Lâm Quốc Dư cảm thấy hai chân rã rời, nhìn một mảng rừng cây tối ôm phía trước, nói với Lâm Dịch Nhân:
- Cha, đã đi hơn nửa ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi.
Lâm Dịch Nhân bước đi tiêu sái, trong tay chấm Nhiếp Hồn Linh, lắc vài cái, nhưng không quay đầu lại. Thi thể phía sau xếp thành một hàng thẳng tắp, theo tiết tấu trong tay Lâm Dịch Nhân mà nhảy về phía trước. Sau đó là một sấp tiền mã màu vàng được lấy từ trong bao ra, bay lên không trung rồi rơi tán loạn xuống, phủ đầy mặt đất.
- Cha, con đi không nổi nữa.
Lâm Quốc Dư lại than thở.
Lâm Dịch Nhân thở dài:
- Con ngoan, nơi này cách quán trọ tử thi không còn bao xa, tới nơi rồi thì sẽ có thể nghỉ ngơi.
- Cha, mình nghỉ trước một chút đi! Từ giờ cho đến bình mình còn rất sớm, chúng ta chỉ cần trước khi bình minh dẫn hết bọn tử thi này đến quán trọ là được. Hơn nữa, nơi đây là rừng sâu núi cao, ngay cả một bóng ma cũng không thấy, lấy đâu ra người đi ngang đây.
Lâm Quốc Dư nói xong, cầm đồng la ngồi ở bên tảng đá lớn.
Lâm Dịch Nhân thở dài, con trai của mình nhìn ra sao cũng không thấy được là nhân tài cản thi. Nhiều năm nay, từ thời Thuận Trị, nhà họ Lâm hành nghề cản thi ở vùng phía Tây đã có chút danh tiếng, truyền từ đời này sang đời khác, mãi cho tới ngày hôm nay. Chẳng lẽ nó lại thất truyền trong tay mình sao?
Lâm Dịch Nhân đi đường cũng có chút mệt mỏi:
- Được rồi, vậy thì nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi.
Hắn dán lên đầu những tử thi một tấm Trấn Thi Phù, lại lấy ra một chén dầu mè, đặt ở phía trước tử thi đứng đầu hàng ngũ, lẩm bẩm:
- Triệu tam gia, các ngươi đi đường đã mệt, ăn trước một chút đi. Chỉ lát nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ ngơi tại quán trọ.
- Cha, con thực sự không hiểu lắm. Những người này chẳng qua chỉ là thi thể mà thôi, cha sao còn đối xử tôn kính với bọn họ như thế làm gì? Cho dù bọn họ có sống lại cũng sẽ không nói tiếng cảm ơn với cha đâu.
Lâm Quốc Dư nhìn thấy Lâm Dịch Nhân loay hoay trước đám thi thể cả nửa ngày trời, có hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn đặt đồng la xuống mặt đất, tựa lưng vào một tảng đá, buộc lại thắt lưng.
Lâm Dịch Nhân đi tới bên cạnh Lâm Quốc Dư, vỗ vỗ chân Lâm Quốc Dư, nói với hắn vài điều:
- Con ngoan, cha đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi. Người sau khi chết đi, cũng rất muốn được người ta tôn kính. Người sau khi chết, vẫn còn ba phần hồn nán lại thân thể, ngươi tôn kính hắn, hắn tất nhiên nghe theo lời nói của ngươi, sẽ đi theo ngươi. Những chuyện đó, chờ con sau này hành tẩu một mình trên giang hồ liền hiểu được.
Lâm Quốc Dư có hơi không tin:
- Cha, người ta thường nói hành tẩu giang hồ là dành cho đại hiệp, trừng phạt kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chứ không nói những người cản thi như chúng ta. Cha xem, chúng ta đi đến đâu, người ta ngay cả liếc một cái cũng không thèm. Âm la một tá, người quỷ đều né tránh ba phần, cả ngày đều biến mình thành một thân quỷ khí thì làm sao có được bộ dáng hành tẩu giang hồ?
Lâm Dịch Nhân lấy tẩu thuốc ra, xử lý tẩu thuốc cả nữa ngày, mới lấy ra thêm một túi yên, sau đó lẹp bẹp hút hai ngụm:
- Con ngoan, kỳ thật cha cũng đã từng nói qua với con. Tổ tiên của chúng ta trước khi hành nghề cản thi đã từng là đại hiệp trên giang hồ. Sau đó lại còn làm tướng quân dưới trướng của Lý Sấm Vương. Nhưng mà, bởi vì Sấm Vương binh bại nên mới hành nghề đuổi thi như thế này. Xét ra, nghề cản thi của chúng ta tuy không có nhiều tiền đồ, nhưng mà để nuôi dưỡng cả nhà thì thật dư dả. Xa không nói, ngươi cứ nhìn nơi mà chúng ta đang ở, có biết bao nhiêu kẻ rời nhà tìm kế sinh nhai. Thời loạn, có được một nghề để kiếm sống đã là chuyện quá tốt.
- Cha, cha lại nhắc tới tổ tiên. Tổ tiên có năng lực thì đã sao, rốt cuộc cũng không lưu lại cho hậu đại chúng ta một món gì cả, chỉ có mỗi đường kiếm sống bằng nghề cản thi này. Cha xem xem, họ Triệu bây giờ làm địa chủ, chính là nhờ phước của tổ tiên, ngân lượng cho tới ngày hôm nay cũng xài không hết. Cứ cách mỗi ba, năm ngày thì có thịt để ăn đó.
- Thúi lắm! Gia sản của hắn có là do làm quan cho giặc Mông Cổ, làm Hán gian!
Lâm Dịch Nhân tức giận giật nảy lên, dùng tẩu thuốc gõ gõ trên tảng đá.
