Đột nhiên hương nhân mắng lớn, đuổi theo về hướng đạo sĩ vừa rời đi.
Hứa Tiên quay đầu lại, thấy một xe đầy lê đã không còn trái nào, xe ngựa gãy mất một càng, dấu vết mới nguyên, liền bừng tỉnh hiểu ra vài phần. Vừa rồi hương nhân kia cũng theo mọi người quan sát đạo sĩ thi pháp, quên mất cả việc bán lê, sau mới phát hiện xe đã trống trơn, ngay cả càng xe cũng không còn.
Chỉ một lát sau, hương nhân kia xách theo càng xe trở về, vừa đi vừa không ngừng chửi bới. Người trên chợ đều cười ha hả, hương nhân kia một bên giận, một bên mắng, mắng chán rồi lại bắt đầu gào khóc, hán tử cường tráng như thế ngồi dưới đất khóc lớn như một đứa trẻ, thập phần khôi hài, tiếng cười của mọi người lại càng thêm lợi hại.
Hứa Tiên trong lòng khẽ động, quay đầu thấy đạo sĩ kia mỉm cười đứng ở phía xa, nhưng lại ngược với hướng mà hắn rời đi lúc trước, đạo sĩ sau khi chắp tay về phía Hứa Tiên, xoay người nhanh chân đi mất, tuy trên chợ đông người, nhưng dường như không ai phát hiện ra hắn, chỉ lo cười giễu hương nhân kia.
Hứa Tiên khẽ cắn môi, xách theo mấy lọ tương nhanh chóng chạy đi, thân ảnh đạo sĩ lúc nhanh lúc chậm, nhưng chen lấn trong đám người lại như cá bơi trong nước, không chút chậm chạp, khiến Hứa Tiên đuổi thế nào cũng không thể tới gần.
Thân ảnh đạo sĩ đột nhiên ngoặt qua một góc tường, Hứa Tiên trong lòng vội vã, bước chân lại càng thêm nhanh. Nhưng đến khi hắn rẽ vào chỗ đó, liền thấy trong ngõ cụt chẳng có một bóng người, Hứa Tiên thở hồng hộc dựa tường nghỉ ngơi, trong lòng tràn đầy ủ rũ.
Trên vai đột nhiên bị người vỗ một cái, khiến Hứa Tiên đột ngột giật nảy mình. Thanh âm đạo sĩ từ phía sau truyền tới:
- Tiểu cư sĩ, còn có chuyện gì sao?
Trong thanh âm ẩn chứa ý cười, mới khiến cho Hứa Tiên có chút yên lòng.
- Đạo sĩ gia gia, ngài đem tiền cho người ta đi!
Hứa Tiên khẽ thở dốc, nói.
Đạo sĩ sửng sốt, vốn hắn nghĩ rằng tiểu hài tử hiếu kỳ, muốn học pháp môn của hắn, lại không ngờ Hứa Tiên đuổi theo là để làm việc này, không khỏi nhìn kỹ lại vài lần đứa nhỏ không quá tuấn tú, quần áo chắp vá đứng trước mặt.
Đạo sĩ cười nói:
- Ta làm gì có tiền, kẻ kia lại quá ư keo kiệt, gieo gió gặt bão, ngươi hà tất phải nhiều chuyện!
- Ngài biết pháp thuật, tất nhiên là có rất nhiều tiền, hơn nữa lê là của người ta, không muốn mời ngài ăn cũng là việc của người ta. Số lê đó người ta đã phải cực nhọc mới trồng nên, cứ mất trắng như vậy, bảo hắn ăn nói với người trong nhà thế nào đây! Việc này từ ta mà nên, tại sao lại coi là nhiều chuyện?
Hứa Tiên nói một mạch, có lý có lễ, lời lẽ vô tư, càng tỏ ra chính trực.
Đạo sĩ liền sửng sốt, nhìn vào khuôn mặt non nớt mà tràn đầy kiên định, không khỏi thở dài:
- Đúng vậy, keo kiệt đâu chỉ riêng một mình hắn, mọi người chỉ lên tiếng khuyên bảo, nhưng riêng ngươi lại bỏ tiền ra mua. Chẳng qua ta thực sự không có tiền. Như vậy đi, ta có một thiên đạo pháp tặng ngươi, việc này liền bỏ qua, ngươi thấy sao?
