Thiếu niên giận dữ gào đến khản cả giọng nhưng cũng không có chút động tĩnh gì, nước sông Mang Nãng vẫn đều đều chảy, còn dãy Mang Nãng Sơn ở xa, khung cảng rộng lớn, khí thế ngút ngàn, trời cao vạn dậm, nơi đó đã từng xảy ra bao cố sự nguy hiểm, cho nên Mang Nãng Sơn vẫn còn được bao trùm dưới lớp màn thần bí, không ai dám tùy tiện tiến vào cấm địa này.
Đằng Gia Trấn sở dĩ phồn hoa, Đằng Gia sở dĩ cường đại cũng nhờ Đằng Gia Trấn là nơi cuối cùng có thể cung cấp thức ăn và chổ ở cho những Mạo Hiểm Giả.
Đằng Gia kinh doanh vũ khí và đan dược, từ trước tới nay nổi tiếng là hàng tốt, được nhiều Mạo Hiểm Giả yêu thích, mà Đằng Gia nhìn qua cũng không phải là một gia tộc buôn bán nổi tiếng chỉ ở tiểu trấn nhỏ này, thực tế, Đằng Gia Trấn chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, các cửa hàng buôn bán của Đằng Gia trải rộng khắp cả Thanh Nguyên Châu, thậm chỉ ở các châu phủ khác của Chân Vũ Hoàng triều cũng có thể tìm thấy hiệu buôn của Đằng Gia.
Có tài lực hùng hậu nhưng đồng thời Đằng Gia cũng có các Đấu kỹ gia truyền như Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng và cường giả cấp Đại Đấu Sư nên cũng đủ làm kinh sợ những tên trộm đánh chủ ý vào gia sản của Đằng Gia, mà Đằng Gia mỗi một thời cũng sẽ có xuất hiện mấy đệ tử thiên phú vô cùng tốt, rồi sau đó trở thành Võ Giả Đấu Khí cường đại!
Điều khiến người Đằng Gia thấy tự hào chính là họ có một thương lộ! Thương lộ này có thể xuyên qua dãy núi Mang Nãng, kéo dài đến tận vùng biển rộng cách đây hơn cả vạn dặm xa xôi!
Thương lộ này giúp cho thu nhập của Đằng Gia trong mười năm gần đây tăng lên gấp mấy lần!
Mà con thương lộ ấy, chính là thành tựu của cha Đằng Phi, Đằng Vân Chí. Chính Đằng Vân Chí là người dẫn đầu mở đường, đến tận tây thùy xa xôi mở một chi nhánh Đằng gia ở đấy!
Nếu như Đằng Vân Chí còn sống, Đằng Gia khẳng định có thể còn huy hoàng hơn nữa!
“Trong cơ thể ta không có Đấu Tuyền, không cách nào cảm ứng được Đấu Khí! Thân thể thì trời sinh đã gầy yếu, dù có làm cách gì cũng không cải thiện được… Cha, tại sao a? Ta không muốn bị gọi là phế vật, ta không muốn! Vậy mà người còn hết lần này đến lần khác giữ lại một thứ gì đó cho ta, ta chỉ có thể nhìn, không thể tu luyện… Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ, thật sự, ta không thể hay sao? Ta… không cam lòng a!
Đằng Phi nhìn dòng nước cuồn cuộn đang chảy bên dưới Mang Nãng Hà lẩm bẩm tự nói với mình, đôi mắt trong suốt kia lúc này đã ngân ngấn lệ. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở dưới bãi sông.
- A! Cái gì kia?
Hai mắt Đằng Phi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bãi sông, tự nói với chính mình:
- Sao trông giống có người ở dưới thế?
Người nào lại không biết sống chết mà mò xuống dưới đấy? Đằng Phi từ trước đến nay chưa từng thấy ai xuống đây bơi lội, không phải vì lòng sông sâu hay có nhiều lùm cây rập rạp, mà bởi vì những vách núi này hết sức cheo leo, muốn đi xuống dưới phải tốn rất nhiều khí lực, thế nên ai muốn bơi lội đều tìm một chổ thuận tiện dễ dàng, nơi này nước sông lại chảy xiết, trừ Đằng Phi, bình thường hiếm có ai đến khu vực này lắm.
Khoảng cách quá xa, Đằng Phi không thể phân biệt được người nọ là nam hay nữ, chỉ thấy người kia mặc một cái áo màu trắng, nằm im dưới bãi sông khôngg chút nhúc nhích.
Đằng Phi do dự một chút, không biết có nên xuống đấy xem hay không, một phần vì tò mò, một phần cũng không muốn thấy chết mà không cứu.
Nơi này, trừ Đằng Phi, hiếm có người tìm được đường xuống từ vách đá cheo leo này lắm, vách đá cao tận ba mươi trượng, vừa nhìn xuống đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi.
Đằng Phi nhìn xung quanh, bỗng thấy một phía có độ dốc hơi ít hơn so với nơi khác, hắn liền hết sức linh hoạt theo vách đá đó trượt xuống, nếu lúc này bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ chấn kinh, một kẻ phế vật như Đằng Phi làm sao có thân thủ linh hoạt như thế!
Bên dưới vách đá là một con đường dài chừng mười mét, rộng khoảng một xích (~30cm), ngay bên cạnh nó là Mang Nãng Hà sâu không thấy đáy.
Đằng Phi cuối cùng cũng đến nơi, hắn vừa thở dốc vừa lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Thân thủ linh hoạt có lợi gì chứ? Nếu là Đằng Lôi thì hắn xuống đến đây nhất định mặt cũng không đổi sắc, Võ Giả Đấu khí thật đáng ngượng mộ a!
Đằng Phi vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi xuyên qua một lùm cây, chạy xuống bãi sông.
Bãi sông này cũng không dài lắm, ngắn ngủn mấy chục thước nhưng cát trắng mịn, nếu không phải Đằng Phi đứng ở trên cao nhìn xuống, căn bản sẽ không phải hiện được ở đây có cười.
Gạt đi mấy nhánh cây cuối cùng cản trở trước mặt, Đằng Phi nhìn lại bộ dáng của mình, quần áo rách nát, không khỏi cười khổ, mình nhất thời tò mò xuống tận đây, kết quả quần áo bị làm cho rách nát hết cả rồi.
Hắn khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn xuống bãi sông, lúc này hắn mới giật mình kinh hãi, hóa ra người bất tĩnh dưới này lại là một nữ tử!
Một người tóc dài rối bời nằm trên bãi sông, không chút nhúc nhích.
Mặc dù chưa từng giết người nhưng người chết Đằng Phi đã thấy qua nhiều rồi, cho nên đây không phải nguyên nhân khiến hắn giật mình, Đằng Phi giật bình bởi vì nử tử này, trên người toàn thân nhuộm đầy máu đỏ!
Vết máu cũng đã khổ hết rồi, chỉ còn đọng lại trên quần áo, biến thành từng mảng từng mảng màu đỏ đồng, ngay cả chổ cô gái đó nằm, cát trắng cũng đã bị nhiễm đỏ.
Lúc nãy ở trên cao, hắn căn bản cũng không nhìn thấy được những thứ này.
Người bị thương nặng này, lại là một nữ nhân?
Đằng Phi lúc bước chân có chút chần chờ, hằng năm số lượng Võ Giả tiến vào Mang Nãng Sơn mạo hiểm không phải ít, trong đó nữ nhân cũng không thiếu, nhưng quan trọng là những người này một khi tiến vào, đều chưa từng có ai trở ra.
Chẳng lẽ, nữ tử này là Mạo Hiểm Giả từng tiến vào dãy núi Mang Nãng sao? Đằng Phi có chút do dự, vạn nhất cô gái này thật sự là một Mạo Hiểm Giả, nàng ta làm sao lại bị thương? Có người nào đi cùng nữa không? Có khi nào lúc này đột nhiên có một ma thú nhảy ta tấn công mình thì sao?
Cũng không thể trách hắn tại sao lại nghĩ lung tung, hắn cho dù kiến thức uyên bác thủy chung từ trước đến nay đều vẫn luôn ở nhà, và quan trọng là, hắn chỉ mới mười mấy tuổi!
Tuy thế, nhưng hắn đã xuống đến đây rồi, không có lý do gì thấy chết không cứu, xoay người rời đi.
Lúc này không biết có phải ảo giác hay không? Đằng Phi cảm giác được nữ tử áo trắng kia tựa hồ khẽ giật mình!
Còn sống sao?
Đằng Phi từ từ tiến lên phía trước, cũng không có ngồi xổm xuống nữa, vì hắn sợ cô gái kia đang giả vờ bị thương rồi đột nhiên sẽ tấn công mình. Thế nên, hắn dùng nhân khẽ chạm vào người nàng.
- A…
Cô gái kia bỗng nhiên khẽ rên một tiếng, thanh âm hết sức thống khổ, thân thể khẽ động rồi lại im lìm như trước.
Quả nhiên cô gái này đã trọng thương rồi, Đằng Phi rốt cục cũng xác định được hiện tại không còn nguy hiểm gì nữa, cho nên yên tâm ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ nữ nhân này nằm thẳng lại, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc liền xuất hiện trong mắt Đằng Phi, mi thanh mục tú, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, chẳng qua khuôn mặt nàng lúc này tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhấp nháy.
Đằng Gia cũng có rất nhiều mỹ nữ, nhưng từ trước đến nay Đằng Phi chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như thế, cho nên sau khi thấy dung mạo của nàng, khiến hắn thất thần một hồi lâu.
- A, thật thất lễ.
Đằng Phi phục hồi tinh thần, tự lẩm bẩm trách bản thân mình, sau đó bắt đầu kiểm tra thương thế trên người nàng, bất quá, khi hắn chuẩn bị động thủ thì lại do dự.
Nam nử thụ thụ bất thân, hơn nữa, đây là một cô gái nhan sắc tuyệt trần, Đằng Phi giơ tay lên rồi lại để yên như thế. Trong thoáng chốc, Đằng Phi nhìn thấy khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, trong lòng lại càng kêu khổ: Nàng chẳng qua bị thương quá nặng không thể cử động được, còn tri giác, tuyệt đối không bị chút vấn đề nào!
Bây giờ phải làm gì đây?