Tạ Nghị chậm rãi bước đi, ở bên chân hắn, là một dòng sông nhỏ không biết chảy về phía nào.
Tạ Nghị sơ bộ lập kế hoạch, đầu tiên chính là học được ma pháp quang minh hệ, sau đó sẽ tìm cơ hội thôn phệ linh hồn người khác, làm cho bản thân từng bước trở lên cường đại!
Trước đây ở trên địa cầu, Tạ Nghị căn bản không theo đuổi bất luận mục tiêu và tín niệm gì. Nói chuyện về dự định của bản thân trong tương lai, trong đầu Tạ Nghị chỉ có hai chữ mờ mịt mà thôi.
Bất quá hiện tại không giống với quá khứ, bởi vì ở trong mơ, cảm thụ được ký ức của hoàng kim đại kiếm, cảnh thần linh có thể phát ra cái loại uy năng kinh khủng đã khắc thật sâu ở trong linh hồn hắn!
Đó là khả năng dời núi lấp biển, một loại uy năng hủy thiên diệt địa, làm cho hắn có thể đứng ở trước mặt người thường làm cho họ thấy, khi đối mặt với loại uy năng cường đại không gì sánh được này, chính bản thân họ phát hiện ra họ nhỏ bé như thế nào, nhỏ bé đến mức ngay cả con kiến cũng không bằng!
Họ chỉ có thể hướng bản thân hắn quỳ bái. . . . kích thích đó đã thâm nhập thật sâu vào linh hồn Tạ Nghị.
Nếu như không phải do Toa Hách Lạp Ti cùng hoàng kim đại kiếm cấp cho hắn ký ức truyền thừa, như vậy bản thân Tạ Nghị cũng giống những người bình thường khác nhất định sẽ trở thành một tín đồ tối trung thành của thần linh, vĩnh viễn quỳ lạy ở dưới chân thần linh.
Thế nhưng hiện tại, Tạ Nghị có khả năng thôn phệ linh hồn người khác để tăng cường lực lượng của bản thân, hắn sẽ không thỏa mãn với việc quỳ lạy thần linh, bởi vì hắn có tài sản lớn, so với người bình thường có cơ hội trở lên cường đại hơn.
Mỗi người đều mong muốn bản thân mình đặc biệt , mỗi người cũng đều mong muốn bản thân so với người khác ưu tú hơn, chỉ là, thế giới không công bình, không có bao nhiêu người có cơ hội làm cho thực lực của bản thân mình chân chính đứng ở trên đầu người khác, mà hiện tại, đối với Tạ Nghị mà nói, đây chính là một cơ hội, hơn nữa chỉ cần nắm thật chặt cơ hội này, đứng ở trên đầu những người bình thường khác chắc chắn không thành vấn đề.
Hơn nữa, tu luyện đến mức tận cùng còn có thể trở thành một người hầu của thần linh, từ đó trường sinh bất tử!
Tuy rằng, bản thân tu luyện sẽ phải dùng vô số linh hồn đồng loại chồng chất lên, thế nhưng, một tướng công thành vạn cốt khô! Một tướng lĩnh thành danh đều do vô số sinh mệnh và máu huyết bồi đắp mà thành, hắn muốn phát triển, cũng giống như bọn họ, chỉ hơi chút bất đồng là, bọn họ là giết người, hắn lại ở trong thời điểm giết người "thuận tiện" cắn nuốt linh hồn những người đó mà thôi.
- Ân, không thể tuỳ tiện bậy bạ cắn nuốt linh hồn người khác, chỉ nên ăn những tên đối nghịch với mình, còn có tội phạm này. . . . Bất quá, như vậy số linh hồn ăn được sẽ rất ít a. . . . vậy còn có loại người nào có thể ăn linh hồn được đây?
Dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ chiếc cằm nhỏ nhắn mượt mà trơn tuột, Tạ Nghị cau mày vừa đi vừa tự hỏi.
Đương nhiên, mặc dù Tạ Nghị đã quyết định thôn phệ linh hồn người khác để phát triển, bất quá ở trong tiềm thức của hắn, đối với việc tùy ý cắn nuốt linh hồn người khác vẫn có điểm lo lắng, bởi vì dù sao Tạ Nghị cũng có tình cảm của một người bình thường, nhân loại có lương tri, sẽ không vì để thực lực của bản thân lớn mạnh mà trở thành một người sát nhân cuồng ma thấy người là giết.
Hơn nữa, tùy tiện ăn bậy linh hồn, thật ra là đem bản thân đi vào tử lộ mà thôi, hiện tại hắn đã minh bạch một việc, nếu thần linh thật sự tồn tại , như vậy một ít cường giả nhân loại phi thường cường đại tất nhiên cũng có, vạn nhất mình ăn bậy linh hồn, đột nhiên nhảy ra một cường giả nhân loại đem bản thân giết đi, đó mới là rắc rối lớn.