Nói rồi, đạo sĩ lấy từ trong ngực ra một cuốn sách.
Hứa Tiên không khỏi trong lòng đại động, nào có ai chưa từng mơ giấc mơ này, gặp tuyệt thế cao nhân, được thần công bí tịch, sau đó một bước lên trời. Thế nhưng Hứa Tiên lại mạnh mẽ lắc đầu, xua tan những ý niệm này:
- Không, không, ngài cứ đem tiền cho người ta đi! Ngài nhất định có!
Đạo sĩ đột nhiên cả giận nói:
- Người xuất gia không nói dối, ta còn phải lừa tiểu hài tử ngươi sao, ta vân du tứ hải, cũng không vào nhà cướp của, lại không trộm gà cắp chó, lấy đâu ra tiền tài mà nhiều với chả lắm!
Nói xong đưa tay đẩy Hứa Tiên lùi ra.
Hứa Tiên ngã nhẹ xuống đất, khi ngẩng đầu lên, trong ngõ nào có ai, chỉ thấy duy nhất một bức tường đá xanh. Mơ hồ nhớ lại vừa rồi cùng đạo sĩ kia nói chuyện, rõ ràng là phố xá sầm uất, nhưng trong ngõ lại yên tĩnh phảng phất như một thế giới khác.
Hứa Tiên cụt hứng đứng dậy, phủi đi bụi đất trên người, chậm rãi quay về, có chút hối hận, lại có phần ảo não. Vốn hắn muốn giúp hương nhân kia đòi lại tiền lê, rồi xem có thể học được chút pháp thuật hay không. Nhưng quả nhiên bất kể kiếp trước hay kiếp này, đều là kẻ vô tích sự. Đủ loại âu sầu cuối cùng hòa thành một tiếng thở dài.
Trở lại chỗ cũ, thấy hương nhân kia vẫn ngồi dưới đất lau nước mắt, người qua đường không biết còn tới hỏi thăm, nghe xong đều không nhịn được phì cười. Hứa Tiên sờ vào ngực, vẫn còn một trái lê đạo sĩ cho mình.
Nghĩ một chút rồi đi qua đó, đưa trái lê cho hương nhân rồi nói:
- Đây, cho ngươi, sắc trời không còn sớm, nhanh đi về đi!
Từ đây đánh xe ngựa trở vê thôn phải mất không ít thời gian!
Hương nhân ngẩng mặt lên, khuôn mặt si ngốc cộng thêm vệt nước mắt chưa khô, trong lòng Hứa Tiên vừa cười, lại vừa than, nếu như ngươi hào phóng một chút, làm sao phải tới mức này? Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, cũng không phải là không có đạo lý!
Hương nhân kia đột nhiên nhảy dựng lên túm lấy Hứa Tiên, lớn tiếng nói:
- Cũng vì ngươi mua lê, nhất định là đồng đảng của lão mũi trâu kia, đền tiền lê cho ta, đền tiền lê cho ta, nếu không ta lôi ngươi đi báo quan.
Hứa Tiên cười khổ giải thích, hương nhân dường như vớ được cọng rơm cứu mạng, đâu có chịu nghe, chỉ một mực quấn lấy đòi tiền. Người hai bên đường phần lớn đều nhận ra Hứa Tiên, bây giờ vây lại, liên mồm nói hương nhân kia không đúng. Khí thế hương nhân nhất thời suy sụp, không khỏi buông tay ra, rồi lại thấy tiếc xe, tiếc lê, lại bắt đầu khóc lớn.
Hứa Tiên thấy trên cánh tay mình bầm tím, trong lòng rất giận, chỉ muốn lập tức bỏ đi. Nhưng khi thấy bộ dáng thương cảm của hương nhân kia, trong lòng liền tự chửi mắng mình: Hứa Tiên ơi Hứa Tiên, ngươi muốn làm người tốt, muốn tốt đến chết sao? Lẽ nào chết một lần vẫn còn chưa đủ?
