04-03-2013, 11:12 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 23: Tiêu Kiếm trở thành phế vật
Theo như thời gian Tiêu Viêm cùng với Tiêu Kiếm tăng trưởng hiện nay hai tên này đã được mười một tuổi. Tiêu Kiếm hiện nay đã là Phân Thần trung kỳ, Tiêu Viêm bước vào kết đan. Do hai người dùng quy tức công lên cả hai hạn định ở ngũ tinh đấu giả mà thôi.
Theo như lúc chín tuổi Huân Nhi bắt đầu trở lại tộc nhân một lần. Sau khi trở về Tiêu Kiếm phát hiện miếng ngọc trên cổ nàng đã mất tháy vào đó là một miệng ngọc khác trông y hệt như vậy. Tiêu Kiếm phát hiện ra chỉ nhếch miệng cười một cái.
Mọi thứ hắn bày ra chỉ mong hắn có thể kéo dài thời kỳ hồn điện công Tiêu gia đủ để hắn bước vào lục kiếp tán tiến lúc đó hắn có thể tạo lên một tiểu thế giới cho Tiêu gia hơn nữa còn chế tạo lại được thân thể của mình hoặc tiêu diệt hồn điện.
...
Trời trở về đêm tại một phòng nhỏ tại Tiêu gia hậu viện.
“Haiz” một lão nhân áo bào đen che kín khuôn mặt già nua đang bắt tay một thiếu niên nhỏ tuổi. Thiếu niên đang nằm trên giường mặt mày tái xanh, trắng bệch như đang trong tình trạng nguy kịch. Hơi thở nhỏ yếu như sắp đứt hơi.
Chuang quanh hắn là một đám người tập trung trung quanh hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bên cạnh hắn là một vài tiểu nữ hài nhìn hắn khóc lóc, trên mà hai dòng lệ lăn tăn. Có vẻ với mấy tiểu nữ hài thì thiếu niên nằm trên giường nhỏ có vẻ cực kỳ quan trọng trong lòng họ.
“Tiền bối không biết Kiếm nhi thế nào?” Mọi người tất cả đều lên tiếng đưa câu hỏi về phía lão bào áo đen. Hắc bào lão nhân thở ra một hơi vẫy vẫy tay bước ra ngoài cửa phòng.
Hai trung niên nhân một nam một nữ theo phía sau hắc bào lão nhân mặt mày lo lắng căng thẳng. Hai người cùng theo sau lưng lão nhân bước ra ngoài, hai người lên tiếng: “sư phụ, tình trạng của Kiếm nhi...!?”
Hắc bào nhân phất phất tay: “Ta đã nói đừng gọi ta là sư phụ rồi mà!” Nói đến đây hắc bào nhân lại thở dài một hơi: “Tình hình của hắn quả thật không tốt! Ài, kinh mạch, đan điền toàn bộ bị đánh phế còn sống được là may...”
“Nga” hai trung niên nhân mặt méo mó nhìn nhau sau đó thở ra một hơi tiến đến quỳ xuống, thiếu phụ khóc thút thít: “Sư phụ mong người cứu Kiếm nhi!”
Hắc bào lão nhân lắc lắc đầu: “Kiếm nhi tình hình giờ đã ổn nhưng là...” Nói đến đấy hắc bào lão nhân nghẹn ngào: “Cả đời có lẽ chỉ có thể làm một người bình thường!”
Nam tử trung niên nhân lúc này mặt mày đỏ bừng siết chặt hai tay lại với nhau: “Nếu biết kẻ nào hại con Tiêu Chiến ta trở thành như vậy nhất định ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!”
“Sư phụ chẳng lẽ không có cánh nào!” Thiếu phụ lên tiếng đôi mắt nghẹn ngào nước mắt.
Hắc bào lão nhân lắc lắc đầu. Lão quay sang nhìn hai người. Trong mắt lão nhân tỏ ra có một chút xíu của sự xin lỗi: “Tất cả chỉ tại ta!”
Hai trung niên ngơ ngác nhìn nhau sau đó lại quay sang nhìn hắc bào lão nhân có vẻ tỏ ra không hiểu. Hai người trong lòng một mối nghi hoặc. Sư phụ thì có gì liên quan ở đây. Họ thắc mắc. Hai người quay sang nhìn hắc bào nhân đầy mối nghi hoặc lên tiếng: “Sư phụ Kiếm nhi...”
“Có lẽ liên quan đến mảnh ngọc mà ta lấy ở chỗ hai người?” Lão nhân nhắc đến đây mặt đầy bi thương tội lỗi.
“Ngài nói đến nó!?”
“Hai người có biết nó là thứ gì không?”
“Đá xà cổ đế ngọc”
“Nga” đột nhiên thiếu phụ hét lên một tiếng.
Trung niên nhân nheo mày quay sang nhìn thiếu phụ: “Phu nhân nàng biết!”
“A, không thiếp làm sao biết được!”
Hắc bào lão nhân nheo mắt nhìn về phía thiếu phu. Sau đó lão nhân tiếp tục nói: “Đá xà cồ đế ngọc theo như truyền thuyết là do vị đấu đế cuối cùng của đại lục để lại, nó chia làm tám mảnh trong đó một mảnh nằm trong tay Tiêu gia. Nghe nói nó nắm giữ bí mật cho đấu thánh đỉnh phong đột phá tới đấu đế.”
“Nga” nghe thấy thế hai trung niên nhân hít lấy một hơi khí lạnh.
Lão nhân tiếp tục nói: “Ta mang nó đi chỉ mong tốt cho Tiêu gia các ngươi nhưng đáng tiếc... Ài... Tất cả là lỗi tại ta!”
