15-03-2013, 05:40 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 57: Gia Liệt Áo
Nhìn ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Y Tiên, thấy được nụ cười của nàng Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía mọi thứ trở lên thật đẹp trong mắt hắn. Giờ lúc này hắn cảm giác cuộc đời thật là tuyệt. Thiếu nữ đang nắm chặt cánh tay của Tiêu Kiếm làm hắn vô cùng thoải mái.
“Lão công, kia có phải Huân Nhi muội” Bạch y thiếu nữ lên tiếng. “Hình như Huân Nhi muội đang gặp rắc rối gì thì phải?”
Thiếu niên nhìn về phía trước thì thấy một thiếu niên khá tuấn tú đang đứng đo chắn ngang có vẻ như không cho Huân Nhi thiếu nữ đi qua. Lúc này Tiểu Y Tiên ngước nhìn Tiêu Kiếm nhưng đang chờ mong ở hắn điều gì đó. Nhìn vào mắt thiếu nữ Tiêu Kiếm như nhìn thấy tâm trạng phức tạp của thiếu nữ. Hắn lẩm bẩm thờ dài: “Cụ thể là nàng muốn ta làm sao đây?”
Nắm tay thiếu nữ bước đến, Tiêu Kiếm hướng chỗ Huân Nhi đi tới. Từ đằng xa hai người nghe thấy một âm thanh vang lên.
“Gia Liệt Áo, tránh đường ra cho ta!”
“A, a... làm gì mà Huân Nhi biểu muội lại tránh ta như vậy a” thiếu niên anh tuân mỉm cười đồng thời hắn dang tay ra như muốn cản trở thiếu nữ cất bước.
Tiêu Kiếm bước đến lên tiếng: “Huân Nhi biểu tỷ!”
Huân Nhi lúc này quay lại. Nàng nhin thấy thiếu niên trước mặt thì hơi ngẩn người không nói gì. Nàng im lặng vì lúc này không biết nàng lên nói gì với hắn. Nàng đang muốn lên tiếng thì một âm thanh cắt ngang: “A, hahah, xem chúng ta có ai ở đây thế này phế vật của Tiêu gia a??” Thiếu niên cười ngặt nghẽo làm mấy tên người hầu cũng cười theo.
Hai thiếu nữ thì bất thiện nhìn về phía thiếu niên này. Đột nhiên thiếu niên chú ý đến thiếu nữ bên cạnh Tiêu Kiếm. Thiếu niên hơi ngẩn người, mấy tên kia sau lưng cũng hơi ngẩn người nhìn về phía bạch y thiếu nữ. Thiếu niên mỉm cười hướng bạch y thiếu nữ lên tiếng: “A, a, hân hạnh được gặp tiểu thư, ta là Gia Liệt Áo.” Sau đó Gia Liệt Áo bắt đầu quan sát kỹ một chút Tiểu Y Tiên rồi mở miệng: “ Ta chưa từng gặp tiểu thư tại Ô Thản thành bao giờ, không biết ta có thể biết được quý danh của tiểu thư không?”
Tiểu Y Tiên nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Bất quá nàng vẫn nắm chặt tay Tiêu Kiếm rồi lên tiếng: “Ta là Tiểu Y Tiên cũng là vị hôn thê của Tiêu Kiếm”. Nghe thấy thế Huân Nhi hơi ngước nhìn về phía Tiêu Kiếm bất quá Tiêu Kiếm biết nhưng lại giả vờ không có quay lại.
“Không thể nào!” Thiếu niên cùng mọi người cùng hô lên. Hắn hướng thiếu nữ lên tiếng: “Hẳn tiểu thư đang đùa với ta, sao một vị xinh đẹp như tiểu thư lại có thể là vị hôn phu của tên phế vật này được!”
Bạch y thiếu nữ hoàn toàn tức giận. Nàng lên tiếng kêu: “Nếu như người dám nói với phu quân ta là phế vật một lần nữa đừng trách ta không khách khí!”