Khi nào Nhật Bản đánh tới phương Tây, chẳng lẽ con cũng học theo hắn, đi làm quan cho người Nhật Bản? Cha nói cho con biết, nếu con có ý niệm này trong đầu, cha liền đánh gảy chân của con!
- Cha, con khi nào lại nói làm quan cho người Nhật. Mãn – Hán sống chung đã có mấy trăm năm, cha còn gọi người ta là giặc Mông Cổ, ngay cả triều đình cũng không dám nói như thế.
Lâm Quốc Dư quyệt miệng.
- Cha cứ mặc kệ, tổ tiên của chúng ta đã có giáo huấn, con cháu đời sau của Lâm gia đều không thể bán mạng cho giặc Mông, một khi làm việc cho giặc Mông, sẽ không được chết một cách tử tế. Vào sinh nhật thứ mười tám của nam tử Lâm gia, nhất thiết phải thề độc như thế. Con ngoan, sau ba năm nữa là con sẽ được mười tám tuổi, quy cũ của tổ tông, con nên nhớ thật kỹ cho cha.
- Cha, con đã biết.!
Lâm Quốc Dư cúi đầu.
- Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Con ngoan, chúng ta đi thôi, một lát nữa trời sẽ sáng, mau thừa dịp trời còn tối chạy tới quán trọ tử thi.
Lâm Quốc Dư đứng dậy, cầm đồng la lên.
Lâm Dịch Nhân cắm tẩu thuốc vào đai lưng, đi tới đầu hàng tử thi, thu lại chén dầu mè, xoay về phía tử thi nói: “Triệu tam gia, các ngươi đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta lên đường thôi.” Dứt lời, hắn lấy những tấm Trấn Thi Phù trên trán của tử thi ra hết, sau đó lại vứt một sấp tiền mã lên không trung.
Lâm Quốc Dư gõ đồng la, những tiếng ‘đinh đang’ truyền đi thật xa.
- Cha, lần này chúng ta đi Vân Nam có kiếm tiền được không? Cả nhà Triệu tam gia đều đã chết, chúng ta không phải làm việc không công chứ?
Lâm Dịch Nhân xoay người nhìn nhóm tử thi, tử thi thân cao trên một mét tám, trên cổ lộ ra một đường khâu có thể thấy rõ:
- Ài, Triệu tam gia thật đáng thương, chỉ trong một đêm thôi mà cả nhà của hắn đã trở thành quỷ không đầu. Hắn ngày trước ở Vân Nam, cùng cha có một chút tình hữu nghị. Chỉ bằng việc đó thôi, cha vẫn không thể để hắn chết nơi đất khách quê người được.
- Theo con thấy, việc này chính là do bọn thổ phỉ làm ra. Khẳng định là bọn họ thấy Triệu tam gia có chút tiền của, nên mới để ý nhà của hắn.
Lâm Quốc Dư nói.
Hai người dẫn theo một đám tử thi đi sâu vào rừng rậm.
Lâm Quốc Dư đột nhiên thấy phía trước có bóng người đang nấp sau cây thụ, dường như đang đánh giá cha con bọn họ. Lâm Quốc Dư thấy vậy, gõ một tiếng thật lớn, quát:
- Tiễn thi về Tây, người lạ chớ lại gần tiếng la!
Đây là câu nói quen dùng của người hành nghề cản thi ở miền Tây, thường dùng để nhắc nhở người đi ở phía trước, nói là có người cản thi sẽ đi qua khu này, bình dân biết được tự nhiên sẽ lảng tránh, ai cũng không muốn tự nhiên đi rước cái xui về người. Nhưng mà bóng người ở phía trước vẫn thập thò nhìn Lâm Quốc Dư, không có một chút ý muốn né tránh.
- Cha, phía trước có người.
Lâm Quốc Dư đứng lại.
- Hả, điều này khó có thể xảy ra, nơi đây là thâm sơn cùng cốc, làm sao có người xuất hiện cơ chứ? Con ngoan, con cầm Nhiếp Hồn Linh, để cha đi xem.
- Cha, cha không cần đi, cứ để con đến đó xem.
Lâm Quốc Dư cầm đồng la, đi tới cây thụ mà bóng người nọ nấp.
Còn chưa đi tới gần, phía sau cây thụ đã phát ra một tiếng “Sưu”, bóng người nọ nhảy lên thân cây.
Lâm Quốc Dư lúc này mới nhìn rõ, đó căn bản không phải là một con người, mà là một con khỉ rất lớn. Bởi vì vóc dáng có hơi cao, lại nấp ở phía sau cây thụ, nên Lâm Quốc Dư mới không nhìn rõ, hiểu lầm đó là con người. Lân Quốc Dư lấy một viên đá nhỏ ở dưới đất lên, chọi tới chổ của con khỉ. Con khỉ kia kêu lên một tiếng “Chi” rồi nhảy sang thân cây khác.
Lâm Quốc Dư trở lại chổ cũ:
- Cha, không có gì cả, chỉ là một con khỉ rất lớn, làm hại con hiểu lầm đó là người.
Lâm Dịch Nhân “A” một tiếng, bên trong thâm sơn cùng cốc, xuất hiện đàn khỉ cũng không có việc gì lạ:
- Con ngoan, đuổi nó đi là được rồi, nhất thiết không nên làm nó bị thương. Phàm là tẩu thú trong núi, phần lớn đều có tính người. Đã biết tu luyện, từ rất sớm đã luyện thành thân thể bán tiên.
- Cha, con đã hiểu. Nhưng mà chúng ta làm sao có thể dễ dàng thấy được thần tiên nhỉ, nếu được nhìn thấy thì thật tốt, con cùng mẹ sẽ không vì chuyện con lấy vợ mà phát sầu.
Cản thi: đưa tiễn xác chết