“Sư phụ không phải lỗi của người...” Nam nhân trung niên lên tiếng: “Có lẽ số của Kiếm nhi không tốt...”
“Một thiên tài như vậy...” Lão nhân lắc đầu cảm thán: “Có lẽ lần này ta đi Trung Châu xem có phương pháp gì không?” Nói đến đây lão nhân thở dài phi thân vào màn đêm.
Trong phòng dưới ánh đèn mờ mờ thiếu niên mở hai mắt, hắn nhìn thấy có ba nữ hài tử đang nắm tay hắn ngồi bên cạnh hắn hai mắt ướt ướt nước mắt. Tiêu Kiếm thở ra một hơi đưa tay định lau nước mắt cho mấy tiểu nữ hài thì hắn nôn ra một búng màu: “Khụ, khụ...”
“Kiếm nhi, Kiếm ca ca, ngũ đệ...” hàng loạt tiếng hô vang lên.
Hắn quay sang nhìn phát một âm thanh: “Phụ thân, mẫu thân, các trưởng lão, các ca ca, mọi người... ”
Thiếu phụ hai nước mắt từ hai bên chảy dòng dòng. Trung niên nhân cực kỳ lo âu khuyên nhủ: “Kiếm nhi con không cần phải dậy hãy nghỉ ngơi cho tốt!”
“Vâng phụ thân!”
Một thiếu niên ngang bằng tuổi hắn quay sang nhìn hắn mặt mày ủ rột: “tiểu Kiếm tử đệ biết ai đã ra tay với đệ không?”
Thiếu niên lắc lắc đâu: “Ta không biết tam ca” đôi mắt Tiêu Kiếm lúc này mơ màng: “Ta gặp một hắc bào nhân. Hắn nói muốn dùng ta đổi với xư phụ một vật gì đó. Nhưng ta chống cự nhất quyết không chịu theo hắn vậy là hắn ra tay với ta” Nói đến đây đôi mắt Tiêu Kiếm sâu sắc có chút mất mát: “Khụ, khụ... ta cứ tưởng trở thành một đấu vương đã là hoành hoành vô kỵ ở Ô Thản thành này”
“Nga” nghe đến đây mọi người mới hít lấy một hơi khí lạnh, mặt cực kỳ không tin: “Ngươi thật trở thành một đấu vương!?”
“Ngũ đệ thật sự là một đấu vương!” Tiêu Viêm lên tiếng.
Tiêu Kiếm cũng gật đầu một cái: “phát hiện ta là một đấu vương người kia không e dè đánh một trưởng mạnh vào người ta. Lúc đó ta quan sát lờ mờ thấy người đó cả khuôn mặt có chút khói đen hơn nữa nhìn sâu vào bên trong quả thực không có khuôn mặt. Giống như hắn chỉ là linh hồn vậy, ta cũng không chắc lắm... Khụ, ta chỉ nhớ đến đây sau đó là một màu đen chợt đến ta ngất đi sau khi tỉnh đã thấy mình ở đây!”
“Được rồi ngươi nghỉ ngơi đi, Kiếm nhi!”
“Vâng phụ thân...”
Một tiểu hài mười tuổi đứng tại dưới bóng một chiếc cây thở dài ra một hơi. Đột nhiên quay sang nhìn về một phía, từ trên cây một bóng hình xuất hiện. Nữ hài lên tiếng: “Lăng lão người có phát hiện là ai đã ra tay với Tiêu Kiếm đệ đệ!?”
Hắc bào nhân lắc lắc đầu: “Tiểu thư quả thật ta không điều tra được gì. Nhưng theo lời ngũ thiếu gia kể thì có thể là do Hồn Điện làm...”
Nữ hài nắm chặt hai tay: “Ngươi tiếp tục điều tra sự việc cho ta, nếu có manh mối gì báo lại cho ta!”
“Vâng tiểu thư” Lão nhân quay mặt về phía phòng lóp ngóp có chút ánh sáng hắt ra thơ dài một hơi: “Đáng tiếc cho một thiên tài, nếu như đặt khắp trung châu thi cũng...” nói đến đây lão nhân lại thở ra một hơi.
Thiếu nữ quay lại hướng phòng đang lóp ngóp ánh sáng. Lúc này Tiêu Chiến đã đưa Mẫn Lan cùng với các trưởng lão ra về, trong phòng chỉ còn Tiêu Viêm. Tiêu Kiếm lúc này hai mắt chảy ra dòng dòng nước: “Cả đời đệ chỉ hy vọng trở thành một cưởng già để có thể bào vệ Huân Nhi, Tiêu Ngọc và Tiêu Mị. Ước muốn của đệ là cả đời được ở bên cạnh họ, cưới họ về làm thê tử nhưng có lẽ cả đời này ước muốn của đệ không thể thành hiện thực. Khụ, khụ... đệ đã làm gì sai cơ chứ?”
“Được rồi đệ ngủ đi” Tiêu Viêm an ủi: “Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu...”
“Tam ca, ca đừng giống như mọi người giấu đệ” Tiêu Kiếm mắt chảy dòng dòng ra hai dòng nước mắt: “Tam ca nghĩ một người kinh mạch cùng với đan điền bị phế hoàn toàn, tam ca nói xem? ...Giờ ta không phải là một phế vật thì là gì có thể trở thành cái gì đây...”
“Ài” nói đến đây Tiêu Viêm lại thở dài một hơi. Trong thâm tâm hắn nghĩ: “Tên này cũng làm quá thật đi...”
Tiểu nữ hài đứng im lặng nhìn về phía hướng phòng. Lúc này cũng có hai tiểu nữ hài khác đứng cách đó không xa cũng đứng im lặng không nói lên lời.
|