Cho nên, tất cả đều phải nhẹ nhàng! Phải từ từ mà phát triển, phải để ý tới tương lai!
- Cáp ~~~ có, kháo, ta thực sự quá thông minh!
Đột nhiên vùng xung quanh chân mày Tạ Nghị giãn ra, hắc hắc cười.
Hắn nghĩ tới một biện pháp, có thể cắn nuốt đại lượng linh hồn, đó chính là, chiến tranh!
Trên chiến trường thôn phệ linh hồn người khác tuyệt đối là an toàn nhất, đó là địa phương người chết vô số! Cái loại địa phương này cho dù hắn ăn đến no chết, phỏng chừng cũng không ai có thể phát hiện.
Bất quá, trước khi thôn phệ linh hồn... Quang minh ma pháp a. . phải đi đâu học đây?
Nghĩ đến vấn đề này, hàng lông mày của Tạ Nghị mới giản ra lần thứ hai lại nhăn tít lại.
Hai ngày sau.
Ai, trời ơi lại lạc nữa, hai ngày cũng không thấy một vết chân người, không phải ta đang ở trong rừng rậm nguyên thủy đấy chứ. . . .
Nhìn rừng rậm bên cạnh dòng sông nhỏ, Tạ Nghị rất nghi hoặc. Dọc theo con sông nhỏ này đi tròn hai ngày, cảnh sắc chung quanh vẫn tựa như ngày đầu, hoàn toàn không có thay đổi gì, ngoại trừ cây vẫn là cây.
Nếu như bình thường Tạ Nghị giống ngày xưa, phỏng chừng hiện tại đã lo nghĩ bất an, nhưng Tạ Nghị hiện tại, cũng chỉ là nghi hoặc một chút mà thôi.
Tuy rằng bây giờ hắn không có bao nhiêu lực lượng cường đại, bất quá thân thể được Toa Hách Lạp Ti cải tạo mang đến nhiêu thay đổi tốt hơn ngày xưa, ít nhất, trong hai ngày này, Tạ Nghị mạnh mẽ chiến thắng từ trâu nghé đến báo đen. Nếu như trước đây, kết cục duy nhất của Tạ Nghị là trở thành món điểm tâm của con báo đen đó, mà hiện tại, ngược lại con báo đen trở thành thực vật mấy ngày nay của Tạ Nghị.
Tuy rằng hiện tại Tạ Nghị co rút lại trở thành một đứa trẻ tám, chín tuổi xấu xí, bất quá thực lực hiện tại của Tạ Nghị, mạnh hơn trước kia hai, ba mươi lần, thậm chí còn mạnh hơn!
Đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng người nói chuyện như có như không. Thanh âm này rất xa, cũng rất nhỏ, nếu không phải thân thể Tạ Nghị được Toa Hách Lạp Ti từng cải tạo qua một nửa, thật đúng là không nghe được.
Tạ Nghị lập tức dừng bước, ngưng thần chú ý lắng nghe.
Theo tinh thần Tạ Nghị tập trung cao độ, đôi tai giống như được gắn thiết bị khuếch đại âm thanh, nguyên bản thanh âm rất nhỏ dĩ nhiên trở lên rõ ràng hơn.
Đó là mấy nam nhân đang nói chuyện, chỉ là cự ly quả thực quá xa, không nghe rõ họ nói cái gì.
Trong lòng Tạ Nghị nhất thời vui vẻ, rốt cục có thể rời khỏi khu rừng có chút quá rậm rạp này!
Kích động, Tạ Nghị lập tức chạy vội, tốc độ này, so với ngày hôm qua đuổi giết báo đen còn muốn nhanh hơn một ít.
Rốt cục có thể đi ra khỏi đây, tuy rằng ở đây phong cảnh xác thực mỹ lệ. . . . .
Theo cự ly ngày càng gần, thanh âm mơ hồ cũng bắt đầu trở lên rõ ràng.
- Áo Lôi Khắc, được rồi! Còn động tới những tinh linh kia, cẩn thận lão tử đánh chết ngươi!
Một tiếng hét lớn đầy bực bội, từ hơn trăm mét phía trước truyền tới.
Tinh linh? Tinh linh? ? Kháo, trên địa cầu có tinh linh sao? ? Tạ Nghị nhất thời nghi hoặc ngừng cước bộ, cẩn thận ẩn mình ở sau gốc cây đại thụ, chậm rãi lại gần.
Phía trước chính là một doanh trại, có 4, 5 lều vải, lúc này đang có 7, 8 người vây quanh đống lửa ở trung ương doanh trại, trên đống lửa đang cắm một con dê đã nướng chín vàng tản ra hương vị nồng nặc, xem ra bọn họ chuẩn bị ăn.
-Lão đại, ta chỉ sờ vài cái thôi mà.
Theo sau thanh âm cười nói hèn mọn, một người cao gầy xốc cửa một chiếc lều bằng vải bố, từ bên trong đi ra.