Nhưng ngẫm lại một xe lê kia không biết đã gửi gắm biết bao hi vọng của hương nhân, chẳng qua hắn chỉ đau lòng quá khiến hành vi thất thường mà thôi. Cười khổ nghĩ: một lần còn chưa đủ, vậy thì lại thêm lần nữa!
Không cần báo đáp, không vì ân tình, tính cách Hứa Tiên chính là như vậy, thứ gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngay cả khi xuyên việt rồi cũng không thay đổi được!
Hứa Tiên cười cười nói với cô bán rau gần đó:
- Đại tỷ, tỷ đem tiền lê trả cho người ta đi, tỷ xem hắn thật đáng thương, ai gặp phải chuyện này mà không nóng nảy chứ!
- Đại ca…
- Đại gia…
Hoàng hôn buông xuống phía tây, người trên chợ dần tản đi, Hứa Tiên ước lượng túi tiền trong tay, cuối cùng chỉ thu hồi được non nửa. Có người xem xong náo nhiệt liền bỏ đi, có người liều chết không thừa nhận, nhưng cố gắng cả nửa ngày, cũng coi như bù đắp được phần nào tổn thất.
Hứa Tiên đi mượn ít công cụ, xe ngựa hương nhân đã sửa xong, giao túi tiền cho hắn, Hứa Tiên nghĩ một chút rồi lấy lại vài đồng, nói:
- Trái lê kia trả lại cho ngươi!
Hương nhân ngây ngốc gật đầu, chỉ biết ra sức cảm ơn, nhắc đi nhắc lại cũng không nói thêm được lời nào mới mẻ.
- Mau về đi! Giờ cũng muộn rồi, về sau hãy cẩn thận một chút!
Hứa Tiên phất tay tạm biệt hương nhân, tịch dương đã ngã về tây, kéo cái bóng của hắn rất dài rất dài, Hứa Tiên chìm đắm bên trong hạnh phúc của chính mình, sự hối tiếc lúc trước đã sớm vất sang một bên. Nhưng hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu, Hứa Tiên đột nhiên hoảng hốt nói:
- Tương của ta!!!!
Một khu dân cư cũ kỹ.
- Thằng nhãi con kia, cả buổi chiều chết dí ở đâu hả? Để xem ta thu thập đệ thế nào, còn dám chạy!
Một nữ nhân cầm chổi đuổi cho Hứa Tiên gà bay chó chạy. Chỉ là khuôn mặt có phần giống với Hứa Tiên, không tính đẹp, nhưng có thể coi như đoan chính.
- Tỷ tỷ, đừng đánh, đệ sai còn chưa được sao, tỷ đừng khóc!
- Ai khóc, xem ta đánh chết thằng nhãi ngươi!
- Tương đổ, tương đổ rồi.
Hứa Tiên đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Chỗ nào, chỗ nào?
Nữ nhân vội vã dừng lại, xót của hỏi.
- Lừa tỷ đó, đệ đói sắp chết rồi, chúng ta ăn cơm thôi! Tỷ phải ăn no mới có sức đánh chứ! Oa, là khoai lang! Đệ thích ăn nhất.
- Chỉ biết mỗi ăn.
Nữ nhân tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Nhà nghèo khổ, đồ ăn toàn là thứ rẻ tiền nhất, hơn nữa còn không tươi mới, nhưng bất kể nấu gì lên, Hứa Tiên lúc nào cũng đều nói thích ăn…
Ánh đèn dầu yếu ớt, không bằng được phú hào đèn đóm trang hoàng, đồ ăn đạm bạc thiếu cá thiếu thịt, ai có thể nói rằng, giờ này Hứa Tiên còn cách hạnh phúc rất xa?
Đầy trời tinh hà sáng lạn, trên cầu đá trước cửa, một đạo sĩ đứng đó nhìn ánh đèn hắt ra từ nhà Hứa Tiên, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy xa tận chân trời, bản thân có phải đã từng trải qua quãng thời gian như vậy? Ngay cả chính hắn cũng không còn rõ. Gió thu lướt nhẹ mặt sông, lấy tu vi của hắn mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh.