một người nào đó."
Bá Vân Đình mỉm cười, cũng chẳng phản bác.
Hai người lại xem xét một hồi mà chẳng có kết quả gì, đành chán nản lui ra ngoài.
"Đại sư huynh, đi thôi, có lẽ người đã bị yêu ma ăn thịt rồi." Thiễu nữ nhanh nhẹn bước ra chiếc sân nhỏ bừa bãi, nét mặt có mấy phần chán nản.
"Thiên Diễn Thuật của sư tôn đứng hạng nhất hạng nhì trong phái, lẽ nào lại sai lầm?" Bá Vân Định thuận tay đóng cửa, chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Nghe nói hôm đó trên ngọn núi bên cạnh xuất hiện dị cảnh, hay là chúng ta đi coi xem thế nào?" Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên nghĩ ra vấn đề gì đó.
"Lời đồn của phàm dân không thể đoán mò, đi xem qua một chút cũng tốt." Bá Vân Đình khẽ gật đầu.
Hai người dắt nhau đi ra khỏi khu rừng trúc, tiến vào con đường phía tây gần chợ.
Trên Tiểu Đông Sơn bên ngoài Hà Dương trấn.
Dưới gốc cổ tùng cạnh căn miếu đổ nát, ngôi mộ đắp đất vàng kia đã chẳng còn thấy đâu nữa. Cây cỏ đã mọc cao tới ngang người, um tùm rập rạp tràn đầy sinh khí một cách vô cùng kỳ quái. Hơn nữa cả tùng, bách, các bụi cây trong vòng trăm trượng đều đâm chồi nẩy lộc ngay giữa tiết thu, hết sức ly kỳ.
Càng lạ lùng hơn là rất nhiều sơn thú phi điểu tụ tập xung quanh, nhất thời tiếng huyên náo liên miên không dứt.
Đúng lúc ấy, nấm đất kia chợt động đậy, rồi đột nhiên một luồng lục quang phát ra mãnh liệt, cả ngôi mộ nổ bung ra, đất cát cây cỏ bắn tung đầy trời, tức thì đánh động khiến bách thú kinh hoảng bay chạy tứ tán, làm náo động cả rừng cây.
Tới khi tất cả những hỗn loạn đều lắng lại, trong cái huyệt sâu năm thước, giữa đống bùn đất vàng khè chợt thò ra một cánh tay, kế đó xuất hiện một cái đầu to, tóc tai rũ rượi, cùng một thân hình đầy bùn đất, trông y như một gã ăn mày.
"Phì phì phì! Dương Chân lảo đảo đứng dậy, khắp mặt mũi đều là bùn cát, che lấp cả thất khiếu khiến hắn sặc sụa liên hồi, khó khăn lắm mới có thể há miệng hít thở không khí trong lành, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác vừa may mắn trở về từ cõi chết, hắn đột nhiên phát hiện tình cảnh cổ quái xung quanh.
Trên cây cối trong rừng đậu đầy những sơn tước phi cầm, các gốc quán mộc, tùng, bách đầy những mèo rừng, chồn trân châu, cáo núi, sóc... Rắn rết côn trùng lại càng nhiều vô số kể, có con nhận ra được, có con chẳng biết là con gì cũng kéo tới, tưởng như sơn thú trên khắp Tiểu Đông Sơn đều đổ hết cả về nơi này.
Đằng xa một con mèo lớn thân rằn ri đang hướng đầu về phía hắn gầm lên một tiếng, là lão hổ? Nơi này sao lại có lão hổ?
"A" Dương Chân hét lớn một tiếng, vắt chân lên cổ chạy thục mạng xuống núi.
Hắn chạy thẳng một hơi tới sườn núi liền ngồi phịch xuống bậc đá lạnh lẽo, ngoảnh nhìn xuống thị trấn náo nhiệt dưới chân núi, một cảm giác hoảng hốt như mộng mị chợt dấy lên trong lòng.
Sau khi mất đi tri giác, hắn tưởng như chìm đắm trong cơn mơ, phiêu đãng trong tối tăm vô tận, mơ thấy người mẹ mà hàng đêm vẫn mong nhớ, mơ thấy vòng tay ấm áp của cha... Không biết trải qua bao lâu đột nhiên lại bừng tỉnh, sau đó chỉ cảm thấy ngạt thở muốn chết đi được, bản năng cầu sinh liền... Tất cả ký ức về những chuyện đã phát sinh trước đây đều cảm thấy như vừa mới xong, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Sư đồ Phổ Tế, hai hòa thượng một già một trẻ đó đã đi đâu rồi?