- Cút! Lộ trình tiếp theo nếu như ngươi lại động vào mấy tinh linh kia, lão tử trói ngươi lại!
Được gọi là lão đại không nhịn được quát to.
- Vâng, vâng, lão đại, ta cam đoan không động nữa.
Thấy lão đại thực sự phát hỏa, nam tử cao gầy này cẩn thận cười làm lành nói.
- Ta nói, Áo Lôi Khắc, rốt cục ta cũng biết vì sao ngươi lại làm như thế, tám phần mười là bị những cô nàng ở tửu quán Lá Đỏ làm cho không chịu nổi chứ gì?
Một người đang chuẩn bị dụng cụ cho bữa cơm đột nhiên nói ra một câu như thế, nhất thời khiến cho mọi người ở chung quanh cười vang.
- Đi, đi, đi, muốn ta đánh cho một trận không?
Áo Lôi Khắc bất mãn lầm bầm nói.
Tên kia hắc hắc cười hai tiếng, lại tiếp tục chuẩn bị bộ đồ ăn của hắn. Xem ra thực lực của người được gọi là Áo Lôi Khắc này ở trong đoàn đội hẳn là cũng rất cao.
- Được rồi, được rồi, đừng lẩm bẩm nữa , chờ đến khi đem mấy tinh linh này vào trong thành bán, có tiền, ngươi muốn chơi đùa thế nào cũng được
Lão đại nhìn Áo Lôi Khắc, hầm hừ nói,
- Bất quá hiện tại, ngươi không được động vào các nàng.
-Hắc hắc, đúng, lão đại!
Áo Lôi Khắc lập tức cười đáp.
- Ân? Ai? Đi ra!
Đột nhiên, một tiếng hô cảnh giác trầm thấp vang lên. Một người mặc trang phục trông giống cung tiến thủ dựa sát vào lều vải kéo tên, vững vàng nhắm ngay vào gốc cây đại thụ mà Tạ Nghị đang trốn.
Đồng bạn cảnh báo, làm cho những người khác ở doanh trại nhanh chóng nắm lấy vũ khí của mình, cảnh giác nhìn về hướng mũi tên, đồng thời hai người mặc áo choàng che kín toàn thân cấp tốc lui về phía sau, mà một số người rõ ràng là giỏi cận chiến lại cấp tốc tiến lên, trong nháy mắt, một hệ thống phòng ngự cùng công kích hoàn chỉnh đã hình thành.
Ẩn thân sau gốc cây đại thụ, Tạ Nghị ngỡ ngàng một chút, hắn không rõ bản thân làm thế nào lại bị phát hiện , khi nẻn tới gần, hắn đã phi thường cẩn thận rồi.
Sau đó, Tạ Nghị liền ngơ ngác chầm chậm từ đằng sau gốc đại thụ đi ra.
-Di? Nguyên lai là một tiểu hài tử xấu xí?
Thấy rõ ràng là một tiểu hài tử tám chín tuổi, Áo Lôi Khắc kinh ngạc không ngớt, vũ khí trong tay cũng hơi buông xuống.
Cũng giống Áo Lôi Khắc, khi mọi người phát hiện trốn ở sau gốc cây dĩ nhiên là một tiểu hài tử tám chín tuổi, toàn bộ đều thở dài một hơi, từ cảnh giác biến thành hiếu kỳ nhìn Tạ Nghị.
- Tiểu hài tử, ngươi tên là gì? Sao một mình người ở chỗ này? Phụ mẫu đâu của ngươi?
Một tráng hán tay trái cầm thuẫn tay phải cầm kiếm đi tới trước mặt Tạ Nghị nửa ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhìn Tạ Nghị hỏi.
Kiểu ngồi của tráng hán thoạt nhìn có vẻ rất không thoải mái, bất quá Tạ Nghị lại biết, cái tư thế nửa ngồi chồm hổm này của tráng hán vô cùng nguy hiểm, không những trong nháy mắt có thể quay thuẫn che khuất toàn thân tạo thành tư thế phòng ngự, đồng thời cũng có thể trong nháy mắt phát lực đem thanh kiếm cầm ở tay phải đâm thẳng vào ngực hắn.
- Cái đó, cái đó, ta không biết. . .
Vẻ mặt Tạ Nghị một mực ủy khuất như sắp khóc, cúi đầu lén nhìn tráng hán cảnh giác đang suy nghĩ ở phía trước, nhỏ giọng trả lời.
- Hán Tư, đem hắn lại đây, cho ăn một chút gì đi.
Sau khi lão đại thấy Tạ Nghị nức nở, đột nhiên quay qua tráng hán mở miệng nói.
- Vâng.
Tráng hán lên tiếng, gác kiếm trên lưng, kéo tay nhỏ bé của Tạ Nghị, dẫn hắn theo. Hắn đã cơ bản xác định, đây là một tiểu hài tử xấu xí bình thường.