“Hừ” Gia Liệt Áo lạnh lùng một câu. Hắn hướng tời thiếu nữ lạnh lùng thay đổi thái độ một cách đột ngột: “Nếu ta cứ nói hắn là một phế vật thì sao” Thiếu niên hướng chỉ ngón tay vào Tiêu Kiếm liên tục hô lên: “Phế vật, đồ phế vật!” Hắn hướng sau lưng mọi người hô hào: “Các người nói xem hắn có phải phế vật không”
“Đúng vậy, đúng vậy” Mấy người đằng sau hắn đều hô lên. Tiêu KIếm nghe mấy điều này đều lạnh lùng không để ý. Gia Liệt Áo lại tiếp tục dùng tay chỉ vào Tiêu Kiếm hắn sặc sụa cười: “Hahahaha, người thấy chưa Tiêu Kiếm, mọi người cũng nói ngươi là một phế vật. Ngươi là phế vật a!”
Tiêu Y Tiên tức giận vận khởi tiên lực đấm thẳng một quyền vào người Gia Liệt Áo làm hắn bay ra khá xa. Kèm theo đó là một đám bị đánh bay cùng hắn. Mọi người lúc này mới há hốc miệng nhìn lại. Hiện nay thiếu niên đang nằm giữa một đám người. Miệng hắn ộc ra một đám máu. Hắn có vẻ đã bất tỉnh.
Tiêu Kiếm thở dài: “Tiên Nhi nàng ra tay nặng quá rồi a!”
Tiểu Y Tiên lúc này xấu hổ. Dù sao đây cũng là lần đầu nàng ra tay với người khác nặng như vậy. Trong những lần nàng bị bắt buộc phải tự vệ cũng chỉ là dụng độc mãn tính hoặc thuốc mê để tự vệ mà thôi. Thực tế tâm tình nàng vốn lương thiên nhưng hiện nay nàng ra tay quá nặng chẳng qua vì chưa được luyện tập nhiều mà lên cấp quá nhanh lên mới có tình trạng như vậy.
Đột nhiên một âm thanh vang lên. Một bóng ảnh bay thẳng hướng thiếu nữ công tới: “Hừ tiểu nữ oa ở đâu giám đánh con ta thành như vậy. Gia Liệt Tất ta hôm nay thay mặt phụ mẫu cô dạy cho cô một bài học.” Nói đến đây một trung niên có khuôn mặt hao hao giống Gia Liệt Áo nắm đấm tập trung đấu khí công thẳng hướng Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên hơi trần trừ muốn chống trả.
“Bụp” âm thanh rất nhẹ vang lên. Một thanh thiếu niên đã bắt chặt lấy nắm đấm của trung niên nhân. Hắn nhếch miệng: “So, có vẻ như mẫu thân của ông không dạy cho ông đối mặt trước phụ nữ phải biết thế nào là lịch sự sao?”
Không thể nào, không thể nào ta làm sao có thể thua hắn được? Gia Liệt Tất kinh hoàng khi nhìn thấy Tiêu Kiếm bắt được nắm tay hắn mà không bị tổn thương gì. Huân Nhi lúc này cũng ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kiếm. Không phải Tiêu Kiếm kinh mạch đan điền đều bị phá sao? Chẳng lẽ tất cả là giả hay là Tiêu Kiếm đã khôi phục lại như xưa. Nàng nghi vấn tự hỏi trong lòng.
Gia Liệt Tất không tin vaofmawts mình. Hắn lại dồn toàn lực đấu khí vào nắm tay kia. Từ mọi người quan sát còn thấy được màu đấu khí từ trong bàn tay nồng nặc đang tỏa ra. Một kích này có thể là một kích toàn lực của Gia Liệt Tất. Huân Nhi nó năng cực kỳ, trong mắt nàng lóng lánh một ngọn lửa vàng, tóc nàng hơi dài ra một chút.
“Bụp” một âm thanh nữa vang lên. Gia Liệt Tất hô lên mặt đầy kinh ngạc: “Không thể nào, một phế vật như ngươi sao có thể dễ dàng đón đơ hai quyền của ta mà không hề hấn gì?”
Tiêu Kiếm lúc này đang nắm chặt nắm đấm của Gia Liệt Tất cười một cách lạnh lùng: “Great, nấm đấm không tệ. Nhưng phụ mẫu ông không dậy việc chưa chào hỏi người khác mà đã tấn công như vậy là thất lễ lắm không?” Nói đến đây Tiêu Kiếm tung thẳng một cú đá vào giữa ngực Gia Liệt Tất.
“Bành” một âm thanh vang lên Gia Liệt Tất bắn ra xa cả chục mét có vẻ như Tiêu Kiếm đã nương tay. Hắn ngã xuống đất nôn ra một bụm máu, mặt tái xanh tái mét. Tiêu Kiếm lạnh nhạt nói lên một câu: “Cút đi”
Gia Liệt Tất lúc này mới im lặng nhìn Tiêu Kiếm với ánh mắt căm tực bất quá hắn còn không dám ho hen điều gì. Gia Liệt Tất hô: “Đi chúng ta đi” mấy tên thị vệ theo đó mà rìu Gia Liệt Áo theo sau. Một lúc đám đông mới theo đó giải tán.
Huân Nhi lúc này bước đến: “Tiêu Kiếm biểu đệ đã khôi phục được thực lực?”
Tiêu Kiếm vờ như không nghe thấy hắn chạy đến cầm lấy tay Tiểu Y Tiên vẻ mặt lo lắng: “Tiên Nnhi nàng không sao chứ?”
“A” Tiểu Y Tiên đột ngột lên tiếng. Sau đó mặt nàng lại trầm xuống quay sang nhìn Huân Nhi một chút rồi lên tiếng: “Ta, ta không sao!” Tiểu Y Tiên lúc này hơi buồn mặc dù nàng biết Tiêu Kiếm thực sự cũng yêu thương nàng song tình cảm mà Tiêu Kiếm dành cho Huân Nhi cũng không phải giả. Lo lắng mà Tiêu Kiếm dành cho nàng trong hành động vừa rồi một nửa là biểu hiện cho Huân Nhi xem mà thôi.
“Không sao là tốt rồi!” Tiêu Kiếm lên tiếng mỉm cười nhìn Tiểu Y Tiên một cách đắm đuối.
Huân Nhi mặt hơi cúi xuống đỏ bừng. Nàng quay sang nhìn hai người, Huân Nhi hơi cắn cắn môi quay sang một bên cúi đầu xuống. Sau đó nàng lên tiếng: “Huân Nhi có việc không làm phiền hai ngươi nữa!” Nói đến đây không để hai người kịp lên tiếng nàng đã hướng thẳng phía trước mà chạy. Tiêu Kiếm chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Đột nhiên Tiểu Y Tiên nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm vẻ mặt có chút tức giận nói: “Có đau không?”
“A” Tiêu Kiếm quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên: “Nàng nói gì cơ?”
“Hừ” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng ta không biết. Chàng đúng là động vật máu lạnh. Đúng là cô ấy không có vượt qua nhưng chàng đối xử với phụ nữ như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?” Nói đến đây Tiêu Kiếm hơi gãi gãi mũi. Tiểu Y Tiên lại tiếp tục nói: “Ta chẳng biết quá rõ chàng, nếu như người con gái nào dám vì chàng mà vứt bỏ tất cả thì dẫu có hy sinh tính mạng đi nữa thì chàng cũng không cần suy nghĩ, ta rất thích phu quân. Nhưng ta rất gét phu quân ở chỗ...” Nói đến đây Tiểu Y Tiên vẻ mặt trách móc nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Nếu như người con gái mà phu quân yêu thích nếu như rời bỏ phu quân mà đi dù có một lần thì sau khi gặp lại dù người ta trong lúc đó có bị cưỡng bức trước mặt phu quân thì phu quân vẫn làm ngơ như không biết!” Giờ Tiểu Y Tiên cũng nói được mấy từ như vậy không ngờ nàng ở lâu lại bị Tiêu Kiếm cho biến đổi từ một thiếu nữ ngây thơ trong trắng thành một người như vậy. Nói đúng là Tiểu Y Tiên bị dòng đời sô đẩy à mà đúng hơn là bị Tiêu Kiếm sô đẩy lên mới thay đổi như vậy.