Vô số huyễn ảnh chạy vòng vòng qua trước mắt, nhưng hắn chẳng nghĩ ra được điều gì. Thôi kệ, nghĩ không ra thì chẳng thèm nghĩ nữa.
Chỉ là hình ảnh của trận đấu pháp thần thoại kia vẫn bám rễ trong đầu hắn mãi mãi không phai.
Đột nhiên Dương Chân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời giữa trưa đang tỏa xuống những tia nắng ấm áp.
Hắn chợt la thảm một tiếng, vội vàng chạy thẳng xuống núi.
Giây lát sau, trên con đường dài trong Hà Dương trấn xuất hiện một người nhếch nhác bùn đất, chạy len lỏi giữa đám người nhanh như một con ngựa, khiến những người trên đường đều dạt cả ra hai bên, lớp lớp trợn mắt kinh ngạc.
"Cho đi nhờ nào, đi nhờ nào..." Gã thiếu niên thục mạng hò hét rồi lại thục mạng bỏ chạy.
Hai sư huynh muội Bá Vân Đình nhìn người chạy tới từ đằng xa, cũng không tự chủ được phải tránh sang một bên.
"Tên này nhếch nhác quá." Tiêu Nguyệt Nhi bịt mũi, ngoái nhìn sư huynh đắng sau lưng.
Ánh mắt Bá Vân Định chợt chiếu ra những tia sáng kì lạ, nhìn chăm chăm vào bóng người đã khuất đằng xa kia, hạ giọng nói: "Người này không phải tầm thường, thể chất vô cùng cổ quái, không chừng lại là người chúng ta đang tìm cũng nên."
Tiêu Nguyệt Nhi nhìn sư huynh một cái rồi chộp lấy tay hắn kéo nhanh về con đường phía đông dẫn ra ngoài trấn, nàng ta tuy có đeo một lớp sa che mặt nhưng vẫn bị không ít ánh mắt quấy rối, khắp người cảm thấy ngứa ngáy rất khó chịu.
Hai người bước nhanh trên bậc đá, chạy ngược dòng người ra ngoài. Bọn họ nào hay người muốn tìm quả đúng là kẻ vừa rồi chạy qua thật.
Dương Chân dùng tất cả khí lực chạy tới Quy Lai Khứ khách sạn, chợt sững người dừng ngay trước cửa.
Hắn ta vốn đỉnh thở hổn hển lấy mấy hơi rồi sau đó nghĩ ra một lý do nào đó để chống chế. Đột nhiên phát hiện hơi thở mình vẫn đều đặn, sức mạnh trong người trào dâng cuồn cuộn, hai chân nhẹ nhàng đầy lực, bộ dạng như chưa từng chạy một mạch qua mấy dặm liền vậy.
"Tên ngốc nào vừa tới, mau tránh qua một bên!" Từ trong cửa truyền ra giọng nói giận dữ của lão bản nương, một gã người làm đã xông ra ngoài, khí thế rất hung hăng.
Dương Chân lúc này mới phát giác thân hình mình quả thực rất nhếch nhác, chả trách bọn họ không nhận ra được, đang định há miệng giải thích, thì một cước của gã người làm kia đã ập tới người hắn.
"Là ta, ta là Tiểu Chân đây, lão bản nương." Dương Chân bất giác lách người tránh sang một bên. Hắn lại phát hiện thân hình của mình nhẹ nhàng vô cùng, cảm giác giống như có thể đằng vân bay lên được.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, Dương Chân đã chạy qua gã người làm, phóng thẳng vào trong khách sạn, tức thì bao nhiêu ánh mắt kinh dị đổ dồn vào hắn.
Hắn đi thẳng tới quầy hô hào một hồi, lão bản nương cùng lão bản đang đứng ngây ra như phỗng, há hốc miệng nhìn hắn tới ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, lão bản nương mới hỏi dò: "Thực sự là Tiểu Chân tử ư... sao lại thành ra bộ dạng như vậy?" Bà ta dụi dụi đôi mắt phượng, giọng hỏi có mấy phần kinh ngạc hoài nghi.
Cũng khó trách, buổi sớm khi sư đồ Phổ Tế mang tin tức trở lại, chuyện này đã sớm trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu khắp trấn. Người ta nói tiểu tử Dương Chân ở phía tây trấn vì bị yêu ma hại chết, nên đại sư của Vân Đỉnh Sơn đã ra tay chặt đầu yêu ma dẹp tan tà quái.
Dương Chân đưa tay lau mặt, khuôn mặt dính đầy bùn đất. Lão bản nương vẫn còn kinh ngạc không tin, liền chạy tới sờ nắn nhìn ngó hắn cả nửa ngày rồi mới gật gật đầu, giơ tay ra áng áng đột nhiên la lên kinh ngạc: "Ngươi hình như to cao hơn trước thì phải?"