“A, a...” Tiêu Kiếm mim cười gãi gãi múi ho khan: “Không ai hiểu phu quân bằng Tiểu Y Tiên a” Nói đến đây Tiêu Kiếm muốn tiến đến hôn Tiểu Y Tiên một cái.
Tiểu Y Tiên bực mình quát: “Đáng ghét giữa đường như vậy!?” Nói đến đây nàng đỏ mặt nhìn về phía mọi người sau đó nàng cúi xuống một bên dùng tay véo hắn làm Tiêu Kiếm khóc ra nước mắt.
Ở một góc khuất một thiếu nữ đang nhìn ra bên cạnh nàng là hai người áo đen. Thiếu nữ lên tiếng: “Tương cô, Lăng lão các ngươi lúc nãy có nhìn thấy thực lực của cô gái đó và Tiêu Kiếm ca ca không?”
Thiếu nữ bên cạnh lên tiếng: “Chúng ta quan sát thấy thiếu nữ đó chỉ cũng bằng tuổi với tiểu thư hơn nữa thực lực đã đến nhất tinh đại đấu sư. Nếu như tại trung châu cũng coi như là một thiên tài” Nếu như họ mà biết Tiểu Y Tiên mới chỉ có luyện mấy tháng chắc là há hốc mồm. Thiếu nữ lúc này lại tiếp tục nói: “Còn về Tiêu Kiếm thiếu gia quả thực chúng ta cũng nhìn không rõ”
“Nga, cái gì” lam y thiếu nữ hô lên: “Chẳng lẽ Tiêu Kiếm thiếu gia như vậy thực lực cao hơn Tương cô và Lăng lão?”
“Ta không cho là như vậy” Thiếu nữ lại lên tiếng: “Ta cho là hắn có thứ gì đó dùng để che đấu đẳng cấp nhưng chắc cũng phải là một đấu linh”
“Nga” Huân Nhi giật mình: “Đấu linh?”
“Đúng vậy” thiếu nữ lại lên tiếng. “Không ngờ Tiêu Kiếm ca ca đã là một đấu linh. Liệu việc này có phải do sư phụ Tiêu Kiếm ca ca?”
“Về việc này chúng ta cũng không biết?”
“Được rồi vậy việc điều tra người tên Tiêu Vũ Vân Dật thế nào rồi?”
“Xin lỗi tiểu thư chúng ta vẫn chưa có tin tức gì?”
“Được rồi các ngươi đi đi?”
Theo như phân phó hai người mới rời nhau đi. Lăng lão ở một chỗ cùng nữ tử mới lên tiếng: “Sao ngươi không nói thật với tiểu thư?”
“Lăng lão ngươi nói xem?” nữ tử che mặt lên tiếng: “Ngươi cũng không biết vừa rồi đoạn hội thoại mà hắn nói chuyện với thiếu nữ cố ý nói cho chúng ta đang nghe sao. Hơn nữa ta cảm giác uy áp mà hắn dảnh cho ta cực kỳ đáng sợ!”
“Ngươi muốn nói là...”
“Một thiếu niên ba năm mới sinh ra hiện nay mười hai tuổi đạt đấu thánh. Uy áp của hắn còn mạnh hơn cả Cổ tộc.” Nói đến đây nữ tử lau mồ hôi trên chán: “Chỉ mong là ta đoán sai. Ài mấy tên ngốc trưởng lão trong tộc không ngờ lại đẩy Huân Nhi tiểu thư vào tình cảnh này. Ta chỉ hy vong hắn không có ý định gì với Cổ tộc ta.”
“Ngươi nói có lên báo việc này với tộc trưởng?”
“Ta nghĩ tạm thời thôi đi!” Nữ tử lên tiếng: “Nếu như hắn có ý định gì bất lợi với tiểu thư ta sẽ bẩm báo với tộc trưởng. Hơn nữa ta thấy hắn không có ý định xấu gì với tiểu thư đâu”
Nghe thấy vậy thì người được gọi Lăng lão hơi gật gù.
|