"Giờ ta đi rửa ráy rồi lại làm việc tiếp được không?" Dương Chân nói vẻ rụt rè.
"Làm việc?" Lão bản nương tức thì hồi phục bản sắc, một tay chống nạnh, một tay chỉ gã người làm ở cửa, cao giọng: "Ngươi bảy ngày không thấy hình thấy bóng đâu cả, bởi vậy lão nương đã tìm một người mới, làm việc còn nhanh hơn ngươi nhiều đó."
Dương Chân lập tức cảm thấy trong đầu như bị sét đánh, chấn động ùng ùng toàn thân, mình... hôn mê bảy ngày rồi sao?
Nhưng hắn ta nhanh chóng hồi phục thần sắc, Việc trước mắt hắn chỉ quan tâm tới sinh kế của mình, liền vội vàng giải thích: "Lão bản nương, ta làm việc đã hơn một năm..."
Lão bản nương phất tay áo, uốn thắt lưng như con rắn từng bước lắc lắc quay đi, nghiêng người chống tay lên mặt quầy, lạnh lùng đáp lời: "Lão nương chẳng nuôi được nhiều người như vậy, ngươi muốn ở lại cũng được, có điều là nhận một nửa tiền công, ngươi có đồng ý không?" Nói đoạn vẻ mặt lộ ra nụ cười đắc ý, rạng rỡ như hoa, giống như chẳng hề sợ hắn không đáp ứng vậy.
Gã người làm mới tới đang đứng bên cạnh hành lang, ánh mắt nhìn Dương Chân có mấy phần thương hại, lại có mấy phần chế diễu.
Thân hình gầy gò của Dương Chân lẻ loi đứng giữa nhà nhìn ngang nhìn dọc, chân tay lạnh ngắt, lại ngoảnh đầu nhìn thấy hai gã đầu bếp quen thuộc trong nhà cũng thờ ơ không để ý gì tới hắn, cơn giận trong lòng không thể kiềm chế xông lên tận đầu, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bạch ra, xương cốt kêu lên răng rắc.
"Ta không làm!"
Dương Chân gằn từng tiếng, rảo bước đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng lão bản nương cùng người làm đang kinh ngạc vô cùng, ngay cả lão bản thường ngày ít nói cũng sững sờ nhìn theo gã thiếu niên đang băng qua đường bỏ đi.
Lão bản nương của Quy Lai Khứ tới nửa ngày mới hồi phục thần sắc, khuôn mặt giận đến tái xanh, xả cái giọng sắc nhọn ra thóa mạ một hồi sau mới thôi.
Nguyên là bà ta có chút quý mên gã tiểu tử làm công tay chân nhanh nhẹn này, chỉ muốn thừa cơ ép uổng một chút, không ngờ gã thiếu niên rất mực nhu thuận ngoan ngoãn đột nhiên tính tình lại trở thành quật cường như vậy.
Đi tới chỗ họp chợ, sự thống khoái nhất thời của Dương Chân nhanh chóng biến thành hối hận.
Giữa dòng người qua lại, từ đầu tới chân hắn dường như đồng thời mềm nhũn cả ra, cả thân xác lẫn tinh thần đều trống rỗng không mục đích, không ai quan tâm, không nơi nương tựa.
Sau khi mẫu thân qua đời, người chiếu cố tới gia đình hắn chỉ có Quách đại thúc, giúp hắn gánh vác khó khăn mới có thể gắng gượng duy trì sinh kế, còn bây giờ nhìn trước nhìn sau chẳng có ai, mình thì thân nhỏ sức yếu, sau này biết phải làm sao?
Hai bên đầu đường những gánh hàng rong nối tiếp nhau trưng bày đủ các loại kỳ trân sản vật, các loại chim thú khác nhau, thậm chí cả món mà bình thường hắn rất thèm thuồng là linh lung bao của nhà họ Hà, trước đây khi ăn thường khiến hắn mắc nghẹn, hay món ngó sen nhồi thịt thơm phưng phức, đối với hắn hiện giờ đều chẳng có tí hấp dẫn nào.
Hắn lê bước trên đường như cái xác không hồn, thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cũng như chẳng thấy, bước chân cũng chẳng dừng. Trong lúc vô thần, hắn lại đi đến trước cửa hàng thịt vô cùng quen thuộc, mong được gặp hai cha con Quách gia.
"Tên ăn mày kia, mau tránh qua một bên, đừng có cản đường." Một thiếu nữ tuổi chừng mười năm mười sáu, rất xinh đẹp khẽ giọng nạt.